Vân Tử Lạc trao kiếm sang tay trái, gác lên chiếc gối nhỏ trên đầu giường, sắc mặt tươi tỉnh hơn một chút, cười nói: “Không bị dọa, chỉ có điều trước bữa chiều đã ngủ khá lâu nên giờ không cảm thấy buồn ngủ. Hôm nay huynh cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi, không cần ở với muội đâu. Lát nữa muội sẽ đi nằm.”
“Ta vẫn nên ở đây với muội là hơn.” Sở Tử Uyên rất không yên tâm.
Vân Tử Lạc lắc đầu: “Không sao thật mà, huynh ở đây, chẳng biết ngày mai trong chùa sẽ đồn thổi những gì, huynh còn định ở lại không?”
“Chuyện này…” Sở Tử Uyên sững người giây lát. Mấy tin đồn này chàng dĩ nhiên không để tâm, nhưng nếu liên quan tới Lạc Nhi…
“Thị vệ ngầm của huynh sắp xếp ra sao rồi? Ở những đâu?” Vân Tử Lạc đột nhiên hỏi.
“Đều ở trong chùa, canh giữ mười hai canh giờ, sẽ không xảy ra chuyện đâu.” Sở Tử Uyên từ tốn nói rồi nhắc cho nàng những vị trí có thị vệ ngầm.
“Vậy thì được rồi, yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện đâu, huynh về đi.” Vân Tử Lạc nho nhã ngáp một cái, lập tức mặc nguyên quần áo nằm xuống giường.
Sở Tử Uyên thấy nàng như vậy cũng đành tắt đèn, sau đó nhảy ra ngoài từ cửa sổ, dặn dò Triển Hưng một tiếng rồi men theo đường trở về sân nơi mình ở.
Trong căn phòng tối, một đôi mắt sáng rực như sao trời. Vân Tử Lạc ngồi dậy, gương mặt không hề mỏi mệt. Nàng nhẹ nhàng đi tới bên cạnh giường, cầm cây kiếm bạc lên, nhìn Đào Nhi rồi lén lút đẩy cửa sổ ra ngoài.
Ánh trăng vằng vặc, một thân hình bé nhỏ né tránh mọi tầm nhìn của thị vệ ngầm trong chùa, âm thầm đi vào một khu rừng nhỏ sau chùa.
Vân Tử Lạc mặc một bộ quần áo bằng vải lĩnh màu trắng, là Sở Tử Uyên sai người tới Vân gia lấy. Chuyện này chỉ có mình Vân Kiến Thụ biết, nói với bên ngoài rằng Vân Tử Lạc đưa Đào Nhi tới Trấn Quốc tự lễ tạ.
Cổ tay ngọc xoay nhẹ, nàng bày ra chiêu thức ‘nguyệt vọng trung thiên’, nhìn lên vầng trăng sáng trên đỉnh đầu, âm thầm nói: “Tử Uyên, không phải ta không muốn tin huynh…”
Đã từng có người nói với nàng: Lạc Nhi, sau này đừng giết người nữa, anh sẽ bảo vệ em.
Hắn nói: Lạc Nhi, anh không muốn nhìn thấy đôi tay em nhuốm máu. Em là thiên sứ, nên mang một đôi cánh thuần khiết, tự do bay lượn trên trời.
Hắn nói: Lạc Nhi, anh sẽ cố gắng hết sức, giành được một ngày đưa em ra ngoài tổ chức, bảo vệ em cả cuộc đời này.
Hắn nói: Lạc Nhi, em hãy tin anh.
Nhưng hắn vẫn nói: Anh sẽ cưới em. Để rồi ‘em’ trở thành một người con gái khác.
Hắn còn nói: Lạc Nhi, nghe lời, bỏ vũ khí xuống, sẽ không ai làm tổn thương tới em. Nhưng, người tổn thương nàng chỉ có hắn mà thôi.
Nhớ lại chuyện xưa, ánh mắt Vân Tử Lạc trầm xuống. Nàng giơ tay lên, mũi kiếm cũng bay theo ngón tay, nàng thuận thục luyện rèn.
Dưới ánh trăng, xiêm y trắng như đang bay múa, càng xoay càng nhanh, người kiếm hòa làm một, tới tận khi mồ hôi nhễ nhại…
***
Đêm nay trong một sân nhỏ kín đáo ở Nguyên Kinh cũng là một đêm không ngủ.
Mười hai ngọn đèn cung đình bát giác chiếu rọi cả một đại sảnh rộng hai mươi mét vuông.
Trên ghế cao, Nhiếp Chính vương lạnh lùng ngồi đó, hai người đứng hai bên còn không dám thở mạnh, chỉ len lén nhìn Quỷ Ảnh đang quỳ giữa nhà.
