Thần sắc Nhiếp chính vương bình thản, chàng buông lỏng Vân Tử Lạc ra, thấp giọng nói: Lạc nhi đi theo ta, nhớ phải cẩn thận
Giờ phút này tinh thần Vân Tử Lạc cũng căng lên, Được
Huynh không cần thuốc giải?
Bắc Đế nhàn nhạt hỏi.
Ông ta hỏi như vậy rồi cũng tự nhiên đứng lên bên cạnh hoàng đế Đông Lâm.
Bá Anh huynh, không phải huynh có băng quả sao? Ban cho tiểu nữ của ta một viên, ta sẽ vô cùng cảm kích
Người ngoài không biết, nhưng ông ta biết, băng quả thực sự không phải chỉ dùng cho người luyện huyền băng chưởng, nó còn có thể trừ bách độc.
Hoàng đế Đông lâm dường như đã hạ quyết tâm không buông tha cho Nhiếp chính vương và Vân Tử Lạc, nên bỏ qua việc hai người có thuốc giải.
Băng quả?
Vân Tử Lạc kêu lên, ánh mắt hơi xao động, nhìn về phía BẮc Đế.
Ông ta quả nhiên có băng quả.
Tiểu tử, đem thuốc giải ra đây, chúng ta sẽ không làm ngươi bị thương
Bắc Đế nhìn về phía Nhiếp chính vương nhàn nhạt nói.
Nhiếp chính vương ngửa đầu lên cười một tiếng nói: Bắc Đế, tiểu vương biết ngài muốn tốt cho ta, cũng vì ông là người quen của cha ta
Nhiếp chính vương tất nhiên nhìn ra được, Bắc Đế kỳ thực không muốn chàng chết.
Từ lúc ông ta gọi chàng là: con trai Hách Liên Trì chàng có thể nhìn ra được điều đó từ trong ánh mắt ông ta, Bắc Đế nhất định là người quen của cha chàng, không phải là kẻ thù của cha chàng.
Lúc hai người giao đấu, mặc dù mãnh liệt nhưng sát khí không lớn.
CÓ thể nó, đó chỉ là màn so tài võ công kịch liệt thôi.
Lúc nãy, Thời khắc cuối cùng, lúc chàng dùng toàn lực, phá trận pháp của Bắc Đế, rồi lại mượn sức mạnh của ông ta nhảy ra ngoài cửa sổ...
Điều làm chàng áy này nhất chính là suýt nữa đã để Lạc nhi gặp nguy hiểm.
Ánh mắt chàng nhìn về phía Bắc Đế cũng vô cũng kiên định, giọng nói mang theo vài phẩn cởi mở: Thuốc giải, tiểu vương nhất định sẽ không giao, nếu hai vị tiền bối nhất định muốn so tài cùng tiểu vương, vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh
Chàng không phải người chưa lâm trận đã nhận thua, Lạc nhi cũng vậy.
Lạc nhi, đừng đùa, mau đem thuốc giải cho hoàng thượng đi, việc này coi như cho qua
SỞ Tử Uyên bước lên vài bước, ánh mắt đầy vẻ lo lắng.
Bát vương gia, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, mau lui ra đi
Trước mặt hoàng đế Đông Lâm, Vân Tử Lạc cố tình giữ khoảng cách với hắn, để tránh phiền toái không cần thiết.
Lạc...
Sở TỬ Uyên còn muốn nói tiếp, thì hoàng đế Đông lâm đã quát lên: Bát vương gia, Trường Nhạc ở hậu viện đang còn kinh hãi, ngươi còn không mau qua đó xem thế nào
Sắc mặt Sở Tử Uyên liền tái hẳn đi.
Nhiếp chính vương cười ánh mắt nhạo báng quét qua hắn.
Sắc mặt hạnh lạnh băng, một lúc sau cũng không nói gì thêm nữa, phất ống tay áo rời khỏi đại điện.
