Chương 89: Hoá ra đây là quà sinh nhật em tặng anh
"Có gì mà ngại? Bọn tôi đâu phải người ngoài."
Dư Bắc cố gắng phối hợp cùng Cố Diệc Minh diễn màn kịch cần diễn.
Giữa đám đông hóng hớt, Cố Diệc Minh cầm một chiếc nhẫn đeo vào tay Dư Bắc.
Bầu không khí long trọng như buổi lễ đính hôn.
Dư Bắc chẳng rõ Cố Diệc Minh muốn gì.
Muốn giữ thể diện à?
Chào mừng quý vị khán giả tới với chương trình Tự Mình Tạo Nghiệp.
Bày ra cái trò không hề giả trân.
E rằng nam diễn viên kia là tay trong của Cố Diệc Minh.
Dư Bắc giả vờ buồn đi vệ sinh, chạy vào WC.
Nếu cứ tiếp tục diễn một cách gượng gạo với Cố Diệc Minh thì Dư Bắc sẽ lại xấu hổ đến mức đào đất bằng ngón chân.
Có khả năng đào ra cả khu lăng mộ luôn.
Dư Bắc tháo nhẫn.
Vứt vào bồn cầu, xả nước...
Là chuyện không thể nào xảy ra.
Vì của Cố Diệc Minh tặng nên mình tiếc ư?
Tất nhiên là vì nó đắt vãi chưởng rồi.
Dư Bắc cáu kỉnh, giơ cao chiếc nhẫn lên, sau đó hôn nó một cái.
Cửa nhà vệ sinh mở ra, Cố Diệc Minh chui vào, khoá trái cửa lại.
"Anh không biết gõ cửa à? Nhỡ có người đang đi nặng thì sao?"
Dư Bắc xách quần, bước ra ngoài, bị Cố Diệc Minh tóm lấy.
Cố Diệc Minh chẳng nói chẳng rằng, bế thốc cậu lên, đặt trêи bồn rửa tay.
"Em chạy đi đâu?"
Cố Diệc Minh không có ý tốt, nghe cái giọng này là tới tính sổ đây.
"Anh định... mời em ở lại xem anh biểu diễn tiết mục đi ị à?"
Hai cánh tay Cố Diệc Minh giữ chặt Dư Bắc, khiến cậu đành phải ngoan ngoãn ngồi yên trêи bồn rửa tay.
"Nói cho anh biết lý do."
Cố Diệc Minh nhìn Dư Bắc chằm chằm.
"Gì cơ?"
"Tại sao em không chuẩn bị quà?"
Tại sao hả?
Sao trăng cái gì?
Nghĩ nát óc vẫn chẳng biết bản thân có thể tặng gì cho anh chứ sao.
"Anh đâu thiếu quà, bao nhiêu người tặng rồi đấy thôi."
Cố Diệc Minh nghiêm túc hỏi: "Ý em là gì? Họ và em giống nhau được à?"
Ca khúc chủ đề của cuộc đời Cố Diệc Minh: Ủa Mân Bu I Dang (Chúng Ta Không Giống Nhau)
Anh ấy khác thật.
Còn mình thì có gì đặc biệt?
Không hề.
Mình chỉ là một chàng gay hết sức bình thường.
"Không giống nhau, đồ em tặng chưa chắc đã đáng giá bằng quà của họ."
"Vấn đề nằm ở tấm lòng!"
Cố Diệc Minh chẳng hiểu gì cả.
Chính bởi vì là tấm lòng, mình có thể chịu thua kém người ta à?
Mọi người đều lăn lộn trong xã hội.
Không lẽ mình lại như hồi đi học, gập một ngàn con hạc giấy hoặc chạy ra cửa hàng bán đồ lưu niệm mua quả cầu pha lê giá mười lăm tệ?
"Chuyện này là em sai. Em tặng bù anh sau, ok chưa?"
Dư Bắc xin lỗi nhưng Cố Diệc Minh lại cáu.
"Tặng bù là như nào? Em vốn đếch quan tâm đến anh! Trong mắt em, có anh cũng được, không cũng chẳng hề hấn gì hả?"
