“Bốn năm trước, anh biết là anh thích em, nhưng em che giấu tình cảm của mình quá tốt, anh căn bản không dám chắc chắn em có ý gì với anh hay không. Anh khi ấy rất ngạo mạn, rất sợ mình ngã vào vòng tay của đứa trẻ như em. Nên anh cố ý tìm một người phụ nữ khác tới, muốn thăm dò tâm tư của em. Nhưng kết quả...em căn bản không để ý, em còn cười chúc phúc cho bọn anh, em còn có thể vui vẻ đi ăn cơm căng tin,...anh khi đó nghĩ rằng nếu thừa nhận mình yêu em, nhất định sẽ rất mất mặt, anh ngông cuồng ngạo mạn, không muốn mình thua cuộc! Vậy nên, anh che giấu tất cả tâm tư tình cảm mà anh dành cho em! Nhưng anh thề rằng, người phụ nữ đó, anh chưa từng chạm qua, chứ đừng nói đến chữ yêu nữa!”
Nhưng những lời giải thích này của anh lại khiến cho Thùy Sam khóc dữ dội hơn.
“Nếu bốn năm trước em không thích anh, em sẽ vô duyên vô cớ mà cá cược với anh sao? Em sẽ ngốc nghếch trao lần đầu tiên cho anh một cách dễ dàng như vậy sao? Hay là trong mắt anh, lần đầu tiên của một người con gái không đáng giá như vậy...”
“Không! Không phải...” Vũ Phong không biết nói lại như thế nào.
Anh bắt đầu cảm thấy hối hận và khinh thường chính bản thân mình khi còn trẻ. Bởi vì sự kiêu ngạo, ấu trĩ và tự phụ năm đó mới khiến tình cảm giữa hai người họ phải chờ mất bốn năm... “Em có biết sau đó em đột nhiên biến mất không chút tung tích, đã khiến anh bị dày vò ra sao không... Anh vốn tưởng rằng sự ra đi của em chỉ đơn giản là nhất thời không quen mà thôi. Mỗi ngày theo thói quen anh sẽ đứng lại vài phút nơi em thường hay xuất hiện, mỗi ngày đều không tự chủ được mà nhớ em, mỗi tối đều như phát điên, không ngừng gọi điện đến số máy đã không còn hoạt động đó của em! Anh tưởng rằng những điều này chỉ là thói quen mà thôi, nhưng từng ngày trôi đi, đến khi một tháng đã qua, anh phát hiện ra ngày tháng anh trôi qua càng lúc càng điên dại, anh bắt đầu không ngừng nghe ngóng tin tức của em từ đồng nghiệp, anh bắt đầu hiểu ra rằng tại sao những đồng nghiệp khác lại không nghĩ về em điên cuồng như anh...Bởi vì, Vũ Phong của bốn năm trước, thực ra, sớm đã yêu Dương Thùy Sam mất rồi!!”
Vũ Phong nhìn cô đang khóc nức nở, ôm chặt cô vào lòng: “Em có biết khoảng thời gian đó, em đã dày vò anh ghê gớm lắm không...Nếu như không phải vì nhớ em, anh mỗi tuần đều chạy đi chạy lại giữa hai thành phố như vậy sao? Nhưng em lần nào cũng đều nghĩ cách trốn tránh anh, mỗi lần gặp gỡ vội vàng đó khiến anh vừa thấy thất vọng lại tự mang hi vọng, đây nhất định là sự trừng phạt mà em dành cho anh, đúng không?”
“Hu hu hu...”
Thùy Sam ở trong lòng anh, nắm chặt lấy áo blouse trắng của anh, tâm trạng vỡ òa khóc không thành tiếng.
Thì ra, tình cảm của hai người bọn họ, cứ quay tròn quay tròn...
Sớm đã được định sẵn ở bốn năm trước rồi!!
Vũ Phong đau lòng ôm cô chặt hơn, chặt đến nỗi như muốn đem cô sáp nhập vào cơ thể mình.
