“Bình Nhi say rồi.” Sở Tử Uyên bước tới, giải thích một cách gượng gạo: “Sợ muội nghĩ nhiều sẽ hiểu lầm.”
Nhiếp Chính vương ngẩn ra một lúc rồi mới phản ứng lại, trầm giọng quát: “Người đâu, đưa Tứ vương phi về trước, thế này còn ra thể thống gì.”
Vân Khinh Bình nhìn chàng rất nhanh, khóe môi bật ra một tiếng cười, quay đầu loạng choạng đi xuống, mấy người vội vàng chạy tới dìu.
“Huynh và tỷ ta ăn cơm ở đây?”
Vân Tử Lạc hỏi, thanh âm hơi run rẩy.
“Lạc Nhi, hôm nay là đại hôn của Tứ ca, muội ấy nói nghĩ quẩn muốn tự sát, ta mới vội qua đây. Kết quả là…” Sở Tử Uyên vô cùng đau đầu.
Nếu không phải vậy, chàng vẫn còn trực chờ trong viện của Vân Tử Lạc.
Hơn nữa, có cả Nhiếp Chính vương nên chàng mới yên tâm tới đây.
Nếu không, dù có lý do tày trời cỡ nào, chàng cũng tuyệt đối không bỏ lại Lạc Nhi.
“Ta biết.” Vân Tử Lạc hít sâu, khóe môi cong cong một nụ cười, lãnh đạm nói: “Tỷ ta là ân nhân cứu mạng của huynh, huynh sẽ không để tỷ ta gặp chuyện.”
Chính vì hiểu nên phẫn nộ mới tan đi, cũng chính vì hiểu nên sự khó chịu mới nhiều thêm.
“Sau này không cần giấu ta như vậy.”
Nói xong, Lạc Nhi đã xoay người đi lên tầng ba.
“Lạc Nhi!” Sở Tử Uyên gấp gáp đuổi theo.
“Ta đi tìm Đào Nhi, đừng có lãng phí thời gian của ta, huynh xuống dưới nhà tìm đi!” Vân Tử Lạc quay đầu quát.
Sở Tử Uyên dừng bước, nhận lời, thở dài rồi vội vã xuống lầu.
“Rầm, rầm rầm!”
Từng cánh cửa trên tầng ba bị đập ra, Vân Tử Lạc tìm một lượt, rồi hội ngộ với Ngự lâm quân ở cùng một phòng mà cũng không tìm thấy.
Nàng quay đầu lại, Nhiếp Chính vương đang đứng phía sau, từ tốn nói: “Trong lòng khó chịu thì cứ trút ra ngoài, đừng cố nhịn.”
Khuôn mặt nhỏ của Vân Tử Lạc sa sầm lại: “Ngươi tưởng ngươi là ai? Ngươi biết ta vui hay không chắc?”
Nhiếp Chính vương khẽ mấp máy môi: “Ta đã nói rồi, tránh xa đàn ông họ Sở ra một chút.”
“Ngươi có ý gì?” Vân Tử Lạc nói giọng lạnh lùng: “Ngươi tưởng ta nhìn thấy Sở Tử Uyên và Vân Khinh Bình ở cùng nhau thì sẽ hiểu lầm họ ư? Ngươi tưởng Tử Uyên gạt ta ư? Huynh ấy đã nói cho ta biết quan hệ giữa huynh ấy và Vân Khinh Bình từ lâu rồi.”
“Thế nên?” Ánh mắt Nhiếp Chính vương tối đi: “Đập cửa rầm rầm là giận cái cửa à?”
“Ngươi…” Vân Tử Lạc đè nén cơn giận xuống: “Ta đi tìm Đào Nhi!”
Nàng lao xuống tầng.
“Vương gia, đều không có.” Bên cạnh có một Ngự lâm quân chạy tới bẩm báo.
Nhiếp Chính vương ‘ừm’ một tiếng, ngón cái và ngón trỏ bàn tay trái nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn bích ngọc trên tay phải, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ như đang chờ đợi điều gì.
