Tiểu thư Ninh Trân kích động kêu lên, bà ta ngẩng đầu lên nhìn lên gương mặt đang mang mạng che mặt của Lâm Thanh Thanh.
Lâm Thanh Thanh nhìn đôi mắt quen thuộc trước mắt mình, có chút ngạc nhiên lại có chút nghi ngờ, đôi mắt đó mặc dù là đôi mắt trước đây của Ninh Trân, nhưng qua nhiều mưa gió cuộc đồi ánh mắt nàng đã bình tĩnh, thuần thục hơn năm xưa rất nhiều, khóe mắt cũng có nếp nhăn nhẹ.
Trân nhi, mặt em làm sao vậy? Vì sao không để cho ta nhìn một chút, nhiều năm qua, dù trong mơ ta vẫn luôn muốn gặp em
Lâm Thanh Thanh vừa nói, vừa đưa tay muốn tháo mặt nạ của nàng ta xuống.
Ninh Trân hoảng loạn nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại: tiểu thư, không cần, em sợ lạnh, hai ngày nay gương mặt em gặp lạnh không thể để người khác nhìn thấy được. Tiểu thư nếu thực sự muốn nhìn, vậy hãy đợi về đến Băng Thanh được không?
Lâm Thanh Thanh bán tin bán nghi, Bắc Đế tiến đến nói: Thanh Thanh, mặt Ninh Trân không thể gặp lạnh được, con hãy để nó làm vậy, đến Băng Thanh tĩnh dưỡng tốt rồi nói chuyện này sau
Lâm Thanh Thanh lúc này mới từ bỏ ý định.
Mọi người rời khỏi Đại Tuyết Sơn, đi về hướng Băng Thành.
Tạ Vô Tâm và Hách Liên Trì vì sợ đối phương chiếm được tiện nghi, để lại ấn tượng tốt với Lâm Thanh Thanh, cho nên cũng đi theo đến Băng Thành.
Suốt dọc đường đi, Ninh Trân luôn theo sát bên cạnh Lâm Thanh Thanh, bà ta ân cần hỏi han, chăm sóc tỉ mỉ Lâm Thanh Thanh, chỉ là những thị nữ đi theo Ninh Trân lại có vẻ không niềm nở với Lâm Thanh Thanh, bọn họ rất ít khi ra khỏi xe ngựa, cũng hiếm khi tới gặp Lâm Thanh Thanh, từ khi được Ninh Trân phân phó cho bọn họ làm mấy việc vặt, còn lại bọn họ đều làm những chuyện như ở LÊ Hoa đảo, chủ yếu là chăm sóc Ninh Trân.
Trong xe ngựa, tay trái cầm tay Vân Tử Lạc, tay phải nắm chặt tay Ninh Trân, vì được nghỉ ngơi mấy ngày gương mặt bà cũng có chút hồng hào hơn, hơn nữa vì có con gái ở bên cạnh nên tâm tình cũng tốt hơn, mấy ngày nay bà liên tục cười, nghe Ninh Trân kể chuyện.
Sau khi vết thương đỡ, em mới nhận được tin tức của tiểu thư, khi đó em không tin, đi khắp nơi tìm kiếm tiểu thư, sau đó đảo chủ tìm thấy em rồi đưa em về Lê Hoa đảo, đảo chủ nói nhất định sẽ tìm được tiểu thư, mà em lại là nha hoàn của tiểu thư, đảo chủ nói nếu để em gặp nguy hiểm như vậy thì ngài ấy sẽ có lỗi với tiểu thư, về sau, Hoa Diệu nghe được tin tiểu thư không còn, cho nên mới nói ra thuốc giải độc Huyền Linh Hoa là máu Hoa Phong BÌnh cho đảo chủ, đảo chủ không tin người đã mất, cho nên ngài ấy vẫn luôn tìm thuốc giải, hơn nữa, ngài ấy cũng hành hạ Hoa Phong Bình để trút giận cho tiểu thư, đảo chủ biết em cũng hận Hoa Phong Bình cho nên để em thay thế vị trí của bà ta, những năm qua, em giam cầm Hoa Phong Bình ở sân động sau núi, giữ lại một mạng cho bà ta cũng chỉ muốn chờ đến ngày tiểu thư quay về
Nghe nói lần này Hoa Phong Bình cũng tới?
