Tịch Liễu cảm giác tim mình như bị bóp chặt, đau đến nỗi không thở nổi.
Thoáng cái Tiểu Văn đã đi ra khỏi phòng tắm, càng ngày cô ấy càng tới gần Tịch Liễu, mùi máu tươi tràn ngập xộc thẳng vào mũi làm người ta buồn nôn.
Tịch Liễu hoảng sợ hét lên: "Các người mau đi đi, đừng tới đây!"
"Tất cả đều là do cô làm hại, cô dựa vào cái gì mà bảo chúng tôi đi?" Cố Thanh Thanh đứng dậy, đầu của cô ấy nghiêng sang một bên, rơi bộp xuống đất rồi từu từ lăn đến bên chân Tịch Liễu.
Hai mắt cô trợn tròn: "Tịch Liễu, người đáng chết nhất chính là cô, cô chết thì tất cả mọi chuyện mới có thể kết thúc."
"Cái gì?" Tịch Liễu dùng sức lắc đầu, mặt mũi tràn đầy nước mắt: "Tôi không hiểu."
"Là cô, là cô hại chết mọi người." Giáo sư bổ nhào về phía cô, hai tay bóp chặt cổ Tịch Liễu, đầu của hắn lắc lư, không ngờ cuối cùng vẫn bị rơi xuống đất, dù vậy hắn vẫn không quên trừng mắt với Tịch Liễu: "Con đàn bà chết tiệt! Cô đi chết đi!"
"Thả tôi ra!" Tịch Liễu giãy dụa theo bản năng, cô cố gắng cạy tay của giáo sư ra.
Cố Thanh Thanh cầm lấy cái kìm điện, dùng sức dí vào người cô: "Muốn trách thì trách cô bản tính lẳng lơ, phản bội lại tôn thượng."
"Ô..." Hai chân Tịch Liễu đạp trên không trung, nhưng không cách nào thoát khỏi được hai người họ.
Cô bị nhấc bỗng lên, cổ giống như sắp bị cắt đứt, không khí trong phổi ngày một ít dần, sắc mắt đã biến thành màu gan heo.
Cô sắp chết rồi! Tịch Liễu cảm giác khí lực trong cơ thể ngày một cạn kiệt, ý thức cũng trở nên mơ hồ.
Cô thấy giáo sư đang cười, Cố Thanh Thanh cũng đang cười, bọn họ đều hận không thể giết chết cô, bọn họ đều nói là cô hại chết mọi người.
Đúng vậy!
Nếu như không phải tại cô thì bà cũng sẽ không chết, cho tới bây giờ cô giống như một sao chổi (điềm xấu), một con yêu tinh chuyên hại người.
Nước mắt mờ hồ rơi xuống, cứ như cũng tốt, cô có thể đi gặp bà rồi.
"Bịch...!"
Thanh âm của một vật nặng va vào tường vang lên.
Chỉ trong nháy mắt cô cảm thấy cổ mình được buông lỏng, một luồng khí mãnh liệt mà dồi dào xông thẳng vào phổi cô.
Tịch Liễu rơi vào một lồng ngực lạnh băng, khí tức nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, hương vị rất quen thuộc.
Cô cố gắng mở to mắt.
Đập vào mắt cô chính là dung nhan tuấn mỹ lạnh tới thấu xương, trong cơn mê man, hình như có người ôm cô vào lòng, nói với cô những lời rất chân thành: "Cô là người vợ duy nhất của ta."
Đột nhiên Tịch Liễu cảm thấy thật hạnh phúc, cô cong môi cười, thanh yếu ớt gần như không nghe rõ: "Mặc ca ca..."
Thân thể Hiên Viên Mặc, hai con người tràn ngập trong màu máu đỏ tươi.
Hắn trừng mắt nhìn người con gái trong lòng mình: "Cô nói cái gì?"
Tịch Liễu không nói tiếng nào nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch giống như một con búp bê bị vứt bỏ.
Cái vẻ mặt này của cô khiến trái tim Hiên Viên Mặc như bị búp đập trúng, đau đến nỗi hít thở không thông.
Hắn cắn chặt răng, gân xanh lập tức nổi lên, không khí xung quanh lập tức trở nên lãnh lẽo như ở cõi âm.
Đáy mắt hắn hiện lên tia sát khí, Cố Thanh Thanh và giáo sư còn chưa kịp vang lên những tiếng kêu thảm thiết thì đã biếm mất không thấy tăm hơi.
"Ngươi còn muốn che chở nàng!"
Hiên Viên Mặc nói: "Trong bụng Phượng nữ đã có cốt nhục của bổn tọa!"
Trong mơ hồ Tịch Liễu nghe thấy một tiếng nói khác, cô muốn nói chuyện, nhưng lại không thể nào mở được miệng, chỉ cảm thấy tất cả những gì ở trước mắt dần dần trở nên mờ ảo.
Cô còn nghe thấy Hiên Viên Mặc nói: "Bổn tọa chính là muốn dùng nàng ấy để kéo dài huyết mạch của Hiên Viên gia, muốn dùng đứa bé trong bụng nàng để tra tấn nàng đời đời kiếp kiếp!"
Hắn thật ác độc! Tịch Liễu nghiêng đầu một cái rồi lâm vào hôn mê.
"Bà?"
Hình như trong mơ, Tịch Liễu thấy được người bà yêu quý của mình, cô muốn nhào vào lòng bà nhưng không hiểu sao lại nhào tới lồng ngực rắn chắc, lạnh băng.
Là Hiên Viên Mặc!
/50
|