Trần Hạo đắc ý cười lớn, kế hoạch đoạt chức gia chủ hắn đã tính kỹ thật lâu, hắn đã muốn làm gia chủ đã lâu rồi, nhưng vẫn còn vướng mắt Trần Thiên Hàn.
Nhưng lần này con trai hắn thì không có tin tức, đứa cháu trai thì là phế vật, không còn làm hắn vướng mắt sợ Trần Thiên Hàn cản đường nữa.
Chỉ cần con trai hắn vào được Lưu Vân Tông thì hắn sẽ bức Trần Thiên Hàn rời khỏi vị trí tộc trưởng, khi đó sẽ không ai dám nói năng gì hắn.
...
Trần Vũ một mực lên đường, trên đường đi cũng không có nghỉ ngơi quá nhiều, mà tranh thủ thời gian đến sơn mạch, hắn mất ba ngày đường đi bộ, cuối cùng xa xa cũng thấy bóng dáng của sơn mạch hùng vĩ.
Thanh Diễm Sâm Lâm!
Thanh Diễm Sâm Lâm rất lớn, đông tây liên miên gần ngàn dặm, nam bắc cũng có gần 400 dặm, là núi lớn thứ nhất khu vực bắc bộ của Việt Triều. Trong núi có nhiều yêu thú, sản xuất nhiều linh dược.
Có lúc còn phát hiện kim loại quý giá ở đây, có thể chế tạo thành vũ khí cấp cao, bởi vậy rất nhiều người tiến vào nơi đây lịch lãm, tầm bảo, nhưng hàng năm người chết ở chỗ này cũng rất nhiều.
Có chết trong tay yêu thú, là bởi vì hoàn cảnh hiểm ác, còn có bị đồng loại giết chết.
Dù không có ai thống kê qua, nhưng mọi người đều tin tưởng, võ giả bị đồng loại giết chết, nhân số sẽ chiếm hơn phân nửa. Vì lẽ đó ở trong Thanh Diễm Sâm Lâm nguy hiểm nhất không phải yêu thú, mà là đồng loại.
Sau một ngày đi đường, Trần Vũ đã tới Thất Phong Trấn cách Thanh Diễm Sâm Lâm gần nhất, từ nơi này liền có thể trực tiếp có thể vào núi.
Thấy trời đã tối, Trần Vũ tìm một nơi tạm dừng chân, vì không kịp đến nơi nên hắn không thể mướn khách sạn được, đành ra ngoài kiếm chỗ tá túc.
Sáng sớm mặt trời mọc, chiếu rọi trên giọt sương, phản xạ ra sắc thái mỹ lệ, tràn ngập sinh cơ. Đây là một sơn mạch tràn ngập dã tính, nguyên thủy, dù mỗi ngày đều có rất nhiều người thăm dò, nhưng đối với tòa sơn mạch khổng lồ này mà nói, chút người ấy thực sự là bé nhỏ không đáng kể.
Trần Vũ hô hấp lấy không khí mới mẽ, đều có loại ung dung nói không ra lời.
Đi vào núi, tìm kiếm manh mối linh dược cùng yêu thú cấp thấp, chỉ là năm ngày sau, hang động thì phát hiện không ít, nhưng đều không ngoại lệ, đều không có gì trong đó, chỉ khiến hắn thất vọng.
- Cũng phải rồi, nếu như cái hang kia dễ tìm như vậy, chẳng phải đã sớm bị người phát hiện? Làm gì đến lượt mình vào đó mà hái linh dược hay bắt yêu thú chứ!
- Hả?
Đột nhiên Trần Vũ ngừng chân, hắn nghe được động tĩnh chiến đấu khá lớn, hắn nghe loáng thoáng như đang chiến đấu rất kịch liệt.
- Đi xem vui mới được! Biết đây ta may mắn nhặt được vài thứ tốt rồi sao!
Hắn nói, tật xấu hiếu kỳ là sửa không được, với lại trong đầu hắn đang tính đến chuyện làm ngư ông đắc lợi, đợi hai bền tàng chiến, mà nếu hai bên cùng tử trận vậy hắn sẽ đi ra thu lấy chiến lợi phẩm thay bọn họ.
Men theo thanh âm phát ra, rất nhanh thì hắn đã tới bên cạnh một dòng suối nhỏ, chỉ thấy trên đất trống phía trước, đang có hai nhóm người sinh tử ác chiến, tiếng kim loại va chạm vang lên liên tục.
- Thế giới này cũng thật nhỏ!
Trần Vũ lắc đầu, hắn lại nhận thức một phương chiến đấu.
Ba người Dương Khiêm, Tô Tuyết Nhi, Hà Nguyên cùng hắn lúc trước cướp đoạt Huyền Thanh Quả ở Thanh Phong Sơn cách đây chừng năm ngày đường, chỉ là sau đó mọi người có việc cần làm nên mỗi người một hướng, không nghĩ tới hiện tại lại gặp.
