Dần dà cũng có người nhập hội, cùng đi vào chính điện cung Càn Thanh.
Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh đi về phía hai vị trí không nổi bật ở một góc sát tường tại chỗ ngồi của Diêu phủ.
Vân phủ ngồi đối diện Diêu phủ, có mấy người đầy tớ đang hầu hạ Chu Thị ngồi ở đó.
Con gái phải lấy gã ngốc, bà ta sớm đã trở thành chủ đề nóng hổi cho các quý phu nhân chuyện trò riêng tư. Chu Thị tái xanh mặt, ngồi yên ở chỗ của mình, chẳng còn tâm trạng gì hết.
Nhìn thấy Vân Tử Lạc, sắc mặt bà ta càng khó coi hơn, quét về phía nàng ánh mắt hằn học như một đào khoét.
Chuyện lúc trước nếu không phải nó giở trò, sự tình đâu có đến nông nỗi này?
Con tiểu tiện nhân, nó đã hủy hoại tất cả mọi thứ của con gái mình!
Vân Tử Lạc cảm nhận được ánh mắt nóng rực ấy, ngẩng đầu đối mặt với Chu Thị. Nàng hơi rướn đôi môi hồng lên, mỉm cười, nói bằng khẩu hình miệng: “Làm việc ác, sao sống được.”
Đầu mày Chu Thị lập tức dựng đứng, mặc dù không nhìn rõ Vân Tử Lạc nói cái gì nhưng rõ ràng đây là một cử chỉ khiêu khích, hoàn toàn có thể kích động cơn phẫn nộ của bà ta!
Bà ta đứng bật dậy, giận dữ cuộn chặt tay lại phía dưới chiếc khăn tay, nhìn một lượt đám người trong điện, nuốt cơn giận xuống, từ từ ngồi trở lại…
Vân Tử Lạc đã cười tít mắt đón lấy tách trà lưu ly của Diêu Linh Linh, nhàn nhã thưởng thức.
Sở Hàn Lâm mặc trường bào xanh thẫm, ngồi trên ghế, nghiêng mặt nói chuyện với Vân Khinh Bình, bên tay phải hắn còn một vị trí để trống, là Thái hậu đặc biệt sắp xếp cho Vân Tử Lạc.
Liếc mắt thấy Vân Tử Lạc không hề qua đây, hắn ngừng cuộc trò chuyện lại, hướng về phía này, gương mặt thấp thoáng một vẻ khó chịu.
Bị một nữ nhân sắp làm vương phi của mình ghét bỏ, lại còn biết bao nhiêu người trông vào, đúng là sỉ nhục!
Tách trà trong tay hắn bất chợt bị nắm chặt, dưới đôi mắt là một tầng sương mù âm u.
“Vương gia, để nhị muội qua đây ngồi đi.” Vân Khinh Bình lớn tiếng nói.
Với những gì nàng ta hiểu về Sở Hàn Lâm, hắn chắc chắn sẽ cự tuyệt. Nếu như không gọi được Vân Tử Lạc qua, lúc ấy mới mất mặt thực sự.
Quả nhiên, Sở Hàn Lâm phẫn nộ nói: “Cô ta có tư cách gì mà ngồi ở đây? Người đâu, dọn cái ghế này đi!”
Hắn cũng nhân tiện vin vào cớ này để lùi bước.
“Khoan đã! Chuyển cái ghế này qua bên đó!”
Một giọng nói ấm áp như gió vang lên, Sở Tử Uyên đi từ chỗ của mình lại, chỉ vào chỗ trống bên cạnh Vân Tử Lạc: “Bổn vương sẽ ngồi đây.”
“Hả?”
Có mấy trọng thần khách quý trong điện đã ngồi vào chỗ nhất loạt kinh ngạc.
Bát vương gia muốn ngồi cạnh Tứ vương phi ư?
Không đúng… Vẫn chưa phải là Tứ vương phi… Nhưng nghĩ tới chuyện khoảng thời gian này Bát vương gia vẫn luôn thân thiết với Vân nhị tiểu thư họ cũng chẳng nói được gì, chỉ cảm thấy kỳ lạ trong lòng.
Vân Tử Lạc nhếch khóe miệng, Diêu Linh Linh thì căng thẳng.
