Tiên sinh nói sai rồi! Thật sự hỗ thẹn cho một bậc trí giả được xưng tụng muôn đời Nhất Đại Đạo Sư, ta nhìn tiên sinh tuổi cũng chưa tới hai mươi niên kỷ, chừng ấy tuế nguyệt ít ỏi, tiên sinh biết gì về chuyện nhân sinh? Càng không nói đến Sinh Tử - Luân Hồi! Tiểu hài chầm chậm nói, dứt lời, hắn bỗng nhiên ngẩng cao đầu, trên đôi mắt sắc bén bạo phát ra tinh mang chói lòa.
Thanh niên vừa nhìn vào đôi mắt kia, toàn thân liền trở nên run rẩy, hắn không khống chế được mà chật vật lùi lại phía sau mấy bước: Ngươi! Ngươi là ai? Hô hấp nặng nề, thanh niên khó khăn nói.
Ta là ai? Ta cũng không rõ ràng! Bản thân tiên sinh sỡ học vốn bác đại tinh thâm, lại được thế nhân trọng vọng, bất quá! Đạo trời không phải thứ học được từ trong sách vở, càng không phải thứ chuyện xưa tích cũ truyền khẩu mua vui, muốn hiểu nhân sinh nên tự mình trải nghiệm nhân sinh, muốn ngộ sinh tử phải đi vào con đường sinh tử.
Trừ các bậc thánh nhân, không một ai có thể biết được chúng ta từ đâu đến và sẽ đi về đâu trong cuộc tử sinh bất tận, vô thủy vô chung này, thế giới bao la, vậy nên sinh tử chúng sanh cũng biến hóa khôn cùng!.
Luân hồi kia chính là hình ảnh cái bánh xe quay tròn, quay mãi không dừng, Đạo có ba ngàn thì luân hồi có sáu cõi: Thiên, nhân, a tu la, súc sanh, ngạ quỷ và địa ngục, chính nhân sinh là động lực thúc đẩy bánh xe luân hồi tự hành dịch chuyển, trong đó tham ái là tác nhân quan trọng, chính yếu nhất của chu trình này!.
Tham là tham vọng, ái là ái ân, nhân sinh ai chẳng có những thứ tưởng chừng dung dị! Nếu có thể dứt bỏ tham ái, tất nhiên cánh cửa luân hồi sẽ đóng lại, bất quá trên đời mấy người làm được!.
Ngài nói sinh tử là dòng sông, còn luân hồi là cây cầu bắc ngang qua dòng sông đó, cũng giống như hài tử nhìn mây nói khói, nhìn mưa nói nước.
Hài tử vừa dứt lời thì ung dung quay người bước ra khỏi đại môn, để lại sau lưng chúng nhân vẫn còn chưa hết bàng hoàng, rung động.
Thanh niên trầm mặc hồi lâu, trong não hải ngập trời sóng to gió lớn, hắn thất thần, ánh mắt mông lung, đôi chân mệt mỏi bước vào phía trong tiểu viện mà miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
Ta cứ tưởng mình vạn sự đã thông, thực không ngờ chỉ một câu nói của hài tử cũng khiến bản tâm ta lung lạc! E rằng cái danh xưng Nhất Đại Đạo Sư này từ nay phải bỏ! Bất quá khí tức của hắn, ánh mắt kia của hắn... Ta đã từng gặp qua đâu đó .
Nam nhân khẽ mím môi cười như tự giễu mình, bên ngoài chúng nhân cũng lần lượt rời đi, hắn lại đắm chìm vào trong thư họa, vẫn khuôn mặt đó, nhưng chung quy không thể nào vẽ thêm đôi mắt, loay hoay qua thêm mấy canh giờ tựa hồ khổ ải, cuối cùng thanh niên cũng phác ra được nhãn thần, bất quá, đôi mắt kia trắng dã vô hồn.
Đúng lúc này, hai giọt mực đen cố tình rơi xuống, chuẩn xác chấm phá tạo hình một đôi mắt tuyệt đẹp, đôi mắt u buồn lại xa xăm, tựa hồ đã từng chôn vùi đâu đó trong tuế nguyệt.
