Nhiếp chính vương ôm Vân Tử Lạc thoải mái nằm trong xe ngựa, mà bên ngoài, Quỷ Hình vẻ mặt lo lắng chạy tới.
Chủ nhân, tiểu thư, không xong rồi
Chuyện gì vậy? Giọng Nhiếp chính vương mang theo một tia không ổn định
Chàng biết rõ, Tam quỷ đi theo chàng đã lâu, chuyện gì cũng từng gặp quan, chuyện gì làm nó lại lo lắng đến vậy?
Là... đệ đệ của tiểu thư, Vân HẠo công tử xảy ra chuyện
Quỷ Hình hít một ngụm khí rồi nói.
Vân Tử Lạc nhảy xuống xe ngựa, đồng thời đặt tay lên vai áo Quỷ Hình: Ngươi nói cái gì?
Vân Hạo công tử mất tích! Hoàng bảng này vừa mới dán,vẽ chân dung rất giống Vân Hạo công tử, thời gian mất tích là tối hôm qua
Vân Tử Lạc sau khi nghe xong, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Cảm nhận được Nhiếp chính vương đến bên cạnh mình, nàng cầm lấy cánh tay của chàng nói: Ý, ta muốn trả về Vân phủ xem một chút
Lạc, đừng kích động Nhiếp chính vương trấn an nàng: Bây giờ trở về vẫn còn nguy hiểm
Không sao cả Vân Tử Lạc lắc đầu: Chúng ta dùng chiêu ve sầu thoát xác này rất hiệu quả, theo mật báo của Túy Vân Lâu báo lại, người của Huyền Linh Đảo đã đuổi theo hướng Băng Thành, lúc quay về chúng ta thận trọng hơn là được
Một lúc sau, hai người bọn họ đã xuất hiện ở đại sảnh của Vân phủ.
Vân Kiến Thụ kể hết những gì mình biết, tối hôm qua, kỳ thực là không xảy ra chuyện gì bất thường.
Ánh mắt Vân Tử Lạc tức giận hỏi: Hải Yến, Ngô Đại đâu?
Nhìn bộ dạng lo lắng của Vân Kiến tHụ, nàng liền phân tích: Nếu đã không có chuyện gì bất thường, có thể thấy người này là người quen thuộc Vân phủ, chắc chắn không phải là người ngoài. Huống chi, ta đã cùng Vân phủ đoạn tuyệt quan hệ, người của Huyền Linh Đảo chắc chắn sẽ không đụng đến mọi người, coi như bọn họ làm, thì họ ra tay cũng không phải là Vân Hạo
Một hồi sau, nàng lại nói từng chữ từng chữ rõ ràng: Ta cũng nghĩ là Ngô Đại làm, thứ nhất, Ngô Đại là phụ thân ruột của Hạo nhi, hắn có động cơ ra tay, thứ hai, sau khi ta cùng ông ngoại trở lại Vân phủ, Ngô đại lại đột nhiên biến mất, thứ ba, Ngô Đại có võ công lại là người của phủ, khả năng hắn mang được Vân Hạo đi mà không để lại dấu vết là lớn nhất
Nhiếp chính vương Ừm một tiếng, rồi trầm giọng nói: Ta đồng ý với nàng, ngày đó, lúc nàng muốn xin băng quả ta cản nàng lại là vì sợ Bắc Đế biết chuyện thể chăng huyền băng của Hạo nhi. Bởi vì, học trộm Huyền băng chưởng là đại kỵ, Ngô đại chắn chắn sợ Bắc Đế biết được, cho nên, khi biết rõ quan hệ của nàng cùng Bắc Đế liền mang Hạo nhi cao chạy xa bay
Vân Tử LẠc gật đầu, Vân Kiến Thụ liền cùng Nhiếp chính vương ra lệnh, cả thành truy tìm Ngô Đại.
Ba ngày sau, quả nhiên nhận được một bức thư Ngô Đại viết, trong thư hắn nói hắn muốn mang Vân Hạo đi, viết thư để người của Vân phủ yên tâm.
Vân Tử Lạc sau khi đọc thư xong lạnh lùng cười một tiếng, tiện tay xé nát bức thư.
Ý, chàng thấy sao? Công chúa... Hắn gọi ta là công chúa, ta đoán không sai, hắn cùng ông ngoại ta là kẻ thù
Nhiếp chính vương gật đầu, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, rồi hỏi: Phong thư này là tự tay Ngô Đại viết sao?
