Hiên Viên Mặc xuất hiện, dung nhan tuấn mỹ lạnh thấu xương, hai mắt đen như mực được bao bởi một tầng sương lạnh đủ để làm người khác bị đông cứng.
Tịch Liễu ngước hai mắt đẫm lệ, tràn đầy hận ý lên nhìn hắn: "Có phải kiếp trước tôi giết cả nhà anh nên giờ anh muốn tra tấn tôi như vậy đúng không?"
Không có tiếng đáp lại.
Đối mặt với sự chất vấn của Tịch Liễu, Hiên Viên Mặc chỉ im lặng, môi mỏng khẽ nhếch lên.
Tịch Liễu lại rống to: "Nói đi!"
Đáy mắt Hiên Viên Mặc hiện lên vẻ nghiêm túc, Tịch Liễu đột nhiên phát hiện thân thể của cô bị khống chế.
"Anh làm cái gì thế? Mau thả tôi ra!"
Tịch Liễu cố gắng giãy giụa nhưng đều tốn công vô ích.
Thân thể của cô bây giờ giống như một con rối bị giật dây, dưới sự khống chế của Hiên Viên Mặc, cô bước từng bước đi về phía phòng trọ của mình.
"Tịch Liễu!"
Vừa mới ra khỏi thang máy, cô chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc đang gọi mình.
Bạn thân của cô - Cố Thanh Thanh, ân cần hỏi han: "Mày không sao chứ? Mấy ngày rồi mày không đi làm, gọi điện cũng không bắt máy."
Hai mắt Tịch Liễu vô thần, ôm lấy hũ tro cốt giống như một xác chết, cứ lặng lẽ đi về phía trước.
"Tịch Liễu?"
Cố Thanh Thanh kéo Tịch Liễu lại, tay cô vừa chạm vào cánh tay của Tịch Liễu thì lập tức rùng mình.
Thân thể của cô ấy thật lạnh! Giống như một thi thể không có độ ấm vậy.
Tịch Liễu dừng chân lại, cuối cùng ánh mắt cũng rơi xuống trên người Cố Thanh Thanh.
Đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc khẽ mấp máy, phát ra thanh âm yếu ớt, rất khó nghe: "Mày đi đi, tao không sao."
Cố Thanh Thanh chưa kịp đi vào đã bị Tịch Liễu chặn ở ngoài cửa.
Không phải Tịch Liễu không muốn cầu cứu Cố Thanh Thanh mà là chuyện bà mất làm Tịch Liễu không dám cầu xin ai giúp đỡ.
Cô rất sợ! Cô sợ sẽ làm liên lụy đến sinh mạng vô tội của bọn họ giống như cô làm liên lụy đến bà vậy.
"Lại đây!"
Vừa buông hũ tro cốt xuống, cô chợt nghe thấy mệnh lệnh của Hiên Viên Mặc.
Tịch Liễu đi đến trước mặt hắn, hèn mọn quỳ xuống.
Hiên Viên Mặc khẽ vuốt mặt của cô, tay của hắn mát lạnh, từ từ di chuyển xuống phía dưới.
Cảm giác mát lạnh theo lỗ chân lông xâm nhập vào thân thể làm cả người Tịch Liễu phát run.
Hắn cởi bỏ nút áo của cô, Tịch Liễu không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn hắn từng chút một cởi bỏ quần áo của cô ra.
"A..."
Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng thét chói tai.
Ánh mắt Hiên Viên Mặc trầm xuống rồi biến mất.
Tịch Liễu phát hiện lực lượng thần bí khống chế cơ thể cô đã biến mất nên cô liền vội vàng đứng dậy đi mở cửa, nghĩ đến Cố Thanh Thanh vẫn còn ở bên bên ngoài, không biết tiếng thét vừa rồi có phải là của cô ấy không.
Trước cửa có một người phụ nữ đang ngồi co quắp, cô ấy nhìn xuống chân Tịch Liễu, mặt mũi tràn đầy sợ hãi, cơ thể cũng run lên như cầy sấy.
Theo tầm mắt của cô ấy, Tịch Liễu cúi đầu, chứng kiến đầu của Cố Thanh Thanh nằm ngay bên chân cô, hai mắt trợn ngược nhìn chằm chằm vào cô, chết không nhắm mắt.
"A..."
Tịch Liễu hoảng sợ hét lên, hai chân cô mềm nhũn, ngã phịch xuống mặt đất.
Bên cạnh hành lang, cái thi thể không đầu vẫn chưa chết, cơ thể nó run rẩy, máu từ cổ trào ra tung tóe, hai chân không ngừng di chuyển về phía cô.
"Đừng tới đay, đừng tới đây."
Tịch Liễu sợ hãi nhìn cái thi thể đang ứa máu kia, thân thể cô co rút lại.
Cô thấy cái đầu người của Cố Thanh Thanh chậm rãi nhấp nhô, nó nhìn về phía cô, miệng khẽ động, thanh âm khô khốc khàn khàn vang lên: "Giúp tôi!"
Cố Thanh Thanh lại cầu xin giúp đỡ.
Tịch Liễu khóc đến nỗi hô hấp khó khăn, hai tay cô ôm chặt người mình lại, sắc mặt trắng bệch.
"Giáo sư."
Cố Thanh Thanh nói xong thì mắt nhắm lại, không còn chút động tĩnh nào nữa.
Cảnh sát đến.
Lúc Tịch Liễu từ cục cảnh sát đi ra thì trời đã tối.
Cô không trở về mà bắt một chiếc xe taxi.
Thời gian thẩm vấn hơn một tiếng đồng hồ đã khiến Tịch Liễu sợ hãi đến chết lặng, đến khi tỉnh táo lại, cô quyết định không thể tiếp tục ngồi chờ chết.
Tịch Liễu và Cố Thanh Thanh ở trong cùng một đội khảo cổ, theo như lời của giáo sư thì bọn cô trực thuộc cấp trên, gần đây đang nghiên cứu về ngôi mộ cổ.
/50
|