Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 69: Bới móc

/122


Mặc dù Di Cảnh cung cũng là một cung điện độc lập nhưng lại tòa cung điện này thật sự là quá xa xôi, cùng với vị trí trung tâm của Chiêu Dương cung của A Uyển không thể so sánh được, cũng không biết là A Uyển cố ý hay vô tình, mà trên đường đi đến Di Cảnh cung, phàm là cung điện của của phi tần nào, kiệu của A Uyển cũng đi qua.

A Uyển ngồi trong kiệu chống cằm nhìn ra xa, cung nhân sau lưng sớm nhận lệnh, mang một bộ dáng đi đòi nợ theo chủ tử, nhìn A Uyển và đội ngũ này quả thật có chút hùng hổ, làm cho mấy cung nhân gặp phải dọc theo đường đi đều tránh xa.

Phi tần trong cung đã sớm nhận được tin tức Uyển quí tần tấn vị, nhảy lên trở thành Uyển chiêu nghi, không lâu sau đó lại thấy Uyển chiêu nghi dẫn theo một đám cung nhân trùng trùng điệp điệp đi đến chỗ nào đó, chuyện lúc Uyển chiêu nghi đến cửa cung tìm Lệ quý nhân gây phiền phức vẫn còn sờ sờ trước mắt, nhìn tình hình này chẳng lẽ lại có chuyện tương tự?

Bất quá làm gì có người nào dám đến đó hỏi Uyển chiêu nghi đâu? Uyển chiêu nghi này ngày thường ngạo khí rất cao, sẽ không cùng người khác nói chuyện, nhìn bộ dáng khó chịu như lúc này, tất nhiên không có phi tần nào muốn đến đó tìm mất mặt.

Đội ngũ thật dài này của A Uyển đắc ý đi qua vài tòa cung điện, đến được Di Cảnh cung. Đương nhiên, A Uyển không có đi qua chỗ của Hoàng hậu, Khôn Ninh cung của Hoàng hậu cùng với Chính Kiền cung của Hoàng thượng cách nhau không xa, nếu đi qua Khôn Ninh cung tất nhiên phải qua Chính Kiền cung, A Uyển không muốn Hoàng thượng biết được mình lại tái nghiệp, khôi phục lại phong cách thổ phỉ.

Tuy là Di Cảnh cung xa xôi, diện tích lại rất lớn, lại còn nằm cạnh hồ, phong cảnh rất đẹp, nhưng mà A Uyển không tiếp tục thưởng thức cảnh vật này, tiểu thái giám giữ cửa thấy đoàn người của A Uyển đến, nhanh chóng vào trong bẩm báo, tiểu thái giám còn lại đứng đón đoàn người của A Uyển, “Nô tài thỉnh an Uyển chiêu nghi nương nương, nương nương vạn phúc vạn an, đã có người thông báo với Hà quý tần chủ tử ngài đã đến, xin ngài chờ một chút, chủ tử sẽ tự mình ra cửa đón ngài.”

Tiểu thái giám này ù ù cạc cạc nói một hơi như vậy ý định ngăn cản A Uyển trực tiếp đi vào Di Cảnh cung, nhưng mà hắn cũng thật lanh lợi, có thể làm cho A Uyển vui tai, cũng không đắc tội với chủ tử nhà mình.

Nếu là người khác chắc sẽ chờ, nhưng Ôn Uyển nàng là ai chứ, nếu không ỷ vào quyền thế thì thật có lỗi với phân vị hiện tại của nàng, huống chi hôm nay đến là để bới lông tìm vết, vậy thì phải có bộ dạng của bớt lông tìm vết! A Uyển lập tức xuống kiệu, không nói lời nào thì đi thẳng vào trong Di Cảnh cung, tiểu thái giám cũng không dám cản trở.

Di Cảnh cung này không có tường thành, cung điện nằm bên cạnh hồ nước, vào bên trong A Uyển cảnh giác như độ ấm đã giảm xuống không ít, còn chưa kịp quan sát bày trí bên trong Di Cảnh cung thì Hà quý tần được Đại cung nữ dìu ra, bước đi nhẹ nhàng đứng trước A Uyển, “Tần thiếp thỉnh an Uyển chiêu nghi, Uyển chiêu nghi vạn phúc.”

Dứt lời còn ho khan vài tiếng, A Uyển nhìn sắc mặt Hà quý tần, phát hiện sắc mặt tài nhợt, rất ốm yếu, thần khí cũng không tốt, khi nói chuyện giọng cũng run run, lần trước Hà quý tần đẻ non để lại di chứng nặng như vậy sao? Bất quá ấn tượng của A Uyển đối với Hà quý tần cũng không tốt, đối với kẻ mà ngay cả con của mình cũng có thể hạ thủ, sao có thể là một người tốt?

