Tử Quyên cắn răng cố gắng ngồi dậy, đây không phải lúc nàng tỏ ra yếu mềm. Bước từng bước khó khăn tới giữa căn phòng có một ấm trà đặt trên chiếc bàn tròn được khắc chế tinh xảo, ngồi xuống Tử Quyên tự rót cho mình một ly trà. Mùi thơm thoang thoảng của hoa lài trong nước trà làm dịu bớt đi cơn đau trong từng mạch máu nàng, dù rất khát nhưng Tử Quyên vẫn uống một cách từ tốn để cảm nhận được hương thơm ấy, không phải nói trà cổ đại quả là hàng thượng phẩm.
Sau một hồi đau đến sống đi chết lại, Tử Quyên cuối cùng cũng có ít cảm giác dần hồi phục. Nhưng một vấn đề khác lại xảy đến, nếu như nàng muốn thành kẻ mạnh thì phải chăm chỉ tu luyện.... Mà Tử Quyên làm gì biết cách tu luyện?
Lại thêm một vấn đề nan giải khiến nàng đau đầu, Tử Quyên thật muốn chửi thề! Ai dám bảo làm nữ phụ là dễ dàng, nàng thề liều mạng với hắn!
Vuốt vuốt cái trán nhỏ sắp nhăn thành một đống, Tử Quyên cố nhớ lại đống sách ngày hôm trước đọc có cuốn nào có ích không...
‘Hình như hôm trước ở góc phía Tây có một cuốn sách cũ tên “Ma pháp sư tu luyện nhập môn” nhỉ? ‘
Nghĩ thì nghĩ nhưng nàng cũng sớm gạt phăng cái suy nghĩ tự tu luyện ma pháp đi. Xung quanh nàng toàn là quân địch, chưa nói đến rủi ro của việc tự học, lỡ như bà mẹ kế kia muốn, một câu nói của bà ta cũng đủ đưa nàng về ăn mì hoàng thánh ở địa phủ.
Mì hoành thánh địa phủ.... hẳn là có mùi nhang?
Tử Quyên chợt rùng mình, bao nhiêu da gà da ốc nổi hết cả lên.
Đặt ly trà xuống, với thân thể trẻ con sáu tuổi này muốn làm gì thì cũng bất tiện, Tử Quyên quyết địnhđợi thân thể hồi phục trước rồi sẽ tu luyện sau, dù sao thì nàng cũng mới sáu tuổi, còn mấy năm nữa mới gặp nữ chính , mà có khi nàng chạy trốn đc không phải gặp nàng ta nữa.
Tử Quyên vui vẻ bước về giường, nàng chẳng tội gì phải bi quan, lợi thế lớn nhất của nàng chính là thời gian, nếu lợi dụng tốt nó thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
____________________________
Đã hơn một tuần kể từ hôm bị nội thương, về căn bản thì không còn gì đáng ngại, nhưng bên trong kinh mạch của Tử Quyên vẫn còn ê ẩm đau, Tô lão thì không biết lặn đi đâu mà mấy ngày này không tìm đến Tử Quyên, nàng gọi hỏi Cẩn Liên thì nàng ta cũng trả lời không biết.
Tử Quyên đang nhàm chán ngồi trên giường, lưng ngả xuống chiếc gối êm, tay nàng đang cầm cuốn “Ma pháp sư tu luyện nhập môn”. Sau tai nạn hôm trước thì Cẩm Liên vẫn không tỏ vẻ gì là bất mãn với nàng, đã vậy còn vui vẻ đi lấy giúp nàng cuốn sách này, nhưng Tử Quyên cũng mặc kệ nàng ta có tính toán gì, bởi vì nàng cũng không có dư thời gian thừa hơi rỗi sức để mà đi đối phó với nàng ta.
Gấp cuốn sách lại, cất nó qua một bên, Tử Quyên thở dài, trong đó chẳng hề hướng dẫn cách tu luyện ma pháp gì cả, chỉ ghi những gì cần lưu ý khi tu luyện ma pháp và cách hấp thụ linh khí. Có lẽ lần này nàng phải tự đi một chuyền tới thư viện hoàng gia rồi.
Nghĩ là làm, Tử Quyên nhảy xuống giường , đôi chân ngắn ngủn bé tí thoăn thoắt chạy, nhưng vừa mở ra được cánh cửa phòng ngủ nàng thì lại thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười cúi người chào nàng.