Một giọng nói trầm thấp nghiêm nghị vang lên: “Triệu trưởng lão, chiểu theo luật lệ hình sự, người của Lưu Ly Các nhận được nhiệm vụ có liên quan tới triều đình nhưng không báo lên sẽ xử phạt thế nào?”
Ông già đứng đầu bên trái trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đáp: “Hai mươi roi.”
Quỷ Ảnh run người.
“Ồ?” Nhiếp Chính vương cười lạnh, tiếp tục hỏi: “Nếu vậy do sơ suất của một người nào đó khiến cả đội quân bị tiêu diệt thì lại phạt ra sao?”
Triệu trưởng lão run giọng: “Bốn mươi roi.”
“Vương gia, thuộc hạ biết lỗi rồi! Ngài cứ phạt thật nặng vào!” Quỷ Ảnh không thể nghe tiếp được nữa, ngẩng đầu lên nói.
“Rầm!” Nhiếp Chính vương đập mạnh lên bàn, thanh âm rung chuyển, chiếc bàn gỗ lim vỡ tan, rụng lả tả.
“Biết sai rồi? Ngươi có biết ngươi sai ở đâu không? Từng điều lệ quy củ của Lưu Ly Các đều ở đây, ngươi giấu giếm tin tình báo quan trọng, gây ra tổn thất nghiêm trọng. Ngươi dám nói bổn vương phạt ngươi chỉ vì một nữ nhân?!”
“Thuộc hạ biết sai! Vương gia anh minh, tuyệt đối không vị tình riêng!” Quỷ Ảnh hối lỗi bò rạp ra đất. Lúc này chịu sự trừng phạt nặng nề của vương gia, hắn mới cảm thấy yên lòng.
Quỷ Mị thấy vậy, từ trong đội bước ra, quỳ xuống nói đỡ: “Vương gia, Quỷ Ảnh tránh nặng chọn nhẹ, phạm lỗi nghiêm trọng, quả thực đáng phạt! Nhưng niệm tình đệ ấy xuất phát ban đầu cũng vì vương gia, lòng trung thành không thể xóa bỏ, mong vương gia giơ cao đánh khẽ!”
Những người khác nghe thấy cũng lần lượt quỳ xuống, hô vang khắp phòng: “Xin vương gia giơ cao đánh khẽ!”
“Mang roi lại đây!” Nhiếp Chính vương lạnh lùng ra lệnh.
Đầy tớ trong hình sự đường dè dặt lấy roi hình ra. Nhiếp Chính vương nắm chặt, bước xuống thềm, lên tiếng: “Mặc dù Lưu Ly Các đã thuộc về Nam Xuyên ta nhưng bổn vương vẫn không phải các chủ của Lưu Ly Các. Vậy nên sáu mươi roi này bổn vương tạm thời thay mặt Thừa Hoan phạt ngươi ba mươi roi, ký gửi ba mươi roi còn lại, đợi Thừa Hoan xử trí sau.”
Nói xong, chàng đích thân vung roi, một roi rất mạnh quật lên lưng Quỷ Ảnh!
Nước mắt Quỷ Ảnh đã trào ra, vội cầu xin: “Vương gia, để Triệu trưởng lão ra tay đi ạ. Sức khỏe của ngài quan trọng!”
Nhiếp Chính vương hừ một tiếng, mặc kệ, tiếp tục vung roi thứ hai.
Quỷ Ảnh nghẹn ngào: “Vương gia, thuộc hạ cầu xin người đấy.”
Nhiếp Chính vương vẫn không nói năng gì, cứ thế đánh mười roi. Lúc ấy chàng mới ném roi xuống đất, ra lệnh: “Tiếp tục đánh hai mươi roi. Sau khi chịu hình, lập tức quay về Nam Xuyên!”
“Vương gia, ngài không cần thuộc hạ nữa sao?!” Quỷ Ảnh thất kinh, mặc kệ đau đớn, thảm thiết kêu lên.
Bóng Nhiếp Chính vương đã biến mất ở cửa.
Quỷ Ảnh nhũn người dưới đất như dây cà bị sét đánh.
Nỗi đau thân thể có lớn thế nào cũng chẳng bằng nỗi đau trong lòng.
“Quỷ Ảnh, người lui về trước tránh sóng gió. Giờ vương gia đang giận dữ, đừng chọc giận người.” Triệu trưởng lão nhặt roi lên, chân thành khuyên nhủ.
“Mấy roi sau ta sẽ không nhẹ tay đau, ngươi ráng chịu!”
Sau ba mươi roi, Quỷ Mị và Quỷ Hình tìm một chiếc ván khiêng Quỷ Ảnh đã thoi thóp ra ngoài, không dám để hắn ở lại lâu, rồi sai vài tên nô tài đưa hắn về Nam Xuyên ngay trong đêm…
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Tử Lạc đã trở về phòng sau. Tiếng Đào Nhi yếu ớt vọng lại: “Tiểu thư?”
