“Em no rồi, CỐ DIỆC MINH.”
Dư Bắc gằn giọng.
“Ờ.” Cố Diệc Minh chu đáo nói: “Em ăn thêm đi, đừng để đến đêm lại kêu đói, đòi ăn nữa. Hồi trước Út Cưng ăn ít lắm, cơm căng-tin mà còn xẻ nửa cho tôi, giờ càng ngày càng ăn nhiều. Haha…”
Dư Bắc thừa biết Cố Diệc Minh chưa bao giờ hiểu cậu.
Anh ngồi bên trái tôi nhưng giữa chúng ta như thể cách cả một dải Ngân Hà.
Tim tôi đã chết lặng.
Thậm chí còn khá muốn viết một quyển sách hướng dẫn.
Luận Bàn Về 18 Cách Để Thu Hút Sự Chú Ý Của Crush, tác giả Dư Bắc.
Cứ đọc là học được ngay.
Trêи live stream, các fan đang gào rú.
“Đừng dừng lại! Nói tiếp cho tui!”
“Hahaha, mời tiếp tục. Wifi nhà em đang căng đét, điện thoại đầy pin.”
“Kể nữa đi, chiếc fanfic 18+ tôi viết sắp xong rồi.”
“Xong thì nhớ share nha chế.”
…
Điều gì đã khiến Cố Diệc Minh hẹn hò với Chương Tử Oánh mà không chọn mình?
Tới tận bây giờ Dư Bắc vẫn chẳng hiểu nổi.
Khi nhìn số xiên thịt mọi người ăn, cậu mới bàng hoàng nhận ra.
Tiêu Thành Chu Kiêu mỗi người sáu, bảy xiên, Thành Đạo Quốc và Tưởng Tuệ Ly mỗi người ba xiên, Tôn Nguyệt Hân một xiên, Chương Tử Oánh ăn một xiên còn thừa nửa già.
Trước mặt Dư Bắc là nguyên cả một bó xiên đã hết sạch sành sanh thịt.
Cùng là nghệ sĩ.
Người ta ăn như mèo.
Mình thì đớp lấy đớp để.
Người ta bảo chán ăn là thật sự chán.
Mình chán nhưng vẫn xơi thêm được hai bát nữa.
Dư Bắc không ngờ cậu thua ở khoản kϊƈɦ cỡ dạ dày.
Lén đẩy một nửa sang phía Cố Diệc Minh, chắc chẳng ai thấy đâu nhỉ?
Đệt, có cái camera đang chĩa vào đây.
Bị bắt tại trận.
Thì tui lấy về, ok?
“Mọi người ăn no rồi hả?” Dư Bắc lấp ɭϊếʍ sự gượng gạo. “Đừng khách sáo.”
Tiêu Thành thật thà đáp: “No rồi ạ, không khách sáo gì đâu anh. Thịt họ thái miếng to, vừa ngon vừa rẻ!”
Tên này thiếu tinh tế quá.
Tôn Nguyệt Hân cười: “Tiên nữ bọn tôi chỉ ăn sương uống gió thôi.”
Xì.
Mấy bà uống dầu gió thì có.
Lúc thanh toán, Dư Bắc hơi chột dạ, song mọi người không hề kì kèo, chia đều mỗi người bốn mươi tệ.
Trêи đường về khách sạn, Dư Bắc chẳng muốn nói gì.
Lạnh vãi nồi.
Hít cũng không dám hít sâu, sợ đau phổi.
Vào phòng, không khí ấm áp hơn, Dư Bắc mới thấy đỡ. Cảm ơn điều hoà rất nhiều.
Tắm rửa, đánh răng xong, cậu chui vào chăn.
Cố Diệc Minh cứ bắt chuyện với Dư Bắc, nhưng cậu im thin thít, kệ anh lẩm bẩm một mình, thích lảm nhảm gì thì lảm nhảm.
Cố Diệc Minh độc thoại mãi cũng chán, bèn đi làm vệ sinh cá nhân.
Dư Bắc đang thiu thiu ngủ, một cơ thể ấm áp mang theo hơi nước chui vào chăn, nằm sát sau lưng cậu.
“Cái đ… Anh làm gì đấy?”
Cố Diệc Minh dán vào cậu, đáp: “Ngủ chứ gì.”
“Có camera kìa! Anh đừng vớ vẩn!” Dư Bắc vẫn luôn rất nhạy bén.
