Trán Vân Tử Lạc không khỏi nổi đầy vạch đen.
Trời ạ! Trên đời lại có người tự luyến đến vậy sao!
Nhưng nhìn Bắc đế, vẻ mặt ông lại không hề có một tia cười nhạo, dường như điều Tạ Vô Tâm nói là hết sức bình thường.
Tiếu Đồng hơi mỉm cười nói: Thiên hạ đồn đảo chủ Lê Hoa đảo năm xưa là mỹ nam đệ nhất thiên hạ, quả nhiên không sai
Hắn cố tình nó rõ hai chữ năm xưa , Vân Tử Lạc lập tức có một dự cảm không hay, kinh hãi nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy Tiếu Đồng cười tà mị một tiếng, chớp chớp mắt một cái, rồi nhạ nhàng tháo mặt nạ của mình ra.
Mặt nạ được tháo ra, lộ ra gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt phượng đào hoa, môi mỏng đỏ như son, hắn hơi nghiêng người bày ra phong thái phong lưu tà mì.
Không nói đến Bắc Đế và Vân Tử Lạc, mí mắt của Nhiếp chính vương cũng hơi động.
Không thể phủ nhân, Tiếu Đồng quả thực là một mỹ nam tử/
Chỉ là trong mắt mọi người người mình yêu mãi mãi là người đẹp nhất thiên hạ, tuy hắn là mỹ nam thật, nhưng trong lòng Vân Tử Lạc vẫn không bằng nửa phần Hách Liên Ý.
Ánh mắt Tạ Vô Tâm hơi cụp xuống, hắn nhìn về phía Tiếu Đồng, khen ngợi: Dung mạo và khí chất đều tốt như vậy, ắt hẳn hiện tại các hạ là mỹ nam đệ nhất thiên hạ
BẮc Đế nhìn thấy gương mặt Tạ Vô Tâm có dấu vết của năm tháng, khóe miệng không khỏi động đậy nhưng vẫn không nói gì.
Năm đó, Tạ Vô Tâm quả thực là thiếu niên tuấn tú đệ nhất thiên hạ, cùng Tiếu Đồng trước mặt quả thực là không phân cao thấp.
Tiếu Đồng cười nhạt một tiếng, không đếm xỉa nói: Mỹ nam tử thì thế nào chứ? Vẫn là cả đời phiêu bạt, hữu duyên vô phận với người mình yêu
Nhiếp chính vương tối mặt, nói: Tiếu Đồng, ngươi nhàn rỗi quá rồi phải không?
Tiếu Đồng mỉm cười.
Tạ Vô Tâm bởi vì những lời Tiếu Đồng nói mà có chút ngây ngốc.
Tiếu Đồng lạnh lùng câu dẫn cánh môi, nhìn hắn một cái, không để ý đến lời khiển trách của Nhiếp chính vương, nói tiếp câu tiếp theo: Tạ đảo chủ, ta chỉ muốn nói cho ngài biết, nếu như ta là ngài, có thể được ở cùng một chỗ với người mình yêu, ta sẽ không để cho nàng chịu bất cứ ủy khuất nào, nhất là danh phận! Ngươi không biết quý trọng, là vì không biết được có được điều đó không dễ dàng gì
Nói xong, hắn tự giễu mình, câu dẫn cánh môi thoáng ý cười.
Sắc mặt Tạ Vô Tâm lúc trắng lúc đen, hắn cắn răng, không nói nổi câu nào
Lần này Tiếu Đồng muốn nói vật là để Tạ Vô Tâm biết tâm tư của Hách Liên Ý.
GIờ phút này, từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cùng với tiếng thị vệ vào bẩm báo: Phong Bình phu nhân đến
Để cho bà ta vào Vân Tử Lạc phân phó.
Hai thị nữ bối rối dẫn Ninh Trân vào, mặc dù bà ta bị nhốt không ít ngày, cách ăn mặc có chút không giống, ngoại trừ cơ thể có chút gầy hơn, sắc mặt nhợt nhạt hơn, còn lại cũng không khác trước là mấy.