Sắc mặt Sở Hàn Lâm càng khó coi hơn, hắn hậm hực không nói gì.
Sở Tử Uyên xách áo bào ngồi xuống bên cạnh Vân Tử Lạc, gương mặt hớn hở, nói chuyện với nàng không ngớt.
Không lâu sau, đèn hoa được thắp lên, trong điện ánh sáng rực rỡ. Khách khứa càng lúc càng đông, chỗ nào cũng thấy tiếng nói tiếng cười, vô cùng náo nhiệt, quả thực có không khí lễ hội.
Cho tới khi một tiểu thái giám cao giọng hô vang: “Hoàng thượng giá lâm! Thái hậu giá lâm! Nhiếp Chính vương giá lâm!”
Trong điện bất chợt yên ắng hẳn, tất cả mọi người đều đứng dậy, nhìn về phía cửa lớn.
Vân Tử Lạc cũng có phần kinh ngạc.
Hoàng thượng cũng tới ư?
Nhớ tới vị Hoàng thượng trong người lắm bệnh, tức hành hạ tới chết năm vị Hoàng hậu, nàng có chút tò mò.
Bỗng cảm thấy người bên cạnh chợt cứng đờ.
Nàng nghiêng đầu thấy một sự hoảng sợ ánh lên trong đôi mắt Diêu Linh Linh.
Muội ấy từng là một trong số những người được chọn làm Hoàng hậu, bây giờ vị trí Hoàng hậu vẫn chưa được định đoạt, bất kỳ lúc nào cũng có thể thay đổi, sợ hãi là chuyện rất bình thường.
“Lạc Nhi…” Giọng muội ấy hơi run, bắt chặt lấy tay phải Vân Tử Lạc.
“Đừng sợ, có tỷ đây.” Vân Tử Lạc thì thầm an ủi.
Theo tiếng bước chân, người đầu tiên xuất hiện là một nam tử ngoài hai mươi, được hai thái giám hai bên dìu vào trong, trên người mặc long bào vàng rực, dáng thẳng tắp, sắc mặt nhợt nhạt, bước chân hơi phiêu diêu. Hắn khẽ ho, đôi mắt tối tăm.
Phía sau hắn là Nhiếp Chính vương với chiếc trường bào đen viền vàng tinh xảo và Thái hậu hơi bước hụt phía sau một chút. Dáng hình chàng cân đối, khỏe khoắn, hai tay chắp sau lưng, cằm hơi ngước lên, đôi mắt phượng sâu xa tinh nhạy nhìn khắp một lượt đại điện.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Nhiếp Chính vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Cả điện quỳ rạp xuống, tiếng hô đồng thanh vang lên.
Ba người họ đã đi tới bậc thềm cao nhất. Thái giám đỡ Hoàng thượng ngồi xuống. Hắn ho một tiếng rồi nói: “Bình thân.”
Thanh âm u trầm, nghe không thoải mái cho lắm.
“Cũng may chỗ ngồi của chúng ta không nổi bật.” Diêu Linh Linh khẽ thở dài bên tai Vân Tử Lạc.
Sở Tử Uyên nghiêng đầu nhìn nhanh về phía Diêu Linh Linh rồi lại ngước lên trên cao, hạ thấp giọng nói với Vân Tử Lạc: “Năm vị Hoàng hậu trước đây có ba người gặp trong yến tiệc, Hoàng huynh nhìn trúng rồi tự chọn. Nhưng đây là lần đầu tiên Hoàng huynh lộ diện trong yến tiệc năm mới kể từ khi Hoàng huynh lâm trọng bệnh.”
Lòng Vân Tử Lạc chợt thấp thỏm. Nàng hướng tầm mắt nhìn qua, quả nhiên thấy một số thiếu nữ ăn vận xinh đẹp đều tỏ ra sợ sệt, có người cúi gằm như phạm nhân vậy.
Xem ra mọi người đều không ngờ.
Thái hậu mời các khách quý một ly rượu trước, lúc đứng dậy, ánh mắt nhìn Vân Tử Lạc có vẻ không vui.
Sau khi kính rượu xong, Thái hậu mới dịu giọng nói: “Lạc Nhi, qua đây ngồi bên cạnh ai gia.”