Ngô Đại không biết chữ Vân Tử Lạc nghĩ một lúc rồi nói.
Như vậy, ta đã biết hắn ở đâu Nhiếp chính vương nói chắc chắn
Làm sao chàng biết?
Giấy này, không trắng như giấy bình thường, còn loại mực này cũng đậm hơn mực thường, nhưng như vậy cũng không thể chứng minh được gì, nhưng nàng xem, chỗ này , chữ bên trái và chữ bên phải cách nhau một khoảng, đây đều là cách viết của người xưa, hiện tại rất hiếm thấy
Ta hiểu rồi Vân Tử Lạc như bừng tỉnh.
Nàng nghĩ ra, tin này chắc chắn phải do người biết viết chữ viết thay Ngô Đại, nhưng hắn không ngờ chỉ loại mực và nét chữ lại bán đừng hắn,
Đi, bây giờ chúng ta tìm bọn họ
Nửa canh giờ sau, cả châu phủ đều được điều động tới, Nhiếp chính vương cùng Vân Tử Lạc ngồi ở ghế trên uống trà, Trình Dừ Nghĩa ngồi phía dưới thấp thỏm không ngừng.
Hắn âm thầm quan sát Vân Tử Lạc, hắn nhận ra nàng chính là nữ nhân mang mặt che mặt hắn nhìn thấy đêm hôm đó.
Bởi vì không tiện lộ diện nên Vân Tử Lạc vẫn mang mạng che mặt.
Thời điểm nàng mở khăn lụa ra để uống trà, lúc nàng đặt chén trà xuống, một chút nước trà còn đọng lại chảy xuống cằm nàng, Vân Tử Lạc vừa định đưa khăn lau, thì có người đã nhanh hơn nàng, ngón tay cẩn thận lau đi cho nàng.
Nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Nhiếp chính vương đang cười vui vẻ yêu thương nhìn nàng.
Trình Dư Nghĩa ở phía dưới tim đập loạn nhịp, hắn vội vàng cúi đầu nhìn xuống.
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy thần kỳ, một năm trước Nhiếp chính vương sủng ái nữ nhân này, năm này vẫn còn sủng ái nàng ta sao?
Hắn vốn cho rằng, Nhiếp chính vương chỉ là nhất thời cao hứng, tìm một nữ nhân vui đùa một chút.
Sau khi phái người lục soát bốn phía, Trình Dư Nghĩa vội bẩm báo: Tế Châu rộng lớn nhiều người, hơn nữa dưới châu cũng còn nhiều huyện, việc này e rằng hôm nay chưa thể xác minh chính xác được, vương gia, mời ngài về phủ nghỉ ngơi trước
Nàng mệt không? Nhiếp chính vương nhẹ giọng hỏi Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc gật đầu nhẹ, đoạn đường dài như vậy không mệt mới lạ.
Được, ngươi đi sắp xếp đi
Được, thần đi sắp xếp
Trình Dư Nghĩ càng thêm hiếu kỳ về thân phận của Vân Tử Lạc,lần trước không biết rõ trong lòng hắn vốn đã ngứa ngáy, lần này, hắn nhất định muốn làm cho rõ địa vị của nàng.
Bọn họ liều đi về phía hậu viện của tri phủ Tế châu.
Nhiếp chính vương vì thanh danh của Vân Tử Lạc đương nhiên sẽ ở phòng khác, hơn nữa còn cách phòng nàng một khoảng sân khá xa.
Bên này Trình Dư Nghĩa càng thêm ngứa ngáy trong lòng, nhưng vẫn không biết được điều muốn biết.
Sau khi trở về phòng, hắn liền lệnh cho người dưới dâng trà đến.
Dưới ngọn đèn cầy, mi mắt hắn giật giật, nhìn thấy tỳ nữ vóc dáng cao gầy, da thịt như ngọc, khi cười hiện rõ hai má lúm đồng tiên duyên dáng, cực kỳ xinh đẹp, tâm tư hắn xao động.
Hắn nhận lấy trà, cúi đầu cười nói: A Mỹ, phòng phía đông là khách quý, là người trên của bản châu, ta sợ mấy nha hoàn kia hầu hạ không tốt, ngươi mau qua đó đổi trà cho ngài ấy đi
A Mỹ vừa mừng vừa sợ nói: Đại nhân muốn nô tỳ đi hầu hạ Nhiếp chính vương sao?
Nhiếp chính vương, là nhân vật trong truyền thuyết, được gặp mặt ngài ấy khó đến mức nào....
