Nhiếp chương vương hôn lên chiếc cổ trắng sử của nàng, đôi môi mỏng sau đó lại hôn lên vành tai của nàng, cắn trêu đùa nàng, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn: Quả nhiên lòng ta sớm đã bị nàng lấy đi mất
Gò má Vân Tử Lạc đỏ như lửa, nàng nghiêng gương mặt nhỏ nhắn, nhịn không được cảm giác ngứa ngáy từ vành tai truyền đến liền cười khanh khách.
Trong phòng, mành che sớm đã rũ xuống,một cảnh xuân nóng bỏng.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi không ngừng, phủ trắng toàn bộ sân ngoài, ánh trăng mỏng nhạt, lộ rõ từng tầng sương mù, ánh trắng như tan trong nền tuyết trắng chiếu xuống sân, nội điện to lớn như vậy bị bao phủ bởi thứ ánh sáng mờ nhạt đó.
Canh ba.
Nhìn người đàn ông đang mặc lại quần áo, Vân Tử Lạc đứng dậy đi về phía chàng, may mà trong phòng còn có chậu than hồng, nàng tuy không lạnh lắm nhưng cũng hơi run lên.
Quay lại đi, ngoan nào
Ánh mắt Nhiếp chính vương có vẻ tức giận, nhanh chóng ôm lấy nàng đặt lại vào trong chăn ấm.
bên ngoài lạnh lắm Vân Tử Lạc bất mãn cắn môi nói, rồi nghiêng đầu liếc chàng một cái: Bây giờ phải đi sao?
Canh ba trời lạnh nhất, sau khi trời sáng thì thời tiết còn đỡ lạnh hơn chút/
Nhiếp chính vương đặt nàng lại trong chăn, bị nàng nhìn đến si ngốc, sau đó ôm lấy mặt nàng khẽ hôn lên, nhẹ giọng nói: Vậy bây giờ không đi, đợi lát nữa người ấm hơn ta sẽ đi
Nói rồi, chàng liền đem chậu than đến gần mình hơn, ngồi bên cạnh giường.
Được Vân tử Lạc nắm lấy tay chàng, cũng không chống đỡ được cảm giác buồn ngủ, liền nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Chậu than vang lên tiếng lửa lách tách, Nhiếp chính vương yêu thương nhìn Vân Tử Lạc đang ngủ say, sau đó chàng cúi đầu, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước đặt lên môi nàng, chàng cố gắng đè nến dục vọng rút tay đem chậu than dời đi, rồi mới rời khỏi phòng.
Ngày thứ hai, gió Bắc bắt đầu thổi lớn.
Bắc Đế truyền ý chỉ đến, ý bảo Vân Tử Lạc lưu lại Băng Lạc cung dùng bữa sáng.
Lúc này, một đám cung nữ khéo léo mang áo lông vào cho Vân Tử Lạc, sau khi hầu hạ nàng mặc quần áo xong, lúc trang điểm cho nàng bọn họ ánh mắt hâm mộ nhìn Giáng Linh nhu thuận nằm trên cổ nàng.
Qua gương đồng, Vân tử LẠc hơi chau mày.
Tối hôm qua lúc chàng rời đi, nàng nửa điểm cũng không biết.
Không biết chàng có bị lạnh hay không?
Nghĩ tới đây, nàng cũng không còn tâm tình nào trang điểm nữa, nàng liền đứng dậy nói: Đi thủy tinh điện
Đến đó mới biết, Bắc Đế không có ở tẩm điện, ông ở lại Thiên cơ cung xử lý chính sự.
Vất vả đến Thiên cơ cung, vừa muốn bảo thái giám vào trong thông báo thì nàng nhìn thấy một thân ảnh cao lớn từ trong nội điện bước ra.