Nụ cười có chút hiền từ.
Vân Tử Lạc lập tức nhíu mày, không ngờ Thái hậu còn mặt mũi gọi mình tới ngồi bên cạnh. Nếu từ chối từ không nể mặt bà ta trước mặt bao người, bà ta sẽ xử lý phụ thân ra sao?
Nhưng nàng thật sự không muốn qua đó.
Ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Nhiếp Chính vương đang ngồi gần Thái hậu, hy vọng chàng có thể giúp mình nói một câu thoái thác.
Nhiếp Chính vương đang ngước lên nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm nhưng không có ý lên tiếng.
Vân Tử Lạc căm hận nắm chặt tay lại.
“Lạc Nhi?” Thái hậu cao giọng.
“Vâng, Thái hậu cô cô.”
Vân Tử Lạc nhẹ nhàng nắm tay Diêu Linh Linh rồi đứng dậy đáp.
Sắc mặt Sở Tử Uyên không tốt, quát lên với thị vệ sau lưng: “Bổn vương cũng quay về chỗ.”
Vị trí của chàng không xa Thái hậu là bao.
Có điều bầu không khí riêng tư bị phá vỡ, lòng chàng vô cùng bí bách.
Vân Tử Lạc chậm rãi bước qua, không nhìn được biểu cảm được nghiến răng nghiến lợi phía dưới mạng che.
Nàng chợt nảy ra một ý, không đi từ bên phải qua trực tiếp ngồi vào chỗ trống bên cạnh Thái hậu, mà đi sang bậc thềm bên trái.
Khi nàng xách váy bước qua trước mặt Nhiếp Chính vương, đột nhiên giơ chân giẫm mạnh lên mu bàn chân chàng.
Vì có vạt váy che đi nên người khác không nhìn rõ, duy chỉ có Thái hậu là tưởng mình hoa mắt.
Bà ta dụi mắt không dám tin, khi nhìn lại lần nữa thì Nhiếp Chính vương đã ngồi lại tư thế cũ, tách hai chân ra đầy khí thế, bất động, lúc ấy bà ta mới tưởng mình nhìn nhầm.
Nhiếp Chính vương đau đớn, bờ môi bất chợt rướn lên một nụ cười, ánh mắt ngập tràn khó xử.
Sau khi ngồi xuống, Vân Tử Lạc phát hiện ra Hoàng thượng cũng đang chú ý tới mình.
“Đây là biểu muội của Vân gia?” Hắn cất giọng lờ đờ.
“Vân Tử Lạc tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Nàng lập tức đứng dậy, cung kính cúi đầu.
“Tháo mạng che ra cho trẫm xem.” Ánh mắt Hoàng thượng lạnh lẽo, mặc dù sắc mặt không tốt nhưng khí thế không cho phép người ta khinh thường.
“Dung mạo thần nữ xấu xí, không dám làm kinh động tới thánh thượng.” Vân Tử Lạc trả lời chừng mực, dường như không có ý tháo mạng che.
Vết bớt đen của nàng hôm nay đã nhạt đi rất nhiều, lật ra chẳng phải sẽ bị phát hiện sao?
Nàng tạm thời chưa muốn cho mọi người biết.
Hoàng thượng không ngờ nàng lại từ chối, sững người giây lát.
Vân Tử Lạc?
Vẫn là nữ nhi năm đó lần đầu tiên vào cung rụt rè yếu đuối đó ư?
Gương mặt tái nhợt của hắn trong giây lát sa sầm lại, bật ra một tiếng cười lạnh lùng. Gió lạnh thổi phần phật trong điện khiến người ta nổi da gà.
“Lời của trẫm nói, ngươi không nghe thấy sao!”
Hắn giận dữ quát, tiện tay nhấc tách trà lên ném đi, vỡ tan thành mấy mảnh, mảnh sứ bắn qua bên cạnh chân Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc kinh hãi, không ngờ vị Hoàng thượng này tính khí lại quái gở như vậy, nhất thời quên mất mình đang ở đâu, cứ thế ngước lên nhìn bằng ánh mắt khiếp đảm.
