Biên tập: Tiểu Vô Lại
Trong mật đạo tối mù, các đệ tử Chấp Phù tông nặng nề dìu nhau chậm rãi tiến về phía trước, trên cơ thể mỗi người đều có vết thương ở mức độ bất đồng, hiển nhiên mới vừa trải qua một hồi đại chiến.
“Sư huynh, ta thực sự không đi nổi nữa, dù sao cũng không thiếu thời gian, ta chẳng muốn bước thêm nữa.” Trong đội ngũ chỉ có duy nhất một nữ tu xinh đẹp đang vô cùng mệt mỏi.
Tần Mạnh cũng không thèm liếc nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Nếu không muốn đi nữa, ngươi cứ ở lại chỗ này thôi.”
“Ta, hay ta cứ đi thôi.” Hiển nhiên bị lãnh ý trong lời nói của Tần Mạnh hù dọa, sắc mặt nữ tu có chút tái nhợt.
Có người còn muốn hùa theo nghe vậy cũng rối rít ngậm miệng lại, nơi này tuy là tháp truyền thừa, nhưng ngoại trừ bản thân tháp nguy hiểm khó lường còn có uy hiếp đến từ tu giả, giết người đoạt bảo ở đâu cũng có, nhất là càng lên tầng cao càng gặp đối thủ mạnh, nếu như lưu lại chỗ này chẳng phải đợi bị giết sao.
Tần Mạnh thực sự không có kiên nhẫn khuyên bảo những đệ tử này, y cắn chặt hàm răng, không biết có phải do ánh đuốc phản chiếu, ánh mắt y lúc đen lúc đỏ, trông rất ghê sợ.
Một đệ tử sờ soạng cánh tay thở ra một ngụm khói trắng, thực sự không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh này, mở miệng nói: “Lạnh quá, bây giờ chúng ta đang ở tầng thứ mấy?”
“Đích thực là quá lạnh, ban nãy chúng ta ở tầng ba, hiện tại chắc là tầng bốn.” Có người trả lời, “Nhưng cũng thật đáng tiếc, mỗi tầng chúng ta chỉ có thể cầm một pháp bảo.”
“Cho nên mới có nhiều người thích cướp đoạt bảo vật.” Lại có một đệ tử tổng kết nói.
“Chúng ta cũng không cần phải sợ, có đại sư huynh ở đây thì những nhóm đồng môn khác sẽ không…”
“Tầng thứ tám.”
Người cuối cùng còn chưa dứt lời đã bị Tần Mạnh đằng trước cắt ngang, giọng nói của y khàn khàn giống như vụn băng, lạnh đến kinh người.
Chúng đệ tử sửng sốt, tất cả đều đưa mắt nhìn về phía bóng lưng Tần Mạnh, một người trong đó không thể tin nổi mở miệng hỏi: “Đại sư huynh, ngươi nói cái gì?”
Tần Mạnh dừng bước chân, vẫn không nói gì, chỉ đưa lưng về phía mọi người trầm mặc.
Ngọn đèn hai bên mật đạo chẳng biết đã qua bao năm lúc sáng lúc tối, chiếu rọi lên mọi người, nhào nặn bóng dáng của họ thành những hình thù đen sì quỷ dị.
Hồi lâu, rốt cục cũng có đệ tử phát hiện bất thường, trông thấy toàn thân Tần Mạnh đang run lên nhè nhẹ, tựa như phải chịu đựng đau đớn rất lớn: “Đại sư huynh, ngươi…”
Nhưng một câu này gã còn chưa nói xong, đã im bặt.
Máu tươi phun trào vang lên tiếng xì xì, yết hầu tên đệ tử vô tội giật mạnh, lúc ngã xuống trong mắt còn lưu lại vẻ khó tin.
Những đệ tử còn lại dường như cũng sợ ngây người, một tên cao gầy trong đó hoàn hồn, rống to: “Đại sư huynh! Ngươi làm gì vậy… A!”
