Vân Tử Lạc thầm nghĩ, thì ra đây là Bắc Đế!
Lúc nàng tinh tế quan sát Bắc Đế, Bắc Đế cũng dùng cặp mắt như phủ hàn băng kia quan sát nàng một lượt từ đầu tới chân.
Nghe được lời nói của hoàng đế Đông Lâm, ông ta mới gật đầu nhẹ, rời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn về phía Trường Nhạc công chúa.
Bắc Đế bá bá
Khí thế của Trường Nhạc công chúa sớm đã tan thành mây khói, nàng ta yếu ớt kêu lên một tiếng.
Vân Tử Lạc nhìn lại nàng ta, trong lúc vô tình lại nhìn thấy nàng ta cắn môi rồi lại thả, rồi lại căn môi, một tay không ngừng cầm lấy vạt áo văn ve.
Đây là biểu hiện của căng thẳng.
Dường như.. nàng ta rất sơ vị Bắc Đế này.
Vân Tử Lạc cong môi, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Thì ra Trường Nhạc công chúa cũng biết sợ người khác.
Vừa rồi trước mặt hoàng đế Đông Lâm nàng ta không ngừng giương nanh múa vuốt, nàng còn tường nàng ta không sợ trời không sợ đất.
Ánh mắt Bắc Đế không vui cũng không buồn, ông ta đứng cắp tay, rồi rút tay phải ta, một tay đặt lên trên cổ tay của nàng ta, rồi rơi vào trầm tư.
Sở HÀn Lâm cùng Sở Tử Uyên tiến lên, bày ra vẻ mặt quan tâm. nhẹ giọng hỏi tên thái giám bên cạnh thương thế của Trường Nhạc công chúa thế nào.
Dù sao đây cũng là địa bàn của Đông Lâm, cũng không thể không biết lễ nghĩa như vậy.
Gương mặt Nhiếp chính vương trầm lạnh, chàng chậm rãi bước lên, đứng bên cạnh hoàng đế Đông Lâm, cùng Vân Tử Lạc mặt đối mặt.
Diêu Linh Linh cùng Đào nhi cũng nuốt một ngụm khí lớn.
Có trời mới biết tình huống này nghiêm trọng cỡ nào.
Bốn phía rơi vào yên tĩnh,bầu không khí áp lực này làm các nàng ấy sắp không thở nổi nữa.
Vân Tử Lạc nâng đôi mắt hạnh nhìn về phía Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương cũng đang nhìn nàng, đôi mắt phượng rõ ràng chứa vẻ ân cần, lúc nhìn thấy Vân Tử Lạc, ánh mắt lạnh lùng của chàng cũng hóa thành ôn nhu.
Vân tử Lạc liền mỉm cười, liếc nhìn về phía tay của trường Nhạc công chúa, nhìn về phía chàng nghi ngời nhíu mày.
Đôi mắt phượng của Nhiếp chsinh vương chợt lóe lên vẻ đắc ý, chàng khẽ lắc đầu nhẹ, gương mặt tuấn lãng tràn đầy vẻ ngạo nghễ.
Độc của Hách Liên Ý, là thiên hạ vô địch. Nếu chàng xưng là thứ hai cũng không ái dám xưng là thứ nhất.
Vân Tử Lạc lập tức cưới híp mắt, nhìn chàng tán thưởng.
Ý tự tin như vạy, xem ra lão đầu Bắc Đế kia cũng không thể tra ra được cái gì.
Ánh mắt nàng một lần nữa nhìn về phía Bắc Đế. Trên gương mặt lạnh lùng của ông ta có một tia dao động, lông mày cũng tự động nheo lại.
Bá Anh huynh, thế nào rồi
Hoàng đế Đông Lâm vội vàng hỏi.
Trong lòng ông ta cũng không khỏi trầm xuống.
Vẻ mặt của Bắc Đế như vậy, phải chăng, loại độc này lại khó trị như vậy.
