Hiên Viên Mặc trà trộn vào Ma giới, đúng lúc nghe được tin tức Tịch Liễu trở thành Ma hậu.
Nàng đã tỉnh, nhưng lại trở thành vợ của người khác!
Hiên Viên Mặc không tin, ngày đó nàng liền chết tới chỉ để nói với hắn, nàng yêu hắn rất nhiều, làm sao có thể chỉ trong nháy mắt đã muốn gả cho người khác? Hiên Viên Mặc lẻn vào cung điện, Ma giới đang bận rộn sắp xếp buổi tiệc, vô số ma thú uống đến say khướt.
Không ai để ý tới có một con quỷ đang lẻn vào tẩm cung.
Tịch Liễu ngồi chơi một mình bên chiếc bàn đá ở hoa viên.
Ma Quân cố ý mang cái điện thoại từ nhân gian về đây cho nàng, bên trong download rất nhiều game offline.
"Tịch Liễu." Hiên Viên Mặc nhẹ nhàng gọi, hắn sợ hơi lớn tiếng một chút sẽ làm nàng sợ hãi.
Nhưng Tịch Liễu không có quay đầu lại, nàng không nhớ mình tên là Tịch Liễu, không nhớ rõ có một Hiên Viên Mặc, nàng chỉ biết nàng là vợ của Ma Quân, là Ma hậu của Ma giới.
Hiên Viên Mặc đứng trước mặt Tịch Liễu, hai con ngươi u tối lộ ra vẻ thâm tình.
Hắn không kìm chế nổi sự kích động trong lòng mình, hắn phải cố gắng lắm mới không ôm nàng vào lồng ngực mình.
"Tịch Liễu!"
Hắn ôn nhu gọi tên của nàng, hắn nhớ rõ nàng đã từng nói, nàng không muốn làm Phượng nữ, nàng chỉ muốn là Tịch Liễu.
Cho nên hắn muốn gọi tên nàng, nàng nghe được chắc hẳn sẽ rất vui.
Nhưng Tịch Liễu chỉ ngước hai mắt lạnh nhạt nhìn về phía hắn, giọng điệu ngập ngừng: "Ngươi đang gọi ta?"
"..."
Hiên Viên Mặc sửng sốt! Ba năm này, hắn gian khổ tu luyện, vô số lần tưởng tượng đến cảnh Tịch Liễu gặp lại hắn sẽ có vẻ mặt gì.
Có thể hay không khóc như mưa, có thể hay không nhào vào trong ngực của hắn không bao giờ buông tay, tóm lại hắn nghĩ tới rất nhiều rất nhiều, nhưng không nghĩ tới Tịch Liễu lại dùng ánh mắt lạnh nhạt này nhìn hắn, hỏi hắn: "Ngươi là ai?"
"Bổn tọa là trượng phu của nàng, chúng ta đã kết tóc làm phu thê hai đời rồi."
"À?" Tịch Liễu sững sờ, đôi mắt dễ thương lộ ra vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ nàng có những hai trượng phu?
"Bổn tọa là Hiên Viên Mặc, đời trước là thanh mai trúc mã với nàng, nàng đã nói muốn cùng ta bách niên giai lão, không rời không bỏ." Hiên Viên Mặc đột nhiên túm chặt tay Tịch Liễu, ngữ khí có chút sốt ruột.
Trên thực tế hắn đã rất khắc chế rồi, không có người có thể tiếp nhận được chuyện người mình yêu lại quên mất mình.
"Ngươi..."
Chống lại hai con ngươi u tối của Hiên Viên Mặc, Tịch Liễu một mực yên lặng.
Trong đầu nàng phảng phất có hình ảnh hiện lên, không đợi nàng cẩn thận nhận ra, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói của Ma Quân: "Nương tử."
Ma Quân xuất hiện, trông thấy Hiên Viên Mặc sắc mặt hắn liền trầm xuống, tay vung lên, Hiên Viên Mặc bị bay ra, ngã nhào xuống mặt đất, mà Tịch Liễu cũng đã bị hắn bảo hộ vào trong ngực.
"Nương tử, nàng không sao chứ?" Trong mắt Ma Quân tràn đầy ân cần, thần sắc có chút khẩn trương.
Chỉ là hắn khẩn trương không chỉ vì an nguy của Tịch Liễu, hắn sợ Hiên Viên Mặc xuất hiện, sẽ khiến Tịch Liễu nhớ lại, như vậy thì hắn sẽ lại rơi vào bi kịch rồi.
Tịch Liễu lắc đầu: "Không có việc gì!"
Hiên Viên Mặc chật vật đứng dậy, tuy nhiên hắn là quỷ ngàn năm, đối mặt với Ma Quân lại không chịu nổi một kích.
Đã từng trảm yêu trừ ma đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, giờ phút này lại biến thành con mồi mặc người ta hành hạ.
Nhưng cho dù thế nào cũng không làm hắn đau lòng bằng việc trông thấy Tịch Liễu bị Ma Quân ôm vào trong ngực, nàng thẹn thùng cúi đầu ôn nhu nói chuyện.
"Ta vẫn luôn yêu ngươi."
Câu nói ngày ấy của Tịch Liễu đã giúp Hiên Viên Mặc lấy lại động lực.
Nếu không giờ phút này, hắn chỉ sợ đã chạy trối chết, mà không phải lên tiếng hô to: "Tịch Liễu, bổn tọa mới là trượng phu của nàng, hắn lợi dụng lúc nàng bệnh nặng mà lừa gạt nàng, nàng đừng tin hắn."
Đáy mắt ngấn lệ của Ma Quân hiện lên tia sát ý, đột nhiên cảm giác được trong cơ thể Hiên Viên Mặc có năng lượng khác thường, hai con ngươi nguy hiểm nheo lại, môi mím chặt.
/50
|