SỞ HÀn Lâm chắp tay đứng sau cột trụ, ánh mắt không dấu nổi vẻ lo lắng.
Hắn biết rõ, trận này đánh nhau là điều không thể tránh khỏi, nên chỉ đành đứng ở một bên, xem tình hình một chút xem mình có thể giúp được gì hay không/
Hoàng đế Đông lâm rút phi long kiếm từ bên hông ra, bước chân chạm xuống đất, thân thể như mũi tên bay nhanh về phía trước.
Kiếm thế thiên cương, cực kỹ đẹp mắt.
Ánh mắt Nhiếp chính vương tối đi, chàng ôm lấy vân Tử Lạc xoay người đi chỗ khác, tránh đi được một kiếm này.
Ý, chàng thả ta.. chữ 'xuống' đằng sau chưa kịp nói thì Nhiếp chính vương đã lên tiếng : Đừng nói chuyện
CHàng ôm Vân Tử Lạc trong ngực, cũng không giảm đi tốc độ, Vân Tử lạc ở trong lòng chàng, cũng không nhàn rồi, nàng chăm chú quan sát tình hình xung quanh.
Đột nhiên, lúc nhìn thấy hoàng đế ĐÔng Lâm, nàng nâng cổ tay ngọc ra, vung Tuyết Sát thẳng về phía hoàng đế Đông Lâm
Dừng tay
Bắc Đế lớn tiếng kêu một tiếng, ông ta một cước giẫm lên sàn, một tay hướng về phía Tuyết sát trong tay Vân Tử Lạc.
Ánh mắt Vân Tử Lạc lạnh đi, cổ tay nhẹ chuyển một cái, quả cầu sắt liền chuyển hướng về phía Bắc Đế.
Giáng Linh trên cổ nàng cũng rất phối hợp, kêu 'chít chít' vài tiếng rồi giương nanh vuốt.
Sắc mặt Bắc Đế lạnh băng, ông ta vung tay áo lên, dùng nội lực ngăn cản lực đạo của Tuyết sát, một tay vươn ra hướng về phía vai của Vân Tử Lạc.
Nhiếp chinh vương giữ lấy vai của Vân Tử Lạc, xoay ngươi sang chỗ khác, tránh được một chưởng này.
Một chưởng của Bắc Đế mặc dù không trúng nàng nhưng cuồng phong của chưởng đó lại cực kỳ lớn.
Phù... Cuồng phong quét qua gò má của Vân Tử Lạc, làm mạng che mặt của nàng rách một đường.
Ánh mắt Vân Tử lạc sáng như lửa, nàng xé tan luôn mang che mặt của mình ra, thân hình nhanh nhẹn di chuyển theo Nhiếp chính vương.
Gương mặt sáng như trăng lập tức xuất hiện không hề che đậy nào trước mặt mọi ngươi.
Da thịt sáng như ngọc, hàng lông mày lá liễu khẽ liễu như vâng trăng non, đôi mắt hạnh to tròn hoạt bát, cơ trí trầm tĩnh.
Thanh Thanh
Tay Bắc Đế run lên, ông ta thất thanh kêu lên một tiếng.
Động tác của Vân Tử Lạc cũng hơi khựng lại, nàng thuận miệng hỏi: Ông biết mẹ ta?
Khó khăn lắm mới tránh được một kiếm xuất quỷ nhập thần của Nhiếp chính vương, ánh mắt hoàng đế Đông Lâm cũng dừng lại trên mặt Vân Tử lạc, kinh hãi không thôi.
Tiểu tử Thanh Thanh
Lúc này Bắc Đế sớm đã ngây người, ông ta nhìn Vân Tử lạc,chỉ biết lẩm bẩm: Thanh Thanh, Thanh Thanh, giống quá, giống quá
Bắc Đế, ông biết mẹ ta?
Vân Tử LẠc cảm thấy ông ta có chút khác thường, giọng nàng cũng lớn lên.
