Phù Dung ngẩng gương mặt nhợt nhạt lên, khi nhìn thấy ánh mắt gấp gáp của Vân Khinh Bình thì cơ thể chợt run lên, bờ môi lập cập: “Nô… Nô tỳ đã nhìn thấy, tiểu thư cùng Hà… Hà thiếu gia…”
Ánh mắt Chu Thị lóe sáng, thấy con bé nói quá chậm, bà ta không nhịn được phải đón lời: “Hà thiếu gia? Chẳng phải là thiếu gia của Hà thị lang gia chập tối qua tới làm khách phủ chúng ta sao? Không phải cậu ấy đã về rồi ư? Sao vẫn còn ở trong phủ?”
“Ngươi nhìn thấy muội muội và cậu ta đang cùng làm gì?” Vân Khinh Bình đi thẳng vào trọng điểm.
“Ở… Ở… ở trên giường…” Phù Dung lắp bắp nói tới đây là đã ngượng chín mặt, không nói tiếp được nữa, cúi đầu khẽ thút thít.
Chu Thị và Vân Khinh Bình đều thầm thở phào, mấy người dưới đứng bên cạnh phục vụ đều biểu lộ nét mặt sửng sốt, còn Sở Hàn Lâm thì ngạc nhiên nhướng mày, vẻ mặt khó tin.
Vân phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện mất mặt gì?
Chu Thị đập bàn, chén trà trong tay bị bà ta ném xuống đất ‘choang’ một tiếng, vỡ tan nát, mảnh vỡ văng tung tóe!
Gương mặt bà ta tái xanh, giận dữ quát: “Phù Dung, có phải ngươi nhìn nhầm hay không? Vô duyên vô cớ lại hàm oan chủ nhân?”
Phù Dung chỉ thút thít, lắc đầu rồi lại lắc đầu, sau lại gật đầu.
“Hay cho cái danh nhị tiểu thư! Lại dám làm chuyện vô phép vô tắc dường này, bại hoại thể diện gia môn!” Chu Thị tức tới nghiến răng nghiến lợi: “Tất cả các ngươi có mặt ngày hôm nay phải ngậm chặt miệng lại cho ta, tuyệt đối không được lan truyền chuyện đáng xấu hổ này ra ngoài!”
“Dạ.” Đám người làm khép nép nói.
Duy chỉ có Phù Dung là kinh hoàng ngẩng đầu nhìn Chu Thị, muốn nói gì đó.
“Sao nhị muội lại làm chuyện này chứ?” Vân Khinh Bình xấu hổ vùi mặt vào lòng Sở Hàn Lâm.
Sở Hàn Lâm lại càng chấn động: “Là Vân Tử Lạc? Cô ta… Sao cô ta có thể cùng Hà Thái Bình…”
Chu Thị tỏ ra bối rối và đau khổ. Sau cơn phẫn nộ bà ta bỗng vo tròn chiếc khăn tay khóc nức nở: “Mẹ Lạc Nhi mất sớm, lão gia liền bảo ta chăm sóc nó, nhưng tính tình nó lạnh nhạt cô độc, không thích thân thiết với ta. Giờ thì hay rồi, lại xảy ra chuyện này, bảo ta sau này xuống dưới hoàng tuyền biết ăn nói sao với mẹ nó.”
“Nếu là một gia đình bình thường, thì chuyện này cũng phải giấu kín. Ta thấy cứ bịt miệng mọi người, gả Lạc Nhi đi là xong, cũng tránh tổn hại tới thanh danh của Vân phủ. Lão gia đang bận trăm công ngàn việc, thật không ngờ lại sinh ra một đứa con gái bôi gio trát trấu vào gia môn!”
Chu Thị chốc thì nhẹ nhàng, chốc lại cứng rắn.
Phù Dung càng khóc lóc lắc đầu: “Không phải đâu phu nhân, không phải…”
Chỉ có Sở Hàn Lâm nhận ra vẻ khác thường của con bé: “Ngươi nói cho rõ ràng đi!”
Hắn vừa dứt lời thì ngoài cửa có một làn gió nhẹ lùa vào, cùng với đó là một tiếng cười trong veo như chuông bạc.
