Trần Vũ xuất ra dị hỏa của mình để chóng lại ngọn lửa kia, nhưng không ngờ ngọn lửa kia rất dễ dàng hấp thụ luôn dị hỏa của hắn, căn bản dị hỏa không một chút tác dụng nào.
Hắn nào biết ngọn lửa đang thiêu hắn không phải ngọn lửa bình thường, đó là Thiên Đạo Chi Hỏa có thể thiêu đốt vạn vật trên thế gian, cái kia chỉ là Dị Hỏa bình thường thì làm sao chống lại được!
Cơn đau diễn ra liên tục, khiến hắn không còn sức chống cự được nữa, hắn đành phó mặt trời, ngất đi. Tháp Lão đứng một bên xem, khuôn mặt vẫn không có biểu hiện gì, lâu lâu chỉ thấy lão gật đầu một cái, tỏ vẻ thưởng thức.
Ngọn lửa trong suốt cùng thiên lôi không ngừng rèn luyện thân thể của hắn, cho đến khi chín chín tám mươi mốt ngày sau mới kết thúc, trong lúc kết thúc, một tia thần niệm chạy thẳng vào đầu hắn.
Thiên Linh Châu hoàn thành nhiệm vụ của mình, nên dần tiêu tán, hiện tại Trần Vũ trần trụi nằm trên mặt đất, Cơ Nguyệt thấy thế thì đỏ mặt xoay người sang một bên, còn Tháp Lão thấy thế thì mỉm cười đứng nơi đó đợi hắn tỉnh lại.
- Xem ra tiểu tử này không làm ta thất vọng!
Tháp Lão thấy thế liền vui mừng thay cho đệ tử của mình, tay trái vuốt râu mỉm cười.
Một lúc thật lâu sau, Trần Vũ mới dần dần khôi phục lại thần trí, khóe mắt mở ra liền thấy Cơ Nguyệt cùng Tháp Lão đang đứng trước mặt mình từ lúc nào.
Hắn nhắm mắt cảm nhận sự thay đổi trong thân thể mình, bên trong thân thể như có sức sống hừng hực, sinh cơ dào dạt, mỗi một kinh mạch như một con sông không ngừng chảy cuồn cuộn, có một loại cảm giác dễ chịu khó tả mà hắn không nói nên lời.
Trần Vũ đang cảm nhận cơ thể mình thì hắn cảm thấy phía dưới mát mát liền nhìn xuống.
- A! Y phục ta đâu! Đừng nhìn phi lễ!
Trần Vũ cảm thấy cơ thể trống trơn, liền nhớ lại lúc nhận truyền thừa hắn bị ngọn lửa đặc biệt kia thiêu trụi sạch, vội quay sang nói với Cơ Nguyệt.
Trần Vũ vội lấy tay che lại đệ đệ phía dưới, lấy trong túi trữ vật ra một bộ đồ khác mặc vào. Tuy nói hắn mặt rất dày nhưng lần này lại khác, hắn cảm giác khuôn mặt mình cực nóng rát.
Ngay lúc Trần Vũ vừa mới mặt đồ vào, Cơ Nguyệt tự nhiên xuất hiện trước mặt hắn, đánh một thủ ấn kỳ quái vào người ngực hắn, làm cho thân thể hắn cảm thấy nóng bức khó chịu từ trong tim truyền ra.
Hắn thấy máu từ trong tim mình theo lỗ chân lông đi ra, ngưng tụ thành một hạt máu chừng ngón cái, đang xoay tròn trên tay nàng.
Tiếp đến Cơ Nguyệt liền lấy một cái bình bằng thủy tinh trong suốt, cao chừng một tất tay, bán kính vừa với bàn tay của nàng, phía trên có một cái nút bằng gỗ nhìn rất tinh tế, sau đó nàng mở nút bình ra bỏ hạt máu của hắn vào trong bình.
Hắn liếc mắt nhìn qua, thấy bên trong có một viên gì đó trông rất giống hạt giống, khi máu vừa chạm vào hạt giống, trong nháy mắt, bằng mắt thường có thể nhìn thấy một cây hoa màu trắng từ từ mọc ra, toàn thân cây hoa không ngừng phát sáng, trông rất đẹp mắt.
Nhưng hắn nhanh chóng cảm nhận được mình như có mối liên kết đặc thù với cây hoa đang phát sáng trong chiếc bình thủy tinh đó.
