Nói rồi, tiếng vó ngựa xa xôi kia quả nhiên mỗi lúc một gần hơn, hơn nữa dừng ngay trước vườn nhà.
Vân Tử Lạc bước từ trong nước ra, gương mặt nhỏ tối hẳn, quấn tạm chiếc áo bào của Nhiếp Chính vương lên người một vòng, ôm quần áo bẩn và giày của mình len ra phía sau màn.
Trong lòng không ngừng kêu khổ.
Nàng đã tạo nghiệt gì thế này, đang tắm nửa chừng thì có người đàn ông lạ xông vào. Vậy cũng thôi đi, nhìn thấy Tử Uyên lại còn phải trốn đi!
Nhiếp Chính vương đã khom lưng mai phục trong góc, nhìn thấy nàng len vào trong, quấn tạm chiếc trường bào đen của chàng, bên trên chỉ thắt tới xương quai xanh, hai bả vai trắng trẻo để lộ ra ngoài, vạt áo phía dưới buộc lại thành nút thắt trên chân, có thể nhìn thấy đôi chân ngọc dài, thẳng tắp.
Hở ra như vậy đối với Vân Tử Lạc không là gì, so với thời hiện đại mặc quần ngắn cũn cỡn, phía sau có hai đai vắt chéo, hở cả lưng thì thế này đã khá hơn nhiều.
Nhưng ánh mắt Nhiếp Chính vương đã tối đi nhanh chóng, máu huyết trong đầu lập tức dốc ngược lên, có một khoảnh khắc chợt trống rỗng, chàng không còn biết gì nữa.
“Chật chết mất!”
Vân Tử Lạc mắng thầm một câu, tiện tay vén mái tóc ướt rượt, dài đến tận đầu gối của mình lên. Nàng gập người xuống, nghiêng đầu nhìn Nhiếp Chính vương.
Nhiếp Chính vương đang đờ đẫn nhìn nàng, trong đôi mắt ngập tràn sửng sốt.
Ánh mắt Vân Tử Lạc thì tối sầm, nàng quay phắt đi.
Nhiếp Chính vương không lên tiếng nữa, chỉ cẩn thận giúp nàng nhặt mấy sợi tóc còn vương dưới đất lên, nâng niu trong lòng bàn tay.
Trong căn phòng yên ắng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở có phần nặng nề và nhịp tim kịch liệt của chàng.
Bên ngoài vang lên cuộc đối thoại giữa Sở Tử Uyên và bà cụ.
“Không nhìn thấy hai người này?”
Thanh âm của Sở Tử Uyên rõ ràng là không tin.
Lúc mới vào, Nhiếp Chính vương đã dặn dò bà cụ trước.
Giọng nói già nua vang lên: “Nghe thấy tiếng ngựa vút qua, không biết có phải người công tử muốn tìm không?”
“Ta ra vườn sau xem sao.” Tiếng bước chân của Sở Tử Uyên biến mất ở vườn trường.
“Ngươi giấu ngựa đi đâu rồi?” Vân Tử Lạc nói rất nhỏ, quay đầu lại.
Nhiếp Chính vương cúi xuống, nhìn đôi mắt tròn lấp lánh của nàng, cười nói: “Dắt vào trong chuồng lợn rồi, còn lấy rơm rạ đắp lên. Nó đang ngủ, Hắc Phong rất ngoan, sẽ không động đậy lung tung đâu.”
Vân Tử Lạc câm nín, khóe môi giật giật.
Thôi, chỉ mong đêm nay trôi nhanh một chút.
“Lạc Nhi…” Thanh âm của Nhiếp Chính vương đầy nhu tình.
“Chuyện gì?” Vân Tử Lạc hỏi với vẻ cảnh cáo.
“Không có gì.” Nhiếp Chính vương kiềm chế sự kích động trong lòng, thì thầm: “Nàng đẹp thật.”