Vân Tử Lạc trong lòng thầm nghĩ, đê xem vị Bắc Đế này có phải rất trọng sĩ diện hay không? Thế như độc của Trường Nhạc công chúa ông ta cũng không giải được, thế có phải ông ta sẽ nổi đóa lên không.
Tay nàng không tự chủ được nắm chặt Tuyết Sát trên tay, tay kia giữ chặt kim đao bên hông, tránh trường hợp Bắc Đế hoặc hoàng đế Đông Lâm gây khó dễ cho nàng.
Những người này đều là tiền đối, nội lực cao thâm, huống chi Bắc Đế còn có huyền băng chưởng. Hạo nhi được truyền thể chất huyền băng chưởng đã có thể kháng độc mạnh như vậy , có thể nhìn ra môn công phu này bí hiểm đến cỡ nào.
Hoàng đế Đông Lâm cực kỳ bức bội, ông ta quay mặt sang, ánh mắt nghi vấn nhìn chằm chằm về phía Vân Tử Lạc, lạnh lùng hỏi: Rốt cuộC Trường Nhạc trúng loại độc gì?
Vân Tử Lạc mỉm cười dịu dàng nói: Hoàng thượng, ta tuyệt đối không muốn hại quý công chúa, chỉ là, vì để đảm bảo ta được ở lại quý quốc an toàn, cũng có thể rời khỏi quý quốc an toàn, ta mới không đưa thuốc giải trị tận gốc cho công chúa
Ánh mắt hoàng đế Đông Lâm trầm xuống, Ngươi giải độc cho Trường Nhạc công chúa, trầm sẽ để ngươi ở Đông Lâm được an toàn
Vân Tử LẠc vẫn duy trì ý cười, không kiêu không nịnh nói: Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, ta tất nhiên tin tưởng, nhưng mà ta lại không tin tưởng Trường Nhạc công chúa được
Ngươi...
Hoàng đế Đông Lâm tức giận đến biến sắc.
Trường Nhạc công chúa cắn cắn môi, nhìn về phía Vân Tử Lạc, muốn nói vài lời dây khó dễ, nhưng ánh mắt sau khi nhìn về phía Bắc Đế, nàng ta lập tức lại như con mèo ngoan ngoãn cúi đầu không dám lên tiếng.
Ngay cả phụ hoàng cũng kính trọng người này như vậy, nàng ta đâu dám đắc tội.
Bắc Đề nhíu mày, lầm bẩm: Quái lạ, loại độc này trầm chưa bao giờ gặp qua, nhưng lại rất quen, nhưng mà là gì thì vẫn không thể biết được...
Đột nhiên, ông ta buông cổ tay Trường Nhạc công chúa ta, xoay người, ánh mắt bắn về phía Nhiếp chính vương.
Trong lòng Vân Tử Lạc không khỏi cả kinh.
Vị Bắc Đế này, ông ta sẽ không phát hiện ra chứ?
Ông ta làm sao biết được loại độc này của Ý?
Mắt phượng của Nhiếp chính vương sâu như biển, đôi môi mỏng của chàng hơi nhếch lên thoáng ý cười, giọng chàng trầm thấp: Nghe đại danh của Bắc Đế đã lâu, hông nay mới được diện kiến, đúng là có phúc ba đời
Mà đám người Kỳ Hạ sau khi biết người dám gọi tiên hoàng là lão nhân đã chết là Bắc Đế thì dù tức giân nhưng cũng không dám mở miệng lên tiếng.
Ánh mắt Bắc Đế dừng lại trên người chàng một lúc rồi mở miệng nói: Con trai của Hách Liên Trì, đến thử giải độc này đi
Ngoại trừ hoàng đế ĐÔng Lâm ra, tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhiếp chính vương hơi biến sắc, chàng che dâu vẻ kích động hỏi: Ngài biết phụ thân ta?
Lúc nhắc tới phụ thân, ánh mắt ngạc nhiên mừng rỡ của chàng như đâm vào lòng Vân Tử Lạc làm nàng đau nhói.
Nghe nói, hoàng đế Nam Xuyên đã nhiều năm không về nước, sống chết thế nào cũng không rõ...