Lâm Thanh Thanh hỏi.
Bà chỉ nghe người khác nói nhưng chưa gặp được Hoa Phong Bình.
Đúng vậy,muốn giải độc cho tiểu thư phải đua theo Hoa Phong Bình đến để lấy máu bà ta
Ninh TRân đáp.
Vậy nàng ta đâu?
Ninh Trân trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: Đảo chủ đã cho người đưa bà ta đến Băng Thành trước, nói là chờ tiểu thư khỏe lên sẽ xử lý bà ta sau
Lâm Thanh Thanh cười lạnh một tiếng: Ta xử lý nàng ta thế nào? Mặc dù nàng ta đã có kết cục như ngày hôm nay, nhưng trên Lê Hoa đảo, nàng ta vẫn là đảo chủ phu nhận được thừa nhận, mặc dù em đóng giả nàng ta, nhưng người khác vẫn nghĩ đó là Phong Bình phu nhân, nàng ta và Tạ Vô Tâm đã không còn quan hệ gì với ta, cho nên, em đi nói với Tạ Vô Tâm, bảo hắn hãy mang Hoa Phong Bình trở về Lê Hoa đảo, sống chết của nàng ta không liên quan gì đến Lâm Thanh Thanh ta
Ánh mắt Ninh trân có một tia cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc chỉ vờ như không nhìn thấy.
Bây giờ, chẳng lẽ bảo nàng khuyên mẹ mình nên quay trở về bên cạnh nam nhân đã làm tổn thương mẹ hơn mười mấy năm qua sao?
Ninh Trân cuối cùng vẫn không dám nói lại những điều này với Tạ Vô Tâm.
Hơn một tháng sau, đoàn người tới Băng Thành, trước của phía BẮc của Băng Thành cả một đội quân cùng quan viên triều thần ra đón, người đứng đầu là Viên không đại sư.
Giữa hàng lông mày Viên Không đại sư không dấu được sự kích động, phút chốc lại đưa tầm nhìn về phía xa.
Cho đến khi xe ngựa dừng ở Ngoài thành, một thân bạch y chầm chậm bước xuống khỏi xe ngựa.
Sư muội!
Viên KHông đại sư tiến lên trước một bước, giọng đã nghẹn ngào, gương mặt không còn về nghiêm túc lạnh nhạt như thường ngày, mà có một tia vui mừng như muốn khóc.
Lâm Thanh Thanh đột nhiên nhìn về phía hắn, đỉnh đầu của ông có sáu chấm hương tròn, rõ ràng là đã xuất gia, bà không khỏi kinh ngạc.
Sư muội, cúi cùng muội cũng trở về rồi
Nguyên ca ca... Lâm Thanh Thanh ngơ ngác nhìn hắn, hai hàng lệ đã lăn dài.
Không được khóc nha, hôm nay là ngày vui Bắc Đế bước nhanh lên phía trước, cười lớn nói.
Mặc dù đang cười, nhưng nước mắt cũng lăn dài.
Sau khi vào thành, Bắc Đế tự mình đỡ Lâm Thanh Thanh chào hỏi dân chúng, sau đó ra cáo thị với toàn dân, Thanh Thanh công chúa vì bị thương nên ở lại Đại Tuyết Sơn trị thương mười chín năm nay, hiện tại vết thương đã khỏi, cuối cùng cũng đã trở về, lệnh bỏ tin Thanh Thanh công chúa đã chết.
Toàn thành không khỏi khiếp sợ.
