Trong phòng, Ninh Trân đang ngồi trước gương đồng, một tay đang nhẹ nhàng lật sổ sách, tay kia đặt lên bàn gõ gõ nhẹ.
Tay của bà ta được chăm sóc khá tốt, hay nói đúng hơn là hai mươi năm trước đôi bàn tay này không đẹp như bây giờ, mấy năm qua, bà ta không phải ngâm nóng chịu lạnh, lại không phải chịu khổ sở, đôi tay cũng dần dần trắng lên.
Bà ta nhìn vào cuốn sổ, nói: Cứ như vậy đi, làm xong mọi chuyện thì quay lại
Phía sau có một thị nữ dè dặt nhận lấy cuốn sổ, vội vàng rời đi.
Ninh Trân ngẩng đầu lên, nhìn vào trong gương thở dài một tiếng.
Một thị nữ khác đứng ở góc đau lòng nói: Phu nhân, người cũng đã mệt quá rồi, người nhìn tay người xem, đều đã sưng hết cả rồi
Ninh Trân nhướn mày: Chẳng phải ta đã dặn sau này không được gọi là phu nhân sao?
Người thị nữ lè lưỡi: Dạ, Ninh cô cô, nô tỳ nhất thời không sửa được, cũng đã quen gọi hơn mười năm nay rồi
Ninh TRân không nói gì nữa, cúi đầu nhìn tay mình, quả nhiên đầu ngón trỏ đã sưng đỏ lên.
Ngày hôm qua ngâm trà cho tiểu thư, không cẩn thận bị bỏng
Ninh Trân thản nhiên nói/
Việc ngâm trà cứ để chúng nô tỳ làm là được rồi, người đã hơn mười năm nay không ngâm trà, khó tránh được làm bỏng tay
Ninh Trân nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, đúng vậy, hơn mười năm nay bà ta không hề phải pha một ly trà nào, cho dù là Tạ Vô TÂm trở về đảo cũng không cần bà ta hầu hạ.
Người thị nữ thấy bà ta như đang suy nghĩ điều gì, vội vàng nói thêm vào: Ninh cô cô, bất kể là như thế nào, người cũng đã làm phu nhân hơn mười năm nay, từ lúc nô tỳ đến đảo đã coi người là phu nhân thực sự, bây giờ lại mọc thêm một vị công chúa, nàng có chịu gả cho đảo chủ hay không là một chuyện, nhưng nên nàng ấy đồng ý, vậy người phải làm sao bây giờ?
Ninh Trân nhíu mày, những người này đều là những thị nữ vào đảo sau này, đều không biết gì về Lâm Thanh Thanh.
Từ nhỏ ta đã hầu hạ công chúa, ta đương nhiên sẽ đi theo công chúa
Thị nữ lắc đầu: Ở Lê Hoa đảo này, Người từ trước đến nay vẫn là đảo chủ phu nhân, bỗng nhiên lại biến thành nhan hoàn, người trên đảo liệu có ai có thể chấp nhận? Nô tỳ thấy công chúa đối xử với người rất tốt, không bằng người đề nghị với công chúa, để cho người tiếp tục là đảo chủ phu nhân, sau này bọn nô tỳ cũng có thể hầu hạ người, việc này chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao?
Ninh Trân nghe nàng ta nói êm tai, ánh mắt cũng sáng lên, nhưng trong chốc lát lại tối sầm lại.
Tiểu thư nhất định sẽ không quay lại Lê Hoa đảo, cho dù là quay trở về, tiểu thư cũng sẽ không chung phu quân cùng người khác, nếu không...
Nếu không năm đó khi Hoa Phong Bình đưa ra yêu cầu này, tiểu thư đã không cự tuyệt?
Hoa Phong Bình nói, bà ta tình nguyện là thiếp, chỉ cần có thể ở bên cạnh Tạ Vô Tâm, nhưng tiểu thư ngay cả một vị trí cũng không cho nàng ta, cho nên mới chọc giận Hoa Phong Bình, cho nên bà ta mới hạ độc tiểu thư.
Thị nữ còn muốn nói điều gì, thì Ninh Trân đã lên tiếng: Ngươi lui xuống đi, ta muốn yên tĩnh một chút
Đợi sau khi người thị nữ rời đi, Ninh Trân mới lặng lẳng nhìn mình trong gương, săc mặt bà ta tối tăm, thoáng chốc ngây ra.
Bà ta móc từ trong lồng ngực một bình nước nhỏ, rồi đổ dung dịch lòng lên lòng bàn tay, rồi dùng bà ngón tay phải nhẹ nhàng vuốt lên mặt, từng điểm từng điểm một , lập tức trong gương liền hiện ra mọt gương mặt xinh đẹp, tươi sáng vô cùng.