Biết, biết, Mẹ ngươi? Ngươi nói mẹ ngươi? Đầu óc BẮc Đế lập tức bừng tỉnh, ông ta lập tức bắt lấy từ trọng điểm, hỏi lại rõ ràng từng chữ một: Ngươi nói, mẹ ngươi tên là gì?
Lâm Thanh Thanh
Gương mặt Bắc Đế lập tức thống khổ, ông ấy ngã ngồi xuống ghế bành.
Thanh Thanh, Thanh Thanh... Ông ấy lặp lại
Đâu chỉ là biết mẹ ngươi
Ánh mắt hoàng đế Đông Lâm không rời khỏi gương mặt Vân Tử Lạc, không nặng không nhẹ nói: Người nhà còn không nhận ra nhau, còn không mau chào ông ngoại ngươi
Ông ngoại?
Vân Tử Lạc nhịn không được cười rộ lên.
Xin hỏi, vở kịch hai vị đang diễn tên gì vậy?
Nàng ngay cả mẹ mình còn chưa gặp qua bây giờ đột nhiên xuất hiện một người tự xưng là ông ngoại, huống chi, vị ông ngoại này cũng không phải là nhân vật tầm thường.
Bắc Đế Băng Thành, quốc vương của một nước lại là ông ngoại nàng?
Bắc Đế lúc này mới ngước mắt lên, tinh tế nhìn nàng một cái, giọng đã trở nên khàn khàn: Đến đây, để cho trẫm nhìn một chút
Vân Tử lạc lập tức đề phòng lên tiếng: Sao ta phải qua đó, xa như vậy không phải ông cũng nhìn thấy sao?
Nhiếp chính vương chau mày, lúc nghe được hai chữ 'ông ngoại' rõ ràng chàng cũng giật mình.
Sở Hàn Lâm lúc này đã ngây ra như phỗng.
Lạc nhi là cháu ngoại của BẮc Đế?
Hắn biết thân phận của mẹ nàng không tầm thường, nhưng mà, mẹ nàng bất quá cũng chỉ là một tiểu thiếp ở Vân phủ mà thôi.
Nếu như mẹ nàng đường đường là công chúa Bắc Thành, như thế nào lại chịu ủy khuất làm tiểu thiếp của Vân Kiến Thụ?
Bắc Đế nhìn Vân Tử Lạc, đột nhiên ngửa đầu cười ha ha
'Ha ha ha ha...
Vân Tử lạc nghe mà rợn cả tóc gáy, nàng nâng mắt hạnh lên ngước nhìn Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương ôn nhu cười với này một tiếng, chàng cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng, ý bảo nàng đừng lo lắng.
Bắc Đế cười đủ rồi lúc này mới đứng dậy, chỉ về phía Vân Tử Lạc nói với hoàng đế Đông Lâm: Có nhìn thấy không? Trẫm còn có cháu gái, có phải rất cá tính hay không? SO với Trường Nhạc nhà huynh thế nào?
Lúc nói lời này, gương mặt ông ấy rất tự hào. Nghe vậy, không chỉ sắc mặt hoàng đế ĐÔng Lâm đen đi một nửa mà trán Vân Tử lạc cũng nổi một loạt vạch đen.
Bắc Đế này, cũng trở mặt nhanh thật.
Vừa mới lúc này còn châm chọc nàng không có giáo dưỡng, bây giờ lại biến thành có cá tính.
Đáng tiếc, nó cũng không nhận ra ông
Hoàng đế Đông Lâm lập tức đố kỵ lên tiếng.
Làn này thì xong rồi, lão nhân này đột nhiên lại có thêm một đứa cháu ngoại, sau này trước mặt mình sẽ không ngừng khoe khoang cho mà xem.
Dù sao, trước đó, mình cũng không ngừng khoe khoe Trường Nhạc công chúa trước mặt ông ta, mà tiểu nha đầu họ Vân này, so với Trường Nhạc công chúa thì đúng là Trường Nhạc phải gọi nó bằng sư phụ..
Haizzz...