Trước khi tới đây, nàng còn đặc biệt cho chỉnh sửa trang phục cho bà ta, bôi thêm chút son phân, để người khác nhìn ra được gương mặt tà mị của Hoa pHong Bình, thì ra Hoa Phong Bình đích thực là một mỹ nhân.
Vân Tử Lạc không khỏi nhíu mày.
Nhìn thấy Tạ Vô Tâm, Ninh Trân liền hứng khởi tinh thân, kêu lên: Đảo chủ đã quay lại ?
Rồi nhìn thấy Bắc Đế, bà ta trực tiếp đẩy thị nữ ra, tiến đến trước mặt Bắc Đế hành lễ, nước mắt rơi lã chã, nghẹn ngào không nói thành lời.
Thời gian trước gặp Bắc Đế, Ninh Trân cũng khóc kể lể hết mọi chuyện trước đây, lần này bà ta không nói gì, chỉ khóc, nước mắt cũng làm nhòa hết lớp trang điểm.
Ta từ Đại Tuyết Sơn trở về,Thanh Thanh có khả năng ở đó, Ninh Trân, ngươi cũng không dùng thân phận này nữa, cùng chúng ta đi Đại Tuyết Sơn, tìm công chúa chúa của ngươi trở về
Ninh TRân nghe được lời này, ngây dại ra, lẩm bẩm nói: Công chúa? Ngài nói là tiểu thư sao? Nàng, nàng còn sống?
Nói xong, bà ta không khỏi trừng lớn mắt, ngạc nhiên mừng rỡ cùng kích động nhảy dựng lên/
Thật sao?
Bởi vì từ nhỏ, bà ta đã cùng Lâm Thanh Thanh đến học học viện ở Băng Thanh, mà Lâm Thanh Thanh lại không thích để lộ thân phận công chúa của mình, cho nên bà ta chỉ gọi tiểu thư mà không gọi là công chúa.
Hiện tại vẫn chưa biết Bắc Đế trầm giọng nói: Người của chúng ta bẩm báo rằng tin tức Thanh Thanh ở Kỳ Hạ là giả, chẳng lẽ lần đó là nhầm lẫn. Thanh Thanh thực sự từng xuất hiện ở Đại Tuyết Sơn?
Ninh Trân hơi suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: Vậy nô tỳ đi cùng mọt người, chắc chắn phải tìm được tiểu thư trở về
Nói ròi, vành mắt bà ta trở nên ửng đỏ: Nhiều năm qua nô tỳ lấy vị trí đảo chủ phu nhân của tiểu thư, nếu như tiểu thư biết được, không biết tiểu thư có giận ta không
Vân Tử Lạc nghe được lời này, đáy lòng nàng cảm thấy thực không thoải mái, liền mở miệng nói: Ninh cô cô, nếu như mẹ ta thực sự còn sống, bà ấy cũng sẽ không cần vị trí đảo chủ phu nhân này, thân phận Băng Thanh công chúa chẳng lẽ không cao quý bằng vị trí đảo chủ phu nhân này sao? Nói thế nào,mọi chuyện ở Lê Hoa đảo xảy ra đều theo ý người, đảo này căn bản không thuộc về Tạ Vô Tâm, vị trí đảo chủ cũng chỉ là trên danh nghĩa, huống chi là đảo chủ phu nhân
Nàng không thích nghe Ninh Trân nói bốn chữ đảo chủ phu nhân . Bà ta nói như vậy giống như người khác không biết rằng bà ta đã từng là đảo chủ phu nhân của Lê Hoa đảo.
Mà trong lòng nàng, Tạ Vô Tâm sớm đã không còn tư cách được gọi là đảo chủ nữa, như vậy còn đâu danh nghĩa đảo chủ phu nhân.
Ninh Trân nghe những lời này, sắc mặt liền thanh đổi, nhưng cũng không thanh minh điều gì.
Vân Tử Lạc dời tầm mắt đi chỗ khác.
Bắc Đế lúc này lên tiếng: Ngươi nhiều năm qua phải đóng giả sống dưới danh nghĩa của người khác, nhưng cũng là vì Thanh Thanh, thay nó trừng phạt Hoa Phong Bình, đúng là vạn bất đắc dĩ, còn đánh mất gương mặt của mình, nếu Thanh Thanh biết nó sẽ cảm kích ngươi. MÀ đảo chủ phu nhân... Nếu Thanh Thanh không chết thật, ngươi cảm thấy nó còn quay lại bên cạnh tên khốn họ Tạ này sao?