“Ngươi nhìn trẫm làm gì?” Hoàng thượng giơ tay chỉ vào nàng, giận dữ: “Không biết phân tôn ti, người đâu, lôi xuống chém đầu!”
Phía dưới mọi người sửng sốt, Diêu Linh Linh sợ đến nỗi mặt mày tái mét, cảm thấy mồ hôi lạnh đổ rần rần.
“Hoàng huynh!” Ánh mắt Sở Tử Uyên tối đi.
“Hoàng thượng!” Hoàng hậu cũng sốt sắng, mặt cũng nhợt nhạt dần.
Sao bà không hiểu tính khí cổ quái của Hoàng nhi. Chuyện nó muốn làm luôn trái với lẽ thường. Còn Nhiếp Chính vương chỉ cần không chạm tới đại quyền của hắn thì Hoàng thượng muốn giết kẻ nào, muốn chỉ định ai làm phi tử, hắn cũng mặc kệ.
Nhưng Vân Tử Lạc không thể chết được!
Thái hậu sợ hãi nhìn về phía Nhiếp Chính vương.
Nhiếp Chính vương liếc nhìn chỗ mảnh vỡ tan nát dưới đất, cụp mắt xuống che đi cơn bão táp trong ánh mắt, khi ngước lên vẻ mặt đã bình thản.
“Thái y đã nói Hoàng thượng không được kích động tùy tiện, sao Hoàng thượng không chú ý chứ? Thần thấy bệnh ngài lại nặng thêm rồi.”
Dứt lời, chàng hơi trầm xuống: “Người đâu, đỡ Hoàng thượng về tẩm cung, lệnh cho người của Thái y viện tới xem bệnh.”
Hoàng thượng thảng thốt nhìn chàng: “Nhiếp Chính vương, trẫm không…”
“Hoàng thượng phải nghỉ ngơi nhiều, vi thần cung tiễn Hoàng thượng.”
Nhiếp Chính vương đứng dậy, ngắt lời hắn. Đã có hai thị vệ một trái một phải đỡ Hoàng thượng đứng dậy khỏi ghế rồng.
“Chúng thần cung tiễn Hoàng thượng.”
Dưới thềm ngọc, vô số thanh âm đồng loạt vang lên…
Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh đi về phía hai vị trí không nổi bật ở một góc sát tường tại chỗ ngồi của Diêu phủ.
Vân phủ ngồi đối diện Diêu phủ, có mấy người đầy tớ đang hầu hạ Chu Thị ngồi ở đó.
Con gái phải lấy gã ngốc, bà ta sớm đã trở thành chủ đề nóng hổi cho các quý phu nhân chuyện trò riêng tư. Chu Thị tái xanh mặt, ngồi yên ở chỗ của mình, chẳng còn tâm trạng gì hết.
Nhìn thấy Vân Tử Lạc, sắc mặt bà ta càng khó coi hơn, quét về phía nàng ánh mắt hằn học như một đào khoét.
Chuyện lúc trước nếu không phải nó giở trò, sự tình đâu có đến nông nỗi này?
Con tiểu tiện nhân, nó đã hủy hoại tất cả mọi thứ của con gái mình!
Vân Tử Lạc cảm nhận được ánh mắt nóng rực ấy, ngẩng đầu đối mặt với Chu Thị. Nàng hơi rướn đôi môi hồng lên, mỉm cười, nói bằng khẩu hình miệng: “Làm việc ác, sao sống được.”
Đầu mày Chu Thị lập tức dựng đứng, mặc dù không nhìn rõ Vân Tử Lạc nói cái gì nhưng rõ ràng đây là một cử chỉ khiêu khích, hoàn toàn có thể kích động cơn phẫn nộ của bà ta!
Bà ta đứng bật dậy, giận dữ cuộn chặt tay lại phía dưới chiếc khăn tay, nhìn một lượt đám người trong điện, nuốt cơn giận xuống, từ từ ngồi trở lại…
Vân Tử Lạc đã cười tít mắt đón lấy tách trà lưu ly của Diêu Linh Linh, nhàn nhã thưởng thức.
Sở Hàn Lâm mặc trường bào xanh thẫm, ngồi trên ghế, nghiêng mặt nói chuyện với Vân Khinh Bình, bên tay phải hắn còn một vị trí để trống, là Thái hậu đặc biệt sắp xếp cho Vân Tử Lạc.
