Mọi người vốn đều có suy tính riêng, bị Tôn Nguyệt Hân và Chương Tử Oánh làm loạn, nhất thời bầu không khí trở nên căng thẳng.
Lâm Bối Nhi khó chịu nói: “Thi đấu là thi đấu, không tuân thủ quy tắc được à?”
Tôn Nguyệt Hân vẫn cương quyết.
“Đạo diễn còn chưa nói gì, cũng chẳng liên quan đến cậu, đội cậu xếp bét mà.”
Chương Tử Oánh kéo Tôn Nguyệt Hân.
“Nguyệt Hân, thôi bỏ đi, dù sao thì mấy vụ thi đấu này bọn mình cũng không thắng nổi. Xin lỗi mọi người, đừng cãi nhau nữa, đội tôi nhận thua là được.”
Chương Tử Oánh cười lướt qua ống kính máy quay. Tuy cô ả nở nụ cười, song đôi mắt đỏ ửng, trông như thể phải chịu nhiều ấm ức.
Dư Bắc không có giày, ngồi trong xe. Cậu thò đầu ra hít drama.
Chương Tử Oánh nếu cứ giữ phong độ diễn xuất thế này thì việc giành giải thưởng dễ hơn ăn kẹo, còn cần phải giở chiêu trò ư?
“Không thèm so đo nữa.” Tôn Nguyệt Hân lầm bầm: “Chưa tham gia chương trình nào như vậy, chẳng có lấy một thằng đàn ông bình thường.”
Tôn Nguyệt Hân to gan thật.
Đắc tội với tất cả mọi người ở đây.
May là Thành Đạo Quốc hiền, nếu đổi thành tiền bối khác hẹp hòi hơn thì có thể khiến cô ả không ngóc đầu lên nổi.
Tiêu Thành thử cứu vãn tình thế.
“Hay tôi đổi cho các cô nhé? Đàn ông con trai như tôi với Chu Kiêu cùng tắm suối nước nóng… cũng hơi kỳ cục. Hahaha.”
Nói gì vậy?
Chưa từng tắm chung thì sao gọi là chiến hữu được?
Dư Bắc chẳng làm gì cũng dính chưởng.
Tôi thích tắm suối nước nóng cùng đàn ông đấy, sao nào?
“Chúng tôi không cần nữa.”
Tôn Nguyệt Hân bĩu môi, kéo Chương Tử Oánh lên xe.
“Ặc…” Tiêu Thành sượng mặt.
Đạo diễn khuyên: “Hay là hỏi ý kiến Cố Diệc Minh và Dư Bắc để quyết định thứ hạng. Mọi người thấy thế nào?”
Dư Bắc chẳng quan trọng chuyện đó.
Sớm muộn cậu cũng được tắm chung với Cố Diệc Minh.
Chẳng lẽ hôm nay tắm thì mò thấy ngọc trai dưới nước hay sao?
Cậu vừa định bày tỏ ý kiến, Cố Diệc Minh đã nói trước.
“Không được.”
Dư Bắc nhìn Cố Diệc Minh đầy kinh ngạc.
Anh ấy muốn tắm cùng mình tới vậy cơ à?
Những người khác đều sửng sốt. Với địa vị của Cố Diệc Minh, anh thật sự lười tranh giành với bọn họ, nhưng nào ngờ anh lại từ chối thẳng thừng như thế.
Dư Bắc chẳng hiểu anh nghĩ gì, bảo: “Cũng không thành vấn đề mà, hay là…”
“Không đổi.”
Lúc Cố Diệc Minh cứng lên thì lì lợm một cách khó hiểu.
Đạo diễn đành bó tay.
“Được rồi, trước hết chúng ta quay về nơi ở đã.”
Mọi người cùng lên xe, Tiểu Bạch lặng lẽ đi đến.
“Tổng giám đốc! Trước khi khởi hành anh Lư dặn dò rất kỹ, kêu em trông chừng anh, không để anh mất bình tĩnh… Anh làm vậy là lại cho cô ta cơ hội gây sóng gió đấy!”
Tiểu Bạch bị Cố Diệc Minh lườm, bèn rụt đầu rụt cổ.
Quả nhiên trêи màn hình điện thoại của Cố Diệc Minh xuất hiện một dòng tin nhắn.
Lão Lư: “Cậu cứ hành động theo cảm tính như thế thì tôi chẳng cứu vãn nổi đâu!!!”
