Chương 100: Muốn đàn ông thì cứ tìm anh
Dư bắc ɭϊếʍ môi.
Tới rồi, tới rồi, rút cục cũng tới cảnh quan trọng rồi.
Thú thật, Dư Bắc chưa từng có bạn gái.
Nhưng hồi mẫu giáo cậu đã hôn một bạn nữ.
Đấy là mẹ kể, chứ Dư Bắc chẳng nhớ nổi.
Dư Hương Liên nhắc lại chuyện cũ, nói bữa trưa hôm đó bạn nữ kia ăn sườn xào chua ngọt, Dư Bắc nhào qua cướp, cắn người ta phát khóc.
Cô giáo phê bình Dư Hương Liên, bảo chăm sóc Dư Bắc tốt vào, để con đói thế bao giờ không.
Dư Hương Liên điên tiết, về hầm một cân chân giò cho Dư Bắc, không ăn hết thì không được ngủ.
Chắc đấy là lý do khiến cậu thèm cả tỉ thứ nhưng chẳng bao giờ thèm chân giò.
Dư Bắc nghĩ tính ra đó là nụ hôn đầu của cậu.
Cảm giác thế nào chẳng rõ.
Nhưng sườn xào chua ngọt chắc chắn là ngon.
Đáng tiếc thật.
Nghe nói miệng con gái vừa mềm vừa ngọt, không biết đúng không.
Mình vẫn chưa có cơ hội để trải nghiệm một nụ hôn chân chính.
Đếch phải kiểu thụt bồn cầu giống Cố Diệc Minh.
Kỹ thuật của Cố Diệc Minh đã khiến mình bớt dịu dàng đi nhiều.
"Từ từ."
Sắp bắt đầu quay, Cố Diệc Minh đột nhiên lên tiếng.
"Sao vậy tổng giám đốc Cố?"
Cố Diệc Minh nghiêm túc nói: "Diễn viên đã quay liên tục cả buổi chiều rồi, không thay đổi cảm xúc nhanh thế được, để họ nghỉ ngơi chút đi. Cảnh này khá quan trọng, đạo diễn cho họ chuẩn bị một lát."
Kỷ Vi Vi giơ tay bảo: "Tôi ổn."
Con gái nhà người ta dũng cảm vậy, Dư Bắc đâu thể thua kém.
"Tôi cũng chuẩn bị xong rồi!" Dư Bắc giơ tay theo.
"Em chưa chuẩn bị xong."
Hôm nay trời nắng to, Cố Diệc Minh đeo kính râm.
Chẳng ai biết cảm xúc của anh ẩn sau đôi kính ấy.
"Em..."
Dư Bắc như đạn đã lên nòng, song lại bị Cố Diệc Minh ngăn cản.
Cảm giác này giống y hệt lúc bật phim heo rồi mà tự dưng bố mẹ xông vào phòng.
Dư Bắc và Kỷ Vi Vi ngồi chờ ở chỗ nghỉ.
Cố Diệc Minh cúi đầu, nói gì đó với đạo diễn.
Đạo diễn hơi tỏ vẻ khó hiểu, Cố Diệc Minh bèn nói vài câu, anh ta mới gật gù rồi ngoảnh sang thảo luận cùng quay phim.
Dư Bắc cảm thấy chắc chắn Cố Diệc Minh chẳng có âm mưu gì tốt đẹp.
"Ok, Dư Bắc, Kỷ Vi Vi, tí nữa sẽ bỏ góc quay đặc tả, các cảnh khác không đổi. Cảnh cuối cùng quay từ xa, hai người hôn giả là được."
"Gì cơ?" Dư Bắc nghệt ra. "Sao lại đổi thành hôn giả? Lúc anh giải thích kịch bản với chúng tôi đâu phải như thế."
Đạo diễn đáp: "Tổng giám đốc Cố bảo vì trong nước kiểm duyệt gắt gao, quay đặc tả có thể sẽ không được duyệt."
