Nghe vậy, không chỉ mọi người trong đại điện sợ run lên, mà Vân Tử Lạc cũng giật mình.
Băng Lạc công chúa... Nàng chau mày, nàng cũng không quen dùng thân phận này.
Lạc nhi, chúc mừng nàng
Nhiếp chính vương lên tiếng, khóe mắt cũng mang theo ý cười vui vui.
Còn chưa kịp phản ứng, người trong điện đã liên tục nhìn về phía Vân Tử Lạc ra sức chúc mừng.
Sở Hàn Lâm trở về chỗ ngồi, hắn cùng Sở Tử Uyên liền rơi vào trầm tư.
Đặc biệt là Hàn Lâm, lòng hắn giờ bị hối hận bao phủ.
Nếu trước kia hắn không từ hôn, có phải bây giờ Vân TỬ Lạc đã là vương phi của hắn hay không?
Hết lần này đến lần khác đòi từ hôn, đến lúc phát hiện nàng khác xa lời đồn thái độ của Vân Tử Lạc đối với đã thay đổi, bây giờ nàng lại là cháu gái của Bắc Đế, vậy thì liên quan gì tới hắn chứ.
Chuyện hôn ước kia sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy bỏ.
Mà Sở Tử Uyên ,hắn cũng mờ mịt, hắn không nhìn về phía Vân Tử lạc, nhưng trong ánh mắt hiện rõ vẻ rối rắm, tay hắn nâng chén trà lên, nhưng lại suy nghĩ đến thất thần.
Bắc Đế liếc nhìn Trường Nhạc công chúa, trầm giọng hỏi: Không biết ngươi biết những gì?
Trường Nhạc công chúa bị ông ấy hỏi vậy, lập tức lên tiếng: Bắc Đế bá ba, phụ hoàng cũng đã nói với người, con học nhiều thứ, nhưng lại không tinh thông hết
Vậy ngươi muốn so tài gì với Lạc nhi
Bắc Đế lại hỏi.
Trường Nhạc công chúa đỏ mặt, nói: Con không muốn so tài gì với nàng, chỉ muốn thưởng thức một tý, hiểu rõ một tý
Nàng vôi vàng bày ra bộ dạng hòa giải làm cho Vân Tử Lạc không khỏi cảm thấy buồn cười.
Đông Lâm Quốc Quân cũng cười nói: Chớ nghe đứa nhỏ này nói vậy, miệng lưỡi nó nhanh nhẹn, lại thích chen vào chuyện của người khác
Trường NHạc công chúa không phục kéo kéo tay áo của ông ấy, cũng không dám lên tiếng nữa.
Bắc Đế dường như lại rất hứng thú với chuyện này, tiếp tục hỏi: Trường Nhạc, ngươi muốn so tài gì với Lạc nhi?
Trường Nhạc công chúa thấy vẻ mặt ông ấy nghiêm túc, mà thật cũng muốn biết, không biết lấy đâu ra dũng khí nói: Bắc Đế bá bá, con muốn nhìn ... muốn nhìn chữ của BĂng Lạc công chúa xem như thế nào?
Nàng nghĩ, Vân Tử Lạc múa thực sự là rất lợi hại, nhưng những người luyện võ chẳng phải văn tự đều rất yếu sao?
Dù sao thời tiết này múa cũng không được.
Nghe được yêu cầu của nàng ta, Vân Tử Lạc khé nhếch môi,thoáng ý cười lạnh.
Nhiếp chính vương nhìn Trường Nhạc công chúa như thể nhìn một người ngu ngốc diễn trò.
Sắc mặt Bắc Đế vẫn không đổi, quay đầu hỏi Vân Tử Lạc : Lạc nhi, con có muốn viết cho Trường Nhạc xem không?
Ông ấy đối với chuyện Vân Tử LẠc viết chữ thế nào vẫn ôm hy vọng, nếu đúng như lời Trường Nhạc nói, vân đại tiểu thư là 'đệ nhât tài nữ' vậy từ nhỏ ắt hẳn Lạc nhi cũng được học qua.
Đương nhiên, nếu như nàng khó xử, như ậy , ông ấy sẽ lập tức giúp nàng thoái thác.
Vân Tử LẠc mỉm cười, đứng lên đáp: Ông ngoại, người đã quên sao, con là cháu ngoại của Bắc Đế người, là công chúa Băng Thành, Trường Nhạc công chúa muốn con viết, nếu con không viết, há chẳng phải vứt bỏ thể diện của Băng Thành sao?