Dư Bắc không biết sao anh nổi giận.
"Trước em không tặng, anh đâu ý kiến gì?"
"Hiện tại khác rồi!"
Lại nữa.
Rút cục khác ở đâu?
Bây giờ Cố Diệc Minh chỉ biết gào cái mồm lên.
Nói chuyện với anh như đàn gẩy tai chó.
"Quà lúc trước em tặng, anh đã từng dùng chưa?"
"À, em giận dỗi anh vì chuyện này?!"
Cố Diệc Minh như đã bắt được thóp của Dư Bắc.
"Anh không dùng, em còn tặng làm gì?"
"Em có lòng thì tặng, dùng hay không là việc của anh! Em đang tỏ thái độ bất cần đấy! Trong tim em chẳng hề có anh!"
Đồ khốn nạn Cố Diệc Minh.
Dám bảo mình không yêu anh ta?
Không yêu thì chắc kiên trì ở bên anh ta nổi ngần ấy năm?
Hồi ông nội mất, mình chỉ ngồi cạnh quan tài được ba ngày thôi.
Cố Diệc Minh vẫn bất mãn, nói: "Em biết ban nãy anh xấu hổ đến mức nào không? Anh chỉ muốn biến thành con tê tê, đào lỗ chui xuống đất!"
Dư Bắc hiểu rồi.
Cố Diệc Minh mượn gió bẻ măng, phê bình mình không giữ thể diện cho anh ta.
Mặt mũi của trai thẳng quý như vàng ấy.
Lại còn tê tê nữa chứ.
Ảo tưởng sức mạnh.
Tê tê là động vật thuộc diện được bảo vệ hàng đầu kia kìa.
Sao anh ta không biến thành bọ hung đi?
"Tổng giám đốc Cố! Tổng giám đốc Cố! Anh có trong đó không?"
Cố Diệc Minh bị làm phiền, bực bội hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Bên ngoài có người tìm, nói là quen Dư Bắc."
Cố Diệc Minh quay lại nhìn cậu.
Dư Bắc lắc đầu, đáp: "Em chẳng gọi ai tới đây hết."
Cố Diệc Minh hô với người ở bên ngoài: "Biết rồi!"
Dư Bắc định chuồn.
"Ai thế?" Cố Diệc Minh đuổi theo, hỏi. "Ai ở ngoài đó?"
"Em biết thế nào được... Để em ra xem."
Dư Bắc chạy ra cổng, người nọ bị bảo vệ và nhân viên phục vụ ngăn cản, không cho vào. Thấy cậu, gã bèn vẫy tay loạn xạ.
"Tiểu Bắc! Tiểu Bắc!"
"Anh đến đây làm gì?"
Là Trần Khang.
Vong này sao ám hoài vậy?
"Đấy, tôi bảo tôi quen Dư Bắc mà!"
Trần Khang vênh mặt đẩy bảo vệ ra, định bước vào thì Dư Bắc đứng chặn luôn ở cổng.
"Sao anh tìm được chỗ này?"
Trần Khang vươn đầu ngó nghiêng bên trong, đáp: "Nghe nói em đang tham gia một buổi tiệc ở đây hả? Trong kia toàn là ngôi sao nhỉ? Tiểu Bắc, em giỏi thật đấy. Anh vào xem được không?"
"Ơ hay, anh lấy tư cách gì? Tôi còn chẳng quen họ. Ai gọi anh tới?"
Trần Khang cười hề hề, bảo: "Anh là bạn em mà, em dẫn anh vào xem tí đi. Anh đâu làm gì, chỉ tìm em để chơi thôi."
"Tôi thân với anh lắm chắc? Anh về nhà mà chơi."
Dư Bắc lười chửi gã. Sao tên này bám dai như đỉa vậy? Không gỡ ra nổi.
"Tiểu Bắc, em thế này là quá lạnh nhạt. Vừa mới quen nhau, anh đã vượt đường xá xa xôi đến tìm em. Kể cả chỉ là họ hàng xa, em cũng nên mời anh vào uống nước chứ?"
