Tiểu Vũ khoanh chân ngồi xuống, mở ra khiếu huyệt thu nạp thiên địa linh khí, luyện hóa linh lực của bản thân cho tinh nhuần.
Không có biện pháp, hiện tại yêu hạch hắn không cách nào luyện hóa được, nếu được thì hiệu quả còn không có nhanh bằng trực tiếp thu nạp linh khí tu luyện.
Bất tri bất giác, cả đêm lặng yên mà qua, nhưng còn không có đợi Tiểu Vũ rời đi, trong sơn cốc lại đến một đám khách không mời.
Tổ hợp tám nam một nữ, ngoại trừ nữ tuổi khoảng hai mươi ra, những người khác thì tuổi khác nhau, trẻ tuổi nhất đồng dạng chỉ có hai mươi tuổi, nhưng lớn tuổi nhất đã là hoa giáp chi linh, tu vi cũng không cao lắm, thấp nhất ở Ngưng Khí Cảnh, cao nhất thì là hai lão nhân hoa râm kia, đều là Bạo Khí Cảnh trung kỳ.
(*Hoa giáp chi linh: tóc đã hoa râm)
Những người này trước tiên đều phát hiện Tiểu Vũ, lập tức hiện ra vẻ bất thiện, trong ánh mắt hung quang đại lộ, có chút đã rút binh khí ra, cẩn thận đánh giá Tiểu Vũ.
- Đừng động thủ!
Nữ tử duy nhất đoạt trước bước ra, nói:
- Người này hẳn là tránh né bão cát mới tới nơi đây, bảo hắn rời đi là được!
- Không được!
Một thanh niên nam tử khác lập tức lắc đầu, nói:
- Chúng ta việc này quan hệ quá nhiều, tuyệt không có thể để lộ một chút tin tức, biểu muội, ngươi quá nương tay nhân từ rồi!
Nàng kia khi nghe vậy vẫn y nguyên lắc đầu:
- Ta tuyệt đối không đồng ý chuyện vô cớ giết người!
- Ha ha!
Một lão giả Bạo Khí Cảnh trung kỳ đứng ra giảng hòa.
- Vong Trần nói không sai, việc này quan hệ quá lớn đến chúng ta, tuyệt không có thể bốc lên một chút nguy hiểm! Bất quá, nếu Kinh Hồng đã không muốn giết người, vậy hãy để cho người này tạm thời đi theo chúng ta, đợi sau khi chúng ta đến được bảo tàng, thì sẽ thả hắn rời đi!
Tiểu Vũ không khỏi bật cười, những người này thật đúng là coi hắn như không khí, như thế nào cũng không hỏi ý kiến của hắn? Bất quá, nghe được hai chữ bảo tàng, nhãn tinh của Tiểu Vũ không khỏi sáng lên.
Dù sao hiện tại hắn cũng không có mục tiêu gì, nhàn rỗi đi theo thử vận may vậy, với lại vợ hắn đã nói sẽ có cơ duyên, không chừng là bảo tàng này thì sao, nghĩ vậy hắn càn muốn đi theo hơn.
Nàng kia hướng Tiểu Vũ đi đến, lộ ra một vòng tiếu dung nói:
- Vị bằng hữu này, ngươi cũng đã nghe chúng ta nói chuyện rồi đó, đành phải ủy khuất ngươi cùng chúng ta chung sống một thời gian ngắn! Sau khi xong chúng ta sẽ thả ngươi rời đi!
Tiểu Vũ đã đánh chủ ý lên bảo tàng kia, tự nhiên sẽ không đem thái độ của đối phương để ở trong lòng, mà tùy ý nhếch miệng lộ ra một vòng mỉm cười.
- Xuy, tiểu tử này là ngốc tử sao?
Thanh niên nam tử kia cười khẩy nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Sau khi chín người kia nghỉ ngơi một chút, liền ở trong cốc bắt đầu tìm kiếm, một người trong số đó bất chợt lấy ra một tấm địa đồ xem xét. Qua ít nhất một canh giờ, bọn họ đi tới một ngõ ngách trong hạp cốc, đều lấy ra vũ khí cá nhân, bắt đầu đào đất lên.
Tiểu Vũ đã cùng nữ tử kia nói chuyện phiếm một hồi, biết lai lịch của nhóm người này.
Hai lão giả Bạo Khí Cảnh trung kỳ phân biệt là Mạc Trọng Khoan cùng Vân Đông Hành, còn nàng gọi là Vân Kinh Hồng, mà thanh niên thần sắc rất kiêu ngạo kia tên là Mạc Vong Trần, về phần tính danh những người khác hắn nghe qua liền không để ý.