Tạ Vô Tâm nghe vậy thì giật mình, vẻ mặt lộ rõ vẻ khẩn trương, nói: Nhưng, ta cùng nàng đã có một đứa con gái
Vân Tử Lạc cười: Ta nói rồi, phụ thân ta chỉ có một người, người đó không phải ngươi
Trấn quốc Tướng quân sao? Lúc ở kinh thành nghe được tin tức, vốn là muốn cho người tìm hiểu kỹ, nhưng lại nhận được tin tức từ Đại Tuyết sơn, cho nên mới dẫn Kim Đồng vội đến đó, chưa kịp tìm hiểu được, nhưng ta tin, Thanh Thanh không phải vì thích Vân Kiến Thụ nên mới ở lại Vân phủ
Trong lòng tiểu thư luôn có đảo chủ, tiểu thư chắc chắn là lúc độc tính phát tác được Trấn quốc tướng quân cứu về
Ninh Trân nói, vẻ mặt không tin.
Vân Tử Lạc nghĩ thầm, Ninh Trân này quả thực nói đúng, mẫu thận quả thực là không yêu Vân Kiến Thụ, Ninh Trân không hổ là thân cận lớn lên cùng mẫu thân.
Ngươi trở về thu xếp một chút, sáng mai chúng ta lên đường
Tạ Vô Tâm quay đầu nói với Ninh Trân.
Ninh Trân đáp ứng liền cáo từ/
Ngươi trở về gấp gáp , không biết là vì muốn làm gì? Có liên quan đến Thanh Thanh hay không?
Bắc Đế nghiêm túc hỏi/
Tạ Vô Tâm gật đầu, sắc mặt hơi thay đổi, nói: Thứ ta muốn chính là .... Hoa Phong Bình
Ngươi muốn dẫn nàng ta theo?
Bắc Đế không nghĩ rằng thứ hắn muốn lại là bà ta.
Ừm
Tạ Vô Tâm chau mày, : Đại Tuyết Sơn rất lớn, sơn động rất nhiều, ta tìm hơn một năm nay vẫn không có tin tức, nhưng đột nhiên ta nghĩ đến một công hiệu của Huyền Linh Hoa, nếu ngâm hoa vào nước, đặt bên cạnh người trúng độc thì sắc mặt người đó sẽ thay đổi, theo khoảng cách sự thay đổi sắc mặt là không giống nhau
Huyền Linh hoa quả thực là bảo vật Nhiếp chính vương khẽ nhếch môi: Đáng tiếc, độc tính của nó quá mạnh, nhiều năm trước trên đất liền đã bị xóa sạch hoàn toàn, chỉ còn lại Huyền Linh đảo mới có Tạ Vô Tâm chẳng quan tâm : Hoa Phong Bình biết cặn kẽ, nếu mang theo nàng ta, lại mang theo một ít Huyền Linh hoa khô, sẽ khởi phát tác dụng. Nhưng ta lại sợ như vậy trì hoãn việc tìm kiếm Thanh Thanh, cho nên đã lưu lại Hắc Bạch vô thường tiếp tục tìm kiếm, có dấu vết sẽ lập tức báo tin cho ta, nếu không được, mọi chuyện e phải nhờ vào Hoa Phong Bình
Vốn là cừu hận, nhưng bởi vì tin tức Lâm Thanh Thanh chưa chết hai bên đều kích động, cho nên đếm đó, bọn họ ai về phòng người đó, đợi đến sáng cùng khởi hàng.
Vân Tử Lạc nằm trên giường lớn,buông lỏng tinh thần không muốn suy nghĩ đến chuyện Đại Tuyết Sơn có tin tức tốt đẹp hay không.
Nhiếp chính vương tắm rửa xong thì đi vào nội thất.
Tháng tám trời nóng nực, Lê Hoa đảo cũng vậy, chàng không mặc áo,để lộ nửa người trên săn chắc tinh tráng, vai hữu lực , cơ bụng bằng phẳng, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn màu trắng quanh hông, ánh mắt trầm tĩnh bước đến.