Đó căn bản là gương mặt của một thiếu nữ hai mươi mấy tuổi.
Bà ta nghĩ, nếu như mình già rồi thì sẽ làm sao? Chẳng lẽ vẫn để vẫn cứ để gương mặt thiếu nữ này mãi sao?
Đây là mặt na da người của Hoa Phong Bình, bà ta sao có thể gỡ xuống được chứ/
Như vậy, bà ta mới có thể dấu được tiểu thư, mới có thể lừa dối được người khác.
Tiểu thư trở về Lê Hoa đảo, cũng sẽ không mang theo bà ta.
Xem ra, bà ta chỉ có thể dựa vào chính mình để tìm đường sống.
Ngay trong đêm đó, vân Tử Lạc tới Thanh cung, tìm lý do đuổi Ninh Trân đi, rồi cùng Lâm Thanh Thanh vui đùa với Hách Liên Vân Tình.
Lâm Thanh Thanh hỏi nàng chuyện của Lưu Ly các.
Vân Tử Lạc nói: Các phân các gần đây đã đến Băng Thanh, đại trưởng lão, Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lảo đang trên đường tới đây, tất cả đang rất muốn được gặp mẹ
Lâm Thanh Thanh gật đầu nói: Năm đó khi ta rời khỏi Lưu Ly các, bên trong đã không ổn định, cho nên mới đem con đến giấu ở Vân phủ, không dám để bọn họ tìm được con, lại không nghĩ rằng, bọn họ lại bất ổn lớn như vậy,lại dám chia thành hai phe phái
Dạ, Các chủ trước kia là Quận chúa Nam Xuyên Lục Thừa Hoan, nàng ta được phản đồ đưa lên, hiện tại đã thoái vị
Như vậy, hiện tại ai là các chủ? Lâm Thanh Thanh mở mắt hạnh, nhàn nhạt hỏi/
Vân Tử Lạc chần chừ một lúc rồi mới lên tiếng: Bây giờ là Ý nắm quyền, chàng muốn tiếp quản thay con, hai phái cũng đã hợp nhất thành một
Nhiếp chính vương đã xử lý mọi chuyện sau khi Lục Thừa Hoan rời đi, nói muốn tìm cho bọn họ một Các chủ chân chính, nhưng trong lòng sớm đã chọn được người, đó tất nhiên là Vân Tử Lạc.
Thực ra, từ lúc Lưu Ly các chia bè thành hai phái chàng đã có ý định như vậy, nhưng khi đó, chàng cùng Vân Tử Lạc đang chiến tranh lạnh, nghe nói nàng dẫn theo người ngựa đến nguyên kinh đoạt quyền, lúc đó trong lòng chàng đã rất khó chịu.
Chàng không muốn nàng phải chịu khổ sở, điều duy nhất chàng muốn làm là bảo vệ nàng, nàng muốn làm gì, thì chỉ cần chàng làm là được.
Cho nên, chàng căn bản không ngăn cản nàng làm những chuyện này, dù sao, nếu có Hách Liên Ý chàng ra tay thì thế lực của Vân Tử Lạc sẽ không lớn mạnh nhanh được như vậy.
Thậm chí, nếu đổi lại không phải là Lạc nhi mà là một người khác là con gái của Lâm Thanh Thanh, chàng nhất định sẽ không để nàng ta nhìn thấy ánh mặt trời. Cho dù đánh với đối thủ một vạn thiệt hai tám ngàn,chàng cũng sẽ không cho nàng ta đường lùi.
Nhưng mà trời đã định Các chủ lưu ly các là Lạc nhi, con gái của Lâm Thanh Thanh cũng là Lạc nhi, chàng làm sao có thể trở thành kẻ địch của nàng chứ?
Khổ tâm một thời gian dài, cho đến ngày hôm nay, cuối cùng cũng đã có đáp án.
Vân Tử LẠc, là nữ nhân chàng muốn che chỏe, là nữ nhân đời này chàng sẽ bảo vệ. Cho nên, Lưu Ly các chỉ có thể là của nàng!
Cho dù Lục Thừa Hoan không phạm sai lầm, chàng cũng sẽ lấy toàn bộ quyền lực của nàng ta giao toàn bộ lại cho Lạc nhi của chàng.
Vân Tử Lạc đang suy nghĩ, Lâm Thanh Thanh đã nhỏ giọng nói: Lạc nhi, Hách Liên Ý rất hận ta phải không?
