Tiểu Lam ngu ngơ hỏi
- Sở Nam nói gì là sao?
- Vậy sao cô ngất đến mức nhập viện?
- Tôi không nhớ nữa...
- Chuyện này rất quan trọng,nhưng...tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi
- Haha...Sao anh lại phải xin lỗi tôi trong khi anh chưa làm gì có lỗi với tôi? Chúng ta thậm chí mới là tiếp xúc lần đầu đấy Tiểu Lam bật cười hỏi Sở Diệc Mặc trước thái độ lo lắng của anh.
- Không phải tiếp xúc lần đầu...Cô và tôi đã gặp nhau rồi Sở Diệc Mặc đột ngột nói, hai bàn tay anh đan chặt vào nhau. Cổ họng anh khô không khốc, đôi môi mỏng mấp máy, những lời vốn định nói với cô nay đã đi đâu hết.
Với tư cách là một người đàn ông thì anh nên chịu trách nghiệm với cô,nhưng...chuyện này thực sự rất rất khó mở lời, chẳng lẽ anh cứ thế nói rằng đứa con trong bụng cô là của tôi, tôi sẽ chịu trách nghiệm với cô chắc? Xin lỗi nhá, vẻ ngoài thờ ơ lạnh lùng của anh cũng chỉ là cái vỏ bọc bao che cho sự yếu đuối, bệnh tật ở trong, chẳng có thằng đàn ông nào lại muốn bị coi, nuôi dưỡng như một đứa con gái vậy!
Tâm trí chẳng thể kiểm soát được lời nói, anh chưa kịp suy nghĩ gì thì lời nói từ trong miệng đã nhả ra
- Cô biết không, 1 tháng trước,..ừ... thì...hôm đó tôi bị hạ dược nên... nói chung, tôi sẽ chịu trách nghiệm với cô và đứa bé, tôi và cô sẽ kết hôn, gia đình hai chúng ta vị trí trong giới thượng lưu là đều ngang nhau, cx không có sự phân chia gì cả, cô hợp tiêu chuẩn để làm một người vợ của tôi, và còn một điều nữa, như cô cx đã biêt, tôi không thể đến gần bất kì người phụ nữ nào ngoài mẹ và bà, nhưng điều tôi đã làm với cô tưởng chừng như không thể xảy ra, cuối cùng lại xảy ra, nên có lẽ ngoài cô tôi sẽ không lấy bất kì ai khác nữa, con của cô và tôi sẽ được sống trong những ngày tháng hạnh phúc nhất khi chúng có đủ bố và mẹ, tôi sẽ đối xử tốt với cô nếu cô không phản bội tôi, tôi sẽ cố gắng tập cách yêu thương cô, có lẽ vậy Sở Diệc Mặc nói một tràng dài, nhịp nói bình tĩnh không vấp váp, mọi sự lo lắng đều đã không thấy,thay vào đó là chất giọng lạnh như băng, khuôn mặt không có cảm xúc, dường như nhân cách thứ 2 của anh đã thức tỉnh dậy rồi...
- Sở Nam nói gì là sao?
- Vậy sao cô ngất đến mức nhập viện?
- Tôi không nhớ nữa...
- Chuyện này rất quan trọng,nhưng...tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi
- Haha...Sao anh lại phải xin lỗi tôi trong khi anh chưa làm gì có lỗi với tôi? Chúng ta thậm chí mới là tiếp xúc lần đầu đấy Tiểu Lam bật cười hỏi Sở Diệc Mặc trước thái độ lo lắng của anh.
- Không phải tiếp xúc lần đầu...Cô và tôi đã gặp nhau rồi Sở Diệc Mặc đột ngột nói, hai bàn tay anh đan chặt vào nhau. Cổ họng anh khô không khốc, đôi môi mỏng mấp máy, những lời vốn định nói với cô nay đã đi đâu hết.
Với tư cách là một người đàn ông thì anh nên chịu trách nghiệm với cô,nhưng...chuyện này thực sự rất rất khó mở lời, chẳng lẽ anh cứ thế nói rằng đứa con trong bụng cô là của tôi, tôi sẽ chịu trách nghiệm với cô chắc? Xin lỗi nhá, vẻ ngoài thờ ơ lạnh lùng của anh cũng chỉ là cái vỏ bọc bao che cho sự yếu đuối, bệnh tật ở trong, chẳng có thằng đàn ông nào lại muốn bị coi, nuôi dưỡng như một đứa con gái vậy!
Tâm trí chẳng thể kiểm soát được lời nói, anh chưa kịp suy nghĩ gì thì lời nói từ trong miệng đã nhả ra
- Cô biết không, 1 tháng trước,..ừ... thì...hôm đó tôi bị hạ dược nên... nói chung, tôi sẽ chịu trách nghiệm với cô và đứa bé, tôi và cô sẽ kết hôn, gia đình hai chúng ta vị trí trong giới thượng lưu là đều ngang nhau, cx không có sự phân chia gì cả, cô hợp tiêu chuẩn để làm một người vợ của tôi, và còn một điều nữa, như cô cx đã biêt, tôi không thể đến gần bất kì người phụ nữ nào ngoài mẹ và bà, nhưng điều tôi đã làm với cô tưởng chừng như không thể xảy ra, cuối cùng lại xảy ra, nên có lẽ ngoài cô tôi sẽ không lấy bất kì ai khác nữa, con của cô và tôi sẽ được sống trong những ngày tháng hạnh phúc nhất khi chúng có đủ bố và mẹ, tôi sẽ đối xử tốt với cô nếu cô không phản bội tôi, tôi sẽ cố gắng tập cách yêu thương cô, có lẽ vậy Sở Diệc Mặc nói một tràng dài, nhịp nói bình tĩnh không vấp váp, mọi sự lo lắng đều đã không thấy,thay vào đó là chất giọng lạnh như băng, khuôn mặt không có cảm xúc, dường như nhân cách thứ 2 của anh đã thức tỉnh dậy rồi...
/23
|