Lóe một cái, bầu trời phía Đông sáng bừng lên một đóa hoa ngũ sắc.
“Đi!” Nhiếp Chính vương vừa dứt lời, cổ tay đã mượn sức của lan can, cả người bay thẳng xuống dưới.
Vân Tử Lạc đang lục soát dưới tầng một, bên cạnh có một cơn gió lướt qua, cơ thể đã bị ai đưa đi.
“Lạc Nhi, có tin tức rồi!” Người đàn ông thì thầm bên tai nàng.
Ra khỏi quán, Nhiếp Chính vương mặc áo bào đen, xoay người nhảy lên con tuấn mã màu đen thị vệ dắt trong tay, xoay một tay, vững vàng đặt Vân Tử Lạc phía trước.
Chiếc áo bào dài xoay mấy vòng đã quấn kín người nàng.
“Dựa vào ngực ta, lát nữa ngựa sẽ chạy nhanh lắm.” Chàng hạ thấp giọng dặn dò.
Thật hiếm có là lần này Vân Tử Lạc không từ chối, chẳng nói thêm một câu, chỉ nhẹ nhàng gối đầu lên vòm ngực rắn chắc của chàng, hở đôi mắt to tròn ra ngoài, nhìn lên bầu trời.
Tốc độ của hắc mã quả nhiên siêu nhanh, dưới kỹ thuật điêu luyện của Nhiếp Chính vương lại đi rất vững vàng, như mũi tên rời cung, lao thẳng về phía bóng đêm vô tận.
Nhiếp Chính vương một tay kiểm soát hướng đi của hắc mã, một tay bảo vệ người con gái trong lòng, chỉ dùng hai bàn chân và hai cẳng chân khống chế tốc độ.
Gió thổi vù vù, buộc Vân Tử Lạc phải nheo mắt lại.
Lát sau, phía xa xuất hiện những ánh lửa vụn vặt như ánh sao, càng lại gần càng dày đặc, tới nơi đã là cả một khoảng.
Áo đen ngựa đen vừa lao ra, đã có vô số ám vệ xông tới bảo vệ, Nhiếp Chính vương vững vàng đỗ ngựa lại giữa trung tâm.
“Tiểu thư!”
Trên con ngựa bên cạnh, có tiếng Đào Nhi vọng lại.
Vân Tử Lạc kinh ngạc quay đầu, thấy Đào Nhi đang ngồi trước ngựa của Quỷ Hồn, đôi mắt lấp lánh, nụ cười ngập tràn.
Quỷ Hồn bẩm báo với Nhiếp Chính vương tình hình bên này.
Thì ra trên đường xuống bếp, Đào Nhi bị bắt đi, vì ám vệ ở cả bên phía Vân Tử Lạc, khi phát hiện ra có điều bất ổn thì đã một lúc rất lâu rồi, Nhiếp Chính vương ra lệnh cho ám vệ đuổi theo, còn âm thầm truyền lệnh xuống, kiểm tra nghiêm ngặt chín cửa kinh thành.
Sau đó tìm được mẩu giấy đối phương để lại, Nhiếp Chính vương bèn phái các cận vệ bên cạnh mai phục trong vòng mười dặm quanh tửu lầu thành Đông, việc chàng và Vân Tử Lạc lục soát tửu lầu chỉ là danh nghĩa, để dẫn dụ sự chú ý của đối phương.
Quả nhiên, mặc dù nhất cử nhất động của đối phương ở trong tối, thật ra đều nằm trong tầm ngắm của người mình.
Cuối cùng cũng đã tìm được một cơ hội tuyệt vời, trực tiếp cướp người lại.
Bây giờ, hai bên đang đối chọi ở khe núi cách mười dặm về phía Tây.
“Là người của tứ các Lưu Ly Các?”
Nhiếp Chính vương nhíu mày, thanh âm như mưa đá rơi xuống.
“Vâng, không biết người của tứ các nhận nhiệm vụ gì lại xuất hành tới Giang Nam, lần hành động này nhắm vào Vân nhị tiểu thư.”
