“Tay em hết mỏi chưa?”
Cố Diệc Minh ra sức gợi ý.
Mình ngại cái gì nữa?
Thịt dâng lên tận miệng còn không ăn?
Dư Bắc cười khẩy: “Dùng tay có gì thú vị?”
Sau đó cậu cúi đầu xuống.
___
[Há há, không có H. Ban đầu tác giả kêu mọi người inbox weibo rồi gửi cho, nhưng sau này nhiều tin nhắn quá ông ấy không check hết nổi. Tôi xin per cũng không được seen. ]
___
“Cố Diệc Minh…”
Sự mệt mỏi cộng thêm tê dại mà rượu mang đến khiến Dư Bắc nói năng lắp ba lắp bắp.
“Hả?”
“Cố Diệc Minh… Quà em đâu?”
“Anh tặng rồi mà? Em muốn gì nữa?”
Dư Bắc nói líu ríu: “Đấy sao coi là quà được? Em muốn… muốn… ừm… anh.”
“Gì cơ?”
“Em vuốt trụ cho anh hai lần rồi, nhờ anh tí thì sao?”
…
Cậu mong được bù đắp nỗi cô đơn hai mươi mấy năm và sự ái mộ tám năm.
Cậu muốn mình với Cố Diệc Minh hoàn toàn hoà làm một.
Song kết quả đương nhiên là chẳng như ước nguyện của Dư Bắc.
Cố Diệc Minh, kẻ ngay cả phim heo còn không xem, sao hiểu nổi những việc đó?
Anh chỉ giúp lại cậu một lần thôi.
Theo lời Cố Diệc Minh là “hợp tác đôi bên cùng có lợi.”
Vãi cả cùng có lợi.
Dư Bắc say mèm, sau khi kiệt sức thì ngồi thừ ra ở chỗ bậc thang hơi ngập nước.
Quảng cáo đều là lừa đảo.
Một người khoẻ, hai người vui cái gì?
Anh ấy khoẻ, tôi không đỡ nổi.
Cố Diệc Minh cực kỳ sửng sốt, giống như phát hiện được kho báu.
Anh lẩm bẩm: “Chẳng trách Uông Gia Thuỵ nhất quyết đeo đuổi em, cuối cùng anh đã biết gã mê em ở điểm nào rồi. Em điêu luyện quá, Út Cưng.”
Dư Bắc không hề muốn nghe những lời cợt nhả vớ vẩn này.
Cố Diệc Minh vừa ghét chơi gay, vừa tận hưởng sự sung sướиɠ với đàn ông.
Rút cục anh ấy là loại sinh vật thần kỳ gì vậy?
“Em học từ đâu thế?” Cố Diệc Minh gặng hỏi.
Dư Bắc không muốn để ý tới anh, nói: “Bẩm sinh đấy, anh tin không?”
“Chém, chắc chắn em xem nhiều phim cấm.” Cố Diệc Minh phản bác. “Rồi anh sẽ xoá hết.”
Cố Diệc Minh đê tiện thật.
Hưởng niềm vui mà phim heo đem đến, nhưng lại chê nội dung bẩn thỉu.
Nếu không thì em học ở đâu?
Cố Diệc Minh còn chép miệng hồi tưởng: “Cảm giác ban nãy… Giống như cả thế giới đang quay cuồng vậy…”
“Anh cút đi.”
Ông đây không phải quả địa cầu nhá.
Cố Diệc Minh mặc áo choàng tắm vào, bảo: “Làm anh thực sự muốn nhốt em lại, không để bọn Uông Gia Thuỵ tìm thấy. Giấu em đi…”
“Giam cầm phi pháp, cẩn thận bóc lịch.”
Cố Diệc Minh đúng là chim dài não ngắn.
Thật ra mình cũng mới lần đầu tiên, kỹ thuật tốt tới đâu được?
Do Cố Diệc Minh chưa trải nghiệm bao giờ đấy.
“Út Cưng, mình đi thôi, đừng ngâm nữa, không da dẻ phù hết lên bây giờ.”
Dư Bắc xua tay, nói: “Anh cứ tắm trước đi.”
“Em không sao chứ?”
Cố Diệc Minh thấy cậu nhũn như con chi chi, vô cùng hoài nghi.
Dư Bắc mệt thật, nhưng lỗ chân lông giãn nở, hơi men đã thoát ra ngoài gần hết, cậu tỉnh táo hơn nhiều.