Sau tiếng thét ngắn ngủi chói tai, trong mật đạo lại nhiều thêm một cỗ thi thể, máu tươi bắn lên mặt Tần Mạnh, y dùng ngón trỏ chạm qua rồi đưa vào trong miệng, hơi híp mắt khe ngợi: “Thật ngọt.” Sau đó lại chuyển hướng ánh mắt nhìn mấy tên đệ tử còn lại, giống như đang dò xét thức ăn khiến người ta sợ run lên.
Tiếp theo ánh mắt y dừng lại trên người nữ tu duy nhất trong đám người, gật đầu thong thả bước tới.
“Sư, sư huynh nhập ma rồi, đừng giết ta…” Nữ tu nhìn con ngươi màu đỏ của Tần Mạnh, bị dọa đến mặt trắng bệch, nào còn sót lại dáng vẻ xinh đẹp ban nãy, ngay cả vũ khí cũng cầm không xong, nàng run rẩy lui về phía sau nhưng không ngờ lưng lại áp lên tường đá, không còn đường lui nữa, nhất thời sắc mặt tái xanh, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Lúc này các đệ tử đứng ở sau lưng Tần Mạnh đưa mắt nhìn nhau, đồng thời giơ vũ khí lên tấn công y.
Tần Mạnh vốn là người mạnh nhất trong những người này, lúc này lại càng mạnh hơn không chỉ một chút.
Binh khí giao nhau vang lên âm thanh loạn xì ngầu, chỉ một chớp mắt tiếp theo, trong mật đạo lại lần nữa rơi vào yên lặng chết chóc.
“Tí tách, tí tách…”
Tiếng nước chảy tí tách thi nhau vang lên bên tai, nữ tử nhắm chặt mắt ban nãy thử mở mắt ra thăm dò.
Thi thể, tất cả đều là thi thể.
Ngoại trừ hai tên đệ tử chết lúc đầu, còn lại tất cả nhóm người Chấp Phù tông không ai không bị cắt làm mấy phần, hỗn độn rải rác trong mật đạo, mà đầu lâu của bọn họ lại được xếp chỉnh tề thành một hàng, mỗi người đều mở to hai mắt hoảng sợ nhìn về phía nàng.
Mà đại sư huynh thường ngày nàng vừa kính vừa sợ, cư nhiên đang móc ra một viên kim đan từ trong thi thể đã sớm không thể phân biệt được của ai, nhét vào trong miệng.
Lúc này mắt nữ tu tối sầm lại, rốt cục ngất lịm đi.
Thời khắc Tần Mạnh nhìn đến nữ tu con ngươi y giống như hồng ngọc lưu ly, thấy nữ tu ngất đi, trong mắt y sinh ra vài phần ngây thơ như trẻ con. Đợi đến khi ăn xong hết kim đan trong bụng mọi người, y ợ một cái, ánh mắt lại nhìn về phía nữ tu té xỉu, ngắm chuẩn xác vào vùng đan điền của nữ tu dường như đang suy tư điều gì, một hồi lâu sau mới quyết định đưa tay về phía đan điền nàng ta.
Kỳ thực nữ tu chỉ ngất đi trong chốc lát đã tỉnh lại, lúc này cảm giác được nguy hiểm cũng không dám giả bộ bất tỉnh nữa, vội vã mở mắt kêu lên: “Đại sư huynh!”
Tần Mạnh tỏ vẻ nghi hoặc.
Suy nghĩ nữ tu biến chuyển, đột nhiên nhanh trí nói rằng: “Đại sư huynh, kim đan phải vừa lấy ra ăn mới ngon, bây giờ ngươi đã ăn no, bằng không để cho ta theo ngươi, chờ ngươi đói bụng mới moi kim đan của ta ra cũng không muộn.”
Bằng lòng, bằng lòng.
Nữ tu cầu nguyện trong lòng, nàng không muốn chết, chẳng qua hiện tại cũng chỉ có một kế tạm thời như vậy, có thể kéo dài thì cứ kéo dài.
Cũng may dường như hiện tại Tần Mạnh bị mất trí nhớ nhưng vẫn có khả năng phán đoán, y liếc nhìn đống thi thể kia, lại chậm rãi nhìn nữ tu, lúc nàng đang không biết làm sao, đột nhiên y lấy ra một sợi dây dài đem buộc vào cổ tay nữ tu, hiển nhiên coi nàng là thức ăn dự trữ.