Ai da công chúa, ngài đến khéo quá Một tiểu thái giám đáng yêu đi theo Nhiếp chính vương ra, cười nói: Hoàng thượng vừa mới nhắc đến người xong, Nhiếp chính vương vừa nói Người có hiểu biết sâu rộng, nhắc đến người đã tới đây
Vân Tử Lạc gật đầu, nhìn về phía Nhiếp chsinh vương, người đàn ông vẫn mặc áo choàng lông màu đen, lộ rõ thân phận cao quý của chàng, chàng hơi mỉm cười.
Lạc nhi đến sao? Đã dùng bữa sáng hay chưa?
Bắc Đế từ trong nội viện bước ra nói, thính lực của ông ấy vô cùng tốt.
Dạ, đầu bếp của Băng cung tay nghề rất khá Vân Tử Lạc nhẹ nhàng cười một tiếng: Hai người đi đâu vậy?
Hách Liên ý vừa nói chuyện với trẫm, hắn chuẩn bị trở về Kỳ Hạ
Bắc Đế nhìn Nhiếp chính vương nói
Nhanh vậy sao?
Vân Tử Lạc bỗng nhiên có cảm giác mất mát.
Ừm, đi càng sớm càng tốt Ánh mắt Nhiếp chính vương lóe lên vẻ không đành lòng.
Vậy ta tiễn chàng ra khỏi thành
Cửa nam Băng thành, khắp nơi đều là băng tuyết, hàng ngàn bông tuyết đang bay, Nhìn thấy cảnh này trong lòng Vân TỬ Lạc liền cảm thấy đau lòng/
Nha đầu ngốc, chẳng phải chúng ta sẽ nhanh gặp lại sao? Đau lòng gì chứ, chờ ta, ta sẽ tới đón nàng
Nhiếp chính vương nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, rồi không chút do dự xoay người lên ngựa, hắc phong hí một tiếng dài, quay đầu như nhìn Vân Tử Lạc một cái, rồi co chân phóng như một mũi tên rời đi.
Nhanh... là nhanh sao?
Nếu như nàng biết nhanh sẽ gặp lại là sẽ như vậy, giờ phút này Vân Tử Lạc còn có thể mong đợi như thế này sao?
Tháng sáu Kỳ Hạ, đã là vào đầu hè, thời tiết không ngừng thay đổi, nóng bức như lửa.
Mây đen như bao phủ toàn bộ Nhiếp chính vương phủ, cả phủ bao trùm một bầu không khí u ám.
Đại sảnh, một mảng sát khí.
Quỷ Hồn, Quỳ Hình và Quỷ Mị đều có mặt đủ cả, lúc ở đại sảnh vẻ mặt bọn họ có chút bất an, mấy tên ám vệ khác đều đứng xa Nhiếp chính vương, bọn hạ nhân trong phủ đều im lặng, một câu cũng không dám lên tiếng.
Cửa phòng đóng chặt, vẻ mặt Nhiếp chính vương âm trầm, trên tay còn siết chặt mảnh giất, giọng nói lạnh như băng phun ra từ đôi môi mỏng của chàng, từng chữ từng chữ một: Mẫu phi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Chính là chuyện con nhìn thấy
Ở phía đối diện, Cảnh hoa vương phi đứng bên cạnh bàn, nhướng mày trả lời.
Không thể nào
Nhiếp chính vương phủ định lại.
Ánh mắt chàng âm trầm xen lẫn kích động, cảnh tượng trước mặt cực kỳ chói mắt.
Lục Thừa Hoan lại mang thai!
Mang thai bốn tháng, bụng cũng đã lộ rõ dưới lớp quần áo
Mà nàng ta cả gương mặt đều là nước mắt.
Cảnh Hoa vương phi giận giữ chỉ tay về phía Lục Thừa Hoan, giọng rõ ràng: Hách Liên Ý, con dám làm mà không dám nhận sao? Con còn xứng là con trai ta sao? Cha con bạc tình,con cũng muốn học theo hắn bạc tình bạc nghĩa sao?
Những lời này giống như một lưỡi dao hung hăng đâm vào lòng Nhiếp chính vương.