Vân Tử Lạc mặc một chiếc váy màu hoa hồng dệt bướm vàng, viền váy màu hồng cánh sen, búi tóc lên, cài cây trâm lưu ly, đeo bông tai giọt nước san hô, cười rạng rỡ đi vào.
“Che giấu? Mẫu thân định che giấu ai vậy?”
Vân Tử Lạc nhanh chóng đảo mắt nhìn Sở Hàn Lâm và Vân Khinh Bình, không hành lễ mà chỉ mỉm cười ngồi xuống.
Chu Thị quát: “Phù Dung nhìn thấy ngươi và Hà thiếu gia làm chuyện đáng xấu hổ, sao ngươi vẫn còn mặt mũi ra đây gặp khách!”
Vân Tử Lạc bày ra vẻ mặt ấm ức, đứng dậy, “Mẫu thân, sao người có thể hủy hoại thanh danh của con gái như vậy? Con gái tuy không phải con ruột của người nhưng tốt xấu gì cũng là thiên kim tiểu thư của Vân phủ, sao người có thể làm vấy bẩn thể diện của con?”
Nói rồi nàng cầm khăn tay khẽ gạt nước mắt, nhìn về phía Phù Dung: “Phu Dung, ngươi dám vu oan cho ta như thế sao!”
Phù Dung hét lớn: “Không phải nhị tiểu thư, là… là tam tiểu thư!”
“Cái gì?!” Vân Khinh Bình đứng phắt dậy, sắc mặt đột ngột thay đổi.
“Phù Dung, ngươi chớ có ăn nói hàm hồ!” Chu Thị nhào tới, túm lấy cổ áo nó, ánh mắt hàm chứa ý cảnh cáo.
“Có nói bậy hay không chúng ta qua đó xem là được.” Vân Khinh Bình tiếp lời: “Để ta đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà không dưng các ngươi đổ hết lên đầu ta.”
Dứt lời nàng xách váy đi ra khỏi phòng, tiến thẳng tới Lệ Vân Các của Vân Thái Lệ.
Gương mặt Chu Thị bỗng chốc trắng bệch, nhìn Phù Dung với vẻ khó tin, giọng nói run rẩy: “Sao lại có thể như vậy? Bình Nhi…”
“Mẹ, chúng ta qua xem sao.”
Chẳng hiểu sao, Sở Hàn Lâm bỗng thầm thở phào.
Tới Lệ Vân Các, cửa lớn đóng chặt, bên trong không một tiếng động, các nha hoàn thường ngày dậy từ sớm cũng chẳng thấy đâu.
Bước chân của Vân Tử Lạc là nhanh nhất. Sau khi đẩy cánh cửa ra, nàng sửng sốt.
Cửa phòng chính mở toang, màn được vén lên, hai cơ thể lõa lồ đang quấn chặt lấy nhau, nữ nhi bên trên đầu hơi nghiêng ra phía ngoài, đứng ngoài cửa có thể nhìn thấy rất rõ là Vân Thái Lệ.
Trên làn da trắng như tuyết của cô ta đầy những dấu hôn xanh xanh tím tím, còn nam nhân thì dáng người thấp lùn, đầu to người nhỏ, xấu xí vô cùng, đang kêu gào điên cuồng, cắn xé bả vai nữ nhân, làm động tác xung kích…
Gương mặt Vân Thái Lệ lúc thì khó chịu lúc lại say đắm, miệng vẫn còn kêu: “Ưm, nhanh lên, ta còn muốn. Á, đừng cắn nữa, đau quá…”
Vân Tử Lạc nhếch môi thầm nghĩ không ngờ hiệu quả của mị dược này lại tốt đến kỳ lạ.
Chu Thị và Vân Khinh Bình sau đó vội qua cũng xông vào trong phòng, nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc này…
Hai mắt Chu Thị tối đi, đôi chân mềm nhũn, bất lực ngã rạp xuống đất.
Vân Khinh Bình kêu lên một tiếng xé trời, quay đầu định trốn, đúng lúc bổ nhào vào lòng Sở Hàn Lâm.