Thanh niên gật đầu vừa ý: Cũng như bức chân dung này! Ta cố công đến mấy đều vô ích, nhưng chỉ cần hai giọt mực vô tình rơi rớt đã phác họa nên hoàn chỉnh một tuyệt thế mỹ nhân! Họa như nhân sinh! Chỉ có thể ngộ, vô pháp cưỡng cầu!.
Đúng là nàng rồi, khuôn mặt này ta đã từng thấy qua..Trong mộng! Ta tặng nàng một chữ Tiên, đi cùng dung mạo, từ nay gọi nàng là Tiên Dung! Thanh niên nhẹ nhàng cầm lấy bức tranh, thần sắc lập tức liền trở nên nhu thuận.
Cũng vào năm đó, hắn lên kinh ứng thí, đỗ vào bảng đầu, bảy năm sau lại dứt áo từ bỏ con đường quan lộ đang còn thênh thang, cờ lộng hồi hương, chiêng trống ngập trời, tài hoa vẹn toàn là thế, càng không thiếu nữ nhân con nhà khuê các đem lòng đi thương thầm nhớ trộm, bất quá, vẫn không người có thể lay động đến trái tim hắn, ngày ngày thanh niên thường đem bức họa Tiên Dung ra ngắm, tối tối lại cùng mỹ nữ trong tranh chìm vào mộng đẹp.
Chẳng một thân nhân, đến bằng hữu cũng đều không có, sống kiếp người tẻ nhạt như vậy cho đến năm bảy mươi tuổi.
Một ngày tuyết rơi trắng trời, hàn phong gào thét, cả tiểu trấn đắm chìm trong cái giá rét tê tái, thanh niên ngày xưa lúc này đã là một lão nhân già yếu, trong căn nhà rộng thênh thang nhưng hiu quạnh vô cùng, khi màn đêm hàng lâm, phía thương thiên một ngôi sao xé trời rơi xuống, phút chốc đó ngôi sao bỗng nhiên bạo phát ra tinh mang chói lòa, cơ hồ là gào thét, cơ hồ là chấp nhất, muốn đi níu kéo lấy điểm cuối cùng của sinh mệnh.
Lão nhân nằm trên giường lớn, mi mắt trụp xuống, đưa cái ánh nhìn mỏi mệt hướng ra cửa sổ: Dù gì nó cũng từng hiện hữu giữa thương khung, đi chiếu rọi trời đêm qua tháng năm vô tận, đến mãn cục vẫn kịp đốt lên hào quang sáng tỏ! Còn ta thì sao? Một kiếp này quá phí hoài, đạo ta truy cầu rốt cuộc vẫn không thể ngộ.
Thân nhân không có, bằng hữu không kết giao, đạo lữ cũng chỉ là Tiên Dung trong họa, nhân lộ chẳng chông chênh, không trắc trở, ta đã bỏ hết tham ái.. Cuối cùng thì luân hồi nằm ở đâu? .
Lão nhân chật vật trở mình, đôi bàn tay gầy guộc cố gắng bấu víu lên bờ tường, muốn đi chống đở nhục thân đứng dậy, nhưng chút hơi tàn đành bất lực, trong nội tâm có thê lương, có gào thét, bất quá không thể kéo dài thêm sinh mệnh.
Khi mi mắt vừa trụp xuống, khi tứ chi mệt mỏi buông xuôi thì bên tai thình lình vang lên thanh âm: Bảy mươi năm, thứ ngươi đi trải nghiệm đâu phải là nhân sinh! Không hỷ nộ, không ái ố, đến tham luyến cũng phải do tự tay mình chặt bỏ, ngươi không có tham luyến, nên không thể nào hiểu được nhân sinh! .
Nhắm mắt lại, khi ngươi mở mắt chính là luân hồi .
