Vân Tử Lạc vuốt gò má của Vân Hạo, cười hỏi: Hạo nhi, đệ viết bài thơ này lúc nào?
Anh mắt Vân Hạo thích thú nhìn vẻ mặt của đám quan giám khảo, đến khi quét đến gương mặt của tên thứ ba, đệ ấy suy nghĩ một lúc rồi dè dặt nói Là mùa hẹ năm nay, Nhị tỷ, đệ không nhớ sao?
Vân Tử Lạc liếc mắt nhìn đệ ấy một cái.
Nàng đương nhiên nhớ, chính vì còn nhớ nên nàng mới muốn chính đệ ấy tự nói.
Vân công tử, ngươi nói rõ một chút đi, ngươi viết cái này lúc nào chứ?
Vẻ mặt Tiền Hữu Minh đầy vẻ khinh thường, hắn không biết là, thời điểm Vân Hạo nói ra thời gian đó, đã chứng minh được tác giả là đệ ấy mà không phải là hắn.
Vân Hạo Ừm một tiếng, rồi đột nhiên ánh mắt sáng lên: Mùa hè năm ngoái, đệ ở Vân... đệ ở Lê Uyển viết ra bài thơ này, là anh rể nói đệ viết, huynh ấy còn nói ta viết rất hay, nhưng vẫn còn một số chỗ chưa được nên còn sửa lại cho ta mấy chỗ, những câu ở giữa đều là do anh rể sửa lại giúp đệ
Vân Tử Lạc đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó mặt không khỏi ửng đỏ lên, dưới ống tay áo bàn tay nàng nhịn không được liền kéo lấy tay Vân Hạo.
Tiểu tử này, trước mặt nhiều người như vậy là dám nói là anh rể , nó... nó...nó muốn nàng tức chết phải không?
Biết rõ da mặt nàng mỏng còn nói như vậy!
Nhưng đệ ấy không ngờ rằng, dưới trường thi có một đôi mắt phượng đột nhiên sáng lên.
Vân Tử Lạc đang nghĩ ngợi cách giải quyết chuyện này cho tốt, lát nữa làm sao giải thích chuyện này như thế nào thì Tiền Hữu Minh đã cười ha hả.
Anh rể ngươi, các ngươi nghe...
Hắn chỉ về phía dân chúng phía dưới nói tiếp: Hắn nói anh rể của hắn có thể chứng minh chuyện này, anh rể của hắn và hắn không phải là người cùng một nhà sao?
Rồi hắn nhìn về phía Vân Hạo: Ngươi nói anh rể ngươi có thể chứng minh bài làm này là do ngươi viết ra? Vậy ta cũng có thể nói cả nhà ta cũng có thể chứng minh bài này là do ta làm
Hắn cầm lấy bài thi, vẻ mặt ngạo mạn ngẩng đầu nói: Bài làm là của ta, không phải ngươi muốn đoạt lấy là có thể đoạt lấy
Vân Tử Lạc cũng hết nói với tên này.
Thế gian này lại còn có người vô liêm sỉ như vậy sao!
Nếu như không biết rõ chuyện này, công thêm việc không biết đám quan giám khảo đã giở trờ thì nàng e rằng nàng cũng sẽ tin bài làm này là của hắn!
Sắc mặt Vân Hạo lập tức chuyển thành đỏ bừng, không nhịn được cười lớn: ' Anh rể ta đương nhiên có thể chứng minh! Anh rể ta nói ta viết hay, có thể làm quan trong triều được
Ha ha ha ha...
Tiền Hữu Minh cười đến mức khom cả lưng, hai người thiếu niên còn lại nhịn không được cũng cười lớn, trừ tên quan chủ khảo đang bị Vân Tử Lạc khống chế đám quan giám khảo còn lại cũng nhịn không được cười rộ lên, ánh mắt còn mang vài phần nhạo báng.
Có thể trực tiếp làm quan trong triều, thực sự có chuyện kỳ lạ này sao?