“Đào Nhi, em tỉnh rồi à?” Vân Tử Lạc mừng rỡ, ném kiếm xuống đất nhào tới.
Đào Nhi nằm trên giường mở mắt, nghiêng đầu nhìn nàng: “Tiểu thư, tối qua Nhiếp Chính vương đã trị thương cho em.”
Lúc đó nó đã tỉnh táo trở lại nên nhớ rất rõ.
“Ừ.” Vân Tử Lạc kể lại ngắn gọn sự tình và tình hình hiện tại.
Nói xong nàng mới phát hiện ra Đào Nhi đã đầm đìa nước mắt.
“Tiểu thư, cô tốt với em quá, giống như lúc nhỏ em bị bệnh, mẹ em tốt với em vậy.” Con bé nghẹn ngào, nói không thành câu.
Vân Tử Lạc thấy nó sắp khóc bèn trêu đùa: “Em trông ta có điểm nào giống mẹ em hả? Ta làm gì có con gái lớn từng này!”
Đào Nhi phì cười, ánh mắt lưu luyến nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thì ra hoa đào ở Trấn Quốc tự nở sớm như vậy. Năm em chào đời cũng đúng mùa hoa đào nở, mẹ em đã làm rất nhiều rất nhiều trà hoa đào. Tiếc là bà đã qua đời nhiều năm rồi!”
Có lẽ người đang ốm rất dễ tưởng nhớ, đôi mắt Đào Nhi ngập đầy bi thương: “Cũng may em đã được gặp tiểu thư. Em thật lòng coi tiểu thư thân thiết như mẹ em vậy.”
Vân Tử Lạc nhìn gương mặt ngây thơ của nó, chợt nghĩ tới quyết định của mình tối qua, lòng lại nhói đau. Nàng vội chuyển đề tài, tỉ mỉ dặn dò mấy chuyện cấm kỵ, lúc ấy mới gọi hai nha hoàn Vân phủ đưa tới vào hầu hạ.
Còn nàng thì xách một chiếc giỏ trúc ra hồ phía sau Trấn Quốc tự.
Giữa hồ trồng một cây đào lớn. Cả Trấn Quốc tự chỉ có cây đào này là nở sớm nhất, cũng nở nhiều nhất.
Nước hồ không sâu lắm, Vân Tử Lạc cởi giày, buộc vạt váy vào eo, xắn ống quần lên, chuẩn bị lội nước qua đó.
“Vân Tử Lạc, ngươi làm cái gì vậy?!”
Một tiếng kêu vọng lên sau lưng.
Nghe giọng nói quen thuộc, Vân Tử Lạc nhíu mày, thờ ơ quay người lại.
Phía trước có một đám người đã lại gần.
Vân Khinh Bình khoác tay Sở Hàn Lâm, bắt được hành vi khác người của Vân Tử Lạc, kinh ngạc há hốc miệng.
Gương mặt sa sầm lại của Sở Hàn Lâm cũng lướt qua vẻ chấn động, mà trong đôi mắt không gợn sóng lại ánh lên một sự kinh ngạc.
Người con gái trước mặt chưa kịp chải chuốt, mái tóc xõa xuống như thác nước, đôi mắt tròn dưới hàng mi xinh đẹp hơi nheo lại. Trên người là bộ xiêm y màu ngọc bích, tôn lên dáng hình duyên dáng yêu kiều của nàng, vòm ngực đầy đặn, còn lộ ra ngoài là một đôi chân thon nhỏ, trắng trẻo như ngó sen.
Nhất là bàn chân ngọc đó, linh hoạt nhỏ nhắn, trắng trẻo mịn màng, từng ngón chân màu hồng phấn hơi cong lên, càng khiến người thương yêu vô cùng.
Hắn nghĩ cũng gì cũng không ngờ dưới một dung nhan xấu xí là thế lại toát ra một vẻ đẹp như vậy!
Hắn chợt nuốt nước bọt, không nói ra được một tiếng nào, chỉ ngẩn ngơ đánh giá nàng từ trên xuống dưới giống như mới quen lần đầu tiên vậy.
Kiểu đánh giá này không phải lần đầu tiên. Từ khi Vân Tử Lạc xuất hiện trước mắt hắn, hắn đã từng nghi ngờ sự vô căn cứ của những lời đồn đại.
Chỉ có điều Vân Tử Lạc thay đổi quá nhanh, khiến hắn hoàn toàn không có sức lực và thời gian để suy nghĩ cẩn thận.
“Ngươi nhìn thấy ta đang làm gì thì đang làm cái đó.” Vân Tử Lạc lạnh nhạt nói: “Các ngươi tới đây làm gì?”
Vân Khinh Bình nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Sở Hàn Lâm, bỗng chốc nét mặt trở nên u ám, kéo vạt áo hắn, nũng nịu nói: “Vương gia!”
