Thành Liên Hạ thấy mọi người lại bắt đầu rơi vào im lặng, cô liền nghĩ nghĩ một chút rồi tìm đề tài để nói.
ừm...Tiểu Lam, em bị thiếu máu rồi nên mới có triệu chứng xỉu như vậy.Thêm nữa, ngất xỉu là tình trạng phổ biến của các bà bầu. Em không cần lo lắng quá đâu, em cần bổ sung viên sắt vào mỗi buổi sáng, ăn cơm xong uống Obimin và uống sữa đều đặn, cố gắng ăn nhiều để 2 mẹ con tăng cân. Thích ăn món gì thì ăn, cố gắng ăn vào để dủ dinh dưỡng rõ chưa? Lần trc đi khám bác sĩ thì chắc bác sĩ phải nhắc rồi chứ?
Chu Tiểu Lam nghe đến đây liền cứng đơ người lại, cố gắng cười cười trả lời:
sáng nay em mới đi khám, chưa kịp mua, có gì thì chị xin em số điện thoại đi, không thì chị mua dùm em cũng đc. em sợ mua sai thuốc
Ayda! Tí nữa em lấy số ở chỗ Sở Nam ý, chị đi vội chưa mang điện thoại, có gì thì em đi đến bệnh viện hoặc hỏi mẹ em về việc dưỡng thai cho chắc. Chị cũng học qua thôi, ko rành lắm, với lại chưa có kinh nghiệm
Hừ chưa có kinh nghiệm mà còn làm bác sĩ á Sở Nam nhân cơ hội trêu trọc nói.
Này nhóc, ta làm sao bộ có mắc mớ đến mi hả? ta hơn người mấy tuổi đấy, nếu ko phải là bác sĩ tư nhân nhà ngươi ta đã muốn sớm đánh ngươi rồi Thành Liên Hạ lười biếng nâng mí mắt lên nói chuyện với Sở Nam, bộ dáng kiểu như coi thường Sở Nam, coi hắn như một hạt bụi ko đáng để nhìn.
Bốp Kiều Lan nghe tới đây, liền thẳng tay đập vào đầu Sở Nam, không thương tiếc gì hết
Hạ tỷ, tỷ ko đánh em đánh dùm cho Kiều Lan cười hì hì nói.
nè! dù sao em cũng là vị hôn thê của tôi đó, sao em nỡ? Sở Nam tội nghiệp, xoa đầu nói.
tạm thời thôi! Tôi ra trường rồi thì hợp...... Kiều Lan hăng say nói, suýt nói ra cái hợp đồng kia.May mắn,Sở Nam kịp bịt mồm để Kiều Lan khỏi nói tiếp. Lúc này Kiều lan mới im lặng ngậm miệng lại.
Thành Liên Hạ nhìn hai người bằng rất nhìu ánh mắt:tò mò, hiếu kì,.....v.v cuối cùng là kết thúc một chuỗi ánh mắt là một nũ cười tràn đầy gió xuân, kiểu như tôi đã hiểu hết ấy.
ây da.... tổn thương quá, mấy người có bí mật gì thế, không cho tôi biết đc à
À!cũng không có gì cả, thôi em cũng đỡ rồi, mọi người có muốn ăn cơm không?Hôm nay em nầu nhiều món lắm! Tiểu Lam nhanh nhẹn, thành công lảng tránh đề tài làm cho Thành Liên Hạ khỏi phải nhắc tới đề tài này nữa.
à!có lẽ đồ ăn cũng nguội nguội rồi, mình đi hâm lại chút, cậu nghỉ ngơi đi Kiều Lan nói, bước ra ngoài
vậy.... làm phiền rồi, rất may chị chưa có ăn tối, chị sẽ đi giúp Kiều Lan nha! Thành Liên Hạ cũng nối gót mà theo Kiều Lan
Trong phòng giờ chỉ còn lại 2 người con trai là Sở Nam và Sở Diệc Mặc.
Tiểu Lam nhíu nhíu mày nhìn Sở Nam.
Sở Nam biết ý,khe khẽ nói nhỏ vào tai Sở Diệc Mặc, Sở Diệc Mặc chỉ hơi nhíu mày một chút rồi mở cửa ra ngoài.
Tiểu Lam thấy Sở Diệc Mặc vừa bước chân ra, liền liếc về phía Sở Nam, mở miệng khó nhọc hỏi: Là ai thế?