Quỷ Hồn lo lắng vô cùng.
Nếu là trước đây thì không liên quan gì tới hắn, nhưng bây giờ địa vị của Vân nhị tiểu thư trong lòng chủ nhân không hề tầm thường, chuyện lớn của chủ nhân thì là chuyện đại sự hàng đầu của hắn.
Tiếng vó ngựa giòn tan vang lên phía sau, một bạch mã lao tới.
“Lạc Nhi!” Sở Tử Uyên ghìm cương ngựa, kêu lên.
Vân Tử Lạc muốn quay đầu nhưng vẫn bị bọc trong chiếc áo bào đen. Nhiếp Chính vương cởi áo khoác, cho ngựa quay đầu lại, xông thẳng tới bên cạnh Sở Tử Uyên.
“Ngươi coi chừng nàng, đừng để tên lạc làm nàng bị thương!” Nhiếp Chính vương nói, rồi cúi đầu nói với Vân Tử Lạc: “Ta có một số chuyện, nàng đi cùng ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Vân Tử Lạc lập tức nhảy từ trên ngựa xuống nhưng không lên con bạch mã của Sở Tử Uyên.
Sở Tử Uyên cũng lập tức nhảy xuống ngựa, ở bên cạnh nhìn nàng, miệng thì nói với Nhiếp Chính vương: “Tự ta biết chăm sóc Lạc Nhi.”
Nhiếp Chính vương lo lắng nhìn Vân Tử Lạc rồi quay đầu ngựa, kẹp chặt hai chân, lao về phía trận địa của đối phương như bay.
“Lạc Nhi, ta biết muội nhìn thấy sẽ hiểu lầm ta, còn giận ta nữa.”
Giọng Sở Tử Uyên có chút khó xử: “Ta thật sự không ngờ muội ấy lại say dữ như vậy, nhưng cả tay muội ấy ta cũng chưa chạm vào, toàn là muội ấy say rượu giở trò.”
Vân Tử Lạc vô cùng bình tĩnh, nhếch môi cười, nói: “Ta hiểu mà, huynh không cần giải thích.”
Ánh mắt nàng dời từ phía Đào Nhi về phía Nhiếp Chính vương vừa lao đi: “Chẳng phải nói người của Lưu Ly Các là của Nhiếp Chính vương ư? Nhưng hình như không phải vậy.”
Sở Tử Uyên nheo mắt lại: “Ai mà biết được! Ban nãy ta đi thông báo với đội ám vệ của ta, đã vây bốn xung quanh lại rồi. Đám người đáng chết này! Không hỏi cho tường tận hôm nay sẽ không thả bọn chúng đi!”
Vân Tử Lạc chỉ trầm mặc.
“Lạc Nhi, có lạnh không?” Nói rồi Sở Tử Uyên cởi trường bào ra.
“Không cần, ta không lạnh!” Vân Tử Lạc nghiêng người, cách xa huynh ấy một bước: “Đừng cởi nữa! Phiền phức lắm!”
Sở Tử Uyên nhướng mày, có chút bất mãn: “Ban nãy ta nhìn thấy muội quấn hắc bào của Nhiếp Chính vương!”
Vân Tử Lạc rướn môi: “Lẽ nào huynh còn không biết tính khí của ngài ấy?”
Sở Tử Uyên quan sát sắc mặt nàng, thấy không có gì khác biệt bèn mỉm cười, cũng không miễn cưỡng nữa.
Lúc nào, Nhiếp Chính vương vắt vẻo trên hắc phong, mái tóc đen bay loạn trong gió, dây roi dài màu đen vòng mấy vòng trên cổ tay phải chàng, chiếc nhẫn bích ngọc to tướng lấp lánh dưới ánh trăng, tượng trưng cho thân phận cao quý của người đàn ông.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, khẽ mấp máy môi, lên tiếng hỏi: “Các ngươi nhận nhiệm vụ của ai?”