Khi nhìn thấy một thân bạch y, gương mặt quả nhiên không khác biệt Thanh Thanh công chúa gần hai mươi năm trước, dân chúng từ khiếp sợ lại hóa vui mừng, Bắc Đế ra lệnh đại xá thiên hạ, cho phép toàn bộ Băng Thành ăn mừng, mặc dù lúc này Băng Thành đang vào đông thế nhưng bầu không khí lại vui vẻ hơn thường.
Sau khi trở lại Băng cung, Bắc Đế tự mình viết thư mừng, gửi đến Đông Lâm, Kỳ Hạ và vài nước nhỏ khác, mười vua và hoàng thất các nước khác tới Băng Thành dự yến tiệc, mừng Thanh Thanh công chúa trở về.
Hoàng đế Đông Lâm sau khi an bài hết mọi chuyện trong nước, rồi viết thư gửi đến cho phu thê Trường Nhạc công chúa, báo cho bọn họ hai tháng sau đến Băng Thành.
Thái hậu Kỳ Hạ sau khi nhận được thiệp mời thì cả kinh đến ngây người, Lâm Thanh Thanh còn sống sao?
Sau đó bà ta liền đem tin này báo lại cho Vân Kiến Thụ.
Cái gì? Thanh Thanh còn sống?
Vân Kiến Thụ nhận được tin thì kinh hỷ, miệng lắp ba lắp bắp nói không nên lời, vì hưng phấn mà gò má đỏ bừng, sau khi bình tĩnh trở lại, ông mới gắt gao siết chặt lá thư, giọng run rẩy: Thái hậu, năm đó Thanh Thanh mất tích, mặc dù chúng ta vẫn cho rằng nàng đã chết, nhưng không có nghĩa là như vậy! Quả nhiên, nàng ấy không chết, nàng ấy vẫn còn sống
Thái hậu trầm tĩnh hồi lâu mới lên tiếng: Mặc kệ nàng ta còn sống hay đã chết, nhưng nàng ta và Vân Tử Lạc đã được Bắc Đế đưa đi, các nàng đã không còn quan hệ gì với đệ nữa
Trong lòng Vân Kiến Thụ đau đớn, một là vì LẠc nhi đã rời đi, hai là vì những lời vô tình thái hậu nói.
Chẳng lẽ trong lòng bà, bà vẫn muốn lợi dụng mẹ con Thanh Thanh sao?
Sớm biết như thế này, lúc trước, ông đã không nói thân phận của Thanh Thanh cho Thái hậu biết.
Như vậy, cho dù phượng tinh có chiếu tới Vân phủ, Thái hậu cũng sẽ không nhằm vào Lạc nhi.
Nhưng khi còn nhỏ, theo tâm ý của Thanh Thanh, không để cho người của Lưu Ly các biết được Lạc nhi đang ở nguyên kinh, cho nên ông mới ra mặt nhờ Thái hậu đưa ra lời đồn Thanh Thanh đang ở Đại tuyết sơn,tin này do ám vệ khi tuần tra biết được, ông cũng không ngờ rằng, lời đồn giả ấy lại thành sự thật.
Kiến thụ, ai gia có thể đồng ý cho đệ đến BĂng Thành Thái hậu nhẹ nhàng nói: Đệ có ơn vơi Thanh Thanh công chúa, lần này nàng ta còn sống trở về, đệ cũng nên đến chúc mừng
Vân Kiến Thụ cụp mi, khóe môi thoáng cười lạnh, ông đã quá quen với Thái hậu, sớm đã biết được chủ ý trong lòng bà ấy, liền mở miệng lên tiếng: Lúc trước, nàng chỉ nói cho ta biết nàng là các chủ Lưu ly các, cũng không để lộ ra tin nàng là con gái của Bắc Đế, đệ chỉ sợ, nếu đệ đến đó, sẽ chọc nàng mất hứng. Nếu nàng có tâm, trong lòng nhất định sẽ ghi nhớ chuyện này cả đời, vậy là đủ rồi
Huống chi, chân của đệ bây giờ không thể gặp lanh, đến Băng Thành lần này, thái hậu nên phái người khác đi thì hơn
Vân Kiến Thụ nhất quyết cự tuyệt, lý do cũng rất hợp lý hợp tình, Thái hậu cũng không biết làm thế nào, liền gật đầu nói: Vậy ai gia sẽ phái Hàn Lâm đi
Sở Hàn Lâm nhận được tin này, trong lòng không khỏi có chút cao hứng, giờ phút này, hắn đang ngồi ở thư phòng, một tay bưng tách trà nóng, một tay khẽ gõ gõ trên mặt bàn.