Lạc nhi
Chàng như giống nha điều gì, bước đến trước giường thì ngừng lại.
Ngao tuyết của hoàng cung Nam Xuyên là con vật mẫn cảm nhất, Giáng Linh cũng vậy, nếu để chúng đi theo, so với Huyền Linh Hoa kia e rằng còn giúp ích nhiều hơn
Vân Tử Lạc mở mắt ngồi dậy, ánh mắt sáng ngời: Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới điều này chứ
Nhiếp chính vương đột nhiên thấy nàng ngồi dậy, tóc dài buông xuống, đôi mắt sáng không che dấu được vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, lộ rõ bộ đồ ngủ màu lam, hai tay như ngó sen để ra ngoài, dáng vẻ mệ người, ánh mắt chàng không khỏi trở nên ú ám, liền một tay đem Vân Tử Lạc ôm vào trong lồng ngực.
Lạc nhi ngoan, không phải ta nghĩ là được sao?
Không...
Không cái gì?' Nhiếp chính vương nhướn môi, thân thể mềm mại đầy hương thơm trong ngực kích thích trực tiếp nơi nào đó của chàng, làm chỗ đó liền trở nên cứng rắn giọng của chàng không khỏi khản đục: Nàng đúng là tiểu yêu tinh, tiểu bảo bối, nàng lúc nào cũng làm cho ta muốn nàng không ngừng nghỉ. Đừng nghĩ những chuyện khác nữa, trước hết để cho ta tận tình... chăm sóc nàng
Nói rồi, chàng cúi người đè nàng xuống, bàn tay thuần thục lướt khắp người nàng.
Ừm
Gò má Vân Tử Lạc ửng đỏ, không khỏi lẩm bẩm rên rỉ một tiếng. Tiếng rên rỉ vừa mềm mại lại vừa quyến rũ lập tức kích thích đạo não của Nhiếp chính vương, chàng không khỏi gầm nhẹ một tiếng, dục vọng đã dâng lên đến đỉnh đầu.
Trời ạ! Trên đời lại có người tự luyến đến vậy sao!
Nhưng nhìn Bắc đế, vẻ mặt ông lại không hề có một tia cười nhạo, dường như điều Tạ Vô Tâm nói là hết sức bình thường.
Tiếu Đồng hơi mỉm cười nói: Thiên hạ đồn đảo chủ Lê Hoa đảo năm xưa là mỹ nam đệ nhất thiên hạ, quả nhiên không sai
Hắn cố tình nó rõ hai chữ năm xưa , Vân Tử Lạc lập tức có một dự cảm không hay, kinh hãi nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy Tiếu Đồng cười tà mị một tiếng, chớp chớp mắt một cái, rồi nhạ nhàng tháo mặt nạ của mình ra.
Mặt nạ được tháo ra, lộ ra gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt phượng đào hoa, môi mỏng đỏ như son, hắn hơi nghiêng người bày ra phong thái phong lưu tà mì.
Không nói đến Bắc Đế và Vân Tử Lạc, mí mắt của Nhiếp chính vương cũng hơi động.
Không thể phủ nhân, Tiếu Đồng quả thực là một mỹ nam tử/
Chỉ là trong mắt mọi người người mình yêu mãi mãi là người đẹp nhất thiên hạ, tuy hắn là mỹ nam thật, nhưng trong lòng Vân Tử Lạc vẫn không bằng nửa phần Hách Liên Ý.
Ánh mắt Tạ Vô Tâm hơi cụp xuống, hắn nhìn về phía Tiếu Đồng, khen ngợi: Dung mạo và khí chất đều tốt như vậy, ắt hẳn hiện tại các hạ là mỹ nam đệ nhất thiên hạ
BẮc Đế nhìn thấy gương mặt Tạ Vô Tâm có dấu vết của năm tháng, khóe miệng không khỏi động đậy nhưng vẫn không nói gì.
Năm đó, Tạ Vô Tâm quả thực là thiếu niên tuấn tú đệ nhất thiên hạ, cùng Tiếu Đồng trước mặt quả thực là không phân cao thấp.