“Kính chào công chúa, người muốn đi đâu ạ?” Khuôn mặt tươi cười vạn năm không đổi đó của Cẩm Liên khiến Tử Quyên thật sự khó chịu.
“Ta muốn đi thư viện” Tử Quyên cũng rất kiên nhẫn trả lời, nhưng khuôn mặt khó chịu của nàng thì có vẻ không kiên nhẫn tí nào.
“Nhưng thân thể ngài không tốt, ra ngoài gặp gió trời trở lạnh rất dễ bị nhiễm cảm... Cẩm Liên mong công chúa vẫn ở lại trong phòng thì tốt hơn ạ” Cẩm Liên cúi người làm ra một cái lễ.
“Hừ, ta không biết bây giờ một cung nữ nho nhỏ cũng có thể ra lệnh cho bổn công chúa đấy” Tử Quyên lời nói lạnh lẽo đâm vào Cẩm Liên, trước giờ Cẩm Liên luôn một nụ cười xinh đẹp, lời nói nhẹ nhàng đẩy nàng về, nhốt nàng trong cái Thiên Thanh cung này gần hai tháng rồi. Đến lúc này Tử Quyên muốn nhịn cũng không nhịn nổi nữa rồi, một câu nói xé rách mối quan hệ của hai người.
Cẩm Liên không nói một lời, ầm một cái quỳ thẳng ngay giữa cánh cửa ra vào, một bộ dáng trung kiên bất khuất. Tử Quyên không hiểu nàng ta định làm gì, nhưng nàng đã quyết, từ nay phải chấm dứt việc bị giam lỏng này lại.
Nhưng có lẽ Tử Quyên đã tính sai, Cẩm Liên luôn luôn là một con người khôn ngoan, cảm thấy nàng ta bị ức hiếp, hai cung nữ áo hồng nhạt phía sau liền chạy lên cầu tình cho nàng ta, người phía bên trái nói trước : “Công chúa, xin ngài hãy tha cho tỷ tỷ , tỷ tỷ không phải có ý như thế, tỷ ấy lo lắng cho sức khỏe của ngài nên mới nói thế...” Nàng ta còn rất khoa trương chấm chấm lau nước mắt.
Tử Quyên thật muốn vạch tay áo nàng ra xem nó có dính tí nước nào không mà bày trò như thế.
Không chờ Tử Quyên phản bác, người bên tay phải cũng chạy lên hỗ trợ : “ Công chúa ngài không thích có thể phạt bọn nô tì nhưng xin ngày hãy giữ gìn ngọc thể” . Nàng ta chạy tới quỳ gối dập đầu với nàng, cái trán cứ đập ầm ầm xuống đất, cứ như rằng đây không phải trán của nàng ta vậy, chẳng phải người cổ đại rất sợ bị hủy dung sao?
Tử Quyên vẫn đứng tại chỗ, nàng chẳng buồn tranh luận với họ. Các nàng ta cho rằng chảy vài giọt nước mắt, quỳ gối cầu xin thì có thể gán cho nàng cái danh độc ác sao? Rồi nàng vì thế sẽ tha thứ cho các nàng để giữ gìn thanh danh? Các nàng nghĩ cũng quá hay đi.
Thấy Tử Quyên không có vẻ gì lung lay ý chí, vị cung nữ vừa rồi còn đang chấm nước mắt khóc thút thít liền thay đổi chiêu trò. Nàng ta bắt đầu gào khóc, lao về phía Tử Quyên, nhưng chưa kịp bám vào gấu quần thì đã bị Tử Quyên ngăn lại, nàng quát : “Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Lời nói hăm dọa của nàng cũng thật hiệu quả đi, dọa nàng ta chết đứng lại, lúc này Tử Quyên còn có thể thấy được những vết bột phấn lem luốc hòa cùng nước mắt nước mũi của nàng ta.
Nàng lùi lại hai bước trong im lặng, tốt nhất là tránh xa!
Tử Quyên tìm một chiếc ghế ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà đào, trà này do nàng tự làm , tự phơi mấy hôm trước, mặc dù vẫn chưa hoàn hảo lắm, nhưng vẫn có một vị thơm thơm, thanh mát của trà đào, nàng đặt biệt cho vài viên đường vào lúc ngâm trà để trà có vị ngọt tự nhiên nữa, nếu có thêm vài viên đá thì tốt hơn nữa, có thể so sánh với loại trà đào thời hiện đại nàng hay thích uống.