Cửa phòng bị đẩy ra, Thanh Dạ bước vào.
Vương gia, nghe nói, Hách Liên vương gia được Bắc Đế phó thác, ở biên giới ba nước tìm kiếm Thanh Thanh công chúa hơn mười năm nay, lần này ở Đại Tuyết sơn cuối cùng đã tìm được Thanh Thanh công chúa, khi đó Thanh Thanh công chúa đang ở trọng thương, ở Đại Tuyết Sơn tĩnh dưỡng nhiều năm qua, nhưng lại phải lệ thuộc vào khí hậu ở dại Tuyết sơn cho nên không thể rời khỏi đó được. Lần này may mà Hách Liên vương gia kịp thời báo cho Bắc Đế, nên đã cứu được Thanh Thanh công chúa đưa về
Sở HÀn Lâm châm biếm một tiếng: Mặc kệ chuyện này là giả hay thật, năm đó chuyện Hách Liên Trì từ hôn với Lâm Thanh Thanh là sự thực, Hách Liên Trì có công tìm kiếm Lâm Thanh Thanh nhiều năm nay, nhưng đó cũng là chuyện hắn nên làm, thái độ của Lâm Thanh Thanh đối với nhà Hách Liên chỉ sợ sẽ không tốt đẹp, cho nên, mặc dù Lạc nhi đã được gả cho Hách Liên Ý, nhưng e rằng sẽ không nhận được sự chúc phúc của Lâm Thanh Thanh
Thanh Dạ không khỏi cả kinh, lại không dám lên tiếng.
Hắn chỉ đang nghĩ, Hách Liên Trì từ hôn với Lâm Thanh Thanh là sai, vậy chuyện vương gia nhà mình từ hôn với Vân Tử Lạc thì sao?
Chẳng lẽ vương gia nhìn thấy kết cục của người khác, nhưng lại không thể nhìn thấy được tình cảnh của mình sao?
Nhưng phận là thuộc hạ những lời này hắn cũng không dám nói ra.
Đại lễ ở băng Thành diễn ra vào hai tháng sau, nhưng Băng cung đã bắt đầu chuẩ bị mọi thứ.
Sau khi Lâm Thanh Thanh trở lại thì an bài mọi thứ, Bắc Đế ngoại trừ báo cho thái tử Lâm Thanh Tiêu, còn chưa kịp báo với các vương thần khác.
Hoàng thất Lâm gia, lặng lẽ tổ chức hội tộc.
Đối với sai lầm của Lâm Thanh Thanh năm đó, cùng chuyện nàng phải phiêu bạt bên ngoài nhiều năm chịu không biết bao nhiêu khổ sở căn bản là không thể so sánh được, thậm chí có thể coi rằng đó là sự trừng phạt rồi, cho nên mọi người đều đồng ý chấp nhận nàng quay về.
Những ngày qua, hoàng thất Lâm gia đến Băng Thanh đếm không xuể, băng cung chưa từng náo nhiệt như vậy giờ.