Vương trưởng lão với tư cách là trưởng lão của các, không đích thân tham gia, xuất hiện trước mắt chàng là trợ thủ đắc lực nhất của ông ta, Huyền Y.
Huyền Y khẽ hành lễ, biết Nhiếp Chính vương có quan hệ thân thiết với các chủ giả Thừa Hoan, càng không thể nói lộ ra điều gì, chỉ đáp: “Vương gia đắc tội, nhiệm vụ lần này rất bí mật, nhưng cũng tuyệt đối không dính dáng tới vương gia. Vân Tử Lạc, chúng thuộc hạ ắt phải giết!”
Phẫn nộ dâng lên trong ánh mắt Nhiếp Chính vương, chàng quát: “Nếu bổn vương không cho phép thì sao?”
Huyền Y lắc đầu: “Vương gia, nhiệm vụ lần này rất đặc biệt, mạng của Vân Tử Lạc chúng thuộc hạ phải lấy, mong vương gia đừng xen vào! Khiến chúng thuộc hạ khó xử!”
Nhiệt độ trong đôi mắt Nhiếp Chính vương đã lạnh tới cực điểm: “Nếu đã vậy thì…”
“Hách Liên Chi Hồn!”
Một tiếng huýt sáo khe khẽ, vô số bóng đen tiến lên.
Sắc mặt Huyền Y tái đi.
Thanh âm giá băng vang lên trên bình nguyên: “Giết-không-tha! Không giữ lại một người nào!”
“Vương gia! Ngay cả Hách Liên Chi Hồn ngài cũng sử dụng sao? Ngài… Ngài không nể mặt Thừa Hoan các chủ chút nào sao? Lại đuổi cùng diệt tận chúng tôi!”
Gương mặt Huyền Y ánh lên vẻ hối hận tột cùng, cả người đã run lên bần bật.
“Từng giây từng phút uy hiếp người bổn vương yêu thương, không nghe lời chỉ bảo! Giữ các ngươi lại còn có ích gì!” Nhiếp Chính vương quét mắt nhìn hắn, xoay người, đưa ngựa đi xa khuất…
Nhiếp Chính vương ngẩn ra một lúc rồi mới phản ứng lại, trầm giọng quát: “Người đâu, đưa Tứ vương phi về trước, thế này còn ra thể thống gì.”
Vân Khinh Bình nhìn chàng rất nhanh, khóe môi bật ra một tiếng cười, quay đầu loạng choạng đi xuống, mấy người vội vàng chạy tới dìu.
“Huynh và tỷ ta ăn cơm ở đây?”
Vân Tử Lạc hỏi, thanh âm hơi run rẩy.
“Lạc Nhi, hôm nay là đại hôn của Tứ ca, muội ấy nói nghĩ quẩn muốn tự sát, ta mới vội qua đây. Kết quả là…” Sở Tử Uyên vô cùng đau đầu.
Nếu không phải vậy, chàng vẫn còn trực chờ trong viện của Vân Tử Lạc.
Hơn nữa, có cả Nhiếp Chính vương nên chàng mới yên tâm tới đây.
Nếu không, dù có lý do tày trời cỡ nào, chàng cũng tuyệt đối không bỏ lại Lạc Nhi.
“Ta biết.” Vân Tử Lạc hít sâu, khóe môi cong cong một nụ cười, lãnh đạm nói: “Tỷ ta là ân nhân cứu mạng của huynh, huynh sẽ không để tỷ ta gặp chuyện.”
Chính vì hiểu nên phẫn nộ mới tan đi, cũng chính vì hiểu nên sự khó chịu mới nhiều thêm.
“Sau này không cần giấu ta như vậy.”
Nói xong, Lạc Nhi đã xoay người đi lên tầng ba.
“Lạc Nhi!” Sở Tử Uyên gấp gáp đuổi theo.
“Ta đi tìm Đào Nhi, đừng có lãng phí thời gian của ta, huynh xuống dưới nhà tìm đi!” Vân Tử Lạc quay đầu quát.