Nhấp một ngụm nhỏ, Tử Quyên lạnh giọng nói : “ Chiếu theo cung quy thì tội có hành vi quá phận với chủ tử thì phải phạt thế nào?” Dù thân thể đứa trẻ sáu tuổi cao thấp chỉ hơn một mét hai mươi phân, nhưng ánh mắt nàng vẫn đủ để quét ngang những người đang quỳ gối thủ phục kia.
Hai người cung nữ áo hồng thì có vẻ hơi xúc động, gương mặt tái mét xanh xao, cái người hồi nãy có ý định chạy lại ôm chân nàng thì tay chân có vẻ run rẩy, không còn nhanh lẻ như vừa rồi nữa, còn người kia thì kiềm chế tối hơn, hai bàn tay nàng ta nắm chặt gắt gao bấu vào y phục.
Nhưng người nàng chú ý nhất vẫn là Cẩm Liên, Tử Quyên không thể cảm nhận được một chút cảm xúc lay động trên con người Cẩm Liên, hàng mi dài rậm rạp cong vút của nàng ta phủ xuống, che mất đi đôi mắt, dù cũng là quỳ nhưng lưng nàng ta luôn thẳng thắn, không hề có một chút chật vật như hai người kia, gương mặt điềm đạm , xinh đẹp luôn trầm tĩnh, như một vị tiên tử không nhiễm bụi trần, không khuất nhục trước hoàng quyền.
Tử Quyên thật ra rất tán thưởng Cẩm Liên, lâm trận không sợ hãi, không chùn bước, đối nhân xử thế luôn ổn thỏa,được nhiều người yêu mến, đối mặt hiểm cảnh luôn bình tĩnh đối phó. Chỉ cần với sự thông minh đó, Cẩm Liên đều có thể trờ thành cung tần mĩ nữ trong cái hậu cung ba ngàn người này rồi...
Bỗng, một sáng kiến chợt lóe ra trong đầu của Tử Quyên, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên một độ cong hoàn mĩ, nàng lại cầm tách trà lên nhâm nhi.
Cả căn phòng rơi vào trong im lặng, có chăng thì cũng chỉ là âm thanh phát ra từ tách trà trong tay Tử Quyên, nàng có thừa thời gian và sự kiên nhẫn để đấu với bọn họ.
Ừm... trà này thật ngon, hương vị tuyệt hảo nha.
Tử Quyên vẫn giữ im lặng, nàng thật sự chỉ muốn sống yên ổn , nhưng những người này lại thích chọc vào nàng, hình như bọn họ cho rằng nàng là cục thịt mềm muốn nặn như thế nào thì nặn. Chẳng ai lên tiếng thật nhàm chán, nhìn lướt qua gương mặt lúc xanh lúc đỏ của hai cung nữ kia, Tử Quyên cảm thấy bọn họ thật đáng thương, có lẽ nàng nên giúp họ một chút.
Tử Quyên nhìn vào Cẩm Liên dõng dạc nói : “ Hình như ta trước nay luôn thoải mái với hạ nhân nên các ngươi leo lên đầu ta ngồi hết đúng không?” Nàng không hỏi, nàng là khẳng định.
“Công chúa” Chịu không nổi áp lực, hai người cung nữ kia cuối cùng cũng phải thốt lên tiếng.
“Nô tì sai rồi, xin công chúa tha thứ ” Vị cung nữ áo hồng nhìn có vẻ trầm tĩnh là người lên tiếng trước.
“Nô tì sai rồi, nô tì sai rồi , xin người tha thứ cho nô tì” Còn người còn lại thì khoa trương hơn nữa,nước mắt nước mũi nước miếng chảy ra hết, còn có ý định lao tới còn định ôm chân Tử Quyên, nhưng nàng bị ánh mắt viên đạn của Tử Quyên bắn về, chẳng dám lại gần.
Có duy nhất một người luôn trầm mặc, là Cẩm Liên, Tử Quyên chẳng quan tâm hai kẻ kia khóc nháo làm trò, mục đích của nàng là Cẩm Liên, nàng muốn xem nàng ta cứng rắn như thế nào.