Đây là chuyện buồn cười nhất thiên hạ mà ta nghe được, anh rể hắn, ồ, hắn gọi nữ nhân này là tỷ tỷ, vậy chính là tướng công của nàng ta sao?
Vân Tử Lạc nhìn đám người đang cười trước mặt, trong lòng nàng đột nhiên lại thấy bi ai thay cho bọn họ, nàng không biết vĩ sao, chẳng qua là đột nhiên cảm thấy tức cười.
Cười nhạo, đây là chuyện nàng không bao giờ làm.
Mặc kệ người ta có thê thảm thế nào, nàng chưa bao giờ cười nhạo họ, trừ phị bọn họ chọc vào nàng.
Nói như Vân Thái Lệ, nàng ta gả cho Hà Thái Bình, khi cảm giác trả thù không còn, nàng chỉ còn lại thương cảm với nàng ta.
Cười đùa đủ chưa?
Một giọng nói lạnh băng vô tình đột nhiên vang lên trên trường thi, là giọng nam từ tính đầy nội lực, giọng nói làm chấn động tất cả mọi người.
Đám thị vệ vây quanh trường thi cũng không biết được sự xuất hiện của chàng trên trường thi,
Người đàn ông vóc dáng cao lớn, áo trường bào đen lạnh lùng bay nhẹ, gương mắt tuấn lãng, đôi mắt phượng sâu thẳm như ẩn chứa bão táp, lại giống như hai hồ nước sâu thẳm không thấy đáy.
Người đó chăp tay ra sau lưng, ống tay áo thêu chỉ vàng óng ánh, đương nhiên chỉ có thiên tử mới dám dùng màu này, hiển nhiên lộ rõ thân phận cao quý của người đàn ông.
Yên lặng, toàn bộ trường thi đều im lặng.
Ngươi, ngươi là ai?
Tiền Hữu Minh vẻ mặt kinh hãi, miễn cưỡng trấn tĩnh lại hỏi.
Trực giác nói cho hắn biết, thân phận của người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản.
Mặc dù ở đây được xem như là nguyên kinh thứ hai, nhưng vẫn kém một chút ít, Nhiếp chính vương và các vị vương gia rất ít công khai thân phận khi tới đấy, các ngài ấy tới luôn thần bí.
Mấy tên quan giám khảo cũng chỉ là một chức quan nho nhỏ ở đây, tất nhiên chưa gặp qua Nhiếp chính vương, nhưng cũng chính là vì thế nên giờ phút này bọn họ đã bị hù dọa đến ngu cả người, không dám tin điều này.
Tiền Hữu Minh nén kinh sợ nhìn qua chàng, ngay cả Vân Hạo cũng trở nên ngây ngốc, không nghĩ đến Nhiếp chính vương lại bay từ trên trời xuống như thế này.
Người đàn ông nhanh chóng bước về phía bọn họ, thời điểm quan chủ khảo nhìn thấy chàng, đồng tử hắn liền co rút lại, cổ họng mơ hồ phun ra vài chữ, hai chân hắn mềm nhũn vội vàng quỳ sạp xuống.
Vân Tử Lạc buông lỏng tay, thân thể hắn vô lực úp sấp trên mặt đất, giọng run rẩy: Nhiếp, Nhiếp chính vương, thiên tuế thiên tuế
Mấy tên quan giám khảo còn lại cũng lập tức quỳ xuống, đập đầu, đồng thanh hô: Nhiếp chính vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế
Tiền Hữu Minh kia bị dù dọa đến biến sắc, trời ơi, người đàn ông trước mặt là Nhiếp chính vương sao?
Hắn liền vội vã quỳ xuống.
Quảng trường lớn như vậy, đột nhiên tĩnh lặng trong tích tắc, tiếng hô đồng thanh vang lên như sấm: Nhiếp chính vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế Cùng với đó là cảnh tượng tất cả đều quỳ xuống.