Cố Diệc Minh gật đầu: "Chúng ta làm phim cần suy nghĩ cho sức khoẻ tâm lý trẻ vị thành niên, không thể gây ảnh hưởng xấu, phải phát huy tinh thần dân giàu, nước mạnh, xã hội dân chủ, công bằng, văn minh, tuyên truyền các nội dung tích cực."
Bây giờ lại lôi lành mạnh nọ kia ra nói với ông đây hả?
Sao lúc nhất quyết không chịu đeo bao thì đếch nghĩ đến giữ gìn sức khỏe đi?
Dư Bắc không nghe.
Hạnh phúc của bản thân, phải tự giành lấy.
"Nhưng hôn giả thì trông sẽ thiếu tính chân thực. Điện ảnh yêu cầu độ chân thực cao còn gì?"
Má nó, câu này do chính Cố Diệc Minh nói!
"Với khả năng của đạo diễn, hoàn toàn có thể biến giả thành thật."
"Nhưng..."
"Dư Bắc, quay phim điện ảnh là một việc vô cùng cao quý, chẳng phải chỗ để em giở trò lưu manh." Cố Diệc Minh nghiêm khắc phê bình cậu. "Ngoài ra còn cần cân nhắc tới vấn đề danh dự của con gái nhà người ta. Hôn giả đi."
Kỷ Vi Vi vốn rất chuyên nghiệp, nghe vậy bèn ngơ ngác: "Thật sự thì tôi không bận tâm những việc đó đâu. Kết quả cuối cùng của bộ phim quan trọng hơn..."
"Nếu còn vấn đề gì, có thể bàn bạc thêm với đạo diễn, không thì bắt đầu đi."
Quân độc tài Cố Diệc Minh.
Ghê gớm nhỉ?
Ngài nói gì cũng đúng.
Ngài thì kinh rồi.
Dư Bắc bực ơi là bực.
Phí công tối qua bị hôn không dưới ba mươi lần.
Cái lùm má.
Chắc chắn Cố Diệc Minh cố tình, không muốn mình được sống yên ổn đây mà.
Chèn ép người yêu cũ.
Chưa biết chừng mình có thể nhận giải nhờ nụ hôn này.
Hay Cố Diệc Minh có mục đích gì khác?
Dù sao cũng chẳng thể kết luận rằng Tháp Tokyo tự dưng khôn ra, muốn hôn mình nhỉ?
Vậy thì lợn biết trèo cây.
Phiền quá, mọi điều tốt đẹp trêи thế giới này đều bị Cố Diệc Minh nắm trong tay.
Đạo diễn sắp hô bắt đầu, Dư Bắc đành bình tĩnh lại, diễn theo yêu cầu.
May mà Dư Bắc và Kỷ Vi Vi đều được đào tạo bài bản, dù thay đổi đột ngột nhưng vẫn quay một lần là đạt.
Đạo diễn nhìn màn hình, muốn tìm ra những điểm chưa hài lòng.
Dư Bắc với Kỷ Vi Vi cũng xáp vào xem.
Trêи màn hình, Dư Bắc và Kỷ Vi Vi ngồi trêи nắp capô ô tô, hai chiếc bóng cực kỳ hoàn hảo đổ dài dưới ánh chiều tà.
Có hôn hay không, thật sự chẳng nhận ra nổi.
Khung cảnh trông vô cùng duy mỹ.
Dư Bắc xoa cằm, nói: "Nếu có thêm góc đặc tả, trong nét đẹp chứa sự chân thực thì khán giả sẽ dễ đồng cảm."
Cố Diệc Minh lườm cậu.
"Ý kiến tồi. Giờ mặt trời lặn rồi, rất khó để tạo ra được ánh sáng giống như thế, chỉ một chút sai lệch thôi sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả tổng quan."