Ý, nhất định là rât nhớ phụ thân/
Đáng tiếc, mặc dù nàng thương chàng như vậy, nguyện ý vì chàng mà trả giá hết thảy, nhưng cũng không thể nào thay thế được vị trí của phụ thân trong lòng chàng.
Đây cũng là một sự nuối tiếc!
Hoàng đế Đông Lâm đang sốt ruột, đột nhiên nghe lời này của Bắc Đế, ông tay gõ lên đầu mình: Sao ta lại quên chuyện này được chứ?
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Nhiếp chính vương, thuận miệng giải thích: Đâu chỉ là biết phụ thân ngươi, năm đó...
Chợt nhớ tới điều gì, ông ta đột nhiên ngừng lại.
Bắc Đế trầm mặt mở miệng: Tới xem độc này chút đi
Vân Tử Lạc nghe ra hai ngươi này có điều gì đó, nhưng lại không biết rốt cuộc là điều gì, năm đó, ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có liên quan gì tới mẹ nàng hay không?
Nhiếp chính vương đè nén kích động như thủy triều dâng lên, đôi mắt phượng lạnh băng nhìn về phía Trương nhạc công chúa, chàng cất bước đi lên, một tay đặt lên cổ tay nàng ta bắt mạch.
Bốn bề yên tĩnh không hề có một âm thanh.
Ánh mắt của Bắc Đế liên tục tập trung trên mặt Nhiếp chính vương.
Trường Nhạc công chúa nhịn không được cũng lén quan sát Nhiếp chính vương, gương mặt anh tuấn của người đàn ông cực kỳ có thần, mày kiếm nhập tấn, đôi môi mỏng, đôi mắt phượng sâu thẳm như hấp dẫn người ta chìm vào nó.
Tim Trường Nhạc công chúa nhịn không được đập loạn nhịp, mặt cũng ửng đỏ lên.
Nhiếp chính vương như vậy... Đột nhiên nàng ta lại có chút hối hận khi chọn Tử Uyên, nàng ta không khỏi miên man, nếu như dùng quyền lực của phụ thân, có phải nàng ta vẫn có khả năng với hôn sự này...
Nhiếp chính vương rút tay về, chàng ưu nhã xoay người, nhìn về phía Bắc Đế lắc lắc đầu.
Ngay cả Bắc Đế cũng không giải được, tiểu vương cũng không có bản lĩnh như vậy. Quả nhiên là vẫn không biết
Nói rồi, chàng ngước mắt nhìn về phía Vân Tử Lạc, hỏi: Vân nhị tiểu thư, đây rốt cuộc là loại độc gì? Vì sao cô có được nó?
Khóe miệng Vân Tử Lạc nhẹ rút, trán nổi đầu vạch đen. Lần đầu nàng phát hiện ra, Hách Liên Ý lại cao tay như vậy.
Trước mặt Bắc Đế nói dối nhưng không hề đỏ mặt, nếu không phải loại độc này là do chàng đích thân chế ra, nàng cũng sẽ không bị hù dọa như vậy.
Bắc đế nghe vậy, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
Mặc kệ Nhiếp chính vương có biết thật hay không, nhưng chàng nói ra những lời này cũng là trừa cho ông ấy chút mặt mũi.
Hách Liên Ý diễn trò, nàng dù thế nào cũng phải phối hợp nha, lúc này nàng mới đáp: Nhiếp chính vương, loại độc này là một người chế tặng ta, cũng không phải do Lạc nhi chế ra
Nàng nhìn về phía hoàng đế Đông Lâm, nói tiếp : Hoàng thượng , ta nói rồi, trước khi rời khỏi Đông Lâm, ta sẽ đưa thuốc giải cho Trường Nhạc công chúa, kinh xin Nhiếp chính vương đảm bảo cho ta
Nhiếp chính vương giả vờ nhíu mày, rồi sau đó nhìn về phía hoàng đế Đông Lâm nói: Nếu đã như vậy, tiểu vương đảm bảo là được rồi
Sắc mặt hoàng đế Đông Lâm khó coi nhưng cũng chỉ đành gật đầu.