Đúng vậy, A Mỹ, ngươi nên biết làm thế nào rồi chứ?
Ánh mắt Trình Dư NGhĩ lộ rõ vẻ ái muội.
A Mỹ biết rõ, tạ ơn đại nhân
A Mỹ xoay người vội vàng ra ngoài.
Không cần làm quá mức, chỉ cần dò xét là được
Trình Dư Nghĩ vội gọi nàng ta lại, cúi đầu dặn dò hai câu.
Hắn chỉ muốn biết, Nhiếp chính vương có phải là thích nữ nhân kia hay không?
--
A Mỹ mang theo một ấm nước nóng, nhẹ nhàng gõ cửa: Vương gia, nước ấm đến đây
Trong phòng, một lúc sau, mới truyền ra tiếng gọi: Vào đi
Giọng nói trầm thấp tà mị, có phần lười biếng, lại có phần gợi cảm, hơn nữa nghe giọng lại có chút xa cách, dường như không phải ở trong phòng.
A Mỹ xao xuyến, nàng ta đầy cửa bước vào, nâng ấm trà nóng lên, dịu dàng tiến đến, một tay vừa đẩy rèm bước vào. Luồng nhiệt trong phòng thổi vào mặt, nàng ta nhịn không được mà cúi thấp đầu.
Trong nháy mắt, tim nàng ta như đập lỡ mất một nhịp, ánh mắt rốt cuộc cũng nhín thấy bóng lưng cao lớn của người đàn ông bên giương.
Bóng lưng chung thủy vẫn hương về phía nàng ta, tóc đen dài xỏa ngang vai, toàn thân người đàn ông vẻn vẹn chỉ khoác một tấm khăn dài màu trắng, chân vẫn còn nhỏ nước, lại càng nổi bật thân thể cường tráng săn chắc của người đàn ông.
Tâm tình A MỸ lại càng kích động.
Người đàn ông này, quả nhiên là có mị lực.Chỉ cần nhìn phía sau liền khiến người đã làm cho nàng ta mơ mộng tưởng tượng không ngừng.
Nàng ta không khỏi nhẹ nhàng bước lên, đi về phía người đàn ông.
Nhiếp chính vương hơi nhíu mày.
Vương gia, giường sa rơi xuống, để nô tỳ trải lại giúp ngài
Giọng của A Mỹ mềm như nước, mắt phượng Nhiếp chính vương phút chốc tối lại, động tác trên tay cũng ngừng lại.
A Mỹ vui mừng, rồi đột nhiên nàng ta A lên một tiếng, chân vấp vào sàn ngã về phía Nhiếp chính vương.
Trước khi được đưa đến tri phủ này, mẫu thân nàng ta đã dạy qua nàng ta biết cách dụ dỗ nam nhân, hơn nữa người đàn ông trước mặt vừa có địa vị quyền thế hơn nữa lại là một mỹ nam nàng ta sao không xao động được chứ.
Thân thể mềm mại của nàng ta dính sát vào lồng ngực của Nhiếp chính vương, A Mỹ ưỡn ngực một cái, hơi ngẩng mặt lên, kiều mỵ nhìn về phía Nhiếp chính vương.
Vương gia... Giọng nàng ta uyển chuyển vô lực, đủ để làm cho nam nhân thế gian này xao xuyến.
Sắc mặt Nhiếp chính vương tối lại, chàng vung tay áo lên, quất thân thể nàng ta bay ra phía ngoài, thân thể nàng ta đụng phải vách tường rồi bich một tiếng rơi xuống đất.
Á...
Lần này là tiếng hét thống khổ của nàng ta.
A mỹ từ mặt đất đứng dậy, vẻ mặt ngây ngốc.
Nàng ta chỉ thấy bên Nhiếp chính vương có thêm một nữ nhân, dung nhân khuynh quốc khuynh thành, mái tóc đen dài, cánh môi thoáng ý cười mỉa mai nhìn nàng ta.
Lạc nhi Nhiếp chính vương có chút bất an nhìn nàng, vội đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Vân Tử Lạc.
Ý Vân Tử Lạc lấy lại vẻ bình thường, quay đầu cười ôn nhu với chàng một tiếng, rồi tiện tay đưa tay vòng qua cổ chàng.
Lạc Nhiếp chính vương thấp giọng kêu lên, phía dưới hạ thân đã căng cứng lên.
Tiểu yêu tinh này, lúc nào cũng dễ dàng làm cho chàng bốc hỏa...
