A! Xin mời, Xin mời các vị đại gia! Tửu lâu chúng ta có đầy đủ các loại mỹ tửu trong thiên hạ, ngay cả đồ nhắm cũng là thứ quý hiếm, thơm ngon, còn nữa, phòng trọ khang trang sạch sẽ, nhất định khiến các vị vừa lòng Tên tiểu nhị vừa nhìn thấy tiền thì ánh mắt sáng rực, nhanh chóng thay đổi cách nói chuyện.
Đại gia! Đúng rồi, chúng ta chính là đại gia rồi! Hắc Hắc! Thứ này cho ngươi Tiểu Kê cười vui vẻ, sau đó ném ra một đỉnh bạc lớn.
Đa tạ các vị đại nhân! Tiểu nhị vội vàng chụp lấy đỉnh bạc, khuôn mặt nịnh nọt, kích động nói.
Đại nhân! Còn có cái danh xưng này sao? Tốt! Đại nhân cho ngươi thêm mười lượng Tiểu Kê tiếp tục ném ra đỉnh bạc thứ hai.
A! Vị thượng tiên này thật hào phóng, nếu ta nhìn không nhầm thì ngài hẳn phải là một tu chân giả, đời ta cực kỳ kính trọng những người có bối phận cao như ngài! Đôi mắt lanh lợi thoáng xoay chuyển, tên tiểu nhị lại thay đổi cách xưng hô, không những thế còn chắp tay, cúi đầu làm ra bộ dáng cam bái hạ phong.
Thượng tiên ư? Cho ngươi hẳn hai mươi lượng đi! .
Khi đám tiểu hài đang trân trối nhìn Tiểu Kê như nhìn một tên ngốc, cùng với thủ đoạn moi tiền tầm thường trước mắt, thì Tiểu Tượng lạnh lùng lên tiếng: Đồ ngu này! Nói một hồi nữa nó đưa ngươi lên tới cụ tổ, lúc đó cả bao tiền cũng đều hết sạch cho mà xem .
Vũ Thiên Long thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười khổ: Tiểu Kê này tuy ngốc nghếch nhưng lại rất đáng yêu! .
Tám người cùng bước lên tầng hai, trên chiếc bàn lớn đã được dọn sẵn mười mấy món ăn, nhìn vô cùng ngon mắt, Tiểu Tượng ăn như hổ cuốn, đến một mẩu xương hắn cũng không thèm nhả ra, vừa ăn vừa hít hà cảm khái: Đúng là không cơm ở đâu ngon bằng cơm quê a! .
Vũ Thiên Long chỉ động đũa, nhấm nháp qua loa, với bản thân hắn lúc này mà nói, thì trân tàng mỹ vị vào miệng cũng đều không có cảm giác ngon lành gì.
Tiểu Nhị! Cho một bình rượu Tiểu Kê lớn giọng gọi.
Tên tiểu nhị vừa rồi liền lật đật chạy đến, nhanh miệng nói: Vị thượng tiên này! Người muốn dùng loại rượu gì? Chỗ chúng ta có rất nhiều loại rượu ngon, có Túy Vân Tửu ngàn năm, có Mỹ Nhân Tửu, Quân Tử Tửu... Hắn một hơi kể ra đến mấy chục loại rượu.
Tiểu Kê nghe cũng không thèm nghe, lạnh nhạt nói: Thứ rượu bỏ đi, cho ta một bình Tửu Trung Chi Vương .
Tửu Trung Chi Vương! Khách nhân xung quanh nghe đến đây đều há hốc mồm, ngoái đầu nhìn lại, ngay cả đám người Vũ Thiên Long cũng thoáng động dung.
Tửu Trung Chi Vương sao? Loại rượu kia ta chưa từng nghe đến! .
Quan khách, ngài có nhầm lẫn gì chăng? Kinh nghiệm mấy chục năm chạy bàn, tiểu nhân còn chưa từng nghe qua trên đời có loại rượu này! Tiểu nhị ấp úng đáp lời.
Tiểu Kê! Tửu Trung Chi Vương là thứ rượu gì? Tiểu Mã kinh nghi hỏi.