Lúc này trong mật đạo xuất hiện một màn kỳ quái, một gã nam tử anh tuấn thân hình cao to đi ở phía trước, trong tay y cầm một sợi dây thừng, đằng sau trói theo một mỹ nữ thất thiểu, trong miệng gã không ngừng lẩm bẩm: “Tầng tám, đi lên tầng tám.”
Trong tháp truyền thừa ngoại trừ tầng lầu đầu tiên, nếu như muốn lên tầng kế tiếp thông thường cần vượt qua khảo nghiệm khác nhau, đa phần kiểm tra về các phương diện như tâm tính, ngộ tính, nghị lực, tu vi; ngược lại Thẩm Trì cũng không sợ điều này, hắn chỉ càng thêm hứng thú với các loại truyền thừa trong tòa tháp.
Bây giờ bọn họ đang ở tầng tám trong tháp, dựa theo cốt truyện, nơi này là chỗ truyền thừa kiếm tiên.
Ban nãy Thẩm Trì quan sát qua, pháp trận tầng thứ tám đều có phần giống phòng hộ trận truyền thừa đời sau, mặc dù có chút thay đổi nhỏ, nhưng hiệu quả cũng không chênh lệch bao nhiêu, nếu như giải trừ trận đương nhiên không làm khó được hắn.
Chẳng qua thoạt nhìn đại sảnh tròn vô cùng đơn giản, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện trên mỗi món đồ trang trí đá bạch bích đều có rất nhiều hoa văn phức tạp, toát lên cảm giác xa hoa kỳ lạ, lực chú ý của Thẩm Trì trong nháy mắt bị hấp dẫn.
Hắn bước đến cây cột đầu tiên trong sảnh nhanh chóng xem qua một lượt, sau đó lại chuyển sang cây cột thứ hai thứ ba, không đến một khắc đồng hồ đã ghi nhớ toàn bộ hoa văn trong sảnh vào đầu, cuối cùng ánh mắt hắn tựa như ngừng lại ở một chuỗi vòng hoa văn nhỏ nơi góc tường, sau đó ngoảnh lại nhìn Thẩm Vô Hoặc vẫn luôn ở bên cạnh hắn: “Đại ca có phát hiện gì không?”
Trong nháy mắt Thẩm Trì nhìn tới, Thẩm Vô Hoặc quay sang nhìn vào hoa văn kia: “Ta từng xem qua loại hoa văn này trên sách cổ, dường như là phong ấn thượng cổ.”
“Hiếm mà thấy được một phong ấn thượng cổ, đại ca có hứng thú mở ra xem không?” Giọng nói Thẩm Trì vẫn như cũ nhưng trong mắt lại có chút hứng thú.
[Kiến nghị chủ nhân không nên tùy ý mạo hiểm, đây chính là nơi truyền thừa thượng cổ, cấp bậc nguy hiểm cực cao, xin chủ nhân chú ý an nguy bản thân. Truyền thừa tầng tám ở ngay trong cửa đá sau cây cột cách chủ nhân hai mươi bước.] Hệ thống vang lên nhắc nhở [Còn nữa, sắp tới 013 sẽ tiến hành thăng cấp hệ thống, nếu như chủ nhân có gì cần xin cố hết sức sớm trao đổi với 013.]
[Đã biết.]
Thăng cấp? Thẩm Trì như có điều suy nghĩ, vô thức đem thần lực chạy một vòng bên trong nội phủ, phát hiện Xích linh châu quả nhiên lại u ám đi một chút, ánh mắt không khỏi tối sầm lại.
Thẩm Vô Hoặc tựa như không nhận thấy khác thường của Thẩm Trì, giọng nói bình thản hỏi: “Tiểu Trì muốn mở ra phong ấn?”
Không hỏi có thể hay không, chỉ hỏi hắn có muốn không, Thẩm Vô Hoặc vẫn luôn như vậy, giống như chỉ cần hắn muốn làm thì nhất định có thể giúp hắn hoàn thành, ánh mắt Thẩm Trì nhìn vào phong ấn đó: “Mà thôi, chúng ta vào gian trong.”