Trường Nhạc muốn thứ gì là có thứ đó, từ nhỏ đến lớn được nuông chiều nên coi trời băng vung, nhưng vị tiểu cô nương họ Vân này, không biết cầm kỳ thư họa như thế nào, nhưng ở tuổi này mà đã có bản lĩnh như vậy có thể nói là thiên tài võ học.
Còn nữa, không biết tiểu nha đầu còn có bản lĩnh gì, mà ngay cả Nhiếp chính vương lạnh lùng vô tình nổi tiếng khắp ba nước cũng đối với nó rất sủng ái.
Thực ra, ông ta vẫn luôn muốn Nhiếp chính vương làm rể hiền của mình, nhưng đánh tiếc người ta căn bản không để mắt con gái mình...
Hiện tại thì hay rồi, Lão già BẮc Đế này chẳng những có cháu ngoại mà còn thêm một đứa cháu rể tốt như vậy....
Haizz, về sau mình trước mặt ông ta nhất định không thể ngóc đầu lên được.
Hoàng đế Đông Lâm càng nghĩ sắc mặt càng thống khổ,
Bắc Đế bước vài bước xuống, từ trên nhìn lại Vân Tử lạc một lần nước, lúc này ánh mắt không che dấu nổi vẻ kích động cùng hưng phấn/
Gương mặt này rất giống Thanh Thanh
Thanh Thanh, Thanh Thanh.... Con gái của ông ấy...Một cỗ chua xót tự đáy lòng bỗng nhiên dâng lên.
Đây là cốt nhục của nó, đây cũng chính là máu mủ của ông ấy.
Ông ấy vẫn nghĩ rằng, trên đời này ông ấy sẽ không bao giờ có một 'cháu gái', lại không ngờ rằng, duyện phận không hẹn mà được gặp nó.
Hơn nữa, nó lại cực kỳ giống dung mạo của Thanh Thanh, cực kỳ giống Thanh Thanh, kể cả tính cách quật cường.
Trong nháy mặt tâm ông ấy liền mềm nhũn.
-Hết chương 262-
Giờ phút này tinh thần Vân Tử Lạc cũng căng lên, Được
Huynh không cần thuốc giải?
Bắc Đế nhàn nhạt hỏi.
Ông ta hỏi như vậy rồi cũng tự nhiên đứng lên bên cạnh hoàng đế Đông Lâm.
Bá Anh huynh, không phải huynh có băng quả sao? Ban cho tiểu nữ của ta một viên, ta sẽ vô cùng cảm kích
Người ngoài không biết, nhưng ông ta biết, băng quả thực sự không phải chỉ dùng cho người luyện huyền băng chưởng, nó còn có thể trừ bách độc.
Hoàng đế Đông lâm dường như đã hạ quyết tâm không buông tha cho Nhiếp chính vương và Vân Tử Lạc, nên bỏ qua việc hai người có thuốc giải.
Băng quả?
Vân Tử Lạc kêu lên, ánh mắt hơi xao động, nhìn về phía BẮc Đế.
Ông ta quả nhiên có băng quả.
Tiểu tử, đem thuốc giải ra đây, chúng ta sẽ không làm ngươi bị thương
Bắc Đế nhìn về phía Nhiếp chính vương nhàn nhạt nói.
Nhiếp chính vương ngửa đầu lên cười một tiếng nói: Bắc Đế, tiểu vương biết ngài muốn tốt cho ta, cũng vì ông là người quen của cha ta
Nhiếp chính vương tất nhiên nhìn ra được, Bắc Đế kỳ thực không muốn chàng chết.
Từ lúc ông ta gọi chàng là: con trai Hách Liên Trì chàng có thể nhìn ra được điều đó từ trong ánh mắt ông ta, Bắc Đế nhất định là người quen của cha chàng, không phải là kẻ thù của cha chàng.
Lúc hai người giao đấu, mặc dù mãnh liệt nhưng sát khí không lớn.