Hắc Hắc! Rượu này là đế vương trong các loại rượu, chả vậy mà người ta gọi nó là Rượu Đế Tiểu Kê ung dung đáp.
Rượu đế! Vâng, vâng! Có rượu đế! .
Chẳng mấy chốc mà trên bàn chỉ còn lại mỗi cơm thừa canh cặn, sáu, bảy bình rượu nằm ngã nghiêng, Tiểu Kê khuôn mặt đỏ lừ, lảm nhảm: Thêm rượu! Thêm rượu A! Dứt lời hắn gục mặt lên bàn, ngủ say như chết.
Đúng lúc này, từ bên ngoài chợt vang lên thanh âm náo loạn: Đuổi hết đám dân đen ti tiện kia ra, hôm nay tửu lâu này thiếu gia nhà chúng ta bao hết! Bước vào là hơn chục nam nhân ăn mặc sang trọng, đi phía trước một thiếu niên tuổi tầm mười lăm, mười sáu, trắng trẻo dễ nhìn, hắn thân mang cẩm tú y phục, khuôn mặt lạnh nhạt, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn xung quanh một vòng.
Các vị quan khách! Ăn uống cũng đã rồi, mời các vị đi cho, lần sau lại ghé! Tiểu nhị hớt hãi chạy đến, mặt xám như tro, hấp tấp nói.
Đuổi sao? Chúng ta còn chưa có ăn xong! Tiểu Mã nhăn mặt, gằn giọng, nói.
Đám người kia là ai? Sao nhìn bộ dáng ngươi hốt hoảng đến vậy? Thiết Trụ bỉu môi hỏi.
Hắn là con trai thứ hai của Tín Anh Vương! Bản tính ngang ngược, hung hăng càn quấy, trong trấn này không ai là không biết đến hung danh, tửu lâu chúng ta chỉ kinh doanh nhỏ, không dám động chạm đến tổ kiến lửa đâu, mong các vị bỏ quá cho! Tiểu nhị thay đổi nét mặt, thật thà nói.
Tín Anh Vương! Tín Anh Vương là cái quái gì? Bản thiếu gia còn chưa đuổi hắn xuống đã may mắn lắm rồi! Thiết Trụ gằn giọng quát.
Lúc này, thiếu niên kia cùng với ba nam nhân nữa đi đến bên cạnh bàn ăn của đám người Vũ Thiên Long, hắn lạnh lùng hỏi: Ngươi vừa nói cái gì? .
Gia vừa chửi cha ngươi! Rắm chó, nghe rõ không, cha ngươi là rắm chó! Thiết Trụ trừng mắt, cười cợt đáp.
Hỗn đản, các ngươi muốn chết! Các ngươi không biết lão gia nhà chúng ta là ai sao? Nam nhân bên cạnh nghe vậy thì hung hăng đập một tay xuống bàn, khiến cho chiếc bàn vốn rắn chắc bỗng nhiên vỡ vụn, không những vậy, kình lực càng khiến cho bốn người Thiết Trụ ngã nhào lại phía sau.
Tiểu Kê vẫn ngủ ngon trên mặt đất, thậm chí còn ngáy rất say sưa, Thiết Trụ từ bên dưới lồm cồm bò dậy, khuôn mặt đỏ lừ, cũng trướng cổ quát: Muốn đánh nhau sao? Bà mẹ, nào! Nào! Động thủ đi .
Vũ Thiên Long trước sau tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, mặc cho chiếc bàn bị chấn vỡ, hóa thành vô số toái phiến, thì nét mặt hắn vẫn thủy chung không có lấy chút thay đổi, Vũ Thiên Long nhìn ra đám người kia có ba kẻ là Trúc Cơ sơ kỳ, còn lại toàn bộ đều là Ngưng Khí hậu kỳ tu sĩ.
Tiểu Tượng, Tiểu Mã đồng thời ngoái đầu nhìn sang, khi thấy Vũ Thiên Long cũng không có biểu cảm gì đáng kể, bọn hắn mới lặng lẽ ngồi im, hai huynh đệ Võ gia cùng Công Tôn Uyển chật vật đứng dậy, bất quá ba người chỉ âm trầm quan sát mà không nói một lời nào.