Sở Hàn Lâm thức tỉnh, nói vội: “Bổn vương tới đưa một ít thuốc bổ cho Đào Nhi, dù sao cũng do nô tài trong phủ lỡ tay.”
“Nô tài lỡ tay?” Vân Tử Lạc chỉ khẽ đảo mắt đã xác nhận là Thu Nguyệt không tới, mỉm cười nói: “Nếu là do nô tài lỡ tay thì vương gia để thuốc bổ lại đi.”
“Ngươi chấp nhận, ngươi không trách Thu Nguyệt?” Sở Hàn Lâm mừng rỡ, vội vàng xua tay ra hiệu cho quản gia Trương Khang: “Thuốc ở cửa núi, Triển Hưng nói phải được ngươi cho phép mới được mang vào. Đây là đơn.”
Trương Khang cúi đầu, vờ như không quen biết Vân Tử Lạc, dâng lên một tờ đơn, nhưng trong lòng lại mang một nỗi sợ không tên với Vân Tử Lạc, đưa lên rồi vội vàng lùi xuống.
Ba cây nhân sâm ngàn năm, ba cân tổ yến, mười cân mật ong, mười cân táo đỏ, mười cân bách hợp… Đúng là không ít.
Vân Tử Lạc nhếch môi cười khẩy rồi thu lại nụ cười ngay.
Đồng ý nhận thuốc bổ là thật nhưng nàng không nói sẽ tha thứ cho Thu Nguyệt.
“Thuốc bổ đã nhận rồi, vương gia và tỷ tỷ đi báo với Triển Hưng một tiếng đi.” Nói rồi, Vân Tử Lạc xách làn lên, lội xuống hồ nước cao tới đầu gối, ra tới dưới cây đào giữa hồ, tập trung hái hoa đào.
Sở Hàn Lâm và Vân Khinh Bình không rời đi ngay mà đứng trên bờ quan sát.
Một giỏ chẳng mấy chốc đã đầy, Vân Tử Lạc lại quay về bờ, đặt hoa đào xuống, hạ ống quần, đi giày thêu vào.
Vân Khinh Bình liếc thấy Sở Hàn Lâm bị bộ dạng này của Vân Tử Lạc hút mất hồn, bất giác phẫn nộ!
Ở trong lòng nàng ta, Vân Tử Lạc không có chỗ nào bằng mình nhưng tài năng lại hơn mình thế dung mạo trở thành ưu thế lớn nhất của nàng ta! Sao nàng ta có thể nhẫn nhịn nam nhân của mình dùng ánh mắt thưởng thức để nhìn Vân Tử Lạc?
Nàng ta cất bước đi tới, cười rạng rỡ: “Sao nhị muội lại hái hoa đào? Ta thấy hoa nở cũng nhiều mà.”
Nàng ta cúi xuống bê giỏ lên, lấy một hai bông hoa bên trong ra xem. Vân Tử Lạc dừng tay lại, quay người lấy lại giỏ: “Nếu tỷ tỷ thích…”
Nàng còn chưa dứt lời tay đã bị một bàn tay mềm không xương của Vân Khinh Bình nắm chặt: “Á!”
Sau một tiếng hét, cả người Vân Khinh Bình cắm xuống nước, ho sặc sụa giãy giụa trên mặt nước. Vốn dĩ nàng ta cũng muốn kéo cả Vân Tử Lạc xuống vậy mà Vân Tử Lạc lại không hề suy suyển, còn tự rút tay mình ra.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Vân Tử Lạc không hề cảm thấy bất ngờ vì hành động này của nàng ta, vẫn từ tốn đi giày vào.
“Vân Tử Lạc, ngươi hỗn xược!” Sở Hàn Lâm thấy Vân Tử Lạc đẩy Vân Khinh Bình xuống nước trước mặt mình, cảm giác kinh ngạc ban nãy tuyệt nhiên không còn, trong đôi mắt dâng trào một sự căm ghét. Hắn lao nhanh ra kéo Vân Khinh Bình lên.
Vân Khinh Bình ướt rượt nhào vào lòng Sở Hàn Lâm, khản giọng nói: “Hàn Lâm, đừng trách nhị muội…”
“Sao lại không trách cô ta?” Sở Hàn Lâm càng thêm phẫn nộ.
Còn Vân Tử Lạc lúc này đã thản nhiên xách giỏ hoa đào lên định quay về, còn chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái.
“Vân Tử Lạc, ngươi đứng lại!” Sở Hàn Lâm tức giận quát to: “Sao ngươi có thể đẩy tỷ tỷ xuống hồ? Không định giải thích ư?”
“Ngươi nhìn thấy à? Sao ngươi không nghĩ tỷ ta tự ngã xuống?” Vân Tử Lạc quay đầu lại, cất giọng không lớn.