CÓ thể nó, đó chỉ là màn so tài võ công kịch liệt thôi.
Lúc nãy, Thời khắc cuối cùng, lúc chàng dùng toàn lực, phá trận pháp của Bắc Đế, rồi lại mượn sức mạnh của ông ta nhảy ra ngoài cửa sổ...
Điều làm chàng áy này nhất chính là suýt nữa đã để Lạc nhi gặp nguy hiểm.
Ánh mắt chàng nhìn về phía Bắc Đế cũng vô cũng kiên định, giọng nói mang theo vài phẩn cởi mở: Thuốc giải, tiểu vương nhất định sẽ không giao, nếu hai vị tiền bối nhất định muốn so tài cùng tiểu vương, vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh
Chàng không phải người chưa lâm trận đã nhận thua, Lạc nhi cũng vậy.
Lạc nhi, đừng đùa, mau đem thuốc giải cho hoàng thượng đi, việc này coi như cho qua
SỞ Tử Uyên bước lên vài bước, ánh mắt đầy vẻ lo lắng.
Bát vương gia, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, mau lui ra đi
Trước mặt hoàng đế Đông Lâm, Vân Tử Lạc cố tình giữ khoảng cách với hắn, để tránh phiền toái không cần thiết.
Lạc...
Sở TỬ Uyên còn muốn nói tiếp, thì hoàng đế Đông lâm đã quát lên: Bát vương gia, Trường Nhạc ở hậu viện đang còn kinh hãi, ngươi còn không mau qua đó xem thế nào
Sắc mặt Sở Tử Uyên liền tái hẳn đi.
Nhiếp chính vương cười ánh mắt nhạo báng quét qua hắn.
Sắc mặt hạnh lạnh băng, một lúc sau cũng không nói gì thêm nữa, phất ống tay áo rời khỏi đại điện.
SỞ HÀn Lâm chắp tay đứng sau cột trụ, ánh mắt không dấu nổi vẻ lo lắng.
Hắn biết rõ, trận này đánh nhau là điều không thể tránh khỏi, nên chỉ đành đứng ở một bên, xem tình hình một chút xem mình có thể giúp được gì hay không/
Hoàng đế Đông lâm rút phi long kiếm từ bên hông ra, bước chân chạm xuống đất, thân thể như mũi tên bay nhanh về phía trước.
Kiếm thế thiên cương, cực kỹ đẹp mắt.
Ánh mắt Nhiếp chính vương tối đi, chàng ôm lấy vân Tử Lạc xoay người đi chỗ khác, tránh đi được một kiếm này.
Ý, chàng thả ta.. chữ 'xuống' đằng sau chưa kịp nói thì Nhiếp chính vương đã lên tiếng : Đừng nói chuyện
CHàng ôm Vân Tử Lạc trong ngực, cũng không giảm đi tốc độ, Vân Tử lạc ở trong lòng chàng, cũng không nhàn rồi, nàng chăm chú quan sát tình hình xung quanh.
Đột nhiên, lúc nhìn thấy hoàng đế ĐÔng Lâm, nàng nâng cổ tay ngọc ra, vung Tuyết Sát thẳng về phía hoàng đế Đông Lâm
Dừng tay
Bắc Đế lớn tiếng kêu một tiếng, ông ta một cước giẫm lên sàn, một tay hướng về phía Tuyết sát trong tay Vân Tử Lạc.
Ánh mắt Vân Tử Lạc lạnh đi, cổ tay nhẹ chuyển một cái, quả cầu sắt liền chuyển hướng về phía Bắc Đế.
Giáng Linh trên cổ nàng cũng rất phối hợp, kêu 'chít chít' vài tiếng rồi giương nanh vuốt.
Sắc mặt Bắc Đế lạnh băng, ông ta vung tay áo lên, dùng nội lực ngăn cản lực đạo của Tuyết sát, một tay vươn ra hướng về phía vai của Vân Tử Lạc.