Vân Tử Lạc cả kinh, vội ngẩng đầu cười nói: Mẹ, có khoảng thời gian chàng có thành kiến với người, nhưng mà bây giờ, đã biết rõ mọi chuyện năm xưa, chàng cũng đã hiểu hết, đêm nay mẹ muốn gặp Hoa Phong Bình, cũng là do chàng sắp xếp
Lâm Thanh Thanh nhíu mày trầm tư một lúc rồi nói: Ta thấy ánh mắt của nó rất thâm sâu, có lẽ , là mẹ suy nghĩ quá nhiều
Hai người đang nói thì từ bên ngoài có tiếng bước chân tới gần, giọng trầm thấp của Nhiếp chính vương vang lên sau tấm rèm: Lạc nhi, nàng ra đây đi
Vân Tử Lạc đứng dậy nhìn về phía chàng, nói: CHàng vào đây đi
Người phía ngoài bất động chốc lát, rồi sau đó tấm mành che bọ bốc lên, Nhiếp chính vương một thân trường bao đen tiến vào, tay trái vẫn còn đang cầm một bảo kiếm sáng lóng lánh.
Hoa Phong Bình không đến sao?
Nhiếp chính vương gật đầu, mắt nhìn Lâm Thanh Thanh, giọng bình thản: Thanh Thanh công chúa
Lâm Thanh Thanh cũng đứng lên, khẽ mỉm cười.
Chuyện Vân Tử Lạc Và Nhiếp chính vương bà ấy cũng đã nghe Viên KHông đại sư kể qua.
Lúc trước con gái bà ở Vân phủ, vì gương mặt bị hạ độc, vì vậy không thể sống cuộc sống như người bình thường, lại không ngờ rằng nữ nhi xấu xi như vậy, lại có thể làm thế tử Nam Xuyên để ý tới.
Điều này làm cho bà vừa cảm thấy kinh ngạc vừa cảm thấy tự hào, con gái của bà, quả nhiên không giống người thường.
Nhiếp chính vương đã cúi đầu nói nhỏ với Vân Tử Lạc: Hoa Phonh Bình mấy hôm trước đã được người của Huyền Linh đảo cứu trở về, vì sợ ảnh hưởng đến mẫu thân cho nên Tạ đảo chủ mới giấu chuyện này, còn phái người bí mật tìm kiếm
Vân Tử Lạc cả kinh, nơi giam giữ Hoa Phong Bình rất bí mật, sao người của Huyền Linh đảo lại biết được chứ?
Chẳng lẽ là.... Nàng ngẩng đầu nhìn Nhiếp chính vương, đôi môi đỏ mọng hơi động, nói ra một cái tên: Ninh Trân?
Nhiếp chính vương không nói đúng sau, ánh mắt chỉ chú ý đến đôi mội đỏ mọng khêu gợi của Vân Tử Lạc, dưới ánh nên, đôi môi đó lại càng thêm mềm mại, trong lòng chàng không khỏi kích động, ánh mắt cũng trở nên u ám, cổ họng khẽ gầm một tiếng, chàng liền vội vàng dời tầm mắt của mình đi chỗ khác.
Lâm Thanh Thanh ôm hồng hồ ly cùng Hách Liên Vân Tình không chú ý đến chuyên này, nhưng Nhiếp chính vương vẫn không khỏi ngai ngùng.
Thanh Thanh công chúa, tiểu vương cáo từ
Nói rồi chàng đang muốn rời đi.
Khóe miệng Lâm Thanh Thanh thoáng ý cười: Con là phu quân của Lạc nhi, cần gì phải câu nệ như vậy?
Nhiếp chính vương ngẩn ra, Vân Tử Lạc cũng giật mình, nàng nhìn về phía Nhiếp chính vương , dười ánh đèn có thể nhìn ra sắc mặt của chàng hơi thay đổi.
Giọng điệu Lâm Thanh Thanh bình thản không một gợn sóng: Theo Lạc nhi, gọi mẹ đi
Nhiếp chính vương nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Mẹ... haha, chữ 'mẹ' này, chàng cảm thấy nặng nề vô cùng.
Chàng không nghĩ đến nhạc mẫu mà là Cảnh Hoa vương phi cùng Hách Liên Trì, một chữ mẹ này, lại có cảm giác như là mẹ kế của chàng.
Dù sao, ở sơn động đó, bà ấy cùng cha chàng đã gọi nhau là 'phu thê' trong suốt chín năm.
Nhiếp chính vương cảm thấy rất tức cười, mặc dù chàng có thể chấp nhận sự tồn tại của bà ấy, nhưng đối với người đã cướp đi phụ thân của mẫu phi chàng hơn chín năm, chàng sao có thể gọi một tiếng mẹ được chứ?
Cho dù chàng không nghĩ như vậy, nhưng mẫu phi nghe được thì sẽ ra sao?
Trong đầu chàng liền hiện ra vô số cảnh tượng, Sắc mặt của Nhiếp chính vương càng thêm âm trầm, mắt phượng nhuốm màu đổ au, chàng nắm chặt trường kiếm, bộ dạng làm người khác sợ hãi.
