Lạc Nhi Ý

Chương 322 - Tiểu Quận Chúa Sao Lại Nói Được Hai Chữ Kia!

/331


Trong thời gian này,Lâm Thanh Thanh từ chỗ Bắc Đế, Hách Liên Ý, thậm chí là từ Tiếu Đồng đã nghe không ít chuyện về Vân Tử Lạc, biết được trước kia Chu thị ngược đãi nàng, nhưng Chu thị cũng đã chết rồi, cũng không biết tình hình Vân Kiến THụ bây giờ thế nào, bà chỉ chờ sau khi yến hội kết thúc sẽ tự mình đến Vân phủ xin lỗi Vân Kiến Thụ.

Nếu không phải là vì bà đưa theo con gái đến Vân phủ, Chu thị cũng không cần phải trả giá bằng cả tính mạng, Chu thị tự làm tự chịu, nhưng đối với Vân Kiến Thụ bà vẫn rất áy náy, nhất là Vân Kiến Thụ đã có ơn nuôi dưỡng con gái bà.

Mấy ngày nay, cở thể không tiện đi xa, vì vậy bà đã sai người tìm các đơn dược trị bệnh.

Vân Tử Lạc nghe được những lời của bà, khóe miệng nhẹ rút, mẹ nói vần chẳng phải là khen dung mạo của mình xinh đẹp hay sao, dù sao nàng cùng mẹ mình cũng giống hệt nhau.

Sắc mặt Bắc Đế bình tĩnh, nói: Đi thì đi, dù sao hơn nửa đất Băng Thanh cũng là đoạt về, trẫm cũng không quan tâm, Bát vương gia bất quá chỉ là dạng ăn cơm mềm, đứng bên cạnh của Ý nhi kém hơn nhiều, Trẫm nhìn rõ ràng chẳng lẽ Chúc lão đầu cũng rất rõ ràng! Trẫm nhìn thấy, hắn chính là đố kỵ với cháu gái cùng cháu rể của ta, bây giờ ta lại có thêm một đưa chắt ngoại đáng yêu như vậy, cho nên hắn thẹn quá mới bỏ về Đông Lâm

Vân Tử Lạc nghe vậy, không khỏi cười xùy một tiếng.

Nhiếp chính vương nhíu mày nhìn con gái của mình, đưa tay véo nhẹ lên gương mặt nàng, nói: Tiểu Tình nhi, con nói thêm một câu cha mẹ được hay không?

Hách Liên Vân Tình chớp chớp mắt nhìn chàng, Nhiếp chính vương lại lặp lại câu đó lần nữa, tiểu vân Tình giật giật môi, giọng có chút mơ hồ không rõ Đồ bỉ ổi

Vân Tử Lạc đứng có một bên nghe được, tâm tình nổi giông bão.

Vừa rồi nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi con gái biết nói, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, tại sao con bé lại nói ta được chữ này! Chắc hẳn có ai đó đã nói hai chữ này trước mặt con bé!

Nếu không, một đứa trẻ chưa đến hai tuổi làm sao có thể từ biết được, trừ phi con bé nói hươu nói vượn.

Lâm Thanh Thanh cũng nhíu mày: Trong cung cũng không có người nói như vậy

Nhiếp chính vương tiếp tục vuốt vuốt má con gái mình, nói tiếp: Gọi cha, cha cha, đi nào

Lặp lại mấy lân, Hách Liên Vân Tình mới mỏ to mắt lên nhìn chàng, bi bô nói: Cha

Ha ha, con gái ta biết kêu cha rồi Nhiếp chính vương vui mừng hưng phấn kêu lê, ôm lấy Hách Liên Vân Tình, bế đến trước mặt Vân Tử Lạc, thúc giục: Gọi mẹ, mẹ đi

Vân Tử Lạc cũng rất vui mừng, nhìn lại Bắc Đế và Lâm Thanh Thanh, hai người họ cũng rất hưng phấn.

Gọi mẹ, Tình nhi ngoan gọi mẹ nào Giọng Vân Tử Lạc mềm nhũn, lúc này nàng có cảm giác như mình đang lừa gạt một đứa trẻ chỉ để nó gọi tên mình.

Hách Liên Vân Tình chần chừ một lúc, rồi mời phát ra âm thành Mẹ

Vân Tử Lạc mừng đến rơi nước mắt, nàng nắm lấy tay Hách Liên Ý nói: Chàng xem, con gái chúng ta cũng biết gọi cha mẹ rồi

Bắc Đế cầm lấy tay Hách Liên Vân Tình, cẩn thận ôm con bé đặt lên đùi mình, gương mặt cười tươi như đóa hao cúc, giọng nhu hòa như nước: Bảo bảo, gọi Thái công nào

Ông ấy chỉ nói hai lần, Hách Liên Vân Tình lập tức học được: Thái công

Ngay sau đó lại gọi Lâm Thanh Thanh là nãi nãi ( bà ngoại), một lần rồi thêm một lần nữa, con bé chỉ nói một tiếng, thế nhưng âm thanh hết sức ẽo ràng, không chỉ Vân Tử Lạc và Nhiếp chính vương vui mừng mà cả tất cả người trong đại điện đều hết sức vui mừng, thoáng chốc đẽ ném chuyện không vui với Đông lâm Quốc Quân và Trường Nhạc công chúa lúc nãy lên chín tầng mây.