Tiếu Đồng cười nhạt một tiếng, không đếm xỉa nói: Mỹ nam tử thì thế nào chứ? Vẫn là cả đời phiêu bạt, hữu duyên vô phận với người mình yêu
Nhiếp chính vương tối mặt, nói: Tiếu Đồng, ngươi nhàn rỗi quá rồi phải không?
Tiếu Đồng mỉm cười.
Tạ Vô Tâm bởi vì những lời Tiếu Đồng nói mà có chút ngây ngốc.
Tiếu Đồng lạnh lùng câu dẫn cánh môi, nhìn hắn một cái, không để ý đến lời khiển trách của Nhiếp chính vương, nói tiếp câu tiếp theo: Tạ đảo chủ, ta chỉ muốn nói cho ngài biết, nếu như ta là ngài, có thể được ở cùng một chỗ với người mình yêu, ta sẽ không để cho nàng chịu bất cứ ủy khuất nào, nhất là danh phận! Ngươi không biết quý trọng, là vì không biết được có được điều đó không dễ dàng gì
Nói xong, hắn tự giễu mình, câu dẫn cánh môi thoáng ý cười.
Sắc mặt Tạ Vô Tâm lúc trắng lúc đen, hắn cắn răng, không nói nổi câu nào
Lần này Tiếu Đồng muốn nói vật là để Tạ Vô Tâm biết tâm tư của Hách Liên Ý.
GIờ phút này, từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cùng với tiếng thị vệ vào bẩm báo: Phong Bình phu nhân đến
Để cho bà ta vào Vân Tử Lạc phân phó.
Hai thị nữ bối rối dẫn Ninh Trân vào, mặc dù bà ta bị nhốt không ít ngày, cách ăn mặc có chút không giống, ngoại trừ cơ thể có chút gầy hơn, sắc mặt nhợt nhạt hơn, còn lại cũng không khác trước là mấy.
Trước khi tới đây, nàng còn đặc biệt cho chỉnh sửa trang phục cho bà ta, bôi thêm chút son phân, để người khác nhìn ra được gương mặt tà mị của Hoa pHong Bình, thì ra Hoa Phong Bình đích thực là một mỹ nhân.
Vân Tử Lạc không khỏi nhíu mày.
Nhìn thấy Tạ Vô Tâm, Ninh Trân liền hứng khởi tinh thân, kêu lên: Đảo chủ đã quay lại ?
Rồi nhìn thấy Bắc Đế, bà ta trực tiếp đẩy thị nữ ra, tiến đến trước mặt Bắc Đế hành lễ, nước mắt rơi lã chã, nghẹn ngào không nói thành lời.
Thời gian trước gặp Bắc Đế, Ninh Trân cũng khóc kể lể hết mọi chuyện trước đây, lần này bà ta không nói gì, chỉ khóc, nước mắt cũng làm nhòa hết lớp trang điểm.
Ta từ Đại Tuyết Sơn trở về,Thanh Thanh có khả năng ở đó, Ninh Trân, ngươi cũng không dùng thân phận này nữa, cùng chúng ta đi Đại Tuyết Sơn, tìm công chúa chúa của ngươi trở về
Ninh TRân nghe được lời này, ngây dại ra, lẩm bẩm nói: Công chúa? Ngài nói là tiểu thư sao? Nàng, nàng còn sống?
Nói xong, bà ta không khỏi trừng lớn mắt, ngạc nhiên mừng rỡ cùng kích động nhảy dựng lên/
Thật sao?
Bởi vì từ nhỏ, bà ta đã cùng Lâm Thanh Thanh đến học học viện ở Băng Thanh, mà Lâm Thanh Thanh lại không thích để lộ thân phận công chúa của mình, cho nên bà ta chỉ gọi tiểu thư mà không gọi là công chúa.
Hiện tại vẫn chưa biết Bắc Đế trầm giọng nói: Người của chúng ta bẩm báo rằng tin tức Thanh Thanh ở Kỳ Hạ là giả, chẳng lẽ lần đó là nhầm lẫn. Thanh Thanh thực sự từng xuất hiện ở Đại Tuyết Sơn?