Lâm Thanh Thanh từ trước đến nay vốn trấn tĩnh, bà chỉ lẳng lặng nhìn chàng.
Vân Tử lạc cũng không sợ bộ dạng này của chàng, nàng nhướn mày, nhanh chóng bước đến trước mặt chàng, đôi môi đỏ mọng cong lên, vẻ mặt không vui nhìn chàng.
Nhiếp chính vương dời ánh mắt lên gương mặt nàng, đôi mắt phượng dần lấy lại vẻ hòa hoãn, vẻ mặt cũng khôi phục lại như thường.
Vân Tử Lạc nắm cô tay của chàng, cúi đầu nói: Mau gọi đi, mẹ
Nhiếp chính vương nhìn nàng không nói.
Vân Tử Lạc ra ám hiệu ánh mắt với chàng, nhưng chàng cũng không có phản úng.
Vân Tử Lạc biết, chuyên này không còn cách nào khác, trong lòn nàng cũng rất khó xử, chỉ còn cách cười trừ nói: Mẹ, chuyện Hoa Phong Bình, chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách, mẹ cũng đừng hỏi Ninh cô cô. Con cùng Ý trở về trước, giờ đã không còn sớm nữa, mẹ cùng TÌnh nhi hãy nghỉ ngơi đi, không nó lại ầm ĩ làm mẹ không nghỉ ngơi được
Lâm Thanh Thanh ừm một tiếng, nói: Mang theo túi sưởi này đi, bên ngoài gió lớn, cẩn thận bị lạnh
Dạ Vân Tử lạc he môi nói, trái tim không khỏi cảm thấy ấm áp, nàng nhận lấy túi sưởi từ Lâm Thanh Thanh.
Nhiếp chính vương đã ra ngoài trước.
Vân Tử Lạc cũng không để Lâm Thanh Thanh tiễn mình, nàng sợ bà bị lạnh cho nên vén nhanh rèm bước ra ngoài.
Xa xa đã nhìn thấy Nhiếp chính vương đứng ở ngoài hành lang dài, nàng đi tới, cũng không nói chuyện với chàng, mà trực tiếp đi về phía Băng Lạc cung.
Nhiếp chính vương thấy nàng lướt qua mình cũng không gọi mình một tiếng, chàng liền vội vàng nắm lấy tay nàng, giọng oán trách: Lạc nhi...
Ồ, chàng cũng biết nói sao, ta còn cho rằng chàng bị câm
Vân Tử Lạc nghiêng đầu nhìn chàng, vẻ mặt ngạc nhiê.
Nhiếp chính vương nhìn nàng bất đắc dĩ, không trả lời, tay lại nắm chặt bả vai nàng không buông.
Vân Tử Lạc trầm mặc trong giây lát rồi cúi đầu nói: Ở đây lạnh, trở về rồi nói
Hai người trở về Băng Lạc cung, cung nữ tiến đến hầu hạ hai người rửa mặt.
Xong xuôi, Vân Tử Lạc liền ngay lập tức chui vào trong chăn, nghiêng người lại, mặt hướng về góc tường, quay lưng về phía Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương cầm tấm vải che viên dạ minh châu đầu giường lại, trong phòng lập tức trở nên tối tă, thật lâu sau, ánh trăng nhàn nhạt mới xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, trên giường có một mảng ánh sáng xanh rực rỡ.
Vân tử Lạc cảm nhận được một nguồn nhiệt ấm áp đang hướng về phía mình, ngay sau đó một lồng ngực rắn chắc áp sát vào lưng nàng, hai bàn tay cũng ôm chặt eo nàng, hơi thở nam tính của người đàn ông vây quanh nàng.
Lạc... Lạc
Giọng điệu trầm thấp của người đàn ông mang theo vài phần dè dăt, vài phần nịnh nọt nhưng phần lớn là ủy khuất.
Tâm Vân Tử Lạc lập tức mềm nhũn, nhưng nàng vẫn nắm chặt tay nói: Biết lỗi của mình rồi sao!
Bên tai vang lên tiếng ấp úng nửa ngày, đến khi gần như đã hạ quyết tâm, chàng mới bật thốt lên: Vậy sau này, ta gọi bà ấy là nhạc mẫu là được
Vân Tử Lạc mở to mắt nhìn tường đối diện, nhạc mẫu...
Được không Lạc nhi?
Nhiếp chính vương quay mặt nàng lại. Vân Tử Lạc cười hì hì một tiếng, ngiêng người, ôm lấy vòng hông tinh tráng của chàng, liếc mắt nhìn chàng: Không được
Lạc nhi
Nhiếp chsinh vương cười như hoa, nằm sấp lên người nàng, áp trán mình vào trán nàng.