"Đúng, đúng!" Đạo diễn gật đầu lia lịa. "Các cảnh quay chiều hôm nay đã kết thúc tốt đẹp! Dư Bắc, Kỷ Vi Vi, hai cô cậu có thể về khách sạn nghỉ ngơi sớm!"
Kỷ Vi Vi mỉm cười cảm ơn.
Dư Bắc mặt mày ủ dột.
Buổi tối là cảnh quay của đám Tiêu Thành Chu Kiêu, Dư Bắc ở lại cũng vô ích nên cậu chuẩn bị lên ô tô đi về.
"Vừa hay anh cũng về khách sạn, em ngồi xe anh đi."
"Không tiện đường." Dư Bắc từ chối. "Anh phòng 202, em ở 203."
"Lên xe."
"Ừm."
Vừa trèo lên, Tiểu Bạch đã gửi tin nhắn thoại cho cậu.
Dư Bắc lén lấy tai nghe ra nghe.
Tiểu Bạch: "Anh Tiểu Bắc, anh đi xe tổng giám đốc Cố hả? Sao anh không gọi em? Hình như em thấy anh ngồi ở ghế phụ."
Dư Bắc thì thầm trả lời.
"Ừm... Thật ra tôi muốn ở đằng sau Cố Diệc Minh cơ."
Tiểu Bạch gào: "À ghê! Anh dám nghĩ vậy à? Tổng giám đốc không đồng ý đâu nhỉ?"
Dư Bắc ngơ ngác, nghĩ mãi mới hiểu.
Cậu đang chuẩn bị mắng Tiểu Bạch vài câu thì Cố Diệc Minh lên tiếng.
"Út Cưng."
Lâu lắm rồi Dư Bắc chưa nghe thấy biệt danh này.
Kể từ sau khi chia tay, hình như đây là lần đầu tiên Cố Diệc Minh gọi mình vậy.
Nghe mà buồn.
Muốn khóc.
"Dạo này em cảm thấy thế nào?"
"Thế nào gì?"
Dư Bắc khịt mũi.
Sau khi mặt trời lặn, trời trở lạnh, lạnh tới nỗi khiến sống mũi người ta cay cay.
"Chuyện tình cảm đó. Em thấy sao về tình yêu trai gái?"
"Đang bận bù đầu bù cổ, làm gì có thời gian yêu đương?"
Nếu lúc này có điếu thuốc, mình sẽ hút một hơi để làm màu cho ngầu.
"Vậy mà em còn háo hức muốn nọ kia với Kỷ Vi Vi?"
"Nọ kia cái quái gì? Em nghiêm túc suy nghĩ cho chất lượng của bộ phim."
Cố Diệc Minh thật sự nghĩ mình là loại đểu giả thừa nước đục thả câu hả?
Ờ, mình zậy đó.
Cũng đếch đến lượt Cố Diệc Minh càm ràm.
"Ok, ok." Cố Diệc Minh gật đầu nói. "Nhưng nếu em có cảm xúc với con gái thì anh... Anh ủng hộ em."
Dư Bắc chỉ muốn trợn ngược mắt.
"Cố Diệc Minh, axachovl*."
(*Anh xàm chó vl.)
"Gì cơ?"
"Không gì cả."
Cố Diệc Minh nghiêm túc bảo: "Anh nói thật đấy. Nếu em có thể sống cuộc sống bình thường, anh sẽ vui cho em."
Hai chữ bình thường khiến Dư Bắc thấy chướng tai.
"Cái đếch gì là bình thường?" Dư Bắc nổi cáu. "Anh đừng quên, Cố Diệc Minh, anh từng ngủ với người đồng tính. Nếu em bất bình thường thì anh cũng thế!"
"Đó chỉ là..."
Cố Diệc Minh ngừng lại, không biết định nói gì.
"Chỉ là giải quyết nhu cầu? Hay vì giúp em?" Dư Bắc cười khẩy. "Được, xem ra chúng ta chia tay là đúng. Anh lo làm người bình thường cho tốt đi."
