Chương 98: Làm gì có nữ chính nào hôn mà lại vươn tay ấn gáy người ta?
"Anh Tiểu Bắc, mau đi ngủ thôi!"
Tiểu Bạch chỉ để hở ra đôi mắt, vẫy tay với Dư Bắc.
Bỏ qua tâm hồn đen tối của Tiểu Bạch thì cậu nhóc chuẩn gu Dư Bắc.
Trắng trẻo, non nớt, mềm mại, đáng yêu.
Nhìn đã biết là giỏi rêи ư ử làm nũng lắm.
Dư Bắc chẳng thèm tắm nữa.
Nếu mình không ngủ với Tiểu Bạch một đêm, cậu ta sẽ không biết hậu quả của việc dám ngang nhiên quyến rũ mình.
"Cục cưng, tôi đến đây!"
Dư Bắc xoa hai tay y như con ruồi rồi chui vào chăn.
"Sao anh ngủ mà vẫn mặc quần áo?"
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm con gấu trúc trêи bộ pijama của Dư Bắc, hỏi.
"Mặc pijama ngủ thoải mái lắm, cậu không mặc đồ hả?"
"Tất nhiên là không ạ, nude mới sướиɠ."
Tiểu Bạch lật chăn lên khoe.
Cậu ta không mặc quần áo thật.
Chỉ còn sót lại mỗi chiếc qυầи ɭót nho nhỏ in hình thỏ.
"Anh cũng cởi đi." Tiểu Bạch đề nghị.
Dư Bắc lắc đầu nguầy nguậy.
Tiểu Bạch không hề biết bản thân đang đứng bên bờ vực nguy hiểm.
Sự lẳng lơ đó sẽ biến thành con dao đâm cậu.
"Đừng ngại, cởi đi, cởi đi. Hai thằng con trai với nhau, anh sợ cái gì? Anh không thử ngủ nude thì sao biết thích tới mức nào? Đảm bảo nghiện luôn..."
"Không, không..."
Tiểu Bạch luồn vào chăn, vạch cổ áo Dư Bắc ra. Dư Bắc không cho cậu ta đụng đến mình, hai người vật lộn.
"Nào, anh Tiểu Bắc, cho em xem thử đi..."
"Xem gì?"
"Tổng giám đốc Cố bảo cơ thể anh ɖâʍ đãng lắm, em muốn tìm hiểu..."
"Anh ấy nói với cậu vậy hả?"
"Em đi ngang qua, vô tình nghe thấy."
"Cố Diệc Minh xàm đấy."
"Cứ cho em ngó thử xem thật hay giả. Anh nằm yên, thả lỏng, đừng căng thẳng..."
"Cậu mà còn động vào tôi thì tôi không thương hoa tiếc ngọc nữa đâu nhé! Tôi sẽ cho cậu biết thế nào là nát một đời hoa, tàn ba đời chuối!"
"Ui, mịn ghê."
...
Dư Bắc và Tiểu Bạch mải va chạm trong chăn, toát hết cả mồ hôi, chẳng để ý cửa phòng đã mở ra từ bao giờ.
Mãi tới khi có kẻ hắng giọng một cái, hai người mới dừng lại.
"Anh nghe thấy tiếng gì không?" Tiểu Bạch run rẩy hỏi.
Dư Bắc cũng nghe thấy.
"Như kiểu ai khạc đờm ấy?"
"Đêm hôm khuya khoắt ai lại khạc đờm?... Giống ông cụ, mà trong đoàn mình không có người lớn tuổi. Anh Tiểu Bắc, liệu căn phòng này còn ai khác nữa không?"
"Nói vớ vẩn gì vậy?"
Tiểu Bạch lắp ba lắp bắp: "Ai biết từng có bao nhiêu người ngỏm ở đây..."
Dù sao Tiểu Bạch cũng là thụ, cần được một người đàn ông mạnh mẽ bảo vệ.
Dư Bắc kéo chăn.
Chủ yếu vì đằng sau lưng hơi man mát, nhỡ bị lạnh bụng thì sao?
"Tụi mình là đàn ông, nếu gặp ma cỏ gì, cứ dùng dương khí xông chết nó!"