Sở Hàn Lâm xanh mặt, quay mặt đi quát: “Thanh Dạ, dẫn tên ngốc đó ra đây!” Rồi hắn chỉ tay vào mấy a hoàn phía sau Chu Thị: “Đi, lấy xô nước lạnh dội cho tam tiểu thư!”
“Dạ.” Mấy người đáp lời rồi đi vào trong.
Thanh Dạ phải lôi kéo rất mạnh mới tách được hai người ra, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ ghê tởm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn làm chuyện này.
Nhìn thấy Hà Thái Bình vẻ mặt bất mãn, kêu la oai oái, thứ kia vẫn còn thẳng đứng, hắn tức giận đập vào trán hắn ta, để hắn ta ngất xỉu luôn.
Bọc hắn ta vào ga giường rồi ném ra ngoài, Thanh Dạ ghê tởm lau sạch tay của mình.
“Ta đánh chết ngươi, ta đánh chết ngươi!” Gương mặt Chu Thị ngập tràn đau đớn và căm phẫn, tiếng kêu chói tai bật ra. Bà ta giơ hai nắm đấm lên vung về phía Hà Thái Bình: “Ngươi đáng bị đâm ngàn nhát đao, cái đồ xấu xí, người trả lại sự trong sạch cho con gái ta… Á á á…”
Vân Khinh Bình cũng nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ thê lương, lẩm bẩm trong miệng: “Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?”
“Bình Nhi, đừng nhìn nữa, ta dìu nàng về viện.”
Nơi này quá thực không nên để Bình Nhi ở lại lâu. Sở Hàn Lâm quyết định rồi, lập tức dìu Vân Khinh Bình rời đi.
Chu Thị vẫn còn đang gào khóc thảm thiết, vừa túm vừa đánh. Hai cái bóng từ trên trời hạ xuống, giật lại Hà Thái Bình khỏi móng vuốt của Chu Thị.
Một trong số đó quát lên: “Vân phu nhân, bà còn kêu oan? Ta hỏi lại bà rõ ràng đã nói là nhị tiểu thư của nhà bà? Cớ sao giờ lại hóa thành tam tiểu thư?”
Chu Thị tức giận, hai mắt như lưỡi dao quét về phía Vân Tử Lạc: “Ta không biết! Tiểu tiện nhân, chuyện này là thế nào?”
Vân Tử Lạc giật mình lùi sau hai bước, gương mặt ánh lên vẻ sợ hãi: “Mẫu thân nói gì con không hiểu ạ. Tam muội tằng tịu với nam nhân khác, vốn là chuyện đôi bên tình nguyện, có liên quan gì tới Lạc Nhi ạ!”
Chu Thị thật sự không tìm được lý do gì để phản bác nàng, tức giận ngẩng cao đầu lên trời gào thét.
“Bị bỏ thuốc, chắc chắn là bị bỏ thuốc, con gái ta bị hãm hại! Sự trong trắng của con gái ta đã bị tên ngốc nhà các ngươi hủy hoại rồi, ta hận các ngươi!”
Hai tên nô tài kia cũng phẫn nộ mắng: “Con gái bà bị người ta hãm hại ư? Bọn ta vừa tới đã nghe thấy tiếng kêu lẳng lơ của cô ta, chẳng phải chính cô ta bám lấy thiếu gia nhà ta ư? Ngốc? Ta nói cho bà biết dù có là tên ngốc của Hà gia cũng không cần tam tiểu thư nhà bà. Trong kinh thành này có ai không biết cô ta ham mê cờ bạc, cả ngày ở ngoài giao du cùng lũ đàn ông lỗ mãng, ai mà biết được cô ta còn trong trắng hay không?”
Chu Thị giận tím mặt, đáp: “Ai nói con gái ta không còn trong trắng? Con gái ta xinh xắn, cầm kỳ thi họa thứ gì cũng biết, tìm bừa kẻ nào đó cũng tốt hơn gã ngốc nhà ngươi! Đã ngốc thì chớ lại còn xấu xí, ném ra ngoài đường còn bị người ta chê cười đấy!”
Vân Tử Lạc đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát bọn họ tranh cãi.