Thiên Long! Đệ sao vậy? Động thủ đi chứ! Thiết Trụ cả kinh hỏi.
Haha! Sao không mạnh miệng nữa đi! Bắt tên kia lại cho ta, dám xúc phạm vương công đại thần, Hừ! Thiếu niên hung hăng chỉ tay hướng Thiết Trụ, lập tức một nam nhân phía sau nhanh chóng lao đến muốn khống chế hắn.
Khốn kiếp! Bổn thiếu gia há lại sợ các ngươi sao! Thiết Trụ quát lớn, đại kiếm rời lưng, chỉ thấy một đạo kiếm quang mạnh mẽ chém về phía trước, nam nhân kia tu vị cũng không sai biệt lắm, chỉ là Ngưng Khí tầng thứ bảy, bởi vậy trong lúc tránh né đều phải cực kỳ chật vật.
Đại kiếm chém nát hết mấy dãy bàn, còn đánh sụp một mảng tường lớn, khách khanh trong tửu lâu nhận ra kinh động thì vội vàng nhốn nháo chạy trốn ra bên ngoài.
Ánh mắt sắc lạnh lộ rõ sát khí, Thiết Trụ tiếp tục chém ra thêm một kiếm nữa, quang hoa xé mở không gian mà xuống, thanh đại kiếm được làm bằng huyền thiết đen bóng, lại thô to nặng nề, cảm tưởng như một kiếm này hoàn toàn có thể khai sơn liệt thạch.
Nam nhân kia thấy vậy thì cười nhạt, ngang nhiên ngạnh kháng, một tay chụp lên hướng đỉnh đầu Uỳnh! Uỳnh! Thân thể hắn lập tức bị cỗ lực lượng cường hoành đánh cho chui tọt, rớt xuống bên dưới tầng một, để lại trên sàn gỗ rõ ràng một chiếc lỗ lớn.
Quá yếu! Bổn thiếu gia cứ tưởng thế nào Thiết Trụ một kiếm hạ được nam nhân kia thì nội tâm kích động, mĩa mai nói.
Chưa để hắn dứt lời, thình lình một đạo thiểm điện không biết từ đâu sinh sinh lao đến, bên trên còn mang theo thần thông thuật pháp đặc thù mà chỉ Trúc Cơ kỳ mới có thể triển khai, Thiết Trụ chỉ kịp hét lên một tiếng, thân thể to lớn chật vật muốn đi tránh né nhưng vô pháp, đạo điện lôi kia tốc độ quá nhanh.
Đúng lúc này lại có một cái đại thủ ấn màu vàng kim rực rỡ quét qua, quang mang sáng ngời chồng chất lên nhau, thủ ấn xé mở không gian cùng với đạo lôi điện kia một chỗ va chạm Ầm! Ầm! Thanh âm bạo tạc điên cuồng vang lên, hư vô bốn phía liên tiếp nổ vang từng hồi, ngay cả toàn bộ kiến trúc tửu lâu cũng bị trùng kích đến không ngừng lắc lư chao đảo.
Đạo thiểm điện tiêu tán, bất quá thủ ấn vẫn hướng về phía trước hung hăng áp tới, nam nhân mặc bạch bào vai đeo đoản đao, thần sắc đại biến, thân pháp chợt động, hắn nhanh chóng lách mình, thành công né tránh một kích kia của Vũ Thiên Long.
Toái Tâm Chưởng đánh nát cả một bức tường lớn, thậm chí quầy thu ngân lúc trước cũng vô thanh vô thức biến mất, may mắn là tất cả chúng nhân đều đã chạy trốn kịp thời.
Nam nhân âm trầm nhìn lại Vũ Thiên Long mà trái tim vẫn còn lộp bộp, hắn có cảm giác, lực lượng chứa đựng bên trong một chưởng vừa rồi không chỉ đơn giản Trúc Cơ sơ kỳ như hắn có thể đi ngăn cản.
Trúc Cơ trung kỳ! Không! Không thể nào! Nam nhân hét lên the thé, lời nói vừa rơi xuống hắn lại lắc đầu nguầy nguậy, Vũ Thiên Long mới có bao nhiêu? Hài tử mười tuổi lại có tu vị Trúc Cơ tất nhiên là điều không thể.