"Cũng đúng!" Tiểu Bạch kéo quần áo Dư Bắc, bảo: "Tiếp tục thôi."
"Hai người đang làm gì đấy?"
Dư Bắc nghe thấy cái giọng này, giật thót t(r)im.
Cậu và Tiểu Bạch cùng thò đầu ra khỏi chăn.
"Tổng... Tổng giám đốc Cố."
Tiểu Bạch hoảng loạn tột độ, như thể bị bắt gian tại giường.
Tóc Dư Bắc ướt đẫm mồ hôi, đồ ngủ bị Tiểu Bạch kéo xộc xà xộc xệch, mặt vẫn đỏ ửng vì đùa nghịch.
Cố Diệc Minh đứng cuối giường, nhìn chằm chằm hai cái đầu nọ.
"Sao anh vào mà không gõ cửa?"
Y như vong.
Dư Bắc lên tiếng phủ đầu trước, cực kỳ hùng hồn.
"Phòng em không khoá."
Dư Bắc quên mất rằng vì nhằm mục đích gìn giữ nét xưa mà khách sạn này vẫn dùng khoá kiểu cũ.
"Sang phòng anh."
Dứt lời, Cố Diệc Minh quay đầu bỏ đi.
"Sang phòng anh làm gì? Em sắp ngủ đến nơi rồi..."
Dư Bắc ngơ ngác.
Đêm hôm khuya khoắt lén lút mò tới phòng nhà sản xuất.
Chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì chẳng hay ho tẹo nào.
"Lằng nhằng vừa chứ. Sang đây."
Dư Bắc muốn từ chối, song đôi chân cậu lại có suy nghĩ riêng.
"Anh Tiểu Bắc, vậy còn em? Em phải làm sao?..."
Tiểu Bạch nằm trêи giường tủi thân đến nỗi cuống cả lên.
Dư Bắc cũng đành bó tay.
Đâu thể dẫn theo Tiểu Bạch sang phòng Cố Diệc Minh.
Bị đồn ra ngoài còn kinh khủng hơn.
Phòng Cố Diệc Minh rộng hơn phòng Dư Bắc, có một chiếc giường gỗ siêu to với thiết kế châu Âu.
"Anh gọi em tới làm gì? Nếu đòi em giúp chuyện kia thì không được nhé. Nửa đêm nửa hôm anh đừng vớ vẩn."
Phải cảnh cáo Cố Diệc Minh trước.
"Vậy ban ngày thì vớ vẩn được?" Cố Diệc Minh khịa Dư Bắc một câu rồi bảo: "Ngày mai, sau khi khởi quay, cảnh đầu tiên là của em. Anh giải thích kịch bản cho em."
Giải thích kịch bản?
Cố Diệc Minh làm cụt hứng vãi.
Mình còn đang chơi cùng Tiểu Bạch vui biết bao nhiêu.
Phá hỏng chuyện tốt của người ta.
"Em đọc kịch bản rồi, mai ra phim trường đạo diễn cũng sẽ nói..."
"Lần đầu tiên em đảm nhận vai nam chính, chưa đủ kinh nghiệm." Cố Diệc Minh rất cương quyết. "Anh là người giám sát, không muốn danh tiếng bộ phim bị ảnh hưởng vì có diễn viên diễn không đạt. Tiền đền bù là do anh bỏ ra đấy."
Dư Bắc trợn mắt khinh thường.
Ngưng giùm.
Lừa ai thế?
Trong đoàn đâu phải mỗi mình mình lần đầu đóng phim điện ảnh. Tiêu Thành và Chu Kiêu còn thiếu kinh nghiệm hơn, họ là nghệ sĩ thần tượng mà ngay cả vai quần chúng cũng chưa từng diễn.
Sao Cố Diệc Minh không đi giảng giải cho họ?
Đây là lợi dụng việc công trả thù riêng!
Chẳng muốn mình ngủ ngon giấc.
Cố Diệc Minh lấy kịch bản đưa cho Dư Bắc: "Đây là các cảnh ngày mai. Phim điện ảnh hầu hết đều quay theo trình tự lần lượt, do vậy em cần học thuộc kịch bản, nắm rõ mình đang diễn đoạn nào, cảm xúc ra sao..."