Hai mắt chàng đỏ au, tay nắm chặt thành đấm,ánh mắt vẫn không rời khỏi bụng của Lục Thừa Hoan: Cho dù ta bội tình bạc nghĩa, cũng không thể là nào là nàng ta- Lục Thừa Hoan! Không có chuyện gì sao gọi là vứt bỏ được
Hách Liên ca ca, huynh đây là không muốn Hầu Hạ sao?
Nước mắt của Lục Thừa Hoan lại rơi xuống, gương mặt của nàng ta cũng trở nên tái nhợt.
Cảnh Hoa vương phi lạnh lùng nói: Con đã quên chuyện tốt đêm đó làm rồi sao? Ngày đó sinh nhật Hầu Hạ, con uống quá nhiều rượt, lúc làm chuyện đó, ta đã nói qua với con, nhưng con không thừa nhận, Hầu Hạ đành phải nuốt xuống tủi nhục này, nhưng trinh tiết của nó cũng là do con phá
Nhiếp chính vương nghe xong sắc mặt xanh mét, tức giận nhưng cố nén lại
Nhưng mà bây giờ, Hầu Hạ lại mang thai con của con, vì người chưa có chồng mà đã có con sẽ mấ hết danh tiết, con còn không thừa nhận sao? Đây không phải là bội tình bạc nghĩa thì là cái gì?
Mắt phượng của Cảnh Hoa vương phi sắc bén xen lẫn trào phúng.
Nhiếp chính vương nắm chặt quả đấm, đúng là hai tháng trước, mẫu phi đích thực có tìm chàng nói về chuyện này.
Mùng tám tháng hai, bởi vì chàng và Lạc nhi giận nhau, chàng quả thực có uống rượu say, nhưng mà, chàng không nhớ chuyện cùng Hầu Hã phát sinh chuyện gì! Một chút kỳ ức cũng không có!
Cho tới bây giờ không có chuyện gì có thể qua mặt được chàng, cho dù chàng có uống say.
Cho nên, việc này nhât định là giả.
Cảnh Hoa vương phi ép sát chàng nói: Vậy đứa trẻ trong bụng Hầu Hạ là thế nào? Nó là quận chúa của Nam Xuyên, cuộc sống sung sướng, mắt nhìn người cũng khác, trừ con ra, con còn cảm thấy nó sẽ cho người khác đụng vào mình sao? Còn qua lại với người khac sao?
Trong lòng Nhiếp chính vương hơi rối, nhưng chuyện này trong lòng chàng cũng hết sức rõ ràng, ánh mắt chàng lạnh như băng nhìn về phía Cảnh Hoa vương phi, khàn giọng mở miệng: Mẫu phi, bất kể là thế nào,chuyện này không liên quan đến con, con tuyệt đối sẽ không giải thích bất kì điều gì với Hầu Hạ! Mẫu phi muốn con lấy nàng ta, điều này có chết cũng không được
Nói rồi, chàng phất tay áo rời khỏi phòng.
Lục Thừa Hoan nức nở thành tiếng, vẻ mặt như tro tàn.
Bây giờ con đang có thai, khóc như vậy làm gì chữ?Là con quan trọng còn đứa bé không quan trọng sao?
Cảnh Hoa vương phi đi đến bên cạnh nàng ta, bất mãn nói.
Vàng mắt Lục Thừa Hoan đỏ hoe, không nói gì.
Con yên tâm, chuyện này mẫu phi nhất định sẽ làm chủ cho con
Cảnh Hoa vương phi nói, ánh mắt chợt lóe lên tia lạnh lùng nghiêm nghị.
Đa tạ mẫu phi
Giọng Lục Thừa Hoan đã không rõ tiếng, nàng ta đưa tay ra, ôm lấy bụng mình, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn.
Trong thư phòng lớn, ngập tràn không khí phiền muộn.