Cố Diệc Minh phân bua: "Anh không có ý đấy. Sao em cứ hiểu sai anh vậy? Ý anh là nếu em có thể sống bình an thì anh không mong em tiếp tục bước trêи con đường gian nan này..."
Dư Bắc ngắt lời anh: "Thôi ngưng giùm, em biết anh vốn coi thường đồng tính. Nói thật nhé, em cũng biết anh tìm Vương Canh Thạc để bẻ thẳng em. Lại còn kêu thích ở bên cạnh em, định lừa ai?"
Cố Diệc Minh bị mắng té tát, sa sầm mặt mũi nhưng chẳng phản bác.
Không phản bác chứng tỏ anh ấy nghĩ thế thật.
Dư Bắc cũng im lặng.
Bầu không khí trong xe vô cùng nặng nề.
Cố Diệc Minh lái xe vào khách sạn rồi mới lên tiếng.
"Út Cưng, anh không ép em, anh chỉ nghĩ em xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn."
Cuộc sống tốt hơn?
Cái quái gì cơ?
Cố Diệc Minh bắt đầu văn vở kiểu Súp Gà Cho Tâm Hồn đấy à?
Mình không biết cuộc sống tốt hơn sẽ như thế nào.
Chỉ biết cuộc sống có Cố Diệc Minh mới là tuyệt vời nhất.
Nhưng khi ở bên cạnh Cố Diệc Minh, mình lại chẳng thấy chút hi vọng nào.
Xa xôi, diệu vợi.
"Út Cưng, nếu em thích con gái, anh sẽ chúc phúc cho em. Song nếu em thích đàn ông hơn... Ờm, muốn làm chuyện đó thì đừng tìm người khác, tìm anh là được."
Đếch muốn khóc nữa.
Muốn đấm cho Cố Diệc Minh khóc tu tu.
"Ờ, em biết rồi. Em sẽ trở thành trai thẳng, lấy vợ, sinh con."
Dư Bắc định xuống xe, Cố Diệc Minh giữ cậu lại.
"Em đừng vì giận mà nói những lời đó." Cố Diệc Minh nhìn cậu.
"Đâu có, không phải giận dỗi gì cả. Em cảm thấy chắc mình không thích đàn ông nữa."
Dư Bắc rất bình tĩnh.
Như thể bản thân đang chìm sâu dưới đáy biển.
Dư Bắc xuống xe, gạt tay Cố Diệc Minh ra, bước trêи hành lang dài dằng dặc của trang viên.
Cố Diệc Minh nhắc tới vụ xu hướng tính ɖu͙ƈ, Dư Bắc cũng phải suy nghĩ kỹ càng.
Nếu xu hướng tính ɖu͙ƈ chỉ là khao khát làm chuyện ấy với một người thì có lẽ mình bị lãnh cảm.
Do vậy xu hướng tính ɖu͙ƈ của mình chính là Cố Diệc Minh.
Dư Bắc lén rút một điếu thuốc từ túi ra.
Chôm chỉa trêи xe Cố Diệc Minh đấy.
Hê hê.
Cố Diệc Minh đặt bao thuốc chỗ kính chắn gió, không để ý.
Dư Bắc ngậm thuốc, dẫm chân lên bồn hoa, bắt chước dáng hút thuốc của Cố Diệc Minh.
Ngầu hẳn.
Moá, quên trộm bật lửa rồi.
Dư Bắc gãi đầu, chẳng còn cách nào khác, đành đi tìm phục vụ.
Đâu thể cọ gỗ để lấy lửa.
"Tôi muốn... lửa." Dư Bắc ra hiệu bằng tay. "Tạch tạch, phụt..."
"À, tôi hiểu."
Nhân viên phục vụ dẫn cậu đến chỗ lò sưởi.
Cũng được.
Dư Bắc châm thuốc, rít mạnh một hơi rồi ho sặc sụa.
"Khụ khụ!"