Đầu anh vùi những sợi tóc của cô, mắt đỏ ửng lên.
Vũ Phong anh sống gần 30 cái xuân xanh, nhưng chưa từng trải qua ngày hôm nào như hôm nay, lệ rơi thành dòng... “Tại sao những lời này, không hỏi anh sớm hơn? Ngốc lắm... em ngốc lắm...”
Giọng anh trầm xuống, đau lòng nói nhỏ.
Tay ôm lấy cô đang khóc nức nở, chặt lại càng thêm chặt...
Thùy Sam không biết bản thân mình đã khóc bao lâu, nhưng sau khi khóc xong, cô thấy lòng mình dễ chịu hơn hẳn.
Bởi vì mấy năm nay, những suy nghĩ dày vò cô bao năm, cuối cùng cũng được gỡ ra rồi. Cảm giác hoàn toàn được giải thoát này, là cảm giảc nhẹ lòng trước nay chưa từng có...cũng khiến cô cảm thấy...bản thân mình và người đàn ông trước mặt, coi như thực sự đã tiến lại gần với nhau thêm một bước.... Cho dù trước đây họ có từng thân mật như thế nào, cho dù họ từng không mảnh vải che thân đối mắt với nhau ra sao, cho dù họ từng môi kề môi triền miên không dứt, cho dù họ đã đi đăng kí kết hôn... cũng không thể nào thân mật hơn lúc này!
“Haiz.. mắt sưng húp rồi...”
Vũ Phong thở dài, đau lòng thay cô lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt cô: “Vốn còn định gọi em về nhà cùng anh ăn bữa cơm, xem ra bây giờ, hai chúng ta chỉ có thể ăn ở ngoài thôi.”
“Tại sao vậy?”
Thùy Sam không hiểu chuyện đó thì có gì liên quan.
“Mắt sưng như hạt đào như vậy rồi, nếu để mẹ nhìn thấy, bà ấy nhất định sẽ phạt anh!”
Thùy Sam bật cười: “Lẽ nào anh không đáng bị phạt sao? Vốn dĩ là anh bắt nạt em!”
“Nên!! Nhưng anh không muốn bị mẹ phạt, bị vợ phạt thì có thể suy nghĩ thêm chút, nhưng mà, giới hạn là ở trên giường.”
“...”
Tên này, một ngày không giở trò lưu manh với cô sẽ chết sao!!
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài!”
Sau đó, Thùy Sam bị anh nắm tay kéo ra khỏi phòng phẫu thuật.
Không, không thể nói như vậy được, là Thùy Sam bằng lòng để Vũ Phong nắm tay đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Trên đường gặp phải không biết bao nhiêu cái nhìn tò mò của bác sĩ và y tá.
Vậy là tin đồn bắt đầu được lan truyền nhanh chóng ở mỗi ngóc ngách trong bệnh viện.
“Trời ơi!! Thần khoa ngoại Dương Thùy Sam và chủ nhiệm Vũ Phong ở bên nhau rồi, tôi vừa nhìn thấy hai người họ nắm tay nhau đấy...”
“Không phải chứ! Chủ nhiệm Vũ Phong không phải có vợ chưa cưới rồi sao?”
“Chắc là hiểu lầm thôi! Tôi thấy chủ nhiệm Vũ và Thùy Sam cũng hợp nhau lắm mà, hơn nữa, trước đó đã nghe thấy tin đồn chủ nhiệm Vũ đang theo đuổi Thùy Sam rồi, cuối cùng cũng theo đuổi được, cứ coi như đây là chuyện tốt đi!”
Vũ Phong đưa Thùy Sam quay trở lại phòng làm việc.
Hai người cứ như cặp đôi tình nhân ngọt ngào, còn thể hiện ra đôi chút không nỡ rời.