Hừ, thì ra âm mưu này Hà gia cũng biết rõ. Chắc là tên ngốc này không lấy được vợ, một cô gái danh môn khuê các ai lại muốn lấy hắn? Còn nàng tuy xấu nhưng lại được cha yêu quý, tính cách cũng dễ nắm bắt, vừa hay là sự lựa chọn tốt của Hà gia.
Giờ hóa thành Vân Thái Lệ, Vân gia không chịu cưới, bọn họ đương nhiên cũng không cần một Vân Thái Lệ như điêu phụ, cưới về để con trai họ bị ức hiếp hay sao?
Hừ, quả là tạo nghiệp chướng!
Không muốn xem tiếp nữa, Vân Tử Lạc quay người bỏ đi…
***
Chẳng biết sao chuyện này lại đồn đại nhanh đến thế. Tới buổi chiều đã truyền đến tai Thái hậu.
Lúc ấy Thái hậu giận dữ vô cùng, truyền phượng chỉ triệu các nữ nhi của Vân phủ vào cung.
Vân Tử Lạc đi ra ngoài cửa lớn Vân phủ, còn chưa đứng vững một cái bóng đỏ đã nhào tới.
“Vân Tử Lạc, con tiểu tiện nhân, ta giết ngươi, ta giết ngươi!”
Tiếng hét dữ dội là tiếng của Vân Thái Lệ.
Vân Tử Lạc tránh đường, cười lạnh: “Tam muội và đàn ông vụng trộm, trách ta chuyện gì?”
Vân Thái Lệ bước lảo đảo, hai mắt đỏ sọng, khóc lóc: “Ngươi tưởng ta không biết sao, rõ ràng tối qua hắn đang ở… Vân Tử Lạc, ngươi nói đi, tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ ta! Thằng ngốc ghê tởm đó, hắn đã lên giường của ta…”
“Làm sao ta biết?”
Vân Tử Lạc cong môi cười, nhẹ nhàng giúp cô ta xốc cổ áo bị trượt xuống lên, lãnh đạm đáp: “Tam muội nên quay về xe ngựa đi, để người ta nhìn thấy những dấu vết trên người muội thế này, không biết sẽ nghĩ gì.”
Nói xong, nàng bỏ lại Vân Thái Lệ với vẻ sửng sốt và giận dữ, một mình đi lên chiếc xe ngựa thứ ba…
Ánh mắt Chu Thị lóe sáng, thấy con bé nói quá chậm, bà ta không nhịn được phải đón lời: “Hà thiếu gia? Chẳng phải là thiếu gia của Hà thị lang gia chập tối qua tới làm khách phủ chúng ta sao? Không phải cậu ấy đã về rồi ư? Sao vẫn còn ở trong phủ?”
“Ngươi nhìn thấy muội muội và cậu ta đang cùng làm gì?” Vân Khinh Bình đi thẳng vào trọng điểm.
“Ở… Ở… ở trên giường…” Phù Dung lắp bắp nói tới đây là đã ngượng chín mặt, không nói tiếp được nữa, cúi đầu khẽ thút thít.
Chu Thị và Vân Khinh Bình đều thầm thở phào, mấy người dưới đứng bên cạnh phục vụ đều biểu lộ nét mặt sửng sốt, còn Sở Hàn Lâm thì ngạc nhiên nhướng mày, vẻ mặt khó tin.
Vân phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện mất mặt gì?
Chu Thị đập bàn, chén trà trong tay bị bà ta ném xuống đất ‘choang’ một tiếng, vỡ tan nát, mảnh vỡ văng tung tóe!
Gương mặt bà ta tái xanh, giận dữ quát: “Phù Dung, có phải ngươi nhìn nhầm hay không? Vô duyên vô cớ lại hàm oan chủ nhân?”
Phù Dung chỉ thút thít, lắc đầu rồi lại lắc đầu, sau lại gật đầu.
“Hay cho cái danh nhị tiểu thư! Lại dám làm chuyện vô phép vô tắc dường này, bại hoại thể diện gia môn!” Chu Thị tức tới nghiến răng nghiến lợi: “Tất cả các ngươi có mặt ngày hôm nay phải ngậm chặt miệng lại cho ta, tuyệt đối không được lan truyền chuyện đáng xấu hổ này ra ngoài!”