Cảm thấy tầm mắt của Tử Quyên khóa trên bóng dáng Cẩm Liên, hai người kia cũng lên tiếng hối thúc nàng ta.
“Cẩm Liên tỷ, tỷ mau mau nhận lỗi với công chúa đi, chúng ta là phận nô tài, chủ tử nói như thế nào là như thế đó, nói chúng ta sai là chúng ta sai” vị cung nữ nhìn có vẻ thông minh hơn lên tiếng trước. Lời nói của nàng ta thì có vẻ đang khuyên can Cẩm Liên, nhưng thật ra đang chỉ trích Tử Quyên ngang ngược, độc ác.
Tử Quyên không nói gì, một chút nữa nàng sẽ từ từ thu thập nàng ta.
“Hức... Cẩm Liên tỷ.... ngươi nhận lỗi với công chúa đi a” Lại màn kịch khổ nhục kế này nữa, nàng xem nàng ta diễn đến chán rồi.
Có lẽ Cẩm Liên cũng mệt mỏi bởi tiếng khóc nháo của bọn họ , nàng cuối cùng cũng đành phải lên tiếng : “ Dạ bẩm công chúa, cung nhân có hành động bất kính với người của hoàng gia nhẹ bị phải hai mươi đại bản, nặng thì bị phạt năm mươi đại bản và bị khấu trừ nữa năm tiền lương”.
“Tỷ tỷ!” Cả hai người kia đồng thanh gọi Cẩm Liên, có lẽ họ không ngờ tới việc Cẩm Liên chịu nhận tội như thế, hẳn là nàng ta nên cầu xin sự tha thứ của công chúa thay vì khẳng khái nhận tội như thế.
Tử Quyên lúc này mới mỉm cười, bước tới chỗ Cẩm Liên, nhìn nàng ta có vẻ thuận mắt hơn trước : “ Ngươi oan ức? ”
“Nô tì không dám” Cẩm Liên ngẩng mặt lên nhìn vào Tử Quyên, đôi mắt phượng long lanh ngập nước như chực khóc, cánh mũi nhỏ nhắn thon gọn, làm da trắng trẻo tinh mịn như cánh hoa. Quả thật Cẩm Liên rất đẹp, nhất là trong dáng vẻ uất ức như thế, cảm giác nàng ta thật yếu đuối mỏng manh, hẳn là sẽ có nhiều nam nhân bị khuôn mặt này làm xiêu lòng đi.
Nhưng rất tiếc, Tử Quyên là một bé gái miệng còn hôi sữa, chẳng hiểu phong tình gì đâu, nàng ta có làm bộ hơn nữa thì nàng cũng chẳng mảy may thương xót.
Nàng nói : “Được, ngươi cảm thấy không oan thì dễ hơn, niệm tình chủ tớ mấy năm nay, ta sẽ không phạt ngươi, đứng dậy lấy cho ta gói trà đào hôm trước ta đặt ở trên kệ tủ đem ra đây”.
Cẩm Liên tròn xoe mắt ngạc nhiêu nhìn Tử Quyên, nàng ta không nghĩ rằng sẽ qua ải dễ dàng như thế, nhưng cũng rất nhanh bình ổn tâm tình và làm theo lời Tử Quyên dặn.
Sau khi Cẩm Liên đi rồi, Tử quyên mới liếc nhìn hai cung nữ đang quỳ một góc phòng, nàng bảo họ : “ Còn hai người các ngươi, ta không biết cung nữ của Thiên Thanh cung này mặt mũi lớn vậy đấy, đi xuống lãnh năm mươi đại bản đi, rồi thông báo với Đinh thái giám (thái giám tổng quản) người như các ngươi, Tử Quyên ta không nhận”.
“Công chúa... “ hai người họ mặt xám như tro tàn, lại dập đầu cầu xin nàng.
Đáp lại chỉ có gương mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc như dao đến từ Tử Quyên.
Ô dù thì sao chứ, để xem chủ nhân phía sau bọn họ có ra mặt được lúcc này để cứu họ không. Tử Quyên hừ lạnh, lại bổ sung thêm “ Các ngươi đừng hòng lừa dối ai, ta sẽ gọi Diên mama tới giám sát các ngươi.”