Cố Diệc Minh chỉ bảo nghiêm túc, cặn kẽ.
Dư Bắc nghe thôi cũng sẽ rất có ích, vì anh là người từng giành vô số giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, kiến thức và kỹ năng anh sở hữu hoàn toàn khác những thứ Dư Bắc được học ở trường hoặc đúc rút qua việc đóng vai phụ.
Mọi chuyện từ bé đến lớn như cách diễn viên đi đứng, phối hợp với máy quay, chỗ nào có thay đổi về mặt cảm xúc cần chú ý,... Cố Diệc Minh đều dặn dò cậu kỹ lưỡng.
Tóm tắt kịch bản: Câu chuyện bắt đầu từ việc bốn du học sinh có các tài năng khác nhau thuê cùng một căn nhà trọ. Cả bốn người vốn đều chẳng ưa gì nhau, nhưng sau khi phải chịu sự kỳ thị, bắt nạt ở môi trường học đường nơi đất Mỹ, họ quyết định liên kết lại để trả thù, song bất ngờ bị cuốn vào một vụ án lớn. Họ thể hiện sở trường của mình, bắt được kẻ chủ mưu.
Dư Bắc vào vai tên mọt sách yêu tiểu thuyết trinh thám, tuy không sở hữu vẻ bề ngoài nổi bật nhưng kỹ năng tư duy logic cực tốt, giải mã các tình tiết vụ án, cuối cùng có được tình yêu của nữ chính.
Tuy là phim thương mại, song kịch bản này khác với các bộ phim đề tài tuổi trẻ hoặc trinh thám bình thường. Nó có nội dung, chứa đựng sự hồi hộp, hài hước và không thiếu những giọt nước mắt, là thử thách lớn dành cho đạo diễn cũng như diễn viên.
Lúc nghiêm túc giảng giải, Cố Diệc Minh đẹp trai khủng khϊế͙p͙.
Từ những biểu cảm nhỏ như chau mày, mím môi suy nghĩ, giọng nói khi dồn dập khi chậm rãi, cho tới động tác tay vô thức của anh đều vừa chuyên nghiệp vừa ngầu.
Gòy xong.
Lại bắt đầu u mê.
Ai làm ơn táng cho tui tỉnh.
Đến một cảnh hôn, Cố Diệc Minh đột nhiên ngừng lại.
"Sao anh không nói nữa?"
Sau đó Dư Bắc tự véo đùi mình.
Lắm mồm cái gì?
Nhanh được về đi ngủ không sướиɠ à?
Em nào đâu phải u mê, tất cả chỉ tại anh phê hơn cần.
Cố Diệc Minh nghiêm túc đáp: "Đoạn này khá phức tạp, là thăng hoa tình cảm ở phần kết, đồng thời là những cảnh cuối của bộ phim. Nụ hôn với nữ chính không chỉ thể hiện kết thúc có hậu, mà anh mong em cho khán giả thấy nhiều điều hơn."
Cố Diệc Minh nói nghe ảo vãi.
Nhiều điều hơn?
Nước bọt á?
"Nói thôi không diễn tả hết ý anh. Em đứng dậy, tụi mình diễn một lượt."
"Hả?"
Cố Diệc Minh đứng dậy trước, bảo: "Coi như đây là phim trường. Nào, em nghĩ thử xem, một tên một sách chưa yêu bao giờ, bị nữ chính hôn sẽ phản ứng ra sao? Giả dụ anh là nữ chính."
Vụ này mình quen quá đi ấy chứ.
Dư Bắc chuẩn bị bắt chước vẻ mặt chết tiệt của Cố Diệc Minh trong lần đầu tiên bị cưỡng hôn.
Cố Diệc Minh đột nhiên cúi xuống thơm lên môi cậu.
Dư Bắc quên cả diễn, đứng hình luôn.
"Anh làm cái trò gì đấy?"
Cố Diệc Minh nghiêm túc đáp: "Diễn tập. Phải như thật thì lúc quay chính thức mới một lần qua ngay được."
"Phim toàn hôn giả thôi mà?!"