Nếu là ngày trước, Thùy Sam sớm đã ngại ngùng vội vã quay về phòng làm việc rồi, nhưng hôm nay...hình như chính cô cũng có chút không nỡ!
Cảm giác này...rất giống với một cặp tình nhân đang trong giai đoạn mặn nồng, cho dù là đối với anh, tim cũng sẽ đập loạn nhịp lên.
“Tối cùng nhau ăn cơm, anh sẽ đến đây chờ em.”
“Vâng...”
Trước đây khi anh yêu cầu như vậy, lần nào cũng sẽ bị Thùy Sam từ chối. Trước giờ đều bắt anh chờ ở cổng bệnh viện, đây là lần đầu tiên, cô gật đầu nói “vâng”.
Vũ Phong vui mừng: “Vậy anh tan làm xong sẽ đến tìm em ngay.”
Vũ Phong nói rồi kích động hôn lên trên đỉnh đầu cô, xoa xoa đầu cô: “Được rồi, em vào trong đi! Làm việc cho tốt, đừng nhớ anh quá đấy!”
“Còn lâu em mới nhớ anh...”
Thùy Sam đỏ mặt, quay người, đẩy cửa đi vào trong phòng làm việc.
Vũ Phong nhìn bóng lưng cô, cứ bày ra một khuôn miệng cười như vậy, đến khi nhìn thấy cô ngồi xuống ghế rồi anh mới thu bớt lại, đi về phía phòng làm việc của mình.
Hóa ra, dư vị khi yêu....
Lại đẹp đến vậy!!
Tối ăn cơm, Thùy Sam uống không ít rượu vang.
Nói ngủ không ngon, uống rượu vang giúp ích cho giấc ngủ. Nhưng tửu lượng của cô thực sự quá tệ, mới một ly thôi đã say rồi.
Vũ Phong dìu cô vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô, sau đó ngồi lại vào ghế lái.
Một tay giữ lấy cái gối tựa cô ngồi, tay còn lại nắm chặt lấy đôi tay đang nóng hôi hổi của cô, hỏi: “Anh đưa em về chung cư? Hay là đưa em về nhà...”
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phơn phớt hồng của cô, ánh nhìn có đôi phần thâm trầm.
Yết hầu gợi cảm động đậy, lại nói thêm một câu: “Không muốn anh đưa em về chung cư cho lắm.”
Tay của anh, nắm chặt lấy tay cô, lúc lúc lại vuốt nhẹ một cách đầy yêu thương.
Thùy Sam mở to đôi mắt lim dim của mình ra nhìn anh.
Cô thực sự là đã say rồi, nhưng... đầu óc vẫn còn khá minh mẫn.
Cô chỉ cảm thấy chân mình đứng không vững chút thôi.
Đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo!
Vũ Phong thấy cô nhìn chằm chằm vào mình không nói năng gì, anh cười nhẹ, dơ tay rút lấy tờ giấy bên cạnh, lau mồ hôi trên cổ cho cô, rồi lại kiểm tra máy lạnh trong xe, chắc chắn là đủ lạnh rồi mới thôi.
“Sao em không nói gì? Câm rồi à?”
Anh trêu cô.
Sờ vào đôi môi đỏ mọng của cô.
Nào ngờ cả người Thùy Sam nhào về phía Vũ Phong dính chặt lấy anh, đai an toàn ghìm cô lại, khiến cho động tác của cô rất vướng, nhưng cô vẫn bất chấp nép vào lòng anh.
Vũ Phong thấy vậy vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng, vội vàng dơ tay ra mở nút cài phía bên trái cho cô, tháo đai an toàn ra, để cho cô sà vào lòng mình.
“Em không muốn về chung cư...”
Chỉ nghe thấy tiếng cô nói nhỏ trong lòng anh.
Vũ Phong tưởng mình nghe nhầm.
“Em say rồi, sẽ làm phiền bạn cùng phòng mất.”
Thùy Sam vội vàng nói thêm một câu, lộ rõ vẻ giấu đầu lộ đuôi.
