Hắn thông qua Khai Thiên Tháp thấy được linh dược đã được chân thân của mình nhân giống ra được, làm hắn không khỏi vui mừng, hắn liền nhanh chóng bay lên cung điện của vợ mình.
Trần Vũ đang ngồi trên một chiếc ghế làm bằng tre, người không ngừng lắc lư, ngồi phơi nắng thư giản, khi thấy phân thân của mình trở lại thì hắn lắc đầu thở dài, nói:
- Quả nhiên sát khí càng nhiều càng có hại, xem ra những lần đột phá tiếp theo e rằng có phần khó khăn!
- Đúng vậy, lần này còn làm thục lùi tu vi một chút, cũng may không có dị thường gì nhiều, nhưng ta cảm nhận mình có chút thích giết chóc hơn trước!
- Phải chăng tâm ma...
Trần Vũ nghe phân thân mình nói như vậy thì bỏ lửng, hắn đang lo Địa Ma kia lại một lần nữa xuất thế.
- Lần này ta phải nghiêng cứu gần nửa tháng mới mò mẩn mà nhân giống linh dược thành công, bình thường những linh dược thường sẽ có hoa hoặc hạt nhưng Bạch Linh Thảo này lại khác, làm ta loay hoay cả buổi!
Trần Vũ nằm trên ghế tre lắc lư cười trừ, lần nghiêng cứu này làm hắn phải hao tổn thật nhiều tâm huyết, cũng may có vợ mình chỉ điểm một chút nếu không là hắn đã làm hư hại cây Bạch Linh Thảo duy nhất này rồi.
- Hiện tại ta đã tạm ổn, chờ cho linh dược phát triển thành thục thêm một thời gian nữa thì ta sẽ đem chúng luyện đan, khi đó tác dụng mới phát huy hết khả năng của nó!
Tiểu Vũ vuốt cằm suy tư.
- Ngươi nhìn xem đây là cái gì?
Trần Vũ nghe phân thân mình nói như vậy thì gật gù, bàn tay nhỏ bé xòe ra, bỗng có một ngọn lửa màu lam vô cùng nhạt mờ ảo xuất hiện nhưng chỉ phớt ngang một cái liền dập tắt.
Mấy ngày gần đây ở trong tháp hắn cảm nhận được một luồng linh lực cực mỏng đang chạy vào cơ thể mình, Hỗn Độn Thiên Kinh cũng chưa có hoạt động được nhưng như vậy hắn cũng cảm thấy vui rồi.
Chứng kiến được ngọn lửa mới bùng cháy trong tay chân thân, Tiểu Vũ vô cùng vui mừng, hắn không khỏi cười lớn, nói:
- Ha ha, vậy là ngươi đã lấy lại được linh lực của mình rồi, không lâu nữa thì tu vi cũng sẽ trở lại như cũ!
- Đúng vậy, hiện tại ta cảm thấy thân thể mình vô cùng khỏe, nếu ta đánh nhau với một đứa trẻ mười tuổi thì ăn hành là chuyện khỏi phải bàn, nhưng đánh nhau với đứa trẻ bốn tuổi thì lại dễ dàng.
Trần Vũ ngẩn cao đầu lên trời, phổng mũi mà nói làm phân thân suýt nữa đâm đầu xuống đất.
- Chúng ta đi ra ngoài thôi!
Tiểu Vũ nói xong liền biến ra bên ngoài, Trần Vũ cũng nhanh chóng đi ra, phân thân cổng chân thân lên vai, hai người sánh bước ra khỏi tiểu viện, ra ngoài võ đài thì thấy mọi người đang đứng phía dưới tập luyện.
Mỗi một lần ra quyền như vũ bão, thế mạnh uy hùng, người nào người nấy tập đến khi mồ hôi đầy người mới đi vào nghỉ ngơi.
- Vũ ca!
Lần này những tộc nhân nhìn thấy hắn thì liền cung kính nói, trải qua lần này không ai dám xem thường hắn nữa.
- Đừng để ý tới ta, cứ cố gắn tập luyện, nhưng cũng đừng làm quá sức, như vậy mới nhanh chóng tăng lên cảnh giới!
Tiểu Vũ mỉm cười khuyên bảo sau đó hai người ngước nhìn khung cảnh xung quanh một chút, phía xa xa thì có thúc bá hắn đang xem mọi người tập luyện, khi người nào có khó khăn thì liền được giúp đỡ.
- Có lẽ cũng sắp đến lúc chúng ta đưa ra những khỏa đan dược kia rồi!