Liếc mắt thấy Vân Tử Lạc không hề qua đây, hắn ngừng cuộc trò chuyện lại, hướng về phía này, gương mặt thấp thoáng một vẻ khó chịu.
Bị một nữ nhân sắp làm vương phi của mình ghét bỏ, lại còn biết bao nhiêu người trông vào, đúng là sỉ nhục!
Tách trà trong tay hắn bất chợt bị nắm chặt, dưới đôi mắt là một tầng sương mù âm u.
“Vương gia, để nhị muội qua đây ngồi đi.” Vân Khinh Bình lớn tiếng nói.
Với những gì nàng ta hiểu về Sở Hàn Lâm, hắn chắc chắn sẽ cự tuyệt. Nếu như không gọi được Vân Tử Lạc qua, lúc ấy mới mất mặt thực sự.
Quả nhiên, Sở Hàn Lâm phẫn nộ nói: “Cô ta có tư cách gì mà ngồi ở đây? Người đâu, dọn cái ghế này đi!”
Hắn cũng nhân tiện vin vào cớ này để lùi bước.
“Khoan đã! Chuyển cái ghế này qua bên đó!”
Một giọng nói ấm áp như gió vang lên, Sở Tử Uyên đi từ chỗ của mình lại, chỉ vào chỗ trống bên cạnh Vân Tử Lạc: “Bổn vương sẽ ngồi đây.”
“Hả?”
Có mấy trọng thần khách quý trong điện đã ngồi vào chỗ nhất loạt kinh ngạc.
Bát vương gia muốn ngồi cạnh Tứ vương phi ư?
Không đúng… Vẫn chưa phải là Tứ vương phi… Nhưng nghĩ tới chuyện khoảng thời gian này Bát vương gia vẫn luôn thân thiết với Vân nhị tiểu thư họ cũng chẳng nói được gì, chỉ cảm thấy kỳ lạ trong lòng.
Vân Tử Lạc nhếch khóe miệng, Diêu Linh Linh thì căng thẳng.
Sắc mặt Sở Hàn Lâm càng khó coi hơn, hắn hậm hực không nói gì.
Sở Tử Uyên xách áo bào ngồi xuống bên cạnh Vân Tử Lạc, gương mặt hớn hở, nói chuyện với nàng không ngớt.
Không lâu sau, đèn hoa được thắp lên, trong điện ánh sáng rực rỡ. Khách khứa càng lúc càng đông, chỗ nào cũng thấy tiếng nói tiếng cười, vô cùng náo nhiệt, quả thực có không khí lễ hội.
Cho tới khi một tiểu thái giám cao giọng hô vang: “Hoàng thượng giá lâm! Thái hậu giá lâm! Nhiếp Chính vương giá lâm!”
Trong điện bất chợt yên ắng hẳn, tất cả mọi người đều đứng dậy, nhìn về phía cửa lớn.
Vân Tử Lạc cũng có phần kinh ngạc.
Hoàng thượng cũng tới ư?
Nhớ tới vị Hoàng thượng trong người lắm bệnh, tức hành hạ tới chết năm vị Hoàng hậu, nàng có chút tò mò.
Bỗng cảm thấy người bên cạnh chợt cứng đờ.
Nàng nghiêng đầu thấy một sự hoảng sợ ánh lên trong đôi mắt Diêu Linh Linh.
Muội ấy từng là một trong số những người được chọn làm Hoàng hậu, bây giờ vị trí Hoàng hậu vẫn chưa được định đoạt, bất kỳ lúc nào cũng có thể thay đổi, sợ hãi là chuyện rất bình thường.
“Lạc Nhi…” Giọng muội ấy hơi run, bắt chặt lấy tay phải Vân Tử Lạc.
“Đừng sợ, có tỷ đây.” Vân Tử Lạc thì thầm an ủi.
Theo tiếng bước chân, người đầu tiên xuất hiện là một nam tử ngoài hai mươi, được hai thái giám hai bên dìu vào trong, trên người mặc long bào vàng rực, dáng thẳng tắp, sắc mặt nhợt nhạt, bước chân hơi phiêu diêu. Hắn khẽ ho, đôi mắt tối tăm.