Rát hết cả cổ họng.
Dư bắc ɭϊếʍ môi.
Tới rồi, tới rồi, rút cục cũng tới cảnh quan trọng rồi.
Thú thật, Dư Bắc chưa từng có bạn gái.
Nhưng hồi mẫu giáo cậu đã hôn một bạn nữ.
Đấy là mẹ kể, chứ Dư Bắc chẳng nhớ nổi.
Dư Hương Liên nhắc lại chuyện cũ, nói bữa trưa hôm đó bạn nữ kia ăn sườn xào chua ngọt, Dư Bắc nhào qua cướp, cắn người ta phát khóc.
Cô giáo phê bình Dư Hương Liên, bảo chăm sóc Dư Bắc tốt vào, để con đói thế bao giờ không.
Dư Hương Liên điên tiết, về hầm một cân chân giò cho Dư Bắc, không ăn hết thì không được ngủ.
Chắc đấy là lý do khiến cậu thèm cả tỉ thứ nhưng chẳng bao giờ thèm chân giò.
Dư Bắc nghĩ tính ra đó là nụ hôn đầu của cậu.
Cảm giác thế nào chẳng rõ.
Nhưng sườn xào chua ngọt chắc chắn là ngon.
Đáng tiếc thật.
Nghe nói miệng con gái vừa mềm vừa ngọt, không biết đúng không.
Mình vẫn chưa có cơ hội để trải nghiệm một nụ hôn chân chính.
Đếch phải kiểu thụt bồn cầu giống Cố Diệc Minh.
Kỹ thuật của Cố Diệc Minh đã khiến mình bớt dịu dàng đi nhiều.
"Từ từ."
Sắp bắt đầu quay, Cố Diệc Minh đột nhiên lên tiếng.
"Sao vậy tổng giám đốc Cố?"
Cố Diệc Minh nghiêm túc nói: "Diễn viên đã quay liên tục cả buổi chiều rồi, không thay đổi cảm xúc nhanh thế được, để họ nghỉ ngơi chút đi. Cảnh này khá quan trọng, đạo diễn cho họ chuẩn bị một lát."
Kỷ Vi Vi giơ tay bảo: "Tôi ổn."
Con gái nhà người ta dũng cảm vậy, Dư Bắc đâu thể thua kém.
"Tôi cũng chuẩn bị xong rồi!" Dư Bắc giơ tay theo.
"Em chưa chuẩn bị xong."
Hôm nay trời nắng to, Cố Diệc Minh đeo kính râm.
Chẳng ai biết cảm xúc của anh ẩn sau đôi kính ấy.
"Em..."
Dư Bắc như đạn đã lên nòng, song lại bị Cố Diệc Minh ngăn cản.
Cảm giác này giống y hệt lúc bật phim heo rồi mà tự dưng bố mẹ xông vào phòng.
Dư Bắc và Kỷ Vi Vi ngồi chờ ở chỗ nghỉ.
Cố Diệc Minh cúi đầu, nói gì đó với đạo diễn.
Đạo diễn hơi tỏ vẻ khó hiểu, Cố Diệc Minh bèn nói vài câu, anh ta mới gật gù rồi ngoảnh sang thảo luận cùng quay phim.
Dư Bắc cảm thấy chắc chắn Cố Diệc Minh chẳng có âm mưu gì tốt đẹp.
"Ok, Dư Bắc, Kỷ Vi Vi, tí nữa sẽ bỏ góc quay đặc tả, các cảnh khác không đổi. Cảnh cuối cùng quay từ xa, hai người hôn giả là được."
"Gì cơ?" Dư Bắc nghệt ra. "Sao lại đổi thành hôn giả? Lúc anh giải thích kịch bản với chúng tôi đâu phải như thế."
Đạo diễn đáp: "Tổng giám đốc Cố bảo vì trong nước kiểm duyệt gắt gao, quay đặc tả có thể sẽ không được duyệt."
