đúng 11h, tại nhà hàng..............
Lúc này Sở Nam mới tới. lúc bước đến gần bàn của bọn cô đang ngồi, hắn còn cố ý thả chậm bước chân lại. Vừa đi vừa cười, khiến cho bao nhiêu cô gái ở gần đấy, hét ầm ầm hết lên kiểu như có động đất ý.Cả lũ như một bọn điên.
Kiều Lan ngồi ở phía đối diện trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Cô thấy hắn ta có gì tốt đấu, mà sao ai cũng thích hết???
Sở Nam bước tới bàn bọn cô đang ngồi, chậm rãi ngồi xuống. Khi ngồi xuống, hắn còn cố tình ra vẻ quý ông, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Lam, nhẹ nhàng hôn xuống. Kiều Lan giận sôi máu, giật lấy tay của Tiểu Lam ra khỏi tay Sở Nam, vội vàng rút khăn trong túi lau tay cho Tiểu Lam.Sở Nam thấy cũng chỉ cười cười, không nói gì.
không biết, 2 vị tiểu thư, gọi tiểu nhân ra đây làm gì Sở Nam cợt nhả nói.
anh có nhớ cái hôm đính hôn, vị khách nghỉ ở phòng số 4 là ai ko???
tôi hôm đấy, cũng say riệu, ai mà biết được, mà cô hỏi để làm gì?
anh có cách nào điều tra ko?
Tại sao tôi phải giúp cô, thưa Tiểu lan thân ái
Ai cho anh gọi tôi là Tiểu Lan hả, anh chẳng có tư cách gì cả!
ồ!tôi ko có tư cách gì ư? đây là thái độ mà cô định nhờ vả tôi à?
Anh là..... anh... anh.. anh là cái đồ phong lưu thành tính, hạ lưu, vô sỉ,ờ,...ừm à anh còn là cái đồ bạc tình nữa! Kiều lan tức mình, quát lên, nói một hơi dài.
Sở Nam vẫn bình thản trả lời: tôi vẫn còn hơn cô chán, đàn bà con gái mà như đàn ông con trai, chẳng thục nữ gì hết, nhiều lúc tôi còn nghi ngờ cô ko phải là côn gái nhà họ Kiều cơ!
Lúc này thì Kiều lan đã bùng nổ thật sự: Anh.... anh.... anh tức đến nỗi ko nói nên lời.
Tiểu Lam, người mà từ nãy đến giờ, vẫn nhâm nhi tách trà, ngồi ung dung xem kịch, phải đững ra giải quyết chiến tranh thế giới sắp bùng nổ.
ấy ấy, bình tĩnh, hai người còn có chuyện cần giải quyết đấy, đúng ko hai người Tiểu Lam cười một cách thật ấm áp, nhưng hai người kia, cảm thấy bầu ko khí giảm xuống còn âm độ, đành phải nuốt nước bọt mà dùng lại.
Sở Nam lên tiếng trước: chuyện vị khách ở phòng số 4, để tôi hỏi nhân viên tại khách sạn. Hôm đó, có rất nhìu khách tại khách sạn. Vì hôm đó, ba mẹ tôi cảm thấy vui nên bao toàn bộ khách sạn. Chẳng biết có tìm được ko, nhưng sao cô nhất thiết phải tìm người này thế?
Kiều Lan trả lời: thật ra cũng ko có gì quan trọng, chỉ là muốn tìm người đó, chịu trách nghiệm một chuyện thôi?
hai vị quý cô mạn phép cho tôi hỏi, đó là chuyện gì thế Sở nam hỏi
Tiểu Lam chậm rãi trả lời: tôi say riệu, hắn làm tôi có bầu
cả hai người kia đều đồng thời hét lên: Cái gì cơ?
sao bà lại nói cho hắn biết hả
cũng chẳng sao, hôm nay đi bệnh viện, chắc cũng bị phóng viên chụp được rồi, vài ngày nữa, tất cả mọi người sẽ biết thôi, sớm chút cũng ko sao
Bà điên rồi, sao lúc nãy bà khóc lóc vì danh dự của bà kinh thế cơ mà! sao giờ có thể nói ra chuyện đó một cách tự nhiên như vậy.?