Là chàng nói nhé Vân Tử Lạc nhắc nhở chàng.
Ta nói, ta nói là được!
Tay của bà ta được chăm sóc khá tốt, hay nói đúng hơn là hai mươi năm trước đôi bàn tay này không đẹp như bây giờ, mấy năm qua, bà ta không phải ngâm nóng chịu lạnh, lại không phải chịu khổ sở, đôi tay cũng dần dần trắng lên.
Bà ta nhìn vào cuốn sổ, nói: Cứ như vậy đi, làm xong mọi chuyện thì quay lại
Phía sau có một thị nữ dè dặt nhận lấy cuốn sổ, vội vàng rời đi.
Ninh Trân ngẩng đầu lên, nhìn vào trong gương thở dài một tiếng.
Một thị nữ khác đứng ở góc đau lòng nói: Phu nhân, người cũng đã mệt quá rồi, người nhìn tay người xem, đều đã sưng hết cả rồi
Ninh Trân nhướn mày: Chẳng phải ta đã dặn sau này không được gọi là phu nhân sao?
Người thị nữ lè lưỡi: Dạ, Ninh cô cô, nô tỳ nhất thời không sửa được, cũng đã quen gọi hơn mười năm nay rồi
Ninh TRân không nói gì nữa, cúi đầu nhìn tay mình, quả nhiên đầu ngón trỏ đã sưng đỏ lên.
Ngày hôm qua ngâm trà cho tiểu thư, không cẩn thận bị bỏng
Ninh Trân thản nhiên nói/
Việc ngâm trà cứ để chúng nô tỳ làm là được rồi, người đã hơn mười năm nay không ngâm trà, khó tránh được làm bỏng tay
Ninh Trân nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, đúng vậy, hơn mười năm nay bà ta không hề phải pha một ly trà nào, cho dù là Tạ Vô TÂm trở về đảo cũng không cần bà ta hầu hạ.
Người thị nữ thấy bà ta như đang suy nghĩ điều gì, vội vàng nói thêm vào: Ninh cô cô, bất kể là như thế nào, người cũng đã làm phu nhân hơn mười năm nay, từ lúc nô tỳ đến đảo đã coi người là phu nhân thực sự, bây giờ lại mọc thêm một vị công chúa, nàng có chịu gả cho đảo chủ hay không là một chuyện, nhưng nên nàng ấy đồng ý, vậy người phải làm sao bây giờ?
Ninh Trân nhíu mày, những người này đều là những thị nữ vào đảo sau này, đều không biết gì về Lâm Thanh Thanh.
Từ nhỏ ta đã hầu hạ công chúa, ta đương nhiên sẽ đi theo công chúa
Thị nữ lắc đầu: Ở Lê Hoa đảo này, Người từ trước đến nay vẫn là đảo chủ phu nhân, bỗng nhiên lại biến thành nhan hoàn, người trên đảo liệu có ai có thể chấp nhận? Nô tỳ thấy công chúa đối xử với người rất tốt, không bằng người đề nghị với công chúa, để cho người tiếp tục là đảo chủ phu nhân, sau này bọn nô tỳ cũng có thể hầu hạ người, việc này chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao?
Ninh Trân nghe nàng ta nói êm tai, ánh mắt cũng sáng lên, nhưng trong chốc lát lại tối sầm lại.
Tiểu thư nhất định sẽ không quay lại Lê Hoa đảo, cho dù là quay trở về, tiểu thư cũng sẽ không chung phu quân cùng người khác, nếu không...
Nếu không năm đó khi Hoa Phong Bình đưa ra yêu cầu này, tiểu thư đã không cự tuyệt?
Hoa Phong Bình nói, bà ta tình nguyện là thiếp, chỉ cần có thể ở bên cạnh Tạ Vô Tâm, nhưng tiểu thư ngay cả một vị trí cũng không cho nàng ta, cho nên mới chọc giận Hoa Phong Bình, cho nên bà ta mới hạ độc tiểu thư.
Thị nữ còn muốn nói điều gì, thì Ninh Trân đã lên tiếng: Ngươi lui xuống đi, ta muốn yên tĩnh một chút
Đợi sau khi người thị nữ rời đi, Ninh Trân mới lặng lẳng nhìn mình trong gương, săc mặt bà ta tối tăm, thoáng chốc ngây ra.
Bà ta móc từ trong lồng ngực một bình nước nhỏ, rồi đổ dung dịch lòng lên lòng bàn tay, rồi dùng bà ngón tay phải nhẹ nhàng vuốt lên mặt, từng điểm từng điểm một , lập tức trong gương liền hiện ra mọt gương mặt xinh đẹp, tươi sáng vô cùng.
Đó căn bản là gương mặt của một thiếu nữ hai mươi mấy tuổi.