Mãi đến giữa trưa mọi người mời giải tán.

Ninh Trân cùng Lâm Thanh Thanh trở lại Thanh cung. Sau khi Lâm Thanh Thanh ngủ trưa, người của Băng Lạc cung cho người đến gọi Vú trần qua đó, Bà Vú Trần cho rằng Vân Tử Lạc gọi bà ta qua đón tiểu quân chúa trở về Thanh cung, liền vui vẻ hớn hở đến.

Lúc bà ta đi vào, Nhiếp chính vương và Vân Tử Lạc đang ngồi trên giường, dưới giường đốt một lò than, trên giường rất ấm áp, hai người ngồi đối diện nhau, Hách Liên Vân Tình ngồi ở giữa.

Hách Liên Ý ôm một cái gối, lười nhác tựa mình vào gối phía sau, khi thấy bà Vú Trần bước vào, chàng lại bước xuống mang hài, rồi choàng áo choàng đen đi sang phòng ngoài tránh mặt.

Công chúa

Vú Trần cười dịu dàng bước đến.

Vân Tử Lạc cũng cởi áo lông, tay chống cằm, nằm nghiêng mình trên giường, ánh lửa chiếu đến gương mặt nàng khiến nó ửng hồng, đôi mắt hạnh có một tia không ổn định, nàng đang nghiêng người nhìn con gái mình, lộ ra phong thái mê người.

Bà vú Trần nhìn đến ngây người, đột nhiên, Vân Tử Lạc quay mặt đi, lạnh lùng quát: Vú Trần, ngươi đã biết tội mình chưa?

Vú Trần sợ hết hồn, hai chân mềm nhũn vội vàng quỳ xuống.

Công chúa bớt giận, không biết nô tài đã phạm tội gì

Vân Tử lạc hừ một tiếng, nói: Ngươi vốn là người từ Nhiếp chính vương phủ tới, nhưng ngươi lại học theo người trong cung này gọi ta là công chúa, ta thực không quen, ngươi cứ gọi ta là vương phi đi

Vú Trần ở Băng cung đã hơn một năm, mọi người trong cung đều gọi Vân Tử Lạc là công chúa, bà ta cũng vì vậy mà gọi theo, nhưng nàng vẫn muốn dùng thân phận vương phi, đó là danh phận mà nam nhân của nàng ban cho nàng.

Vú Trần lau mồ hôi trên trán, cười nói: VƯơng phi, người vì chuyện này mà định tội nô tài sao? Bởi vì ở Băng cung, cho nên nô tài mới đổi cách xưng hô như vậy, sợ người trong cung trách phạt

Vân Tử Lạc không nói đúng sai, chỉ lên tiếng: Tiểu công chúa làm sao nói được hai chữ bỉ ổi, tiện nhân? Ngươi ngày ngày chăm sóc con bé, còn không mau thành thực khai báo?

Sắc mặt Vú Trần liền trở nên trắng bệch.

Vừa rồi khi đứng cùng Ninh TRân ở ngoài điện, vì ở xa nên không nghe được, về sau khi mọi người đi ra, bà ta có nghe được vài cung nữ lỡ miệng nói ra, nhưng chuyện này, Thanh Thanh công chúa lại không hỏi tội bà ta cho nên bà ta mới an tâm như vây, nhưng không ngờ rằng Vân Tử Lạc lại không quên chuyện này.

Ngươi biết? Vậy thì nói đi

Nhìn thấy phản ứng của bà ta, trong lòng Vân Tử Lạc đã biết đáp án.

Vú trần đồng ý, nói ra toàn bộ mọi chuyện.

Nếu nói có người nói hai chữ này trước mặt tiểu Quận chúa, thì người đó là Ninh cô nương. Ngày đó, lão nô cùng Ninh cô nương ở thiên điện nói chuyện phiế,, Ninh cô cô liền nói cho nô tài về chuyên của Hoa Phong Bình, tuy Ninh cô nương không nói đến tên của nàng ta, nhưng lại dùng hai chữ nữ nhân bỉ ổi để nhắc đến nàng ta, lúc đó tiểu Quận chúa đang ngồi chơi trên giường, lão nô cũng không để ý chuyện này, lại không ngờ rằng tiểu Quận chúa lại học được hai chữ đó

À Vân Tử Lạc gật gật đầu: Không biết Ninh cô cô đã nói chuyện gì về Hoa Phong Bình?