Phía sau hắn là Nhiếp Chính vương với chiếc trường bào đen viền vàng tinh xảo và Thái hậu hơi bước hụt phía sau một chút. Dáng hình chàng cân đối, khỏe khoắn, hai tay chắp sau lưng, cằm hơi ngước lên, đôi mắt phượng sâu xa tinh nhạy nhìn khắp một lượt đại điện.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Nhiếp Chính vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Cả điện quỳ rạp xuống, tiếng hô đồng thanh vang lên.
Ba người họ đã đi tới bậc thềm cao nhất. Thái giám đỡ Hoàng thượng ngồi xuống. Hắn ho một tiếng rồi nói: “Bình thân.”
Thanh âm u trầm, nghe không thoải mái cho lắm.
“Cũng may chỗ ngồi của chúng ta không nổi bật.” Diêu Linh Linh khẽ thở dài bên tai Vân Tử Lạc.
Sở Tử Uyên nghiêng đầu nhìn nhanh về phía Diêu Linh Linh rồi lại ngước lên trên cao, hạ thấp giọng nói với Vân Tử Lạc: “Năm vị Hoàng hậu trước đây có ba người gặp trong yến tiệc, Hoàng huynh nhìn trúng rồi tự chọn. Nhưng đây là lần đầu tiên Hoàng huynh lộ diện trong yến tiệc năm mới kể từ khi Hoàng huynh lâm trọng bệnh.”
Lòng Vân Tử Lạc chợt thấp thỏm. Nàng hướng tầm mắt nhìn qua, quả nhiên thấy một số thiếu nữ ăn vận xinh đẹp đều tỏ ra sợ sệt, có người cúi gằm như phạm nhân vậy.
Xem ra mọi người đều không ngờ.
Thái hậu mời các khách quý một ly rượu trước, lúc đứng dậy, ánh mắt nhìn Vân Tử Lạc có vẻ không vui.
Sau khi kính rượu xong, Thái hậu mới dịu giọng nói: “Lạc Nhi, qua đây ngồi bên cạnh ai gia.”
Nụ cười có chút hiền từ.
Vân Tử Lạc lập tức nhíu mày, không ngờ Thái hậu còn mặt mũi gọi mình tới ngồi bên cạnh. Nếu từ chối từ không nể mặt bà ta trước mặt bao người, bà ta sẽ xử lý phụ thân ra sao?
Nhưng nàng thật sự không muốn qua đó.
Ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Nhiếp Chính vương đang ngồi gần Thái hậu, hy vọng chàng có thể giúp mình nói một câu thoái thác.
Nhiếp Chính vương đang ngước lên nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm nhưng không có ý lên tiếng.
Vân Tử Lạc căm hận nắm chặt tay lại.
“Lạc Nhi?” Thái hậu cao giọng.
“Vâng, Thái hậu cô cô.”
Vân Tử Lạc nhẹ nhàng nắm tay Diêu Linh Linh rồi đứng dậy đáp.
Sắc mặt Sở Tử Uyên không tốt, quát lên với thị vệ sau lưng: “Bổn vương cũng quay về chỗ.”
Vị trí của chàng không xa Thái hậu là bao.
Có điều bầu không khí riêng tư bị phá vỡ, lòng chàng vô cùng bí bách.
Vân Tử Lạc chậm rãi bước qua, không nhìn được biểu cảm được nghiến răng nghiến lợi phía dưới mạng che.
Nàng chợt nảy ra một ý, không đi từ bên phải qua trực tiếp ngồi vào chỗ trống bên cạnh Thái hậu, mà đi sang bậc thềm bên trái.
Khi nàng xách váy bước qua trước mặt Nhiếp Chính vương, đột nhiên giơ chân giẫm mạnh lên mu bàn chân chàng.
Vì có vạt váy che đi nên người khác không nhìn rõ, duy chỉ có Thái hậu là tưởng mình hoa mắt.
Bà ta dụi mắt không dám tin, khi nhìn lại lần nữa thì Nhiếp Chính vương đã ngồi lại tư thế cũ, tách hai chân ra đầy khí thế, bất động, lúc ấy bà ta mới tưởng mình nhìn nhầm.