“Nếu Bình Nhi tự ngã xuống, vì sao Bình Nhi rơi xuống nước ngươi cũng không kéo nàng lên? Nàng là tỷ tỷ ruột của ngươi, nếu ngươi không đẩy thì vì sao không cứu?”
“Ta vẫn nên ở đây với muội là hơn.” Sở Tử Uyên rất không yên tâm.
Vân Tử Lạc lắc đầu: “Không sao thật mà, huynh ở đây, chẳng biết ngày mai trong chùa sẽ đồn thổi những gì, huynh còn định ở lại không?”
“Chuyện này…” Sở Tử Uyên sững người giây lát. Mấy tin đồn này chàng dĩ nhiên không để tâm, nhưng nếu liên quan tới Lạc Nhi…
“Thị vệ ngầm của huynh sắp xếp ra sao rồi? Ở những đâu?” Vân Tử Lạc đột nhiên hỏi.
“Đều ở trong chùa, canh giữ mười hai canh giờ, sẽ không xảy ra chuyện đâu.” Sở Tử Uyên từ tốn nói rồi nhắc cho nàng những vị trí có thị vệ ngầm.
“Vậy thì được rồi, yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện đâu, huynh về đi.” Vân Tử Lạc nho nhã ngáp một cái, lập tức mặc nguyên quần áo nằm xuống giường.
Sở Tử Uyên thấy nàng như vậy cũng đành tắt đèn, sau đó nhảy ra ngoài từ cửa sổ, dặn dò Triển Hưng một tiếng rồi men theo đường trở về sân nơi mình ở.
Trong căn phòng tối, một đôi mắt sáng rực như sao trời. Vân Tử Lạc ngồi dậy, gương mặt không hề mỏi mệt. Nàng nhẹ nhàng đi tới bên cạnh giường, cầm cây kiếm bạc lên, nhìn Đào Nhi rồi lén lút đẩy cửa sổ ra ngoài.
Ánh trăng vằng vặc, một thân hình bé nhỏ né tránh mọi tầm nhìn của thị vệ ngầm trong chùa, âm thầm đi vào một khu rừng nhỏ sau chùa.
Vân Tử Lạc mặc một bộ quần áo bằng vải lĩnh màu trắng, là Sở Tử Uyên sai người tới Vân gia lấy. Chuyện này chỉ có mình Vân Kiến Thụ biết, nói với bên ngoài rằng Vân Tử Lạc đưa Đào Nhi tới Trấn Quốc tự lễ tạ.
Cổ tay ngọc xoay nhẹ, nàng bày ra chiêu thức ‘nguyệt vọng trung thiên’, nhìn lên vầng trăng sáng trên đỉnh đầu, âm thầm nói: “Tử Uyên, không phải ta không muốn tin huynh…”
Đã từng có người nói với nàng: Lạc Nhi, sau này đừng giết người nữa, anh sẽ bảo vệ em.
Hắn nói: Lạc Nhi, anh không muốn nhìn thấy đôi tay em nhuốm máu. Em là thiên sứ, nên mang một đôi cánh thuần khiết, tự do bay lượn trên trời.
Hắn nói: Lạc Nhi, anh sẽ cố gắng hết sức, giành được một ngày đưa em ra ngoài tổ chức, bảo vệ em cả cuộc đời này.
Hắn nói: Lạc Nhi, em hãy tin anh.
Nhưng hắn vẫn nói: Anh sẽ cưới em. Để rồi ‘em’ trở thành một người con gái khác.
Hắn còn nói: Lạc Nhi, nghe lời, bỏ vũ khí xuống, sẽ không ai làm tổn thương tới em. Nhưng, người tổn thương nàng chỉ có hắn mà thôi.
Nhớ lại chuyện xưa, ánh mắt Vân Tử Lạc trầm xuống. Nàng giơ tay lên, mũi kiếm cũng bay theo ngón tay, nàng thuận thục luyện rèn.
Dưới ánh trăng, xiêm y trắng như đang bay múa, càng xoay càng nhanh, người kiếm hòa làm một, tới tận khi mồ hôi nhễ nhại…
***
Đêm nay trong một sân nhỏ kín đáo ở Nguyên Kinh cũng là một đêm không ngủ.
Mười hai ngọn đèn cung đình bát giác chiếu rọi cả một đại sảnh rộng hai mươi mét vuông.
Trên ghế cao, Nhiếp Chính vương lạnh lùng ngồi đó, hai người đứng hai bên còn không dám thở mạnh, chỉ len lén nhìn Quỷ Ảnh đang quỳ giữa nhà.
Một giọng nói trầm thấp nghiêm nghị vang lên: “Triệu trưởng lão, chiểu theo luật lệ hình sự, người của Lưu Ly Các nhận được nhiệm vụ có liên quan tới triều đình nhưng không báo lên sẽ xử phạt thế nào?”
Ông già đứng đầu bên trái trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đáp: “Hai mươi roi.”