Cố Diệc Minh trả lời: “Không sao, tôi tin tưởng anh, anh làm được.”
Những ông sếp bà sếp đều không coi nhân viên là người.
Dư Bắc vào weibo, y như rằng đã lên hot search. Fan hai nhà vốn không đội trời chung, giờ mồi lửa Chương Tử Oánh tung ra khiến mâu thuẫn giữa họ bùng cháy.
“Cố Diệc Minh chẳng ga-lăng tí nào.”
“Vô đạo đức! Không ngờ hắn lại là hạng người ấy…”
“Khó diễn tả hết được.”
“Rõ ràng Chương Tử Oánh và Tôn Nguyệt Hân phạm luật trước, ok? Hai bà làm trò là giỏi.”
“Haha, những người khác đừng vào hùa với Cố Diệc Minh và Dư Bắc rõ ràng vậy chứ.”
“Ngày đầu tiên, Lâm Bối Nhi đã bắt nạt Bé Oánh trêи xe, toàn mỉa mai cô ấy.”
“Cậu ta là cái thá gì? Cái mặt cậu ta tôi còn chẳng biết.”
“Lôi kéo cả Thành Đạo Quốc nữa chứ, muốn cùng nhau cô lập Bé Oánh hả? Bé Oánh bị tẩy chay, Thành Đạo Quốc đéo nói được câu nào.”
“Một lũ không biết xấu hổ.”
“Ô kìa? Có đứa chửi thầy Thành cơ á?”
“Ban đầu Tiêu Thành và Chu Kiêu chơi cùng đội Chương Tử Oánh mà? Sàn sàn tuổi nhau, nhưng rồi họ dần dần cũng không để ý tới cô Chương nữa, các thím có nhận thấy điều đó không? Ai nhân phẩm kém đến mức người ta chẳng thèm ngó ngàng thì tự hiểu.”
“Haha, người ta là tổng giám đốc công ty Thịnh Minh đấy, đám Tiêu Thành không nịnh nọt mà được à? Oai ghê.”
“Chương trình này sửa cmn tên thành Cố Diệc Minh và đám chó hùa luôn đi!”
“Chẳng phải con gái nên được quan tâm hơn sao? Chèn ép người ta quá đáng.”
“Ờ, kiểu con gái yếu đuối này bà mày đánh rắm phát chết tám đứa.”
“Há há, gắt!”
…
“Chậc chậc, Cố Diệc Minh, anh sắp bị chửi bục mặt rồi.”
Dư Bắc vào nhà, đổi một đôi giày sạch, sau đó ra ngoài tập trung, tổ đạo diễn bảo có chương trình đặc biệt.
Nhân lúc không bị máy quay chĩa vào, cậu giơ điện thoại về phía Cố Diệc Minh.
Cố Diệc Minh chẳng buồn nhìn, nói: “Tại em lẳng lơ còn gì? Thích bị sờ tới sờ lui thế cơ à?”
“Hả? Mát xa tinh dầu á?”
Dư Bắc muốn giơ ngón cái cho chiêu ngậm máu phun người này của anh.
“Con mẹ nó, anh cõng em đi mấy cây số, cô ta nói cướp là cướp, vậy anh công cốc hả?”
Rất có lý.
Chẳng qua Dư Bắc không ngờ nam thần lạnh lùng lại để ý chút chuyện vặt vãnh ấy.
Con người đúng là phức tạp.
Nhưng dù lạnh lùng cỡ nào cũng vẫn phải đi vệ sinh thôi, nhỉ?
Đâu thể nhếch mép cười với cục phân, bảo nó: “Tự chui ra.”
“Từ từ đã, sờ tới sờ lui cái gì? Mát xa tinh dầu đàng hoàng mà, anh nghĩ là kiểu mát xa tuyến tiền liệt 100 tệ một lần trong ngõ trong ngách chắc?
Cố Diệc Minh đứng khựng lại, Dư Bắc suýt đâm sầm vào lưng anh.
Anh quay đầu hỏi: “Sao em biết rõ giá thế?”
“Em…”
Hồi cấp một thi môn văn, Cố Diệc Minh chắc chắn được 0 điểm bài gạch chân trọng điểm của câu nhể?
“Em từng làm ở đấy à?”
Hai người bước đến chỗ đám đông, ăn ý không nói thêm gì nữa.