Nhiếp chính vương chắp tay đi đi lại lại vài bước, rồi quay đầu hỏi Quỷ Mị: Ngươi chắc chắn?
Thuộc hạ...
Sắc mặt Quỷ Mị tái nhợt, mồ hôi trên trán rịn ra.
Quỷ Hồn là lão đại, tâm tư cũng trầm ổn nhất, thất tình hình nghiêm trọng liền quát lên: Quỷ Mị, đêm hôm đó, đệ xác nhận không rời đi chứ? Quận chúa cũng không đến đó chứ?
Bịch
Quỷ Mị thê lương quỳ xuống.
Sắc mặt Nhiếp chính vương, Quỷ Hồn và Quỷ Hình liền biến sắc.
Quỷ Mị nhắm mắt, hạ quyết tâm nói: Chủ nhân, thuộc hạ sai rồi. Đêm hôm đó người uống say, giống như những lần trước, mỗi lân nhớ đến lão vương gia người cũng sẽ uống say mềm như vậy, sau đó liền ngủ trong thư phòng
Thuộc hạ canh ngoài cho ngài, nhưng đêm đó nha hoàn của Linh Linh đến báo tin, nói nàng sau khi tham dự yến tiệc từ Vân phủ trở về thì gặp chuyện kinh sợ, hỏi ta có thể đến đó với nàng một chút được không. Lúc đó lòng thuộc hạ như lửa đốt, cũng nghĩ đi một lúc sẽ quay lại, nên liền cho ám vệ gia tăng canh phòng, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện...
Nghe được câu này, Quỷ Hồn và Quỷ Hình đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Không ngờ xảy ra chuyện gì?
Quỷ mị mở mắt nói: Mấy tên ám vệ đều là cao thủ, nhưng mà, thuộc hạ không ngờ rằng Vương phi lại có ý đồ với người. Vương phi cho quân chúa vào phòng dâng trà cho ngài, mấy tên ám vệ kía nào có gan cản lại, về sau lúc quận chúa bị ngài đuổi ra ngoài, nhưng lúc đó quần áo đã không còn chỉnh tề...
Gò má Vân Tử Lạc đỏ như lửa, nàng nghiêng gương mặt nhỏ nhắn, nhịn không được cảm giác ngứa ngáy từ vành tai truyền đến liền cười khanh khách.
Trong phòng, mành che sớm đã rũ xuống,một cảnh xuân nóng bỏng.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi không ngừng, phủ trắng toàn bộ sân ngoài, ánh trăng mỏng nhạt, lộ rõ từng tầng sương mù, ánh trắng như tan trong nền tuyết trắng chiếu xuống sân, nội điện to lớn như vậy bị bao phủ bởi thứ ánh sáng mờ nhạt đó.
Canh ba.
Nhìn người đàn ông đang mặc lại quần áo, Vân Tử Lạc đứng dậy đi về phía chàng, may mà trong phòng còn có chậu than hồng, nàng tuy không lạnh lắm nhưng cũng hơi run lên.
Quay lại đi, ngoan nào
Ánh mắt Nhiếp chính vương có vẻ tức giận, nhanh chóng ôm lấy nàng đặt lại vào trong chăn ấm.
bên ngoài lạnh lắm Vân Tử Lạc bất mãn cắn môi nói, rồi nghiêng đầu liếc chàng một cái: Bây giờ phải đi sao?
Canh ba trời lạnh nhất, sau khi trời sáng thì thời tiết còn đỡ lạnh hơn chút/
Nhiếp chính vương đặt nàng lại trong chăn, bị nàng nhìn đến si ngốc, sau đó ôm lấy mặt nàng khẽ hôn lên, nhẹ giọng nói: Vậy bây giờ không đi, đợi lát nữa người ấm hơn ta sẽ đi
Nói rồi, chàng liền đem chậu than đến gần mình hơn, ngồi bên cạnh giường.
