Làm Vợ Hà Bá

Chương 5.3 16+(H nhẹ)

/30


Hàm dưới của Hàn Tĩnh căng thẳng hơi hơi co rúm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt mỉm cười kiều nhuận, khắc chế cảm xúc đang quay cuồng trong lồng ngực :”Ngày nào đó không nên nói ta là vì món cá nấu tương mà đem ngươi giữ ở bên người.”

“Cá kho tàu này đều bị ngươi ăn rồi, hối hận đã không còn kịp nữa.” Nàng lưu manh cười nói.

“Không, ta không hối hận….” Hắn dùng ngón tay vỗ về mũi, môi của Minh Nguyệt.

“Không hối hận là tốt rồi.” Minh Nguyệt cười đến ôn nhu.

“Thật may không để ngươi chết chìm bên trong Thanh Hà…” Khi nghĩ đến lúc đó nếu như không ra tay cứu nàng, Hàn Tĩnh không khỏi muốn toát ra một trận mồ hôi lạnh.

Nói xong, hắn cuối đầu xuống, chạm vào trán của Minh Nguyệt.

Gương mặt hai người cách nhau thật gần…

Minh Nguyệt ngây người quên cả chớp mắt, giống như đã đoán được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, khẩn trương liếm liếm môi, động tác này giống như là quyến rũ, giống như là mời gọi.

Thấy gương mặt nam tính tuấn mỹ mang theo tà khí đang kề sát vào mặt mình, nàng từ từ nhắm lại hai mắt, cùng chờ đợi trải nhiệm tư vị của nụ hôn đầu tiên. (khổ cho tỷ, ngây thơ con nai tơ quá a)

Hàn Tĩnh lại lui lại cách một tấc với nàng, khiến nàng mở mắt ra, lộ ra biểu cảm hơi hơi thất vọng.

Tiếp theo, hắn lại lần nữa phủ xuống hai phiến môi phấn nộn, tựa như muốn dùng sức cướp lấy, nhưng lại không thật sự hành động như vậy, chóp mũi cùng chóp mũi nhẹ nhàng ma sát, cứ như vậy liên tục ba lần, khiến tâm Minh Nguyệt một lát nhắc lên, một lát lại hạ xuống, căn bản chính là đang trêu đùa nàng.

“Ngươi đến cùng có muốn thân hay không?” Nàng nũng nịu kháng nghị.

Hắn nâng cao khoé môi, cười xấu xa nói :”Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ cự tuyệt.”

Minh Nguyệt không khỏi đỏ mặt hừ nhẹ :”Không muốn thân thì thôi…”

“Ta đây đều không phải là đang giễu cợt ngươi!” Hàn Tĩnh nhanh nhẹn đem nàng kéo về trong lòng :”Ta chỉ là muốn cẩn thận một chút…”

“Cẩn thận? Vì sao?”

Hắn suy nghĩ một lát, thử nói ra kết luận :”Đại khái là vì ngươi rất quan trọng.”

“Đại khái?” Nàng nâng cao âm lượng.

Hàn Tĩnh buồn cười nở nụ cười :”Không, phải nói là bởi vì ngươi rất quan trọng.”

“Vậy còn không sai biệt lắm.” Minh Nguyệt vui lòng gật đầu.

“Cho nên mới phản cẩn thận, không muốn quá mức nóng vội…” Bản thân đã từng có qua không ít nữ nhân, cũng không muốn để cho Minh Nguyệt làm một trong số đó, hắn muốn cho nàng thứ tốt nhất, cũng nghĩ muốn tạo cho nàng niềm vui.

Tạo cho một nữ nhân niềm vui, đây chính là ý tưởng chưa bao giờ hắn nghĩ đến.

“Nghe qua rất giống cao thủ tình trường có kinh nghiệm rất phong phú nha.” Minh Nguyệt giận dữ mắng.

“Đây là khích lệ?” Hắn chậm rãi phủ trên phấn môi từ lâu đã thèm đến nhỏ dãi.

“Không sai, là khích lệ…” Nàng suy nghĩ một lát mới hiểu ý tứ của hắn, lại không ngờ chỉ là mở cái miệng nhỏ nhắn ra, liền bị người động thủ, mà cánh môi của đối phương lại thập phần mềm mại thơm mát.