Lâm Thanh Thanh thừa dịp hôm nay người đến không nhiều, liền giữ chặt tay Vân Tử Lạc cúi đầu nói: Ta muốn gặp Hoa Phong Bình, Lạc nhi con đi cùng ta đi
Vân Tử Lạc thấy bà cũng đã khỏe lên, nghĩ đến chuyện cũng nên giải quyết đến cùng, cho nên liền gật đầu nói: Mẫu thân, việc này con sắp xếp được, người không cần nói cho Ninh cô cô biết đâu
Lâm Thanh Thanh nhìn đôi mắt quen thuộc trước mắt mình, có chút ngạc nhiên lại có chút nghi ngờ, đôi mắt đó mặc dù là đôi mắt trước đây của Ninh Trân, nhưng qua nhiều mưa gió cuộc đồi ánh mắt nàng đã bình tĩnh, thuần thục hơn năm xưa rất nhiều, khóe mắt cũng có nếp nhăn nhẹ.
Trân nhi, mặt em làm sao vậy? Vì sao không để cho ta nhìn một chút, nhiều năm qua, dù trong mơ ta vẫn luôn muốn gặp em
Lâm Thanh Thanh vừa nói, vừa đưa tay muốn tháo mặt nạ của nàng ta xuống.
Ninh Trân hoảng loạn nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại: tiểu thư, không cần, em sợ lạnh, hai ngày nay gương mặt em gặp lạnh không thể để người khác nhìn thấy được. Tiểu thư nếu thực sự muốn nhìn, vậy hãy đợi về đến Băng Thanh được không?
Lâm Thanh Thanh bán tin bán nghi, Bắc Đế tiến đến nói: Thanh Thanh, mặt Ninh Trân không thể gặp lạnh được, con hãy để nó làm vậy, đến Băng Thanh tĩnh dưỡng tốt rồi nói chuyện này sau
Lâm Thanh Thanh lúc này mới từ bỏ ý định.
Mọi người rời khỏi Đại Tuyết Sơn, đi về hướng Băng Thành.
Tạ Vô Tâm và Hách Liên Trì vì sợ đối phương chiếm được tiện nghi, để lại ấn tượng tốt với Lâm Thanh Thanh, cho nên cũng đi theo đến Băng Thành.
Suốt dọc đường đi, Ninh Trân luôn theo sát bên cạnh Lâm Thanh Thanh, bà ta ân cần hỏi han, chăm sóc tỉ mỉ Lâm Thanh Thanh, chỉ là những thị nữ đi theo Ninh Trân lại có vẻ không niềm nở với Lâm Thanh Thanh, bọn họ rất ít khi ra khỏi xe ngựa, cũng hiếm khi tới gặp Lâm Thanh Thanh, từ khi được Ninh Trân phân phó cho bọn họ làm mấy việc vặt, còn lại bọn họ đều làm những chuyện như ở LÊ Hoa đảo, chủ yếu là chăm sóc Ninh Trân.
Trong xe ngựa, tay trái cầm tay Vân Tử Lạc, tay phải nắm chặt tay Ninh Trân, vì được nghỉ ngơi mấy ngày gương mặt bà cũng có chút hồng hào hơn, hơn nữa vì có con gái ở bên cạnh nên tâm tình cũng tốt hơn, mấy ngày nay bà liên tục cười, nghe Ninh Trân kể chuyện.
Sau khi vết thương đỡ, em mới nhận được tin tức của tiểu thư, khi đó em không tin, đi khắp nơi tìm kiếm tiểu thư, sau đó đảo chủ tìm thấy em rồi đưa em về Lê Hoa đảo, đảo chủ nói nhất định sẽ tìm được tiểu thư, mà em lại là nha hoàn của tiểu thư, đảo chủ nói nếu để em gặp nguy hiểm như vậy thì ngài ấy sẽ có lỗi với tiểu thư, về sau, Hoa Diệu nghe được tin tiểu thư không còn, cho nên mới nói ra thuốc giải độc Huyền Linh Hoa là máu Hoa Phong BÌnh cho đảo chủ, đảo chủ không tin người đã mất, cho nên ngài ấy vẫn luôn tìm thuốc giải, hơn nữa, ngài ấy cũng hành hạ Hoa Phong Bình để trút giận cho tiểu thư, đảo chủ biết em cũng hận Hoa Phong Bình cho nên để em thay thế vị trí của bà ta, những năm qua, em giam cầm Hoa Phong Bình ở sân động sau núi, giữ lại một mạng cho bà ta cũng chỉ muốn chờ đến ngày tiểu thư quay về
Nghe nói lần này Hoa Phong Bình cũng tới?