Bắc Đế thấy nàng đáp sắc sảo như vậy, chữ nghĩ rõ ràng, lúc này mới gật đáu nói: Tốt, không hổ danh là công chúa Băng Lạc của trẫm
Đông Lâm Quốc Quân lập tức phân phó người chuẩn bị giấy mực.
Thấy Vân Tử Lạc thoải mái như vậy, trong lòng Trường Nhạc công chúa không khỏi lo lắng.
Chỉ một lúc sau, cung nữ đã đưa giấy mực tới,
Vân Tử Lạc nhận lấy giấy Tuyên Thành, đôi môi đỏ mọng hơi nhướng lên, đặt giấy lên bàn vuông thái giám đã chuẩn bị, dùng nghiên mực chặn một đầu giấy, nghiền mực , chấm bút, động tác hết sức thuần thúc
Lúc khuỷu tay nàng buông xuống, đột nhiên lại ngừng lại, nhìn về phía Trường Nhạc công chúa và Đông Lâm Quốc Quân thản nhiên cười nói: Nếu ta không viết, là vứt bỏ mặt mũi của Băng Thành, vậy nếu ta viết xong rồi, mà Trường Nhạc công chúa không viết, chẳng phải cũng là vứt bỏ thế diện của Đông lâm sao?
Sắc mặt Đông Lâm quốc quân đại biến, nhưng cũng không có cách nào phản bác lại.
Cho dù ông ấy không đem chuyện này là đại sự, nhưng một khi truyền đi, các nước khác sẽ nghĩ thế nào.
Lúc này Vân Tử lạc đã cúi đầu, hết sức chuyên tâm viết một chữ Ngọc' lên giấy Tuyên thành.
Nàng đưa nết bút nhẹ như gió, nét bút đưa uyển chuyển nhưng cũng rất có khí chất.
Toàn bộ chữ rất cân xứng, hơn nữa thể chữ không giống người thường rất đôc đáo.
Chữ tốt, chữ tốt
Bắc Đế nhịn không được liền khen ngợi, không thể tin được nhìn về phía Vân Tử LẠc.
Chữ của Lạc nhi không ngờ lại tốt như vậy!
Chữ này, hoàn toàn có thể làm chữ mẫu.
Sắc mặt Đông Lâm Quốc Quân lập tức tối hẳn đi.
Quả nhiên.... Quả nhiên giống như ông ta suy đoán,nha đầu trường Nhạc này không hiểu chuyện lại gây thêm chuyện cho ông ta/
Vân Tử Lạc đứng đó, viết một đường xuống dưới, mỗi một lần đưa nét bút đều rất thong dong hào phóng.
Mọi người nhìn theo nét bút của nàng thì thầm: Thọ tỷ nam Sơn...
Viết song, Vân Tử LẠc cười dịu dàng đặt bút xuống, đem giấy Tuyên Thành đã khô mực đến tới trước mặt Bắc Đế.
Ông ngoại, đây là Lạc nhi tặng cho người
Bắc Đế mừng rỡ, nhận lấy nhìn thật kỹ, mười chữ này đúng là mười loại thể chữ.
Đồng tử Đông Lâm Quốc Quân co rút, chữ khải, lối viết hoa trâm chữ nhỏ, hành thư... kiểu gì cũng có, hơn nữa chữ nào cũng rất đẹp, nết chữ đẹp phi thường.
Bá Anh Huynh, Lạc nhi quả thực là một tài nữ
Ông ấy nhịn không được khen ngợi.
Bắc Đế cười kiêu ngạo.
Ông ấy cầm chữ của Vân Tử Lạc trong tay, âm thầm đọc đi đọc lại nhiều lần.
Càng đọc lại càng vui vẻ, chữ tốt, câu chữ cũng tốt.
Xem ra Lạc nhi biết rất nhiều thứ.
Trường Nhạc công chúa lại đang do dự.
Đông Lâm Quốc Quân không khỏi nhắc nhở nàng ta,nhìn về phía Trường Nhạc công chúa nói: Trường Nhạc, tới lượt con
Phụ hoàng thúc giục, Trường Nhạc công chúa cũng không còn cách nào khác, đành phải miễn cưỡng bước lên.
Hiển nhiên, chữ của nàng ta bất luận là gì cũng kém xa Vân Tử Lạc,
Trường NHạc công chúa viết chữ xong, cả gương mặt đỏ bừng,quay lại ngồi xuống chỗ của mình, sắc mặt Đông Lâm quốc quân cũng hết sức khó coi.