Minh Nguyệt thật không nghĩ tới nụ hôn đầu tiên của mình lại cho “Thần sông”, lúc trước căn bản ngay cả nghĩ cũng không có nghĩ qua, hiện tại không chỉ xem được sờ được, thậm chí còn có thể hôn môi được.

“Ta cho tới bây giờ… Chưa từng gặp qua nữ nhân… như ngươi…” Hàn Tĩnh đầu tiên là nhẹ nhàng chậm rãi hôn, cho đến khi lây dính hương vị của bản thân, đầu lưỡi mới nhẹ nhàng xẹt qua phiến môi của Minh Nguyệt, cảm nhận được nàng vụng về trúc trắc hưởng ứng, hầu kết của hắn liền cao thấp lăn lộn.

Nàng không khỏi cười ra tiếng trêu chọc :”Ta nghĩ hẳn là sẽ không có cái thứ hai…”

Hay là nói cho hắn biết, bản thân đến cùng là đến từ nơi nào? Nhưng mà nói thì phải làm thế nào đây? Sứ mệnh thứ nhất của nàng đã hoàn thành, đại biểu chính là không thể quay về thế giới ban đầu nữa, có biết hay không cũng đều là không ổn.

Không muốn đem thời gian lãng phí để nói chuyện, Hàn Tĩnh càng muốn hôn sâu hơn, muốn càng nhiều hơn, bàn tay nam tính cũng xoa cái mông mềm mại có độ co dãn của nàng.

“Ngô…” Nàng sắp không thở nổi.

Tay kia của Hàn Tĩnh xoa nhẹ ngực Minh Nguyệt, muốn càng tiếp xúc chân thật hơn.

Không biết từ khi nào, Minh Nguyệt đã bị ấn ngã vào trên ván giường.

“Chờ… Chờ một chút…” Nàng rời khỏi môi hắn, mở miệng kêu ngừng.

“Chờ cái gì?” Giọng nói Hàn Tĩnh khàn khàn.

Minh Nguyệt dùng sức đẩy đẩy hắn, đơn giản cảm nhận được đối phương ‘Rõ ràng phản ứng’, phát hiện kinh người này, lại đảo điên tưởng tượng ban đầu.

“Thần cũng sẽ có… Ai… Dục vọng sao? Ngươi có cảm giác được trên thân thể chính mình có biến hoá không?” Nàng thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình, có chút khốn quẫn nói.

“Ngươi là chỉ thứ này?” Hắn đem thứ gì đó gần sát lại, khiến Minh Nguyệt không khỏi đỏ bừng cả mặt :”Ngươi đã nói ta là thần, chỉ cần thi triển thần công, có thể để cho ngươi khác đều có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, hiện ra hết thảy phản ứng bình thườn, làm cho người ta phát hiện không ra điểm khác thường, việc nhỏ này ta tại sao lại làm không được.”

“Ngươi là nói… Ngươi hiện tại ngay cả những người khác đều có thể nhìn thấy có thể chạm vào, có hô hấp, lưu hãn, cũng sẽ có cảm xúc, hoàn toàn cùng người bình thường giống nhau như đúc?” Minh Nguyệt muốn xác định lại lần nữa.

Hàn Tĩnh đắc ý nhướn mi :”Không sai.”

“Làm thần thật đúng là tiện lợi…” Minh Nguyệt cười khan hai tiếng, thì ra thần đều thuộc về “Cụ tượng hoá hệ”, có thể biến những chuyện không thể thành có thể nha.

Hàn Tĩnh lại cúi đầu xuống, khiến nàng mạnh mẽ hồi phục lại tinh thần.

“Ta, ta, ta còn chưa chuẩn bị tốt…” Bọn họ mới trải qua một màn tỏ tình, hôn môi, sau đó lại trực tiếp nhảy lên giường, không khỏi tiến triển quá nhanh rồi.

Bàn tay to nam tính đã tiến vào trong váy :”Còn cần chuẩn bị cái gì? Tam môi lục sính* (bà mai, sính lễ cưới)?”