“Thế ư? Có phải ta nên nói mắt ngươi có vấn đề không đây?” Vân Tử Lạc trả lời với vẻ châm biếm.
“Là đẹp thực sự!!”
Nhiếp Chính vương sốt sắng nhắc lại.
Vân Tử Lạc không để tâm tới hắn nữa.
Lát sau, Sở Tử Uyên bước ra, tới trước căn phòng của họ, ngó nghiêng.
Bà cụ đang giải thích: “Tôi vừa tắm, nhiều tuổi rồi, định đợi sáng mai ông nhà tỉnh giấc rồi khiêng nước ra đổ sau.”
Sở Tử Uyên cũng không nghi ngờ, ra khỏi vườn, vội phóng ngựa đi.
“Haiz…” Vân Tử Lạc khẽ thở dài.
Đều tại gã Nhiếp Chính vương đáng chết này để nàng không gặp được Tử Uyên, còn phải trốn chui trốn lủi thế này.
Đang định đứng dậy thì chân tê dại, nàng lại khuỵu người xuống.
Nhiếp Chính vương đỡ lấy nàng từ phía sau: “Từ từ thôi! Không gian ở đây quá chật…”
Tiếng chàng ngưng bặt, kinh hoàng nhìn về phía trước.
Vì kéo như vậy, không ngờ đã tuột nút thắt trên trường bào, nó trượt xuống khỏi tay chàng, để lộ ra nửa người trên ở trần của Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc lập tức lấy tay níu chặt một đầu, khi cúi xuống nhìn, mặt cũng đỏ bừng trong giây lát, thật muốn mắng người! Đáng chết!
Vai tròn eo thon, lưng trắng nõn, một đôi thỏ đầy đặn nhảy tưng tưng, vốn dĩ không giống mức độ trưởng thành ở tuổi này, hai chấm hồng trên đỉnh núi càng giống như hoa đào hấp dẫn người ta…
Nàng luống cuống thắt đai áo, nhưng không ngờ trong lúc hoảng loạn, chiếc áo bào vốn dĩ chỉ khoác lên, vạt dưới kẹp vào lại tuột ra.
Nhiếp Chính vương hoàn toàn quên cả né tránh, quên cả nhúc nhích, ánh mắt không thể nóng bỏng hơn, cơ thể hơi run rẩy, nhìn dáng vẻ căng thẳng hiếm khi xuất hiện của nàng lại càng dịu dàng hơn bao giờ hết.
Giờ phút này thật muốn ôm nàng, siết chặt nàng…
Nghĩ vậy, chàng đã làm ngay.
Chàng đứng dậy, quấn mạnh lấy eo nàng, kéo người con gái về phía ngực mình.
Cảm giác thỏa mãn đã lâu lắm rồi mới có một lần nữa dâng lên trong lòng…
“Buông ra!”
Vân Tử Lạc sửng sốt, phẫn nộ quát.
“Không buông!”
Nhiếp Chính vương một tay giựt trường bào đen xuống, để giữ cơ thể trần như nhộng của nàng trong lòng. Người con gái trong lòng hoàn toàn lộ ra trước mắt, chàng chỉ cảm thấy hạnh phúc vô bờ.
Cảm giác nóng nực dâng lên từ đáy lòng. Chàng chỉ muốn hòa nhập nàng vào người mình, có điều chàng biết bây giờ không thể làm vậy.
Thế nên ôm nàng đã là điều xa xỉ nhất.
“Ngươi có buông tay hay không?” Vân Tử Lạc lạnh lùng quát nhưng không giãy ra được.
Chẳng phải hắn bị nội thương không nhẹ sao? Chẳng lẽ khi đàn ông động lòng sắc dụng, sức lực lại khỏe như vậy?
“Lạc Nhi, ta đã nói rồi, nàng là của ta, nàng là người con gái của Hách Liên Ý!” Ánh mắt Nhiếp Chính vương u tối dần, ngang ngược tuyên bố chủ quyền: “Thế nên, nàng đừng hòng thoát khỏi ta!”