Phong ấn này cũng chẳng phải thứ gì tốt, nếu như tùy tiện gỡ bỏ chắc chắn sẽ rước lấy phiền toái không nhỏ, không phải Thẩm Trì sợ phiền phức, chỉ không quá thích tự đi rước phiền toái.
Thẩm Vô Hoặc cũng không kiên trì, đưa mắt nhìn phong ấn kia một lát rồi theo sau Thẩm Trì đi về phía cây cột bên trái.
Không thể không nói Thẩm Trì và Thẩm Vô Hoặc đều hết sức giống nhau ở điểm này, đều đồng dạng không thích xen vào chuyện của người khác, lòng hiếu kỳ vô cùng thấp, chí ít Thẩm Trì biết ở trong cốt truyện, Thẩm Vô Hoặc cũng viện lý do giống như vậy mà bỏ qua phong ấn.
Thẩm Trì đứng cạnh cửa, ngón tay lên xuống kết ra từng đạo pháp ấn, pháp ấn đánh lên pháp trận giống như cục đá rơi vào trong nước, lan ra từng tia gợn sóng.
Thẩm Vô Hoặc nhìn chằm chằm hai tay của Thẩm Trì không hề chớp mắt.
Thẩm Trì đã kết ấn hoàn tất, lấy ra hai tấm ngọc phù trong túi trữ vật đưa cho Thẩm Vô Hoặc, lại phát hiện y đang thất thần: “Đại ca?”
“Hả?” Thẩm Vô Hoặc tiện tay nhận lấy ngọc phù trên tay Thẩm Trì, sắc mặt vẫn như cũ.
Thẩm Trì lại đưa mắt nhìn y, không nhìn ra điểm gì khác thường: “Không sao, đi vào thôi.”
Thẩm Trì vẫn chưa phá giải trận pháp mà chỉ đặt thêm ấn ký của mình lên đó, như vậy chỉ cần hắn cầm trong tay thông hành lệnh tự chế thì sẽ dễ dàng qua lại trong mấy chỗ trận pháp này. Cũng là biện pháp đề phòng nửa đường có người bỗng nhiên xông vào.
Giống như những gì ghi trong cốt truyện, sau cửa đá là một tòa thạch thất cỡ nhỏ, bên trong thạch thất có một cái bạch ngọc đài nhỏ sơ sài, trên đó đặt năm món pháp bảo, chia ra làm cây quạt, cuộn tranh, ngọc giản, sáo ngọc cùng một cái đỉnh nhỏ.
Tháp truyền thừa quy định ở mỗi tầng tu giả chỉ được chọn một món đồ vật, bất luận là truyền thừa hay pháp khí cũng vậy, đều chỉ có thể lựa chọn một thứ, lòng tham không đáy tất nhiên sẽ táng mệnh nơi này.
Nếu như muốn nhiều hơn, vậy có thể cướp đoạt từ trong tay kẻ khác.
Trong Thiên Di bí cảnh, nguy hiểm nhất không phải là vô số yêu thú trận pháp cùng các loại khảo nghiệm mà chính là bản thân tu giả tiến nhập bí cảnh, cho nên đây mới là nguyên nhân cuối cùng khiến nhân số mỗi lần rời khỏi Thiên Di bí cảnh lại ít như vậy.
Mỗi lần Thẩm Trì luyện đan đều không được như ý nhưng vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú, nên hắn liếc mắt liền chọn trúng cái đỉnh nhỏ đen sì xếp hạng chót kia.
Mà lúc này, Thẩm Trì lại kinh ngạc phát hiện, Thẩm Vô Hoặc dĩ nhiên đưa tay về phía quyển tranh cuộn.
— —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Vô Hoặc: Tay Tiểu Trì thật là đẹp ~
Thẩm Trì: Tình tiết truyện này có gì sai sai, tại sao lại là tranh? Kiếp trước chẳng phải Thẩm Vô Hoặc cầm ngọc giản sao?