“Dạ.” Đám người làm khép nép nói.
Duy chỉ có Phù Dung là kinh hoàng ngẩng đầu nhìn Chu Thị, muốn nói gì đó.
“Sao nhị muội lại làm chuyện này chứ?” Vân Khinh Bình xấu hổ vùi mặt vào lòng Sở Hàn Lâm.
Sở Hàn Lâm lại càng chấn động: “Là Vân Tử Lạc? Cô ta… Sao cô ta có thể cùng Hà Thái Bình…”
Chu Thị tỏ ra bối rối và đau khổ. Sau cơn phẫn nộ bà ta bỗng vo tròn chiếc khăn tay khóc nức nở: “Mẹ Lạc Nhi mất sớm, lão gia liền bảo ta chăm sóc nó, nhưng tính tình nó lạnh nhạt cô độc, không thích thân thiết với ta. Giờ thì hay rồi, lại xảy ra chuyện này, bảo ta sau này xuống dưới hoàng tuyền biết ăn nói sao với mẹ nó.”
“Nếu là một gia đình bình thường, thì chuyện này cũng phải giấu kín. Ta thấy cứ bịt miệng mọi người, gả Lạc Nhi đi là xong, cũng tránh tổn hại tới thanh danh của Vân phủ. Lão gia đang bận trăm công ngàn việc, thật không ngờ lại sinh ra một đứa con gái bôi gio trát trấu vào gia môn!”
Chu Thị chốc thì nhẹ nhàng, chốc lại cứng rắn.
Phù Dung càng khóc lóc lắc đầu: “Không phải đâu phu nhân, không phải…”
Chỉ có Sở Hàn Lâm nhận ra vẻ khác thường của con bé: “Ngươi nói cho rõ ràng đi!”
Hắn vừa dứt lời thì ngoài cửa có một làn gió nhẹ lùa vào, cùng với đó là một tiếng cười trong veo như chuông bạc.
Vân Tử Lạc mặc một chiếc váy màu hoa hồng dệt bướm vàng, viền váy màu hồng cánh sen, búi tóc lên, cài cây trâm lưu ly, đeo bông tai giọt nước san hô, cười rạng rỡ đi vào.
“Che giấu? Mẫu thân định che giấu ai vậy?”
Vân Tử Lạc nhanh chóng đảo mắt nhìn Sở Hàn Lâm và Vân Khinh Bình, không hành lễ mà chỉ mỉm cười ngồi xuống.
Chu Thị quát: “Phù Dung nhìn thấy ngươi và Hà thiếu gia làm chuyện đáng xấu hổ, sao ngươi vẫn còn mặt mũi ra đây gặp khách!”
Vân Tử Lạc bày ra vẻ mặt ấm ức, đứng dậy, “Mẫu thân, sao người có thể hủy hoại thanh danh của con gái như vậy? Con gái tuy không phải con ruột của người nhưng tốt xấu gì cũng là thiên kim tiểu thư của Vân phủ, sao người có thể làm vấy bẩn thể diện của con?”
Nói rồi nàng cầm khăn tay khẽ gạt nước mắt, nhìn về phía Phù Dung: “Phu Dung, ngươi dám vu oan cho ta như thế sao!”
Phù Dung hét lớn: “Không phải nhị tiểu thư, là… là tam tiểu thư!”
“Cái gì?!” Vân Khinh Bình đứng phắt dậy, sắc mặt đột ngột thay đổi.
“Phù Dung, ngươi chớ có ăn nói hàm hồ!” Chu Thị nhào tới, túm lấy cổ áo nó, ánh mắt hàm chứa ý cảnh cáo.
“Có nói bậy hay không chúng ta qua đó xem là được.” Vân Khinh Bình tiếp lời: “Để ta đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà không dưng các ngươi đổ hết lên đầu ta.”
Dứt lời nàng xách váy đi ra khỏi phòng, tiến thẳng tới Lệ Vân Các của Vân Thái Lệ.
Gương mặt Chu Thị bỗng chốc trắng bệch, nhìn Phù Dung với vẻ khó tin, giọng nói run rẩy: “Sao lại có thể như vậy? Bình Nhi…”
“Mẹ, chúng ta qua xem sao.”