Trần Khang chẳng những không đi mà còn xáp vào người Dư Bắc.
Dư Bắc thấy phiền vãi, hỏi: "Anh nhất quyết muốn lằng nhằng đúng không?"
"À, tôi biết rồi."
Trần Khang thấy cậu không hề suy suyển bèn ngưng cười giả lả.
"Cậu ngại tôi làm cậu xấu hổ chứ gì? Tuy tôi chỉ là công chức nhà nước, nhưng hoàn cảnh gia đình cậu cũng bình thường thôi mà? Giờ có chút tiếng tăm thì cậu trở mặt, tỏ ra không quen không biết hả?"
"Tôi quen biết anh lúc nào? Anh cũng đáng để tôi phải trở mặt?"
"Nói cho cậu biết, đừng tưởng mình quen được vài người trong showbiz thì có thể biến thành phượng hoàng. Cậu vốn chỉ ngang tầm tôi thôi, với cái hoàn cảnh gia đình cậu, nếu là trước kia tôi còn coi thường!"
Dư Bắc cạn lời thật sự: "Anh đã coi thường rồi còn vác mặt tới tìm tôi làm gì? Anh cao quý nên xin hãy tránh xa tôi ra. Tôi đếch muốn nhìn thấy loại ngu si."
"Ai đây Út Cưng?"
Cố Diệc Minh xuất hiện phía sau Dư Bắc.
Anh đứng trong sân nhìn một lúc, thấy không ổn nên đi ra.
"Cậu là... Cố Diệc Minh?"
Cố Diệc Minh nổi tiếng thật.
Ngay cả Trần Khang cũng biết anh.
"Anh là...?"
"Cố Diệc Minh thật nè trời!" Trần Khang cười phớ lớ. "Nghe nói cậu là sếp của Tiểu Bắc, cảm ơn cậu cậu đã giúp đỡ Tiểu Bắc nhà tôi nhé."
Cố Diệc Minh nhíu mày, hỏi: "Anh là họ hàng nhà em ấy?"
"Họ hàng xa." Trần Khang bẽn lẽn đáp. "Về sau người lớn giới thiệu cho bọn tôi quen nhau, giờ tôi là... bạn trai của Tiểu Bắc."
"Bạn trai..."
Cố Diệc Minh lặp lại một lần.
"Đúng thế, mấy hôm trước bọn tôi cãi nhau, tôi còn đến công ty anh tìm Tiểu Bắc để xin lỗi. Tôi được vào trong chưa?"
Trần Khang ra sức làm quen với Cố Diệc Minh.
Dư Bắc cảm thấy người Cố Diệc Minh toả ra hơi lạnh.
Giống y hệt một chiếc tủ lạnh cỡ lớn.
"Ồ, gì thế này? Tôi lại có thêm tình địch à?"
Uông Gia Thuỵ thấy có biến, bèn đi tới.
Sau đó Cố Diệc Minh đóng sầm cửa lại, ngăn cách bọn họ.
Mọi người trong sân nhìn nhau, không dám ho he câu nào.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng Trần Khang nói chuyện, kèm theo tiếng hầm hừ rồi đột nhiên im bặt.
Tiếp theo, tiếng đấm đá vang lên, Trần Khang chửi vài câu xong chỉ biết kêu gào thảm thiết.
"Ai chọc giận tổng giám đốc Cố vậy?"
"Không rõ, cũng chưa thấy anh ấy tức đến mức này, bình thường có động tay động chân bao giờ đâu..."
Uông Gia Thuỵ khinh bỉ nói: "Ai bảo thế? Nó bạo lực lắm."
"Bình thường tổng giám đốc Cố lịch thiệp mà. Anh từng bắt gặp anh ấy xử sự vậy hả?"
"Tôi không muốn thấy mà được à?"
Uông Gia Thuỵ phẫn nộ tố cáo: "Moá, tôi chính là nạn nhân đây này!"
Cánh cổng mở ra, Cố Diệc Minh bước vào, Trần Khang ở đằng xa ngoạc mồm chửi rủa.