Bà ta nghĩ, nếu như mình già rồi thì sẽ làm sao? Chẳng lẽ vẫn để vẫn cứ để gương mặt thiếu nữ này mãi sao?
Đây là mặt na da người của Hoa Phong Bình, bà ta sao có thể gỡ xuống được chứ/
Như vậy, bà ta mới có thể dấu được tiểu thư, mới có thể lừa dối được người khác.
Tiểu thư trở về Lê Hoa đảo, cũng sẽ không mang theo bà ta.
Xem ra, bà ta chỉ có thể dựa vào chính mình để tìm đường sống.
Ngay trong đêm đó, vân Tử Lạc tới Thanh cung, tìm lý do đuổi Ninh Trân đi, rồi cùng Lâm Thanh Thanh vui đùa với Hách Liên Vân Tình.
Lâm Thanh Thanh hỏi nàng chuyện của Lưu Ly các.
Vân Tử Lạc nói: Các phân các gần đây đã đến Băng Thanh, đại trưởng lão, Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lảo đang trên đường tới đây, tất cả đang rất muốn được gặp mẹ
Lâm Thanh Thanh gật đầu nói: Năm đó khi ta rời khỏi Lưu Ly các, bên trong đã không ổn định, cho nên mới đem con đến giấu ở Vân phủ, không dám để bọn họ tìm được con, lại không nghĩ rằng, bọn họ lại bất ổn lớn như vậy,lại dám chia thành hai phe phái
Dạ, Các chủ trước kia là Quận chúa Nam Xuyên Lục Thừa Hoan, nàng ta được phản đồ đưa lên, hiện tại đã thoái vị
Như vậy, hiện tại ai là các chủ? Lâm Thanh Thanh mở mắt hạnh, nhàn nhạt hỏi/
Vân Tử Lạc chần chừ một lúc rồi mới lên tiếng: Bây giờ là Ý nắm quyền, chàng muốn tiếp quản thay con, hai phái cũng đã hợp nhất thành một
Nhiếp chính vương đã xử lý mọi chuyện sau khi Lục Thừa Hoan rời đi, nói muốn tìm cho bọn họ một Các chủ chân chính, nhưng trong lòng sớm đã chọn được người, đó tất nhiên là Vân Tử Lạc.
Thực ra, từ lúc Lưu Ly các chia bè thành hai phái chàng đã có ý định như vậy, nhưng khi đó, chàng cùng Vân Tử Lạc đang chiến tranh lạnh, nghe nói nàng dẫn theo người ngựa đến nguyên kinh đoạt quyền, lúc đó trong lòng chàng đã rất khó chịu.
Chàng không muốn nàng phải chịu khổ sở, điều duy nhất chàng muốn làm là bảo vệ nàng, nàng muốn làm gì, thì chỉ cần chàng làm là được.
Cho nên, chàng căn bản không ngăn cản nàng làm những chuyện này, dù sao, nếu có Hách Liên Ý chàng ra tay thì thế lực của Vân Tử Lạc sẽ không lớn mạnh nhanh được như vậy.
Thậm chí, nếu đổi lại không phải là Lạc nhi mà là một người khác là con gái của Lâm Thanh Thanh, chàng nhất định sẽ không để nàng ta nhìn thấy ánh mặt trời. Cho dù đánh với đối thủ một vạn thiệt hai tám ngàn,chàng cũng sẽ không cho nàng ta đường lùi.
Nhưng mà trời đã định Các chủ lưu ly các là Lạc nhi, con gái của Lâm Thanh Thanh cũng là Lạc nhi, chàng làm sao có thể trở thành kẻ địch của nàng chứ?
Khổ tâm một thời gian dài, cho đến ngày hôm nay, cuối cùng cũng đã có đáp án.
Vân Tử LẠc, là nữ nhân chàng muốn che chỏe, là nữ nhân đời này chàng sẽ bảo vệ. Cho nên, Lưu Ly các chỉ có thể là của nàng!
Cho dù Lục Thừa Hoan không phạm sai lầm, chàng cũng sẽ lấy toàn bộ quyền lực của nàng ta giao toàn bộ lại cho Lạc nhi của chàng.
Vân Tử Lạc đang suy nghĩ, Lâm Thanh Thanh đã nhỏ giọng nói: Lạc nhi, Hách Liên Ý rất hận ta phải không?