Quỷ Ảnh run người.
“Ồ?” Nhiếp Chính vương cười lạnh, tiếp tục hỏi: “Nếu vậy do sơ suất của một người nào đó khiến cả đội quân bị tiêu diệt thì lại phạt ra sao?”
Triệu trưởng lão run giọng: “Bốn mươi roi.”
“Vương gia, thuộc hạ biết lỗi rồi! Ngài cứ phạt thật nặng vào!” Quỷ Ảnh không thể nghe tiếp được nữa, ngẩng đầu lên nói.
“Rầm!” Nhiếp Chính vương đập mạnh lên bàn, thanh âm rung chuyển, chiếc bàn gỗ lim vỡ tan, rụng lả tả.
“Biết sai rồi? Ngươi có biết ngươi sai ở đâu không? Từng điều lệ quy củ của Lưu Ly Các đều ở đây, ngươi giấu giếm tin tình báo quan trọng, gây ra tổn thất nghiêm trọng. Ngươi dám nói bổn vương phạt ngươi chỉ vì một nữ nhân?!”
“Thuộc hạ biết sai! Vương gia anh minh, tuyệt đối không vị tình riêng!” Quỷ Ảnh hối lỗi bò rạp ra đất. Lúc này chịu sự trừng phạt nặng nề của vương gia, hắn mới cảm thấy yên lòng.
Quỷ Mị thấy vậy, từ trong đội bước ra, quỳ xuống nói đỡ: “Vương gia, Quỷ Ảnh tránh nặng chọn nhẹ, phạm lỗi nghiêm trọng, quả thực đáng phạt! Nhưng niệm tình đệ ấy xuất phát ban đầu cũng vì vương gia, lòng trung thành không thể xóa bỏ, mong vương gia giơ cao đánh khẽ!”
Những người khác nghe thấy cũng lần lượt quỳ xuống, hô vang khắp phòng: “Xin vương gia giơ cao đánh khẽ!”
“Mang roi lại đây!” Nhiếp Chính vương lạnh lùng ra lệnh.
Đầy tớ trong hình sự đường dè dặt lấy roi hình ra. Nhiếp Chính vương nắm chặt, bước xuống thềm, lên tiếng: “Mặc dù Lưu Ly Các đã thuộc về Nam Xuyên ta nhưng bổn vương vẫn không phải các chủ của Lưu Ly Các. Vậy nên sáu mươi roi này bổn vương tạm thời thay mặt Thừa Hoan phạt ngươi ba mươi roi, ký gửi ba mươi roi còn lại, đợi Thừa Hoan xử trí sau.”
Nói xong, chàng đích thân vung roi, một roi rất mạnh quật lên lưng Quỷ Ảnh!
Nước mắt Quỷ Ảnh đã trào ra, vội cầu xin: “Vương gia, để Triệu trưởng lão ra tay đi ạ. Sức khỏe của ngài quan trọng!”
Nhiếp Chính vương hừ một tiếng, mặc kệ, tiếp tục vung roi thứ hai.
Quỷ Ảnh nghẹn ngào: “Vương gia, thuộc hạ cầu xin người đấy.”
Nhiếp Chính vương vẫn không nói năng gì, cứ thế đánh mười roi. Lúc ấy chàng mới ném roi xuống đất, ra lệnh: “Tiếp tục đánh hai mươi roi. Sau khi chịu hình, lập tức quay về Nam Xuyên!”
“Vương gia, ngài không cần thuộc hạ nữa sao?!” Quỷ Ảnh thất kinh, mặc kệ đau đớn, thảm thiết kêu lên.
Bóng Nhiếp Chính vương đã biến mất ở cửa.
Quỷ Ảnh nhũn người dưới đất như dây cà bị sét đánh.
Nỗi đau thân thể có lớn thế nào cũng chẳng bằng nỗi đau trong lòng.
“Quỷ Ảnh, người lui về trước tránh sóng gió. Giờ vương gia đang giận dữ, đừng chọc giận người.” Triệu trưởng lão nhặt roi lên, chân thành khuyên nhủ.
“Mấy roi sau ta sẽ không nhẹ tay đau, ngươi ráng chịu!”
Sau ba mươi roi, Quỷ Mị và Quỷ Hình tìm một chiếc ván khiêng Quỷ Ảnh đã thoi thóp ra ngoài, không dám để hắn ở lại lâu, rồi sai vài tên nô tài đưa hắn về Nam Xuyên ngay trong đêm…
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Tử Lạc đã trở về phòng sau. Tiếng Đào Nhi yếu ớt vọng lại: “Tiểu thư?”
“Đào Nhi, em tỉnh rồi à?” Vân Tử Lạc mừng rỡ, ném kiếm xuống đất nhào tới.
Đào Nhi nằm trên giường mở mắt, nghiêng đầu nhìn nàng: “Tiểu thư, tối qua Nhiếp Chính vương đã trị thương cho em.”