Nhưng mà...
Chàng liền đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, lạnh lùng quát: Còn chưa cút đi
Chủ nhân, tiểu thư, không xong rồi
Chuyện gì vậy? Giọng Nhiếp chính vương mang theo một tia không ổn định
Chàng biết rõ, Tam quỷ đi theo chàng đã lâu, chuyện gì cũng từng gặp quan, chuyện gì làm nó lại lo lắng đến vậy?
Là... đệ đệ của tiểu thư, Vân HẠo công tử xảy ra chuyện
Quỷ Hình hít một ngụm khí rồi nói.
Vân Tử Lạc nhảy xuống xe ngựa, đồng thời đặt tay lên vai áo Quỷ Hình: Ngươi nói cái gì?
Vân Hạo công tử mất tích! Hoàng bảng này vừa mới dán,vẽ chân dung rất giống Vân Hạo công tử, thời gian mất tích là tối hôm qua
Vân Tử Lạc sau khi nghe xong, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Cảm nhận được Nhiếp chính vương đến bên cạnh mình, nàng cầm lấy cánh tay của chàng nói: Ý, ta muốn trả về Vân phủ xem một chút
Lạc, đừng kích động Nhiếp chính vương trấn an nàng: Bây giờ trở về vẫn còn nguy hiểm
Không sao cả Vân Tử Lạc lắc đầu: Chúng ta dùng chiêu ve sầu thoát xác này rất hiệu quả, theo mật báo của Túy Vân Lâu báo lại, người của Huyền Linh Đảo đã đuổi theo hướng Băng Thành, lúc quay về chúng ta thận trọng hơn là được
Một lúc sau, hai người bọn họ đã xuất hiện ở đại sảnh của Vân phủ.
Vân Kiến Thụ kể hết những gì mình biết, tối hôm qua, kỳ thực là không xảy ra chuyện gì bất thường.
Ánh mắt Vân Tử Lạc tức giận hỏi: Hải Yến, Ngô Đại đâu?
Nhìn bộ dạng lo lắng của Vân Kiến tHụ, nàng liền phân tích: Nếu đã không có chuyện gì bất thường, có thể thấy người này là người quen thuộc Vân phủ, chắc chắn không phải là người ngoài. Huống chi, ta đã cùng Vân phủ đoạn tuyệt quan hệ, người của Huyền Linh Đảo chắc chắn sẽ không đụng đến mọi người, coi như bọn họ làm, thì họ ra tay cũng không phải là Vân Hạo
Một hồi sau, nàng lại nói từng chữ từng chữ rõ ràng: Ta cũng nghĩ là Ngô Đại làm, thứ nhất, Ngô Đại là phụ thân ruột của Hạo nhi, hắn có động cơ ra tay, thứ hai, sau khi ta cùng ông ngoại trở lại Vân phủ, Ngô đại lại đột nhiên biến mất, thứ ba, Ngô Đại có võ công lại là người của phủ, khả năng hắn mang được Vân Hạo đi mà không để lại dấu vết là lớn nhất
Nhiếp chính vương Ừm một tiếng, rồi trầm giọng nói: Ta đồng ý với nàng, ngày đó, lúc nàng muốn xin băng quả ta cản nàng lại là vì sợ Bắc Đế biết chuyện thể chăng huyền băng của Hạo nhi. Bởi vì, học trộm Huyền băng chưởng là đại kỵ, Ngô đại chắn chắn sợ Bắc Đế biết được, cho nên, khi biết rõ quan hệ của nàng cùng Bắc Đế liền mang Hạo nhi cao chạy xa bay
Vân Tử LẠc gật đầu, Vân Kiến Thụ liền cùng Nhiếp chính vương ra lệnh, cả thành truy tìm Ngô Đại.
Ba ngày sau, quả nhiên nhận được một bức thư Ngô Đại viết, trong thư hắn nói hắn muốn mang Vân Hạo đi, viết thư để người của Vân phủ yên tâm.
Vân Tử Lạc sau khi đọc thư xong lạnh lùng cười một tiếng, tiện tay xé nát bức thư.
Ý, chàng thấy sao? Công chúa... Hắn gọi ta là công chúa, ta đoán không sai, hắn cùng ông ngoại ta là kẻ thù
Nhiếp chính vương gật đầu, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, rồi hỏi: Phong thư này là tự tay Ngô Đại viết sao?
Ngô Đại không biết chữ Vân Tử Lạc nghĩ một lúc rồi nói.