Nói rồi, chàng lại hạnh phúc bịt kín cái miệng nhỏ đang định chửi bới của nàng lại.
Trong lòng chàng đã nhận định như vậy, nàng là của mình, là người con gái mình cần, là người con gái duy nhất mình yêu thương.
Vĩnh viễn về sau cũng như vậy, dù nàng không yêu chàng, nàng cũng chỉ có thể là người con gái của mình!
Chàng hoàn toàn không thể nhịn được khi nhìn thấy nàng vui vẻ ở bên một nam nhân khác!
“Ưm…” Vân Tử Lạc phát ra tiếng ư hừ khó chịu, há miệng cắn vào môi hắn.
Nụ hôn đầu của nàng… Tên ác ma này! Biết ngay hắn không có ý đồ gì tử tế!
Vị máu tanh nhạt nhòa truyền khắp đầu lưỡi nhưng Nhiếp Chính vương không lùi bước, chiếc lưỡi dài vẫn tiến thẳng vào trong, chạm tới giấc mơ luôn bám riết lấy chàng, tới miền đất diệu kỳ ngày đêm khiến chàng điên cuồng.
Vẫn ngọt ngào như lần ấy, thậm chí lần này khi nàng tỉnh táo còn hớp hồn hơn nữa.
Người đàn ông thỏa mãn ngâm nga một tiếng, hai tay chống hai bên tường, giữ Vân Tử Lạc trong phạm vi của mình.
Cơ thể tráng kiện như núi ép chặt vào người nàng đang không còn mảnh vải, ngay cả xoay người cũng không thể trong không gian nhỏ hẹp này.
Vân Tử Lạc khó chịu rên lên một tiếng, ánh mắt ngập đầy căm phẫn, bất chợt nhắm mắt lại, không nhìn nữa.
Nhiếp Chính vương như con mèo được nếm mùi cá, đôi mắt phượng đầy cảm thán, ôm chặt lấy eo nàng, thì thầm bên tai: “Lạc Nhi, ta yêu nàng, ta muốn ở bên nàng.”
Vân Tử Lạc mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn.
“Ta hôn nàng, nàng không có cảm giác gì sao? Vì sao ta thấy trong lòng thật dễ chịu?”
Nhiếp Chính vương khẽ hỏi.
Vân Tử Lạc đỏ mặt, nghiêng đầu.
Chàng giơ tay phải ra, xoay mặt nàng lại.
“Nhìn vào mắt ta.”
“Hách Liên Ý!”
Đôi môi Vân Tử Lạc hé mở, giận dữ gọi tên hắn ra!
“Bé con, ta đây.” Nhiếp Chính vương nghe thấy tên mình, lập tức cười tít mắt lại, cưng chiều quẹt vào mũi nàng: “Ta thích nghe nàng gọi tên ta, cũng chỉ có nàng mới được gọi ta như vậy!”
Vân Tử Lạc thảng thốt nhìn hắn.
Phải biết rằng trong thành có ai dám gọi tên hắn? Há chẳng phải tìm đường chết?
“Gọi ta là Ý, nhé?”
Nhiếp Chính vương vui vẻ nâng gương mặt nàng lên, nhìn đôi môi hồng bị chà xát tới hơi đỏ ửng của nàng, lại kìm lòng không đặng phủ đôi môi mình lên, lưu luyến nhìn vào mắt nàng, tỉ mỉ lăn qua lăn lại, cắn mút.
Ánh mắt Vân Tử Lạc càng lúc càng sắc lạnh, nhưng khóe môi lại nhếch lên, mỉm cười, cơ thể chủ động nghênh đón hắn, cùng hắn trao nụ hôn.
Sau vẻ sửng sốt, Nhiếp Chính vương trở nên hưng phấn, buông đôi tay đang giữ chặt cánh tay nàng ra, vòng qua eo thon như dương liễu của nàng, yêu thương ôm chặt nàng, tim đập thình thịch, đầu óc nhanh chóng bị ngọt ngào lấp đầy đến suýt ngất, hoảng loạn chà sát lên môi nàng.