"Con mẹ nó, tôi biết mà, cậu câu được kẻ có tiền rồi thì coi thường tôi! Tôi nói cho các người biết, Dư Bắc sẽ phải hối hận!"
Cố Diệc Minh vừa quay lại, Trần Khang đã leo lên chiếc taxi đúng lúc chạy ngang qua, gã vội vàng đóng cửa sổ xe.
"Cậu sẽ hối hận!"
Cố Diệc Minh đi vào.
Đám đông khôi phục trạng thái vui vẻ uống rượu, vờ như chưa từng hóng biến.
"Mày kêu gã đó tới hả?"
Cố Diệc Minh hầm hè. Anh thật sự nổi khùng rồi.
"Cái quái gì?" Uông Gia Thuỵ ngơ ngác. "Cố Diệc Minh, mày coi thường tao quá nhỉ? Tao mà quen cái hạng ấy?"
Nhìn Uông Gia Thuỵ không giống đang diễn trò.
Cố Diệc Minh ngẫm nghĩ một lát, chắc thấy Uông Gia Thuỵ và Trần Khang thực sự bắn đại bác chẳng đến nên bỏ qua cho gã.
"Tốt nhất là không liên quan gì tới mày."
"Hừ, sao toàn đổ tội cho tao thế? Tao tồi tệ vậy cơ à?"
Uông Gia Thuỵ oan ức kinh khủng.
"Mày nào phải loại tốt đẹp gì." Cố Diệc Minh hung hăng nói. "Đừng để tao điều tra ra là mày."
Cố Diệc Minh kéo Dư Bắc rời khỏi.
Ngồi trêи xe, anh chẳng nói chẳng rằng.
"Chúng ta bỏ đi như vậy, khách khứa phải làm sao?" Dư Bắc khẽ hỏi.
Cố Diệc Minh đạp mạnh chân ga.
Như thể muốn kéo cậu cùng đi đầu thai.
"Ở lại làm gì nữa? Chưa đủ xấu hổ à? Út Cưng, anh đã làm gì em? Em có cần thiết phải dùng hạng người đó để chọc tức anh không?"
Chính Dư Bắc còn đang thấy bực mà lại bị Cố Diệc Minh trách móc một tràng.
"Em không quen thân gì với anh ta!"
"Không quen?" Cố Diệc Minh gào lên. "Bạn trai tìm đến tận nơi mà còn không quen? Thế nào mới là quen? Lên giường?!"
Dư Bắc cũng điên tiết.
Cố Diệc Minh nói chuyện nghe cáu vãi.
"Cố Diệc Minh, anh ăn nói đàng hoàng được không?"
"Vậy em nói xem em và nó biết nhau từ bao giờ? Có quan hệ gì?"
Giọng hỏi cung.
Hùng hùng hổ hổ như là đăng ký kết hôn với mình rồi ấy.
Khó chịu kinh khủng.
"Hồi Tết, lúc anh bỏ rơi em."
"Bỏ rơi em? Anh đi làm có nửa tháng thôi! Thế mà em đã vội vàng tìm thẳng khác, cắm sừng anh?!"
Cố Diệc Minh đấm vô lăng mấy cái.
Mẹ, chán sống à?
"Không phải..."
"Còn không nữa hả? Nó tới công ty tìm em, sao em không kể cho anh nghe? Tại sao phải giấu anh?"
Dư Bắc bỗng nhiên chẳng muốn giải thích.
Thích nghĩ thế nào thì nghĩ.
Tình yêu giữa trai thẳng và gay dễ lung lay như vậy đấy.
Trần Khang xuất hiện, khiến tình cảm vốn đã mong manh của mình với Cố Diệc Minh càng nguy khốn hơn.
Cố Diệc Minh trút hết nỗi bực dọc cả ngày nay lên đầu mình.
Cố Diệc Minh thấy Dư Bắc im lặng bèn mỉa mai.
"Được lắm, hoá ra đây là quà sinh nhật em tặng anh."