Vô Hoặc: Không sai! Chính ta thích bức họa! Đăng bởi: admin
Trong mật đạo tối mù, các đệ tử Chấp Phù tông nặng nề dìu nhau chậm rãi tiến về phía trước, trên cơ thể mỗi người đều có vết thương ở mức độ bất đồng, hiển nhiên mới vừa trải qua một hồi đại chiến.
“Sư huynh, ta thực sự không đi nổi nữa, dù sao cũng không thiếu thời gian, ta chẳng muốn bước thêm nữa.” Trong đội ngũ chỉ có duy nhất một nữ tu xinh đẹp đang vô cùng mệt mỏi.
Tần Mạnh cũng không thèm liếc nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Nếu không muốn đi nữa, ngươi cứ ở lại chỗ này thôi.”
“Ta, hay ta cứ đi thôi.” Hiển nhiên bị lãnh ý trong lời nói của Tần Mạnh hù dọa, sắc mặt nữ tu có chút tái nhợt.
Có người còn muốn hùa theo nghe vậy cũng rối rít ngậm miệng lại, nơi này tuy là tháp truyền thừa, nhưng ngoại trừ bản thân tháp nguy hiểm khó lường còn có uy hiếp đến từ tu giả, giết người đoạt bảo ở đâu cũng có, nhất là càng lên tầng cao càng gặp đối thủ mạnh, nếu như lưu lại chỗ này chẳng phải đợi bị giết sao.
Tần Mạnh thực sự không có kiên nhẫn khuyên bảo những đệ tử này, y cắn chặt hàm răng, không biết có phải do ánh đuốc phản chiếu, ánh mắt y lúc đen lúc đỏ, trông rất ghê sợ.
Một đệ tử sờ soạng cánh tay thở ra một ngụm khói trắng, thực sự không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh này, mở miệng nói: “Lạnh quá, bây giờ chúng ta đang ở tầng thứ mấy?”
“Đích thực là quá lạnh, ban nãy chúng ta ở tầng ba, hiện tại chắc là tầng bốn.” Có người trả lời, “Nhưng cũng thật đáng tiếc, mỗi tầng chúng ta chỉ có thể cầm một pháp bảo.”
“Cho nên mới có nhiều người thích cướp đoạt bảo vật.” Lại có một đệ tử tổng kết nói.
“Chúng ta cũng không cần phải sợ, có đại sư huynh ở đây thì những nhóm đồng môn khác sẽ không…”
“Tầng thứ tám.”
Người cuối cùng còn chưa dứt lời đã bị Tần Mạnh đằng trước cắt ngang, giọng nói của y khàn khàn giống như vụn băng, lạnh đến kinh người.
Chúng đệ tử sửng sốt, tất cả đều đưa mắt nhìn về phía bóng lưng Tần Mạnh, một người trong đó không thể tin nổi mở miệng hỏi: “Đại sư huynh, ngươi nói cái gì?”
Tần Mạnh dừng bước chân, vẫn không nói gì, chỉ đưa lưng về phía mọi người trầm mặc.
Ngọn đèn hai bên mật đạo chẳng biết đã qua bao năm lúc sáng lúc tối, chiếu rọi lên mọi người, nhào nặn bóng dáng của họ thành những hình thù đen sì quỷ dị.
Hồi lâu, rốt cục cũng có đệ tử phát hiện bất thường, trông thấy toàn thân Tần Mạnh đang run lên nhè nhẹ, tựa như phải chịu đựng đau đớn rất lớn: “Đại sư huynh, ngươi…”
Nhưng một câu này gã còn chưa nói xong, đã im bặt.
Máu tươi phun trào vang lên tiếng xì xì, yết hầu tên đệ tử vô tội giật mạnh, lúc ngã xuống trong mắt còn lưu lại vẻ khó tin.
Những đệ tử còn lại dường như cũng sợ ngây người, một tên cao gầy trong đó hoàn hồn, rống to: “Đại sư huynh! Ngươi làm gì vậy… A!”