Nói xong nàng bỏ đi ra cửa, nơi Cẩm Liên đang chờ, chỉ để lại cho hai cung nhân kia một bóng người nhỏ nhắn lạnh lẽo. Cẩm Liên cũng chẳng phải tỷ muội tốt gì, bố thí một ánh mắt thương hại cho hai người kia cũng không có.
Năm mươi đại bản, không phế thì liệt . Tử Quyên nhếch mép cười lạnh.
Sau một hồi đau đến sống đi chết lại, Tử Quyên cuối cùng cũng có ít cảm giác dần hồi phục. Nhưng một vấn đề khác lại xảy đến, nếu như nàng muốn thành kẻ mạnh thì phải chăm chỉ tu luyện.... Mà Tử Quyên làm gì biết cách tu luyện?
Lại thêm một vấn đề nan giải khiến nàng đau đầu, Tử Quyên thật muốn chửi thề! Ai dám bảo làm nữ phụ là dễ dàng, nàng thề liều mạng với hắn!
Vuốt vuốt cái trán nhỏ sắp nhăn thành một đống, Tử Quyên cố nhớ lại đống sách ngày hôm trước đọc có cuốn nào có ích không...
‘Hình như hôm trước ở góc phía Tây có một cuốn sách cũ tên “Ma pháp sư tu luyện nhập môn” nhỉ? ‘
Nghĩ thì nghĩ nhưng nàng cũng sớm gạt phăng cái suy nghĩ tự tu luyện ma pháp đi. Xung quanh nàng toàn là quân địch, chưa nói đến rủi ro của việc tự học, lỡ như bà mẹ kế kia muốn, một câu nói của bà ta cũng đủ đưa nàng về ăn mì hoàng thánh ở địa phủ.
Mì hoành thánh địa phủ.... hẳn là có mùi nhang?
Tử Quyên chợt rùng mình, bao nhiêu da gà da ốc nổi hết cả lên.
Đặt ly trà xuống, với thân thể trẻ con sáu tuổi này muốn làm gì thì cũng bất tiện, Tử Quyên quyết địnhđợi thân thể hồi phục trước rồi sẽ tu luyện sau, dù sao thì nàng cũng mới sáu tuổi, còn mấy năm nữa mới gặp nữ chính , mà có khi nàng chạy trốn đc không phải gặp nàng ta nữa.
Tử Quyên vui vẻ bước về giường, nàng chẳng tội gì phải bi quan, lợi thế lớn nhất của nàng chính là thời gian, nếu lợi dụng tốt nó thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
____________________________
Đã hơn một tuần kể từ hôm bị nội thương, về căn bản thì không còn gì đáng ngại, nhưng bên trong kinh mạch của Tử Quyên vẫn còn ê ẩm đau, Tô lão thì không biết lặn đi đâu mà mấy ngày này không tìm đến Tử Quyên, nàng gọi hỏi Cẩn Liên thì nàng ta cũng trả lời không biết.
Tử Quyên đang nhàm chán ngồi trên giường, lưng ngả xuống chiếc gối êm, tay nàng đang cầm cuốn “Ma pháp sư tu luyện nhập môn”. Sau tai nạn hôm trước thì Cẩm Liên vẫn không tỏ vẻ gì là bất mãn với nàng, đã vậy còn vui vẻ đi lấy giúp nàng cuốn sách này, nhưng Tử Quyên cũng mặc kệ nàng ta có tính toán gì, bởi vì nàng cũng không có dư thời gian thừa hơi rỗi sức để mà đi đối phó với nàng ta.
Gấp cuốn sách lại, cất nó qua một bên, Tử Quyên thở dài, trong đó chẳng hề hướng dẫn cách tu luyện ma pháp gì cả, chỉ ghi những gì cần lưu ý khi tu luyện ma pháp và cách hấp thụ linh khí. Có lẽ lần này nàng phải tự đi một chuyền tới thư viện hoàng gia rồi.
Nghĩ là làm, Tử Quyên nhảy xuống giường , đôi chân ngắn ngủn bé tí thoăn thoắt chạy, nhưng vừa mở ra được cánh cửa phòng ngủ nàng thì lại thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười cúi người chào nàng.
“Kính chào công chúa, người muốn đi đâu ạ?” Khuôn mặt tươi cười vạn năm không đổi đó của Cẩm Liên khiến Tử Quyên thật sự khó chịu.