Như vậy, ta đã biết hắn ở đâu Nhiếp chính vương nói chắc chắn
Làm sao chàng biết?
Giấy này, không trắng như giấy bình thường, còn loại mực này cũng đậm hơn mực thường, nhưng như vậy cũng không thể chứng minh được gì, nhưng nàng xem, chỗ này , chữ bên trái và chữ bên phải cách nhau một khoảng, đây đều là cách viết của người xưa, hiện tại rất hiếm thấy
Ta hiểu rồi Vân Tử Lạc như bừng tỉnh.
Nàng nghĩ ra, tin này chắc chắn phải do người biết viết chữ viết thay Ngô Đại, nhưng hắn không ngờ chỉ loại mực và nét chữ lại bán đừng hắn,
Đi, bây giờ chúng ta tìm bọn họ
Nửa canh giờ sau, cả châu phủ đều được điều động tới, Nhiếp chính vương cùng Vân Tử Lạc ngồi ở ghế trên uống trà, Trình Dừ Nghĩa ngồi phía dưới thấp thỏm không ngừng.
Hắn âm thầm quan sát Vân Tử Lạc, hắn nhận ra nàng chính là nữ nhân mang mặt che mặt hắn nhìn thấy đêm hôm đó.
Bởi vì không tiện lộ diện nên Vân Tử Lạc vẫn mang mạng che mặt.
Thời điểm nàng mở khăn lụa ra để uống trà, lúc nàng đặt chén trà xuống, một chút nước trà còn đọng lại chảy xuống cằm nàng, Vân Tử Lạc vừa định đưa khăn lau, thì có người đã nhanh hơn nàng, ngón tay cẩn thận lau đi cho nàng.
Nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Nhiếp chính vương đang cười vui vẻ yêu thương nhìn nàng.
Trình Dư Nghĩa ở phía dưới tim đập loạn nhịp, hắn vội vàng cúi đầu nhìn xuống.
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy thần kỳ, một năm trước Nhiếp chính vương sủng ái nữ nhân này, năm này vẫn còn sủng ái nàng ta sao?
Hắn vốn cho rằng, Nhiếp chính vương chỉ là nhất thời cao hứng, tìm một nữ nhân vui đùa một chút.
Sau khi phái người lục soát bốn phía, Trình Dư Nghĩa vội bẩm báo: Tế Châu rộng lớn nhiều người, hơn nữa dưới châu cũng còn nhiều huyện, việc này e rằng hôm nay chưa thể xác minh chính xác được, vương gia, mời ngài về phủ nghỉ ngơi trước
Nàng mệt không? Nhiếp chính vương nhẹ giọng hỏi Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc gật đầu nhẹ, đoạn đường dài như vậy không mệt mới lạ.
Được, ngươi đi sắp xếp đi
Được, thần đi sắp xếp
Trình Dư Nghĩ càng thêm hiếu kỳ về thân phận của Vân Tử Lạc,lần trước không biết rõ trong lòng hắn vốn đã ngứa ngáy, lần này, hắn nhất định muốn làm cho rõ địa vị của nàng.
Bọn họ liều đi về phía hậu viện của tri phủ Tế châu.
Nhiếp chính vương vì thanh danh của Vân Tử Lạc đương nhiên sẽ ở phòng khác, hơn nữa còn cách phòng nàng một khoảng sân khá xa.
Bên này Trình Dư Nghĩa càng thêm ngứa ngáy trong lòng, nhưng vẫn không biết được điều muốn biết.
Sau khi trở về phòng, hắn liền lệnh cho người dưới dâng trà đến.
Dưới ngọn đèn cầy, mi mắt hắn giật giật, nhìn thấy tỳ nữ vóc dáng cao gầy, da thịt như ngọc, khi cười hiện rõ hai má lúm đồng tiên duyên dáng, cực kỳ xinh đẹp, tâm tư hắn xao động.
Hắn nhận lấy trà, cúi đầu cười nói: A Mỹ, phòng phía đông là khách quý, là người trên của bản châu, ta sợ mấy nha hoàn kia hầu hạ không tốt, ngươi mau qua đó đổi trà cho ngài ấy đi
A Mỹ vừa mừng vừa sợ nói: Đại nhân muốn nô tỳ đi hầu hạ Nhiếp chính vương sao?
Nhiếp chính vương, là nhân vật trong truyền thuyết, được gặp mặt ngài ấy khó đến mức nào....
Đúng vậy, A Mỹ, ngươi nên biết làm thế nào rồi chứ?