Vũ Phong tim đập thình thịch: “Vậy chúng ta về nhà, được không?”
“Tùy anh...”
Vũ Phong cười.
Cô xấu hổ rồi!
Vũ Phong để cô ngồi ngay ngắn lại, thắt dây an toàn giúp cô: “Ngồi ngoan nhé, một chút là đến nhà rồi.”
“Ừm...”Thùy Sam đáp lại qua loa coi như là trả lời anh.
Nhìn thấy nụ cười trên khuôn miệng Vũ Phong, mặt cô đỏ lên nói thêm một câu: “Em... về nhà cùng anh, nhưng...không phải ý đó đâu nhé...tối anh không được động vào em!”
Vũ Phong không nói gì.
Vợ của mình lại còn không được động, điều này đúng là có hơi ấm ức.
Nhưng...
“Ok! Chỉ cần em không đồng ý, anh sẽ không động đến em, anh nói được làm được! Vợ đại nhân.”
Anh cố ý nhấn mạnh cách xưng hô với cô.
“Không được gọi em là vợ.”
“...”
Vũ Phong bóp gương mặt phơn phớt hồng của cô: “Điều này không thể nghe theo em được! Em vốn dĩ là vợ của anh! Cả đời này là vậy! Về nhà thôi.”
Vũ Phong đưa Tiểu Sam về nhà, nhưng không biết rằng điều này đã khiến cho bao nhiêu người trong nhà vui mừng hết cỡ.
Đương nhiên rồi, người vui nhất không ai khác ngoài Lê Vũ Thư.
“Trời ơi!! Con dâu tôi đến rồi! Tên tiểu tử thối này, không nói sớm với mẹ, mẹ chuẩn bị nhà mới cho hai đứa...”
“...” Vũ Phong không nói gì.
“Con chào dì ạ...”
Thùy Sam có chút ngượng ngùng, vừa gặp Lê Vũ Thư liền lễ phép chào một tiếng.
“Hi, còn dì cái gì nữa! Mau đổi gọi thành mẹ đi.”
Lê Vũ Thư cười tươi như hoa.
Thùy Sam đứng hình, mặt đỏ lên vì ngại, bặm bặm môi, chần chừ.
Ánh mắt lay động nhìn sang Vũ Phong đang đứng bên cạnh.
“Nhìn gì anh! Mau gọi mẹ đi! Có phí đổi tên gọi đấy nhé! Chúng ta chia đều...”
Vũ Phong đụng vào eo của Thùy Sam.
Thùy Sam mặt càng đỏ hơn. Một lúc sau...
“Mẹ...” Cô cúi đầu, ngại ngùng gọi một tiếng.
Thùy Sam da mặt vốn mỏng, giờ đột nhiên đổi cách gọi như này, cô thực sự có chút xấu hổ.
“Tốt tốt tốt...quá tốt rồi!!!”
Lê Vũ Thư cười tươi như hoa: “A Cần, mang hồng bao đến đây!”
Bà sai người đi lấy hồng bao đã được chuẩn bị từ lâu.
“Không cần, không cần đâu ạ...” Thùy Sam xua tay từ chối.
Rất nhanh, A Cần mang hồng tới tới, Lê Vũ Thư đưa cho Thùy Sam, Thùy Sam từ chối không nhận, bà lại cố ý nghiêm mặt lại: “Đây hồng bao cho việc đổi cách xưng hô kia, không được phép từ chối, nếu không cần thì mẹ coi như con không hài lòng về gia đình này! Nào, mau cầm lấy đi!”
“Cầm lấy! Tránh để mẹ anh tưởng rằng em không hài lòng về chồng của em!”
Vũ Phong đứng bên cạnh khuyên Thùy Sam, lấy hồng bao từ trong tay mẹ để vào túi áo của Thùy Sam.
“Mẹ, con...thế này thật ngại quá ạ....”