Trần Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì cười cười, hắn đơn nhiên biết phân thân mình nhờ hai lão luyện ra cả đống đan dược, hắn ngồi trong tháp lâu lâu cũng lấy Tụ Khí Đan ra ăn như ăn kẹo.
- Ha ha...
Tiểu Vũ cười lớn sau đó cõng Trần Vũ rời khỏi võ đài, hai người đi đến thăm phụ mẫu mình.
Đi xuyên quan một đường vòng vo hắn thấy cha mình đang đứng bên ngoài luyện tập từng chiêu vũ kỹ, mẫu thân thì ngồi kế bên nói chuyện với Cơ Nguyệt, nhìn thấy hai người thân nhau đến thế làm hắn còn tưởng mình không phải là con của mẫu thân nữa.
- Nào, Tiểu Vũ đến đây với mẫu thân nào!
Vừa thấy con trai mình đến nàng liền ngoắc ngoắc Trần Vũ, phân thân mỉm cười thả chân thân xuống đất, Trần Vũ liền nhanh chóng chạy lại gần mẫu thân của mình.
- Nay con muốn ăn món gì, nói đi mẫu thân nấu cho con ăn!
Hàn mẫu bế hắn lên đùi mình, khuôn mặt hiền từ nhìn đứa con trai bé bỏng của mình hỏi.
- Con ăn gì cũng được!
- Vậy mẫu thân làm món cá rán mà con thích ăn nhất chịu không?
Hàn mẫu cười nhéo má hắn hỏi lại.
Trần Vũ liền lắc đầu ngầy ngậy nói:
- Dạ thôi, con sợ mắc xương lắm!
- Vậy mẫu thân làm bánh mà con thích ăn nhất chịu không?
Nghe đứa con mình nói không thích thì nàng hơi nhíu mày lại, chẳng lẽ cái tính lúc nhỏ lại tái phát.
Lần này hắn cũng lắc đầu nói:
- Dạ thôi, khô khan lắm!
- Vậy con ăn dép không?
Hàn mẫu chau mày, nghiêm mặt nhìn hắn, bây giờ nàng đã xác định đứa con trai mình vẫn chưa bỏ được cái tật nhây khi còn nhỏ, mà hắn thấy khuôn mặt mẫu thân mình như vậy thì không khỏi rụt đầu lại.
Bây giờ mình teo lại như vầy, ăn đòn chắc rất thê thảm, nên liền gật đầu như gà mổ thóc.
Cơ Nguyệt thấy vậy thì không khỏi che miệng cười, bên kia cha hắn cùng với phân thân cũng lắc đầu ngao ngán, đây là ăn đòn chưa đủ nè!
- Cha, con nghe nói đan điền của cha bị phá nát rồi đúng không?
Lúc này Tiểu Vũ nhìn về phía cha mình, nghiêm túc hỏi.
- Ài...đúng vậy, đan điền của ta bị một tên tộc nhân của Trương gia phá nát, tu vi cũng mất hết, ta biết lần này mình còn khó chữa hơn kinh mạch của con.
Trần Chính Thiên thở dài, thấy kinh mạch con trai mình đã bình thường trở lại thì hắn rất vui mừng, còn mình thì hắn cũng không có hi vọng gì nhiều.
- Cha yên tâm, đan điền của cha con sẽ chữa được!
Tiểu Vũ tự tin nói với cha của mình, lần này hắn chữa đến hai người chứ không phải một người như trước.
- Nghe con nói vậy ta rất vui!
Cha hắn biết con trai mình rất muốn chữa cho mình nhưng hắn biết rất khó để chữa, nên cũng chỉ cười nói cho qua.
- Con nhất định làm được, cha cứ chờ tin tốt từ con!
Hẳn mỉm cười, chỉ cần có Tạo Hóa Đan là có thể khôi phục lại tay chân hay đan điền như cũ, đây chính là đan dược cấp năm, không phải là đan dược bình thường mà hắn có thể luyện được.
Nhưng hắn còn có vợ cùng sư phụ mình, nhất là Cơ Nguyệt, nàng ấy luyện đan còn cao minh hơn hắn cả ngàn lần, sợ gì không luyện ra được, nhưng cái khó là tìm được dược liệu cái đã.
Nói chuyện một chút với cha mình thì hắn cũng rời đi, tiếp đến hắn đến chỗ của Vương Khải Hoàng, khi vừa bước vào sân đình viện thì đã thấy Vương Trữ Huyên đang ngồi trên tảng đá hấp thu thiên địa linh khí.