Sở Tử Uyên dừng bước, nhận lời, thở dài rồi vội vã xuống lầu.
“Rầm, rầm rầm!”
Từng cánh cửa trên tầng ba bị đập ra, Vân Tử Lạc tìm một lượt, rồi hội ngộ với Ngự lâm quân ở cùng một phòng mà cũng không tìm thấy.
Nàng quay đầu lại, Nhiếp Chính vương đang đứng phía sau, từ tốn nói: “Trong lòng khó chịu thì cứ trút ra ngoài, đừng cố nhịn.”
Khuôn mặt nhỏ của Vân Tử Lạc sa sầm lại: “Ngươi tưởng ngươi là ai? Ngươi biết ta vui hay không chắc?”
Nhiếp Chính vương khẽ mấp máy môi: “Ta đã nói rồi, tránh xa đàn ông họ Sở ra một chút.”
“Ngươi có ý gì?” Vân Tử Lạc nói giọng lạnh lùng: “Ngươi tưởng ta nhìn thấy Sở Tử Uyên và Vân Khinh Bình ở cùng nhau thì sẽ hiểu lầm họ ư? Ngươi tưởng Tử Uyên gạt ta ư? Huynh ấy đã nói cho ta biết quan hệ giữa huynh ấy và Vân Khinh Bình từ lâu rồi.”
“Thế nên?” Ánh mắt Nhiếp Chính vương tối đi: “Đập cửa rầm rầm là giận cái cửa à?”
“Ngươi…” Vân Tử Lạc đè nén cơn giận xuống: “Ta đi tìm Đào Nhi!”
Nàng lao xuống tầng.
“Vương gia, đều không có.” Bên cạnh có một Ngự lâm quân chạy tới bẩm báo.
Nhiếp Chính vương ‘ừm’ một tiếng, ngón cái và ngón trỏ bàn tay trái nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn bích ngọc trên tay phải, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ như đang chờ đợi điều gì.
Lóe một cái, bầu trời phía Đông sáng bừng lên một đóa hoa ngũ sắc.
“Đi!” Nhiếp Chính vương vừa dứt lời, cổ tay đã mượn sức của lan can, cả người bay thẳng xuống dưới.
Vân Tử Lạc đang lục soát dưới tầng một, bên cạnh có một cơn gió lướt qua, cơ thể đã bị ai đưa đi.
“Lạc Nhi, có tin tức rồi!” Người đàn ông thì thầm bên tai nàng.
Ra khỏi quán, Nhiếp Chính vương mặc áo bào đen, xoay người nhảy lên con tuấn mã màu đen thị vệ dắt trong tay, xoay một tay, vững vàng đặt Vân Tử Lạc phía trước.
Chiếc áo bào dài xoay mấy vòng đã quấn kín người nàng.
“Dựa vào ngực ta, lát nữa ngựa sẽ chạy nhanh lắm.” Chàng hạ thấp giọng dặn dò.
Thật hiếm có là lần này Vân Tử Lạc không từ chối, chẳng nói thêm một câu, chỉ nhẹ nhàng gối đầu lên vòm ngực rắn chắc của chàng, hở đôi mắt to tròn ra ngoài, nhìn lên bầu trời.
Tốc độ của hắc mã quả nhiên siêu nhanh, dưới kỹ thuật điêu luyện của Nhiếp Chính vương lại đi rất vững vàng, như mũi tên rời cung, lao thẳng về phía bóng đêm vô tận.
Nhiếp Chính vương một tay kiểm soát hướng đi của hắc mã, một tay bảo vệ người con gái trong lòng, chỉ dùng hai bàn chân và hai cẳng chân khống chế tốc độ.
Gió thổi vù vù, buộc Vân Tử Lạc phải nheo mắt lại.
Lát sau, phía xa xuất hiện những ánh lửa vụn vặt như ánh sao, càng lại gần càng dày đặc, tới nơi đã là cả một khoảng.