Được Vân tử Lạc nắm lấy tay chàng, cũng không chống đỡ được cảm giác buồn ngủ, liền nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Chậu than vang lên tiếng lửa lách tách, Nhiếp chính vương yêu thương nhìn Vân Tử Lạc đang ngủ say, sau đó chàng cúi đầu, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước đặt lên môi nàng, chàng cố gắng đè nến dục vọng rút tay đem chậu than dời đi, rồi mới rời khỏi phòng.
Ngày thứ hai, gió Bắc bắt đầu thổi lớn.
Bắc Đế truyền ý chỉ đến, ý bảo Vân Tử Lạc lưu lại Băng Lạc cung dùng bữa sáng.
Lúc này, một đám cung nữ khéo léo mang áo lông vào cho Vân Tử Lạc, sau khi hầu hạ nàng mặc quần áo xong, lúc trang điểm cho nàng bọn họ ánh mắt hâm mộ nhìn Giáng Linh nhu thuận nằm trên cổ nàng.
Qua gương đồng, Vân tử LẠc hơi chau mày.
Tối hôm qua lúc chàng rời đi, nàng nửa điểm cũng không biết.
Không biết chàng có bị lạnh hay không?
Nghĩ tới đây, nàng cũng không còn tâm tình nào trang điểm nữa, nàng liền đứng dậy nói: Đi thủy tinh điện
Đến đó mới biết, Bắc Đế không có ở tẩm điện, ông ở lại Thiên cơ cung xử lý chính sự.
Vất vả đến Thiên cơ cung, vừa muốn bảo thái giám vào trong thông báo thì nàng nhìn thấy một thân ảnh cao lớn từ trong nội điện bước ra.
Ai da công chúa, ngài đến khéo quá Một tiểu thái giám đáng yêu đi theo Nhiếp chính vương ra, cười nói: Hoàng thượng vừa mới nhắc đến người xong, Nhiếp chính vương vừa nói Người có hiểu biết sâu rộng, nhắc đến người đã tới đây
Vân Tử Lạc gật đầu, nhìn về phía Nhiếp chsinh vương, người đàn ông vẫn mặc áo choàng lông màu đen, lộ rõ thân phận cao quý của chàng, chàng hơi mỉm cười.
Lạc nhi đến sao? Đã dùng bữa sáng hay chưa?
Bắc Đế từ trong nội viện bước ra nói, thính lực của ông ấy vô cùng tốt.
Dạ, đầu bếp của Băng cung tay nghề rất khá Vân Tử Lạc nhẹ nhàng cười một tiếng: Hai người đi đâu vậy?
Hách Liên ý vừa nói chuyện với trẫm, hắn chuẩn bị trở về Kỳ Hạ
Bắc Đế nhìn Nhiếp chính vương nói
Nhanh vậy sao?
Vân Tử Lạc bỗng nhiên có cảm giác mất mát.
Ừm, đi càng sớm càng tốt Ánh mắt Nhiếp chính vương lóe lên vẻ không đành lòng.
Vậy ta tiễn chàng ra khỏi thành
Cửa nam Băng thành, khắp nơi đều là băng tuyết, hàng ngàn bông tuyết đang bay, Nhìn thấy cảnh này trong lòng Vân TỬ Lạc liền cảm thấy đau lòng/
Nha đầu ngốc, chẳng phải chúng ta sẽ nhanh gặp lại sao? Đau lòng gì chứ, chờ ta, ta sẽ tới đón nàng
Nhiếp chính vương nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, rồi không chút do dự xoay người lên ngựa, hắc phong hí một tiếng dài, quay đầu như nhìn Vân Tử Lạc một cái, rồi co chân phóng như một mũi tên rời đi.
Nhanh... là nhanh sao?
Nếu như nàng biết nhanh sẽ gặp lại là sẽ như vậy, giờ phút này Vân Tử Lạc còn có thể mong đợi như thế này sao?
Tháng sáu Kỳ Hạ, đã là vào đầu hè, thời tiết không ngừng thay đổi, nóng bức như lửa.