Cố Diệc Minh gác tay lên eo Dư Bắc, nói: “Không có, tắt live stream rồi, bảy giờ sáng mai sẽ tiếp tục.”
“Giường anh bên kia cơ mà!”
Dư Bắc gạt tay anh ra.
Mình thừa nhận rằng bản thân đã từng chó.
Nhưng mình chẳng thể đã chó nay còn chó thêm.
Chủ yếu là mình vẫn đang giận.
Anh ấy không thấy à?
“Giường đấy bé lắm, anh không quen.” Cố Diệc Minh nghiêm túc trả lời.
“Hai người nằm chen chúc một chỗ chắc rộng?”
“Anh biết làm thế nào được? Ngủ cùng em quen rồi.” Cố Diệc Minh ấm ức. “Ai bảo em hồi đi học ngày nào cũng trèo lên giường anh? Giờ lại muốn ngủ riêng, em nghĩ gì vậy?”
“Em…”
Kẻ dẻo mồm dẻo miệng như mình mà lại á khẩu.
Tất cả đều do chính bản thân gây ra.
“Thôi nào, mùa đông em sợ lạnh mà.”
Cố Diệc Minh định ôm lấy cậu.
Đồ đần này.
Em thanh niên trai tráng, hừng hực sức sống mà sợ lạnh á?
“Có hệ thống sưởi còn gì?”
“Anh lạnh, anh lạnh được chưa?” Cố Diệc Minh thở dài: “Haiz, ngoài trời phải âm mười độ ấy chứ, người ngợm đông cứng luôn.”
Cố Diệc Minh xạo.
Cơ thể anh nóng hầm hập như cái lò, lạnh con khỉ.
Còn về cứng thì chắc chắn cũng chẳng phải đông cứng.
“Anh xê ra, đừng nằm sát em, em nóng.”
Dư Bắc quyết tâm đêm nay không làm chó.
“Em dỗi anh đấy à?” Cố Diệc Minh rút cục đã tỉnh ngộ. “Sao lại dỗi nữa?”
Buồn cười ở chỗ có quá nhiều việc đáng giận, Dư Bắc không rõ mình đang giận gì.
“Anh biết rồi.”
Ồ?
Khôn ra rồi.
Cuối cùng cũng hiểu được điều gì đây?
“Buổi chiều em còn giữ bí mật với anh, anh chưa hỏi đâu. Cái câu dở dở ương ương mà em nói là có ý gì?”
Quả nhiên.
Cố Diệc Minh vẫn là Cố Diệc Minh, chẳng hề thay đổi.
Tháp Tokyo di động.
“Câu nào?” Dư Bắc giả vờ ù ù cạc cạc.
Cố Diệc Minh hầm hừ đáp: “Em bảo anh có bạn gái nhưng không kể em nghe đó!”
Nói sai chắc?
“Thì?”
Cố Diệc Minh hít sâu một hơi, hơi cúi người xuống.
“Em không thích Chương Tử Oánh làm bạn gái anh hả?”
Còn phải hỏi à?
Mình nên trả lời là không thích Chương Tử Oánh, không thích anh ấy có bạn gái hay mình muốn làm bạn gá… Lộn, bạn trai của anh ấy nhỉ?
“Ôi cái đầu heo này.”
Cố Diệc Minh dịu dàng dụi dụi cằm vào sau đầu Dư Bắc.
“Em nghĩ Chương Tử Oánh là bạn gái cũ của anh?”
Dư Bắc vểnh tai lên hóng: “Không phải á? Anh không thừa nhận cũng vô ích, bị phốt dập mặt kia kìa.”
“Cô ta la ɭϊếʍ anh mà, em không nhìn ra hả? Uổng công em lăn lộn trong showbiz.” Cố Diệc Minh bổ sung: “Nhưng cũng đúng thôi, em chẳng quan tâm cái đếch gì cả, biết con khỉ khô.”
Dư Bắc phản bác: “Không phải? Thế chuyện ảnh ọt là sao?”
“Rồi sau em sẽ biết.” Cố Diệc Minh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Không nói thì thôi.
Em chẳng thèm tìm hiểu đâu.
“Vậy anh không có bạn gái?” Dư Bắc cần xác nhận lại.
“Không có.”
Dư Bắc gặng hỏi: “Tại sao? Bận quá?”
“Không muốn.” Cố Diệc Minh giải thích thêm: “Con gái nhạt nhẽo, cứ thích quấn lấy người ta, hay sinh sự nữa.”