Chuyện này chỉ có thể cãi nhau lúc ở riêng.
“Làm gì mà tưng bừng vậy?”
Bọn họ đang hớn hở vây quanh một người, bầu không khí căng thẳng trêи núi đã biến mất.
Ai trong giới giải trí cũng đều giỏi diễn.
Sinh viên đứng đầu chuyên ngành như Dư Bắc chẳng có gì đáng tự hào.
“Tổng giám đốc Uông tới thăm! Mang nhiều đồ ăn ngon lắm!”
Uông… Uông Gia Thuỵ?
“Dư Bắc, Cố Diệc Minh, hai cậu vất vả rồi. Qua đây cùng ăn nào!”
Uông Gia Thuỵ nở nụ cười nhiệt tình.
Tiêu Thành mừng muốn xỉu, bảo: “Được ăn lẩu ở vùng núi non hẻo lánh này quả là hạnh phúc. Cảm ơn tổng giám đốc Uông! Anh Tiểu Bắc, anh thử miếng thịt bò này đi, vừa nhúng chín xong!”
Dư Bắc không dám động đậy, khẽ liếc Cố Diệc Minh.
Uông Gia Thuỵ bước đến, khoác vai Dư Bắc.
“Rút cục em cũng xuất hiện rồi. Tôi sợ kem tan nên bánh vừa làm xong một cái đã cho máy bay chuyển tới. Mọi người vẫn chưa biết nhỉ? Hôm nay là sinh nhật Tiểu Bắc.”
“Ồ!!!”
Tiêu Thành và cả đoàn hô ầm lên.
Tiêu Thành nói: “Anh Tiểu Bắc, anh không bảo gì bọn em hết! Chán anh ghê!”
Dư Bắc toát mồ hôi.
Một ngày tốt như vậy mà bắt tôi phải tiếp tục sống hèn hả?
Nhất định phải biến sinh nhật của tôi trở thành ngày giỗ?
Uông Gia Thuỵ dẫn cậu đến đại sảnh, mở một chiếc hộp ra, bên trong là cái bánh kem mấy tầng to đùng. Gã đưa dao cho cậu.
“Nào, cắt bánh đi!”
Dư Bắc không cắt.
Tôi sợ Cố Diệc Minh giật lấy dao, chém đầu tôi mất.
Lâm Bối Nhi khó chịu nói: “Thi đấu là thi đấu, không tuân thủ quy tắc được à?”
Tôn Nguyệt Hân vẫn cương quyết.
“Đạo diễn còn chưa nói gì, cũng chẳng liên quan đến cậu, đội cậu xếp bét mà.”
Chương Tử Oánh kéo Tôn Nguyệt Hân.
“Nguyệt Hân, thôi bỏ đi, dù sao thì mấy vụ thi đấu này bọn mình cũng không thắng nổi. Xin lỗi mọi người, đừng cãi nhau nữa, đội tôi nhận thua là được.”
Chương Tử Oánh cười lướt qua ống kính máy quay. Tuy cô ả nở nụ cười, song đôi mắt đỏ ửng, trông như thể phải chịu nhiều ấm ức.
Dư Bắc không có giày, ngồi trong xe. Cậu thò đầu ra hít drama.
Chương Tử Oánh nếu cứ giữ phong độ diễn xuất thế này thì việc giành giải thưởng dễ hơn ăn kẹo, còn cần phải giở chiêu trò ư?
“Không thèm so đo nữa.” Tôn Nguyệt Hân lầm bầm: “Chưa tham gia chương trình nào như vậy, chẳng có lấy một thằng đàn ông bình thường.”
Tôn Nguyệt Hân to gan thật.
Đắc tội với tất cả mọi người ở đây.
May là Thành Đạo Quốc hiền, nếu đổi thành tiền bối khác hẹp hòi hơn thì có thể khiến cô ả không ngóc đầu lên nổi.
Tiêu Thành thử cứu vãn tình thế.
“Hay tôi đổi cho các cô nhé? Đàn ông con trai như tôi với Chu Kiêu cùng tắm suối nước nóng… cũng hơi kỳ cục. Hahaha.”
Nói gì vậy?
Chưa từng tắm chung thì sao gọi là chiến hữu được?
Dư Bắc chẳng làm gì cũng dính chưởng.
Tôi thích tắm suối nước nóng cùng đàn ông đấy, sao nào?
“Chúng tôi không cần nữa.”
