Lắc lư cả hai ngày, cuối cùng cũng bước chân tới biên giới Iris, Gwen bước ra khỏi phương tiện phi hành, đưa mắt nhìn xung quanh. Khung cảnh cứ như một tòa thành cổ, xung quanh là những tòa lâu đài bằng đá lớn, ép chặt với bức tường biên giới dài. Chỗ cậu đang đứng là ga Sterling, là trung tâm của Iris. So với các khu chợ hạng trung ở thủ đô thì kém xa, người thưa thớt, hàng hóa ít ỏi lại dày đặc bụi bậm.
Dân thường đều tập trung tại nơi này, có lẽ vì đây là nơi có an ninh ổn định nhất và có nhiều binh sĩ bảo vệ nhất. Gwen theo chân chú mình lên một chiếc phi hành loại nhỏ, cậu chống cằm, chăm chú theo dõi những đường nét cổ kính trôi vụt qua tầm mắt.
“Rất cũ nát đúng không?”. Hugh nói đột ngột, ông nhướng mi nhìn về thằng nhóc trầm tư. “Không muốn giả vờ đáng yêu dễ thương nữa à, tiếc thật, ta rất thích biểu cảm đó của cháu đây, cháu trai!”.
“Có giả vờ thì cũng chẳng ai cho cháu kẹo và bánh ngọt”. Gwen cười híp mắt, cậu ngồi thẳng người, bộ dáng đoan chính và chuẩn mực hệt như một người lính trẻ. “Cháu biết rõ đạo lý ‘ăn theo thuở ở theo thời’ mà”.
“Cháu thật thông minh”. Hugh không tiếc lời khen người, tầm mắt ông hạ xuống quan sát thật kỹ đứa bé ngồi trước mặt, rồi chậc chậc lưỡi vài cái, quả không hổ danh là dòng dõi Strauss, đứa trẻ này càng có uy thế hơn cả ông và anh ông lúc còn bé, là Thư tính thì sao chứ? Ông không ngại ngần biến nó trở thành người Thư tính dũng mãnh nhất của đế quốc đâu.
“Thường thì những kẻ thông minh sẽ sống tốt hơn”. Gwen lười biếng đáp trả, cậu nghĩ thầm trong bụng. ‘Và những kẻ thông minh quá sẽ thường chết nhanh hơn cả người thường’.
Tiếng còi vang lên kết thúc cuộc nói chuyện của hai chú cháu, Gwen lướt nhìn Hugh một cái. “Chắc chú không để một đứa trẻ Thư tính yếu ớt phải xách hành lý đâu nhỉ, ha chú hai?”. Rồi ung dung bước ra khỏi khoang ngồi.
Hugh dở khóc dở cười nhìn bộ dáng tiểu đại nhân đang chậm rãi rời đi kia, ông lắc đầu mà ôm lên chiếc va li sắt quân dụng của Gwen rồi bước theo sau.
“Nhóc con, cháu chết chắc rồi”.
Chỗ ở của Gwen nằm trong ký túc xá của Bộ tham mưu, là đặc khu dành riêng cho các Ma đạo sĩ là Thư tính. Gwen mất một khoảng thời gian để sắp xếp những món đồ vật của mình vào phòng, cũng may đây là phòng đơn, nếu không thì cậu sẽ rất khó chịu.
Tính khí của Gwen rất cô độc, kiếp trước càng khủng khiếp hơn, chẳng qua do tiếp xúc với Fay và Ryder quá nhiều nên cái thói quen khó ở đó cũng dần giảm bớt. Tuy vậy mọi người trong lâu đài White Mist đều biết cậu chủ nhỏ nếu nhìn sơ rất dịu dàng nhưng thực ra rất khó trêu chọc.
Căn phòng khá rộng rãi, trong phòng có đầy đủ bàn làm việc, giường ngủ và toilet. Căn phòng được chia thành hai phần, phần trước gồm nơi làm việc và ngủ nghỉ, phần sau là nơi tắm rửa và vệ sinh. Chăn và đệm mới tinh vừa được lĩnh từ bộ phận hậu cần về, Gwen vừa lòng giũ giũ tấm đệm rồi trai ra giường.
Xong xuôi mọi chuyện, Gwen liền nằm dài trên giường, cậu muốn nghỉ một chốc trước khi lão già kia gọi cậu kiếm chuyện.
Chẳng qua một chốc này lại kéo dài đến những hai tiếng, mãi đến khi tiếng đập cửa bên ngoài dồn dập lên thì Gwen mới tỉnh dậy. Cậu tranh thủ chỉnh sửa quần áo và tác phong một chút rồi mở cửa.
“Chú Hugh, mời vào”. Lễ phép mời người nào đó đang đắc ý vì phá hỏng giấc ngủ của người khác, theo lẽ thì mai mới là ngày triển khai cho lính mới nhưng sớm một chút thì có sao đâu, ha?
“Không cần, Gwen, cháu chuẩn bị một chút rồi đi với chủ ra đây, chú muốn kiểm tra lại chỉ số ma lực và thể lực của cháu!”.