Chỉ cò một mình Vân TỬ Lạc là không quỳ, Vân Hạo đang quỳ trên mặt đất liền kéo kéo ông tay áo của nàng
Trong lòng Vân Tử Lạc cảm thán, mặc dù là người hiện đại không thích việc quỳ lạy này, nhưng sau khi đến cổ đại nàng cũng ít nhiều có thói quen chuyện này, nhưng mà để nàng quỳ trước mặt người yêu của mình, nàng thực có chút không tự nhiên.
Thời điểm nàng đang định quỳ xuống, Nhiếp chính vương đã duỗi tay ngăn nàng lại.
Vân Tử Lạc ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt phượng của chàng cười nhẹ một tiếng.
Nhiếp chính vương cong môi mỏng nói: Không cần quỳ trước mặt ta
Chàng cũng vậy, chàng không có thói quên để nàng quỳ như vậy, đây chính là người con gái chàng yêu nhất chàng chỉ muốn bảo vệ che chở cho nàng.
Đứng đậy di
Chàng xoay người nhàn nhạt mở miệng, lần này chàng dùng ít nội lực, âm thanh nghe không quá lớn nhưng lại cực kỳ rõ ràng.
Mau khi mọi người đứng dậy, đầu Tiền Hữu Minh đã quay mòng mòng, hắn sao lại gặp Nhiếp chính vương ở tình huống này cơ chứ.
Vân Hạo thu lại ý cười, kêu lên: Anh rể
Vừa mới mở miệng nói, trong lòng Vân Tử Lạc đã nổi giông bảo.
Trời ạ, không cần trước mặt nhiều người gọi như vậy chứ.
Nhiếp chính vương cực kỳ vui vẻ, đáp: Ừm, Hạo nhi, đệ thật ngoan
Thật ngoan? Nó biến mất mấy ngày, còn ngoan ngoãn sao? Vân Tử Lạc không chút khách khí phản bác lại.
Họ không biết rằng, thời điểm Vân Hạo kêu lên một tiếng: Anh rể thì sắc mặt mọi người ở trường thi đều biến sắc, thân thể cứng ngắc, đại não như mất đi hoạt động.
Nhất là khi Nhiếp chính vương trả lời lại, có thể nhìn thấy quan hệ của ba người rất thân thiết.
Sắc mặt Tiền Hữu Minh trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Anh rể...anh rể.. Bây giờ hắn mới hiểu ý tứ lúc nãy Vân Hạo nói.
Những lời kia, lại lần nữa xuất hiện lại trong đầu hắn.
Là anh rể nói ta viết, anh ấy còn nói ta viết hay
Anh rể ta đương nhiên có thể chứng minh! Anh rể còn nói ta viết hay, có thể trực tiếp làm quan trong triều
Càng nghĩ lòng hắn càng trầm xuống, mồ hôi lạnh trên trán tứa ra liên tục, hai tay đã nắm chặt thành đám
Tiền Hữu Sáng, đã không làm chủ được thân thể mình, hắn vội vàng quỳ xuống, toàn thân đều run lẩy bẩy.
Nỗi sợ hãi đang bao trùm cả người hắn.
Nhiếp chính vương vang danh cả Kỳ HẠ, thật sự lại là anh rể của tên tiểu tử thối này.
Như vậy, đúng như tên tiểu tử thối này nói, anh rể hắn có thể trực tiếp cho hắn làm quan trong triều, nói như vậy cũng không sai chút nao.
Chỉ là hắn căn bản không ngờ rằng, chính mình bị Vân Hạo tính kế, lại còn lên tiếng cười nhạo hắn, càng không ngờ rằng Vân HẠo lại là em vợ của Nhiếp chính vương.
Chuyện này nhất thời hắn không thể tiếp nhận nổi! Trong lòng hắn liên tục chửi rửa mình có mắt không tròng.