Lúc đó nó đã tỉnh táo trở lại nên nhớ rất rõ.
“Ừ.” Vân Tử Lạc kể lại ngắn gọn sự tình và tình hình hiện tại.
Nói xong nàng mới phát hiện ra Đào Nhi đã đầm đìa nước mắt.
“Tiểu thư, cô tốt với em quá, giống như lúc nhỏ em bị bệnh, mẹ em tốt với em vậy.” Con bé nghẹn ngào, nói không thành câu.
Vân Tử Lạc thấy nó sắp khóc bèn trêu đùa: “Em trông ta có điểm nào giống mẹ em hả? Ta làm gì có con gái lớn từng này!”
Đào Nhi phì cười, ánh mắt lưu luyến nhìn ra ngoài cửa sổ: “Thì ra hoa đào ở Trấn Quốc tự nở sớm như vậy. Năm em chào đời cũng đúng mùa hoa đào nở, mẹ em đã làm rất nhiều rất nhiều trà hoa đào. Tiếc là bà đã qua đời nhiều năm rồi!”
Có lẽ người đang ốm rất dễ tưởng nhớ, đôi mắt Đào Nhi ngập đầy bi thương: “Cũng may em đã được gặp tiểu thư. Em thật lòng coi tiểu thư thân thiết như mẹ em vậy.”
Vân Tử Lạc nhìn gương mặt ngây thơ của nó, chợt nghĩ tới quyết định của mình tối qua, lòng lại nhói đau. Nàng vội chuyển đề tài, tỉ mỉ dặn dò mấy chuyện cấm kỵ, lúc ấy mới gọi hai nha hoàn Vân phủ đưa tới vào hầu hạ.
Còn nàng thì xách một chiếc giỏ trúc ra hồ phía sau Trấn Quốc tự.
Giữa hồ trồng một cây đào lớn. Cả Trấn Quốc tự chỉ có cây đào này là nở sớm nhất, cũng nở nhiều nhất.
Nước hồ không sâu lắm, Vân Tử Lạc cởi giày, buộc vạt váy vào eo, xắn ống quần lên, chuẩn bị lội nước qua đó.
“Vân Tử Lạc, ngươi làm cái gì vậy?!”
Một tiếng kêu vọng lên sau lưng.
Nghe giọng nói quen thuộc, Vân Tử Lạc nhíu mày, thờ ơ quay người lại.
Phía trước có một đám người đã lại gần.
Vân Khinh Bình khoác tay Sở Hàn Lâm, bắt được hành vi khác người của Vân Tử Lạc, kinh ngạc há hốc miệng.
Gương mặt sa sầm lại của Sở Hàn Lâm cũng lướt qua vẻ chấn động, mà trong đôi mắt không gợn sóng lại ánh lên một sự kinh ngạc.
Người con gái trước mặt chưa kịp chải chuốt, mái tóc xõa xuống như thác nước, đôi mắt tròn dưới hàng mi xinh đẹp hơi nheo lại. Trên người là bộ xiêm y màu ngọc bích, tôn lên dáng hình duyên dáng yêu kiều của nàng, vòm ngực đầy đặn, còn lộ ra ngoài là một đôi chân thon nhỏ, trắng trẻo như ngó sen.
Nhất là bàn chân ngọc đó, linh hoạt nhỏ nhắn, trắng trẻo mịn màng, từng ngón chân màu hồng phấn hơi cong lên, càng khiến người thương yêu vô cùng.
Hắn nghĩ cũng gì cũng không ngờ dưới một dung nhan xấu xí là thế lại toát ra một vẻ đẹp như vậy!
Hắn chợt nuốt nước bọt, không nói ra được một tiếng nào, chỉ ngẩn ngơ đánh giá nàng từ trên xuống dưới giống như mới quen lần đầu tiên vậy.
Kiểu đánh giá này không phải lần đầu tiên. Từ khi Vân Tử Lạc xuất hiện trước mắt hắn, hắn đã từng nghi ngờ sự vô căn cứ của những lời đồn đại.
Chỉ có điều Vân Tử Lạc thay đổi quá nhanh, khiến hắn hoàn toàn không có sức lực và thời gian để suy nghĩ cẩn thận.
“Ngươi nhìn thấy ta đang làm gì thì đang làm cái đó.” Vân Tử Lạc lạnh nhạt nói: “Các ngươi tới đây làm gì?”
Vân Khinh Bình nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Sở Hàn Lâm, bỗng chốc nét mặt trở nên u ám, kéo vạt áo hắn, nũng nịu nói: “Vương gia!”
Sở Hàn Lâm thức tỉnh, nói vội: “Bổn vương tới đưa một ít thuốc bổ cho Đào Nhi, dù sao cũng do nô tài trong phủ lỡ tay.”