Cố Diệc Minh tắm xong, thay quần áo sạch, quay lại vẫn thấy Dư Bắc ngồi im một chỗ.
“Còn chưa đi hả? Em đang luộc bì lợn à?”
Cố Diệc Minh kéo Dư Bắc qua, lập tức hốt hoảng.
Dư Bắc bị vẻ mặt của anh làm cho hết hồn.
“Anh sao đấy?”
Vừa mở miệng thì có thứ chất lỏng âm ấm chảy ra từ mũi cậu.
Dư Bắc dùng mu bàn tay quệt một phát.
Không ngờ cậu lại chảy máu mũi.
“Em đừng động đậy…”
Cố Diệc Minh quýnh quáng.
Dư Bắc vừa đứng dậy, vừa lau máu mũi.
“Út Cưng, em ngồi im!” Cố Diệc Minh đem một cuộn giấy đến. “Để anh lau cho em đã. Em thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?”
Không.
Còn rất khoan kɧօáϊ là đằng khác.
“Anh đừng chuyện bé xé ra to, chắc tại dạo này ăn nhiều đồ bổ quá.”
Dư Bắc chẳng dám nói rằng cũng có thể do cậu thèm Cố Diệc Minh lâu rồi, đột nhiên lại được ăn no một lần, như thể nắng hạn gặp mưa rào nên không quen lắm.
Nói ra nghe hơi phế.
“Không sao thật chứ? Anh gọi cấp cứu nhé?”
Cố Diệc Minh định đi tìm điện thoại, bị Dư Bắc ngăn cản.
“Hâm à? Hồi bé em thường xuyên chảy máu mũi mà, anh đưa giấy đây.”
Lần này máu chảy khá nhiều, Dư Bắc lau hết mấy tờ giấy mới ngừng. Cậu bỏ giấy đã dùng vào túi bóng, đợi lát nữa mang ra ngoài.
Sau cùng, cậu vê giấy thành đoạn ngắn, nhét vào mũi rồi mới tắm.
Mặc áo khoác cẩn thận, Dư Bắc và Cố Diệc Minh rời khỏi khách sạn suối nước nóng.
“Đệt, trời tối om rồi.”
Bọn họ chơi lâu vậy cơ à?
Ít nhất cũng phải ba, bốn tiếng.
Quả nhiên ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Trêи đường về, hai người gặp ngay Tiểu Bạch đang tìm họ.
Cố Diệc Minh đưa túi bóng cho cậu ta, bảo: “Tìm thùng rác vứt đi.”
Tiểu Bạch vừa liếc cái túi đã hốt hoảng.
“Làm… Làm chảy máu luôn ạ? Chuyện này không đơn giản đâu, nặng là phải phẫu thuật đấy!”
Dư Bắc cạn lời, cũng tại Cố Diệc Minh thật thà.
Biết thừa Tiểu Bạch hay ăn không nói có mà còn đưa cho cậu ta làm gì?
“Im mồm, chảy tí máu mũi thôi.”
Dư Bắc ngẩng đầu lên cho cậu ta xem.
“Hết hồn, em tưởng…” Tiểu Bạch vỗ ngực, sau đó bước vào phòng hô: “Ai có thuốc không? Tổng giám đốc Cố và anh Tiểu Bắc tắm chảy cả máu mũi rồi!”
Thằng nhãi chết tiệt này.
Nắm bắt ý chính giỏi ghê.
Dư Bắc bị mọi người vây quanh.
“Đừng… Đừng, không cần chuyện bé xé ra to đâu. Hồi nhỏ tôi thường xuyên chảy máu mũi ấy mà.”
Tiểu Bạch vẫn đang rêu rao khắp mọi nơi.
Cậu ta định gọi cả đoàn tới xem mình chảy máu cam đấy à?
Các nghệ sĩ khác cũng đã đi tắm suối nước nóng về, trông có vẻ rất vui, mỗi Lâm Bối Nhi coi bộ hơi khó chịu.
“Thoải mái quá! Hahaha, mấy ngày hôm nay em mệt, đau hết cả lưng, giờ được mát xa, tinh thần sảng kɧօáϊ!” Tiêu Thành lại hỏi: “Mọi người thế nào? Bối Nhi, sao nhìn cậu không vui lắm?”