Mấy tên quan giám khảo cũng không khá hơn hắn là mấy, ai nấy đều bị hù dạo hồn sớm đã bay lên chín tầng mây, bọn họ xụi lơ trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Thần ơi, mau cứu cứu bọn họ đi! Có đánh chết bọn họ cũng không dám tin thiếu niên này lại có một thế lực như vậy đúng sau.
Tiền Hữu Minh trước mặt căn bản không là gì so với hắn!
Đưa đây
Ánh mắt Nhiếp chính vương không một tia cười đùa, lạnh lùng nói.
Tiền Hữu Minh run lên cầm cập, hắn giơ tay về phía trước, ánh mắt Nhiếp chính vương lạnh lùng vô tình quét về phía cổ tay của hắn.
Chàng không lên tiếng thì thôi, vừa mới lên tiếng, Tiền Hữu Minh lập tức dâng hai tay đưa bài thi lên.
Nhiếp chính vương
Giọng hắn run rẩy không rõ tiếng, đâu còn vẻ tiêu sái như lúc nãy!
Nhiếp chính vương duỗi hai ngón tay kẹp lấy bài thi, chỉ đảo mắt qua một chút, ánh mắt liếc nhìn về phía Tiền Hữu Minh, lạnh lùng cười một tiếng, đưa tay xoạt' một tiếng, bài thi kia liền bị xe tan tành.
Hạo nhi viết, bản vương đã tự mình xem quan, ngươi cũng dám đạo văn sao? Quả nhiên là ăn gan hùm mật hổ
Sắc mặt Nhiếp chính vương xanh mét, bàn tay khép lại, như vô tình như cố ý, bàn bài thi đã không thành hình hóa thành vô số mảnh vụn nỏ.
Người ở xa không nhìn thấy, nhưng mấy tên quan giám khảo cùng hai người thiếu niên còn lại ở trên trường thi có thể nhìn thấy rõ ràng, bọn họ bị hù dọa đến mất mật.
Nhiếp chính vương tha mạng! Tha mạng! Ta, ta bỉ ổi, nhưng đây không phải là cố ý Tiền Hữu Minh liều mạng đập đầu xin tha tội.
-Hết chương 287-
Anh mắt Vân Hạo thích thú nhìn vẻ mặt của đám quan giám khảo, đến khi quét đến gương mặt của tên thứ ba, đệ ấy suy nghĩ một lúc rồi dè dặt nói Là mùa hẹ năm nay, Nhị tỷ, đệ không nhớ sao?
Vân Tử Lạc liếc mắt nhìn đệ ấy một cái.
Nàng đương nhiên nhớ, chính vì còn nhớ nên nàng mới muốn chính đệ ấy tự nói.
Vân công tử, ngươi nói rõ một chút đi, ngươi viết cái này lúc nào chứ?
Vẻ mặt Tiền Hữu Minh đầy vẻ khinh thường, hắn không biết là, thời điểm Vân Hạo nói ra thời gian đó, đã chứng minh được tác giả là đệ ấy mà không phải là hắn.
Vân Hạo Ừm một tiếng, rồi đột nhiên ánh mắt sáng lên: Mùa hè năm ngoái, đệ ở Vân... đệ ở Lê Uyển viết ra bài thơ này, là anh rể nói đệ viết, huynh ấy còn nói ta viết rất hay, nhưng vẫn còn một số chỗ chưa được nên còn sửa lại cho ta mấy chỗ, những câu ở giữa đều là do anh rể sửa lại giúp đệ
Vân Tử Lạc đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó mặt không khỏi ửng đỏ lên, dưới ống tay áo bàn tay nàng nhịn không được liền kéo lấy tay Vân Hạo.
Tiểu tử này, trước mặt nhiều người như vậy là dám nói là anh rể , nó... nó...nó muốn nàng tức chết phải không?
Biết rõ da mặt nàng mỏng còn nói như vậy!
Nhưng đệ ấy không ngờ rằng, dưới trường thi có một đôi mắt phượng đột nhiên sáng lên.