“Có gì mà phải ngại con! Sau này con gả vào nhà họ Vũ thì chính là người nhà chúng ta rồi! Tên nhóc xấu xa này dám bắt nạt con, con nói với mẹ, mẹ sẽ thay con rút gân nó...”
Lê Vũ Thư thương đứa con dâu mới này của mình.
Thùy Sam không nhịn được “phì” cười một tiếng: “Con cảm ơn mẹ.”
“Mẹ, con trai mẹ xấu xa đến mức đấy sao?”
Nhưng những lời giải thích này của anh lại khiến cho Thùy Sam khóc dữ dội hơn.
“Nếu bốn năm trước em không thích anh, em sẽ vô duyên vô cớ mà cá cược với anh sao? Em sẽ ngốc nghếch trao lần đầu tiên cho anh một cách dễ dàng như vậy sao? Hay là trong mắt anh, lần đầu tiên của một người con gái không đáng giá như vậy...”
“Không! Không phải...” Vũ Phong không biết nói lại như thế nào.
Anh bắt đầu cảm thấy hối hận và khinh thường chính bản thân mình khi còn trẻ. Bởi vì sự kiêu ngạo, ấu trĩ và tự phụ năm đó mới khiến tình cảm giữa hai người họ phải chờ mất bốn năm... “Em có biết sau đó em đột nhiên biến mất không chút tung tích, đã khiến anh bị dày vò ra sao không... Anh vốn tưởng rằng sự ra đi của em chỉ đơn giản là nhất thời không quen mà thôi. Mỗi ngày theo thói quen anh sẽ đứng lại vài phút nơi em thường hay xuất hiện, mỗi ngày đều không tự chủ được mà nhớ em, mỗi tối đều như phát điên, không ngừng gọi điện đến số máy đã không còn hoạt động đó của em! Anh tưởng rằng những điều này chỉ là thói quen mà thôi, nhưng từng ngày trôi đi, đến khi một tháng đã qua, anh phát hiện ra ngày tháng anh trôi qua càng lúc càng điên dại, anh bắt đầu không ngừng nghe ngóng tin tức của em từ đồng nghiệp, anh bắt đầu hiểu ra rằng tại sao những đồng nghiệp khác lại không nghĩ về em điên cuồng như anh...Bởi vì, Vũ Phong của bốn năm trước, thực ra, sớm đã yêu Dương Thùy Sam mất rồi!!”
Vũ Phong nhìn cô đang khóc nức nở, ôm chặt cô vào lòng: “Em có biết khoảng thời gian đó, em đã dày vò anh ghê gớm lắm không...Nếu như không phải vì nhớ em, anh mỗi tuần đều chạy đi chạy lại giữa hai thành phố như vậy sao? Nhưng em lần nào cũng đều nghĩ cách trốn tránh anh, mỗi lần gặp gỡ vội vàng đó khiến anh vừa thấy thất vọng lại tự mang hi vọng, đây nhất định là sự trừng phạt mà em dành cho anh, đúng không?”
“Hu hu hu...”
Thùy Sam ở trong lòng anh, nắm chặt lấy áo blouse trắng của anh, tâm trạng vỡ òa khóc không thành tiếng.
Thì ra, tình cảm của hai người bọn họ, cứ quay tròn quay tròn...
Sớm đã được định sẵn ở bốn năm trước rồi!!
Vũ Phong đau lòng ôm cô chặt hơn, chặt đến nỗi như muốn đem cô sáp nhập vào cơ thể mình.
Đầu anh vùi những sợi tóc của cô, mắt đỏ ửng lên.
Vũ Phong anh sống gần 30 cái xuân xanh, nhưng chưa từng trải qua ngày hôm nào như hôm nay, lệ rơi thành dòng... “Tại sao những lời này, không hỏi anh sớm hơn? Ngốc lắm... em ngốc lắm...”
Giọng anh trầm xuống, đau lòng nói nhỏ.