Là kể chuyện năm đó nàng ta hãm hại Thanh Thanh công chúa Vú Trần bẩm báo tỉ mỉ.

Ninh cô cô có vẻ rất nhàn rỗi Vân tử Lạc thản nhiên nói

Ninh cô cô cũng không phải là mỗi ngày đều nhàn rỗi, nhưng phần lớn thời gian đều ở trong phòng, Thanh Thanh công chúa cũng rất ít khi giao việc cho nàng

Mỗi ngày bà ấy đều ngây ngốc ở trong phòng làm gì? Vân Tử Lạc lại hỏi.

Cái này nô tài cũng không rõ lắm. Ninh cô nương lại có nô tì hầu hạ, chỉ thấy hay có nha hoàn ra ra vào vào phòng, đôi khi nha hoàn còn cầm thứ gì đó, đôi lần nô tài bắt gặp sẽ đem giấu đi, vì thế nô tài cũng không hỏi nhiều

Vú Trần nhớ lại trả lời. Trong lòng Vân Tử Lạc đã sinh nghi, suy nghĩ một lúc rồi nàng nhìn về phía bà ta gật đầu: Ngươi đứng lên đi, năm xưa vương gia tuyển ba vú bà chăm sóc tiểu quặn chúa, ta cho ngươi quản lý hai người còn lại là vì ta tin tưởng ngươi, từ nay về sau, ngươi cùng hai người kia chiếu cố tiểu Quận chúa thật tốt là đươc, những chuyện khác không cần quan tâm quá nhiều, việc này cũng không cần nói lại cho Ninh cô cô biết

Vú Trần cảm động đến rơi nước mắt, gật gật đầu.

Đợi đến khi bà ta lui đi, Vân Tử Lạc nhìn theo bóng lưng của bà ta, rơi vào trầm tư.

Vì an nguy của Hách Liên Vân Tình, ngoài sắp xếp ba vú bà chăm sóc con bé,Hác Liên Ý còn bố trí thêm ám vệ bí mật bảo vệ, nhưng việc này để sau nói,nhưng hiện tại tiểu Vân Tình đang phát triển suy nghĩ không thể để người suy nghĩ không đứng đắn bên cạnh con bé được.

Ninh Trân, nàng phải phái người theo dõi bà ta.

Sau khi Nhiếp chính vương đi vào, Vân Tử Lạc liền nói suy nghĩ của mình cho chàng, nghe được lời của nàng, Nhiếp chính vương gật đầu, trầm giọng nói: Ta sẽ phái người xử lý, bây giờ nhạc mẫu đang ngủ trưa, Ninh Trân nhất định đang nhàn rỗi, ta sẽ cho người đi gọi bà ta

Nửa giờ sau, Ninh Trân cùng bốn nha hoàn đến Băng Lạc cung.

Vân Tử lạc đã bày sẵn bánh trái cùng điểm tâm trong điện, còn đích thân nghênh đón bà ta.

Ninh Trân có vẻ lo sợ, dò hỏi: Công chúa gọi ta đến không biết là có chuyện gì?

Vân Tử Lạc cười nhẹ nhàng một tiếng, ý bảo bà ta ngồi xuống, rồi sai người đóng kín cửa điện, nói: Ninh cô cô là người bên cạnh mẹ ta lâu nhất, trong lúc nhàn rỗi, ta mời cô cô đến tâm sự không được sao?

Ninh Trân cười cười ,nhưng trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, từ Đại Tuyết Sơn trở về , Vân Tử Lạc đối với bà ta mặc dù khác khi, nhưng cũng cực kỳ xa cách, tục ngữ có câu không có chuyện gì không lên điện tam bảo, chẳng lẽ vị tiểu công chúa này có chuyện gì muốn phân phó mình sao?

Hai người sau khi ngồi xuống, nói vài chuyện bên lề, sau đó Vân Tử lạc liền hỏi bà ta về cách cai quản Lê Hoa đảo.

Ninh Trân nghe nàng hỏi chuyện này, lập tức bỏ xuống nghi ngờ trong lòng, dù sao bà ta cũng ở Lê Hoa đảo nhiều năm, lại cai quản Lê Hoa đảo, Vân Tử Lạc lần này cai quản Lê Hoa đảo, hỏi bà ta cũng là điều hợp lý.

Ninh TRân ngẩn ra, không khỏi cười nói: Bởi vì ta mặc dù đóng giả Hoa Phong Bình, nhưng cũng dễ dàng bị hai người phát hiện ra, một là người của Hoa giả, bọn họ rất quen thuộc với Hoa pHong Bình cho nên ta tránh mặt bọn họ. Một nữa là người của Lâm gia, ta không gặp, là vì họ cũng rất quen thuôc với ta nên rất dễ phát hiện ra

Vậy nếu là mẹ ta thì sao? Vân Tử Lạ hỏi ngược lại.

/331

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status