Có lời này của Nhiếp chính vương, ông ta cũng yên tâm hơn nhiều.
Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên đứng bên cạnh nhíu mày không nói lời nào.
Trườn Nhạc công chúa muốn nói gì, nhưng lời nói bên miệng lại không biết biểu đạt thế nào cho rõ ràng, nên đành dứt khoát im miệng không nói gì.
Dù sao chuyện sống chết của bản thân mới là quan trọng!
Hoàng đế Đông Lâm mời Bắc Đế cùng vài vị vương gia tiến vào đại điện, Bắc Đế nhìn Nhiếp chính vương, không nói gì, nhấc chân bước theo hoàng đế Đông Lâm vào đại điện, Nhiếp chính vương cũng đi theo.
vân nhị tiểu thư phải không? Mời người
Hoàng đế Đông Lâm nhìn về phía Vân Tử Lạc nói, vẻ mặt cũng khôi phục lại vẻ trấn tĩnh vốn có.
Vân Tử Lạc khẽ mỉm cười , đi theo.
Nàng biết, lúc nào mình cũng phải ở trong tầm mắt ông ta thì ông ta mới yên tâm.
Quỷ Mị nói nhỏ một câu với Nhiếp chính vương, rồi lặng lẽ rời đi, đến chỗ Diêu Linh Linh.
Xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng không yên tâm khi để Diêu Linh Linh ở bên ngoài.
Mọi người sau khi đi vào đại sảnh, liền ngồi xuống.
Vân Tử Lạc ngồi ở vị trí của khách quý, cung nữ dâng trà lên cho nàng, theo thói quen nàng liền xoay chiếc nhân thử độc, sau khi xác nhận không có độc nàng mới đưa lên nhấp nhẹ một ngụm.
Ở ba vị trí cao nhất là Bắc Đế, hoàng đế Đông Lâm và Nhiếp chính vương. Sở Tử Uyên là phò mã chỉ đành ngồi ở bên phải cùng với Sở Hàn Lâm
-Hết chương 259-
in0Yh}
Lúc nàng tinh tế quan sát Bắc Đế, Bắc Đế cũng dùng cặp mắt như phủ hàn băng kia quan sát nàng một lượt từ đầu tới chân.
Nghe được lời nói của hoàng đế Đông Lâm, ông ta mới gật đầu nhẹ, rời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn về phía Trường Nhạc công chúa.
Bắc Đế bá bá
Khí thế của Trường Nhạc công chúa sớm đã tan thành mây khói, nàng ta yếu ớt kêu lên một tiếng.
Vân Tử Lạc nhìn lại nàng ta, trong lúc vô tình lại nhìn thấy nàng ta cắn môi rồi lại thả, rồi lại căn môi, một tay không ngừng cầm lấy vạt áo văn ve.
Đây là biểu hiện của căng thẳng.
Dường như.. nàng ta rất sơ vị Bắc Đế này.
Vân Tử Lạc cong môi, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Thì ra Trường Nhạc công chúa cũng biết sợ người khác.
Vừa rồi trước mặt hoàng đế Đông Lâm nàng ta không ngừng giương nanh múa vuốt, nàng còn tường nàng ta không sợ trời không sợ đất.
Ánh mắt Bắc Đế không vui cũng không buồn, ông ta đứng cắp tay, rồi rút tay phải ta, một tay đặt lên trên cổ tay của nàng ta, rồi rơi vào trầm tư.
Sở HÀn Lâm cùng Sở Tử Uyên tiến lên, bày ra vẻ mặt quan tâm. nhẹ giọng hỏi tên thái giám bên cạnh thương thế của Trường Nhạc công chúa thế nào.
Dù sao đây cũng là địa bàn của Đông Lâm, cũng không thể không biết lễ nghĩa như vậy.
Gương mặt Nhiếp chính vương trầm lạnh, chàng chậm rãi bước lên, đứng bên cạnh hoàng đế Đông Lâm, cùng Vân Tử Lạc mặt đối mặt.