Ninh Trân hơi suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: Vậy nô tỳ đi cùng mọt người, chắc chắn phải tìm được tiểu thư trở về
Nói ròi, vành mắt bà ta trở nên ửng đỏ: Nhiều năm qua nô tỳ lấy vị trí đảo chủ phu nhân của tiểu thư, nếu như tiểu thư biết được, không biết tiểu thư có giận ta không
Vân Tử Lạc nghe được lời này, đáy lòng nàng cảm thấy thực không thoải mái, liền mở miệng nói: Ninh cô cô, nếu như mẹ ta thực sự còn sống, bà ấy cũng sẽ không cần vị trí đảo chủ phu nhân này, thân phận Băng Thanh công chúa chẳng lẽ không cao quý bằng vị trí đảo chủ phu nhân này sao? Nói thế nào,mọi chuyện ở Lê Hoa đảo xảy ra đều theo ý người, đảo này căn bản không thuộc về Tạ Vô Tâm, vị trí đảo chủ cũng chỉ là trên danh nghĩa, huống chi là đảo chủ phu nhân
Nàng không thích nghe Ninh Trân nói bốn chữ đảo chủ phu nhân . Bà ta nói như vậy giống như người khác không biết rằng bà ta đã từng là đảo chủ phu nhân của Lê Hoa đảo.
Mà trong lòng nàng, Tạ Vô Tâm sớm đã không còn tư cách được gọi là đảo chủ nữa, như vậy còn đâu danh nghĩa đảo chủ phu nhân.
Ninh Trân nghe những lời này, sắc mặt liền thanh đổi, nhưng cũng không thanh minh điều gì.
Vân Tử Lạc dời tầm mắt đi chỗ khác.
Bắc Đế lúc này lên tiếng: Ngươi nhiều năm qua phải đóng giả sống dưới danh nghĩa của người khác, nhưng cũng là vì Thanh Thanh, thay nó trừng phạt Hoa Phong Bình, đúng là vạn bất đắc dĩ, còn đánh mất gương mặt của mình, nếu Thanh Thanh biết nó sẽ cảm kích ngươi. MÀ đảo chủ phu nhân... Nếu Thanh Thanh không chết thật, ngươi cảm thấy nó còn quay lại bên cạnh tên khốn họ Tạ này sao?
Tạ Vô Tâm nghe vậy thì giật mình, vẻ mặt lộ rõ vẻ khẩn trương, nói: Nhưng, ta cùng nàng đã có một đứa con gái
Vân Tử Lạc cười: Ta nói rồi, phụ thân ta chỉ có một người, người đó không phải ngươi
Trấn quốc Tướng quân sao? Lúc ở kinh thành nghe được tin tức, vốn là muốn cho người tìm hiểu kỹ, nhưng lại nhận được tin tức từ Đại Tuyết sơn, cho nên mới dẫn Kim Đồng vội đến đó, chưa kịp tìm hiểu được, nhưng ta tin, Thanh Thanh không phải vì thích Vân Kiến Thụ nên mới ở lại Vân phủ
Trong lòng tiểu thư luôn có đảo chủ, tiểu thư chắc chắn là lúc độc tính phát tác được Trấn quốc tướng quân cứu về
Ninh Trân nói, vẻ mặt không tin.
Vân Tử Lạc nghĩ thầm, Ninh Trân này quả thực nói đúng, mẫu thận quả thực là không yêu Vân Kiến Thụ, Ninh Trân không hổ là thân cận lớn lên cùng mẫu thân.
Ngươi trở về thu xếp một chút, sáng mai chúng ta lên đường
Tạ Vô Tâm quay đầu nói với Ninh Trân.
Ninh Trân đáp ứng liền cáo từ/
Ngươi trở về gấp gáp , không biết là vì muốn làm gì? Có liên quan đến Thanh Thanh hay không?
Bắc Đế nghiêm túc hỏi/
Tạ Vô Tâm gật đầu, sắc mặt hơi thay đổi, nói: Thứ ta muốn chính là .... Hoa Phong Bình
Ngươi muốn dẫn nàng ta theo?
Bắc Đế không nghĩ rằng thứ hắn muốn lại là bà ta.