Tay ôm lấy cô đang khóc nức nở, chặt lại càng thêm chặt...
Thùy Sam không biết bản thân mình đã khóc bao lâu, nhưng sau khi khóc xong, cô thấy lòng mình dễ chịu hơn hẳn.
Bởi vì mấy năm nay, những suy nghĩ dày vò cô bao năm, cuối cùng cũng được gỡ ra rồi. Cảm giác hoàn toàn được giải thoát này, là cảm giảc nhẹ lòng trước nay chưa từng có...cũng khiến cô cảm thấy...bản thân mình và người đàn ông trước mặt, coi như thực sự đã tiến lại gần với nhau thêm một bước.... Cho dù trước đây họ có từng thân mật như thế nào, cho dù họ từng không mảnh vải che thân đối mắt với nhau ra sao, cho dù họ từng môi kề môi triền miên không dứt, cho dù họ đã đi đăng kí kết hôn... cũng không thể nào thân mật hơn lúc này!
“Haiz.. mắt sưng húp rồi...”
Vũ Phong thở dài, đau lòng thay cô lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt cô: “Vốn còn định gọi em về nhà cùng anh ăn bữa cơm, xem ra bây giờ, hai chúng ta chỉ có thể ăn ở ngoài thôi.”
“Tại sao vậy?”
Thùy Sam không hiểu chuyện đó thì có gì liên quan.
“Mắt sưng như hạt đào như vậy rồi, nếu để mẹ nhìn thấy, bà ấy nhất định sẽ phạt anh!”
Thùy Sam bật cười: “Lẽ nào anh không đáng bị phạt sao? Vốn dĩ là anh bắt nạt em!”
“Nên!! Nhưng anh không muốn bị mẹ phạt, bị vợ phạt thì có thể suy nghĩ thêm chút, nhưng mà, giới hạn là ở trên giường.”
“...”
Tên này, một ngày không giở trò lưu manh với cô sẽ chết sao!!
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài!”
Sau đó, Thùy Sam bị anh nắm tay kéo ra khỏi phòng phẫu thuật.
Không, không thể nói như vậy được, là Thùy Sam bằng lòng để Vũ Phong nắm tay đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Trên đường gặp phải không biết bao nhiêu cái nhìn tò mò của bác sĩ và y tá.
Vậy là tin đồn bắt đầu được lan truyền nhanh chóng ở mỗi ngóc ngách trong bệnh viện.
“Trời ơi!! Thần khoa ngoại Dương Thùy Sam và chủ nhiệm Vũ Phong ở bên nhau rồi, tôi vừa nhìn thấy hai người họ nắm tay nhau đấy...”
“Không phải chứ! Chủ nhiệm Vũ Phong không phải có vợ chưa cưới rồi sao?”
“Chắc là hiểu lầm thôi! Tôi thấy chủ nhiệm Vũ và Thùy Sam cũng hợp nhau lắm mà, hơn nữa, trước đó đã nghe thấy tin đồn chủ nhiệm Vũ đang theo đuổi Thùy Sam rồi, cuối cùng cũng theo đuổi được, cứ coi như đây là chuyện tốt đi!”
Vũ Phong đưa Thùy Sam quay trở lại phòng làm việc.
Hai người cứ như cặp đôi tình nhân ngọt ngào, còn thể hiện ra đôi chút không nỡ rời.
Nếu là ngày trước, Thùy Sam sớm đã ngại ngùng vội vã quay về phòng làm việc rồi, nhưng hôm nay...hình như chính cô cũng có chút không nỡ!
Cảm giác này...rất giống với một cặp tình nhân đang trong giai đoạn mặn nồng, cho dù là đối với anh, tim cũng sẽ đập loạn nhịp lên.
“Tối cùng nhau ăn cơm, anh sẽ đến đây chờ em.”
“Vâng...”