Diêu Linh Linh cùng Đào nhi cũng nuốt một ngụm khí lớn.
Có trời mới biết tình huống này nghiêm trọng cỡ nào.
Bốn phía rơi vào yên tĩnh,bầu không khí áp lực này làm các nàng ấy sắp không thở nổi nữa.
Vân Tử Lạc nâng đôi mắt hạnh nhìn về phía Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương cũng đang nhìn nàng, đôi mắt phượng rõ ràng chứa vẻ ân cần, lúc nhìn thấy Vân Tử Lạc, ánh mắt lạnh lùng của chàng cũng hóa thành ôn nhu.
Vân tử Lạc liền mỉm cười, liếc nhìn về phía tay của trường Nhạc công chúa, nhìn về phía chàng nghi ngời nhíu mày.
Đôi mắt phượng của Nhiếp chsinh vương chợt lóe lên vẻ đắc ý, chàng khẽ lắc đầu nhẹ, gương mặt tuấn lãng tràn đầy vẻ ngạo nghễ.
Độc của Hách Liên Ý, là thiên hạ vô địch. Nếu chàng xưng là thứ hai cũng không ái dám xưng là thứ nhất.
Vân Tử Lạc lập tức cưới híp mắt, nhìn chàng tán thưởng.
Ý tự tin như vạy, xem ra lão đầu Bắc Đế kia cũng không thể tra ra được cái gì.
Ánh mắt nàng một lần nữa nhìn về phía Bắc Đế. Trên gương mặt lạnh lùng của ông ta có một tia dao động, lông mày cũng tự động nheo lại.
Bá Anh huynh, thế nào rồi
Hoàng đế Đông Lâm vội vàng hỏi.
Trong lòng ông ta cũng không khỏi trầm xuống.
Vẻ mặt của Bắc Đế như vậy, phải chăng, loại độc này lại khó trị như vậy.
Vân Tử Lạc trong lòng thầm nghĩ, đê xem vị Bắc Đế này có phải rất trọng sĩ diện hay không? Thế như độc của Trường Nhạc công chúa ông ta cũng không giải được, thế có phải ông ta sẽ nổi đóa lên không.
Tay nàng không tự chủ được nắm chặt Tuyết Sát trên tay, tay kia giữ chặt kim đao bên hông, tránh trường hợp Bắc Đế hoặc hoàng đế Đông Lâm gây khó dễ cho nàng.
Những người này đều là tiền đối, nội lực cao thâm, huống chi Bắc Đế còn có huyền băng chưởng. Hạo nhi được truyền thể chất huyền băng chưởng đã có thể kháng độc mạnh như vậy , có thể nhìn ra môn công phu này bí hiểm đến cỡ nào.
Hoàng đế Đông Lâm cực kỳ bức bội, ông ta quay mặt sang, ánh mắt nghi vấn nhìn chằm chằm về phía Vân Tử Lạc, lạnh lùng hỏi: Rốt cuộC Trường Nhạc trúng loại độc gì?
Vân Tử Lạc mỉm cười dịu dàng nói: Hoàng thượng, ta tuyệt đối không muốn hại quý công chúa, chỉ là, vì để đảm bảo ta được ở lại quý quốc an toàn, cũng có thể rời khỏi quý quốc an toàn, ta mới không đưa thuốc giải trị tận gốc cho công chúa
Ánh mắt hoàng đế Đông Lâm trầm xuống, Ngươi giải độc cho Trường Nhạc công chúa, trầm sẽ để ngươi ở Đông Lâm được an toàn
Vân Tử LẠc vẫn duy trì ý cười, không kiêu không nịnh nói: Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, ta tất nhiên tin tưởng, nhưng mà ta lại không tin tưởng Trường Nhạc công chúa được
Ngươi...
Hoàng đế Đông Lâm tức giận đến biến sắc.
Trường Nhạc công chúa cắn cắn môi, nhìn về phía Vân Tử Lạc, muốn nói vài lời dây khó dễ, nhưng ánh mắt sau khi nhìn về phía Bắc Đế, nàng ta lập tức lại như con mèo ngoan ngoãn cúi đầu không dám lên tiếng.