“Lạc Nhi, Lạc Nhi, Lạc Nhi của ta…”
Trong tiếng lẩm bẩm si mê, tia sáng vàng lấp lánh, rồi sau đó là tiếng binh khí sắc bén đâm vào cơ thể.
Vân Tử Lạc đã rút kim đao ra, đâm thẳng vào ngực hắn!
Nhiếp Chính vương đau đớn chau mày, cúi đầu xuống nhìn, máu tươi đã tuôn trào.
“Sao hả?”
Nàng lạnh nhạt hỏi.
Khoảnh khắc ra tay, nàng cũng né tránh sát hại theo bản năng, chỉ đâm vào giữa hai xương sườn.
Đôi mắt phượng khẽ nhấp nháy, Nhiếp Chính vương chỉ mỉm cười: “Lạc Nhi, nàng không nỡ xuống tay quá mạnh.”
“Ai nói vậy!”
Vân Tử Lạc cao giọng, tím mặt nhìn hắn: “Cái gì mà không nỡ! Ta niệm tình ngươi từng cứu Đào Nhi! Tránh ra!”
Nói rồi, nàng nhặt áo lên, quấn lại rồi chạy ra ngoài, vội vàng thay quần áo, sau nụ hôn kịch liệt ban nãy, gò má vẫn còn ửng hồng.
Haiz, nụ hôn đầu của cả hai kiếp!
Nhiếp Chính vương cũng từ sau màn bước ra, sắc mặt đã bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Dù có thế nào, nàng cũng không thay đổi được sự thật là người con gái của Hách Liên Ý ta! Dù bây giờ nàng mang thân phận Tứ vương phi, nhưng người đàn ông của nàng cũng chỉ có thể là ta!”
Nói xong, chàng ngậm cười đắc thắng, sải bước ra ngoài.
Đầu mày Vân Tử Lạc khẽ giật, tay cuộn chặt lại thành nắm đấm…
Vân Tử Lạc bước từ trong nước ra, gương mặt nhỏ tối hẳn, quấn tạm chiếc áo bào của Nhiếp Chính vương lên người một vòng, ôm quần áo bẩn và giày của mình len ra phía sau màn.
Trong lòng không ngừng kêu khổ.
Nàng đã tạo nghiệt gì thế này, đang tắm nửa chừng thì có người đàn ông lạ xông vào. Vậy cũng thôi đi, nhìn thấy Tử Uyên lại còn phải trốn đi!
Nhiếp Chính vương đã khom lưng mai phục trong góc, nhìn thấy nàng len vào trong, quấn tạm chiếc trường bào đen của chàng, bên trên chỉ thắt tới xương quai xanh, hai bả vai trắng trẻo để lộ ra ngoài, vạt áo phía dưới buộc lại thành nút thắt trên chân, có thể nhìn thấy đôi chân ngọc dài, thẳng tắp.
Hở ra như vậy đối với Vân Tử Lạc không là gì, so với thời hiện đại mặc quần ngắn cũn cỡn, phía sau có hai đai vắt chéo, hở cả lưng thì thế này đã khá hơn nhiều.
Nhưng ánh mắt Nhiếp Chính vương đã tối đi nhanh chóng, máu huyết trong đầu lập tức dốc ngược lên, có một khoảnh khắc chợt trống rỗng, chàng không còn biết gì nữa.
“Chật chết mất!”
Vân Tử Lạc mắng thầm một câu, tiện tay vén mái tóc ướt rượt, dài đến tận đầu gối của mình lên. Nàng gập người xuống, nghiêng đầu nhìn Nhiếp Chính vương.
Nhiếp Chính vương đang đờ đẫn nhìn nàng, trong đôi mắt ngập tràn sửng sốt.
Ánh mắt Vân Tử Lạc thì tối sầm, nàng quay phắt đi.