Cố Diệc Minh gật đầu: "Chúng ta làm phim cần suy nghĩ cho sức khoẻ tâm lý trẻ vị thành niên, không thể gây ảnh hưởng xấu, phải phát huy tinh thần dân giàu, nước mạnh, xã hội dân chủ, công bằng, văn minh, tuyên truyền các nội dung tích cực."
Bây giờ lại lôi lành mạnh nọ kia ra nói với ông đây hả?
Sao lúc nhất quyết không chịu đeo bao thì đếch nghĩ đến giữ gìn sức khỏe đi?
Dư Bắc không nghe.
Hạnh phúc của bản thân, phải tự giành lấy.
"Nhưng hôn giả thì trông sẽ thiếu tính chân thực. Điện ảnh yêu cầu độ chân thực cao còn gì?"
Má nó, câu này do chính Cố Diệc Minh nói!
"Với khả năng của đạo diễn, hoàn toàn có thể biến giả thành thật."
"Nhưng..."
"Dư Bắc, quay phim điện ảnh là một việc vô cùng cao quý, chẳng phải chỗ để em giở trò lưu manh." Cố Diệc Minh nghiêm khắc phê bình cậu. "Ngoài ra còn cần cân nhắc tới vấn đề danh dự của con gái nhà người ta. Hôn giả đi."
Kỷ Vi Vi vốn rất chuyên nghiệp, nghe vậy bèn ngơ ngác: "Thật sự thì tôi không bận tâm những việc đó đâu. Kết quả cuối cùng của bộ phim quan trọng hơn..."
"Nếu còn vấn đề gì, có thể bàn bạc thêm với đạo diễn, không thì bắt đầu đi."
Quân độc tài Cố Diệc Minh.
Ghê gớm nhỉ?
Ngài nói gì cũng đúng.
Ngài thì kinh rồi.
Dư Bắc bực ơi là bực.
Phí công tối qua bị hôn không dưới ba mươi lần.
Cái lùm má.
Chắc chắn Cố Diệc Minh cố tình, không muốn mình được sống yên ổn đây mà.
Chèn ép người yêu cũ.
Chưa biết chừng mình có thể nhận giải nhờ nụ hôn này.
Hay Cố Diệc Minh có mục đích gì khác?
Dù sao cũng chẳng thể kết luận rằng Tháp Tokyo tự dưng khôn ra, muốn hôn mình nhỉ?
Vậy thì lợn biết trèo cây.
Phiền quá, mọi điều tốt đẹp trêи thế giới này đều bị Cố Diệc Minh nắm trong tay.
Đạo diễn sắp hô bắt đầu, Dư Bắc đành bình tĩnh lại, diễn theo yêu cầu.
May mà Dư Bắc và Kỷ Vi Vi đều được đào tạo bài bản, dù thay đổi đột ngột nhưng vẫn quay một lần là đạt.
Đạo diễn nhìn màn hình, muốn tìm ra những điểm chưa hài lòng.
Dư Bắc với Kỷ Vi Vi cũng xáp vào xem.
Trêи màn hình, Dư Bắc và Kỷ Vi Vi ngồi trêи nắp capô ô tô, hai chiếc bóng cực kỳ hoàn hảo đổ dài dưới ánh chiều tà.
Có hôn hay không, thật sự chẳng nhận ra nổi.
Khung cảnh trông vô cùng duy mỹ.
Dư Bắc xoa cằm, nói: "Nếu có thêm góc đặc tả, trong nét đẹp chứa sự chân thực thì khán giả sẽ dễ đồng cảm."
Cố Diệc Minh lườm cậu.
"Ý kiến tồi. Giờ mặt trời lặn rồi, rất khó để tạo ra được ánh sáng giống như thế, chỉ một chút sai lệch thôi sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả tổng quan."