Vân Tử Lạc cả kinh, vội ngẩng đầu cười nói: Mẹ, có khoảng thời gian chàng có thành kiến với người, nhưng mà bây giờ, đã biết rõ mọi chuyện năm xưa, chàng cũng đã hiểu hết, đêm nay mẹ muốn gặp Hoa Phong Bình, cũng là do chàng sắp xếp
Lâm Thanh Thanh nhíu mày trầm tư một lúc rồi nói: Ta thấy ánh mắt của nó rất thâm sâu, có lẽ , là mẹ suy nghĩ quá nhiều
Hai người đang nói thì từ bên ngoài có tiếng bước chân tới gần, giọng trầm thấp của Nhiếp chính vương vang lên sau tấm rèm: Lạc nhi, nàng ra đây đi
Vân Tử Lạc đứng dậy nhìn về phía chàng, nói: CHàng vào đây đi
Người phía ngoài bất động chốc lát, rồi sau đó tấm mành che bọ bốc lên, Nhiếp chính vương một thân trường bao đen tiến vào, tay trái vẫn còn đang cầm một bảo kiếm sáng lóng lánh.
Hoa Phong Bình không đến sao?
Nhiếp chính vương gật đầu, mắt nhìn Lâm Thanh Thanh, giọng bình thản: Thanh Thanh công chúa
Lâm Thanh Thanh cũng đứng lên, khẽ mỉm cười.
Chuyện Vân Tử Lạc Và Nhiếp chính vương bà ấy cũng đã nghe Viên KHông đại sư kể qua.
Lúc trước con gái bà ở Vân phủ, vì gương mặt bị hạ độc, vì vậy không thể sống cuộc sống như người bình thường, lại không ngờ rằng nữ nhi xấu xi như vậy, lại có thể làm thế tử Nam Xuyên để ý tới.
Điều này làm cho bà vừa cảm thấy kinh ngạc vừa cảm thấy tự hào, con gái của bà, quả nhiên không giống người thường.
Nhiếp chính vương đã cúi đầu nói nhỏ với Vân Tử Lạc: Hoa Phonh Bình mấy hôm trước đã được người của Huyền Linh đảo cứu trở về, vì sợ ảnh hưởng đến mẫu thân cho nên Tạ đảo chủ mới giấu chuyện này, còn phái người bí mật tìm kiếm
Vân Tử Lạc cả kinh, nơi giam giữ Hoa Phong Bình rất bí mật, sao người của Huyền Linh đảo lại biết được chứ?
Chẳng lẽ là.... Nàng ngẩng đầu nhìn Nhiếp chính vương, đôi môi đỏ mọng hơi động, nói ra một cái tên: Ninh Trân?
Nhiếp chính vương không nói đúng sau, ánh mắt chỉ chú ý đến đôi mội đỏ mọng khêu gợi của Vân Tử Lạc, dưới ánh nên, đôi môi đó lại càng thêm mềm mại, trong lòng chàng không khỏi kích động, ánh mắt cũng trở nên u ám, cổ họng khẽ gầm một tiếng, chàng liền vội vàng dời tầm mắt của mình đi chỗ khác.
Lâm Thanh Thanh ôm hồng hồ ly cùng Hách Liên Vân Tình không chú ý đến chuyên này, nhưng Nhiếp chính vương vẫn không khỏi ngai ngùng.
Thanh Thanh công chúa, tiểu vương cáo từ
Nói rồi chàng đang muốn rời đi.
Khóe miệng Lâm Thanh Thanh thoáng ý cười: Con là phu quân của Lạc nhi, cần gì phải câu nệ như vậy?
Nhiếp chính vương ngẩn ra, Vân Tử Lạc cũng giật mình, nàng nhìn về phía Nhiếp chính vương , dười ánh đèn có thể nhìn ra sắc mặt của chàng hơi thay đổi.
Giọng điệu Lâm Thanh Thanh bình thản không một gợn sóng: Theo Lạc nhi, gọi mẹ đi
Nhiếp chính vương nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Mẹ... haha, chữ 'mẹ' này, chàng cảm thấy nặng nề vô cùng.
Chàng không nghĩ đến nhạc mẫu mà là Cảnh Hoa vương phi cùng Hách Liên Trì, một chữ mẹ này, lại có cảm giác như là mẹ kế của chàng.
Dù sao, ở sơn động đó, bà ấy cùng cha chàng đã gọi nhau là 'phu thê' trong suốt chín năm.
Nhiếp chính vương cảm thấy rất tức cười, mặc dù chàng có thể chấp nhận sự tồn tại của bà ấy, nhưng đối với người đã cướp đi phụ thân của mẫu phi chàng hơn chín năm, chàng sao có thể gọi một tiếng mẹ được chứ?
Cho dù chàng không nghĩ như vậy, nhưng mẫu phi nghe được thì sẽ ra sao?
Trong đầu chàng liền hiện ra vô số cảnh tượng, Sắc mặt của Nhiếp chính vương càng thêm âm trầm, mắt phượng nhuốm màu đổ au, chàng nắm chặt trường kiếm, bộ dạng làm người khác sợ hãi.
Lâm Thanh Thanh từ trước đến nay vốn trấn tĩnh, bà chỉ lẳng lặng nhìn chàng.