Đám người đó để lại ấn tượng rất tốt cho Trần Vũ, không vì hắn phế vật mà khinh thường, còn chiếu cố hắn rất tốt trên đường.
Trong ba người, Dương Khiêm, Hà Nguyên đều đột phá đến Ngưng Khí Cảnh tầng bốn, Tô Tuyết Nhi thì đạt đến Ngưng Khí Cảnh tầng hai, mọi người đều tiến bộ rất rõ ràng, chỉ có duy nhất mình hắn là Tụ Khí Cảnh tầng bốn cùi bắp, điều này khiến hắn không khỏi buồn rầu.
Chỉ là tuy bọn hắn có hai cao thủ Ngưng Khí Cảnh tầng bốn, nhưng vẫn ở thế hạ phong, bởi vì đối phương có đến ba tên Ngưng Khí Cảnh tầng bốn.
Hai đối ba, ở trên nhân số vốn đã rơi xuống hạ phong, huống chi bọn họ vừa đột phá, sức chiến đấu càng không ăn thua, nếu không phải đối phương tựa hồ có ý bắt sống, bọn họ đã sớm xong đời.
- Còn không mau đầu hàng, miễn cho ăn thêm đau khổ!
Một tên đối thủ nói, đối phương chỉ có ba người, mỗi người đều hung thần ác sát, hiển nhiên là loại mạo hiểm giả, tràn ngập sát khí.
Ba người Dương Khiêm không đáp, chỉ liều mạng phòng thủ, cũng không chịu kém tý nào.
Lúc trước, trong ba người lấy Dương Khiêm mạnh nhất, hiện tại cũng không ngoại lệ, hắn vung vẩy trường kiếm, chiến đấu quên mình, toả ra khí thế một đi không trở lại, cũng may có hắn, mới để năm người có thể cắn răng kiên trì.
Chỉ là hắn cũng bị hai đối thủ trọng điểm chăm sóc, phốc phốc, dưới hai đòn nghiêm trọng, ngực và lưng có thêm hai vết thương, máu tươi tung toé.
Dương Khiêm rống to, ánh mắt biến thành màu đỏ như máu, tản mát ra khí tức càng ngày càng cuồng bạo, thật giống như có món đồ gì muốn từ trong cơ thể hắn bắn ra.
- Ồ!
Trần Vũ không khỏi ồ lên một tiếng.
Dựa theo hắn biết, vị trưởng bối gia tộc Dương gia kia tu ra kiếm khí, chính là sau hai mươi năm mới ở dưới đại bi lĩnh ngộ, điều này là chính Dương Khiêm nói cho bọn hắn nghe.
Nhưng lần này con trai hắn thì không có tin tức, đứa cháu trai thì là phế vật, không còn làm hắn vướng mắt sợ Trần Thiên Hàn cản đường nữa.
Chỉ cần con trai hắn vào được Lưu Vân Tông thì hắn sẽ bức Trần Thiên Hàn rời khỏi vị trí tộc trưởng, khi đó sẽ không ai dám nói năng gì hắn.
...
Trần Vũ một mực lên đường, trên đường đi cũng không có nghỉ ngơi quá nhiều, mà tranh thủ thời gian đến sơn mạch, hắn mất ba ngày đường đi bộ, cuối cùng xa xa cũng thấy bóng dáng của sơn mạch hùng vĩ.
Thanh Diễm Sâm Lâm!
Thanh Diễm Sâm Lâm rất lớn, đông tây liên miên gần ngàn dặm, nam bắc cũng có gần 400 dặm, là núi lớn thứ nhất khu vực bắc bộ của Việt Triều. Trong núi có nhiều yêu thú, sản xuất nhiều linh dược.
Có lúc còn phát hiện kim loại quý giá ở đây, có thể chế tạo thành vũ khí cấp cao, bởi vậy rất nhiều người tiến vào nơi đây lịch lãm, tầm bảo, nhưng hàng năm người chết ở chỗ này cũng rất nhiều.
Có chết trong tay yêu thú, là bởi vì hoàn cảnh hiểm ác, còn có bị đồng loại giết chết.
Dù không có ai thống kê qua, nhưng mọi người đều tin tưởng, võ giả bị đồng loại giết chết, nhân số sẽ chiếm hơn phân nửa. Vì lẽ đó ở trong Thanh Diễm Sâm Lâm nguy hiểm nhất không phải yêu thú, mà là đồng loại.
Sau một ngày đi đường, Trần Vũ đã tới Thất Phong Trấn cách Thanh Diễm Sâm Lâm gần nhất, từ nơi này liền có thể trực tiếp có thể vào núi.
Thấy trời đã tối, Trần Vũ tìm một nơi tạm dừng chân, vì không kịp đến nơi nên hắn không thể mướn khách sạn được, đành ra ngoài kiếm chỗ tá túc.