Trần Vũ không hiểu nàng làm như vậy để làm gì, không lẽ chỉ lấy máu hắn nuôi cây chơi như vậy thôi sao?
- Cơ Nguyệt cô nương, nàng lấy máu ta làm gì vậy, không lẽ chỉ để trồng cây hoa này sao?
Cơ Nguyệt mỉm cười, giọng nói ngọt ngào cất lên.
- Đây là Sinh Mệnh Hoa, dùng máu người để sinh ra, nếu ngươi chết thì cây hoa này cũng chết, nếu ngươi sống thì cây hoa này cũng sống, dùng để biết đối phương có nguy hiểm gì đến tính mạng hay không!
- Thật không ngờ còn có loài hoa kỳ diệu như vậy, ta lần đầu nghe được chuyện lạ như thế!
Trần Vũ kinh hô ngạc nhiên, hắn lại mở mang thêm một loại kiến thức mới, làm hắn không ngừng liên tưởng đến sự lợi hại của Tiên giới.
Hắn đưa tay đến lấy lại chiếc bình kia, ai ngờ Cơ Nguyệt liền trừng mắt nhìn hắn, làm hắn rụt tay lại, nàng liền thu nó vào tay áo, sau đó lấy ra một chiếc bình y như nãy, nhưng hắn thấy cây hoa bên trong sinh cơ còn mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần.
Nàng liền đưa chiếc bình đó cho hắn, ôn nhu cùng vài phần đe dọa, nói:
- Mỗi người giữ một cây, đây là Sinh Mệnh Hoa của ta! Nếu ngươi làm vỡ hay làm mất thì hãy cầu nguyện đi, ta sẽ cho ngươi biết tay!
Trần Vũ không trả lời chỉ gật đầu, cẩn thận nhận lấy Sinh Mệnh Hoa của Cơ Nguyệt cầm lên dò xét một chút, hắn thấy cây hoa này còn đẹp hơn cây của hắn.
Hắn nhìn chăm chú vào bên trong liền thấy xung quanh thân cây tỏa ra những đốm sáng bay nhè nhẹ sang xung quanh trông rất đẹp.
Xem một lát hắn liền thu vào trong túi trữ vật của mình, Tháp Lão đứng một bên thấy cặp đôi làm như vậy không khỏi mỉm cười.
Một lát sau, Cơ Nguyệt mỉm cười nhìn sang hắn ôn nhu đến cực độ, nhẹ nhàng nói:
- Chắc ngươi trong Thiên Linh Châu đã biết một số thứ, Cuồng Nguyên bá bá hẳn đã nói cho ngươi về thân phận của ta rồi chứ!
Trần Vũ nghe vậy chỉ gật đầu, hắn định hỏi nàng thứ gì đó nhưng rồi lại thôi, không hỏi nữa.
- Ta ở trong đây đợi ngươi rất lâu rồi!
Cơ Nguyệt nói đến đây mỉm cười nhìn phản ứng của Trần Vũ như thế nào, Trần Vũ vẫn bình thản, mặc kệ nàng muốn làm gì với mình thì làm, hắn mỉm cười quay sang Cơ Nguyệt nói:
- Thật không ngờ chúng ta lại được định ước phu thê trước như thế, ta mới vừa trải qua nhiều chuyện, hiện tại ta thật không biết nên vui hay buồn nữa!
Hắn nào biết ngọn lửa đang thiêu hắn không phải ngọn lửa bình thường, đó là Thiên Đạo Chi Hỏa có thể thiêu đốt vạn vật trên thế gian, cái kia chỉ là Dị Hỏa bình thường thì làm sao chống lại được!
Cơn đau diễn ra liên tục, khiến hắn không còn sức chống cự được nữa, hắn đành phó mặt trời, ngất đi. Tháp Lão đứng một bên xem, khuôn mặt vẫn không có biểu hiện gì, lâu lâu chỉ thấy lão gật đầu một cái, tỏ vẻ thưởng thức.
Ngọn lửa trong suốt cùng thiên lôi không ngừng rèn luyện thân thể của hắn, cho đến khi chín chín tám mươi mốt ngày sau mới kết thúc, trong lúc kết thúc, một tia thần niệm chạy thẳng vào đầu hắn.
Thiên Linh Châu hoàn thành nhiệm vụ của mình, nên dần tiêu tán, hiện tại Trần Vũ trần trụi nằm trên mặt đất, Cơ Nguyệt thấy thế thì đỏ mặt xoay người sang một bên, còn Tháp Lão thấy thế thì mỉm cười đứng nơi đó đợi hắn tỉnh lại.