Kiều Hàn cúi gằm xuống, mặt mũi đỏ tưng bừng.
“Tôi… Tôi không khoẻ. Xin lỗi cậu, Bối Nhi.”
Lâm Bối Nhi mắng té tát: “Không khoẻ thì anh đừng vào. Không chịu nổi mùi trong đó mà anh chẳng biết mở mồm ra nói à?”
Tiêu Thành chưa hiểu, hỏi: “Rút cục làm sao?”
“Đồ chết tiệt này.” Lâm Bối Nhi nổi trận lôi đình. “Anh ta nôn vào hồ!”
“Há há… Ặc.”
Tiêu Thành và Chu Kiêu nhịn cười rất khổ sở, đành chuyển đề tài.
“Ơ? Anh Tiểu Bắc, sao mũi anh nhét giấy thế?”
Tiểu Bạch đứng sau camera, khẽ nhắc: “Đừng hỏi nữa! Anh Tiểu Bắc và tổng giám đốc Cố tắm chảy cả máu mũi đấy!”
Đ…
Băng dính của tôi đâu???
Phải bịt hết mọi cái lỗ trêи người cậu ta lại!
Đã là ngày ghi hình cuối cùng, mai sẽ dọn đồ để về, vậy nên mọi người ăn một bữa cơm chung. Mọi điều không vui lúc trước đều bị xóa nhòa bởi tiếng cười nói, bầu không khí khá hoà thuận, ấm áp.
Đám Tiêu Thành có nhiệm vụ kịch bản, dẫn dắt mọi người nhớ lại mấy ngày vừa qua ở bên nhau, nói những lời sến súa khiến Dư Bắc nổi da gà.
Chiêu trò của chương trình thực tế ấy mà, Dư Bắc cũng chủ động phối hợp.
Cậu nghiêng đầu nhìn Cố Diệc Minh, người vẫn luôn giữ im lặng, phát hiện ra anh đang nhìn mình chằm chằm.
Đôi mắt anh lấp lánh.
Như thể được miệng cậu khai sáng.
Giống y hệt một thiếu niên đang trong thời kỳ dậy thì, vừa mới nếm trái cấm.
Hậu quả của việc ấy…
Chắc mọi người hiểu nhỉ?
Cố Diệc Minh ra sức gợi ý.
Mình ngại cái gì nữa?
Thịt dâng lên tận miệng còn không ăn?
Dư Bắc cười khẩy: “Dùng tay có gì thú vị?”
Sau đó cậu cúi đầu xuống.
___
[Há há, không có H. Ban đầu tác giả kêu mọi người inbox weibo rồi gửi cho, nhưng sau này nhiều tin nhắn quá ông ấy không check hết nổi. Tôi xin per cũng không được seen. ]
___
“Cố Diệc Minh…”
Sự mệt mỏi cộng thêm tê dại mà rượu mang đến khiến Dư Bắc nói năng lắp ba lắp bắp.
“Hả?”
“Cố Diệc Minh… Quà em đâu?”
“Anh tặng rồi mà? Em muốn gì nữa?”
Dư Bắc nói líu ríu: “Đấy sao coi là quà được? Em muốn… muốn… ừm… anh.”
“Gì cơ?”
“Em vuốt trụ cho anh hai lần rồi, nhờ anh tí thì sao?”
…
Cậu mong được bù đắp nỗi cô đơn hai mươi mấy năm và sự ái mộ tám năm.
Cậu muốn mình với Cố Diệc Minh hoàn toàn hoà làm một.
Song kết quả đương nhiên là chẳng như ước nguyện của Dư Bắc.
Cố Diệc Minh, kẻ ngay cả phim heo còn không xem, sao hiểu nổi những việc đó?
Anh chỉ giúp lại cậu một lần thôi.
Theo lời Cố Diệc Minh là “hợp tác đôi bên cùng có lợi.”
Vãi cả cùng có lợi.
Dư Bắc say mèm, sau khi kiệt sức thì ngồi thừ ra ở chỗ bậc thang hơi ngập nước.
Quảng cáo đều là lừa đảo.
Một người khoẻ, hai người vui cái gì?
Anh ấy khoẻ, tôi không đỡ nổi.
Cố Diệc Minh cực kỳ sửng sốt, giống như phát hiện được kho báu.