“Ta muốn đi thư viện” Tử Quyên cũng rất kiên nhẫn trả lời, nhưng khuôn mặt khó chịu của nàng thì có vẻ không kiên nhẫn tí nào.
“Nhưng thân thể ngài không tốt, ra ngoài gặp gió trời trở lạnh rất dễ bị nhiễm cảm... Cẩm Liên mong công chúa vẫn ở lại trong phòng thì tốt hơn ạ” Cẩm Liên cúi người làm ra một cái lễ.
“Hừ, ta không biết bây giờ một cung nữ nho nhỏ cũng có thể ra lệnh cho bổn công chúa đấy” Tử Quyên lời nói lạnh lẽo đâm vào Cẩm Liên, trước giờ Cẩm Liên luôn một nụ cười xinh đẹp, lời nói nhẹ nhàng đẩy nàng về, nhốt nàng trong cái Thiên Thanh cung này gần hai tháng rồi. Đến lúc này Tử Quyên muốn nhịn cũng không nhịn nổi nữa rồi, một câu nói xé rách mối quan hệ của hai người.
Cẩm Liên không nói một lời, ầm một cái quỳ thẳng ngay giữa cánh cửa ra vào, một bộ dáng trung kiên bất khuất. Tử Quyên không hiểu nàng ta định làm gì, nhưng nàng đã quyết, từ nay phải chấm dứt việc bị giam lỏng này lại.
Nhưng có lẽ Tử Quyên đã tính sai, Cẩm Liên luôn luôn là một con người khôn ngoan, cảm thấy nàng ta bị ức hiếp, hai cung nữ áo hồng nhạt phía sau liền chạy lên cầu tình cho nàng ta, người phía bên trái nói trước : “Công chúa, xin ngài hãy tha cho tỷ tỷ , tỷ tỷ không phải có ý như thế, tỷ ấy lo lắng cho sức khỏe của ngài nên mới nói thế...” Nàng ta còn rất khoa trương chấm chấm lau nước mắt.
Tử Quyên thật muốn vạch tay áo nàng ra xem nó có dính tí nước nào không mà bày trò như thế.
Không chờ Tử Quyên phản bác, người bên tay phải cũng chạy lên hỗ trợ : “ Công chúa ngài không thích có thể phạt bọn nô tì nhưng xin ngày hãy giữ gìn ngọc thể” . Nàng ta chạy tới quỳ gối dập đầu với nàng, cái trán cứ đập ầm ầm xuống đất, cứ như rằng đây không phải trán của nàng ta vậy, chẳng phải người cổ đại rất sợ bị hủy dung sao?
Tử Quyên vẫn đứng tại chỗ, nàng chẳng buồn tranh luận với họ. Các nàng ta cho rằng chảy vài giọt nước mắt, quỳ gối cầu xin thì có thể gán cho nàng cái danh độc ác sao? Rồi nàng vì thế sẽ tha thứ cho các nàng để giữ gìn thanh danh? Các nàng nghĩ cũng quá hay đi.
Thấy Tử Quyên không có vẻ gì lung lay ý chí, vị cung nữ vừa rồi còn đang chấm nước mắt khóc thút thít liền thay đổi chiêu trò. Nàng ta bắt đầu gào khóc, lao về phía Tử Quyên, nhưng chưa kịp bám vào gấu quần thì đã bị Tử Quyên ngăn lại, nàng quát : “Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Lời nói hăm dọa của nàng cũng thật hiệu quả đi, dọa nàng ta chết đứng lại, lúc này Tử Quyên còn có thể thấy được những vết bột phấn lem luốc hòa cùng nước mắt nước mũi của nàng ta.
Nàng lùi lại hai bước trong im lặng, tốt nhất là tránh xa!
Tử Quyên tìm một chiếc ghế ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà đào, trà này do nàng tự làm , tự phơi mấy hôm trước, mặc dù vẫn chưa hoàn hảo lắm, nhưng vẫn có một vị thơm thơm, thanh mát của trà đào, nàng đặt biệt cho vài viên đường vào lúc ngâm trà để trà có vị ngọt tự nhiên nữa, nếu có thêm vài viên đá thì tốt hơn nữa, có thể so sánh với loại trà đào thời hiện đại nàng hay thích uống.