Cố Diệc Minh không tự nhận thấy chính mình bây giờ đang dính cậu như kẹo kéo à?
Dư Bắc đặt bản thân vào vị trí Cố Diệc Minh để suy nghĩ.
Nếu mình là Cố Diệc Minh, mình cũng chẳng dám yêu đương gì.
Siêu sao như anh, không cẩn thận một là cái sẽ rơi vào tình trạng hiện tại, bị kẻ khác đặt điều, bóc phốt, phải hứng chịu cả tấn rắc rối.
Cố Diệc Minh xoa tai Dư Bắc.
“Đệt…” Dư Bắc đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. “Đừng bảo hai người là bạn… bạn chịch nhé?”
Dường như Cố Diệc Minh cảm thấy buồn nôn, cười khẩy một tiếng.
“Đầu óc em nghĩ gì thế?” Chắc chắn anh đang muốn đấm cậu. “Tìm cô ta làm bạn chịch thì chịch em luôn cho rồi.”
Ok, quất.
Ngừng, Dư Bắc, mày không phải hạng người ấy.
Không, tui đúng là vậy mà.
Cố Diệc Minh giải thích nhiều thế, chứng tỏ anh để ý tới cảm nhận của mình phải không?
Tiếp theo đây anh sẽ giãi bày tâm sự với mình nhỉ?
Cố Diệc Minh lên tiếng thật: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, dù anh có bạn gái thì chẳng lẽ lại không kể em nghe?”
Ẳng tiếng chó.
Muốn nhét Cố Diệc Minh vào bụng mẹ để đầu thai lại ghê.
“Không cần nói cho em biết.”
Dư Bắc sợ mình ba máu sáu cơn, thiến anh luôn.
“Sao vậy được. Đến lúc đó cô ấy chính là chị dâu em.” Cố Diệc Minh nói một cách đầy tình cảm. “Anh nhất định phải đưa tới ra mắt em, em không thích thì anh chẳng yêu nữa. Anh em như thể tay chân mà, nên em đừng lo anh có bạn gái rồi sẽ thiếu quan tâm em.”
Cố Diệc Minh không ổn.
Nhũn não mẹ rồi.
Dư Bắc gằn giọng.
“Ờ.” Cố Diệc Minh chu đáo nói: “Em ăn thêm đi, đừng để đến đêm lại kêu đói, đòi ăn nữa. Hồi trước Út Cưng ăn ít lắm, cơm căng-tin mà còn xẻ nửa cho tôi, giờ càng ngày càng ăn nhiều. Haha…”
Dư Bắc thừa biết Cố Diệc Minh chưa bao giờ hiểu cậu.
Anh ngồi bên trái tôi nhưng giữa chúng ta như thể cách cả một dải Ngân Hà.
Tim tôi đã chết lặng.
Thậm chí còn khá muốn viết một quyển sách hướng dẫn.
Luận Bàn Về 18 Cách Để Thu Hút Sự Chú Ý Của Crush, tác giả Dư Bắc.
Cứ đọc là học được ngay.
Trêи live stream, các fan đang gào rú.
“Đừng dừng lại! Nói tiếp cho tui!”
“Hahaha, mời tiếp tục. Wifi nhà em đang căng đét, điện thoại đầy pin.”
“Kể nữa đi, chiếc fanfic 18+ tôi viết sắp xong rồi.”
“Xong thì nhớ share nha chế.”
…
Điều gì đã khiến Cố Diệc Minh hẹn hò với Chương Tử Oánh mà không chọn mình?
Tới tận bây giờ Dư Bắc vẫn chẳng hiểu nổi.
Khi nhìn số xiên thịt mọi người ăn, cậu mới bàng hoàng nhận ra.
Tiêu Thành Chu Kiêu mỗi người sáu, bảy xiên, Thành Đạo Quốc và Tưởng Tuệ Ly mỗi người ba xiên, Tôn Nguyệt Hân một xiên, Chương Tử Oánh ăn một xiên còn thừa nửa già.
Trước mặt Dư Bắc là nguyên cả một bó xiên đã hết sạch sành sanh thịt.
Cùng là nghệ sĩ.
Người ta ăn như mèo.
Mình thì đớp lấy đớp để.
Người ta bảo chán ăn là thật sự chán.
Mình chán nhưng vẫn xơi thêm được hai bát nữa.