******
Loại độc này vô cùng kỳ dị! Lại càng chưa từng thấy qua, đến ta cũng không thể mạnh mẽ khu trừ, trong thiên hạ này e rằng chẳng ai làm được! Tiểu Tượng đưa tay bắt mạch, tinh nguyên chân khí không ngừng rót vào, hắn nhìn Vũ Thiên Long một chút, cuối cùng lắc đầu ngao ngán.
Tượng thúc! Thiên Long! Đệ ấy...? Thiết Trụ thút thít nói, nơi mi mắt sớm đã đỏ hoe.
Không còn cách nào sao? Công Tôn Uyển nội tâm gấp gáp, một tháng qua nàng vẫn luôn ngồi bên cạnh, trông chừng Vũ Thiên Long, một bước cũng không rời.
Gian phòng trên tầng hai khách điếm, khí tức nặng nề lặng lẽ bao trùm, Vũ Thiên Long vẫn nằm đó, thần sắc cực kỳ nhợt nhạt, bên trong thức hải, Tiên Mệnh Ấn Ký cùng Chiến Thần Đỉnh quang mang ảm đạm, cơ hồ có một thứ lực lượng viễn siêu hết thảy đang sinh sinh phong ấn lấy.
Tại đan điền, linh khí khô kiệt, đến kỳ kinh bát mạch cũng đều vô cùng hư nhược, bất quá một tia đạo vận nhỏ nhoi màu bạch ngân thi thoảng vẫn tỏa ra quang mang le lói.
Ta có cách! Có điều,cách này không mấy khả thi! Ngồi trầm mặc nơi đó một tiểu hài tử toàn thân mặc đạo phục tông môn, lúc này hắn đạm mạc cất lời.
Minh Nhân! Cách ngươi nói là gì? Thời gian gấp rút, không khả thi cũng phải đi thử một lần, nếu để độc tố xâm nhập toàn bộ huyết quản.. Chỉ e vô phương cứu chữa! Thiết Trụ đảo mắt nhìn tiểu hài, bên trong rõ ràng đi ký thác lấy một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Hơn một tháng qua, cơ hồ toàn bộ Y Sư trong Trấn Đông Lâm đều được mời đến, thậm chí ngay cả những bậc đại năng như Tam Linh cũng đành phải lắc đầu, loại độc tố kia không người có thể gọi tên, càng không ai tìm ra giải dược.
Ta mặc dù trên Dược Đạo có chút thiên phú, bất quá, lần này không nắm chắc Tiểu hài ngưng một chút, sau đó lại âm trầm nói.
Nhục thân nhân loại tuy có phân ra mạnh yếu nhưng cũng không thể xa rời pháp tắc âm dương hòa hợp, nếu âm thịnh dương suy liền phát sinh bạo bệnh, ngược lại, dương thịnh âm suy sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Bảy phần máu huyết của Thiên Long đã bị độc tố xâm thực, muốn khu trừ chỉ còn một cách! .
Cách gì! Đám người ngưng thần lắng tai nghe, sau đó thảng thốt đồng thanh.
Đơn giản! Chỉ cần loại bỏ đi bảy phần kia! .
Làm sao có thể! Loại bỏ đến bảy phần?.. Cuối cùng cũng chết a! Tiểu Kê mặt ủ mày chau, vừa nghe xong liền vội vàng phản bác.
Nam, nữ, hai giới ứng với thái cực trận đồ, dương sinh dương, âm sinh âm, chỉ cần trong cơ thể hắn còn dương khí thì sẽ tiếp tục sản sinh! Bất quá, âm khí thiếu hụt...! Tiểu hài thoáng ngập ngừng.
Ý ngươi là phải dùng đến máu huyết của nữ giới để bù đắp? Công Tôn Uyển cả kinh hỏi.
Đúng vậy!
Biết tìm đâu ra! Chẳng lẽ đi giết người cướp máu? Chuyện này! Chuyện này! Tiểu Kê tròng mắt co rút lại, thần sắc hãi nhiên.
Âm dương giao hòa là tự nhiên mà thành, không thể gượng ép! Tiểu hài Minh Nhân lắc đầu, nói.