Mây đen như bao phủ toàn bộ Nhiếp chính vương phủ, cả phủ bao trùm một bầu không khí u ám.
Đại sảnh, một mảng sát khí.
Quỷ Hồn, Quỳ Hình và Quỷ Mị đều có mặt đủ cả, lúc ở đại sảnh vẻ mặt bọn họ có chút bất an, mấy tên ám vệ khác đều đứng xa Nhiếp chính vương, bọn hạ nhân trong phủ đều im lặng, một câu cũng không dám lên tiếng.
Cửa phòng đóng chặt, vẻ mặt Nhiếp chính vương âm trầm, trên tay còn siết chặt mảnh giất, giọng nói lạnh như băng phun ra từ đôi môi mỏng của chàng, từng chữ từng chữ một: Mẫu phi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Chính là chuyện con nhìn thấy
Ở phía đối diện, Cảnh hoa vương phi đứng bên cạnh bàn, nhướng mày trả lời.
Không thể nào
Nhiếp chính vương phủ định lại.
Ánh mắt chàng âm trầm xen lẫn kích động, cảnh tượng trước mặt cực kỳ chói mắt.
Lục Thừa Hoan lại mang thai!
Mang thai bốn tháng, bụng cũng đã lộ rõ dưới lớp quần áo
Mà nàng ta cả gương mặt đều là nước mắt.
Cảnh Hoa vương phi giận giữ chỉ tay về phía Lục Thừa Hoan, giọng rõ ràng: Hách Liên Ý, con dám làm mà không dám nhận sao? Con còn xứng là con trai ta sao? Cha con bạc tình,con cũng muốn học theo hắn bạc tình bạc nghĩa sao?
Những lời này giống như một lưỡi dao hung hăng đâm vào lòng Nhiếp chính vương.
Hai mắt chàng đỏ au, tay nắm chặt thành đấm,ánh mắt vẫn không rời khỏi bụng của Lục Thừa Hoan: Cho dù ta bội tình bạc nghĩa, cũng không thể là nào là nàng ta- Lục Thừa Hoan! Không có chuyện gì sao gọi là vứt bỏ được
Hách Liên ca ca, huynh đây là không muốn Hầu Hạ sao?
Nước mắt của Lục Thừa Hoan lại rơi xuống, gương mặt của nàng ta cũng trở nên tái nhợt.
Cảnh Hoa vương phi lạnh lùng nói: Con đã quên chuyện tốt đêm đó làm rồi sao? Ngày đó sinh nhật Hầu Hạ, con uống quá nhiều rượt, lúc làm chuyện đó, ta đã nói qua với con, nhưng con không thừa nhận, Hầu Hạ đành phải nuốt xuống tủi nhục này, nhưng trinh tiết của nó cũng là do con phá
Nhiếp chính vương nghe xong sắc mặt xanh mét, tức giận nhưng cố nén lại
Nhưng mà bây giờ, Hầu Hạ lại mang thai con của con, vì người chưa có chồng mà đã có con sẽ mấ hết danh tiết, con còn không thừa nhận sao? Đây không phải là bội tình bạc nghĩa thì là cái gì?
Mắt phượng của Cảnh Hoa vương phi sắc bén xen lẫn trào phúng.
Nhiếp chính vương nắm chặt quả đấm, đúng là hai tháng trước, mẫu phi đích thực có tìm chàng nói về chuyện này.
Mùng tám tháng hai, bởi vì chàng và Lạc nhi giận nhau, chàng quả thực có uống rượu say, nhưng mà, chàng không nhớ chuyện cùng Hầu Hã phát sinh chuyện gì! Một chút kỳ ức cũng không có!
Cho tới bây giờ không có chuyện gì có thể qua mặt được chàng, cho dù chàng có uống say.
Cho nên, việc này nhât định là giả.