Khinh người quá đáng! Vũ Thiên Long khuôn mặt lạnh băng, phất tay áo nhỏ, đạm mạc đứng lên.
Đại gia! Đúng rồi, chúng ta chính là đại gia rồi! Hắc Hắc! Thứ này cho ngươi Tiểu Kê cười vui vẻ, sau đó ném ra một đỉnh bạc lớn.
Đa tạ các vị đại nhân! Tiểu nhị vội vàng chụp lấy đỉnh bạc, khuôn mặt nịnh nọt, kích động nói.
Đại nhân! Còn có cái danh xưng này sao? Tốt! Đại nhân cho ngươi thêm mười lượng Tiểu Kê tiếp tục ném ra đỉnh bạc thứ hai.
A! Vị thượng tiên này thật hào phóng, nếu ta nhìn không nhầm thì ngài hẳn phải là một tu chân giả, đời ta cực kỳ kính trọng những người có bối phận cao như ngài! Đôi mắt lanh lợi thoáng xoay chuyển, tên tiểu nhị lại thay đổi cách xưng hô, không những thế còn chắp tay, cúi đầu làm ra bộ dáng cam bái hạ phong.
Thượng tiên ư? Cho ngươi hẳn hai mươi lượng đi! .
Khi đám tiểu hài đang trân trối nhìn Tiểu Kê như nhìn một tên ngốc, cùng với thủ đoạn moi tiền tầm thường trước mắt, thì Tiểu Tượng lạnh lùng lên tiếng: Đồ ngu này! Nói một hồi nữa nó đưa ngươi lên tới cụ tổ, lúc đó cả bao tiền cũng đều hết sạch cho mà xem .
Vũ Thiên Long thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười khổ: Tiểu Kê này tuy ngốc nghếch nhưng lại rất đáng yêu! .
Tám người cùng bước lên tầng hai, trên chiếc bàn lớn đã được dọn sẵn mười mấy món ăn, nhìn vô cùng ngon mắt, Tiểu Tượng ăn như hổ cuốn, đến một mẩu xương hắn cũng không thèm nhả ra, vừa ăn vừa hít hà cảm khái: Đúng là không cơm ở đâu ngon bằng cơm quê a! .
Vũ Thiên Long chỉ động đũa, nhấm nháp qua loa, với bản thân hắn lúc này mà nói, thì trân tàng mỹ vị vào miệng cũng đều không có cảm giác ngon lành gì.
Tiểu Nhị! Cho một bình rượu Tiểu Kê lớn giọng gọi.
Tên tiểu nhị vừa rồi liền lật đật chạy đến, nhanh miệng nói: Vị thượng tiên này! Người muốn dùng loại rượu gì? Chỗ chúng ta có rất nhiều loại rượu ngon, có Túy Vân Tửu ngàn năm, có Mỹ Nhân Tửu, Quân Tử Tửu... Hắn một hơi kể ra đến mấy chục loại rượu.
Tiểu Kê nghe cũng không thèm nghe, lạnh nhạt nói: Thứ rượu bỏ đi, cho ta một bình Tửu Trung Chi Vương .
Tửu Trung Chi Vương! Khách nhân xung quanh nghe đến đây đều há hốc mồm, ngoái đầu nhìn lại, ngay cả đám người Vũ Thiên Long cũng thoáng động dung.
Tửu Trung Chi Vương sao? Loại rượu kia ta chưa từng nghe đến! .
Quan khách, ngài có nhầm lẫn gì chăng? Kinh nghiệm mấy chục năm chạy bàn, tiểu nhân còn chưa từng nghe qua trên đời có loại rượu này! Tiểu nhị ấp úng đáp lời.
Tiểu Kê! Tửu Trung Chi Vương là thứ rượu gì? Tiểu Mã kinh nghi hỏi.
Hắc Hắc! Rượu này là đế vương trong các loại rượu, chả vậy mà người ta gọi nó là Rượu Đế Tiểu Kê ung dung đáp.
Rượu đế! Vâng, vâng! Có rượu đế! .