Dư Bắc không ngờ cậu thua ở khoản kϊƈɦ cỡ dạ dày.
Lén đẩy một nửa sang phía Cố Diệc Minh, chắc chẳng ai thấy đâu nhỉ?
Đệt, có cái camera đang chĩa vào đây.
Bị bắt tại trận.
Thì tui lấy về, ok?
“Mọi người ăn no rồi hả?” Dư Bắc lấp ɭϊếʍ sự gượng gạo. “Đừng khách sáo.”
Tiêu Thành thật thà đáp: “No rồi ạ, không khách sáo gì đâu anh. Thịt họ thái miếng to, vừa ngon vừa rẻ!”
Tên này thiếu tinh tế quá.
Tôn Nguyệt Hân cười: “Tiên nữ bọn tôi chỉ ăn sương uống gió thôi.”
Xì.
Mấy bà uống dầu gió thì có.
Lúc thanh toán, Dư Bắc hơi chột dạ, song mọi người không hề kì kèo, chia đều mỗi người bốn mươi tệ.
Trêи đường về khách sạn, Dư Bắc chẳng muốn nói gì.
Lạnh vãi nồi.
Hít cũng không dám hít sâu, sợ đau phổi.
Vào phòng, không khí ấm áp hơn, Dư Bắc mới thấy đỡ. Cảm ơn điều hoà rất nhiều.
Tắm rửa, đánh răng xong, cậu chui vào chăn.
Cố Diệc Minh cứ bắt chuyện với Dư Bắc, nhưng cậu im thin thít, kệ anh lẩm bẩm một mình, thích lảm nhảm gì thì lảm nhảm.
Cố Diệc Minh độc thoại mãi cũng chán, bèn đi làm vệ sinh cá nhân.
Dư Bắc đang thiu thiu ngủ, một cơ thể ấm áp mang theo hơi nước chui vào chăn, nằm sát sau lưng cậu.
“Cái đ… Anh làm gì đấy?”
Cố Diệc Minh dán vào cậu, đáp: “Ngủ chứ gì.”
“Có camera kìa! Anh đừng vớ vẩn!” Dư Bắc vẫn luôn rất nhạy bén.
Cố Diệc Minh gác tay lên eo Dư Bắc, nói: “Không có, tắt live stream rồi, bảy giờ sáng mai sẽ tiếp tục.”
“Giường anh bên kia cơ mà!”
Dư Bắc gạt tay anh ra.
Mình thừa nhận rằng bản thân đã từng chó.
Nhưng mình chẳng thể đã chó nay còn chó thêm.
Chủ yếu là mình vẫn đang giận.
Anh ấy không thấy à?
“Giường đấy bé lắm, anh không quen.” Cố Diệc Minh nghiêm túc trả lời.
“Hai người nằm chen chúc một chỗ chắc rộng?”
“Anh biết làm thế nào được? Ngủ cùng em quen rồi.” Cố Diệc Minh ấm ức. “Ai bảo em hồi đi học ngày nào cũng trèo lên giường anh? Giờ lại muốn ngủ riêng, em nghĩ gì vậy?”
“Em…”
Kẻ dẻo mồm dẻo miệng như mình mà lại á khẩu.
Tất cả đều do chính bản thân gây ra.
“Thôi nào, mùa đông em sợ lạnh mà.”
Cố Diệc Minh định ôm lấy cậu.
Đồ đần này.
Em thanh niên trai tráng, hừng hực sức sống mà sợ lạnh á?
“Có hệ thống sưởi còn gì?”
“Anh lạnh, anh lạnh được chưa?” Cố Diệc Minh thở dài: “Haiz, ngoài trời phải âm mười độ ấy chứ, người ngợm đông cứng luôn.”
Cố Diệc Minh xạo.
Cơ thể anh nóng hầm hập như cái lò, lạnh con khỉ.
Còn về cứng thì chắc chắn cũng chẳng phải đông cứng.
“Anh xê ra, đừng nằm sát em, em nóng.”
Dư Bắc quyết tâm đêm nay không làm chó.
“Em dỗi anh đấy à?” Cố Diệc Minh rút cục đã tỉnh ngộ. “Sao lại dỗi nữa?”
Buồn cười ở chỗ có quá nhiều việc đáng giận, Dư Bắc không rõ mình đang giận gì.
“Anh biết rồi.”
Ồ?
Khôn ra rồi.
Cuối cùng cũng hiểu được điều gì đây?