Nhấp một ngụm nhỏ, Tử Quyên lạnh giọng nói : “ Chiếu theo cung quy thì tội có hành vi quá phận với chủ tử thì phải phạt thế nào?” Dù thân thể đứa trẻ sáu tuổi cao thấp chỉ hơn một mét hai mươi phân, nhưng ánh mắt nàng vẫn đủ để quét ngang những người đang quỳ gối thủ phục kia.
Hai người cung nữ áo hồng thì có vẻ hơi xúc động, gương mặt tái mét xanh xao, cái người hồi nãy có ý định chạy lại ôm chân nàng thì tay chân có vẻ run rẩy, không còn nhanh lẻ như vừa rồi nữa, còn người kia thì kiềm chế tối hơn, hai bàn tay nàng ta nắm chặt gắt gao bấu vào y phục.
Nhưng người nàng chú ý nhất vẫn là Cẩm Liên, Tử Quyên không thể cảm nhận được một chút cảm xúc lay động trên con người Cẩm Liên, hàng mi dài rậm rạp cong vút của nàng ta phủ xuống, che mất đi đôi mắt, dù cũng là quỳ nhưng lưng nàng ta luôn thẳng thắn, không hề có một chút chật vật như hai người kia, gương mặt điềm đạm , xinh đẹp luôn trầm tĩnh, như một vị tiên tử không nhiễm bụi trần, không khuất nhục trước hoàng quyền.
Tử Quyên thật ra rất tán thưởng Cẩm Liên, lâm trận không sợ hãi, không chùn bước, đối nhân xử thế luôn ổn thỏa,được nhiều người yêu mến, đối mặt hiểm cảnh luôn bình tĩnh đối phó. Chỉ cần với sự thông minh đó, Cẩm Liên đều có thể trờ thành cung tần mĩ nữ trong cái hậu cung ba ngàn người này rồi...
Bỗng, một sáng kiến chợt lóe ra trong đầu của Tử Quyên, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên một độ cong hoàn mĩ, nàng lại cầm tách trà lên nhâm nhi.
Cả căn phòng rơi vào trong im lặng, có chăng thì cũng chỉ là âm thanh phát ra từ tách trà trong tay Tử Quyên, nàng có thừa thời gian và sự kiên nhẫn để đấu với bọn họ.
Ừm... trà này thật ngon, hương vị tuyệt hảo nha.
Tử Quyên vẫn giữ im lặng, nàng thật sự chỉ muốn sống yên ổn , nhưng những người này lại thích chọc vào nàng, hình như bọn họ cho rằng nàng là cục thịt mềm muốn nặn như thế nào thì nặn. Chẳng ai lên tiếng thật nhàm chán, nhìn lướt qua gương mặt lúc xanh lúc đỏ của hai cung nữ kia, Tử Quyên cảm thấy bọn họ thật đáng thương, có lẽ nàng nên giúp họ một chút.
Tử Quyên nhìn vào Cẩm Liên dõng dạc nói : “ Hình như ta trước nay luôn thoải mái với hạ nhân nên các ngươi leo lên đầu ta ngồi hết đúng không?” Nàng không hỏi, nàng là khẳng định.
“Công chúa” Chịu không nổi áp lực, hai người cung nữ kia cuối cùng cũng phải thốt lên tiếng.
“Nô tì sai rồi, xin công chúa tha thứ ” Vị cung nữ áo hồng nhìn có vẻ trầm tĩnh là người lên tiếng trước.
“Nô tì sai rồi, nô tì sai rồi , xin người tha thứ cho nô tì” Còn người còn lại thì khoa trương hơn nữa,nước mắt nước mũi nước miếng chảy ra hết, còn có ý định lao tới còn định ôm chân Tử Quyên, nhưng nàng bị ánh mắt viên đạn của Tử Quyên bắn về, chẳng dám lại gần.
Có duy nhất một người luôn trầm mặc, là Cẩm Liên, Tử Quyên chẳng quan tâm hai kẻ kia khóc nháo làm trò, mục đích của nàng là Cẩm Liên, nàng muốn xem nàng ta cứng rắn như thế nào.
Cảm thấy tầm mắt của Tử Quyên khóa trên bóng dáng Cẩm Liên, hai người kia cũng lên tiếng hối thúc nàng ta.