Phụ mẫu nàng thì ngồi phía xa xa uống trà nói chuyện với nhau, không muốn làm phiền đến con gái mình tu luyện.
Trần Vũ đang ngồi trên một chiếc ghế làm bằng tre, người không ngừng lắc lư, ngồi phơi nắng thư giản, khi thấy phân thân của mình trở lại thì hắn lắc đầu thở dài, nói:
- Quả nhiên sát khí càng nhiều càng có hại, xem ra những lần đột phá tiếp theo e rằng có phần khó khăn!
- Đúng vậy, lần này còn làm thục lùi tu vi một chút, cũng may không có dị thường gì nhiều, nhưng ta cảm nhận mình có chút thích giết chóc hơn trước!
- Phải chăng tâm ma...
Trần Vũ nghe phân thân mình nói như vậy thì bỏ lửng, hắn đang lo Địa Ma kia lại một lần nữa xuất thế.
- Lần này ta phải nghiêng cứu gần nửa tháng mới mò mẩn mà nhân giống linh dược thành công, bình thường những linh dược thường sẽ có hoa hoặc hạt nhưng Bạch Linh Thảo này lại khác, làm ta loay hoay cả buổi!
Trần Vũ nằm trên ghế tre lắc lư cười trừ, lần nghiêng cứu này làm hắn phải hao tổn thật nhiều tâm huyết, cũng may có vợ mình chỉ điểm một chút nếu không là hắn đã làm hư hại cây Bạch Linh Thảo duy nhất này rồi.
- Hiện tại ta đã tạm ổn, chờ cho linh dược phát triển thành thục thêm một thời gian nữa thì ta sẽ đem chúng luyện đan, khi đó tác dụng mới phát huy hết khả năng của nó!
Tiểu Vũ vuốt cằm suy tư.
- Ngươi nhìn xem đây là cái gì?
Trần Vũ nghe phân thân mình nói như vậy thì gật gù, bàn tay nhỏ bé xòe ra, bỗng có một ngọn lửa màu lam vô cùng nhạt mờ ảo xuất hiện nhưng chỉ phớt ngang một cái liền dập tắt.
Mấy ngày gần đây ở trong tháp hắn cảm nhận được một luồng linh lực cực mỏng đang chạy vào cơ thể mình, Hỗn Độn Thiên Kinh cũng chưa có hoạt động được nhưng như vậy hắn cũng cảm thấy vui rồi.
Chứng kiến được ngọn lửa mới bùng cháy trong tay chân thân, Tiểu Vũ vô cùng vui mừng, hắn không khỏi cười lớn, nói:
- Ha ha, vậy là ngươi đã lấy lại được linh lực của mình rồi, không lâu nữa thì tu vi cũng sẽ trở lại như cũ!
- Đúng vậy, hiện tại ta cảm thấy thân thể mình vô cùng khỏe, nếu ta đánh nhau với một đứa trẻ mười tuổi thì ăn hành là chuyện khỏi phải bàn, nhưng đánh nhau với đứa trẻ bốn tuổi thì lại dễ dàng.
Trần Vũ ngẩn cao đầu lên trời, phổng mũi mà nói làm phân thân suýt nữa đâm đầu xuống đất.
- Chúng ta đi ra ngoài thôi!
Tiểu Vũ nói xong liền biến ra bên ngoài, Trần Vũ cũng nhanh chóng đi ra, phân thân cổng chân thân lên vai, hai người sánh bước ra khỏi tiểu viện, ra ngoài võ đài thì thấy mọi người đang đứng phía dưới tập luyện.
Mỗi một lần ra quyền như vũ bão, thế mạnh uy hùng, người nào người nấy tập đến khi mồ hôi đầy người mới đi vào nghỉ ngơi.
- Vũ ca!
Lần này những tộc nhân nhìn thấy hắn thì liền cung kính nói, trải qua lần này không ai dám xem thường hắn nữa.
- Đừng để ý tới ta, cứ cố gắn tập luyện, nhưng cũng đừng làm quá sức, như vậy mới nhanh chóng tăng lên cảnh giới!
Tiểu Vũ mỉm cười khuyên bảo sau đó hai người ngước nhìn khung cảnh xung quanh một chút, phía xa xa thì có thúc bá hắn đang xem mọi người tập luyện, khi người nào có khó khăn thì liền được giúp đỡ.
- Có lẽ cũng sắp đến lúc chúng ta đưa ra những khỏa đan dược kia rồi!
Trần Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì cười cười, hắn đơn nhiên biết phân thân mình nhờ hai lão luyện ra cả đống đan dược, hắn ngồi trong tháp lâu lâu cũng lấy Tụ Khí Đan ra ăn như ăn kẹo.