“Đương nhiên không phải…” Khuôn mặt Minh Nguyệt lúc này có thể nặn ra máu, cào lên bàn tay to đang sờ loạn của hắn :”Chỉ là… Cho ta một chút thời gian thích ứng…”

“Thích ứng?” Hắn vẫn là mơ hồ.

“Tóm lại đêm nay còn chưa được.” Nàng giận dữ trừng mắt liếc hắn một cái.

Bỡi vì từ nhỏ đã chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc của gia đình, nên đã khiến quan niệm của Minh Nguyệt trở nên rất bảo thủ, cho dù đối phương là nam nhân mình thích, muốn đột phá cửa tâm lý kia, vẫn là cần thời gian để vượt qua.

Qủa nhiên không giống trong ngôn tình tiểu thuyết viết dễ dàng như vậy, chỉ cần bị nam nhân vật chính làm cho đầu óc choáng váng thần trí bất minh, sẽ thật tự nhiên lăn lên giường, Minh Nguyệt không khỏi có chút hao tâm tổn trí, tuy rằng hiểu biết nên có đều có, nhưng khi đến hành động cuối cùng chân thật này, vẫn là nhịn không được lùi bước.

Hàn Tĩnh nhìn mặt nàng hồng hồng mang hơi nước, đáy mắt hiện lên thần sắc hoảng loạn cùng tránh né, không phải là nữ nhân quen dùng thủ đoạn dục cư còn gáng nghêng đón như vậy, không thể không kiềm lại dục hoả đang tăng vọt.

“Đêm đã khuya, ngủ đi.” Thân thể cứ như trước buộc chặt, nhưng cũng không muốn bắt buộc Minh Nguyệt chấp nhận.

Minh Nguyệt đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo là vì phần tâm tư chăm sóc của hắn mà nổi lên ý cười, nghiêng đầu gối lên trên cánh tay hắn, vốn cho rằng sẽ không có thói quen với tư thế này, không thể tin được cơ hồ là lập tức liền đi vào giấc ngủ.

Cho đến khi nàng ngủ thật sự sâu, Hàn Tĩng vẫn luôn bảo trì tư thế ban đầu, cũng không nhúc nhích.

Giống như vậy, cái gì cũng không làm, chỉ là ôm nàng, tâm tình tựa hồ cũng không còn nôn nóng cùng bất an, giống như lúc thân thể trầm trong dòng nước sông chảy siết kia, trong nháy măt hoá thành một dòng nước ấm, tràn ngập yên tĩnh cùng an tường.

Hắn cũng theo nàng nhắm mắt lại, đây không phải là do buồn ngủ, mà là hắn muốn hưởng thụ cảm giác khó được bình tĩnh này.

Sáng sớm hôm sau, khi Minh Nguyệt mở mắt dậy, thoáng nhìn qua liền thấy khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, nhìn thật lâu thật lâu, cũng không rõ vì sao lại thích nam nhân tính khí bướng bỉnh ngốc nghếch này, quả thực chính là đang tự tìm khổ mà, nhưng mà nàng vẫn là lựa chọn đối diện với tâm tình của chính mình, đã thích liền thích, cũng liền nhận thức, nguyên nhân thế nào đều không quan trọng, quan trọng là đường bọn họ phải đi còn rất xa xôi.

“Tỉnh.” Tiếng nói nam nhân trầm thấp hơn so với bình thường vang lên.

Minh Nguyệt ách xì một cái :”Sau khi ăn xong điểm tâm, chúng ta cũng nên xuất phát.”

Tuy rằng lộ trình còn rất xa xôi, nhưng mà nàng vẫn muốn tiếp tục đi về phía trước.

“Tuỳ ngươi.” Hắn không có ý kiến.

Ý cười bên môi nàng càng sâu :”Kế tiếp sẽ là địa phương dạng gì nha, lại sẽ được gặp người như thế nào đây? Thật sự là làm cho người ta chờ mong a…”

“Với ta mà nói đều không sao cả, chỉ cần nơi đó có ngươi là tốt rồi.” Hàn Tĩnh đem sợi tóc bên má nàng vén qua.

“Đó là đương nhiên, ta sẽ luôn luôn luôn luôn bồi ở bên cạnh ngươi.” Đây là hứa hẹn của nàng.


/30

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status