Vân Tử Lạc đang nghĩ ngợi cách giải quyết chuyện này cho tốt, lát nữa làm sao giải thích chuyện này như thế nào thì Tiền Hữu Minh đã cười ha hả.
Anh rể ngươi, các ngươi nghe...
Hắn chỉ về phía dân chúng phía dưới nói tiếp: Hắn nói anh rể của hắn có thể chứng minh chuyện này, anh rể của hắn và hắn không phải là người cùng một nhà sao?
Rồi hắn nhìn về phía Vân Hạo: Ngươi nói anh rể ngươi có thể chứng minh bài làm này là do ngươi viết ra? Vậy ta cũng có thể nói cả nhà ta cũng có thể chứng minh bài này là do ta làm
Hắn cầm lấy bài thi, vẻ mặt ngạo mạn ngẩng đầu nói: Bài làm là của ta, không phải ngươi muốn đoạt lấy là có thể đoạt lấy
Vân Tử Lạc cũng hết nói với tên này.
Thế gian này lại còn có người vô liêm sỉ như vậy sao!
Nếu như không biết rõ chuyện này, công thêm việc không biết đám quan giám khảo đã giở trờ thì nàng e rằng nàng cũng sẽ tin bài làm này là của hắn!
Sắc mặt Vân Hạo lập tức chuyển thành đỏ bừng, không nhịn được cười lớn: ' Anh rể ta đương nhiên có thể chứng minh! Anh rể ta nói ta viết hay, có thể làm quan trong triều được
Ha ha ha ha...
Tiền Hữu Minh cười đến mức khom cả lưng, hai người thiếu niên còn lại nhịn không được cũng cười lớn, trừ tên quan chủ khảo đang bị Vân Tử Lạc khống chế đám quan giám khảo còn lại cũng nhịn không được cười rộ lên, ánh mắt còn mang vài phần nhạo báng.
Có thể trực tiếp làm quan trong triều, thực sự có chuyện kỳ lạ này sao?
Đây là chuyện buồn cười nhất thiên hạ mà ta nghe được, anh rể hắn, ồ, hắn gọi nữ nhân này là tỷ tỷ, vậy chính là tướng công của nàng ta sao?
Vân Tử Lạc nhìn đám người đang cười trước mặt, trong lòng nàng đột nhiên lại thấy bi ai thay cho bọn họ, nàng không biết vĩ sao, chẳng qua là đột nhiên cảm thấy tức cười.
Cười nhạo, đây là chuyện nàng không bao giờ làm.
Mặc kệ người ta có thê thảm thế nào, nàng chưa bao giờ cười nhạo họ, trừ phị bọn họ chọc vào nàng.
Nói như Vân Thái Lệ, nàng ta gả cho Hà Thái Bình, khi cảm giác trả thù không còn, nàng chỉ còn lại thương cảm với nàng ta.
Cười đùa đủ chưa?
Một giọng nói lạnh băng vô tình đột nhiên vang lên trên trường thi, là giọng nam từ tính đầy nội lực, giọng nói làm chấn động tất cả mọi người.
Đám thị vệ vây quanh trường thi cũng không biết được sự xuất hiện của chàng trên trường thi,
Người đàn ông vóc dáng cao lớn, áo trường bào đen lạnh lùng bay nhẹ, gương mắt tuấn lãng, đôi mắt phượng sâu thẳm như ẩn chứa bão táp, lại giống như hai hồ nước sâu thẳm không thấy đáy.
Người đó chăp tay ra sau lưng, ống tay áo thêu chỉ vàng óng ánh, đương nhiên chỉ có thiên tử mới dám dùng màu này, hiển nhiên lộ rõ thân phận cao quý của người đàn ông.
Yên lặng, toàn bộ trường thi đều im lặng.
Ngươi, ngươi là ai?
Tiền Hữu Minh vẻ mặt kinh hãi, miễn cưỡng trấn tĩnh lại hỏi.
Trực giác nói cho hắn biết, thân phận của người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản.