Chỉ có kẻ điên mới tình nguyện cho đi bảy phần máu huyết! Nếu các lão bà ngày xưa của Kê gia còn tại thế gian thì tốt a! Ta chỉ cần nói một tiếng, à không! Một câu thôi, thì muốn bao nhiêu máu cũng có! Tiểu Kê cảm khái.
Thanh niên vừa nhìn vào đôi mắt kia, toàn thân liền trở nên run rẩy, hắn không khống chế được mà chật vật lùi lại phía sau mấy bước: Ngươi! Ngươi là ai? Hô hấp nặng nề, thanh niên khó khăn nói.
Ta là ai? Ta cũng không rõ ràng! Bản thân tiên sinh sỡ học vốn bác đại tinh thâm, lại được thế nhân trọng vọng, bất quá! Đạo trời không phải thứ học được từ trong sách vở, càng không phải thứ chuyện xưa tích cũ truyền khẩu mua vui, muốn hiểu nhân sinh nên tự mình trải nghiệm nhân sinh, muốn ngộ sinh tử phải đi vào con đường sinh tử.
Trừ các bậc thánh nhân, không một ai có thể biết được chúng ta từ đâu đến và sẽ đi về đâu trong cuộc tử sinh bất tận, vô thủy vô chung này, thế giới bao la, vậy nên sinh tử chúng sanh cũng biến hóa khôn cùng!.
Luân hồi kia chính là hình ảnh cái bánh xe quay tròn, quay mãi không dừng, Đạo có ba ngàn thì luân hồi có sáu cõi: Thiên, nhân, a tu la, súc sanh, ngạ quỷ và địa ngục, chính nhân sinh là động lực thúc đẩy bánh xe luân hồi tự hành dịch chuyển, trong đó tham ái là tác nhân quan trọng, chính yếu nhất của chu trình này!.
Tham là tham vọng, ái là ái ân, nhân sinh ai chẳng có những thứ tưởng chừng dung dị! Nếu có thể dứt bỏ tham ái, tất nhiên cánh cửa luân hồi sẽ đóng lại, bất quá trên đời mấy người làm được!.
Ngài nói sinh tử là dòng sông, còn luân hồi là cây cầu bắc ngang qua dòng sông đó, cũng giống như hài tử nhìn mây nói khói, nhìn mưa nói nước.
Hài tử vừa dứt lời thì ung dung quay người bước ra khỏi đại môn, để lại sau lưng chúng nhân vẫn còn chưa hết bàng hoàng, rung động.
Thanh niên trầm mặc hồi lâu, trong não hải ngập trời sóng to gió lớn, hắn thất thần, ánh mắt mông lung, đôi chân mệt mỏi bước vào phía trong tiểu viện mà miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
Ta cứ tưởng mình vạn sự đã thông, thực không ngờ chỉ một câu nói của hài tử cũng khiến bản tâm ta lung lạc! E rằng cái danh xưng Nhất Đại Đạo Sư này từ nay phải bỏ! Bất quá khí tức của hắn, ánh mắt kia của hắn... Ta đã từng gặp qua đâu đó .
Nam nhân khẽ mím môi cười như tự giễu mình, bên ngoài chúng nhân cũng lần lượt rời đi, hắn lại đắm chìm vào trong thư họa, vẫn khuôn mặt đó, nhưng chung quy không thể nào vẽ thêm đôi mắt, loay hoay qua thêm mấy canh giờ tựa hồ khổ ải, cuối cùng thanh niên cũng phác ra được nhãn thần, bất quá, đôi mắt kia trắng dã vô hồn.
Đúng lúc này, hai giọt mực đen cố tình rơi xuống, chuẩn xác chấm phá tạo hình một đôi mắt tuyệt đẹp, đôi mắt u buồn lại xa xăm, tựa hồ đã từng chôn vùi đâu đó trong tuế nguyệt.
Thanh niên gật đầu vừa ý: Cũng như bức chân dung này! Ta cố công đến mấy đều vô ích, nhưng chỉ cần hai giọt mực vô tình rơi rớt đã phác họa nên hoàn chỉnh một tuyệt thế mỹ nhân! Họa như nhân sinh! Chỉ có thể ngộ, vô pháp cưỡng cầu!.