Cố Diệc Minh không vui, nhíu mày.
"Sao vậy được? Em tưởng chúng ta quay phim thần tượng lừa gạt khán giả à? Phim điện ảnh yêu cầu độ chân thực cao, thế mới có sức thuyết phục!"
"Vậy... Vậy hả?"
Mình nghĩ nhiều quá rồi.
Tưởng Cố Diệc Minh thừa nước đục thả câu.
Nếu thế thì không được, vì giá câu mình đắt lứm.
"Lại nào."
Lúc Cố Diệc Minh hôn thêm lần nữa, Dư Bắc đã sẵn sàng, bắt chước y xì nét mặt Tháp Tokyo khi bị trai hôn.
Cố Diệc Minh nhìn phản ứng của cậu, chẳng rõ đang ngẫm nghĩ điều gì.
Chắc thấy quen.
"Không đúng, không thể chỉ có mỗi hoảng hốt. Nhân vật em thủ vai hẳn là cũng thầm mến nữ chính, nên kèm chút bất ngờ, mừng rỡ. Biểu cảm này của em là sợ hãi, nữ chính nhìn thấy như sẽ nghĩ sao? Chắc chắn cho rằng em không thích cô ấy."
Dư Bắc vô cùng ngạc nhiên.
Cố Diệc Minh cũng am hiểu thế cơ à?
Bàn chuyện phim ảnh thì rành rọt lắm.
Sao ở ngoài ngu dữ vậy?
"Chúng ta làm lại."
Cố Diệc Minh hôn thêm một cái.
Dư Bắc diễn theo lời anh hướng dẫn, thể hiện chút mừng rỡ, bất ngờ.
"Lần này được rồi chứ?"
"Tạm ổn."
Dư Bắc cáu tiết, gào lên: "Tạm ổn là như nào? Cố Diệc Minh anh quên hồi đại học anh toàn xếp thứ hai ở môn diễn xuất à?"
Cố Diệc Minh không hề khiêm tốn, đáp: "Đấy là do thầy chấm điểm thiên vị, luôn luôn khen em diễn có hồn. Thầy ấy bị đôi mắt em lừa, em chỉ trợn mắt thôi cũng đủ sinh động rồi. Em chỉ lợi dụng điểm mạnh của mình, chẳng phải kỹ năng cứng."
"Ok! Em cứng cho anh xem!"
Dư Bắc tức điên.
Thứ mà ông trời ban cho cũng được xếp vào diện năng lực.
Các thầy cô luôn bảo mình là đồ diễn sâu.
Chẳng biết khen hay chửi.
"Cảnh ban nãy đạt rồi." Cố Diệc Minh nhìn kịch bản, nói. "Tiếp theo đổi sang cảnh em bừng tỉnh, chủ động hôn nữ chính. Giờ em cứ coi anh là cô gái kia."
"... Phụt. Há há há."
Dư Bắc bật cười.
Cô gái ciu to hơn mình.
"Em cười gì? Chuyên nghiệp chút coi!" Cố Diệc Minh phê bình cậu.
"Khụ."
Dư Bắc hắng giọng, không cười nữa.
Nhưng người vốn nhập vai trong chớp mắt như Dư Bắc vẫn vấp phải khó khăn.
"Há há há, không ổn..." Dư Bắc lại phì cười.
"Sao nữa?"
"Anh thế này, em khó mà tưởng tượng thành cô gái tết tóc hai bên được..." Dư Bắc nhịn cười tới mức khó chịu. "Hay là... Anh cạo râu đi?"
Cố Diệc Minh nổi giận, nói: "Em cần thể hiện trình độ chuyên môn của bản thân! Dù có đối diện với một con heo, em cũng phải hôn!"
Anh ấy đã bảo vậy rồi thì mình còn khách sáo cái nỗi gì?
Dư Bắc điều chỉnh biểu cảm trêи khuôn mặt cho thật chuẩn rồi hôn lên môi nữ heo chính Cố Diệc Minh.
Cố Diệc Minh bị ngu hả?
Diễn kiểu gì đây?
Làm gì có nữ chính nào hôn mà lại vươn tay ấn gáy người ta?