Chẳng mấy chốc mà trên bàn chỉ còn lại mỗi cơm thừa canh cặn, sáu, bảy bình rượu nằm ngã nghiêng, Tiểu Kê khuôn mặt đỏ lừ, lảm nhảm: Thêm rượu! Thêm rượu A! Dứt lời hắn gục mặt lên bàn, ngủ say như chết.
Đúng lúc này, từ bên ngoài chợt vang lên thanh âm náo loạn: Đuổi hết đám dân đen ti tiện kia ra, hôm nay tửu lâu này thiếu gia nhà chúng ta bao hết! Bước vào là hơn chục nam nhân ăn mặc sang trọng, đi phía trước một thiếu niên tuổi tầm mười lăm, mười sáu, trắng trẻo dễ nhìn, hắn thân mang cẩm tú y phục, khuôn mặt lạnh nhạt, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn xung quanh một vòng.
Các vị quan khách! Ăn uống cũng đã rồi, mời các vị đi cho, lần sau lại ghé! Tiểu nhị hớt hãi chạy đến, mặt xám như tro, hấp tấp nói.
Đuổi sao? Chúng ta còn chưa có ăn xong! Tiểu Mã nhăn mặt, gằn giọng, nói.
Đám người kia là ai? Sao nhìn bộ dáng ngươi hốt hoảng đến vậy? Thiết Trụ bỉu môi hỏi.
Hắn là con trai thứ hai của Tín Anh Vương! Bản tính ngang ngược, hung hăng càn quấy, trong trấn này không ai là không biết đến hung danh, tửu lâu chúng ta chỉ kinh doanh nhỏ, không dám động chạm đến tổ kiến lửa đâu, mong các vị bỏ quá cho! Tiểu nhị thay đổi nét mặt, thật thà nói.
Tín Anh Vương! Tín Anh Vương là cái quái gì? Bản thiếu gia còn chưa đuổi hắn xuống đã may mắn lắm rồi! Thiết Trụ gằn giọng quát.
Lúc này, thiếu niên kia cùng với ba nam nhân nữa đi đến bên cạnh bàn ăn của đám người Vũ Thiên Long, hắn lạnh lùng hỏi: Ngươi vừa nói cái gì? .
Gia vừa chửi cha ngươi! Rắm chó, nghe rõ không, cha ngươi là rắm chó! Thiết Trụ trừng mắt, cười cợt đáp.
Hỗn đản, các ngươi muốn chết! Các ngươi không biết lão gia nhà chúng ta là ai sao? Nam nhân bên cạnh nghe vậy thì hung hăng đập một tay xuống bàn, khiến cho chiếc bàn vốn rắn chắc bỗng nhiên vỡ vụn, không những vậy, kình lực càng khiến cho bốn người Thiết Trụ ngã nhào lại phía sau.
Tiểu Kê vẫn ngủ ngon trên mặt đất, thậm chí còn ngáy rất say sưa, Thiết Trụ từ bên dưới lồm cồm bò dậy, khuôn mặt đỏ lừ, cũng trướng cổ quát: Muốn đánh nhau sao? Bà mẹ, nào! Nào! Động thủ đi .
Vũ Thiên Long trước sau tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, mặc cho chiếc bàn bị chấn vỡ, hóa thành vô số toái phiến, thì nét mặt hắn vẫn thủy chung không có lấy chút thay đổi, Vũ Thiên Long nhìn ra đám người kia có ba kẻ là Trúc Cơ sơ kỳ, còn lại toàn bộ đều là Ngưng Khí hậu kỳ tu sĩ.
Tiểu Tượng, Tiểu Mã đồng thời ngoái đầu nhìn sang, khi thấy Vũ Thiên Long cũng không có biểu cảm gì đáng kể, bọn hắn mới lặng lẽ ngồi im, hai huynh đệ Võ gia cùng Công Tôn Uyển chật vật đứng dậy, bất quá ba người chỉ âm trầm quan sát mà không nói một lời nào.
Thiên Long! Đệ sao vậy? Động thủ đi chứ! Thiết Trụ cả kinh hỏi.