Lâm Thanh Thanh hỏi.
Bà chỉ nghe người khác nói nhưng chưa gặp được Hoa Phong Bình.
Đúng vậy,muốn giải độc cho tiểu thư phải đua theo Hoa Phong Bình đến để lấy máu bà ta
Ninh TRân đáp.
Vậy nàng ta đâu?
Ninh Trân trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: Đảo chủ đã cho người đưa bà ta đến Băng Thành trước, nói là chờ tiểu thư khỏe lên sẽ xử lý bà ta sau
Lâm Thanh Thanh cười lạnh một tiếng: Ta xử lý nàng ta thế nào? Mặc dù nàng ta đã có kết cục như ngày hôm nay, nhưng trên Lê Hoa đảo, nàng ta vẫn là đảo chủ phu nhận được thừa nhận, mặc dù em đóng giả nàng ta, nhưng người khác vẫn nghĩ đó là Phong Bình phu nhân, nàng ta và Tạ Vô Tâm đã không còn quan hệ gì với ta, cho nên, em đi nói với Tạ Vô Tâm, bảo hắn hãy mang Hoa Phong Bình trở về Lê Hoa đảo, sống chết của nàng ta không liên quan gì đến Lâm Thanh Thanh ta
Ánh mắt Ninh trân có một tia cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc chỉ vờ như không nhìn thấy.
Bây giờ, chẳng lẽ bảo nàng khuyên mẹ mình nên quay trở về bên cạnh nam nhân đã làm tổn thương mẹ hơn mười mấy năm qua sao?
Ninh Trân cuối cùng vẫn không dám nói lại những điều này với Tạ Vô Tâm.
Hơn một tháng sau, đoàn người tới Băng Thành, trước của phía BẮc của Băng Thành cả một đội quân cùng quan viên triều thần ra đón, người đứng đầu là Viên không đại sư.
Giữa hàng lông mày Viên Không đại sư không dấu được sự kích động, phút chốc lại đưa tầm nhìn về phía xa.
Cho đến khi xe ngựa dừng ở Ngoài thành, một thân bạch y chầm chậm bước xuống khỏi xe ngựa.
Sư muội!
Viên KHông đại sư tiến lên trước một bước, giọng đã nghẹn ngào, gương mặt không còn về nghiêm túc lạnh nhạt như thường ngày, mà có một tia vui mừng như muốn khóc.
Lâm Thanh Thanh đột nhiên nhìn về phía hắn, đỉnh đầu của ông có sáu chấm hương tròn, rõ ràng là đã xuất gia, bà không khỏi kinh ngạc.
Sư muội, cúi cùng muội cũng trở về rồi
Nguyên ca ca... Lâm Thanh Thanh ngơ ngác nhìn hắn, hai hàng lệ đã lăn dài.
Không được khóc nha, hôm nay là ngày vui Bắc Đế bước nhanh lên phía trước, cười lớn nói.
Mặc dù đang cười, nhưng nước mắt cũng lăn dài.
Sau khi vào thành, Bắc Đế tự mình đỡ Lâm Thanh Thanh chào hỏi dân chúng, sau đó ra cáo thị với toàn dân, Thanh Thanh công chúa vì bị thương nên ở lại Đại Tuyết Sơn trị thương mười chín năm nay, hiện tại vết thương đã khỏi, cuối cùng cũng đã trở về, lệnh bỏ tin Thanh Thanh công chúa đã chết.
Toàn thành không khỏi khiếp sợ.
Khi nhìn thấy một thân bạch y, gương mặt quả nhiên không khác biệt Thanh Thanh công chúa gần hai mươi năm trước, dân chúng từ khiếp sợ lại hóa vui mừng, Bắc Đế ra lệnh đại xá thiên hạ, cho phép toàn bộ Băng Thành ăn mừng, mặc dù lúc này Băng Thành đang vào đông thế nhưng bầu không khí lại vui vẻ hơn thường.