Sau tiếng thét ngắn ngủi chói tai, trong mật đạo lại nhiều thêm một cỗ thi thể, máu tươi bắn lên mặt Tần Mạnh, y dùng ngón trỏ chạm qua rồi đưa vào trong miệng, hơi híp mắt khe ngợi: “Thật ngọt.” Sau đó lại chuyển hướng ánh mắt nhìn mấy tên đệ tử còn lại, giống như đang dò xét thức ăn khiến người ta sợ run lên.
Tiếp theo ánh mắt y dừng lại trên người nữ tu duy nhất trong đám người, gật đầu thong thả bước tới.
“Sư, sư huynh nhập ma rồi, đừng giết ta…” Nữ tu nhìn con ngươi màu đỏ của Tần Mạnh, bị dọa đến mặt trắng bệch, nào còn sót lại dáng vẻ xinh đẹp ban nãy, ngay cả vũ khí cũng cầm không xong, nàng run rẩy lui về phía sau nhưng không ngờ lưng lại áp lên tường đá, không còn đường lui nữa, nhất thời sắc mặt tái xanh, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Lúc này các đệ tử đứng ở sau lưng Tần Mạnh đưa mắt nhìn nhau, đồng thời giơ vũ khí lên tấn công y.
Tần Mạnh vốn là người mạnh nhất trong những người này, lúc này lại càng mạnh hơn không chỉ một chút.
Binh khí giao nhau vang lên âm thanh loạn xì ngầu, chỉ một chớp mắt tiếp theo, trong mật đạo lại lần nữa rơi vào yên lặng chết chóc.
“Tí tách, tí tách…”
Tiếng nước chảy tí tách thi nhau vang lên bên tai, nữ tử nhắm chặt mắt ban nãy thử mở mắt ra thăm dò.
Thi thể, tất cả đều là thi thể.
Ngoại trừ hai tên đệ tử chết lúc đầu, còn lại tất cả nhóm người Chấp Phù tông không ai không bị cắt làm mấy phần, hỗn độn rải rác trong mật đạo, mà đầu lâu của bọn họ lại được xếp chỉnh tề thành một hàng, mỗi người đều mở to hai mắt hoảng sợ nhìn về phía nàng.
Mà đại sư huynh thường ngày nàng vừa kính vừa sợ, cư nhiên đang móc ra một viên kim đan từ trong thi thể đã sớm không thể phân biệt được của ai, nhét vào trong miệng.
Lúc này mắt nữ tu tối sầm lại, rốt cục ngất lịm đi.
Thời khắc Tần Mạnh nhìn đến nữ tu con ngươi y giống như hồng ngọc lưu ly, thấy nữ tu ngất đi, trong mắt y sinh ra vài phần ngây thơ như trẻ con. Đợi đến khi ăn xong hết kim đan trong bụng mọi người, y ợ một cái, ánh mắt lại nhìn về phía nữ tu té xỉu, ngắm chuẩn xác vào vùng đan điền của nữ tu dường như đang suy tư điều gì, một hồi lâu sau mới quyết định đưa tay về phía đan điền nàng ta.
Kỳ thực nữ tu chỉ ngất đi trong chốc lát đã tỉnh lại, lúc này cảm giác được nguy hiểm cũng không dám giả bộ bất tỉnh nữa, vội vã mở mắt kêu lên: “Đại sư huynh!”
Tần Mạnh tỏ vẻ nghi hoặc.
Suy nghĩ nữ tu biến chuyển, đột nhiên nhanh trí nói rằng: “Đại sư huynh, kim đan phải vừa lấy ra ăn mới ngon, bây giờ ngươi đã ăn no, bằng không để cho ta theo ngươi, chờ ngươi đói bụng mới moi kim đan của ta ra cũng không muộn.”
Bằng lòng, bằng lòng.
Nữ tu cầu nguyện trong lòng, nàng không muốn chết, chẳng qua hiện tại cũng chỉ có một kế tạm thời như vậy, có thể kéo dài thì cứ kéo dài.
Cũng may dường như hiện tại Tần Mạnh bị mất trí nhớ nhưng vẫn có khả năng phán đoán, y liếc nhìn đống thi thể kia, lại chậm rãi nhìn nữ tu, lúc nàng đang không biết làm sao, đột nhiên y lấy ra một sợi dây dài đem buộc vào cổ tay nữ tu, hiển nhiên coi nàng là thức ăn dự trữ.