Nhiếp Chính vương không lên tiếng nữa, chỉ cẩn thận giúp nàng nhặt mấy sợi tóc còn vương dưới đất lên, nâng niu trong lòng bàn tay.
Trong căn phòng yên ắng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở có phần nặng nề và nhịp tim kịch liệt của chàng.
Bên ngoài vang lên cuộc đối thoại giữa Sở Tử Uyên và bà cụ.
“Không nhìn thấy hai người này?”
Thanh âm của Sở Tử Uyên rõ ràng là không tin.
Lúc mới vào, Nhiếp Chính vương đã dặn dò bà cụ trước.
Giọng nói già nua vang lên: “Nghe thấy tiếng ngựa vút qua, không biết có phải người công tử muốn tìm không?”
“Ta ra vườn sau xem sao.” Tiếng bước chân của Sở Tử Uyên biến mất ở vườn trường.
“Ngươi giấu ngựa đi đâu rồi?” Vân Tử Lạc nói rất nhỏ, quay đầu lại.
Nhiếp Chính vương cúi xuống, nhìn đôi mắt tròn lấp lánh của nàng, cười nói: “Dắt vào trong chuồng lợn rồi, còn lấy rơm rạ đắp lên. Nó đang ngủ, Hắc Phong rất ngoan, sẽ không động đậy lung tung đâu.”
Vân Tử Lạc câm nín, khóe môi giật giật.
Thôi, chỉ mong đêm nay trôi nhanh một chút.
“Lạc Nhi…” Thanh âm của Nhiếp Chính vương đầy nhu tình.
“Chuyện gì?” Vân Tử Lạc hỏi với vẻ cảnh cáo.
“Không có gì.” Nhiếp Chính vương kiềm chế sự kích động trong lòng, thì thầm: “Nàng đẹp thật.”
“Thế ư? Có phải ta nên nói mắt ngươi có vấn đề không đây?” Vân Tử Lạc trả lời với vẻ châm biếm.
“Là đẹp thực sự!!”
Nhiếp Chính vương sốt sắng nhắc lại.
Vân Tử Lạc không để tâm tới hắn nữa.
Lát sau, Sở Tử Uyên bước ra, tới trước căn phòng của họ, ngó nghiêng.
Bà cụ đang giải thích: “Tôi vừa tắm, nhiều tuổi rồi, định đợi sáng mai ông nhà tỉnh giấc rồi khiêng nước ra đổ sau.”
Sở Tử Uyên cũng không nghi ngờ, ra khỏi vườn, vội phóng ngựa đi.
“Haiz…” Vân Tử Lạc khẽ thở dài.
Đều tại gã Nhiếp Chính vương đáng chết này để nàng không gặp được Tử Uyên, còn phải trốn chui trốn lủi thế này.
Đang định đứng dậy thì chân tê dại, nàng lại khuỵu người xuống.
Nhiếp Chính vương đỡ lấy nàng từ phía sau: “Từ từ thôi! Không gian ở đây quá chật…”
Tiếng chàng ngưng bặt, kinh hoàng nhìn về phía trước.
Vì kéo như vậy, không ngờ đã tuột nút thắt trên trường bào, nó trượt xuống khỏi tay chàng, để lộ ra nửa người trên ở trần của Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc lập tức lấy tay níu chặt một đầu, khi cúi xuống nhìn, mặt cũng đỏ bừng trong giây lát, thật muốn mắng người! Đáng chết!
Vai tròn eo thon, lưng trắng nõn, một đôi thỏ đầy đặn nhảy tưng tưng, vốn dĩ không giống mức độ trưởng thành ở tuổi này, hai chấm hồng trên đỉnh núi càng giống như hoa đào hấp dẫn người ta…
Nàng luống cuống thắt đai áo, nhưng không ngờ trong lúc hoảng loạn, chiếc áo bào vốn dĩ chỉ khoác lên, vạt dưới kẹp vào lại tuột ra.