Bọn họ đều là đến từ một trấn nhỏ của Thổ Điện Triều, phân biệt thuộc về Vân gia cùng Mạc gia, là hai đại gia tộc của địa phương nơi đó, cùng với tình huống của Trần gia ở Nam Lĩnh Thành không sai biệt lắm, đều là gia tộc trên đà suy tàn.
Nhưng thực lực lại kém hơn rất nhiều, rõ ràng ngay cả một cao thủ Binh Khí Cảnh cũng không có. Mà Vân, Mạc hai nhà là có quan hệ thông gia đã nhiều năm, mẫu thân của Vân Kinh Hồng còn là cô cô của Mạc Vong Trần.
Tiền bối hai nhà Vân, Mạc ở rất nhiều năm trước có được một tấm tàng bảo đồ, bảo tàng này ở trong Nam Hoang sa mạc. Chỉ là trong sa mạc khắp nơi cát vàng đầy đất, căn bản không thể nào phán đoán địa hình, bởi vậy cho đến những năm gần đây, hai nhà rốt cuộc mới tìm được địa phương, liền bắt đầu phái ra cao thủ trong gia tộc đi đoạt bảo.
Mạc Vong Trần đối với Tiểu Vũ rất không chào đón, đặc biệt khi Tiểu Vũ cùng Vân Kinh Hồng nói chuyện, trong ánh mắt của hắn chớp động lên âm độc, tựa hồ muốn đem Vân Kinh Hồng một mình độc chiếm, không để cho bất luận kẻ nào nhúng chàm.
Nói thật, tuy Vân Kinh Hồng cũng có thể xem như đại mỹ nữ, nhưng cách Ngô Nhã Phi còn có một đoạn chênh lệch, ít nhất ở khí chất là kém đến nhiều lắm.
Tiểu Vũ ngay cả mị lực của Ngô Nhã Phi cũng có thể không hề đếm xỉa, huống chi là Vân Kinh Hồng này?
Nhưng Mạc Vong Trần hiển nhiên không cho là như vậy, chỉ là e ngại Vân Kinh Hồng nên mới không phát tác ra, nếu không chắc chắn đã cho Tiểu Vũ một trận rồi.
Không có biện pháp, hiện tại yêu hạch hắn không cách nào luyện hóa được, nếu được thì hiệu quả còn không có nhanh bằng trực tiếp thu nạp linh khí tu luyện.
Bất tri bất giác, cả đêm lặng yên mà qua, nhưng còn không có đợi Tiểu Vũ rời đi, trong sơn cốc lại đến một đám khách không mời.
Tổ hợp tám nam một nữ, ngoại trừ nữ tuổi khoảng hai mươi ra, những người khác thì tuổi khác nhau, trẻ tuổi nhất đồng dạng chỉ có hai mươi tuổi, nhưng lớn tuổi nhất đã là hoa giáp chi linh, tu vi cũng không cao lắm, thấp nhất ở Ngưng Khí Cảnh, cao nhất thì là hai lão nhân hoa râm kia, đều là Bạo Khí Cảnh trung kỳ.
(*Hoa giáp chi linh: tóc đã hoa râm)
Những người này trước tiên đều phát hiện Tiểu Vũ, lập tức hiện ra vẻ bất thiện, trong ánh mắt hung quang đại lộ, có chút đã rút binh khí ra, cẩn thận đánh giá Tiểu Vũ.
- Đừng động thủ!
Nữ tử duy nhất đoạt trước bước ra, nói:
- Người này hẳn là tránh né bão cát mới tới nơi đây, bảo hắn rời đi là được!
- Không được!
Một thanh niên nam tử khác lập tức lắc đầu, nói:
- Chúng ta việc này quan hệ quá nhiều, tuyệt không có thể để lộ một chút tin tức, biểu muội, ngươi quá nương tay nhân từ rồi!
Nàng kia khi nghe vậy vẫn y nguyên lắc đầu:
- Ta tuyệt đối không đồng ý chuyện vô cớ giết người!
- Ha ha!
Một lão giả Bạo Khí Cảnh trung kỳ đứng ra giảng hòa.
- Vong Trần nói không sai, việc này quan hệ quá lớn đến chúng ta, tuyệt không có thể bốc lên một chút nguy hiểm! Bất quá, nếu Kinh Hồng đã không muốn giết người, vậy hãy để cho người này tạm thời đi theo chúng ta, đợi sau khi chúng ta đến được bảo tàng, thì sẽ thả hắn rời đi!