“Buổi chiều em còn giữ bí mật với anh, anh chưa hỏi đâu. Cái câu dở dở ương ương mà em nói là có ý gì?”
Quả nhiên.
Cố Diệc Minh vẫn là Cố Diệc Minh, chẳng hề thay đổi.
Tháp Tokyo di động.
“Câu nào?” Dư Bắc giả vờ ù ù cạc cạc.
Cố Diệc Minh hầm hừ đáp: “Em bảo anh có bạn gái nhưng không kể em nghe đó!”
Nói sai chắc?
“Thì?”
Cố Diệc Minh hít sâu một hơi, hơi cúi người xuống.
“Em không thích Chương Tử Oánh làm bạn gái anh hả?”
Còn phải hỏi à?
Mình nên trả lời là không thích Chương Tử Oánh, không thích anh ấy có bạn gái hay mình muốn làm bạn gá… Lộn, bạn trai của anh ấy nhỉ?
“Ôi cái đầu heo này.”
Cố Diệc Minh dịu dàng dụi dụi cằm vào sau đầu Dư Bắc.
“Em nghĩ Chương Tử Oánh là bạn gái cũ của anh?”
Dư Bắc vểnh tai lên hóng: “Không phải á? Anh không thừa nhận cũng vô ích, bị phốt dập mặt kia kìa.”
“Cô ta la ɭϊếʍ anh mà, em không nhìn ra hả? Uổng công em lăn lộn trong showbiz.” Cố Diệc Minh bổ sung: “Nhưng cũng đúng thôi, em chẳng quan tâm cái đếch gì cả, biết con khỉ khô.”
Dư Bắc phản bác: “Không phải? Thế chuyện ảnh ọt là sao?”
“Rồi sau em sẽ biết.” Cố Diệc Minh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Không nói thì thôi.
Em chẳng thèm tìm hiểu đâu.
“Vậy anh không có bạn gái?” Dư Bắc cần xác nhận lại.
“Không có.”
Dư Bắc gặng hỏi: “Tại sao? Bận quá?”
“Không muốn.” Cố Diệc Minh giải thích thêm: “Con gái nhạt nhẽo, cứ thích quấn lấy người ta, hay sinh sự nữa.”
Cố Diệc Minh không tự nhận thấy chính mình bây giờ đang dính cậu như kẹo kéo à?
Dư Bắc đặt bản thân vào vị trí Cố Diệc Minh để suy nghĩ.
Nếu mình là Cố Diệc Minh, mình cũng chẳng dám yêu đương gì.
Siêu sao như anh, không cẩn thận một là cái sẽ rơi vào tình trạng hiện tại, bị kẻ khác đặt điều, bóc phốt, phải hứng chịu cả tấn rắc rối.
Cố Diệc Minh xoa tai Dư Bắc.
“Đệt…” Dư Bắc đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. “Đừng bảo hai người là bạn… bạn chịch nhé?”
Dường như Cố Diệc Minh cảm thấy buồn nôn, cười khẩy một tiếng.
“Đầu óc em nghĩ gì thế?” Chắc chắn anh đang muốn đấm cậu. “Tìm cô ta làm bạn chịch thì chịch em luôn cho rồi.”
Ok, quất.
Ngừng, Dư Bắc, mày không phải hạng người ấy.
Không, tui đúng là vậy mà.
Cố Diệc Minh giải thích nhiều thế, chứng tỏ anh để ý tới cảm nhận của mình phải không?
Tiếp theo đây anh sẽ giãi bày tâm sự với mình nhỉ?
Cố Diệc Minh lên tiếng thật: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, dù anh có bạn gái thì chẳng lẽ lại không kể em nghe?”
Ẳng tiếng chó.
Muốn nhét Cố Diệc Minh vào bụng mẹ để đầu thai lại ghê.
“Không cần nói cho em biết.”
Dư Bắc sợ mình ba máu sáu cơn, thiến anh luôn.
“Sao vậy được. Đến lúc đó cô ấy chính là chị dâu em.” Cố Diệc Minh nói một cách đầy tình cảm. “Anh nhất định phải đưa tới ra mắt em, em không thích thì anh chẳng yêu nữa. Anh em như thể tay chân mà, nên em đừng lo anh có bạn gái rồi sẽ thiếu quan tâm em.”
Cố Diệc Minh không ổn.
Nhũn não mẹ rồi.
/124
|