“Hà quý tần không cần đa lễ, Bổn cung hôm nay đến chỗ này của ngươi, cũng không phải để du ngoạn, nhìn thân thể Hà quý tần có vẻ không tốt lắm, chúng ta vẫn là nên vào trong đi, tránh việc lát nữa Hà quý tần té xỉu, Bổn cung không muốn nhìn.” A Uyển nói vậy không phải là vì nhìn Hà quý tần trong người không khỏe mà trở nên khách khí, bởi vì mục đích tìm Hà quý tần là muốn một lời giải thích, cũng không cần phải giả vờ tốt bụng khách sáo, tránh việc có người ra vẻ.

Nói xong A Uyển cất bước đi vào nội điện Di Cảnh cung, trực tiếp ngồi xuống trên chủ vị, trong nhất thời có ý tứ đảo khách thành chủ, Hà quý tần cũng không dám nói nhiều, dù sao bây giờ vị này đã là Uyển chiêu nghi.

Không lâu sau đó, cung nữ đến dâng trà cho A Uyển, Bạch Lộ đứng bên cạnh lập tức lên tiếng, “Không cần dâng trà, chủ tử của chúng ta không dùng đồ bên ngoài cung.” Dứt lời, còn thỉnh tội cùng với Hà quý tần, “Hà quý tần nương nương thứ tội, nô tỳ vô trạng (???).”

Hà quý tần là một người rất biết nhẫn nhịn, mặc dù bị A Uyển làm cho mất mặt vẫn có thể đưa quà mừng đến, huống chi là một việc nhỏ như thế này, lập tức lắc đầu ý nói không sao.

“Chúng ta nên tốc chiến tốc thắng thôi, tránh việc lãng phí thời giờ của ta.” Vừa nói A Uyển vừa đưa mắt nhìn Lý Phúc Mãn ý bảo dẫn Minh Tử vào, chỉ về phía Minh Tử bị bịt miệng, ý bảo Hà quý tần, “Hà quý tần nhìn xem có nhận ra người này không?”

“Nương nương nói đùa, cung nữ trong cung không đến một nghìn thì cũng có mấy trăm, tần thiếp sao có thể nhớ hết.”

A Uyển nghe vậy thì tựa tiếu phi tiếu, quả nhiên là không có nhìn lầm Hà quý tần, tứ lạng bạt thiên cân đem lời này đá trở lại cho mình, biết là cứ như vậy cũng sẽ không hỏi ra được chuyện gì cả, “Hà quý tần không biết cũng không sao, chỉ là cung nữ này khai báo, nói là ngươi sai nàng ở lại Chiêu Dương cung của Bổn cung câu dẫn Hoàng thượng, làm cho Bổn cung mất mặt, ngươi có giải thích gì không?”

*tứ lạng bạt thiên cân: (四两拨千斤 ) Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân. Một phương pháp tán thủ trong Thái cực quyền, ý nói không cần nhiều sức mà vẫn có thể giải quyết được mọi phiền phức.

Hà quý tần nghe xong cũng bật cười, lập tức thỉnh tội cùng A Uyển, “Tần thiếp không biết, Uyển chiêu nghi chớ trách, vẫn là câu nói đó thôi, chỉ bằng lời nói phiến diện của cung nữ này, Uyển chiêu nghi đã đi đến Di Cảnh cung hỏi tội tần thiếp, có phải là đã quá qua loa đại khái rồi hay không?”

Nhìn Hà quý tần vẫn còn muốn trả đũa, A Uyển cười nói, “Hà quý tần Bổn cung nghĩ ngươi là một người thông minh, cùng Bổn cung kì cò như vậy cũng vô ích thôi, tốt hơn vẫn là mau nói rõ thôi.”

“Tần thiếp thật sự không hiểu Uyển chiêu nghi vì sao lại chỉ dựa vào lời nói của một mình cung nữ này mà nhất định không buông tha tần thiếp, nếu Uyển chiêu nghi thật sự hoài nghi tần thiếp, không bằng đến chỗ Hoàng hậu nương nương nói đi, cũng có thể trả lại trong sạch cho tần thiếp.” Hà quý tần bày ra một bộ dáng kích động muốn chứng minh sự trong sạch của mình, nói một hơi dài thì ho khan vài tiếng.