Chẳng hiểu sao, Sở Hàn Lâm bỗng thầm thở phào.
Tới Lệ Vân Các, cửa lớn đóng chặt, bên trong không một tiếng động, các nha hoàn thường ngày dậy từ sớm cũng chẳng thấy đâu.
Bước chân của Vân Tử Lạc là nhanh nhất. Sau khi đẩy cánh cửa ra, nàng sửng sốt.
Cửa phòng chính mở toang, màn được vén lên, hai cơ thể lõa lồ đang quấn chặt lấy nhau, nữ nhi bên trên đầu hơi nghiêng ra phía ngoài, đứng ngoài cửa có thể nhìn thấy rất rõ là Vân Thái Lệ.
Trên làn da trắng như tuyết của cô ta đầy những dấu hôn xanh xanh tím tím, còn nam nhân thì dáng người thấp lùn, đầu to người nhỏ, xấu xí vô cùng, đang kêu gào điên cuồng, cắn xé bả vai nữ nhân, làm động tác xung kích…
Gương mặt Vân Thái Lệ lúc thì khó chịu lúc lại say đắm, miệng vẫn còn kêu: “Ưm, nhanh lên, ta còn muốn. Á, đừng cắn nữa, đau quá…”
Vân Tử Lạc nhếch môi thầm nghĩ không ngờ hiệu quả của mị dược này lại tốt đến kỳ lạ.
Chu Thị và Vân Khinh Bình sau đó vội qua cũng xông vào trong phòng, nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc này…
Hai mắt Chu Thị tối đi, đôi chân mềm nhũn, bất lực ngã rạp xuống đất.
Vân Khinh Bình kêu lên một tiếng xé trời, quay đầu định trốn, đúng lúc bổ nhào vào lòng Sở Hàn Lâm.
Sở Hàn Lâm xanh mặt, quay mặt đi quát: “Thanh Dạ, dẫn tên ngốc đó ra đây!” Rồi hắn chỉ tay vào mấy a hoàn phía sau Chu Thị: “Đi, lấy xô nước lạnh dội cho tam tiểu thư!”
“Dạ.” Mấy người đáp lời rồi đi vào trong.
Thanh Dạ phải lôi kéo rất mạnh mới tách được hai người ra, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ ghê tởm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn làm chuyện này.
Nhìn thấy Hà Thái Bình vẻ mặt bất mãn, kêu la oai oái, thứ kia vẫn còn thẳng đứng, hắn tức giận đập vào trán hắn ta, để hắn ta ngất xỉu luôn.
Bọc hắn ta vào ga giường rồi ném ra ngoài, Thanh Dạ ghê tởm lau sạch tay của mình.
“Ta đánh chết ngươi, ta đánh chết ngươi!” Gương mặt Chu Thị ngập tràn đau đớn và căm phẫn, tiếng kêu chói tai bật ra. Bà ta giơ hai nắm đấm lên vung về phía Hà Thái Bình: “Ngươi đáng bị đâm ngàn nhát đao, cái đồ xấu xí, người trả lại sự trong sạch cho con gái ta… Á á á…”
Vân Khinh Bình cũng nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ thê lương, lẩm bẩm trong miệng: “Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?”
“Bình Nhi, đừng nhìn nữa, ta dìu nàng về viện.”
Nơi này quá thực không nên để Bình Nhi ở lại lâu. Sở Hàn Lâm quyết định rồi, lập tức dìu Vân Khinh Bình rời đi.
Chu Thị vẫn còn đang gào khóc thảm thiết, vừa túm vừa đánh. Hai cái bóng từ trên trời hạ xuống, giật lại Hà Thái Bình khỏi móng vuốt của Chu Thị.
Một trong số đó quát lên: “Vân phu nhân, bà còn kêu oan? Ta hỏi lại bà rõ ràng đã nói là nhị tiểu thư của nhà bà? Cớ sao giờ lại hóa thành tam tiểu thư?”
Chu Thị tức giận, hai mắt như lưỡi dao quét về phía Vân Tử Lạc: “Ta không biết! Tiểu tiện nhân, chuyện này là thế nào?”