Đúng là nàng rồi, khuôn mặt này ta đã từng thấy qua..Trong mộng! Ta tặng nàng một chữ Tiên, đi cùng dung mạo, từ nay gọi nàng là Tiên Dung! Thanh niên nhẹ nhàng cầm lấy bức tranh, thần sắc lập tức liền trở nên nhu thuận.
Cũng vào năm đó, hắn lên kinh ứng thí, đỗ vào bảng đầu, bảy năm sau lại dứt áo từ bỏ con đường quan lộ đang còn thênh thang, cờ lộng hồi hương, chiêng trống ngập trời, tài hoa vẹn toàn là thế, càng không thiếu nữ nhân con nhà khuê các đem lòng đi thương thầm nhớ trộm, bất quá, vẫn không người có thể lay động đến trái tim hắn, ngày ngày thanh niên thường đem bức họa Tiên Dung ra ngắm, tối tối lại cùng mỹ nữ trong tranh chìm vào mộng đẹp.
Chẳng một thân nhân, đến bằng hữu cũng đều không có, sống kiếp người tẻ nhạt như vậy cho đến năm bảy mươi tuổi.
Một ngày tuyết rơi trắng trời, hàn phong gào thét, cả tiểu trấn đắm chìm trong cái giá rét tê tái, thanh niên ngày xưa lúc này đã là một lão nhân già yếu, trong căn nhà rộng thênh thang nhưng hiu quạnh vô cùng, khi màn đêm hàng lâm, phía thương thiên một ngôi sao xé trời rơi xuống, phút chốc đó ngôi sao bỗng nhiên bạo phát ra tinh mang chói lòa, cơ hồ là gào thét, cơ hồ là chấp nhất, muốn đi níu kéo lấy điểm cuối cùng của sinh mệnh.
Lão nhân nằm trên giường lớn, mi mắt trụp xuống, đưa cái ánh nhìn mỏi mệt hướng ra cửa sổ: Dù gì nó cũng từng hiện hữu giữa thương khung, đi chiếu rọi trời đêm qua tháng năm vô tận, đến mãn cục vẫn kịp đốt lên hào quang sáng tỏ! Còn ta thì sao? Một kiếp này quá phí hoài, đạo ta truy cầu rốt cuộc vẫn không thể ngộ.
Thân nhân không có, bằng hữu không kết giao, đạo lữ cũng chỉ là Tiên Dung trong họa, nhân lộ chẳng chông chênh, không trắc trở, ta đã bỏ hết tham ái.. Cuối cùng thì luân hồi nằm ở đâu? .
Lão nhân chật vật trở mình, đôi bàn tay gầy guộc cố gắng bấu víu lên bờ tường, muốn đi chống đở nhục thân đứng dậy, nhưng chút hơi tàn đành bất lực, trong nội tâm có thê lương, có gào thét, bất quá không thể kéo dài thêm sinh mệnh.
Khi mi mắt vừa trụp xuống, khi tứ chi mệt mỏi buông xuôi thì bên tai thình lình vang lên thanh âm: Bảy mươi năm, thứ ngươi đi trải nghiệm đâu phải là nhân sinh! Không hỷ nộ, không ái ố, đến tham luyến cũng phải do tự tay mình chặt bỏ, ngươi không có tham luyến, nên không thể nào hiểu được nhân sinh! .
Nhắm mắt lại, khi ngươi mở mắt chính là luân hồi .
******
Loại độc này vô cùng kỳ dị! Lại càng chưa từng thấy qua, đến ta cũng không thể mạnh mẽ khu trừ, trong thiên hạ này e rằng chẳng ai làm được! Tiểu Tượng đưa tay bắt mạch, tinh nguyên chân khí không ngừng rót vào, hắn nhìn Vũ Thiên Long một chút, cuối cùng lắc đầu ngao ngán.