Trước đây khi anh yêu cầu như vậy, lần nào cũng sẽ bị Thùy Sam từ chối. Trước giờ đều bắt anh chờ ở cổng bệnh viện, đây là lần đầu tiên, cô gật đầu nói “vâng”.
Vũ Phong vui mừng: “Vậy anh tan làm xong sẽ đến tìm em ngay.”
Vũ Phong nói rồi kích động hôn lên trên đỉnh đầu cô, xoa xoa đầu cô: “Được rồi, em vào trong đi! Làm việc cho tốt, đừng nhớ anh quá đấy!”
“Còn lâu em mới nhớ anh...”
Thùy Sam đỏ mặt, quay người, đẩy cửa đi vào trong phòng làm việc.
Vũ Phong nhìn bóng lưng cô, cứ bày ra một khuôn miệng cười như vậy, đến khi nhìn thấy cô ngồi xuống ghế rồi anh mới thu bớt lại, đi về phía phòng làm việc của mình.
Hóa ra, dư vị khi yêu....
Lại đẹp đến vậy!!
Tối ăn cơm, Thùy Sam uống không ít rượu vang.
Nói ngủ không ngon, uống rượu vang giúp ích cho giấc ngủ. Nhưng tửu lượng của cô thực sự quá tệ, mới một ly thôi đã say rồi.
Vũ Phong dìu cô vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô, sau đó ngồi lại vào ghế lái.
Một tay giữ lấy cái gối tựa cô ngồi, tay còn lại nắm chặt lấy đôi tay đang nóng hôi hổi của cô, hỏi: “Anh đưa em về chung cư? Hay là đưa em về nhà...”
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phơn phớt hồng của cô, ánh nhìn có đôi phần thâm trầm.
Yết hầu gợi cảm động đậy, lại nói thêm một câu: “Không muốn anh đưa em về chung cư cho lắm.”
Tay của anh, nắm chặt lấy tay cô, lúc lúc lại vuốt nhẹ một cách đầy yêu thương.
Thùy Sam mở to đôi mắt lim dim của mình ra nhìn anh.
Cô thực sự là đã say rồi, nhưng... đầu óc vẫn còn khá minh mẫn.
Cô chỉ cảm thấy chân mình đứng không vững chút thôi.
Đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo!
Vũ Phong thấy cô nhìn chằm chằm vào mình không nói năng gì, anh cười nhẹ, dơ tay rút lấy tờ giấy bên cạnh, lau mồ hôi trên cổ cho cô, rồi lại kiểm tra máy lạnh trong xe, chắc chắn là đủ lạnh rồi mới thôi.
“Sao em không nói gì? Câm rồi à?”
Anh trêu cô.
Sờ vào đôi môi đỏ mọng của cô.
Nào ngờ cả người Thùy Sam nhào về phía Vũ Phong dính chặt lấy anh, đai an toàn ghìm cô lại, khiến cho động tác của cô rất vướng, nhưng cô vẫn bất chấp nép vào lòng anh.
Vũ Phong thấy vậy vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng, vội vàng dơ tay ra mở nút cài phía bên trái cho cô, tháo đai an toàn ra, để cho cô sà vào lòng mình.
“Em không muốn về chung cư...”
Chỉ nghe thấy tiếng cô nói nhỏ trong lòng anh.
Vũ Phong tưởng mình nghe nhầm.
“Em say rồi, sẽ làm phiền bạn cùng phòng mất.”
Thùy Sam vội vàng nói thêm một câu, lộ rõ vẻ giấu đầu lộ đuôi.
Vũ Phong tim đập thình thịch: “Vậy chúng ta về nhà, được không?”
“Tùy anh...”
Vũ Phong cười.
Cô xấu hổ rồi!
Vũ Phong để cô ngồi ngay ngắn lại, thắt dây an toàn giúp cô: “Ngồi ngoan nhé, một chút là đến nhà rồi.”
“Ừm...”Thùy Sam đáp lại qua loa coi như là trả lời anh.