Ánh mắt Trình Dư NGhĩ lộ rõ vẻ ái muội.
A Mỹ biết rõ, tạ ơn đại nhân
A Mỹ xoay người vội vàng ra ngoài.
Không cần làm quá mức, chỉ cần dò xét là được
Trình Dư Nghĩ vội gọi nàng ta lại, cúi đầu dặn dò hai câu.
Hắn chỉ muốn biết, Nhiếp chính vương có phải là thích nữ nhân kia hay không?
--
A Mỹ mang theo một ấm nước nóng, nhẹ nhàng gõ cửa: Vương gia, nước ấm đến đây
Trong phòng, một lúc sau, mới truyền ra tiếng gọi: Vào đi
Giọng nói trầm thấp tà mị, có phần lười biếng, lại có phần gợi cảm, hơn nữa nghe giọng lại có chút xa cách, dường như không phải ở trong phòng.
A Mỹ xao xuyến, nàng ta đầy cửa bước vào, nâng ấm trà nóng lên, dịu dàng tiến đến, một tay vừa đẩy rèm bước vào. Luồng nhiệt trong phòng thổi vào mặt, nàng ta nhịn không được mà cúi thấp đầu.
Trong nháy mắt, tim nàng ta như đập lỡ mất một nhịp, ánh mắt rốt cuộc cũng nhín thấy bóng lưng cao lớn của người đàn ông bên giương.
Bóng lưng chung thủy vẫn hương về phía nàng ta, tóc đen dài xỏa ngang vai, toàn thân người đàn ông vẻn vẹn chỉ khoác một tấm khăn dài màu trắng, chân vẫn còn nhỏ nước, lại càng nổi bật thân thể cường tráng săn chắc của người đàn ông.
Tâm tình A MỸ lại càng kích động.
Người đàn ông này, quả nhiên là có mị lực.Chỉ cần nhìn phía sau liền khiến người đã làm cho nàng ta mơ mộng tưởng tượng không ngừng.
Nàng ta không khỏi nhẹ nhàng bước lên, đi về phía người đàn ông.
Nhiếp chính vương hơi nhíu mày.
Vương gia, giường sa rơi xuống, để nô tỳ trải lại giúp ngài
Giọng của A Mỹ mềm như nước, mắt phượng Nhiếp chính vương phút chốc tối lại, động tác trên tay cũng ngừng lại.
A Mỹ vui mừng, rồi đột nhiên nàng ta A lên một tiếng, chân vấp vào sàn ngã về phía Nhiếp chính vương.
Trước khi được đưa đến tri phủ này, mẫu thân nàng ta đã dạy qua nàng ta biết cách dụ dỗ nam nhân, hơn nữa người đàn ông trước mặt vừa có địa vị quyền thế hơn nữa lại là một mỹ nam nàng ta sao không xao động được chứ.
Thân thể mềm mại của nàng ta dính sát vào lồng ngực của Nhiếp chính vương, A Mỹ ưỡn ngực một cái, hơi ngẩng mặt lên, kiều mỵ nhìn về phía Nhiếp chính vương.
Vương gia... Giọng nàng ta uyển chuyển vô lực, đủ để làm cho nam nhân thế gian này xao xuyến.
Sắc mặt Nhiếp chính vương tối lại, chàng vung tay áo lên, quất thân thể nàng ta bay ra phía ngoài, thân thể nàng ta đụng phải vách tường rồi bich một tiếng rơi xuống đất.
Á...
Lần này là tiếng hét thống khổ của nàng ta.
A mỹ từ mặt đất đứng dậy, vẻ mặt ngây ngốc.
Nàng ta chỉ thấy bên Nhiếp chính vương có thêm một nữ nhân, dung nhân khuynh quốc khuynh thành, mái tóc đen dài, cánh môi thoáng ý cười mỉa mai nhìn nàng ta.
Lạc nhi Nhiếp chính vương có chút bất an nhìn nàng, vội đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Vân Tử Lạc.
Ý Vân Tử Lạc lấy lại vẻ bình thường, quay đầu cười ôn nhu với chàng một tiếng, rồi tiện tay đưa tay vòng qua cổ chàng.
Lạc Nhiếp chính vương thấp giọng kêu lên, phía dưới hạ thân đã căng cứng lên.
Tiểu yêu tinh này, lúc nào cũng dễ dàng làm cho chàng bốc hỏa...
Nhưng mà...
Chàng liền đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, lạnh lùng quát: Còn chưa cút đi
/331
|