"Đúng, đúng!" Đạo diễn gật đầu lia lịa. "Các cảnh quay chiều hôm nay đã kết thúc tốt đẹp! Dư Bắc, Kỷ Vi Vi, hai cô cậu có thể về khách sạn nghỉ ngơi sớm!"
Kỷ Vi Vi mỉm cười cảm ơn.
Dư Bắc mặt mày ủ dột.
Buổi tối là cảnh quay của đám Tiêu Thành Chu Kiêu, Dư Bắc ở lại cũng vô ích nên cậu chuẩn bị lên ô tô đi về.
"Vừa hay anh cũng về khách sạn, em ngồi xe anh đi."
"Không tiện đường." Dư Bắc từ chối. "Anh phòng 202, em ở 203."
"Lên xe."
"Ừm."
Vừa trèo lên, Tiểu Bạch đã gửi tin nhắn thoại cho cậu.
Dư Bắc lén lấy tai nghe ra nghe.
Tiểu Bạch: "Anh Tiểu Bắc, anh đi xe tổng giám đốc Cố hả? Sao anh không gọi em? Hình như em thấy anh ngồi ở ghế phụ."
Dư Bắc thì thầm trả lời.
"Ừm... Thật ra tôi muốn ở đằng sau Cố Diệc Minh cơ."
Tiểu Bạch gào: "À ghê! Anh dám nghĩ vậy à? Tổng giám đốc không đồng ý đâu nhỉ?"
Dư Bắc ngơ ngác, nghĩ mãi mới hiểu.
Cậu đang chuẩn bị mắng Tiểu Bạch vài câu thì Cố Diệc Minh lên tiếng.
"Út Cưng."
Lâu lắm rồi Dư Bắc chưa nghe thấy biệt danh này.
Kể từ sau khi chia tay, hình như đây là lần đầu tiên Cố Diệc Minh gọi mình vậy.
Nghe mà buồn.
Muốn khóc.
"Dạo này em cảm thấy thế nào?"
"Thế nào gì?"
Dư Bắc khịt mũi.
Sau khi mặt trời lặn, trời trở lạnh, lạnh tới nỗi khiến sống mũi người ta cay cay.
"Chuyện tình cảm đó. Em thấy sao về tình yêu trai gái?"
"Đang bận bù đầu bù cổ, làm gì có thời gian yêu đương?"
Nếu lúc này có điếu thuốc, mình sẽ hút một hơi để làm màu cho ngầu.
"Vậy mà em còn háo hức muốn nọ kia với Kỷ Vi Vi?"
"Nọ kia cái quái gì? Em nghiêm túc suy nghĩ cho chất lượng của bộ phim."
Cố Diệc Minh thật sự nghĩ mình là loại đểu giả thừa nước đục thả câu hả?
Ờ, mình zậy đó.
Cũng đếch đến lượt Cố Diệc Minh càm ràm.
"Ok, ok." Cố Diệc Minh gật đầu nói. "Nhưng nếu em có cảm xúc với con gái thì anh... Anh ủng hộ em."
Dư Bắc chỉ muốn trợn ngược mắt.
"Cố Diệc Minh, axachovl*."
(*Anh xàm chó vl.)
"Gì cơ?"
"Không gì cả."
Cố Diệc Minh nghiêm túc bảo: "Anh nói thật đấy. Nếu em có thể sống cuộc sống bình thường, anh sẽ vui cho em."
Hai chữ bình thường khiến Dư Bắc thấy chướng tai.
"Cái đếch gì là bình thường?" Dư Bắc nổi cáu. "Anh đừng quên, Cố Diệc Minh, anh từng ngủ với người đồng tính. Nếu em bất bình thường thì anh cũng thế!"
"Đó chỉ là..."
Cố Diệc Minh ngừng lại, không biết định nói gì.
"Chỉ là giải quyết nhu cầu? Hay vì giúp em?" Dư Bắc cười khẩy. "Được, xem ra chúng ta chia tay là đúng. Anh lo làm người bình thường cho tốt đi."