Nhìn thấy nụ cười trên khuôn miệng Vũ Phong, mặt cô đỏ lên nói thêm một câu: “Em... về nhà cùng anh, nhưng...không phải ý đó đâu nhé...tối anh không được động vào em!”
Vũ Phong không nói gì.
Vợ của mình lại còn không được động, điều này đúng là có hơi ấm ức.
Nhưng...
“Ok! Chỉ cần em không đồng ý, anh sẽ không động đến em, anh nói được làm được! Vợ đại nhân.”
Anh cố ý nhấn mạnh cách xưng hô với cô.
“Không được gọi em là vợ.”
“...”
Vũ Phong bóp gương mặt phơn phớt hồng của cô: “Điều này không thể nghe theo em được! Em vốn dĩ là vợ của anh! Cả đời này là vậy! Về nhà thôi.”
Vũ Phong đưa Tiểu Sam về nhà, nhưng không biết rằng điều này đã khiến cho bao nhiêu người trong nhà vui mừng hết cỡ.
Đương nhiên rồi, người vui nhất không ai khác ngoài Lê Vũ Thư.
“Trời ơi!! Con dâu tôi đến rồi! Tên tiểu tử thối này, không nói sớm với mẹ, mẹ chuẩn bị nhà mới cho hai đứa...”
“...” Vũ Phong không nói gì.
“Con chào dì ạ...”
Thùy Sam có chút ngượng ngùng, vừa gặp Lê Vũ Thư liền lễ phép chào một tiếng.
“Hi, còn dì cái gì nữa! Mau đổi gọi thành mẹ đi.”
Lê Vũ Thư cười tươi như hoa.
Thùy Sam đứng hình, mặt đỏ lên vì ngại, bặm bặm môi, chần chừ.
Ánh mắt lay động nhìn sang Vũ Phong đang đứng bên cạnh.
“Nhìn gì anh! Mau gọi mẹ đi! Có phí đổi tên gọi đấy nhé! Chúng ta chia đều...”
Vũ Phong đụng vào eo của Thùy Sam.
Thùy Sam mặt càng đỏ hơn. Một lúc sau...
“Mẹ...” Cô cúi đầu, ngại ngùng gọi một tiếng.
Thùy Sam da mặt vốn mỏng, giờ đột nhiên đổi cách gọi như này, cô thực sự có chút xấu hổ.
“Tốt tốt tốt...quá tốt rồi!!!”
Lê Vũ Thư cười tươi như hoa: “A Cần, mang hồng bao đến đây!”
Bà sai người đi lấy hồng bao đã được chuẩn bị từ lâu.
“Không cần, không cần đâu ạ...” Thùy Sam xua tay từ chối.
Rất nhanh, A Cần mang hồng tới tới, Lê Vũ Thư đưa cho Thùy Sam, Thùy Sam từ chối không nhận, bà lại cố ý nghiêm mặt lại: “Đây hồng bao cho việc đổi cách xưng hô kia, không được phép từ chối, nếu không cần thì mẹ coi như con không hài lòng về gia đình này! Nào, mau cầm lấy đi!”
“Cầm lấy! Tránh để mẹ anh tưởng rằng em không hài lòng về chồng của em!”
Vũ Phong đứng bên cạnh khuyên Thùy Sam, lấy hồng bao từ trong tay mẹ để vào túi áo của Thùy Sam.
“Mẹ, con...thế này thật ngại quá ạ....”
“Có gì mà phải ngại con! Sau này con gả vào nhà họ Vũ thì chính là người nhà chúng ta rồi! Tên nhóc xấu xa này dám bắt nạt con, con nói với mẹ, mẹ sẽ thay con rút gân nó...”
Lê Vũ Thư thương đứa con dâu mới này của mình.
Thùy Sam không nhịn được “phì” cười một tiếng: “Con cảm ơn mẹ.”
“Mẹ, con trai mẹ xấu xa đến mức đấy sao?”
/604
|