“Vâng, ta đi ngay đi ạ”. Gwen đáp lời, dù sao cũng là một đám binh sĩ thôi, cần vẻ ngoài làm chi chứ.
Hai người nối nhau đi trên hành lang, tới một căn phòng có dấu hiệu quốc kì rồi dừng lại. Hugh gõ cửa vài tiếng, một chốc thì có người mở cửa.
“Amanda, em chuẩn bị xong chưa?”. Hugh vô lại cười nói, bàn tay chỉ chỉ về hướng đứa trẻ đang cười đến mức vô hại phía sau. “Nó đấy, kiểm tra cho kĩ vào”.
Người đối diện là một Thư tính mặc trang phục quân y, ông có gương mặt khá nhu hòa, khẽ đẩy đẩy gọng kính trên mũi mình, ông cúi người nói. “Chào cháu, Gwen, chú tên Amanda”.
“Chú Amanda!”. Gwen nhỏ giọng, đôi má đỏ bừng, gương mặt hơi trắng và mệt mỏi, tuy vậy lại kiên cường mà hướng mắt nhìn Amanda. Biểu cảm đó thành công gợi lên tình phụ tử của Thư tính, Amanda ôm chầm lấy Gwen, đôi mắt ông như các ngôi sao lấp lánh, khung cảnh đó thật khiến Hugh muốn rùng mình.
Và quả nhiên...
“Tôi nói này Thiếu tướng Strauss, sao anh lại có thể để một đứa trẻ nhỏ như thế đến đây vào ban đêm chứ, biết rằng nó là cháu anh nhưng cũng đừng nên nghiêm khắc quá. Ngay cả người lớn cũng sẽ rất mệt mỏi khi đi từ thủ đô đến đây đấy”.
Hugh ủy khuất đứng chịu trận, đôi mắt đầy lửa đỏ trừng trừng về phía tên nhóc xấu xa nép sau người Amanda. Tên nhóc này đúng là thù dai, mới phá nó một chút mà nó đã trả thù vậy rồi.
“Amanda, anh xin lỗi, là do anh không để ý đến tình trạng sức khỏe của Gwen”.
“Thôi anh đi đi, lát kiểm tra xong tôi sẽ đưa Gwen về”. Amanda một bên xua tay đuổi con người trước mắt rời đi, một bên dịu dàng nắm lấy tay Gwen dẫn cậu vào trong.
“Gwen, cháu cởi áo khoác ra đi rồi ngồi xuống đây đội cái này vào”. Chỉ về chiếc vòng điện từ đặt trên bàn. “Cháu bấm chiếc nút màu đỏ ở giữa nhé, nó sẽ thay đổi kích thước để vừa với cháu hơn. Một chút nữa khi kiểm tra sẽ có một dòng điện chạy qua, không đau lắm đâu, cháu cố gắng chịu đựng nhé!”.
Dân thường đều tập trung tại nơi này, có lẽ vì đây là nơi có an ninh ổn định nhất và có nhiều binh sĩ bảo vệ nhất. Gwen theo chân chú mình lên một chiếc phi hành loại nhỏ, cậu chống cằm, chăm chú theo dõi những đường nét cổ kính trôi vụt qua tầm mắt.
“Rất cũ nát đúng không?”. Hugh nói đột ngột, ông nhướng mi nhìn về thằng nhóc trầm tư. “Không muốn giả vờ đáng yêu dễ thương nữa à, tiếc thật, ta rất thích biểu cảm đó của cháu đây, cháu trai!”.
“Có giả vờ thì cũng chẳng ai cho cháu kẹo và bánh ngọt”. Gwen cười híp mắt, cậu ngồi thẳng người, bộ dáng đoan chính và chuẩn mực hệt như một người lính trẻ. “Cháu biết rõ đạo lý ‘ăn theo thuở ở theo thời’ mà”.
“Cháu thật thông minh”. Hugh không tiếc lời khen người, tầm mắt ông hạ xuống quan sát thật kỹ đứa bé ngồi trước mặt, rồi chậc chậc lưỡi vài cái, quả không hổ danh là dòng dõi Strauss, đứa trẻ này càng có uy thế hơn cả ông và anh ông lúc còn bé, là Thư tính thì sao chứ? Ông không ngại ngần biến nó trở thành người Thư tính dũng mãnh nhất của đế quốc đâu.
“Thường thì những kẻ thông minh sẽ sống tốt hơn”. Gwen lười biếng đáp trả, cậu nghĩ thầm trong bụng. ‘Và những kẻ thông minh quá sẽ thường chết nhanh hơn cả người thường’.
Tiếng còi vang lên kết thúc cuộc nói chuyện của hai chú cháu, Gwen lướt nhìn Hugh một cái. “Chắc chú không để một đứa trẻ Thư tính yếu ớt phải xách hành lý đâu nhỉ, ha chú hai?”. Rồi ung dung bước ra khỏi khoang ngồi.
Hugh dở khóc dở cười nhìn bộ dáng tiểu đại nhân đang chậm rãi rời đi kia, ông lắc đầu mà ôm lên chiếc va li sắt quân dụng của Gwen rồi bước theo sau.