Nhiếp chinh vương giữ lấy vai của Vân Tử Lạc, xoay ngươi sang chỗ khác, tránh được một chưởng này.
Một chưởng của Bắc Đế mặc dù không trúng nàng nhưng cuồng phong của chưởng đó lại cực kỳ lớn.
Phù... Cuồng phong quét qua gò má của Vân Tử Lạc, làm mạng che mặt của nàng rách một đường.
Ánh mắt Vân Tử lạc sáng như lửa, nàng xé tan luôn mang che mặt của mình ra, thân hình nhanh nhẹn di chuyển theo Nhiếp chính vương.
Gương mặt sáng như trăng lập tức xuất hiện không hề che đậy nào trước mặt mọi ngươi.
Da thịt sáng như ngọc, hàng lông mày lá liễu khẽ liễu như vâng trăng non, đôi mắt hạnh to tròn hoạt bát, cơ trí trầm tĩnh.
Thanh Thanh
Tay Bắc Đế run lên, ông ta thất thanh kêu lên một tiếng.
Động tác của Vân Tử Lạc cũng hơi khựng lại, nàng thuận miệng hỏi: Ông biết mẹ ta?
Khó khăn lắm mới tránh được một kiếm xuất quỷ nhập thần của Nhiếp chính vương, ánh mắt hoàng đế Đông Lâm cũng dừng lại trên mặt Vân Tử lạc, kinh hãi không thôi.
Tiểu tử Thanh Thanh
Lúc này Bắc Đế sớm đã ngây người, ông ta nhìn Vân Tử lạc,chỉ biết lẩm bẩm: Thanh Thanh, Thanh Thanh, giống quá, giống quá
Bắc Đế, ông biết mẹ ta?
Vân Tử LẠc cảm thấy ông ta có chút khác thường, giọng nàng cũng lớn lên.
Biết, biết, Mẹ ngươi? Ngươi nói mẹ ngươi? Đầu óc BẮc Đế lập tức bừng tỉnh, ông ta lập tức bắt lấy từ trọng điểm, hỏi lại rõ ràng từng chữ một: Ngươi nói, mẹ ngươi tên là gì?
Lâm Thanh Thanh
Gương mặt Bắc Đế lập tức thống khổ, ông ấy ngã ngồi xuống ghế bành.
Thanh Thanh, Thanh Thanh... Ông ấy lặp lại
Đâu chỉ là biết mẹ ngươi
Ánh mắt hoàng đế Đông Lâm không rời khỏi gương mặt Vân Tử Lạc, không nặng không nhẹ nói: Người nhà còn không nhận ra nhau, còn không mau chào ông ngoại ngươi
Ông ngoại?
Vân Tử Lạc nhịn không được cười rộ lên.
Xin hỏi, vở kịch hai vị đang diễn tên gì vậy?
Nàng ngay cả mẹ mình còn chưa gặp qua bây giờ đột nhiên xuất hiện một người tự xưng là ông ngoại, huống chi, vị ông ngoại này cũng không phải là nhân vật tầm thường.
Bắc Đế Băng Thành, quốc vương của một nước lại là ông ngoại nàng?
Bắc Đế lúc này mới ngước mắt lên, tinh tế nhìn nàng một cái, giọng đã trở nên khàn khàn: Đến đây, để cho trẫm nhìn một chút
Vân Tử lạc lập tức đề phòng lên tiếng: Sao ta phải qua đó, xa như vậy không phải ông cũng nhìn thấy sao?
Nhiếp chính vương chau mày, lúc nghe được hai chữ 'ông ngoại' rõ ràng chàng cũng giật mình.
Sở Hàn Lâm lúc này đã ngây ra như phỗng.
Lạc nhi là cháu ngoại của BẮc Đế?
Hắn biết thân phận của mẹ nàng không tầm thường, nhưng mà, mẹ nàng bất quá cũng chỉ là một tiểu thiếp ở Vân phủ mà thôi.