___
Có lỗi tôi sửa sau nhé.
"Anh Tiểu Bắc, mau đi ngủ thôi!"
Tiểu Bạch chỉ để hở ra đôi mắt, vẫy tay với Dư Bắc.
Bỏ qua tâm hồn đen tối của Tiểu Bạch thì cậu nhóc chuẩn gu Dư Bắc.
Trắng trẻo, non nớt, mềm mại, đáng yêu.
Nhìn đã biết là giỏi rêи ư ử làm nũng lắm.
Dư Bắc chẳng thèm tắm nữa.
Nếu mình không ngủ với Tiểu Bạch một đêm, cậu ta sẽ không biết hậu quả của việc dám ngang nhiên quyến rũ mình.
"Cục cưng, tôi đến đây!"
Dư Bắc xoa hai tay y như con ruồi rồi chui vào chăn.
"Sao anh ngủ mà vẫn mặc quần áo?"
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm con gấu trúc trêи bộ pijama của Dư Bắc, hỏi.
"Mặc pijama ngủ thoải mái lắm, cậu không mặc đồ hả?"
"Tất nhiên là không ạ, nude mới sướиɠ."
Tiểu Bạch lật chăn lên khoe.
Cậu ta không mặc quần áo thật.
Chỉ còn sót lại mỗi chiếc qυầи ɭót nho nhỏ in hình thỏ.
"Anh cũng cởi đi." Tiểu Bạch đề nghị.
Dư Bắc lắc đầu nguầy nguậy.
Tiểu Bạch không hề biết bản thân đang đứng bên bờ vực nguy hiểm.
Sự lẳng lơ đó sẽ biến thành con dao đâm cậu.
"Đừng ngại, cởi đi, cởi đi. Hai thằng con trai với nhau, anh sợ cái gì? Anh không thử ngủ nude thì sao biết thích tới mức nào? Đảm bảo nghiện luôn..."
"Không, không..."
Tiểu Bạch luồn vào chăn, vạch cổ áo Dư Bắc ra. Dư Bắc không cho cậu ta đụng đến mình, hai người vật lộn.
"Nào, anh Tiểu Bắc, cho em xem thử đi..."
"Xem gì?"
"Tổng giám đốc Cố bảo cơ thể anh ɖâʍ đãng lắm, em muốn tìm hiểu..."
"Anh ấy nói với cậu vậy hả?"
"Em đi ngang qua, vô tình nghe thấy."
"Cố Diệc Minh xàm đấy."
"Cứ cho em ngó thử xem thật hay giả. Anh nằm yên, thả lỏng, đừng căng thẳng..."
"Cậu mà còn động vào tôi thì tôi không thương hoa tiếc ngọc nữa đâu nhé! Tôi sẽ cho cậu biết thế nào là nát một đời hoa, tàn ba đời chuối!"
"Ui, mịn ghê."
...
Dư Bắc và Tiểu Bạch mải va chạm trong chăn, toát hết cả mồ hôi, chẳng để ý cửa phòng đã mở ra từ bao giờ.
Mãi tới khi có kẻ hắng giọng một cái, hai người mới dừng lại.
"Anh nghe thấy tiếng gì không?" Tiểu Bạch run rẩy hỏi.
Dư Bắc cũng nghe thấy.
"Như kiểu ai khạc đờm ấy?"
"Đêm hôm khuya khoắt ai lại khạc đờm?... Giống ông cụ, mà trong đoàn mình không có người lớn tuổi. Anh Tiểu Bắc, liệu căn phòng này còn ai khác nữa không?"
"Nói vớ vẩn gì vậy?"
Tiểu Bạch lắp ba lắp bắp: "Ai biết từng có bao nhiêu người ngỏm ở đây..."
Dù sao Tiểu Bạch cũng là thụ, cần được một người đàn ông mạnh mẽ bảo vệ.
Dư Bắc kéo chăn.
Chủ yếu vì đằng sau lưng hơi man mát, nhỡ bị lạnh bụng thì sao?
"Tụi mình là đàn ông, nếu gặp ma cỏ gì, cứ dùng dương khí xông chết nó!"