“Nhóc con, cháu chết chắc rồi”.
Chỗ ở của Gwen nằm trong ký túc xá của Bộ tham mưu, là đặc khu dành riêng cho các Ma đạo sĩ là Thư tính. Gwen mất một khoảng thời gian để sắp xếp những món đồ vật của mình vào phòng, cũng may đây là phòng đơn, nếu không thì cậu sẽ rất khó chịu.
Tính khí của Gwen rất cô độc, kiếp trước càng khủng khiếp hơn, chẳng qua do tiếp xúc với Fay và Ryder quá nhiều nên cái thói quen khó ở đó cũng dần giảm bớt. Tuy vậy mọi người trong lâu đài White Mist đều biết cậu chủ nhỏ nếu nhìn sơ rất dịu dàng nhưng thực ra rất khó trêu chọc.
Căn phòng khá rộng rãi, trong phòng có đầy đủ bàn làm việc, giường ngủ và toilet. Căn phòng được chia thành hai phần, phần trước gồm nơi làm việc và ngủ nghỉ, phần sau là nơi tắm rửa và vệ sinh. Chăn và đệm mới tinh vừa được lĩnh từ bộ phận hậu cần về, Gwen vừa lòng giũ giũ tấm đệm rồi trai ra giường.
Xong xuôi mọi chuyện, Gwen liền nằm dài trên giường, cậu muốn nghỉ một chốc trước khi lão già kia gọi cậu kiếm chuyện.
Chẳng qua một chốc này lại kéo dài đến những hai tiếng, mãi đến khi tiếng đập cửa bên ngoài dồn dập lên thì Gwen mới tỉnh dậy. Cậu tranh thủ chỉnh sửa quần áo và tác phong một chút rồi mở cửa.
“Chú Hugh, mời vào”. Lễ phép mời người nào đó đang đắc ý vì phá hỏng giấc ngủ của người khác, theo lẽ thì mai mới là ngày triển khai cho lính mới nhưng sớm một chút thì có sao đâu, ha?
“Không cần, Gwen, cháu chuẩn bị một chút rồi đi với chủ ra đây, chú muốn kiểm tra lại chỉ số ma lực và thể lực của cháu!”.
“Vâng, ta đi ngay đi ạ”. Gwen đáp lời, dù sao cũng là một đám binh sĩ thôi, cần vẻ ngoài làm chi chứ.
Hai người nối nhau đi trên hành lang, tới một căn phòng có dấu hiệu quốc kì rồi dừng lại. Hugh gõ cửa vài tiếng, một chốc thì có người mở cửa.
“Amanda, em chuẩn bị xong chưa?”. Hugh vô lại cười nói, bàn tay chỉ chỉ về hướng đứa trẻ đang cười đến mức vô hại phía sau. “Nó đấy, kiểm tra cho kĩ vào”.
Người đối diện là một Thư tính mặc trang phục quân y, ông có gương mặt khá nhu hòa, khẽ đẩy đẩy gọng kính trên mũi mình, ông cúi người nói. “Chào cháu, Gwen, chú tên Amanda”.
“Chú Amanda!”. Gwen nhỏ giọng, đôi má đỏ bừng, gương mặt hơi trắng và mệt mỏi, tuy vậy lại kiên cường mà hướng mắt nhìn Amanda. Biểu cảm đó thành công gợi lên tình phụ tử của Thư tính, Amanda ôm chầm lấy Gwen, đôi mắt ông như các ngôi sao lấp lánh, khung cảnh đó thật khiến Hugh muốn rùng mình.
Và quả nhiên...
“Tôi nói này Thiếu tướng Strauss, sao anh lại có thể để một đứa trẻ nhỏ như thế đến đây vào ban đêm chứ, biết rằng nó là cháu anh nhưng cũng đừng nên nghiêm khắc quá. Ngay cả người lớn cũng sẽ rất mệt mỏi khi đi từ thủ đô đến đây đấy”.
Hugh ủy khuất đứng chịu trận, đôi mắt đầy lửa đỏ trừng trừng về phía tên nhóc xấu xa nép sau người Amanda. Tên nhóc này đúng là thù dai, mới phá nó một chút mà nó đã trả thù vậy rồi.
“Amanda, anh xin lỗi, là do anh không để ý đến tình trạng sức khỏe của Gwen”.
“Thôi anh đi đi, lát kiểm tra xong tôi sẽ đưa Gwen về”. Amanda một bên xua tay đuổi con người trước mắt rời đi, một bên dịu dàng nắm lấy tay Gwen dẫn cậu vào trong.
“Gwen, cháu cởi áo khoác ra đi rồi ngồi xuống đây đội cái này vào”. Chỉ về chiếc vòng điện từ đặt trên bàn. “Cháu bấm chiếc nút màu đỏ ở giữa nhé, nó sẽ thay đổi kích thước để vừa với cháu hơn. Một chút nữa khi kiểm tra sẽ có một dòng điện chạy qua, không đau lắm đâu, cháu cố gắng chịu đựng nhé!”.
/4
|