Ngay cả phụ hoàng cũng kính trọng người này như vậy, nàng ta đâu dám đắc tội.
Bắc Đề nhíu mày, lầm bẩm: Quái lạ, loại độc này trầm chưa bao giờ gặp qua, nhưng lại rất quen, nhưng mà là gì thì vẫn không thể biết được...
Đột nhiên, ông ta buông cổ tay Trường Nhạc công chúa ta, xoay người, ánh mắt bắn về phía Nhiếp chính vương.
Trong lòng Vân Tử Lạc không khỏi cả kinh.
Vị Bắc Đế này, ông ta sẽ không phát hiện ra chứ?
Ông ta làm sao biết được loại độc này của Ý?
Mắt phượng của Nhiếp chính vương sâu như biển, đôi môi mỏng của chàng hơi nhếch lên thoáng ý cười, giọng chàng trầm thấp: Nghe đại danh của Bắc Đế đã lâu, hông nay mới được diện kiến, đúng là có phúc ba đời
Mà đám người Kỳ Hạ sau khi biết người dám gọi tiên hoàng là lão nhân đã chết là Bắc Đế thì dù tức giân nhưng cũng không dám mở miệng lên tiếng.
Ánh mắt Bắc Đế dừng lại trên người chàng một lúc rồi mở miệng nói: Con trai của Hách Liên Trì, đến thử giải độc này đi
Ngoại trừ hoàng đế ĐÔng Lâm ra, tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhiếp chính vương hơi biến sắc, chàng che dâu vẻ kích động hỏi: Ngài biết phụ thân ta?
Lúc nhắc tới phụ thân, ánh mắt ngạc nhiên mừng rỡ của chàng như đâm vào lòng Vân Tử Lạc làm nàng đau nhói.
Nghe nói, hoàng đế Nam Xuyên đã nhiều năm không về nước, sống chết thế nào cũng không rõ...
Ý, nhất định là rât nhớ phụ thân/
Đáng tiếc, mặc dù nàng thương chàng như vậy, nguyện ý vì chàng mà trả giá hết thảy, nhưng cũng không thể nào thay thế được vị trí của phụ thân trong lòng chàng.
Đây cũng là một sự nuối tiếc!
Hoàng đế Đông Lâm đang sốt ruột, đột nhiên nghe lời này của Bắc Đế, ông tay gõ lên đầu mình: Sao ta lại quên chuyện này được chứ?
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Nhiếp chính vương, thuận miệng giải thích: Đâu chỉ là biết phụ thân ngươi, năm đó...
Chợt nhớ tới điều gì, ông ta đột nhiên ngừng lại.
Bắc Đế trầm mặt mở miệng: Tới xem độc này chút đi
Vân Tử Lạc nghe ra hai ngươi này có điều gì đó, nhưng lại không biết rốt cuộc là điều gì, năm đó, ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có liên quan gì tới mẹ nàng hay không?
Nhiếp chính vương đè nén kích động như thủy triều dâng lên, đôi mắt phượng lạnh băng nhìn về phía Trương nhạc công chúa, chàng cất bước đi lên, một tay đặt lên cổ tay nàng ta bắt mạch.
Bốn bề yên tĩnh không hề có một âm thanh.
Ánh mắt của Bắc Đế liên tục tập trung trên mặt Nhiếp chính vương.
Trường Nhạc công chúa nhịn không được cũng lén quan sát Nhiếp chính vương, gương mặt anh tuấn của người đàn ông cực kỳ có thần, mày kiếm nhập tấn, đôi môi mỏng, đôi mắt phượng sâu thẳm như hấp dẫn người ta chìm vào nó.
Tim Trường Nhạc công chúa nhịn không được đập loạn nhịp, mặt cũng ửng đỏ lên.
Nhiếp chính vương như vậy... Đột nhiên nàng ta lại có chút hối hận khi chọn Tử Uyên, nàng ta không khỏi miên man, nếu như dùng quyền lực của phụ thân, có phải nàng ta vẫn có khả năng với hôn sự này...