Mặc dù A Uyển gấp nhưng vẫn thong dong nói, “Hà quý tần sẽ không cho rằng Bổn cung ngu ngốc như vậy chứ, chỉ bằng một cung nữ này mà dám đến đây bới lông tìm vết sao?”

Vừa nói vừa thổi móng tay hồng nhạt của mình, bộ dáng cả vú lấp miệng em, sủng phi ngang ngược, “Bổn cung lâu rồi không có khi dễ người khác, tay có chút ngứa, Hà quý tần không ngại chứ?”

Nhìn Hà quý tần lại muốn giải thích gì đó, A Uyển khoát tay ngăn lại, “Mà thôi, bây giờ ngươi muốn nói gì cũng đã muộn rồi, Bổn cung nghe không lọt tai nữa, Bổn cung biết ngươi là một người thông minh, về phần kẻ đứng sau ngươi sai sử ngươi làm chuyện này Bổn cung cũng biết (chém đó!), bất quá, nhìn bộ dáng yếu đuối bệnh tật này của ngươi, nghĩ đến cũng không còn giá trị lợi dụng nữa cũng sẽ bị vứt đi thôi, thật là đáng tiếc nha.”

Một lời này làm cho sắc mặt của Hà quý tần trắng thêm vài phần, hiện tại Hà quý tần cũng không có sức chiến đấu, A Uyển cũng không thừa thắng xông lên, còn phải giữ Hà quý tần lại, phải nhìn xem người đứng sau lưng nàng là ai mới được.

“Được, Bổn cung ngôn tẫn vu thử (lời nên nói đã nói, không còn gì để nói), cung nữ này dù sao cũng là người của ngươi, nhưng ở chỗ Bổn cung hầu hạ cũng không tệ lắm, bây giờ thân thể ngươi yếu đuối, cần người hầu hạ, vậy thì đưa nàng ta đến chỗ ngươi đi, tốt xấu gì thì cũng đã từng là chủ tớ, không cần phải xa lạ đúng không?” A Uyển một câu lại tiếp một câu, nhất định không cho Hà quý tần cơ hội nói chuyện.

Dứt lời, A Uyển đứng dậy chuẩn bị rời khỏi Di Cảnh cung, đột nhiên Hà quý tần sau lưng hét lớn, “Uyển chiêu nghi, có biết vì sao Hoàng thượng sủng hạnh ngươi!” Nói xong câu này thì kiệt sức lạc giọng, giống như là đã dùng hết khí lực.

Quả nhiên khi A Uyển quay đầu lại thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà quý tần đã đỏ bừng, thần sắc mất tự nhiên, A Uyển xoay người dịu dàng đứng trước mặt Hà quý tần, đưa tay nâng cằm Hà quý tần, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng ta, từng câu từng chữ nói ra, “Có phải Hà quý tần muốn nói Bổn cung lớn lên nhìn giống như nữ tử mà Hoàng thượng vạn phần yêu thương đã hương tiêu ngọc vẫn? Hay là nói Hoàng thượng sủng ái Bổn cung vì muốn để ta thành bia đỡ đạn, làm bình phong che chắn cho người mà Hoàng thượng thật lòng yêu thương?”

Lời nói mang hàm ý châm chọc, nói xong còn kinh hô, “Hả, cái gì mà tình yêu đích thực của Hoàng thượng không phải là quý tần ngươi đó chứ? Nhìn cũng không giống lắm đâu.”

Những lời này làm cho Hà quý tần tức giận không ít, thân thể vốn đã ốm yếu, bây giờ trong lòng còn tức giận thở phì phò. Hà quý tần đã đoán sai tính cách của A Uyển, vốn dĩ nghĩ A Uyển tuổi còn nhỏ, dựa vào việc Hoàng thượng độc sủng mình nên ngây thơ mà thôi, gặp chuyện cũng chỉ xúc động dùng bạo lực giải quyết, nên muốn dùng chiêu này để làm cho Uyển chiêu nghi kích động, lại không nghĩ đến người chịu tổn thương lại là mình.

A Uyển rút tay lại, vỗ nhẹ, “Hà quý tần lo lắng việc tại sao Bổn cung được sủng ái, chi bằng lo lắng cho bản thân mình trước đi.” Vừa nói A Uyển vừa bước ra ngoài, cuối cùng tựa như nhớ được điều gì đó, đưa lưng về phía Hà quý tần nói một câu, “Hà quý tần yên tâm, thời gian Bổn cung được sủng ái chắc chắn lâu hơn thời gian ngươi sống.”