“Cẩm Liên tỷ, tỷ mau mau nhận lỗi với công chúa đi, chúng ta là phận nô tài, chủ tử nói như thế nào là như thế đó, nói chúng ta sai là chúng ta sai” vị cung nữ nhìn có vẻ thông minh hơn lên tiếng trước. Lời nói của nàng ta thì có vẻ đang khuyên can Cẩm Liên, nhưng thật ra đang chỉ trích Tử Quyên ngang ngược, độc ác.
Tử Quyên không nói gì, một chút nữa nàng sẽ từ từ thu thập nàng ta.
“Hức... Cẩm Liên tỷ.... ngươi nhận lỗi với công chúa đi a” Lại màn kịch khổ nhục kế này nữa, nàng xem nàng ta diễn đến chán rồi.
Có lẽ Cẩm Liên cũng mệt mỏi bởi tiếng khóc nháo của bọn họ , nàng cuối cùng cũng đành phải lên tiếng : “ Dạ bẩm công chúa, cung nhân có hành động bất kính với người của hoàng gia nhẹ bị phải hai mươi đại bản, nặng thì bị phạt năm mươi đại bản và bị khấu trừ nữa năm tiền lương”.
“Tỷ tỷ!” Cả hai người kia đồng thanh gọi Cẩm Liên, có lẽ họ không ngờ tới việc Cẩm Liên chịu nhận tội như thế, hẳn là nàng ta nên cầu xin sự tha thứ của công chúa thay vì khẳng khái nhận tội như thế.
Tử Quyên lúc này mới mỉm cười, bước tới chỗ Cẩm Liên, nhìn nàng ta có vẻ thuận mắt hơn trước : “ Ngươi oan ức? ”
“Nô tì không dám” Cẩm Liên ngẩng mặt lên nhìn vào Tử Quyên, đôi mắt phượng long lanh ngập nước như chực khóc, cánh mũi nhỏ nhắn thon gọn, làm da trắng trẻo tinh mịn như cánh hoa. Quả thật Cẩm Liên rất đẹp, nhất là trong dáng vẻ uất ức như thế, cảm giác nàng ta thật yếu đuối mỏng manh, hẳn là sẽ có nhiều nam nhân bị khuôn mặt này làm xiêu lòng đi.
Nhưng rất tiếc, Tử Quyên là một bé gái miệng còn hôi sữa, chẳng hiểu phong tình gì đâu, nàng ta có làm bộ hơn nữa thì nàng cũng chẳng mảy may thương xót.
Nàng nói : “Được, ngươi cảm thấy không oan thì dễ hơn, niệm tình chủ tớ mấy năm nay, ta sẽ không phạt ngươi, đứng dậy lấy cho ta gói trà đào hôm trước ta đặt ở trên kệ tủ đem ra đây”.
Cẩm Liên tròn xoe mắt ngạc nhiêu nhìn Tử Quyên, nàng ta không nghĩ rằng sẽ qua ải dễ dàng như thế, nhưng cũng rất nhanh bình ổn tâm tình và làm theo lời Tử Quyên dặn.
Sau khi Cẩm Liên đi rồi, Tử quyên mới liếc nhìn hai cung nữ đang quỳ một góc phòng, nàng bảo họ : “ Còn hai người các ngươi, ta không biết cung nữ của Thiên Thanh cung này mặt mũi lớn vậy đấy, đi xuống lãnh năm mươi đại bản đi, rồi thông báo với Đinh thái giám (thái giám tổng quản) người như các ngươi, Tử Quyên ta không nhận”.
“Công chúa... “ hai người họ mặt xám như tro tàn, lại dập đầu cầu xin nàng.
Đáp lại chỉ có gương mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc như dao đến từ Tử Quyên.
Ô dù thì sao chứ, để xem chủ nhân phía sau bọn họ có ra mặt được lúcc này để cứu họ không. Tử Quyên hừ lạnh, lại bổ sung thêm “ Các ngươi đừng hòng lừa dối ai, ta sẽ gọi Diên mama tới giám sát các ngươi.”
Nói xong nàng bỏ đi ra cửa, nơi Cẩm Liên đang chờ, chỉ để lại cho hai cung nhân kia một bóng người nhỏ nhắn lạnh lẽo. Cẩm Liên cũng chẳng phải tỷ muội tốt gì, bố thí một ánh mắt thương hại cho hai người kia cũng không có.
Năm mươi đại bản, không phế thì liệt . Tử Quyên nhếch mép cười lạnh.
/24
|