Nhiếp Chính vương đau đớn, bờ môi bất chợt rướn lên một nụ cười, ánh mắt ngập tràn khó xử.
Sau khi ngồi xuống, Vân Tử Lạc phát hiện ra Hoàng thượng cũng đang chú ý tới mình.
“Đây là biểu muội của Vân gia?” Hắn cất giọng lờ đờ.
“Vân Tử Lạc tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Nàng lập tức đứng dậy, cung kính cúi đầu.
“Tháo mạng che ra cho trẫm xem.” Ánh mắt Hoàng thượng lạnh lẽo, mặc dù sắc mặt không tốt nhưng khí thế không cho phép người ta khinh thường.
“Dung mạo thần nữ xấu xí, không dám làm kinh động tới thánh thượng.” Vân Tử Lạc trả lời chừng mực, dường như không có ý tháo mạng che.
Vết bớt đen của nàng hôm nay đã nhạt đi rất nhiều, lật ra chẳng phải sẽ bị phát hiện sao?
Nàng tạm thời chưa muốn cho mọi người biết.
Hoàng thượng không ngờ nàng lại từ chối, sững người giây lát.
Vân Tử Lạc?
Vẫn là nữ nhi năm đó lần đầu tiên vào cung rụt rè yếu đuối đó ư?
Gương mặt tái nhợt của hắn trong giây lát sa sầm lại, bật ra một tiếng cười lạnh lùng. Gió lạnh thổi phần phật trong điện khiến người ta nổi da gà.
“Lời của trẫm nói, ngươi không nghe thấy sao!”
Hắn giận dữ quát, tiện tay nhấc tách trà lên ném đi, vỡ tan thành mấy mảnh, mảnh sứ bắn qua bên cạnh chân Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc kinh hãi, không ngờ vị Hoàng thượng này tính khí lại quái gở như vậy, nhất thời quên mất mình đang ở đâu, cứ thế ngước lên nhìn bằng ánh mắt khiếp đảm.
“Ngươi nhìn trẫm làm gì?” Hoàng thượng giơ tay chỉ vào nàng, giận dữ: “Không biết phân tôn ti, người đâu, lôi xuống chém đầu!”
Phía dưới mọi người sửng sốt, Diêu Linh Linh sợ đến nỗi mặt mày tái mét, cảm thấy mồ hôi lạnh đổ rần rần.
“Hoàng huynh!” Ánh mắt Sở Tử Uyên tối đi.
“Hoàng thượng!” Hoàng hậu cũng sốt sắng, mặt cũng nhợt nhạt dần.
Sao bà không hiểu tính khí cổ quái của Hoàng nhi. Chuyện nó muốn làm luôn trái với lẽ thường. Còn Nhiếp Chính vương chỉ cần không chạm tới đại quyền của hắn thì Hoàng thượng muốn giết kẻ nào, muốn chỉ định ai làm phi tử, hắn cũng mặc kệ.
Nhưng Vân Tử Lạc không thể chết được!
Thái hậu sợ hãi nhìn về phía Nhiếp Chính vương.
Nhiếp Chính vương liếc nhìn chỗ mảnh vỡ tan nát dưới đất, cụp mắt xuống che đi cơn bão táp trong ánh mắt, khi ngước lên vẻ mặt đã bình thản.
“Thái y đã nói Hoàng thượng không được kích động tùy tiện, sao Hoàng thượng không chú ý chứ? Thần thấy bệnh ngài lại nặng thêm rồi.”
Dứt lời, chàng hơi trầm xuống: “Người đâu, đỡ Hoàng thượng về tẩm cung, lệnh cho người của Thái y viện tới xem bệnh.”
Hoàng thượng thảng thốt nhìn chàng: “Nhiếp Chính vương, trẫm không…”
“Hoàng thượng phải nghỉ ngơi nhiều, vi thần cung tiễn Hoàng thượng.”
Nhiếp Chính vương đứng dậy, ngắt lời hắn. Đã có hai thị vệ một trái một phải đỡ Hoàng thượng đứng dậy khỏi ghế rồng.
“Chúng thần cung tiễn Hoàng thượng.”
Dưới thềm ngọc, vô số thanh âm đồng loạt vang lên…
/331
|