"Cũng đúng!" Tiểu Bạch kéo quần áo Dư Bắc, bảo: "Tiếp tục thôi."
"Hai người đang làm gì đấy?"
Dư Bắc nghe thấy cái giọng này, giật thót t(r)im.
Cậu và Tiểu Bạch cùng thò đầu ra khỏi chăn.
"Tổng... Tổng giám đốc Cố."
Tiểu Bạch hoảng loạn tột độ, như thể bị bắt gian tại giường.
Tóc Dư Bắc ướt đẫm mồ hôi, đồ ngủ bị Tiểu Bạch kéo xộc xà xộc xệch, mặt vẫn đỏ ửng vì đùa nghịch.
Cố Diệc Minh đứng cuối giường, nhìn chằm chằm hai cái đầu nọ.
"Sao anh vào mà không gõ cửa?"
Y như vong.
Dư Bắc lên tiếng phủ đầu trước, cực kỳ hùng hồn.
"Phòng em không khoá."
Dư Bắc quên mất rằng vì nhằm mục đích gìn giữ nét xưa mà khách sạn này vẫn dùng khoá kiểu cũ.
"Sang phòng anh."
Dứt lời, Cố Diệc Minh quay đầu bỏ đi.
"Sang phòng anh làm gì? Em sắp ngủ đến nơi rồi..."
Dư Bắc ngơ ngác.
Đêm hôm khuya khoắt lén lút mò tới phòng nhà sản xuất.
Chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì chẳng hay ho tẹo nào.
"Lằng nhằng vừa chứ. Sang đây."
Dư Bắc muốn từ chối, song đôi chân cậu lại có suy nghĩ riêng.
"Anh Tiểu Bắc, vậy còn em? Em phải làm sao?..."
Tiểu Bạch nằm trêи giường tủi thân đến nỗi cuống cả lên.
Dư Bắc cũng đành bó tay.
Đâu thể dẫn theo Tiểu Bạch sang phòng Cố Diệc Minh.
Bị đồn ra ngoài còn kinh khủng hơn.
Phòng Cố Diệc Minh rộng hơn phòng Dư Bắc, có một chiếc giường gỗ siêu to với thiết kế châu Âu.
"Anh gọi em tới làm gì? Nếu đòi em giúp chuyện kia thì không được nhé. Nửa đêm nửa hôm anh đừng vớ vẩn."
Phải cảnh cáo Cố Diệc Minh trước.
"Vậy ban ngày thì vớ vẩn được?" Cố Diệc Minh khịa Dư Bắc một câu rồi bảo: "Ngày mai, sau khi khởi quay, cảnh đầu tiên là của em. Anh giải thích kịch bản cho em."
Giải thích kịch bản?
Cố Diệc Minh làm cụt hứng vãi.
Mình còn đang chơi cùng Tiểu Bạch vui biết bao nhiêu.
Phá hỏng chuyện tốt của người ta.
"Em đọc kịch bản rồi, mai ra phim trường đạo diễn cũng sẽ nói..."
"Lần đầu tiên em đảm nhận vai nam chính, chưa đủ kinh nghiệm." Cố Diệc Minh rất cương quyết. "Anh là người giám sát, không muốn danh tiếng bộ phim bị ảnh hưởng vì có diễn viên diễn không đạt. Tiền đền bù là do anh bỏ ra đấy."
Dư Bắc trợn mắt khinh thường.
Ngưng giùm.
Lừa ai thế?
Trong đoàn đâu phải mỗi mình mình lần đầu đóng phim điện ảnh. Tiêu Thành và Chu Kiêu còn thiếu kinh nghiệm hơn, họ là nghệ sĩ thần tượng mà ngay cả vai quần chúng cũng chưa từng diễn.
Sao Cố Diệc Minh không đi giảng giải cho họ?
Đây là lợi dụng việc công trả thù riêng!
Chẳng muốn mình ngủ ngon giấc.
Cố Diệc Minh lấy kịch bản đưa cho Dư Bắc: "Đây là các cảnh ngày mai. Phim điện ảnh hầu hết đều quay theo trình tự lần lượt, do vậy em cần học thuộc kịch bản, nắm rõ mình đang diễn đoạn nào, cảm xúc ra sao..."