Tôn Nguyệt Hân bĩu môi, kéo Chương Tử Oánh lên xe.
“Ặc…” Tiêu Thành sượng mặt.
Đạo diễn khuyên: “Hay là hỏi ý kiến Cố Diệc Minh và Dư Bắc để quyết định thứ hạng. Mọi người thấy thế nào?”
Dư Bắc chẳng quan trọng chuyện đó.
Sớm muộn cậu cũng được tắm chung với Cố Diệc Minh.
Chẳng lẽ hôm nay tắm thì mò thấy ngọc trai dưới nước hay sao?
Cậu vừa định bày tỏ ý kiến, Cố Diệc Minh đã nói trước.
“Không được.”
Dư Bắc nhìn Cố Diệc Minh đầy kinh ngạc.
Anh ấy muốn tắm cùng mình tới vậy cơ à?
Những người khác đều sửng sốt. Với địa vị của Cố Diệc Minh, anh thật sự lười tranh giành với bọn họ, nhưng nào ngờ anh lại từ chối thẳng thừng như thế.
Dư Bắc chẳng hiểu anh nghĩ gì, bảo: “Cũng không thành vấn đề mà, hay là…”
“Không đổi.”
Lúc Cố Diệc Minh cứng lên thì lì lợm một cách khó hiểu.
Đạo diễn đành bó tay.
“Được rồi, trước hết chúng ta quay về nơi ở đã.”
Mọi người cùng lên xe, Tiểu Bạch lặng lẽ đi đến.
“Tổng giám đốc! Trước khi khởi hành anh Lư dặn dò rất kỹ, kêu em trông chừng anh, không để anh mất bình tĩnh… Anh làm vậy là lại cho cô ta cơ hội gây sóng gió đấy!”
Tiểu Bạch bị Cố Diệc Minh lườm, bèn rụt đầu rụt cổ.
Quả nhiên trêи màn hình điện thoại của Cố Diệc Minh xuất hiện một dòng tin nhắn.
Lão Lư: “Cậu cứ hành động theo cảm tính như thế thì tôi chẳng cứu vãn nổi đâu!!!”
Cố Diệc Minh trả lời: “Không sao, tôi tin tưởng anh, anh làm được.”
Những ông sếp bà sếp đều không coi nhân viên là người.
Dư Bắc vào weibo, y như rằng đã lên hot search. Fan hai nhà vốn không đội trời chung, giờ mồi lửa Chương Tử Oánh tung ra khiến mâu thuẫn giữa họ bùng cháy.
“Cố Diệc Minh chẳng ga-lăng tí nào.”
“Vô đạo đức! Không ngờ hắn lại là hạng người ấy…”
“Khó diễn tả hết được.”
“Rõ ràng Chương Tử Oánh và Tôn Nguyệt Hân phạm luật trước, ok? Hai bà làm trò là giỏi.”
“Haha, những người khác đừng vào hùa với Cố Diệc Minh và Dư Bắc rõ ràng vậy chứ.”
“Ngày đầu tiên, Lâm Bối Nhi đã bắt nạt Bé Oánh trêи xe, toàn mỉa mai cô ấy.”
“Cậu ta là cái thá gì? Cái mặt cậu ta tôi còn chẳng biết.”
“Lôi kéo cả Thành Đạo Quốc nữa chứ, muốn cùng nhau cô lập Bé Oánh hả? Bé Oánh bị tẩy chay, Thành Đạo Quốc đéo nói được câu nào.”
“Một lũ không biết xấu hổ.”
“Ô kìa? Có đứa chửi thầy Thành cơ á?”
“Ban đầu Tiêu Thành và Chu Kiêu chơi cùng đội Chương Tử Oánh mà? Sàn sàn tuổi nhau, nhưng rồi họ dần dần cũng không để ý tới cô Chương nữa, các thím có nhận thấy điều đó không? Ai nhân phẩm kém đến mức người ta chẳng thèm ngó ngàng thì tự hiểu.”
“Haha, người ta là tổng giám đốc công ty Thịnh Minh đấy, đám Tiêu Thành không nịnh nọt mà được à? Oai ghê.”
“Chương trình này sửa cmn tên thành Cố Diệc Minh và đám chó hùa luôn đi!”
“Chẳng phải con gái nên được quan tâm hơn sao? Chèn ép người ta quá đáng.”