Mặc dù ở đây được xem như là nguyên kinh thứ hai, nhưng vẫn kém một chút ít, Nhiếp chính vương và các vị vương gia rất ít công khai thân phận khi tới đấy, các ngài ấy tới luôn thần bí.
Mấy tên quan giám khảo cũng chỉ là một chức quan nho nhỏ ở đây, tất nhiên chưa gặp qua Nhiếp chính vương, nhưng cũng chính là vì thế nên giờ phút này bọn họ đã bị hù dọa đến ngu cả người, không dám tin điều này.
Tiền Hữu Minh nén kinh sợ nhìn qua chàng, ngay cả Vân Hạo cũng trở nên ngây ngốc, không nghĩ đến Nhiếp chính vương lại bay từ trên trời xuống như thế này.
Người đàn ông nhanh chóng bước về phía bọn họ, thời điểm quan chủ khảo nhìn thấy chàng, đồng tử hắn liền co rút lại, cổ họng mơ hồ phun ra vài chữ, hai chân hắn mềm nhũn vội vàng quỳ sạp xuống.
Vân Tử Lạc buông lỏng tay, thân thể hắn vô lực úp sấp trên mặt đất, giọng run rẩy: Nhiếp, Nhiếp chính vương, thiên tuế thiên tuế
Mấy tên quan giám khảo còn lại cũng lập tức quỳ xuống, đập đầu, đồng thanh hô: Nhiếp chính vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế
Tiền Hữu Minh kia bị dù dọa đến biến sắc, trời ơi, người đàn ông trước mặt là Nhiếp chính vương sao?
Hắn liền vội vã quỳ xuống.
Quảng trường lớn như vậy, đột nhiên tĩnh lặng trong tích tắc, tiếng hô đồng thanh vang lên như sấm: Nhiếp chính vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế Cùng với đó là cảnh tượng tất cả đều quỳ xuống.
Chỉ cò một mình Vân TỬ Lạc là không quỳ, Vân Hạo đang quỳ trên mặt đất liền kéo kéo ông tay áo của nàng
Trong lòng Vân Tử Lạc cảm thán, mặc dù là người hiện đại không thích việc quỳ lạy này, nhưng sau khi đến cổ đại nàng cũng ít nhiều có thói quen chuyện này, nhưng mà để nàng quỳ trước mặt người yêu của mình, nàng thực có chút không tự nhiên.
Thời điểm nàng đang định quỳ xuống, Nhiếp chính vương đã duỗi tay ngăn nàng lại.
Vân Tử Lạc ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt phượng của chàng cười nhẹ một tiếng.
Nhiếp chính vương cong môi mỏng nói: Không cần quỳ trước mặt ta
Chàng cũng vậy, chàng không có thói quên để nàng quỳ như vậy, đây chính là người con gái chàng yêu nhất chàng chỉ muốn bảo vệ che chở cho nàng.
Đứng đậy di
Chàng xoay người nhàn nhạt mở miệng, lần này chàng dùng ít nội lực, âm thanh nghe không quá lớn nhưng lại cực kỳ rõ ràng.
Mau khi mọi người đứng dậy, đầu Tiền Hữu Minh đã quay mòng mòng, hắn sao lại gặp Nhiếp chính vương ở tình huống này cơ chứ.
Vân Hạo thu lại ý cười, kêu lên: Anh rể
Vừa mới mở miệng nói, trong lòng Vân Tử Lạc đã nổi giông bảo.
Trời ạ, không cần trước mặt nhiều người gọi như vậy chứ.
Nhiếp chính vương cực kỳ vui vẻ, đáp: Ừm, Hạo nhi, đệ thật ngoan
Thật ngoan? Nó biến mất mấy ngày, còn ngoan ngoãn sao? Vân Tử Lạc không chút khách khí phản bác lại.
Họ không biết rằng, thời điểm Vân Hạo kêu lên một tiếng: Anh rể thì sắc mặt mọi người ở trường thi đều biến sắc, thân thể cứng ngắc, đại não như mất đi hoạt động.