Anh lẩm bẩm: “Chẳng trách Uông Gia Thuỵ nhất quyết đeo đuổi em, cuối cùng anh đã biết gã mê em ở điểm nào rồi. Em điêu luyện quá, Út Cưng.”
Dư Bắc không hề muốn nghe những lời cợt nhả vớ vẩn này.
Cố Diệc Minh vừa ghét chơi gay, vừa tận hưởng sự sung sướиɠ với đàn ông.
Rút cục anh ấy là loại sinh vật thần kỳ gì vậy?
“Em học từ đâu thế?” Cố Diệc Minh gặng hỏi.
Dư Bắc không muốn để ý tới anh, nói: “Bẩm sinh đấy, anh tin không?”
“Chém, chắc chắn em xem nhiều phim cấm.” Cố Diệc Minh phản bác. “Rồi anh sẽ xoá hết.”
Cố Diệc Minh đê tiện thật.
Hưởng niềm vui mà phim heo đem đến, nhưng lại chê nội dung bẩn thỉu.
Nếu không thì em học ở đâu?
Cố Diệc Minh còn chép miệng hồi tưởng: “Cảm giác ban nãy… Giống như cả thế giới đang quay cuồng vậy…”
“Anh cút đi.”
Ông đây không phải quả địa cầu nhá.
Cố Diệc Minh mặc áo choàng tắm vào, bảo: “Làm anh thực sự muốn nhốt em lại, không để bọn Uông Gia Thuỵ tìm thấy. Giấu em đi…”
“Giam cầm phi pháp, cẩn thận bóc lịch.”
Cố Diệc Minh đúng là chim dài não ngắn.
Thật ra mình cũng mới lần đầu tiên, kỹ thuật tốt tới đâu được?
Do Cố Diệc Minh chưa trải nghiệm bao giờ đấy.
“Út Cưng, mình đi thôi, đừng ngâm nữa, không da dẻ phù hết lên bây giờ.”
Dư Bắc xua tay, nói: “Anh cứ tắm trước đi.”
“Em không sao chứ?”
Cố Diệc Minh thấy cậu nhũn như con chi chi, vô cùng hoài nghi.
Dư Bắc mệt thật, nhưng lỗ chân lông giãn nở, hơi men đã thoát ra ngoài gần hết, cậu tỉnh táo hơn nhiều.
Cố Diệc Minh tắm xong, thay quần áo sạch, quay lại vẫn thấy Dư Bắc ngồi im một chỗ.
“Còn chưa đi hả? Em đang luộc bì lợn à?”
Cố Diệc Minh kéo Dư Bắc qua, lập tức hốt hoảng.
Dư Bắc bị vẻ mặt của anh làm cho hết hồn.
“Anh sao đấy?”
Vừa mở miệng thì có thứ chất lỏng âm ấm chảy ra từ mũi cậu.
Dư Bắc dùng mu bàn tay quệt một phát.
Không ngờ cậu lại chảy máu mũi.
“Em đừng động đậy…”
Cố Diệc Minh quýnh quáng.
Dư Bắc vừa đứng dậy, vừa lau máu mũi.
“Út Cưng, em ngồi im!” Cố Diệc Minh đem một cuộn giấy đến. “Để anh lau cho em đã. Em thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?”
Không.
Còn rất khoan kɧօáϊ là đằng khác.
“Anh đừng chuyện bé xé ra to, chắc tại dạo này ăn nhiều đồ bổ quá.”
Dư Bắc chẳng dám nói rằng cũng có thể do cậu thèm Cố Diệc Minh lâu rồi, đột nhiên lại được ăn no một lần, như thể nắng hạn gặp mưa rào nên không quen lắm.
Nói ra nghe hơi phế.
“Không sao thật chứ? Anh gọi cấp cứu nhé?”
Cố Diệc Minh định đi tìm điện thoại, bị Dư Bắc ngăn cản.
“Hâm à? Hồi bé em thường xuyên chảy máu mũi mà, anh đưa giấy đây.”
Lần này máu chảy khá nhiều, Dư Bắc lau hết mấy tờ giấy mới ngừng. Cậu bỏ giấy đã dùng vào túi bóng, đợi lát nữa mang ra ngoài.
Sau cùng, cậu vê giấy thành đoạn ngắn, nhét vào mũi rồi mới tắm.
Mặc áo khoác cẩn thận, Dư Bắc và Cố Diệc Minh rời khỏi khách sạn suối nước nóng.