Biết rõ chữ của con mình không được tốt, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Vân nhị tiểu thư này cơ trí cũng hơn người, mới nói vài câu đã ép được con gái mình phải mất mặt,
Lợi hại, lợi hại,
Mọi người nhìn thấy chữ của Trường Nhạc công chúa, ánh mắt lộ rõ vẻ nuối tiếc.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nhiếp chính vương rốt cuộc cũng không nén được tức giận, hừ lạnh một tiếng, mỉa mai sự ngu ngốc của Trường Nhạc công chúa, mở miệng nói: Lạc nhi đâu chỉ có chữ tốt, nàng còn biết ngâm thơ phú, biết binh pháp kỳ trận, biết múa Khuynh Thành, còn có thể xuống bếp làm thức ăn ngon. Trường Nhạc công chúa, có thể so được với nàng sao?
Giờ phút này Trường Nhạc công chúa không khác gì cái gai trong mắt Nhiếp chính vương.
Nói chuyện cũng đâu cần khách khí với nàng ta.
Lúc nói chuyện chàng cũng lướt qua sắc mặt của Đông lâm Quốc Quân.
BẮc Đế cười lớn, cực kỳ vui mừng: Thì ra là như vậy! Quả nhiên là cháu gái của trẫm! Trẫm thông minh cơ trí, Lạc nhi cũng được di truyền!
Ha ha
Trong lời nói của ông ấy đầy vẻ kiêu ngạo.
Nhiếp chính vương cũng không để cho Đông Lâm Quốc Quân chút thể diện, chàng lại nói tiếp: Dung mạo của Trường Nhạc công chúa là không đổi được,nhưng cũng nên học hỏi khí chất của Lạc nhi
Trường Nhạc công chúa lúc này vốn đang kinh sợ, còn đâu dám lên tiếng, lửa giận cũng chỉ dám để trong lòng.
Mà Đông Lâm quốc Quân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lời này, chẳng phải là nói Trường Nhạc công chúa xấu xí sao? Hắn thừa nhận, so với cháu ngoại của Bắc Đế thật đúng là thua xa, nhưng cũng không thể trở thành đối tượng bị đả kích như vậy được.
Bắc Đế và Nhiếp chính vương kẻ xướng người họa, lập tức đem vân Tử Lạc nâng lên tậng mây xanh.
Vân Tử Lạc cũng không nói gì.
Nửa canh giờ sau , mọi người bắt đầu ngồi yên vào chỗ của mình.
Mọi người đều có chỗ ngồi riêng của mình, thái giám và cũng nữ lui tới ngồi phía sau.
Trò chuyện một lúc, liền hàn huyên tới chuyện thân thế của Vân Tử Lạc.
Vân Khinh Bình cuối cùng cũng có cơ hội nói ra lời mình muốn nói/
Mặc dù Bắc Đế xỉ nhục nàng ta, nhưng nàng ta tinh tưởng, nếu như mình thực sự là cháu gái của Bắc Đế, ông ấy tuyệt đối sẽ không đối xử như vậy với mình.
Vì vậy, nàng ta vờ như vô tình hỏi Vân Tử Lạc: Nhị muội, ta còn nhớ, không phải muội cùng mẫu thân đã nghiệm huyết sao? Nhưng muội là con gái ruột của mẫu thân, vậy sao lại là con gái của Thanh Thanh di nương được?
Lời nói này của nàng ta không nhỏ, rất nhanh mọi người liền để ý tới chuyện này.
Sở Hàn Lâm sững sờ, hắn cũng không ngờ Vân Khinh Bình sẽ nói như vậy, mà Vân khinh Bình nhắc nhở hắn mới nhớ tới chuyện này.
Vân Tử lạc nhìn Vân Khinh Bình một cái, không khỏi chau mày.
Tỷ ta là đang khiêu khích mình sao? Nàng không tin đây chỉ là vô tình.
Nghĩ đến đây nàng không nén nổi tức giận.
Vân Tử Lạc lạnh lùng cười một tiếng.
Nàng đã hứa với phụ thân, không vạch trần chuyện tỷ ta nhưng tỷ ta lại được voi đòi tiên như vậy.
Bắc Đế quát lớn: Cái gì là con gái của Thanh Thanh di nương? Con gái của Trẫm, ngươi cũng xứng để gọi di nương sao?
Ý của ông ấy, con gái của mình đường đường là công chúa, tại sao lại chịu thân phận 'di nương' chứ?
Chỉ là thân phận này là thực, ông ấy cùng Vân kHinh BÌnh khắc khẩu, nên vừa mở miệng đã thay đổi giọng nói với nàng ta như vậy.
-Hết chương 265-
,
/331
|