Cảnh Hoa vương phi ép sát chàng nói: Vậy đứa trẻ trong bụng Hầu Hạ là thế nào? Nó là quận chúa của Nam Xuyên, cuộc sống sung sướng, mắt nhìn người cũng khác, trừ con ra, con còn cảm thấy nó sẽ cho người khác đụng vào mình sao? Còn qua lại với người khac sao?
Trong lòng Nhiếp chính vương hơi rối, nhưng chuyện này trong lòng chàng cũng hết sức rõ ràng, ánh mắt chàng lạnh như băng nhìn về phía Cảnh Hoa vương phi, khàn giọng mở miệng: Mẫu phi, bất kể là thế nào,chuyện này không liên quan đến con, con tuyệt đối sẽ không giải thích bất kì điều gì với Hầu Hạ! Mẫu phi muốn con lấy nàng ta, điều này có chết cũng không được
Nói rồi, chàng phất tay áo rời khỏi phòng.
Lục Thừa Hoan nức nở thành tiếng, vẻ mặt như tro tàn.
Bây giờ con đang có thai, khóc như vậy làm gì chữ?Là con quan trọng còn đứa bé không quan trọng sao?
Cảnh Hoa vương phi đi đến bên cạnh nàng ta, bất mãn nói.
Vàng mắt Lục Thừa Hoan đỏ hoe, không nói gì.
Con yên tâm, chuyện này mẫu phi nhất định sẽ làm chủ cho con
Cảnh Hoa vương phi nói, ánh mắt chợt lóe lên tia lạnh lùng nghiêm nghị.
Đa tạ mẫu phi
Giọng Lục Thừa Hoan đã không rõ tiếng, nàng ta đưa tay ra, ôm lấy bụng mình, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn.
Trong thư phòng lớn, ngập tràn không khí phiền muộn.
Nhiếp chính vương chắp tay đi đi lại lại vài bước, rồi quay đầu hỏi Quỷ Mị: Ngươi chắc chắn?
Thuộc hạ...
Sắc mặt Quỷ Mị tái nhợt, mồ hôi trên trán rịn ra.
Quỷ Hồn là lão đại, tâm tư cũng trầm ổn nhất, thất tình hình nghiêm trọng liền quát lên: Quỷ Mị, đêm hôm đó, đệ xác nhận không rời đi chứ? Quận chúa cũng không đến đó chứ?
Bịch
Quỷ Mị thê lương quỳ xuống.
Sắc mặt Nhiếp chính vương, Quỷ Hồn và Quỷ Hình liền biến sắc.
Quỷ Mị nhắm mắt, hạ quyết tâm nói: Chủ nhân, thuộc hạ sai rồi. Đêm hôm đó người uống say, giống như những lần trước, mỗi lân nhớ đến lão vương gia người cũng sẽ uống say mềm như vậy, sau đó liền ngủ trong thư phòng
Thuộc hạ canh ngoài cho ngài, nhưng đêm đó nha hoàn của Linh Linh đến báo tin, nói nàng sau khi tham dự yến tiệc từ Vân phủ trở về thì gặp chuyện kinh sợ, hỏi ta có thể đến đó với nàng một chút được không. Lúc đó lòng thuộc hạ như lửa đốt, cũng nghĩ đi một lúc sẽ quay lại, nên liền cho ám vệ gia tăng canh phòng, không ngờ rằng lại xảy ra chuyện...
Nghe được câu này, Quỷ Hồn và Quỷ Hình đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Không ngờ xảy ra chuyện gì?
Quỷ mị mở mắt nói: Mấy tên ám vệ đều là cao thủ, nhưng mà, thuộc hạ không ngờ rằng Vương phi lại có ý đồ với người. Vương phi cho quân chúa vào phòng dâng trà cho ngài, mấy tên ám vệ kía nào có gan cản lại, về sau lúc quận chúa bị ngài đuổi ra ngoài, nhưng lúc đó quần áo đã không còn chỉnh tề...
/331
|