Cố Diệc Minh chỉ bảo nghiêm túc, cặn kẽ.
Dư Bắc nghe thôi cũng sẽ rất có ích, vì anh là người từng giành vô số giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, kiến thức và kỹ năng anh sở hữu hoàn toàn khác những thứ Dư Bắc được học ở trường hoặc đúc rút qua việc đóng vai phụ.
Mọi chuyện từ bé đến lớn như cách diễn viên đi đứng, phối hợp với máy quay, chỗ nào có thay đổi về mặt cảm xúc cần chú ý,... Cố Diệc Minh đều dặn dò cậu kỹ lưỡng.
Tóm tắt kịch bản: Câu chuyện bắt đầu từ việc bốn du học sinh có các tài năng khác nhau thuê cùng một căn nhà trọ. Cả bốn người vốn đều chẳng ưa gì nhau, nhưng sau khi phải chịu sự kỳ thị, bắt nạt ở môi trường học đường nơi đất Mỹ, họ quyết định liên kết lại để trả thù, song bất ngờ bị cuốn vào một vụ án lớn. Họ thể hiện sở trường của mình, bắt được kẻ chủ mưu.
Dư Bắc vào vai tên mọt sách yêu tiểu thuyết trinh thám, tuy không sở hữu vẻ bề ngoài nổi bật nhưng kỹ năng tư duy logic cực tốt, giải mã các tình tiết vụ án, cuối cùng có được tình yêu của nữ chính.
Tuy là phim thương mại, song kịch bản này khác với các bộ phim đề tài tuổi trẻ hoặc trinh thám bình thường. Nó có nội dung, chứa đựng sự hồi hộp, hài hước và không thiếu những giọt nước mắt, là thử thách lớn dành cho đạo diễn cũng như diễn viên.
Lúc nghiêm túc giảng giải, Cố Diệc Minh đẹp trai khủng khϊế͙p͙.
Từ những biểu cảm nhỏ như chau mày, mím môi suy nghĩ, giọng nói khi dồn dập khi chậm rãi, cho tới động tác tay vô thức của anh đều vừa chuyên nghiệp vừa ngầu.
Gòy xong.
Lại bắt đầu u mê.
Ai làm ơn táng cho tui tỉnh.
Đến một cảnh hôn, Cố Diệc Minh đột nhiên ngừng lại.
"Sao anh không nói nữa?"
Sau đó Dư Bắc tự véo đùi mình.
Lắm mồm cái gì?
Nhanh được về đi ngủ không sướиɠ à?
Em nào đâu phải u mê, tất cả chỉ tại anh phê hơn cần.
Cố Diệc Minh nghiêm túc đáp: "Đoạn này khá phức tạp, là thăng hoa tình cảm ở phần kết, đồng thời là những cảnh cuối của bộ phim. Nụ hôn với nữ chính không chỉ thể hiện kết thúc có hậu, mà anh mong em cho khán giả thấy nhiều điều hơn."
Cố Diệc Minh nói nghe ảo vãi.
Nhiều điều hơn?
Nước bọt á?
"Nói thôi không diễn tả hết ý anh. Em đứng dậy, tụi mình diễn một lượt."
"Hả?"
Cố Diệc Minh đứng dậy trước, bảo: "Coi như đây là phim trường. Nào, em nghĩ thử xem, một tên một sách chưa yêu bao giờ, bị nữ chính hôn sẽ phản ứng ra sao? Giả dụ anh là nữ chính."
Vụ này mình quen quá đi ấy chứ.
Dư Bắc chuẩn bị bắt chước vẻ mặt chết tiệt của Cố Diệc Minh trong lần đầu tiên bị cưỡng hôn.
Cố Diệc Minh đột nhiên cúi xuống thơm lên môi cậu.
Dư Bắc quên cả diễn, đứng hình luôn.
"Anh làm cái trò gì đấy?"
Cố Diệc Minh nghiêm túc đáp: "Diễn tập. Phải như thật thì lúc quay chính thức mới một lần qua ngay được."
"Phim toàn hôn giả thôi mà?!"
Cố Diệc Minh không vui, nhíu mày.