___
Có lỗi tôi sửa sau nhé.
"Có gì mà ngại? Bọn tôi đâu phải người ngoài."
Dư Bắc cố gắng phối hợp cùng Cố Diệc Minh diễn màn kịch cần diễn.
Giữa đám đông hóng hớt, Cố Diệc Minh cầm một chiếc nhẫn đeo vào tay Dư Bắc.
Bầu không khí long trọng như buổi lễ đính hôn.
Dư Bắc chẳng rõ Cố Diệc Minh muốn gì.
Muốn giữ thể diện à?
Chào mừng quý vị khán giả tới với chương trình Tự Mình Tạo Nghiệp.
Bày ra cái trò không hề giả trân.
E rằng nam diễn viên kia là tay trong của Cố Diệc Minh.
Dư Bắc giả vờ buồn đi vệ sinh, chạy vào WC.
Nếu cứ tiếp tục diễn một cách gượng gạo với Cố Diệc Minh thì Dư Bắc sẽ lại xấu hổ đến mức đào đất bằng ngón chân.
Có khả năng đào ra cả khu lăng mộ luôn.
Dư Bắc tháo nhẫn.
Vứt vào bồn cầu, xả nước...
Là chuyện không thể nào xảy ra.
Vì của Cố Diệc Minh tặng nên mình tiếc ư?
Tất nhiên là vì nó đắt vãi chưởng rồi.
Dư Bắc cáu kỉnh, giơ cao chiếc nhẫn lên, sau đó hôn nó một cái.
Cửa nhà vệ sinh mở ra, Cố Diệc Minh chui vào, khoá trái cửa lại.
"Anh không biết gõ cửa à? Nhỡ có người đang đi nặng thì sao?"
Dư Bắc xách quần, bước ra ngoài, bị Cố Diệc Minh tóm lấy.
Cố Diệc Minh chẳng nói chẳng rằng, bế thốc cậu lên, đặt trêи bồn rửa tay.
"Em chạy đi đâu?"
Cố Diệc Minh không có ý tốt, nghe cái giọng này là tới tính sổ đây.
"Anh định... mời em ở lại xem anh biểu diễn tiết mục đi ị à?"
Hai cánh tay Cố Diệc Minh giữ chặt Dư Bắc, khiến cậu đành phải ngoan ngoãn ngồi yên trêи bồn rửa tay.
"Nói cho anh biết lý do."
Cố Diệc Minh nhìn Dư Bắc chằm chằm.
"Gì cơ?"
"Tại sao em không chuẩn bị quà?"
Tại sao hả?
Sao trăng cái gì?
Nghĩ nát óc vẫn chẳng biết bản thân có thể tặng gì cho anh chứ sao.
"Anh đâu thiếu quà, bao nhiêu người tặng rồi đấy thôi."
Cố Diệc Minh nghiêm túc hỏi: "Ý em là gì? Họ và em giống nhau được à?"
Ca khúc chủ đề của cuộc đời Cố Diệc Minh: Ủa Mân Bu I Dang (Chúng Ta Không Giống Nhau)
Anh ấy khác thật.
Còn mình thì có gì đặc biệt?
Không hề.
Mình chỉ là một chàng gay hết sức bình thường.
"Không giống nhau, đồ em tặng chưa chắc đã đáng giá bằng quà của họ."
"Vấn đề nằm ở tấm lòng!"
Cố Diệc Minh chẳng hiểu gì cả.
Chính bởi vì là tấm lòng, mình có thể chịu thua kém người ta à?
Mọi người đều lăn lộn trong xã hội.
Không lẽ mình lại như hồi đi học, gập một ngàn con hạc giấy hoặc chạy ra cửa hàng bán đồ lưu niệm mua quả cầu pha lê giá mười lăm tệ?
"Chuyện này là em sai. Em tặng bù anh sau, ok chưa?"
Dư Bắc xin lỗi nhưng Cố Diệc Minh lại cáu.
"Tặng bù là như nào? Em vốn đếch quan tâm đến anh! Trong mắt em, có anh cũng được, không cũng chẳng hề hấn gì hả?"