Nếu như mẹ nàng đường đường là công chúa Bắc Thành, như thế nào lại chịu ủy khuất làm tiểu thiếp của Vân Kiến Thụ?
Bắc Đế nhìn Vân Tử Lạc, đột nhiên ngửa đầu cười ha ha
'Ha ha ha ha...
Vân Tử lạc nghe mà rợn cả tóc gáy, nàng nâng mắt hạnh lên ngước nhìn Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương ôn nhu cười với này một tiếng, chàng cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng, ý bảo nàng đừng lo lắng.
Bắc Đế cười đủ rồi lúc này mới đứng dậy, chỉ về phía Vân Tử Lạc nói với hoàng đế Đông Lâm: Có nhìn thấy không? Trẫm còn có cháu gái, có phải rất cá tính hay không? SO với Trường Nhạc nhà huynh thế nào?
Lúc nói lời này, gương mặt ông ấy rất tự hào. Nghe vậy, không chỉ sắc mặt hoàng đế ĐÔng Lâm đen đi một nửa mà trán Vân Tử lạc cũng nổi một loạt vạch đen.
Bắc Đế này, cũng trở mặt nhanh thật.
Vừa mới lúc này còn châm chọc nàng không có giáo dưỡng, bây giờ lại biến thành có cá tính.
Đáng tiếc, nó cũng không nhận ra ông
Hoàng đế Đông Lâm lập tức đố kỵ lên tiếng.
Làn này thì xong rồi, lão nhân này đột nhiên lại có thêm một đứa cháu ngoại, sau này trước mặt mình sẽ không ngừng khoe khoang cho mà xem.
Dù sao, trước đó, mình cũng không ngừng khoe khoe Trường Nhạc công chúa trước mặt ông ta, mà tiểu nha đầu họ Vân này, so với Trường Nhạc công chúa thì đúng là Trường Nhạc phải gọi nó bằng sư phụ..
Haizzz...
Trường Nhạc muốn thứ gì là có thứ đó, từ nhỏ đến lớn được nuông chiều nên coi trời băng vung, nhưng vị tiểu cô nương họ Vân này, không biết cầm kỳ thư họa như thế nào, nhưng ở tuổi này mà đã có bản lĩnh như vậy có thể nói là thiên tài võ học.
Còn nữa, không biết tiểu nha đầu còn có bản lĩnh gì, mà ngay cả Nhiếp chính vương lạnh lùng vô tình nổi tiếng khắp ba nước cũng đối với nó rất sủng ái.
Thực ra, ông ta vẫn luôn muốn Nhiếp chính vương làm rể hiền của mình, nhưng đánh tiếc người ta căn bản không để mắt con gái mình...
Hiện tại thì hay rồi, Lão già BẮc Đế này chẳng những có cháu ngoại mà còn thêm một đứa cháu rể tốt như vậy....
Haizz, về sau mình trước mặt ông ta nhất định không thể ngóc đầu lên được.
Hoàng đế Đông Lâm càng nghĩ sắc mặt càng thống khổ,
Bắc Đế bước vài bước xuống, từ trên nhìn lại Vân Tử lạc một lần nước, lúc này ánh mắt không che dấu nổi vẻ kích động cùng hưng phấn/
Gương mặt này rất giống Thanh Thanh
Thanh Thanh, Thanh Thanh.... Con gái của ông ấy...Một cỗ chua xót tự đáy lòng bỗng nhiên dâng lên.
Đây là cốt nhục của nó, đây cũng chính là máu mủ của ông ấy.
Ông ấy vẫn nghĩ rằng, trên đời này ông ấy sẽ không bao giờ có một 'cháu gái', lại không ngờ rằng, duyện phận không hẹn mà được gặp nó.
Hơn nữa, nó lại cực kỳ giống dung mạo của Thanh Thanh, cực kỳ giống Thanh Thanh, kể cả tính cách quật cường.
Trong nháy mặt tâm ông ấy liền mềm nhũn.
-Hết chương 262-
/331
|