Trên đường trở về Chiêu Dương cung, A Uyển ngồi trên kiệu, Thanh Sam cũng hỏi, “Không phải chủ tử nói hôm nay đi Di Cảnh cung bới lông tìm vết sao? Sao chỉ ầm ĩ có một trận, thật không thoải mái đó.”

Thanh Sam luôn luôn không suy nghĩ cặn kẽ mọi việc, A Uyển cũng không trách nàng, chỉ cười, “Đã có người thu thập Hà quý tần rồi, không đến lượt chúng ta.” Thật ra trước lúc đến Di Cảnh cung A Uyển cũng muốn khiển trách dữ dội một chút ý đồ của Hà quý tần, nhưng khi nhình thấy Di Cảnh cung, lại nhìn kĩ sắc mặt của Hà quý tần, thì đã bỏ qua dự định ban đầu.

Đã có người trừng phạt Hà quý tần rồi, mình cần gì phải góp thêm một tay chứ? Hà quý tần sinh non vốn dĩ cần phải tĩnh dưỡng không thể ra gió, Hoàng thượng lại ban cho nàng Di Cảnh cung, mà Di Cảnh cung nhiệt độ lại thấp, sao lại có lợi cho thân thể của Hà quý tần? Nếu như mình đoán không sai, Hà quý tần này tịnh dưỡng lâu như vậy mà thân thể vẫn không tốt hơn, Hoàng thượng cũng bỏ ra không ít tâm sức đi?

Biết được có người mưu hại mình, Hoàng thượng không lâu sau cũng sẽ điều tra được, mình cần gì lo lắng chứ? Có một người che mưa chắn gió cho mình như vậy, A Uyển cầu còn không được.

Ban đêm, Di Cảnh cung truyền ra tin tức Hà quý tần sốt cao, mọi người trong cung sợ hãi, trình độ hung tàn của vị Uyển chiêu nghi này càng ngày càng tăng rồi nha! Còn chưa động thủ đánh người như lần trước mà đã làm cho Hà quý tần bệnh liệt giường rồi, mà vẫn không có người hỏi tội, chúng phi tần không khỏi thầm nghĩ, xem ra mình vẫn nên tránh xa thôi, không khỏi cái mạng nhỏ cũng không còn.

Mà bên trong Chiêu Dương cung, Hoàng thượng đang chơi cờ cùng A Uyển, “Hôm nay nàng lại đi làm loạn sao?”

Giọng nói cưng chìu, vẫn không có ý trách móc, A Uyển cực kì hài lòng gật đầu, “Không phải là đi làm loạn, là trút giận, không để để nàng ta bôi xấu mặt mũi nô tì được.”

Biết rõ A Uyển sẽ tìm được lý do chính đáng, Hoàng thượng không muốn tranh luận với nàng chuyện này, quay trở lại chuyện chính người kia cũng không phải là gì của hắn, tại sao phải vì nàng ta mà sinh khí với vật nhỏ? Hoàng thượng im lặng xoa xoa đầu A Uyển.

A Uyển lại nghĩ tới câu nói kia của Hà quý tần, nhất thời không kìm chế được, “Hoàng thượng, tại sao ngài lại sủng ái thiếp?”

Hoàng thượng nghe xong thì cười không nói, A Uyển lại hỏi tới, “Có phải vì nô tì giống nữ nhân đã hương tiêu ngọc vẫn mà trước kia Hoàng thượng đã yêu thương không? Nô tì là thế thân?”

Câu này chọc cho Hoàng thượng cười ra tiếng, nhưng vẫn nghiêm túc nói, “Không có người này.”

A Uyển “Ừ” một tiếng, rồi nói tiếp, “Chẳng lẽ nô tì là bia gỗ, vì ngài không muốn nữ tử ngài sủng ái bị hãm hại?”

Hoàng thượng lắc đầu, không biết tại sao vật nhỏ lại tưởng tượng ra được những điều đó, nhìn Hoàng thượng không nói gì, những kĩ năng làm nũng của A Uyển liền được mang ra sử dụng.

Hoàng thượng không chịu nổi nàng như vậy, cuối cùng nghiêm mặt nói, “Nếu trẫm sủng ái một người con gái, nhất định sẽ để cho cả thiên hạ đều biết đây là nữ tử được sủng ái của trẫm, phải làm cho những người khác không dám bắt nạt nàng, cho dù nàng có vì được sủng ái mà trở nên kiêu ngạo ngang ngược cũng không sao, bởi vì trẫm là người nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt.”

/122

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status