Dư Bắc không biết sao anh nổi giận.
"Trước em không tặng, anh đâu ý kiến gì?"
"Hiện tại khác rồi!"
Lại nữa.
Rút cục khác ở đâu?
Bây giờ Cố Diệc Minh chỉ biết gào cái mồm lên.
Nói chuyện với anh như đàn gẩy tai chó.
"Quà lúc trước em tặng, anh đã từng dùng chưa?"
"À, em giận dỗi anh vì chuyện này?!"
Cố Diệc Minh như đã bắt được thóp của Dư Bắc.
"Anh không dùng, em còn tặng làm gì?"
"Em có lòng thì tặng, dùng hay không là việc của anh! Em đang tỏ thái độ bất cần đấy! Trong tim em chẳng hề có anh!"
Đồ khốn nạn Cố Diệc Minh.
Dám bảo mình không yêu anh ta?
Không yêu thì chắc kiên trì ở bên anh ta nổi ngần ấy năm?
Hồi ông nội mất, mình chỉ ngồi cạnh quan tài được ba ngày thôi.
Cố Diệc Minh vẫn bất mãn, nói: "Em biết ban nãy anh xấu hổ đến mức nào không? Anh chỉ muốn biến thành con tê tê, đào lỗ chui xuống đất!"
Dư Bắc hiểu rồi.
Cố Diệc Minh mượn gió bẻ măng, phê bình mình không giữ thể diện cho anh ta.
Mặt mũi của trai thẳng quý như vàng ấy.
Lại còn tê tê nữa chứ.
Ảo tưởng sức mạnh.
Tê tê là động vật thuộc diện được bảo vệ hàng đầu kia kìa.
Sao anh ta không biến thành bọ hung đi?
"Tổng giám đốc Cố! Tổng giám đốc Cố! Anh có trong đó không?"
Cố Diệc Minh bị làm phiền, bực bội hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Bên ngoài có người tìm, nói là quen Dư Bắc."
Cố Diệc Minh quay lại nhìn cậu.
Dư Bắc lắc đầu, đáp: "Em chẳng gọi ai tới đây hết."
Cố Diệc Minh hô với người ở bên ngoài: "Biết rồi!"
Dư Bắc định chuồn.
"Ai thế?" Cố Diệc Minh đuổi theo, hỏi. "Ai ở ngoài đó?"
"Em biết thế nào được... Để em ra xem."
Dư Bắc chạy ra cổng, người nọ bị bảo vệ và nhân viên phục vụ ngăn cản, không cho vào. Thấy cậu, gã bèn vẫy tay loạn xạ.
"Tiểu Bắc! Tiểu Bắc!"
"Anh đến đây làm gì?"
Là Trần Khang.
Vong này sao ám hoài vậy?
"Đấy, tôi bảo tôi quen Dư Bắc mà!"
Trần Khang vênh mặt đẩy bảo vệ ra, định bước vào thì Dư Bắc đứng chặn luôn ở cổng.
"Sao anh tìm được chỗ này?"
Trần Khang vươn đầu ngó nghiêng bên trong, đáp: "Nghe nói em đang tham gia một buổi tiệc ở đây hả? Trong kia toàn là ngôi sao nhỉ? Tiểu Bắc, em giỏi thật đấy. Anh vào xem được không?"
"Ơ hay, anh lấy tư cách gì? Tôi còn chẳng quen họ. Ai gọi anh tới?"
Trần Khang cười hề hề, bảo: "Anh là bạn em mà, em dẫn anh vào xem tí đi. Anh đâu làm gì, chỉ tìm em để chơi thôi."
"Tôi thân với anh lắm chắc? Anh về nhà mà chơi."
Dư Bắc lười chửi gã. Sao tên này bám dai như đỉa vậy? Không gỡ ra nổi.
"Tiểu Bắc, em thế này là quá lạnh nhạt. Vừa mới quen nhau, anh đã vượt đường xá xa xôi đến tìm em. Kể cả chỉ là họ hàng xa, em cũng nên mời anh vào uống nước chứ?"