Áo đen ngựa đen vừa lao ra, đã có vô số ám vệ xông tới bảo vệ, Nhiếp Chính vương vững vàng đỗ ngựa lại giữa trung tâm.
“Tiểu thư!”
Trên con ngựa bên cạnh, có tiếng Đào Nhi vọng lại.
Vân Tử Lạc kinh ngạc quay đầu, thấy Đào Nhi đang ngồi trước ngựa của Quỷ Hồn, đôi mắt lấp lánh, nụ cười ngập tràn.
Quỷ Hồn bẩm báo với Nhiếp Chính vương tình hình bên này.
Thì ra trên đường xuống bếp, Đào Nhi bị bắt đi, vì ám vệ ở cả bên phía Vân Tử Lạc, khi phát hiện ra có điều bất ổn thì đã một lúc rất lâu rồi, Nhiếp Chính vương ra lệnh cho ám vệ đuổi theo, còn âm thầm truyền lệnh xuống, kiểm tra nghiêm ngặt chín cửa kinh thành.
Sau đó tìm được mẩu giấy đối phương để lại, Nhiếp Chính vương bèn phái các cận vệ bên cạnh mai phục trong vòng mười dặm quanh tửu lầu thành Đông, việc chàng và Vân Tử Lạc lục soát tửu lầu chỉ là danh nghĩa, để dẫn dụ sự chú ý của đối phương.
Quả nhiên, mặc dù nhất cử nhất động của đối phương ở trong tối, thật ra đều nằm trong tầm ngắm của người mình.
Cuối cùng cũng đã tìm được một cơ hội tuyệt vời, trực tiếp cướp người lại.
Bây giờ, hai bên đang đối chọi ở khe núi cách mười dặm về phía Tây.
“Là người của tứ các Lưu Ly Các?”
Nhiếp Chính vương nhíu mày, thanh âm như mưa đá rơi xuống.
“Vâng, không biết người của tứ các nhận nhiệm vụ gì lại xuất hành tới Giang Nam, lần hành động này nhắm vào Vân nhị tiểu thư.”
Quỷ Hồn lo lắng vô cùng.
Nếu là trước đây thì không liên quan gì tới hắn, nhưng bây giờ địa vị của Vân nhị tiểu thư trong lòng chủ nhân không hề tầm thường, chuyện lớn của chủ nhân thì là chuyện đại sự hàng đầu của hắn.
Tiếng vó ngựa giòn tan vang lên phía sau, một bạch mã lao tới.
“Lạc Nhi!” Sở Tử Uyên ghìm cương ngựa, kêu lên.
Vân Tử Lạc muốn quay đầu nhưng vẫn bị bọc trong chiếc áo bào đen. Nhiếp Chính vương cởi áo khoác, cho ngựa quay đầu lại, xông thẳng tới bên cạnh Sở Tử Uyên.
“Ngươi coi chừng nàng, đừng để tên lạc làm nàng bị thương!” Nhiếp Chính vương nói, rồi cúi đầu nói với Vân Tử Lạc: “Ta có một số chuyện, nàng đi cùng ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Vân Tử Lạc lập tức nhảy từ trên ngựa xuống nhưng không lên con bạch mã của Sở Tử Uyên.
Sở Tử Uyên cũng lập tức nhảy xuống ngựa, ở bên cạnh nhìn nàng, miệng thì nói với Nhiếp Chính vương: “Tự ta biết chăm sóc Lạc Nhi.”
Nhiếp Chính vương lo lắng nhìn Vân Tử Lạc rồi quay đầu ngựa, kẹp chặt hai chân, lao về phía trận địa của đối phương như bay.
“Lạc Nhi, ta biết muội nhìn thấy sẽ hiểu lầm ta, còn giận ta nữa.”
Giọng Sở Tử Uyên có chút khó xử: “Ta thật sự không ngờ muội ấy lại say dữ như vậy, nhưng cả tay muội ấy ta cũng chưa chạm vào, toàn là muội ấy say rượu giở trò.”
Vân Tử Lạc vô cùng bình tĩnh, nhếch môi cười, nói: “Ta hiểu mà, huynh không cần giải thích.”