“Đệt, trời tối om rồi.”
Bọn họ chơi lâu vậy cơ à?
Ít nhất cũng phải ba, bốn tiếng.
Quả nhiên ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Trêи đường về, hai người gặp ngay Tiểu Bạch đang tìm họ.
Cố Diệc Minh đưa túi bóng cho cậu ta, bảo: “Tìm thùng rác vứt đi.”
Tiểu Bạch vừa liếc cái túi đã hốt hoảng.
“Làm… Làm chảy máu luôn ạ? Chuyện này không đơn giản đâu, nặng là phải phẫu thuật đấy!”
Dư Bắc cạn lời, cũng tại Cố Diệc Minh thật thà.
Biết thừa Tiểu Bạch hay ăn không nói có mà còn đưa cho cậu ta làm gì?
“Im mồm, chảy tí máu mũi thôi.”
Dư Bắc ngẩng đầu lên cho cậu ta xem.
“Hết hồn, em tưởng…” Tiểu Bạch vỗ ngực, sau đó bước vào phòng hô: “Ai có thuốc không? Tổng giám đốc Cố và anh Tiểu Bắc tắm chảy cả máu mũi rồi!”
Thằng nhãi chết tiệt này.
Nắm bắt ý chính giỏi ghê.
Dư Bắc bị mọi người vây quanh.
“Đừng… Đừng, không cần chuyện bé xé ra to đâu. Hồi nhỏ tôi thường xuyên chảy máu mũi ấy mà.”
Tiểu Bạch vẫn đang rêu rao khắp mọi nơi.
Cậu ta định gọi cả đoàn tới xem mình chảy máu cam đấy à?
Các nghệ sĩ khác cũng đã đi tắm suối nước nóng về, trông có vẻ rất vui, mỗi Lâm Bối Nhi coi bộ hơi khó chịu.
“Thoải mái quá! Hahaha, mấy ngày hôm nay em mệt, đau hết cả lưng, giờ được mát xa, tinh thần sảng kɧօáϊ!” Tiêu Thành lại hỏi: “Mọi người thế nào? Bối Nhi, sao nhìn cậu không vui lắm?”
Kiều Hàn cúi gằm xuống, mặt mũi đỏ tưng bừng.
“Tôi… Tôi không khoẻ. Xin lỗi cậu, Bối Nhi.”
Lâm Bối Nhi mắng té tát: “Không khoẻ thì anh đừng vào. Không chịu nổi mùi trong đó mà anh chẳng biết mở mồm ra nói à?”
Tiêu Thành chưa hiểu, hỏi: “Rút cục làm sao?”
“Đồ chết tiệt này.” Lâm Bối Nhi nổi trận lôi đình. “Anh ta nôn vào hồ!”
“Há há… Ặc.”
Tiêu Thành và Chu Kiêu nhịn cười rất khổ sở, đành chuyển đề tài.
“Ơ? Anh Tiểu Bắc, sao mũi anh nhét giấy thế?”
Tiểu Bạch đứng sau camera, khẽ nhắc: “Đừng hỏi nữa! Anh Tiểu Bắc và tổng giám đốc Cố tắm chảy cả máu mũi đấy!”
Đ…
Băng dính của tôi đâu???
Phải bịt hết mọi cái lỗ trêи người cậu ta lại!
Đã là ngày ghi hình cuối cùng, mai sẽ dọn đồ để về, vậy nên mọi người ăn một bữa cơm chung. Mọi điều không vui lúc trước đều bị xóa nhòa bởi tiếng cười nói, bầu không khí khá hoà thuận, ấm áp.
Đám Tiêu Thành có nhiệm vụ kịch bản, dẫn dắt mọi người nhớ lại mấy ngày vừa qua ở bên nhau, nói những lời sến súa khiến Dư Bắc nổi da gà.
Chiêu trò của chương trình thực tế ấy mà, Dư Bắc cũng chủ động phối hợp.
Cậu nghiêng đầu nhìn Cố Diệc Minh, người vẫn luôn giữ im lặng, phát hiện ra anh đang nhìn mình chằm chằm.
Đôi mắt anh lấp lánh.
Như thể được miệng cậu khai sáng.
Giống y hệt một thiếu niên đang trong thời kỳ dậy thì, vừa mới nếm trái cấm.
Hậu quả của việc ấy…
Chắc mọi người hiểu nhỉ?
/124
|