Ừm
Tạ Vô Tâm chau mày, : Đại Tuyết Sơn rất lớn, sơn động rất nhiều, ta tìm hơn một năm nay vẫn không có tin tức, nhưng đột nhiên ta nghĩ đến một công hiệu của Huyền Linh Hoa, nếu ngâm hoa vào nước, đặt bên cạnh người trúng độc thì sắc mặt người đó sẽ thay đổi, theo khoảng cách sự thay đổi sắc mặt là không giống nhau
Huyền Linh hoa quả thực là bảo vật Nhiếp chính vương khẽ nhếch môi: Đáng tiếc, độc tính của nó quá mạnh, nhiều năm trước trên đất liền đã bị xóa sạch hoàn toàn, chỉ còn lại Huyền Linh đảo mới có Tạ Vô Tâm chẳng quan tâm : Hoa Phong Bình biết cặn kẽ, nếu mang theo nàng ta, lại mang theo một ít Huyền Linh hoa khô, sẽ khởi phát tác dụng. Nhưng ta lại sợ như vậy trì hoãn việc tìm kiếm Thanh Thanh, cho nên đã lưu lại Hắc Bạch vô thường tiếp tục tìm kiếm, có dấu vết sẽ lập tức báo tin cho ta, nếu không được, mọi chuyện e phải nhờ vào Hoa Phong Bình
Vốn là cừu hận, nhưng bởi vì tin tức Lâm Thanh Thanh chưa chết hai bên đều kích động, cho nên đếm đó, bọn họ ai về phòng người đó, đợi đến sáng cùng khởi hàng.
Vân Tử Lạc nằm trên giường lớn,buông lỏng tinh thần không muốn suy nghĩ đến chuyện Đại Tuyết Sơn có tin tức tốt đẹp hay không.
Nhiếp chính vương tắm rửa xong thì đi vào nội thất.
Tháng tám trời nóng nực, Lê Hoa đảo cũng vậy, chàng không mặc áo,để lộ nửa người trên săn chắc tinh tráng, vai hữu lực , cơ bụng bằng phẳng, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn màu trắng quanh hông, ánh mắt trầm tĩnh bước đến.
Lạc nhi
Chàng như giống nha điều gì, bước đến trước giường thì ngừng lại.
Ngao tuyết của hoàng cung Nam Xuyên là con vật mẫn cảm nhất, Giáng Linh cũng vậy, nếu để chúng đi theo, so với Huyền Linh Hoa kia e rằng còn giúp ích nhiều hơn
Vân Tử Lạc mở mắt ngồi dậy, ánh mắt sáng ngời: Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới điều này chứ
Nhiếp chính vương đột nhiên thấy nàng ngồi dậy, tóc dài buông xuống, đôi mắt sáng không che dấu được vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, lộ rõ bộ đồ ngủ màu lam, hai tay như ngó sen để ra ngoài, dáng vẻ mệ người, ánh mắt chàng không khỏi trở nên ú ám, liền một tay đem Vân Tử Lạc ôm vào trong lồng ngực.
Lạc nhi ngoan, không phải ta nghĩ là được sao?
Không...
Không cái gì?' Nhiếp chính vương nhướn môi, thân thể mềm mại đầy hương thơm trong ngực kích thích trực tiếp nơi nào đó của chàng, làm chỗ đó liền trở nên cứng rắn giọng của chàng không khỏi khản đục: Nàng đúng là tiểu yêu tinh, tiểu bảo bối, nàng lúc nào cũng làm cho ta muốn nàng không ngừng nghỉ. Đừng nghĩ những chuyện khác nữa, trước hết để cho ta tận tình... chăm sóc nàng
Nói rồi, chàng cúi người đè nàng xuống, bàn tay thuần thục lướt khắp người nàng.
Ừm
Gò má Vân Tử Lạc ửng đỏ, không khỏi lẩm bẩm rên rỉ một tiếng. Tiếng rên rỉ vừa mềm mại lại vừa quyến rũ lập tức kích thích đạo não của Nhiếp chính vương, chàng không khỏi gầm nhẹ một tiếng, dục vọng đã dâng lên đến đỉnh đầu.
/331
|