Ánh mắt nàng dời từ phía Đào Nhi về phía Nhiếp Chính vương vừa lao đi: “Chẳng phải nói người của Lưu Ly Các là của Nhiếp Chính vương ư? Nhưng hình như không phải vậy.”
Sở Tử Uyên nheo mắt lại: “Ai mà biết được! Ban nãy ta đi thông báo với đội ám vệ của ta, đã vây bốn xung quanh lại rồi. Đám người đáng chết này! Không hỏi cho tường tận hôm nay sẽ không thả bọn chúng đi!”
Vân Tử Lạc chỉ trầm mặc.
“Lạc Nhi, có lạnh không?” Nói rồi Sở Tử Uyên cởi trường bào ra.
“Không cần, ta không lạnh!” Vân Tử Lạc nghiêng người, cách xa huynh ấy một bước: “Đừng cởi nữa! Phiền phức lắm!”
Sở Tử Uyên nhướng mày, có chút bất mãn: “Ban nãy ta nhìn thấy muội quấn hắc bào của Nhiếp Chính vương!”
Vân Tử Lạc rướn môi: “Lẽ nào huynh còn không biết tính khí của ngài ấy?”
Sở Tử Uyên quan sát sắc mặt nàng, thấy không có gì khác biệt bèn mỉm cười, cũng không miễn cưỡng nữa.
Lúc nào, Nhiếp Chính vương vắt vẻo trên hắc phong, mái tóc đen bay loạn trong gió, dây roi dài màu đen vòng mấy vòng trên cổ tay phải chàng, chiếc nhẫn bích ngọc to tướng lấp lánh dưới ánh trăng, tượng trưng cho thân phận cao quý của người đàn ông.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, khẽ mấp máy môi, lên tiếng hỏi: “Các ngươi nhận nhiệm vụ của ai?”
Vương trưởng lão với tư cách là trưởng lão của các, không đích thân tham gia, xuất hiện trước mắt chàng là trợ thủ đắc lực nhất của ông ta, Huyền Y.
Huyền Y khẽ hành lễ, biết Nhiếp Chính vương có quan hệ thân thiết với các chủ giả Thừa Hoan, càng không thể nói lộ ra điều gì, chỉ đáp: “Vương gia đắc tội, nhiệm vụ lần này rất bí mật, nhưng cũng tuyệt đối không dính dáng tới vương gia. Vân Tử Lạc, chúng thuộc hạ ắt phải giết!”
Phẫn nộ dâng lên trong ánh mắt Nhiếp Chính vương, chàng quát: “Nếu bổn vương không cho phép thì sao?”
Huyền Y lắc đầu: “Vương gia, nhiệm vụ lần này rất đặc biệt, mạng của Vân Tử Lạc chúng thuộc hạ phải lấy, mong vương gia đừng xen vào! Khiến chúng thuộc hạ khó xử!”
Nhiệt độ trong đôi mắt Nhiếp Chính vương đã lạnh tới cực điểm: “Nếu đã vậy thì…”
“Hách Liên Chi Hồn!”
Một tiếng huýt sáo khe khẽ, vô số bóng đen tiến lên.
Sắc mặt Huyền Y tái đi.
Thanh âm giá băng vang lên trên bình nguyên: “Giết-không-tha! Không giữ lại một người nào!”
“Vương gia! Ngay cả Hách Liên Chi Hồn ngài cũng sử dụng sao? Ngài… Ngài không nể mặt Thừa Hoan các chủ chút nào sao? Lại đuổi cùng diệt tận chúng tôi!”
Gương mặt Huyền Y ánh lên vẻ hối hận tột cùng, cả người đã run lên bần bật.
“Từng giây từng phút uy hiếp người bổn vương yêu thương, không nghe lời chỉ bảo! Giữ các ngươi lại còn có ích gì!” Nhiếp Chính vương quét mắt nhìn hắn, xoay người, đưa ngựa đi xa khuất…
/331
|