Trần Khang chẳng những không đi mà còn xáp vào người Dư Bắc.
Dư Bắc thấy phiền vãi, hỏi: "Anh nhất quyết muốn lằng nhằng đúng không?"
"À, tôi biết rồi."
Trần Khang thấy cậu không hề suy suyển bèn ngưng cười giả lả.
"Cậu ngại tôi làm cậu xấu hổ chứ gì? Tuy tôi chỉ là công chức nhà nước, nhưng hoàn cảnh gia đình cậu cũng bình thường thôi mà? Giờ có chút tiếng tăm thì cậu trở mặt, tỏ ra không quen không biết hả?"
"Tôi quen biết anh lúc nào? Anh cũng đáng để tôi phải trở mặt?"
"Nói cho cậu biết, đừng tưởng mình quen được vài người trong showbiz thì có thể biến thành phượng hoàng. Cậu vốn chỉ ngang tầm tôi thôi, với cái hoàn cảnh gia đình cậu, nếu là trước kia tôi còn coi thường!"
Dư Bắc cạn lời thật sự: "Anh đã coi thường rồi còn vác mặt tới tìm tôi làm gì? Anh cao quý nên xin hãy tránh xa tôi ra. Tôi đếch muốn nhìn thấy loại ngu si."
"Ai đây Út Cưng?"
Cố Diệc Minh xuất hiện phía sau Dư Bắc.
Anh đứng trong sân nhìn một lúc, thấy không ổn nên đi ra.
"Cậu là... Cố Diệc Minh?"
Cố Diệc Minh nổi tiếng thật.
Ngay cả Trần Khang cũng biết anh.
"Anh là...?"
"Cố Diệc Minh thật nè trời!" Trần Khang cười phớ lớ. "Nghe nói cậu là sếp của Tiểu Bắc, cảm ơn cậu cậu đã giúp đỡ Tiểu Bắc nhà tôi nhé."
Cố Diệc Minh nhíu mày, hỏi: "Anh là họ hàng nhà em ấy?"
"Họ hàng xa." Trần Khang bẽn lẽn đáp. "Về sau người lớn giới thiệu cho bọn tôi quen nhau, giờ tôi là... bạn trai của Tiểu Bắc."
"Bạn trai..."
Cố Diệc Minh lặp lại một lần.
"Đúng thế, mấy hôm trước bọn tôi cãi nhau, tôi còn đến công ty anh tìm Tiểu Bắc để xin lỗi. Tôi được vào trong chưa?"
Trần Khang ra sức làm quen với Cố Diệc Minh.
Dư Bắc cảm thấy người Cố Diệc Minh toả ra hơi lạnh.
Giống y hệt một chiếc tủ lạnh cỡ lớn.
"Ồ, gì thế này? Tôi lại có thêm tình địch à?"
Uông Gia Thuỵ thấy có biến, bèn đi tới.
Sau đó Cố Diệc Minh đóng sầm cửa lại, ngăn cách bọn họ.
Mọi người trong sân nhìn nhau, không dám ho he câu nào.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng Trần Khang nói chuyện, kèm theo tiếng hầm hừ rồi đột nhiên im bặt.
Tiếp theo, tiếng đấm đá vang lên, Trần Khang chửi vài câu xong chỉ biết kêu gào thảm thiết.
"Ai chọc giận tổng giám đốc Cố vậy?"
"Không rõ, cũng chưa thấy anh ấy tức đến mức này, bình thường có động tay động chân bao giờ đâu..."
Uông Gia Thuỵ khinh bỉ nói: "Ai bảo thế? Nó bạo lực lắm."
"Bình thường tổng giám đốc Cố lịch thiệp mà. Anh từng bắt gặp anh ấy xử sự vậy hả?"
"Tôi không muốn thấy mà được à?"
Uông Gia Thuỵ phẫn nộ tố cáo: "Moá, tôi chính là nạn nhân đây này!"
Cánh cổng mở ra, Cố Diệc Minh bước vào, Trần Khang ở đằng xa ngoạc mồm chửi rủa.