Vân Tử lạc cũng không sợ bộ dạng này của chàng, nàng nhướn mày, nhanh chóng bước đến trước mặt chàng, đôi môi đỏ mọng cong lên, vẻ mặt không vui nhìn chàng.
Nhiếp chính vương dời ánh mắt lên gương mặt nàng, đôi mắt phượng dần lấy lại vẻ hòa hoãn, vẻ mặt cũng khôi phục lại như thường.
Vân Tử Lạc nắm cô tay của chàng, cúi đầu nói: Mau gọi đi, mẹ
Nhiếp chính vương nhìn nàng không nói.
Vân Tử Lạc ra ám hiệu ánh mắt với chàng, nhưng chàng cũng không có phản úng.
Vân Tử Lạc biết, chuyên này không còn cách nào khác, trong lòn nàng cũng rất khó xử, chỉ còn cách cười trừ nói: Mẹ, chuyện Hoa Phong Bình, chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách, mẹ cũng đừng hỏi Ninh cô cô. Con cùng Ý trở về trước, giờ đã không còn sớm nữa, mẹ cùng TÌnh nhi hãy nghỉ ngơi đi, không nó lại ầm ĩ làm mẹ không nghỉ ngơi được
Lâm Thanh Thanh ừm một tiếng, nói: Mang theo túi sưởi này đi, bên ngoài gió lớn, cẩn thận bị lạnh
Dạ Vân Tử lạc he môi nói, trái tim không khỏi cảm thấy ấm áp, nàng nhận lấy túi sưởi từ Lâm Thanh Thanh.
Nhiếp chính vương đã ra ngoài trước.
Vân Tử Lạc cũng không để Lâm Thanh Thanh tiễn mình, nàng sợ bà bị lạnh cho nên vén nhanh rèm bước ra ngoài.
Xa xa đã nhìn thấy Nhiếp chính vương đứng ở ngoài hành lang dài, nàng đi tới, cũng không nói chuyện với chàng, mà trực tiếp đi về phía Băng Lạc cung.
Nhiếp chính vương thấy nàng lướt qua mình cũng không gọi mình một tiếng, chàng liền vội vàng nắm lấy tay nàng, giọng oán trách: Lạc nhi...
Ồ, chàng cũng biết nói sao, ta còn cho rằng chàng bị câm
Vân Tử Lạc nghiêng đầu nhìn chàng, vẻ mặt ngạc nhiê.
Nhiếp chính vương nhìn nàng bất đắc dĩ, không trả lời, tay lại nắm chặt bả vai nàng không buông.
Vân Tử Lạc trầm mặc trong giây lát rồi cúi đầu nói: Ở đây lạnh, trở về rồi nói
Hai người trở về Băng Lạc cung, cung nữ tiến đến hầu hạ hai người rửa mặt.
Xong xuôi, Vân Tử Lạc liền ngay lập tức chui vào trong chăn, nghiêng người lại, mặt hướng về góc tường, quay lưng về phía Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương cầm tấm vải che viên dạ minh châu đầu giường lại, trong phòng lập tức trở nên tối tă, thật lâu sau, ánh trăng nhàn nhạt mới xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, trên giường có một mảng ánh sáng xanh rực rỡ.
Vân tử Lạc cảm nhận được một nguồn nhiệt ấm áp đang hướng về phía mình, ngay sau đó một lồng ngực rắn chắc áp sát vào lưng nàng, hai bàn tay cũng ôm chặt eo nàng, hơi thở nam tính của người đàn ông vây quanh nàng.
Lạc... Lạc
Giọng điệu trầm thấp của người đàn ông mang theo vài phần dè dăt, vài phần nịnh nọt nhưng phần lớn là ủy khuất.
Tâm Vân Tử Lạc lập tức mềm nhũn, nhưng nàng vẫn nắm chặt tay nói: Biết lỗi của mình rồi sao!
Bên tai vang lên tiếng ấp úng nửa ngày, đến khi gần như đã hạ quyết tâm, chàng mới bật thốt lên: Vậy sau này, ta gọi bà ấy là nhạc mẫu là được
Vân Tử Lạc mở to mắt nhìn tường đối diện, nhạc mẫu...
Được không Lạc nhi?
Nhiếp chính vương quay mặt nàng lại. Vân Tử Lạc cười hì hì một tiếng, ngiêng người, ôm lấy vòng hông tinh tráng của chàng, liếc mắt nhìn chàng: Không được
Lạc nhi
Nhiếp chsinh vương cười như hoa, nằm sấp lên người nàng, áp trán mình vào trán nàng.
Là chàng nói nhé Vân Tử Lạc nhắc nhở chàng.
Ta nói, ta nói là được!
/331
|