Lúc này trong mật đạo xuất hiện một màn kỳ quái, một gã nam tử anh tuấn thân hình cao to đi ở phía trước, trong tay y cầm một sợi dây thừng, đằng sau trói theo một mỹ nữ thất thiểu, trong miệng gã không ngừng lẩm bẩm: “Tầng tám, đi lên tầng tám.”
Trong tháp truyền thừa ngoại trừ tầng lầu đầu tiên, nếu như muốn lên tầng kế tiếp thông thường cần vượt qua khảo nghiệm khác nhau, đa phần kiểm tra về các phương diện như tâm tính, ngộ tính, nghị lực, tu vi; ngược lại Thẩm Trì cũng không sợ điều này, hắn chỉ càng thêm hứng thú với các loại truyền thừa trong tòa tháp.
Bây giờ bọn họ đang ở tầng tám trong tháp, dựa theo cốt truyện, nơi này là chỗ truyền thừa kiếm tiên.
Ban nãy Thẩm Trì quan sát qua, pháp trận tầng thứ tám đều có phần giống phòng hộ trận truyền thừa đời sau, mặc dù có chút thay đổi nhỏ, nhưng hiệu quả cũng không chênh lệch bao nhiêu, nếu như giải trừ trận đương nhiên không làm khó được hắn.
Chẳng qua thoạt nhìn đại sảnh tròn vô cùng đơn giản, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện trên mỗi món đồ trang trí đá bạch bích đều có rất nhiều hoa văn phức tạp, toát lên cảm giác xa hoa kỳ lạ, lực chú ý của Thẩm Trì trong nháy mắt bị hấp dẫn.
Hắn bước đến cây cột đầu tiên trong sảnh nhanh chóng xem qua một lượt, sau đó lại chuyển sang cây cột thứ hai thứ ba, không đến một khắc đồng hồ đã ghi nhớ toàn bộ hoa văn trong sảnh vào đầu, cuối cùng ánh mắt hắn tựa như ngừng lại ở một chuỗi vòng hoa văn nhỏ nơi góc tường, sau đó ngoảnh lại nhìn Thẩm Vô Hoặc vẫn luôn ở bên cạnh hắn: “Đại ca có phát hiện gì không?”
Trong nháy mắt Thẩm Trì nhìn tới, Thẩm Vô Hoặc quay sang nhìn vào hoa văn kia: “Ta từng xem qua loại hoa văn này trên sách cổ, dường như là phong ấn thượng cổ.”
“Hiếm mà thấy được một phong ấn thượng cổ, đại ca có hứng thú mở ra xem không?” Giọng nói Thẩm Trì vẫn như cũ nhưng trong mắt lại có chút hứng thú.
[Kiến nghị chủ nhân không nên tùy ý mạo hiểm, đây chính là nơi truyền thừa thượng cổ, cấp bậc nguy hiểm cực cao, xin chủ nhân chú ý an nguy bản thân. Truyền thừa tầng tám ở ngay trong cửa đá sau cây cột cách chủ nhân hai mươi bước.] Hệ thống vang lên nhắc nhở [Còn nữa, sắp tới 013 sẽ tiến hành thăng cấp hệ thống, nếu như chủ nhân có gì cần xin cố hết sức sớm trao đổi với 013.]
[Đã biết.]
Thăng cấp? Thẩm Trì như có điều suy nghĩ, vô thức đem thần lực chạy một vòng bên trong nội phủ, phát hiện Xích linh châu quả nhiên lại u ám đi một chút, ánh mắt không khỏi tối sầm lại.
Thẩm Vô Hoặc tựa như không nhận thấy khác thường của Thẩm Trì, giọng nói bình thản hỏi: “Tiểu Trì muốn mở ra phong ấn?”
Không hỏi có thể hay không, chỉ hỏi hắn có muốn không, Thẩm Vô Hoặc vẫn luôn như vậy, giống như chỉ cần hắn muốn làm thì nhất định có thể giúp hắn hoàn thành, ánh mắt Thẩm Trì nhìn vào phong ấn đó: “Mà thôi, chúng ta vào gian trong.”