Sau khi trở lại Băng cung, Bắc Đế tự mình viết thư mừng, gửi đến Đông Lâm, Kỳ Hạ và vài nước nhỏ khác, mười vua và hoàng thất các nước khác tới Băng Thành dự yến tiệc, mừng Thanh Thanh công chúa trở về.
Hoàng đế Đông Lâm sau khi an bài hết mọi chuyện trong nước, rồi viết thư gửi đến cho phu thê Trường Nhạc công chúa, báo cho bọn họ hai tháng sau đến Băng Thành.
Thái hậu Kỳ Hạ sau khi nhận được thiệp mời thì cả kinh đến ngây người, Lâm Thanh Thanh còn sống sao?
Sau đó bà ta liền đem tin này báo lại cho Vân Kiến Thụ.
Cái gì? Thanh Thanh còn sống?
Vân Kiến Thụ nhận được tin thì kinh hỷ, miệng lắp ba lắp bắp nói không nên lời, vì hưng phấn mà gò má đỏ bừng, sau khi bình tĩnh trở lại, ông mới gắt gao siết chặt lá thư, giọng run rẩy: Thái hậu, năm đó Thanh Thanh mất tích, mặc dù chúng ta vẫn cho rằng nàng đã chết, nhưng không có nghĩa là như vậy! Quả nhiên, nàng ấy không chết, nàng ấy vẫn còn sống
Thái hậu trầm tĩnh hồi lâu mới lên tiếng: Mặc kệ nàng ta còn sống hay đã chết, nhưng nàng ta và Vân Tử Lạc đã được Bắc Đế đưa đi, các nàng đã không còn quan hệ gì với đệ nữa
Trong lòng Vân Kiến Thụ đau đớn, một là vì LẠc nhi đã rời đi, hai là vì những lời vô tình thái hậu nói.
Chẳng lẽ trong lòng bà, bà vẫn muốn lợi dụng mẹ con Thanh Thanh sao?
Sớm biết như thế này, lúc trước, ông đã không nói thân phận của Thanh Thanh cho Thái hậu biết.
Như vậy, cho dù phượng tinh có chiếu tới Vân phủ, Thái hậu cũng sẽ không nhằm vào Lạc nhi.
Nhưng khi còn nhỏ, theo tâm ý của Thanh Thanh, không để cho người của Lưu Ly các biết được Lạc nhi đang ở nguyên kinh, cho nên ông mới ra mặt nhờ Thái hậu đưa ra lời đồn Thanh Thanh đang ở Đại tuyết sơn,tin này do ám vệ khi tuần tra biết được, ông cũng không ngờ rằng, lời đồn giả ấy lại thành sự thật.
Kiến thụ, ai gia có thể đồng ý cho đệ đến BĂng Thành Thái hậu nhẹ nhàng nói: Đệ có ơn vơi Thanh Thanh công chúa, lần này nàng ta còn sống trở về, đệ cũng nên đến chúc mừng
Vân Kiến Thụ cụp mi, khóe môi thoáng cười lạnh, ông đã quá quen với Thái hậu, sớm đã biết được chủ ý trong lòng bà ấy, liền mở miệng lên tiếng: Lúc trước, nàng chỉ nói cho ta biết nàng là các chủ Lưu ly các, cũng không để lộ ra tin nàng là con gái của Bắc Đế, đệ chỉ sợ, nếu đệ đến đó, sẽ chọc nàng mất hứng. Nếu nàng có tâm, trong lòng nhất định sẽ ghi nhớ chuyện này cả đời, vậy là đủ rồi
Huống chi, chân của đệ bây giờ không thể gặp lanh, đến Băng Thành lần này, thái hậu nên phái người khác đi thì hơn
Vân Kiến Thụ nhất quyết cự tuyệt, lý do cũng rất hợp lý hợp tình, Thái hậu cũng không biết làm thế nào, liền gật đầu nói: Vậy ai gia sẽ phái Hàn Lâm đi
Sở Hàn Lâm nhận được tin này, trong lòng không khỏi có chút cao hứng, giờ phút này, hắn đang ngồi ở thư phòng, một tay bưng tách trà nóng, một tay khẽ gõ gõ trên mặt bàn.