Nhiếp chính vương rút tay về, chàng ưu nhã xoay người, nhìn về phía Bắc Đế lắc lắc đầu.
Ngay cả Bắc Đế cũng không giải được, tiểu vương cũng không có bản lĩnh như vậy. Quả nhiên là vẫn không biết
Nói rồi, chàng ngước mắt nhìn về phía Vân Tử Lạc, hỏi: Vân nhị tiểu thư, đây rốt cuộc là loại độc gì? Vì sao cô có được nó?
Khóe miệng Vân Tử Lạc nhẹ rút, trán nổi đầu vạch đen. Lần đầu nàng phát hiện ra, Hách Liên Ý lại cao tay như vậy.
Trước mặt Bắc Đế nói dối nhưng không hề đỏ mặt, nếu không phải loại độc này là do chàng đích thân chế ra, nàng cũng sẽ không bị hù dọa như vậy.
Bắc đế nghe vậy, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
Mặc kệ Nhiếp chính vương có biết thật hay không, nhưng chàng nói ra những lời này cũng là trừa cho ông ấy chút mặt mũi.
Hách Liên Ý diễn trò, nàng dù thế nào cũng phải phối hợp nha, lúc này nàng mới đáp: Nhiếp chính vương, loại độc này là một người chế tặng ta, cũng không phải do Lạc nhi chế ra
Nàng nhìn về phía hoàng đế Đông Lâm, nói tiếp : Hoàng thượng , ta nói rồi, trước khi rời khỏi Đông Lâm, ta sẽ đưa thuốc giải cho Trường Nhạc công chúa, kinh xin Nhiếp chính vương đảm bảo cho ta
Nhiếp chính vương giả vờ nhíu mày, rồi sau đó nhìn về phía hoàng đế Đông Lâm nói: Nếu đã như vậy, tiểu vương đảm bảo là được rồi
Sắc mặt hoàng đế Đông Lâm khó coi nhưng cũng chỉ đành gật đầu.
Có lời này của Nhiếp chính vương, ông ta cũng yên tâm hơn nhiều.
Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên đứng bên cạnh nhíu mày không nói lời nào.
Trườn Nhạc công chúa muốn nói gì, nhưng lời nói bên miệng lại không biết biểu đạt thế nào cho rõ ràng, nên đành dứt khoát im miệng không nói gì.
Dù sao chuyện sống chết của bản thân mới là quan trọng!
Hoàng đế Đông Lâm mời Bắc Đế cùng vài vị vương gia tiến vào đại điện, Bắc Đế nhìn Nhiếp chính vương, không nói gì, nhấc chân bước theo hoàng đế Đông Lâm vào đại điện, Nhiếp chính vương cũng đi theo.
vân nhị tiểu thư phải không? Mời người
Hoàng đế Đông Lâm nhìn về phía Vân Tử Lạc nói, vẻ mặt cũng khôi phục lại vẻ trấn tĩnh vốn có.
Vân Tử Lạc khẽ mỉm cười , đi theo.
Nàng biết, lúc nào mình cũng phải ở trong tầm mắt ông ta thì ông ta mới yên tâm.
Quỷ Mị nói nhỏ một câu với Nhiếp chính vương, rồi lặng lẽ rời đi, đến chỗ Diêu Linh Linh.
Xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng không yên tâm khi để Diêu Linh Linh ở bên ngoài.
Mọi người sau khi đi vào đại sảnh, liền ngồi xuống.
Vân Tử Lạc ngồi ở vị trí của khách quý, cung nữ dâng trà lên cho nàng, theo thói quen nàng liền xoay chiếc nhân thử độc, sau khi xác nhận không có độc nàng mới đưa lên nhấp nhẹ một ngụm.
Ở ba vị trí cao nhất là Bắc Đế, hoàng đế Đông Lâm và Nhiếp chính vương. Sở Tử Uyên là phò mã chỉ đành ngồi ở bên phải cùng với Sở Hàn Lâm
-Hết chương 259-
in0Yh}
/331
|