Phong ấn này cũng chẳng phải thứ gì tốt, nếu như tùy tiện gỡ bỏ chắc chắn sẽ rước lấy phiền toái không nhỏ, không phải Thẩm Trì sợ phiền phức, chỉ không quá thích tự đi rước phiền toái.
Thẩm Vô Hoặc cũng không kiên trì, đưa mắt nhìn phong ấn kia một lát rồi theo sau Thẩm Trì đi về phía cây cột bên trái.
Không thể không nói Thẩm Trì và Thẩm Vô Hoặc đều hết sức giống nhau ở điểm này, đều đồng dạng không thích xen vào chuyện của người khác, lòng hiếu kỳ vô cùng thấp, chí ít Thẩm Trì biết ở trong cốt truyện, Thẩm Vô Hoặc cũng viện lý do giống như vậy mà bỏ qua phong ấn.
Thẩm Trì đứng cạnh cửa, ngón tay lên xuống kết ra từng đạo pháp ấn, pháp ấn đánh lên pháp trận giống như cục đá rơi vào trong nước, lan ra từng tia gợn sóng.
Thẩm Vô Hoặc nhìn chằm chằm hai tay của Thẩm Trì không hề chớp mắt.
Thẩm Trì đã kết ấn hoàn tất, lấy ra hai tấm ngọc phù trong túi trữ vật đưa cho Thẩm Vô Hoặc, lại phát hiện y đang thất thần: “Đại ca?”
“Hả?” Thẩm Vô Hoặc tiện tay nhận lấy ngọc phù trên tay Thẩm Trì, sắc mặt vẫn như cũ.
Thẩm Trì lại đưa mắt nhìn y, không nhìn ra điểm gì khác thường: “Không sao, đi vào thôi.”
Thẩm Trì vẫn chưa phá giải trận pháp mà chỉ đặt thêm ấn ký của mình lên đó, như vậy chỉ cần hắn cầm trong tay thông hành lệnh tự chế thì sẽ dễ dàng qua lại trong mấy chỗ trận pháp này. Cũng là biện pháp đề phòng nửa đường có người bỗng nhiên xông vào.
Giống như những gì ghi trong cốt truyện, sau cửa đá là một tòa thạch thất cỡ nhỏ, bên trong thạch thất có một cái bạch ngọc đài nhỏ sơ sài, trên đó đặt năm món pháp bảo, chia ra làm cây quạt, cuộn tranh, ngọc giản, sáo ngọc cùng một cái đỉnh nhỏ.
Tháp truyền thừa quy định ở mỗi tầng tu giả chỉ được chọn một món đồ vật, bất luận là truyền thừa hay pháp khí cũng vậy, đều chỉ có thể lựa chọn một thứ, lòng tham không đáy tất nhiên sẽ táng mệnh nơi này.
Nếu như muốn nhiều hơn, vậy có thể cướp đoạt từ trong tay kẻ khác.
Trong Thiên Di bí cảnh, nguy hiểm nhất không phải là vô số yêu thú trận pháp cùng các loại khảo nghiệm mà chính là bản thân tu giả tiến nhập bí cảnh, cho nên đây mới là nguyên nhân cuối cùng khiến nhân số mỗi lần rời khỏi Thiên Di bí cảnh lại ít như vậy.
Mỗi lần Thẩm Trì luyện đan đều không được như ý nhưng vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú, nên hắn liếc mắt liền chọn trúng cái đỉnh nhỏ đen sì xếp hạng chót kia.
Mà lúc này, Thẩm Trì lại kinh ngạc phát hiện, Thẩm Vô Hoặc dĩ nhiên đưa tay về phía quyển tranh cuộn.
— —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Vô Hoặc: Tay Tiểu Trì thật là đẹp ~
Thẩm Trì: Tình tiết truyện này có gì sai sai, tại sao lại là tranh? Kiếp trước chẳng phải Thẩm Vô Hoặc cầm ngọc giản sao?
Vô Hoặc: Không sai! Chính ta thích bức họa! Đăng bởi: admin
/112
|