Tiểu Vũ không khỏi bật cười, những người này thật đúng là coi hắn như không khí, như thế nào cũng không hỏi ý kiến của hắn? Bất quá, nghe được hai chữ bảo tàng, nhãn tinh của Tiểu Vũ không khỏi sáng lên.
Dù sao hiện tại hắn cũng không có mục tiêu gì, nhàn rỗi đi theo thử vận may vậy, với lại vợ hắn đã nói sẽ có cơ duyên, không chừng là bảo tàng này thì sao, nghĩ vậy hắn càn muốn đi theo hơn.
Nàng kia hướng Tiểu Vũ đi đến, lộ ra một vòng tiếu dung nói:
- Vị bằng hữu này, ngươi cũng đã nghe chúng ta nói chuyện rồi đó, đành phải ủy khuất ngươi cùng chúng ta chung sống một thời gian ngắn! Sau khi xong chúng ta sẽ thả ngươi rời đi!
Tiểu Vũ đã đánh chủ ý lên bảo tàng kia, tự nhiên sẽ không đem thái độ của đối phương để ở trong lòng, mà tùy ý nhếch miệng lộ ra một vòng mỉm cười.
- Xuy, tiểu tử này là ngốc tử sao?
Thanh niên nam tử kia cười khẩy nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Sau khi chín người kia nghỉ ngơi một chút, liền ở trong cốc bắt đầu tìm kiếm, một người trong số đó bất chợt lấy ra một tấm địa đồ xem xét. Qua ít nhất một canh giờ, bọn họ đi tới một ngõ ngách trong hạp cốc, đều lấy ra vũ khí cá nhân, bắt đầu đào đất lên.
Tiểu Vũ đã cùng nữ tử kia nói chuyện phiếm một hồi, biết lai lịch của nhóm người này.
Hai lão giả Bạo Khí Cảnh trung kỳ phân biệt là Mạc Trọng Khoan cùng Vân Đông Hành, còn nàng gọi là Vân Kinh Hồng, mà thanh niên thần sắc rất kiêu ngạo kia tên là Mạc Vong Trần, về phần tính danh những người khác hắn nghe qua liền không để ý.
Bọn họ đều là đến từ một trấn nhỏ của Thổ Điện Triều, phân biệt thuộc về Vân gia cùng Mạc gia, là hai đại gia tộc của địa phương nơi đó, cùng với tình huống của Trần gia ở Nam Lĩnh Thành không sai biệt lắm, đều là gia tộc trên đà suy tàn.
Nhưng thực lực lại kém hơn rất nhiều, rõ ràng ngay cả một cao thủ Binh Khí Cảnh cũng không có. Mà Vân, Mạc hai nhà là có quan hệ thông gia đã nhiều năm, mẫu thân của Vân Kinh Hồng còn là cô cô của Mạc Vong Trần.
Tiền bối hai nhà Vân, Mạc ở rất nhiều năm trước có được một tấm tàng bảo đồ, bảo tàng này ở trong Nam Hoang sa mạc. Chỉ là trong sa mạc khắp nơi cát vàng đầy đất, căn bản không thể nào phán đoán địa hình, bởi vậy cho đến những năm gần đây, hai nhà rốt cuộc mới tìm được địa phương, liền bắt đầu phái ra cao thủ trong gia tộc đi đoạt bảo.
Mạc Vong Trần đối với Tiểu Vũ rất không chào đón, đặc biệt khi Tiểu Vũ cùng Vân Kinh Hồng nói chuyện, trong ánh mắt của hắn chớp động lên âm độc, tựa hồ muốn đem Vân Kinh Hồng một mình độc chiếm, không để cho bất luận kẻ nào nhúng chàm.
Nói thật, tuy Vân Kinh Hồng cũng có thể xem như đại mỹ nữ, nhưng cách Ngô Nhã Phi còn có một đoạn chênh lệch, ít nhất ở khí chất là kém đến nhiều lắm.
Tiểu Vũ ngay cả mị lực của Ngô Nhã Phi cũng có thể không hề đếm xỉa, huống chi là Vân Kinh Hồng này?
Nhưng Mạc Vong Trần hiển nhiên không cho là như vậy, chỉ là e ngại Vân Kinh Hồng nên mới không phát tác ra, nếu không chắc chắn đã cho Tiểu Vũ một trận rồi.
/364
|