ừm...Tiểu Lam, em bị thiếu máu rồi nên mới có triệu chứng xỉu như vậy.Thêm nữa, ngất xỉu là tình trạng phổ biến của các bà bầu. Em không cần lo lắng quá đâu, em cần bổ sung viên sắt vào mỗi buổi sáng, ăn cơm xong uống Obimin và uống sữa đều đặn, cố gắng ăn nhiều để 2 mẹ con tăng cân. Thích ăn món gì thì ăn, cố gắng ăn vào để dủ dinh dưỡng rõ chưa? Lần trc đi khám bác sĩ thì chắc bác sĩ phải nhắc rồi chứ?
Chu Tiểu Lam nghe đến đây liền cứng đơ người lại, cố gắng cười cười trả lời:
sáng nay em mới đi khám, chưa kịp mua, có gì thì chị xin em số điện thoại đi, không thì chị mua dùm em cũng đc. em sợ mua sai thuốc
Ayda! Tí nữa em lấy số ở chỗ Sở Nam ý, chị đi vội chưa mang điện thoại, có gì thì em đi đến bệnh viện hoặc hỏi mẹ em về việc dưỡng thai cho chắc. Chị cũng học qua thôi, ko rành lắm, với lại chưa có kinh nghiệm
Hừ chưa có kinh nghiệm mà còn làm bác sĩ á Sở Nam nhân cơ hội trêu trọc nói.
Này nhóc, ta làm sao bộ có mắc mớ đến mi hả? ta hơn người mấy tuổi đấy, nếu ko phải là bác sĩ tư nhân nhà ngươi ta đã muốn sớm đánh ngươi rồi Thành Liên Hạ lười biếng nâng mí mắt lên nói chuyện với Sở Nam, bộ dáng kiểu như coi thường Sở Nam, coi hắn như một hạt bụi ko đáng để nhìn.
Bốp Kiều Lan nghe tới đây, liền thẳng tay đập vào đầu Sở Nam, không thương tiếc gì hết
Hạ tỷ, tỷ ko đánh em đánh dùm cho Kiều Lan cười hì hì nói.
nè! dù sao em cũng là vị hôn thê của tôi đó, sao em nỡ? Sở Nam tội nghiệp, xoa đầu nói.
tạm thời thôi! Tôi ra trường rồi thì hợp...... Kiều Lan hăng say nói, suýt nói ra cái hợp đồng kia.May mắn,Sở Nam kịp bịt mồm để Kiều Lan khỏi nói tiếp. Lúc này Kiều lan mới im lặng ngậm miệng lại.
Thành Liên Hạ nhìn hai người bằng rất nhìu ánh mắt:tò mò, hiếu kì,.....v.v cuối cùng là kết thúc một chuỗi ánh mắt là một nũ cười tràn đầy gió xuân, kiểu như tôi đã hiểu hết ấy.
ây da.... tổn thương quá, mấy người có bí mật gì thế, không cho tôi biết đc à
À!cũng không có gì cả, thôi em cũng đỡ rồi, mọi người có muốn ăn cơm không?Hôm nay em nầu nhiều món lắm! Tiểu Lam nhanh nhẹn, thành công lảng tránh đề tài làm cho Thành Liên Hạ khỏi phải nhắc tới đề tài này nữa.
à!có lẽ đồ ăn cũng nguội nguội rồi, mình đi hâm lại chút, cậu nghỉ ngơi đi Kiều Lan nói, bước ra ngoài
vậy.... làm phiền rồi, rất may chị chưa có ăn tối, chị sẽ đi giúp Kiều Lan nha! Thành Liên Hạ cũng nối gót mà theo Kiều Lan
Trong phòng giờ chỉ còn lại 2 người con trai là Sở Nam và Sở Diệc Mặc.
Tiểu Lam nhíu nhíu mày nhìn Sở Nam.
Sở Nam biết ý,khe khẽ nói nhỏ vào tai Sở Diệc Mặc, Sở Diệc Mặc chỉ hơi nhíu mày một chút rồi mở cửa ra ngoài.
Tiểu Lam thấy Sở Diệc Mặc vừa bước chân ra, liền liếc về phía Sở Nam, mở miệng khó nhọc hỏi: Là ai thế?
/23
|