Sáng sớm mặt trời mọc, chiếu rọi trên giọt sương, phản xạ ra sắc thái mỹ lệ, tràn ngập sinh cơ. Đây là một sơn mạch tràn ngập dã tính, nguyên thủy, dù mỗi ngày đều có rất nhiều người thăm dò, nhưng đối với tòa sơn mạch khổng lồ này mà nói, chút người ấy thực sự là bé nhỏ không đáng kể.
Trần Vũ hô hấp lấy không khí mới mẽ, đều có loại ung dung nói không ra lời.
Đi vào núi, tìm kiếm manh mối linh dược cùng yêu thú cấp thấp, chỉ là năm ngày sau, hang động thì phát hiện không ít, nhưng đều không ngoại lệ, đều không có gì trong đó, chỉ khiến hắn thất vọng.
- Cũng phải rồi, nếu như cái hang kia dễ tìm như vậy, chẳng phải đã sớm bị người phát hiện? Làm gì đến lượt mình vào đó mà hái linh dược hay bắt yêu thú chứ!
- Hả?
Đột nhiên Trần Vũ ngừng chân, hắn nghe được động tĩnh chiến đấu khá lớn, hắn nghe loáng thoáng như đang chiến đấu rất kịch liệt.
- Đi xem vui mới được! Biết đây ta may mắn nhặt được vài thứ tốt rồi sao!
Hắn nói, tật xấu hiếu kỳ là sửa không được, với lại trong đầu hắn đang tính đến chuyện làm ngư ông đắc lợi, đợi hai bền tàng chiến, mà nếu hai bên cùng tử trận vậy hắn sẽ đi ra thu lấy chiến lợi phẩm thay bọn họ.
Men theo thanh âm phát ra, rất nhanh thì hắn đã tới bên cạnh một dòng suối nhỏ, chỉ thấy trên đất trống phía trước, đang có hai nhóm người sinh tử ác chiến, tiếng kim loại va chạm vang lên liên tục.
- Thế giới này cũng thật nhỏ!
Trần Vũ lắc đầu, hắn lại nhận thức một phương chiến đấu.
Ba người Dương Khiêm, Tô Tuyết Nhi, Hà Nguyên cùng hắn lúc trước cướp đoạt Huyền Thanh Quả ở Thanh Phong Sơn cách đây chừng năm ngày đường, chỉ là sau đó mọi người có việc cần làm nên mỗi người một hướng, không nghĩ tới hiện tại lại gặp.
Đám người đó để lại ấn tượng rất tốt cho Trần Vũ, không vì hắn phế vật mà khinh thường, còn chiếu cố hắn rất tốt trên đường.
Trong ba người, Dương Khiêm, Hà Nguyên đều đột phá đến Ngưng Khí Cảnh tầng bốn, Tô Tuyết Nhi thì đạt đến Ngưng Khí Cảnh tầng hai, mọi người đều tiến bộ rất rõ ràng, chỉ có duy nhất mình hắn là Tụ Khí Cảnh tầng bốn cùi bắp, điều này khiến hắn không khỏi buồn rầu.
Chỉ là tuy bọn hắn có hai cao thủ Ngưng Khí Cảnh tầng bốn, nhưng vẫn ở thế hạ phong, bởi vì đối phương có đến ba tên Ngưng Khí Cảnh tầng bốn.
Hai đối ba, ở trên nhân số vốn đã rơi xuống hạ phong, huống chi bọn họ vừa đột phá, sức chiến đấu càng không ăn thua, nếu không phải đối phương tựa hồ có ý bắt sống, bọn họ đã sớm xong đời.
- Còn không mau đầu hàng, miễn cho ăn thêm đau khổ!
Một tên đối thủ nói, đối phương chỉ có ba người, mỗi người đều hung thần ác sát, hiển nhiên là loại mạo hiểm giả, tràn ngập sát khí.
Ba người Dương Khiêm không đáp, chỉ liều mạng phòng thủ, cũng không chịu kém tý nào.
Lúc trước, trong ba người lấy Dương Khiêm mạnh nhất, hiện tại cũng không ngoại lệ, hắn vung vẩy trường kiếm, chiến đấu quên mình, toả ra khí thế một đi không trở lại, cũng may có hắn, mới để năm người có thể cắn răng kiên trì.
Chỉ là hắn cũng bị hai đối thủ trọng điểm chăm sóc, phốc phốc, dưới hai đòn nghiêm trọng, ngực và lưng có thêm hai vết thương, máu tươi tung toé.
Dương Khiêm rống to, ánh mắt biến thành màu đỏ như máu, tản mát ra khí tức càng ngày càng cuồng bạo, thật giống như có món đồ gì muốn từ trong cơ thể hắn bắn ra.
- Ồ!
Trần Vũ không khỏi ồ lên một tiếng.
Dựa theo hắn biết, vị trưởng bối gia tộc Dương gia kia tu ra kiếm khí, chính là sau hai mươi năm mới ở dưới đại bi lĩnh ngộ, điều này là chính Dương Khiêm nói cho bọn hắn nghe.
/364
|