“Ờ, kiểu con gái yếu đuối này bà mày đánh rắm phát chết tám đứa.”
“Há há, gắt!”
…
“Chậc chậc, Cố Diệc Minh, anh sắp bị chửi bục mặt rồi.”
Dư Bắc vào nhà, đổi một đôi giày sạch, sau đó ra ngoài tập trung, tổ đạo diễn bảo có chương trình đặc biệt.
Nhân lúc không bị máy quay chĩa vào, cậu giơ điện thoại về phía Cố Diệc Minh.
Cố Diệc Minh chẳng buồn nhìn, nói: “Tại em lẳng lơ còn gì? Thích bị sờ tới sờ lui thế cơ à?”
“Hả? Mát xa tinh dầu á?”
Dư Bắc muốn giơ ngón cái cho chiêu ngậm máu phun người này của anh.
“Con mẹ nó, anh cõng em đi mấy cây số, cô ta nói cướp là cướp, vậy anh công cốc hả?”
Rất có lý.
Chẳng qua Dư Bắc không ngờ nam thần lạnh lùng lại để ý chút chuyện vặt vãnh ấy.
Con người đúng là phức tạp.
Nhưng dù lạnh lùng cỡ nào cũng vẫn phải đi vệ sinh thôi, nhỉ?
Đâu thể nhếch mép cười với cục phân, bảo nó: “Tự chui ra.”
“Từ từ đã, sờ tới sờ lui cái gì? Mát xa tinh dầu đàng hoàng mà, anh nghĩ là kiểu mát xa tuyến tiền liệt 100 tệ một lần trong ngõ trong ngách chắc?
Cố Diệc Minh đứng khựng lại, Dư Bắc suýt đâm sầm vào lưng anh.
Anh quay đầu hỏi: “Sao em biết rõ giá thế?”
“Em…”
Hồi cấp một thi môn văn, Cố Diệc Minh chắc chắn được 0 điểm bài gạch chân trọng điểm của câu nhể?
“Em từng làm ở đấy à?”
Hai người bước đến chỗ đám đông, ăn ý không nói thêm gì nữa.
Chuyện này chỉ có thể cãi nhau lúc ở riêng.
“Làm gì mà tưng bừng vậy?”
Bọn họ đang hớn hở vây quanh một người, bầu không khí căng thẳng trêи núi đã biến mất.
Ai trong giới giải trí cũng đều giỏi diễn.
Sinh viên đứng đầu chuyên ngành như Dư Bắc chẳng có gì đáng tự hào.
“Tổng giám đốc Uông tới thăm! Mang nhiều đồ ăn ngon lắm!”
Uông… Uông Gia Thuỵ?
“Dư Bắc, Cố Diệc Minh, hai cậu vất vả rồi. Qua đây cùng ăn nào!”
Uông Gia Thuỵ nở nụ cười nhiệt tình.
Tiêu Thành mừng muốn xỉu, bảo: “Được ăn lẩu ở vùng núi non hẻo lánh này quả là hạnh phúc. Cảm ơn tổng giám đốc Uông! Anh Tiểu Bắc, anh thử miếng thịt bò này đi, vừa nhúng chín xong!”
Dư Bắc không dám động đậy, khẽ liếc Cố Diệc Minh.
Uông Gia Thuỵ bước đến, khoác vai Dư Bắc.
“Rút cục em cũng xuất hiện rồi. Tôi sợ kem tan nên bánh vừa làm xong một cái đã cho máy bay chuyển tới. Mọi người vẫn chưa biết nhỉ? Hôm nay là sinh nhật Tiểu Bắc.”
“Ồ!!!”
Tiêu Thành và cả đoàn hô ầm lên.
Tiêu Thành nói: “Anh Tiểu Bắc, anh không bảo gì bọn em hết! Chán anh ghê!”
Dư Bắc toát mồ hôi.
Một ngày tốt như vậy mà bắt tôi phải tiếp tục sống hèn hả?
Nhất định phải biến sinh nhật của tôi trở thành ngày giỗ?
Uông Gia Thuỵ dẫn cậu đến đại sảnh, mở một chiếc hộp ra, bên trong là cái bánh kem mấy tầng to đùng. Gã đưa dao cho cậu.
“Nào, cắt bánh đi!”
Dư Bắc không cắt.
Tôi sợ Cố Diệc Minh giật lấy dao, chém đầu tôi mất.
/124
|