Nhiếp Chính vương hoàn toàn quên cả né tránh, quên cả nhúc nhích, ánh mắt không thể nóng bỏng hơn, cơ thể hơi run rẩy, nhìn dáng vẻ căng thẳng hiếm khi xuất hiện của nàng lại càng dịu dàng hơn bao giờ hết.
Giờ phút này thật muốn ôm nàng, siết chặt nàng…
Nghĩ vậy, chàng đã làm ngay.
Chàng đứng dậy, quấn mạnh lấy eo nàng, kéo người con gái về phía ngực mình.
Cảm giác thỏa mãn đã lâu lắm rồi mới có một lần nữa dâng lên trong lòng…
“Buông ra!”
Vân Tử Lạc sửng sốt, phẫn nộ quát.
“Không buông!”
Nhiếp Chính vương một tay giựt trường bào đen xuống, để giữ cơ thể trần như nhộng của nàng trong lòng. Người con gái trong lòng hoàn toàn lộ ra trước mắt, chàng chỉ cảm thấy hạnh phúc vô bờ.
Cảm giác nóng nực dâng lên từ đáy lòng. Chàng chỉ muốn hòa nhập nàng vào người mình, có điều chàng biết bây giờ không thể làm vậy.
Thế nên ôm nàng đã là điều xa xỉ nhất.
“Ngươi có buông tay hay không?” Vân Tử Lạc lạnh lùng quát nhưng không giãy ra được.
Chẳng phải hắn bị nội thương không nhẹ sao? Chẳng lẽ khi đàn ông động lòng sắc dụng, sức lực lại khỏe như vậy?
“Lạc Nhi, ta đã nói rồi, nàng là của ta, nàng là người con gái của Hách Liên Ý!” Ánh mắt Nhiếp Chính vương u tối dần, ngang ngược tuyên bố chủ quyền: “Thế nên, nàng đừng hòng thoát khỏi ta!”
Nói rồi, chàng lại hạnh phúc bịt kín cái miệng nhỏ đang định chửi bới của nàng lại.
Trong lòng chàng đã nhận định như vậy, nàng là của mình, là người con gái mình cần, là người con gái duy nhất mình yêu thương.
Vĩnh viễn về sau cũng như vậy, dù nàng không yêu chàng, nàng cũng chỉ có thể là người con gái của mình!
Chàng hoàn toàn không thể nhịn được khi nhìn thấy nàng vui vẻ ở bên một nam nhân khác!
“Ưm…” Vân Tử Lạc phát ra tiếng ư hừ khó chịu, há miệng cắn vào môi hắn.
Nụ hôn đầu của nàng… Tên ác ma này! Biết ngay hắn không có ý đồ gì tử tế!
Vị máu tanh nhạt nhòa truyền khắp đầu lưỡi nhưng Nhiếp Chính vương không lùi bước, chiếc lưỡi dài vẫn tiến thẳng vào trong, chạm tới giấc mơ luôn bám riết lấy chàng, tới miền đất diệu kỳ ngày đêm khiến chàng điên cuồng.
Vẫn ngọt ngào như lần ấy, thậm chí lần này khi nàng tỉnh táo còn hớp hồn hơn nữa.
Người đàn ông thỏa mãn ngâm nga một tiếng, hai tay chống hai bên tường, giữ Vân Tử Lạc trong phạm vi của mình.
Cơ thể tráng kiện như núi ép chặt vào người nàng đang không còn mảnh vải, ngay cả xoay người cũng không thể trong không gian nhỏ hẹp này.
Vân Tử Lạc khó chịu rên lên một tiếng, ánh mắt ngập đầy căm phẫn, bất chợt nhắm mắt lại, không nhìn nữa.
Nhiếp Chính vương như con mèo được nếm mùi cá, đôi mắt phượng đầy cảm thán, ôm chặt lấy eo nàng, thì thầm bên tai: “Lạc Nhi, ta yêu nàng, ta muốn ở bên nàng.”
