Ma giới truyền tin, Ma Quân đang tìm một loại cháo rất khó nấu, nếu người nào có thể nấu được ắt sẽ có thưởng.
Nhoáng một cái đã ba tháng trôi qua, bao nhiêu ma quỷ tới thử sức đều phải kích động, ủ rủ rời khỏi cung điện, toàn bộ không được.
Còn nói Ma hậu lạnh lùng, không biết cười, Ma Quân lại hạ lệnh, ai có biện pháp khiến cho Ma hậu cười sẽ được trọng thưởng.
Chỉ tiếc, cũng không có ai thành công, Ma hậu đối với bất cứ chuyện gì đều không có hứng thú, chỉ muốn nằm yên trên chiếc giường của mình, tựa hồ như muốn ngủ đông.
Sáng sớm hôm nay, Tịch Liễu bị hương thơm nồng đậm làm bừng tỉnh, hương vị rất quen thuộc, hấp dẫn nàng.
Nàng xuống giường đi ra ngoài, trông thấy trên chiếc bàn ở hoa viên có đặt một bát cháo.
Không biết ai đặt nó ở đây, mùi thơm hình như là từ chén cháo này phát ra, vô cùng dụ người.
Đây chính là hương vị mà nàng vẫn đang tìm kiếm.
Tịch Liễu tinh tế thưởng thức, trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh một bà lão ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói vào tai nàng: "Ngoan nghe lời."
Nước mắt Tịch Liễu đột nhiên chảy ra rồi rơi xuống chén cháo.
"Nương tử!"
Ma Quân đến trông thấy Tịch Liễu ôm chén cháo, hai mắt đầm đìa nước mắt.
Nửa năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tịch Liễu khóc.
"Ta không còn người thân rồi, bà nội ta chết rồi" Tịch Liễu líu ríu nói rồi0 đột nhiên khóc lớn: "Bà nội ta chết rồi"
"Không sao, còn có bản tôn."
Ma Quân vội vàng kéo Tịch Liễu vào trong ngực, hắn vỗ nhẹ vào lưng nàng giống như đang dỗ dành trẻ con: "Bản tôn sẽ luôn ở bên cạnh nàng."
Hình như đã từng có người nói với nàng những lời này, ngươi không rời ta không bỏ.
Tịch Liễu cảm thấy lòng mình đau nhói, đau đến mức không thể thở nổi, khóc rất lâu nàng mới xoa xoa hai mắt sưng đỏ rồi lảm bẩm: "Thì ra đây là hương vị cháo mà bà nấu, khi còn bé, bà vẫn luôn nấu cho ta ăn, ta vẫn nhớ."
"Cháo này ở đâu ra?"
Ma Quân vừa nói vậy, Tịch Liễu liền nghi hoặc hỏi: "Không phải ngươi sai người để đây sao?"
"Ách...Aha HAAA"
Ma Quân đột nhiên cười lớn, vỗ vỗ đầu nói: "Đúng rồi, sao bản tôn lại quên mất, chủ yếu là trông thấy nương tử đột nhiên khóc thút thít, lòng bản tôn liền rối như tơ vò." Hắn ôm Tịch Liễu đi vào tẩm cung, giả bộ như không phát hiện ra có hư ảnh đang đứng cạnh.
Khóc một hồi, tâm tình Tịch Liễu liền chuyển biến tốt đẹp.
Nàng còn kể cho Ma Quân chút chuyện khi nàng còn bé.
Hiên Viên Mặc biến thành hư ảnh lẻn vào tẩm cung, chợt nghe thấy Tịch Liễu hào hứng kể chuyện: "Lúc bé ta rất bướng bỉnh, bà nội nói còn phải trói ta vào cột vì sợ ta chạy đi mất."
Khóe môi Hiên Viên Mặc không tự giác nhếch lên, nàng cho tới bây giờ đều thích sự huyên náo.
Trong nhà luôn bị nàng làm huyên náo, mọi người ném nàng cho hắn, nói nàng là vợ hắn, hắn phải phụ trách.
Phượng nữ cũng thích quấn lấy hắn, nàng còn rất thích bổ nhào lên lưng hắn, bắt hắn chạy, trong miệng còn hô hào: "Đi đi đi", xem hắn thành ngựa để cưỡi.
Hoặc là trốn đi để hắn tìm nàng, nàng sẽ trốn ở một nơi hẻo lánh nào đó sau đó bất ngờ xuất hiện hù dọa hắn, nhìn bộ dạng giật mình của hắn nàng liền phát ra tiếng cười êm tai như chuông bạc.
Mỗi lần hắn đều giả bộ như tức giận, nhưng mỗi lần hắn đều rất phối hợp để nàng chọc ghẹo.
Hắn thích nghe nàng cười, tiếng cười của nàng quả thực rất hay, nghe cả đời cũng không chán.
"Ma Quân, ngươi nghe ta nói nhiều như vậy, ngươi có cảm thấy chán không?"
/50
|