“Nô tài lỡ tay?” Vân Tử Lạc chỉ khẽ đảo mắt đã xác nhận là Thu Nguyệt không tới, mỉm cười nói: “Nếu là do nô tài lỡ tay thì vương gia để thuốc bổ lại đi.”
“Ngươi chấp nhận, ngươi không trách Thu Nguyệt?” Sở Hàn Lâm mừng rỡ, vội vàng xua tay ra hiệu cho quản gia Trương Khang: “Thuốc ở cửa núi, Triển Hưng nói phải được ngươi cho phép mới được mang vào. Đây là đơn.”
Trương Khang cúi đầu, vờ như không quen biết Vân Tử Lạc, dâng lên một tờ đơn, nhưng trong lòng lại mang một nỗi sợ không tên với Vân Tử Lạc, đưa lên rồi vội vàng lùi xuống.
Ba cây nhân sâm ngàn năm, ba cân tổ yến, mười cân mật ong, mười cân táo đỏ, mười cân bách hợp… Đúng là không ít.
Vân Tử Lạc nhếch môi cười khẩy rồi thu lại nụ cười ngay.
Đồng ý nhận thuốc bổ là thật nhưng nàng không nói sẽ tha thứ cho Thu Nguyệt.
“Thuốc bổ đã nhận rồi, vương gia và tỷ tỷ đi báo với Triển Hưng một tiếng đi.” Nói rồi, Vân Tử Lạc xách làn lên, lội xuống hồ nước cao tới đầu gối, ra tới dưới cây đào giữa hồ, tập trung hái hoa đào.
Sở Hàn Lâm và Vân Khinh Bình không rời đi ngay mà đứng trên bờ quan sát.
Một giỏ chẳng mấy chốc đã đầy, Vân Tử Lạc lại quay về bờ, đặt hoa đào xuống, hạ ống quần, đi giày thêu vào.
Vân Khinh Bình liếc thấy Sở Hàn Lâm bị bộ dạng này của Vân Tử Lạc hút mất hồn, bất giác phẫn nộ!
Ở trong lòng nàng ta, Vân Tử Lạc không có chỗ nào bằng mình nhưng tài năng lại hơn mình thế dung mạo trở thành ưu thế lớn nhất của nàng ta! Sao nàng ta có thể nhẫn nhịn nam nhân của mình dùng ánh mắt thưởng thức để nhìn Vân Tử Lạc?
Nàng ta cất bước đi tới, cười rạng rỡ: “Sao nhị muội lại hái hoa đào? Ta thấy hoa nở cũng nhiều mà.”
Nàng ta cúi xuống bê giỏ lên, lấy một hai bông hoa bên trong ra xem. Vân Tử Lạc dừng tay lại, quay người lấy lại giỏ: “Nếu tỷ tỷ thích…”
Nàng còn chưa dứt lời tay đã bị một bàn tay mềm không xương của Vân Khinh Bình nắm chặt: “Á!”
Sau một tiếng hét, cả người Vân Khinh Bình cắm xuống nước, ho sặc sụa giãy giụa trên mặt nước. Vốn dĩ nàng ta cũng muốn kéo cả Vân Tử Lạc xuống vậy mà Vân Tử Lạc lại không hề suy suyển, còn tự rút tay mình ra.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Vân Tử Lạc không hề cảm thấy bất ngờ vì hành động này của nàng ta, vẫn từ tốn đi giày vào.
“Vân Tử Lạc, ngươi hỗn xược!” Sở Hàn Lâm thấy Vân Tử Lạc đẩy Vân Khinh Bình xuống nước trước mặt mình, cảm giác kinh ngạc ban nãy tuyệt nhiên không còn, trong đôi mắt dâng trào một sự căm ghét. Hắn lao nhanh ra kéo Vân Khinh Bình lên.
Vân Khinh Bình ướt rượt nhào vào lòng Sở Hàn Lâm, khản giọng nói: “Hàn Lâm, đừng trách nhị muội…”
“Sao lại không trách cô ta?” Sở Hàn Lâm càng thêm phẫn nộ.
Còn Vân Tử Lạc lúc này đã thản nhiên xách giỏ hoa đào lên định quay về, còn chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái.
“Vân Tử Lạc, ngươi đứng lại!” Sở Hàn Lâm tức giận quát to: “Sao ngươi có thể đẩy tỷ tỷ xuống hồ? Không định giải thích ư?”
“Ngươi nhìn thấy à? Sao ngươi không nghĩ tỷ ta tự ngã xuống?” Vân Tử Lạc quay đầu lại, cất giọng không lớn.
“Nếu Bình Nhi tự ngã xuống, vì sao Bình Nhi rơi xuống nước ngươi cũng không kéo nàng lên? Nàng là tỷ tỷ ruột của ngươi, nếu ngươi không đẩy thì vì sao không cứu?”
/331
|