Vân Tử Lạc mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn.
“Ta hôn nàng, nàng không có cảm giác gì sao? Vì sao ta thấy trong lòng thật dễ chịu?”
Nhiếp Chính vương khẽ hỏi.
Vân Tử Lạc đỏ mặt, nghiêng đầu.
Chàng giơ tay phải ra, xoay mặt nàng lại.
“Nhìn vào mắt ta.”
“Hách Liên Ý!”
Đôi môi Vân Tử Lạc hé mở, giận dữ gọi tên hắn ra!
“Bé con, ta đây.” Nhiếp Chính vương nghe thấy tên mình, lập tức cười tít mắt lại, cưng chiều quẹt vào mũi nàng: “Ta thích nghe nàng gọi tên ta, cũng chỉ có nàng mới được gọi ta như vậy!”
Vân Tử Lạc thảng thốt nhìn hắn.
Phải biết rằng trong thành có ai dám gọi tên hắn? Há chẳng phải tìm đường chết?
“Gọi ta là Ý, nhé?”
Nhiếp Chính vương vui vẻ nâng gương mặt nàng lên, nhìn đôi môi hồng bị chà xát tới hơi đỏ ửng của nàng, lại kìm lòng không đặng phủ đôi môi mình lên, lưu luyến nhìn vào mắt nàng, tỉ mỉ lăn qua lăn lại, cắn mút.
Ánh mắt Vân Tử Lạc càng lúc càng sắc lạnh, nhưng khóe môi lại nhếch lên, mỉm cười, cơ thể chủ động nghênh đón hắn, cùng hắn trao nụ hôn.
Sau vẻ sửng sốt, Nhiếp Chính vương trở nên hưng phấn, buông đôi tay đang giữ chặt cánh tay nàng ra, vòng qua eo thon như dương liễu của nàng, yêu thương ôm chặt nàng, tim đập thình thịch, đầu óc nhanh chóng bị ngọt ngào lấp đầy đến suýt ngất, hoảng loạn chà sát lên môi nàng.
“Lạc Nhi, Lạc Nhi, Lạc Nhi của ta…”
Trong tiếng lẩm bẩm si mê, tia sáng vàng lấp lánh, rồi sau đó là tiếng binh khí sắc bén đâm vào cơ thể.
Vân Tử Lạc đã rút kim đao ra, đâm thẳng vào ngực hắn!
Nhiếp Chính vương đau đớn chau mày, cúi đầu xuống nhìn, máu tươi đã tuôn trào.
“Sao hả?”
Nàng lạnh nhạt hỏi.
Khoảnh khắc ra tay, nàng cũng né tránh sát hại theo bản năng, chỉ đâm vào giữa hai xương sườn.
Đôi mắt phượng khẽ nhấp nháy, Nhiếp Chính vương chỉ mỉm cười: “Lạc Nhi, nàng không nỡ xuống tay quá mạnh.”
“Ai nói vậy!”
Vân Tử Lạc cao giọng, tím mặt nhìn hắn: “Cái gì mà không nỡ! Ta niệm tình ngươi từng cứu Đào Nhi! Tránh ra!”
Nói rồi, nàng nhặt áo lên, quấn lại rồi chạy ra ngoài, vội vàng thay quần áo, sau nụ hôn kịch liệt ban nãy, gò má vẫn còn ửng hồng.
Haiz, nụ hôn đầu của cả hai kiếp!
Nhiếp Chính vương cũng từ sau màn bước ra, sắc mặt đã bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Dù có thế nào, nàng cũng không thay đổi được sự thật là người con gái của Hách Liên Ý ta! Dù bây giờ nàng mang thân phận Tứ vương phi, nhưng người đàn ông của nàng cũng chỉ có thể là ta!”
Nói xong, chàng ngậm cười đắc thắng, sải bước ra ngoài.
Đầu mày Vân Tử Lạc khẽ giật, tay cuộn chặt lại thành nắm đấm…
/331
|