"Không phải lúc trước nàng nói
nàng yêu ta, đến chết cũng không xa rời sao? Không phải nàng còn muốn cùng ta
tiếp tục tình duyên tam kiếp sao? Không phải nàng nói, cho dù có trở thành quỷ
nàng cũng muốn được ở cạnh ta sao?"
Ma Quân rất không cam tâm! Theo tưởng
tượng của hắn, giờ phút này hẳn là hắn và Tịch Liễu sẽ ôm nhau thật chặt, hôn
đến mức quên cả đất trờ, để cho Hiên Viên Mặc ở bên cạnh hâm mộ ghen ghét.
Nhưng
bây giờ, hắn lại cùng Tịch Liễu thảo luận vấn đề nàng yêu, không yêu ai.
"Ân "
Tịch Liễu cong môi cười, nàng vô cùng
nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mê mang nói: "Ta cũng không biết, đột nhiên
tỉnh lại ta lại thấy không yêu ngươi nữa rồi.
Ngươi cũng biết đó, nếu đã yêu
một người thì chỉ người kia chỉ cần liếc mắt nhìn mình là đã thấy thích rồi,
còn không yêu thì cũng đâu cần phải có lý do, ta chính là đột nhiên cảm thấy
rất nhớ Ma Quân."
"…"
Sắc mặt Ma Quân âm trầm đến đáng sợ, sự
lạnh lẽo trên người hắn phảng phất có thể làm đông cứng những người xung quanh.
Tịch Liễu không để ý tới hắn, nàng
quay người dứt khoát rời đi.
Ma Quân không bắt nàng lại nữa, mặc kệ
tay nàng rời khỏi tay mình, hắn cảm giác cá thế giới dường như đang biến mất.
Bất kể là Tịch
Liễu hay là Phượng nữ, họ đều nói với hắn những lời tương tự như vậy.
Yêu một người thì cho dù hắn có là cái
bộ dạng gì thì cũng vẫn thích, lúc không thích, thì cho dù có là thiên thần hạ
phàm, cũng sẽ không thích.
Hắn không tin!
Nhưng bây giờ Tịch Liễu lại kiên định
rời đi như vậy, nàng muốn đi tìm Ma Quân.
Nhưng Ma Quân hiểu rõ, cho dù bây giờ
hắn biến thành Ma Quân, Tịch Liễu cũng sẽ không để ý đến hắn, bởi vì nàng không
thích hắn.
"Ha"
Ma Quân đột nhiên nở nụ cười, một nụ
cười mang theo vô vàn sự đắng chát.
Tịch Liễu quay đầu trông thấy Hiên
Viên Mặc biến thành Ma Quân, hắn trơ mắt nhìn nàng: "Bản tôn ở đây, nàng
sẽ gả cho ta sao?"
Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng lời nói
của hắn lại lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn biết rõ đáp án là gì, nhưng hắn vẫn không
kiềm chế được mà muốn hỏi, mặc dù tâm đã bị chà đạp thành bùn, nhưng hắn vẫn
chưa từ bỏ ý định thăm dò nàng một lần nữa.
"Không!"
Đôi môi hồng nhuận ấy sao lại có thể
nói ra lời ác ý, quyết tuyệt đến thế..., ngay cả một tia do dự cũng không có,
không để cho Ma Quân có một chút hy vọng nào.
Khoang miệng Ma Quân tràn ngập sự đắng
chát, tầm mắt của hắn rơi vào hư ảnh ở bên cạnh.
Khóe môi Hiên Viên Mặc cong
lên, giống như đang cười trào phúng với hắn, lòng tự ái của hắn dâng lên, hai
con ngươi trở nên đỏ như máu.
"Bản tôn có điểm gì kém cái tên
phàm nhân kia?"
Tay hắn đánh vào không khí, Hiên Viên
Mặc không kịp chuẩn bị nên đã bị hắn túm lấy, hắn hung hăng đánh vào người Hiên
Viên Mặc.
"Mặc ca ca "
Tịch Liễu lên tiếng gọi, nàng muốn
chạy tới nhưng lại phát hiện nàng không thể động đậy được thân thể.
Ma Quân từng bước đi đến trước mặt Hiên
Viên Mặc, hắn đạp mạnh vào lưng Hiên Viên Mặc, làm Hiên Viên Mặc phun ra một
búng máu.
"Ngươi mau buông hắn ra, ngươi là
tên khốn khiếp."
Tịch Liễu khóc lóc thảm thiết, lúc
trước hắn khiến nàng phải trơ mắt nhìn đầu của Hiên Viên Mặc lăn đến bên chân
nàng.
Bây giờ, hắn còn muốn ở trước mặt nàng, đánh Hiên Viên Mặc đến khi bị hồn
phi phách tán sao?
"Bây giờ nàng chỉ có một lựa
chọn, nếu muốn hắn ta sống thì nàng phải gả cho ta!"
Ma Quân gầm lên, chân hắn lại tiếp tục
dẫm lên lưng Hiên Viên Mặc.
Từ trước đến nay hắn không phải là người lương
thiện, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ buông tay, càng sẽ không bị
bại bởi một tên phàm nhân.
"Ta gả."
Tịch Liễu khóc rống lên, còn Hiên Viên
Mặc thì nắm chặt tay lại.
"Ngươi đừng tưởng rằng bổn tọa không dám làm
nổ bạo hồn châu sao?"
"Ngươi dám sao? Ngươi nhẫn tâm để
Tịch Liễu bị hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh sao? Mà cho dù
ngươi dùng bạo hồn châu thì cũng không thể giết được bản tôn!"
Hai con ngươi của Ma Quân trở nên đỏ
như máu, hắn gầm lên đầy hung ác.
/50
|