Nhất là khi Nhiếp chính vương trả lời lại, có thể nhìn thấy quan hệ của ba người rất thân thiết.
Sắc mặt Tiền Hữu Minh trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Anh rể...anh rể.. Bây giờ hắn mới hiểu ý tứ lúc nãy Vân Hạo nói.
Những lời kia, lại lần nữa xuất hiện lại trong đầu hắn.
Là anh rể nói ta viết, anh ấy còn nói ta viết hay
Anh rể ta đương nhiên có thể chứng minh! Anh rể còn nói ta viết hay, có thể trực tiếp làm quan trong triều
Càng nghĩ lòng hắn càng trầm xuống, mồ hôi lạnh trên trán tứa ra liên tục, hai tay đã nắm chặt thành đám
Tiền Hữu Sáng, đã không làm chủ được thân thể mình, hắn vội vàng quỳ xuống, toàn thân đều run lẩy bẩy.
Nỗi sợ hãi đang bao trùm cả người hắn.
Nhiếp chính vương vang danh cả Kỳ HẠ, thật sự lại là anh rể của tên tiểu tử thối này.
Như vậy, đúng như tên tiểu tử thối này nói, anh rể hắn có thể trực tiếp cho hắn làm quan trong triều, nói như vậy cũng không sai chút nao.
Chỉ là hắn căn bản không ngờ rằng, chính mình bị Vân Hạo tính kế, lại còn lên tiếng cười nhạo hắn, càng không ngờ rằng Vân HẠo lại là em vợ của Nhiếp chính vương.
Chuyện này nhất thời hắn không thể tiếp nhận nổi! Trong lòng hắn liên tục chửi rửa mình có mắt không tròng.
Mấy tên quan giám khảo cũng không khá hơn hắn là mấy, ai nấy đều bị hù dạo hồn sớm đã bay lên chín tầng mây, bọn họ xụi lơ trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Thần ơi, mau cứu cứu bọn họ đi! Có đánh chết bọn họ cũng không dám tin thiếu niên này lại có một thế lực như vậy đúng sau.
Tiền Hữu Minh trước mặt căn bản không là gì so với hắn!
Đưa đây
Ánh mắt Nhiếp chính vương không một tia cười đùa, lạnh lùng nói.
Tiền Hữu Minh run lên cầm cập, hắn giơ tay về phía trước, ánh mắt Nhiếp chính vương lạnh lùng vô tình quét về phía cổ tay của hắn.
Chàng không lên tiếng thì thôi, vừa mới lên tiếng, Tiền Hữu Minh lập tức dâng hai tay đưa bài thi lên.
Nhiếp chính vương
Giọng hắn run rẩy không rõ tiếng, đâu còn vẻ tiêu sái như lúc nãy!
Nhiếp chính vương duỗi hai ngón tay kẹp lấy bài thi, chỉ đảo mắt qua một chút, ánh mắt liếc nhìn về phía Tiền Hữu Minh, lạnh lùng cười một tiếng, đưa tay xoạt' một tiếng, bài thi kia liền bị xe tan tành.
Hạo nhi viết, bản vương đã tự mình xem quan, ngươi cũng dám đạo văn sao? Quả nhiên là ăn gan hùm mật hổ
Sắc mặt Nhiếp chính vương xanh mét, bàn tay khép lại, như vô tình như cố ý, bàn bài thi đã không thành hình hóa thành vô số mảnh vụn nỏ.
Người ở xa không nhìn thấy, nhưng mấy tên quan giám khảo cùng hai người thiếu niên còn lại ở trên trường thi có thể nhìn thấy rõ ràng, bọn họ bị hù dọa đến mất mật.
Nhiếp chính vương tha mạng! Tha mạng! Ta, ta bỉ ổi, nhưng đây không phải là cố ý Tiền Hữu Minh liều mạng đập đầu xin tha tội.
-Hết chương 287-
/331
|