Tiểu Lam chưa kịp trả lời thì Sở Nam đã vội hỏi: Tiểu Lam, chuyện cô nói là thật à, gia đình cô sẽ đánh chết cô đó
đó là thật, ko ngờ gia đình tôi coi trọng danh dự đến mức cau cũng biết cơ à
Lúc này Sở Nam mới tới. lúc bước đến gần bàn của bọn cô đang ngồi, hắn còn cố ý thả chậm bước chân lại. Vừa đi vừa cười, khiến cho bao nhiêu cô gái ở gần đấy, hét ầm ầm hết lên kiểu như có động đất ý.Cả lũ như một bọn điên.
Kiều Lan ngồi ở phía đối diện trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Cô thấy hắn ta có gì tốt đấu, mà sao ai cũng thích hết???
Sở Nam bước tới bàn bọn cô đang ngồi, chậm rãi ngồi xuống. Khi ngồi xuống, hắn còn cố tình ra vẻ quý ông, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Lam, nhẹ nhàng hôn xuống. Kiều Lan giận sôi máu, giật lấy tay của Tiểu Lam ra khỏi tay Sở Nam, vội vàng rút khăn trong túi lau tay cho Tiểu Lam.Sở Nam thấy cũng chỉ cười cười, không nói gì.
không biết, 2 vị tiểu thư, gọi tiểu nhân ra đây làm gì Sở Nam cợt nhả nói.
anh có nhớ cái hôm đính hôn, vị khách nghỉ ở phòng số 4 là ai ko???
tôi hôm đấy, cũng say riệu, ai mà biết được, mà cô hỏi để làm gì?
anh có cách nào điều tra ko?
Tại sao tôi phải giúp cô, thưa Tiểu lan thân ái
Ai cho anh gọi tôi là Tiểu Lan hả, anh chẳng có tư cách gì cả!
ồ!tôi ko có tư cách gì ư? đây là thái độ mà cô định nhờ vả tôi à?
Anh là..... anh... anh.. anh là cái đồ phong lưu thành tính, hạ lưu, vô sỉ,ờ,...ừm à anh còn là cái đồ bạc tình nữa! Kiều lan tức mình, quát lên, nói một hơi dài.
Sở Nam vẫn bình thản trả lời: tôi vẫn còn hơn cô chán, đàn bà con gái mà như đàn ông con trai, chẳng thục nữ gì hết, nhiều lúc tôi còn nghi ngờ cô ko phải là côn gái nhà họ Kiều cơ!
Lúc này thì Kiều lan đã bùng nổ thật sự: Anh.... anh.... anh tức đến nỗi ko nói nên lời.
Tiểu Lam, người mà từ nãy đến giờ, vẫn nhâm nhi tách trà, ngồi ung dung xem kịch, phải đững ra giải quyết chiến tranh thế giới sắp bùng nổ.
ấy ấy, bình tĩnh, hai người còn có chuyện cần giải quyết đấy, đúng ko hai người Tiểu Lam cười một cách thật ấm áp, nhưng hai người kia, cảm thấy bầu ko khí giảm xuống còn âm độ, đành phải nuốt nước bọt mà dùng lại.
Sở Nam lên tiếng trước: chuyện vị khách ở phòng số 4, để tôi hỏi nhân viên tại khách sạn. Hôm đó, có rất nhìu khách tại khách sạn. Vì hôm đó, ba mẹ tôi cảm thấy vui nên bao toàn bộ khách sạn. Chẳng biết có tìm được ko, nhưng sao cô nhất thiết phải tìm người này thế?
Kiều Lan trả lời: thật ra cũng ko có gì quan trọng, chỉ là muốn tìm người đó, chịu trách nghiệm một chuyện thôi?
hai vị quý cô mạn phép cho tôi hỏi, đó là chuyện gì thế Sở nam hỏi
Tiểu Lam chậm rãi trả lời: tôi say riệu, hắn làm tôi có bầu
cả hai người kia đều đồng thời hét lên: Cái gì cơ?
sao bà lại nói cho hắn biết hả
cũng chẳng sao, hôm nay đi bệnh viện, chắc cũng bị phóng viên chụp được rồi, vài ngày nữa, tất cả mọi người sẽ biết thôi, sớm chút cũng ko sao
Bà điên rồi, sao lúc nãy bà khóc lóc vì danh dự của bà kinh thế cơ mà! sao giờ có thể nói ra chuyện đó một cách tự nhiên như vậy.?
Tiểu Lam chưa kịp trả lời thì Sở Nam đã vội hỏi: Tiểu Lam, chuyện cô nói là thật à, gia đình cô sẽ đánh chết cô đó
đó là thật, ko ngờ gia đình tôi coi trọng danh dự đến mức cau cũng biết cơ à
/23
|