"Sao vậy được? Em tưởng chúng ta quay phim thần tượng lừa gạt khán giả à? Phim điện ảnh yêu cầu độ chân thực cao, thế mới có sức thuyết phục!"
"Vậy... Vậy hả?"
Mình nghĩ nhiều quá rồi.
Tưởng Cố Diệc Minh thừa nước đục thả câu.
Nếu thế thì không được, vì giá câu mình đắt lứm.
"Lại nào."
Lúc Cố Diệc Minh hôn thêm lần nữa, Dư Bắc đã sẵn sàng, bắt chước y xì nét mặt Tháp Tokyo khi bị trai hôn.
Cố Diệc Minh nhìn phản ứng của cậu, chẳng rõ đang ngẫm nghĩ điều gì.
Chắc thấy quen.
"Không đúng, không thể chỉ có mỗi hoảng hốt. Nhân vật em thủ vai hẳn là cũng thầm mến nữ chính, nên kèm chút bất ngờ, mừng rỡ. Biểu cảm này của em là sợ hãi, nữ chính nhìn thấy như sẽ nghĩ sao? Chắc chắn cho rằng em không thích cô ấy."
Dư Bắc vô cùng ngạc nhiên.
Cố Diệc Minh cũng am hiểu thế cơ à?
Bàn chuyện phim ảnh thì rành rọt lắm.
Sao ở ngoài ngu dữ vậy?
"Chúng ta làm lại."
Cố Diệc Minh hôn thêm một cái.
Dư Bắc diễn theo lời anh hướng dẫn, thể hiện chút mừng rỡ, bất ngờ.
"Lần này được rồi chứ?"
"Tạm ổn."
Dư Bắc cáu tiết, gào lên: "Tạm ổn là như nào? Cố Diệc Minh anh quên hồi đại học anh toàn xếp thứ hai ở môn diễn xuất à?"
Cố Diệc Minh không hề khiêm tốn, đáp: "Đấy là do thầy chấm điểm thiên vị, luôn luôn khen em diễn có hồn. Thầy ấy bị đôi mắt em lừa, em chỉ trợn mắt thôi cũng đủ sinh động rồi. Em chỉ lợi dụng điểm mạnh của mình, chẳng phải kỹ năng cứng."
"Ok! Em cứng cho anh xem!"
Dư Bắc tức điên.
Thứ mà ông trời ban cho cũng được xếp vào diện năng lực.
Các thầy cô luôn bảo mình là đồ diễn sâu.
Chẳng biết khen hay chửi.
"Cảnh ban nãy đạt rồi." Cố Diệc Minh nhìn kịch bản, nói. "Tiếp theo đổi sang cảnh em bừng tỉnh, chủ động hôn nữ chính. Giờ em cứ coi anh là cô gái kia."
"... Phụt. Há há há."
Dư Bắc bật cười.
Cô gái ciu to hơn mình.
"Em cười gì? Chuyên nghiệp chút coi!" Cố Diệc Minh phê bình cậu.
"Khụ."
Dư Bắc hắng giọng, không cười nữa.
Nhưng người vốn nhập vai trong chớp mắt như Dư Bắc vẫn vấp phải khó khăn.
"Há há há, không ổn..." Dư Bắc lại phì cười.
"Sao nữa?"
"Anh thế này, em khó mà tưởng tượng thành cô gái tết tóc hai bên được..." Dư Bắc nhịn cười tới mức khó chịu. "Hay là... Anh cạo râu đi?"
Cố Diệc Minh nổi giận, nói: "Em cần thể hiện trình độ chuyên môn của bản thân! Dù có đối diện với một con heo, em cũng phải hôn!"
Anh ấy đã bảo vậy rồi thì mình còn khách sáo cái nỗi gì?
Dư Bắc điều chỉnh biểu cảm trêи khuôn mặt cho thật chuẩn rồi hôn lên môi nữ heo chính Cố Diệc Minh.
Cố Diệc Minh bị ngu hả?
Diễn kiểu gì đây?
Làm gì có nữ chính nào hôn mà lại vươn tay ấn gáy người ta?
___
Có lỗi tôi sửa sau nhé.
/124
|