"Con mẹ nó, tôi biết mà, cậu câu được kẻ có tiền rồi thì coi thường tôi! Tôi nói cho các người biết, Dư Bắc sẽ phải hối hận!"
Cố Diệc Minh vừa quay lại, Trần Khang đã leo lên chiếc taxi đúng lúc chạy ngang qua, gã vội vàng đóng cửa sổ xe.
"Cậu sẽ hối hận!"
Cố Diệc Minh đi vào.
Đám đông khôi phục trạng thái vui vẻ uống rượu, vờ như chưa từng hóng biến.
"Mày kêu gã đó tới hả?"
Cố Diệc Minh hầm hè. Anh thật sự nổi khùng rồi.
"Cái quái gì?" Uông Gia Thuỵ ngơ ngác. "Cố Diệc Minh, mày coi thường tao quá nhỉ? Tao mà quen cái hạng ấy?"
Nhìn Uông Gia Thuỵ không giống đang diễn trò.
Cố Diệc Minh ngẫm nghĩ một lát, chắc thấy Uông Gia Thuỵ và Trần Khang thực sự bắn đại bác chẳng đến nên bỏ qua cho gã.
"Tốt nhất là không liên quan gì tới mày."
"Hừ, sao toàn đổ tội cho tao thế? Tao tồi tệ vậy cơ à?"
Uông Gia Thuỵ oan ức kinh khủng.
"Mày nào phải loại tốt đẹp gì." Cố Diệc Minh hung hăng nói. "Đừng để tao điều tra ra là mày."
Cố Diệc Minh kéo Dư Bắc rời khỏi.
Ngồi trêи xe, anh chẳng nói chẳng rằng.
"Chúng ta bỏ đi như vậy, khách khứa phải làm sao?" Dư Bắc khẽ hỏi.
Cố Diệc Minh đạp mạnh chân ga.
Như thể muốn kéo cậu cùng đi đầu thai.
"Ở lại làm gì nữa? Chưa đủ xấu hổ à? Út Cưng, anh đã làm gì em? Em có cần thiết phải dùng hạng người đó để chọc tức anh không?"
Chính Dư Bắc còn đang thấy bực mà lại bị Cố Diệc Minh trách móc một tràng.
"Em không quen thân gì với anh ta!"
"Không quen?" Cố Diệc Minh gào lên. "Bạn trai tìm đến tận nơi mà còn không quen? Thế nào mới là quen? Lên giường?!"
Dư Bắc cũng điên tiết.
Cố Diệc Minh nói chuyện nghe cáu vãi.
"Cố Diệc Minh, anh ăn nói đàng hoàng được không?"
"Vậy em nói xem em và nó biết nhau từ bao giờ? Có quan hệ gì?"
Giọng hỏi cung.
Hùng hùng hổ hổ như là đăng ký kết hôn với mình rồi ấy.
Khó chịu kinh khủng.
"Hồi Tết, lúc anh bỏ rơi em."
"Bỏ rơi em? Anh đi làm có nửa tháng thôi! Thế mà em đã vội vàng tìm thẳng khác, cắm sừng anh?!"
Cố Diệc Minh đấm vô lăng mấy cái.
Mẹ, chán sống à?
"Không phải..."
"Còn không nữa hả? Nó tới công ty tìm em, sao em không kể cho anh nghe? Tại sao phải giấu anh?"
Dư Bắc bỗng nhiên chẳng muốn giải thích.
Thích nghĩ thế nào thì nghĩ.
Tình yêu giữa trai thẳng và gay dễ lung lay như vậy đấy.
Trần Khang xuất hiện, khiến tình cảm vốn đã mong manh của mình với Cố Diệc Minh càng nguy khốn hơn.
Cố Diệc Minh trút hết nỗi bực dọc cả ngày nay lên đầu mình.
Cố Diệc Minh thấy Dư Bắc im lặng bèn mỉa mai.
"Được lắm, hoá ra đây là quà sinh nhật em tặng anh."
___
Có lỗi tôi sửa sau nhé.
/124
|