Cửa phòng bị đẩy ra, Thanh Dạ bước vào.
Vương gia, nghe nói, Hách Liên vương gia được Bắc Đế phó thác, ở biên giới ba nước tìm kiếm Thanh Thanh công chúa hơn mười năm nay, lần này ở Đại Tuyết sơn cuối cùng đã tìm được Thanh Thanh công chúa, khi đó Thanh Thanh công chúa đang ở trọng thương, ở Đại Tuyết Sơn tĩnh dưỡng nhiều năm qua, nhưng lại phải lệ thuộc vào khí hậu ở dại Tuyết sơn cho nên không thể rời khỏi đó được. Lần này may mà Hách Liên vương gia kịp thời báo cho Bắc Đế, nên đã cứu được Thanh Thanh công chúa đưa về
Sở HÀn Lâm châm biếm một tiếng: Mặc kệ chuyện này là giả hay thật, năm đó chuyện Hách Liên Trì từ hôn với Lâm Thanh Thanh là sự thực, Hách Liên Trì có công tìm kiếm Lâm Thanh Thanh nhiều năm nay, nhưng đó cũng là chuyện hắn nên làm, thái độ của Lâm Thanh Thanh đối với nhà Hách Liên chỉ sợ sẽ không tốt đẹp, cho nên, mặc dù Lạc nhi đã được gả cho Hách Liên Ý, nhưng e rằng sẽ không nhận được sự chúc phúc của Lâm Thanh Thanh
Thanh Dạ không khỏi cả kinh, lại không dám lên tiếng.
Hắn chỉ đang nghĩ, Hách Liên Trì từ hôn với Lâm Thanh Thanh là sai, vậy chuyện vương gia nhà mình từ hôn với Vân Tử Lạc thì sao?
Chẳng lẽ vương gia nhìn thấy kết cục của người khác, nhưng lại không thể nhìn thấy được tình cảnh của mình sao?
Nhưng phận là thuộc hạ những lời này hắn cũng không dám nói ra.
Đại lễ ở băng Thành diễn ra vào hai tháng sau, nhưng Băng cung đã bắt đầu chuẩ bị mọi thứ.
Sau khi Lâm Thanh Thanh trở lại thì an bài mọi thứ, Bắc Đế ngoại trừ báo cho thái tử Lâm Thanh Tiêu, còn chưa kịp báo với các vương thần khác.
Hoàng thất Lâm gia, lặng lẽ tổ chức hội tộc.
Đối với sai lầm của Lâm Thanh Thanh năm đó, cùng chuyện nàng phải phiêu bạt bên ngoài nhiều năm chịu không biết bao nhiêu khổ sở căn bản là không thể so sánh được, thậm chí có thể coi rằng đó là sự trừng phạt rồi, cho nên mọi người đều đồng ý chấp nhận nàng quay về.
Những ngày qua, hoàng thất Lâm gia đến Băng Thanh đếm không xuể, băng cung chưa từng náo nhiệt như vậy giờ.
Lâm Thanh Thanh thừa dịp hôm nay người đến không nhiều, liền giữ chặt tay Vân Tử Lạc cúi đầu nói: Ta muốn gặp Hoa Phong Bình, Lạc nhi con đi cùng ta đi
Vân Tử Lạc thấy bà cũng đã khỏe lên, nghĩ đến chuyện cũng nên giải quyết đến cùng, cho nên liền gật đầu nói: Mẫu thân, việc này con sắp xếp được, người không cần nói cho Ninh cô cô biết đâu
/331
|