- Ha ha...
Tiểu Vũ cười lớn sau đó cõng Trần Vũ rời khỏi võ đài, hai người đi đến thăm phụ mẫu mình.
Đi xuyên quan một đường vòng vo hắn thấy cha mình đang đứng bên ngoài luyện tập từng chiêu vũ kỹ, mẫu thân thì ngồi kế bên nói chuyện với Cơ Nguyệt, nhìn thấy hai người thân nhau đến thế làm hắn còn tưởng mình không phải là con của mẫu thân nữa.
- Nào, Tiểu Vũ đến đây với mẫu thân nào!
Vừa thấy con trai mình đến nàng liền ngoắc ngoắc Trần Vũ, phân thân mỉm cười thả chân thân xuống đất, Trần Vũ liền nhanh chóng chạy lại gần mẫu thân của mình.
- Nay con muốn ăn món gì, nói đi mẫu thân nấu cho con ăn!
Hàn mẫu bế hắn lên đùi mình, khuôn mặt hiền từ nhìn đứa con trai bé bỏng của mình hỏi.
- Con ăn gì cũng được!
- Vậy mẫu thân làm món cá rán mà con thích ăn nhất chịu không?
Hàn mẫu cười nhéo má hắn hỏi lại.
Trần Vũ liền lắc đầu ngầy ngậy nói:
- Dạ thôi, con sợ mắc xương lắm!
- Vậy mẫu thân làm bánh mà con thích ăn nhất chịu không?
Nghe đứa con mình nói không thích thì nàng hơi nhíu mày lại, chẳng lẽ cái tính lúc nhỏ lại tái phát.
Lần này hắn cũng lắc đầu nói:
- Dạ thôi, khô khan lắm!
- Vậy con ăn dép không?
Hàn mẫu chau mày, nghiêm mặt nhìn hắn, bây giờ nàng đã xác định đứa con trai mình vẫn chưa bỏ được cái tật nhây khi còn nhỏ, mà hắn thấy khuôn mặt mẫu thân mình như vậy thì không khỏi rụt đầu lại.
Bây giờ mình teo lại như vầy, ăn đòn chắc rất thê thảm, nên liền gật đầu như gà mổ thóc.
Cơ Nguyệt thấy vậy thì không khỏi che miệng cười, bên kia cha hắn cùng với phân thân cũng lắc đầu ngao ngán, đây là ăn đòn chưa đủ nè!
- Cha, con nghe nói đan điền của cha bị phá nát rồi đúng không?
Lúc này Tiểu Vũ nhìn về phía cha mình, nghiêm túc hỏi.
- Ài...đúng vậy, đan điền của ta bị một tên tộc nhân của Trương gia phá nát, tu vi cũng mất hết, ta biết lần này mình còn khó chữa hơn kinh mạch của con.
Trần Chính Thiên thở dài, thấy kinh mạch con trai mình đã bình thường trở lại thì hắn rất vui mừng, còn mình thì hắn cũng không có hi vọng gì nhiều.
- Cha yên tâm, đan điền của cha con sẽ chữa được!
Tiểu Vũ tự tin nói với cha của mình, lần này hắn chữa đến hai người chứ không phải một người như trước.
- Nghe con nói vậy ta rất vui!
Cha hắn biết con trai mình rất muốn chữa cho mình nhưng hắn biết rất khó để chữa, nên cũng chỉ cười nói cho qua.
- Con nhất định làm được, cha cứ chờ tin tốt từ con!
Hẳn mỉm cười, chỉ cần có Tạo Hóa Đan là có thể khôi phục lại tay chân hay đan điền như cũ, đây chính là đan dược cấp năm, không phải là đan dược bình thường mà hắn có thể luyện được.
Nhưng hắn còn có vợ cùng sư phụ mình, nhất là Cơ Nguyệt, nàng ấy luyện đan còn cao minh hơn hắn cả ngàn lần, sợ gì không luyện ra được, nhưng cái khó là tìm được dược liệu cái đã.
Nói chuyện một chút với cha mình thì hắn cũng rời đi, tiếp đến hắn đến chỗ của Vương Khải Hoàng, khi vừa bước vào sân đình viện thì đã thấy Vương Trữ Huyên đang ngồi trên tảng đá hấp thu thiên địa linh khí.
Phụ mẫu nàng thì ngồi phía xa xa uống trà nói chuyện với nhau, không muốn làm phiền đến con gái mình tu luyện.
/364
|