Vân Tử Lạc giật mình lùi sau hai bước, gương mặt ánh lên vẻ sợ hãi: “Mẫu thân nói gì con không hiểu ạ. Tam muội tằng tịu với nam nhân khác, vốn là chuyện đôi bên tình nguyện, có liên quan gì tới Lạc Nhi ạ!”
Chu Thị thật sự không tìm được lý do gì để phản bác nàng, tức giận ngẩng cao đầu lên trời gào thét.
“Bị bỏ thuốc, chắc chắn là bị bỏ thuốc, con gái ta bị hãm hại! Sự trong trắng của con gái ta đã bị tên ngốc nhà các ngươi hủy hoại rồi, ta hận các ngươi!”
Hai tên nô tài kia cũng phẫn nộ mắng: “Con gái bà bị người ta hãm hại ư? Bọn ta vừa tới đã nghe thấy tiếng kêu lẳng lơ của cô ta, chẳng phải chính cô ta bám lấy thiếu gia nhà ta ư? Ngốc? Ta nói cho bà biết dù có là tên ngốc của Hà gia cũng không cần tam tiểu thư nhà bà. Trong kinh thành này có ai không biết cô ta ham mê cờ bạc, cả ngày ở ngoài giao du cùng lũ đàn ông lỗ mãng, ai mà biết được cô ta còn trong trắng hay không?”
Chu Thị giận tím mặt, đáp: “Ai nói con gái ta không còn trong trắng? Con gái ta xinh xắn, cầm kỳ thi họa thứ gì cũng biết, tìm bừa kẻ nào đó cũng tốt hơn gã ngốc nhà ngươi! Đã ngốc thì chớ lại còn xấu xí, ném ra ngoài đường còn bị người ta chê cười đấy!”
Vân Tử Lạc đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát bọn họ tranh cãi.
Hừ, thì ra âm mưu này Hà gia cũng biết rõ. Chắc là tên ngốc này không lấy được vợ, một cô gái danh môn khuê các ai lại muốn lấy hắn? Còn nàng tuy xấu nhưng lại được cha yêu quý, tính cách cũng dễ nắm bắt, vừa hay là sự lựa chọn tốt của Hà gia.
Giờ hóa thành Vân Thái Lệ, Vân gia không chịu cưới, bọn họ đương nhiên cũng không cần một Vân Thái Lệ như điêu phụ, cưới về để con trai họ bị ức hiếp hay sao?
Hừ, quả là tạo nghiệp chướng!
Không muốn xem tiếp nữa, Vân Tử Lạc quay người bỏ đi…
***
Chẳng biết sao chuyện này lại đồn đại nhanh đến thế. Tới buổi chiều đã truyền đến tai Thái hậu.
Lúc ấy Thái hậu giận dữ vô cùng, truyền phượng chỉ triệu các nữ nhi của Vân phủ vào cung.
Vân Tử Lạc đi ra ngoài cửa lớn Vân phủ, còn chưa đứng vững một cái bóng đỏ đã nhào tới.
“Vân Tử Lạc, con tiểu tiện nhân, ta giết ngươi, ta giết ngươi!”
Tiếng hét dữ dội là tiếng của Vân Thái Lệ.
Vân Tử Lạc tránh đường, cười lạnh: “Tam muội và đàn ông vụng trộm, trách ta chuyện gì?”
Vân Thái Lệ bước lảo đảo, hai mắt đỏ sọng, khóc lóc: “Ngươi tưởng ta không biết sao, rõ ràng tối qua hắn đang ở… Vân Tử Lạc, ngươi nói đi, tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ ta! Thằng ngốc ghê tởm đó, hắn đã lên giường của ta…”
“Làm sao ta biết?”
Vân Tử Lạc cong môi cười, nhẹ nhàng giúp cô ta xốc cổ áo bị trượt xuống lên, lãnh đạm đáp: “Tam muội nên quay về xe ngựa đi, để người ta nhìn thấy những dấu vết trên người muội thế này, không biết sẽ nghĩ gì.”
Nói xong, nàng bỏ lại Vân Thái Lệ với vẻ sửng sốt và giận dữ, một mình đi lên chiếc xe ngựa thứ ba…
/331
|