Haha! Sao không mạnh miệng nữa đi! Bắt tên kia lại cho ta, dám xúc phạm vương công đại thần, Hừ! Thiếu niên hung hăng chỉ tay hướng Thiết Trụ, lập tức một nam nhân phía sau nhanh chóng lao đến muốn khống chế hắn.
Khốn kiếp! Bổn thiếu gia há lại sợ các ngươi sao! Thiết Trụ quát lớn, đại kiếm rời lưng, chỉ thấy một đạo kiếm quang mạnh mẽ chém về phía trước, nam nhân kia tu vị cũng không sai biệt lắm, chỉ là Ngưng Khí tầng thứ bảy, bởi vậy trong lúc tránh né đều phải cực kỳ chật vật.
Đại kiếm chém nát hết mấy dãy bàn, còn đánh sụp một mảng tường lớn, khách khanh trong tửu lâu nhận ra kinh động thì vội vàng nhốn nháo chạy trốn ra bên ngoài.
Ánh mắt sắc lạnh lộ rõ sát khí, Thiết Trụ tiếp tục chém ra thêm một kiếm nữa, quang hoa xé mở không gian mà xuống, thanh đại kiếm được làm bằng huyền thiết đen bóng, lại thô to nặng nề, cảm tưởng như một kiếm này hoàn toàn có thể khai sơn liệt thạch.
Nam nhân kia thấy vậy thì cười nhạt, ngang nhiên ngạnh kháng, một tay chụp lên hướng đỉnh đầu Uỳnh! Uỳnh! Thân thể hắn lập tức bị cỗ lực lượng cường hoành đánh cho chui tọt, rớt xuống bên dưới tầng một, để lại trên sàn gỗ rõ ràng một chiếc lỗ lớn.
Quá yếu! Bổn thiếu gia cứ tưởng thế nào Thiết Trụ một kiếm hạ được nam nhân kia thì nội tâm kích động, mĩa mai nói.
Chưa để hắn dứt lời, thình lình một đạo thiểm điện không biết từ đâu sinh sinh lao đến, bên trên còn mang theo thần thông thuật pháp đặc thù mà chỉ Trúc Cơ kỳ mới có thể triển khai, Thiết Trụ chỉ kịp hét lên một tiếng, thân thể to lớn chật vật muốn đi tránh né nhưng vô pháp, đạo điện lôi kia tốc độ quá nhanh.
Đúng lúc này lại có một cái đại thủ ấn màu vàng kim rực rỡ quét qua, quang mang sáng ngời chồng chất lên nhau, thủ ấn xé mở không gian cùng với đạo lôi điện kia một chỗ va chạm Ầm! Ầm! Thanh âm bạo tạc điên cuồng vang lên, hư vô bốn phía liên tiếp nổ vang từng hồi, ngay cả toàn bộ kiến trúc tửu lâu cũng bị trùng kích đến không ngừng lắc lư chao đảo.
Đạo thiểm điện tiêu tán, bất quá thủ ấn vẫn hướng về phía trước hung hăng áp tới, nam nhân mặc bạch bào vai đeo đoản đao, thần sắc đại biến, thân pháp chợt động, hắn nhanh chóng lách mình, thành công né tránh một kích kia của Vũ Thiên Long.
Toái Tâm Chưởng đánh nát cả một bức tường lớn, thậm chí quầy thu ngân lúc trước cũng vô thanh vô thức biến mất, may mắn là tất cả chúng nhân đều đã chạy trốn kịp thời.
Nam nhân âm trầm nhìn lại Vũ Thiên Long mà trái tim vẫn còn lộp bộp, hắn có cảm giác, lực lượng chứa đựng bên trong một chưởng vừa rồi không chỉ đơn giản Trúc Cơ sơ kỳ như hắn có thể đi ngăn cản.
Trúc Cơ trung kỳ! Không! Không thể nào! Nam nhân hét lên the thé, lời nói vừa rơi xuống hắn lại lắc đầu nguầy nguậy, Vũ Thiên Long mới có bao nhiêu? Hài tử mười tuổi lại có tu vị Trúc Cơ tất nhiên là điều không thể.
Khinh người quá đáng! Vũ Thiên Long khuôn mặt lạnh băng, phất tay áo nhỏ, đạm mạc đứng lên.
/108
|