Tượng thúc! Thiên Long! Đệ ấy...? Thiết Trụ thút thít nói, nơi mi mắt sớm đã đỏ hoe.
Không còn cách nào sao? Công Tôn Uyển nội tâm gấp gáp, một tháng qua nàng vẫn luôn ngồi bên cạnh, trông chừng Vũ Thiên Long, một bước cũng không rời.
Gian phòng trên tầng hai khách điếm, khí tức nặng nề lặng lẽ bao trùm, Vũ Thiên Long vẫn nằm đó, thần sắc cực kỳ nhợt nhạt, bên trong thức hải, Tiên Mệnh Ấn Ký cùng Chiến Thần Đỉnh quang mang ảm đạm, cơ hồ có một thứ lực lượng viễn siêu hết thảy đang sinh sinh phong ấn lấy.
Tại đan điền, linh khí khô kiệt, đến kỳ kinh bát mạch cũng đều vô cùng hư nhược, bất quá một tia đạo vận nhỏ nhoi màu bạch ngân thi thoảng vẫn tỏa ra quang mang le lói.
Ta có cách! Có điều,cách này không mấy khả thi! Ngồi trầm mặc nơi đó một tiểu hài tử toàn thân mặc đạo phục tông môn, lúc này hắn đạm mạc cất lời.
Minh Nhân! Cách ngươi nói là gì? Thời gian gấp rút, không khả thi cũng phải đi thử một lần, nếu để độc tố xâm nhập toàn bộ huyết quản.. Chỉ e vô phương cứu chữa! Thiết Trụ đảo mắt nhìn tiểu hài, bên trong rõ ràng đi ký thác lấy một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Hơn một tháng qua, cơ hồ toàn bộ Y Sư trong Trấn Đông Lâm đều được mời đến, thậm chí ngay cả những bậc đại năng như Tam Linh cũng đành phải lắc đầu, loại độc tố kia không người có thể gọi tên, càng không ai tìm ra giải dược.
Ta mặc dù trên Dược Đạo có chút thiên phú, bất quá, lần này không nắm chắc Tiểu hài ngưng một chút, sau đó lại âm trầm nói.
Nhục thân nhân loại tuy có phân ra mạnh yếu nhưng cũng không thể xa rời pháp tắc âm dương hòa hợp, nếu âm thịnh dương suy liền phát sinh bạo bệnh, ngược lại, dương thịnh âm suy sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Bảy phần máu huyết của Thiên Long đã bị độc tố xâm thực, muốn khu trừ chỉ còn một cách! .
Cách gì! Đám người ngưng thần lắng tai nghe, sau đó thảng thốt đồng thanh.
Đơn giản! Chỉ cần loại bỏ đi bảy phần kia! .
Làm sao có thể! Loại bỏ đến bảy phần?.. Cuối cùng cũng chết a! Tiểu Kê mặt ủ mày chau, vừa nghe xong liền vội vàng phản bác.
Nam, nữ, hai giới ứng với thái cực trận đồ, dương sinh dương, âm sinh âm, chỉ cần trong cơ thể hắn còn dương khí thì sẽ tiếp tục sản sinh! Bất quá, âm khí thiếu hụt...! Tiểu hài thoáng ngập ngừng.
Ý ngươi là phải dùng đến máu huyết của nữ giới để bù đắp? Công Tôn Uyển cả kinh hỏi.
Đúng vậy!
Biết tìm đâu ra! Chẳng lẽ đi giết người cướp máu? Chuyện này! Chuyện này! Tiểu Kê tròng mắt co rút lại, thần sắc hãi nhiên.
Âm dương giao hòa là tự nhiên mà thành, không thể gượng ép! Tiểu hài Minh Nhân lắc đầu, nói.
Chỉ có kẻ điên mới tình nguyện cho đi bảy phần máu huyết! Nếu các lão bà ngày xưa của Kê gia còn tại thế gian thì tốt a! Ta chỉ cần nói một tiếng, à không! Một câu thôi, thì muốn bao nhiêu máu cũng có! Tiểu Kê cảm khái.
/108
|