Cố Diệc Minh phân bua: "Anh không có ý đấy. Sao em cứ hiểu sai anh vậy? Ý anh là nếu em có thể sống bình an thì anh không mong em tiếp tục bước trêи con đường gian nan này..."
Dư Bắc ngắt lời anh: "Thôi ngưng giùm, em biết anh vốn coi thường đồng tính. Nói thật nhé, em cũng biết anh tìm Vương Canh Thạc để bẻ thẳng em. Lại còn kêu thích ở bên cạnh em, định lừa ai?"
Cố Diệc Minh bị mắng té tát, sa sầm mặt mũi nhưng chẳng phản bác.
Không phản bác chứng tỏ anh ấy nghĩ thế thật.
Dư Bắc cũng im lặng.
Bầu không khí trong xe vô cùng nặng nề.
Cố Diệc Minh lái xe vào khách sạn rồi mới lên tiếng.
"Út Cưng, anh không ép em, anh chỉ nghĩ em xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn."
Cuộc sống tốt hơn?
Cái quái gì cơ?
Cố Diệc Minh bắt đầu văn vở kiểu Súp Gà Cho Tâm Hồn đấy à?
Mình không biết cuộc sống tốt hơn sẽ như thế nào.
Chỉ biết cuộc sống có Cố Diệc Minh mới là tuyệt vời nhất.
Nhưng khi ở bên cạnh Cố Diệc Minh, mình lại chẳng thấy chút hi vọng nào.
Xa xôi, diệu vợi.
"Út Cưng, nếu em thích con gái, anh sẽ chúc phúc cho em. Song nếu em thích đàn ông hơn... Ờm, muốn làm chuyện đó thì đừng tìm người khác, tìm anh là được."
Đếch muốn khóc nữa.
Muốn đấm cho Cố Diệc Minh khóc tu tu.
"Ờ, em biết rồi. Em sẽ trở thành trai thẳng, lấy vợ, sinh con."
Dư Bắc định xuống xe, Cố Diệc Minh giữ cậu lại.
"Em đừng vì giận mà nói những lời đó." Cố Diệc Minh nhìn cậu.
"Đâu có, không phải giận dỗi gì cả. Em cảm thấy chắc mình không thích đàn ông nữa."
Dư Bắc rất bình tĩnh.
Như thể bản thân đang chìm sâu dưới đáy biển.
Dư Bắc xuống xe, gạt tay Cố Diệc Minh ra, bước trêи hành lang dài dằng dặc của trang viên.
Cố Diệc Minh nhắc tới vụ xu hướng tính ɖu͙ƈ, Dư Bắc cũng phải suy nghĩ kỹ càng.
Nếu xu hướng tính ɖu͙ƈ chỉ là khao khát làm chuyện ấy với một người thì có lẽ mình bị lãnh cảm.
Do vậy xu hướng tính ɖu͙ƈ của mình chính là Cố Diệc Minh.
Dư Bắc lén rút một điếu thuốc từ túi ra.
Chôm chỉa trêи xe Cố Diệc Minh đấy.
Hê hê.
Cố Diệc Minh đặt bao thuốc chỗ kính chắn gió, không để ý.
Dư Bắc ngậm thuốc, dẫm chân lên bồn hoa, bắt chước dáng hút thuốc của Cố Diệc Minh.
Ngầu hẳn.
Moá, quên trộm bật lửa rồi.
Dư Bắc gãi đầu, chẳng còn cách nào khác, đành đi tìm phục vụ.
Đâu thể cọ gỗ để lấy lửa.
"Tôi muốn... lửa." Dư Bắc ra hiệu bằng tay. "Tạch tạch, phụt..."
"À, tôi hiểu."
Nhân viên phục vụ dẫn cậu đến chỗ lò sưởi.
Cũng được.
Dư Bắc châm thuốc, rít mạnh một hơi rồi ho sặc sụa.
"Khụ khụ!"
Rát hết cả cổ họng.
/124
|