- Xem ra tiểu tử này không làm ta thất vọng!
Tháp Lão thấy thế liền vui mừng thay cho đệ tử của mình, tay trái vuốt râu mỉm cười.
Một lúc thật lâu sau, Trần Vũ mới dần dần khôi phục lại thần trí, khóe mắt mở ra liền thấy Cơ Nguyệt cùng Tháp Lão đang đứng trước mặt mình từ lúc nào.
Hắn nhắm mắt cảm nhận sự thay đổi trong thân thể mình, bên trong thân thể như có sức sống hừng hực, sinh cơ dào dạt, mỗi một kinh mạch như một con sông không ngừng chảy cuồn cuộn, có một loại cảm giác dễ chịu khó tả mà hắn không nói nên lời.
Trần Vũ đang cảm nhận cơ thể mình thì hắn cảm thấy phía dưới mát mát liền nhìn xuống.
- A! Y phục ta đâu! Đừng nhìn phi lễ!
Trần Vũ cảm thấy cơ thể trống trơn, liền nhớ lại lúc nhận truyền thừa hắn bị ngọn lửa đặc biệt kia thiêu trụi sạch, vội quay sang nói với Cơ Nguyệt.
Trần Vũ vội lấy tay che lại đệ đệ phía dưới, lấy trong túi trữ vật ra một bộ đồ khác mặc vào. Tuy nói hắn mặt rất dày nhưng lần này lại khác, hắn cảm giác khuôn mặt mình cực nóng rát.
Ngay lúc Trần Vũ vừa mới mặt đồ vào, Cơ Nguyệt tự nhiên xuất hiện trước mặt hắn, đánh một thủ ấn kỳ quái vào người ngực hắn, làm cho thân thể hắn cảm thấy nóng bức khó chịu từ trong tim truyền ra.
Hắn thấy máu từ trong tim mình theo lỗ chân lông đi ra, ngưng tụ thành một hạt máu chừng ngón cái, đang xoay tròn trên tay nàng.
Tiếp đến Cơ Nguyệt liền lấy một cái bình bằng thủy tinh trong suốt, cao chừng một tất tay, bán kính vừa với bàn tay của nàng, phía trên có một cái nút bằng gỗ nhìn rất tinh tế, sau đó nàng mở nút bình ra bỏ hạt máu của hắn vào trong bình.
Hắn liếc mắt nhìn qua, thấy bên trong có một viên gì đó trông rất giống hạt giống, khi máu vừa chạm vào hạt giống, trong nháy mắt, bằng mắt thường có thể nhìn thấy một cây hoa màu trắng từ từ mọc ra, toàn thân cây hoa không ngừng phát sáng, trông rất đẹp mắt.
Nhưng hắn nhanh chóng cảm nhận được mình như có mối liên kết đặc thù với cây hoa đang phát sáng trong chiếc bình thủy tinh đó.
Trần Vũ không hiểu nàng làm như vậy để làm gì, không lẽ chỉ lấy máu hắn nuôi cây chơi như vậy thôi sao?
- Cơ Nguyệt cô nương, nàng lấy máu ta làm gì vậy, không lẽ chỉ để trồng cây hoa này sao?
Cơ Nguyệt mỉm cười, giọng nói ngọt ngào cất lên.
- Đây là Sinh Mệnh Hoa, dùng máu người để sinh ra, nếu ngươi chết thì cây hoa này cũng chết, nếu ngươi sống thì cây hoa này cũng sống, dùng để biết đối phương có nguy hiểm gì đến tính mạng hay không!
- Thật không ngờ còn có loài hoa kỳ diệu như vậy, ta lần đầu nghe được chuyện lạ như thế!
Trần Vũ kinh hô ngạc nhiên, hắn lại mở mang thêm một loại kiến thức mới, làm hắn không ngừng liên tưởng đến sự lợi hại của Tiên giới.
Hắn đưa tay đến lấy lại chiếc bình kia, ai ngờ Cơ Nguyệt liền trừng mắt nhìn hắn, làm hắn rụt tay lại, nàng liền thu nó vào tay áo, sau đó lấy ra một chiếc bình y như nãy, nhưng hắn thấy cây hoa bên trong sinh cơ còn mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần.
Nàng liền đưa chiếc bình đó cho hắn, ôn nhu cùng vài phần đe dọa, nói:
- Mỗi người giữ một cây, đây là Sinh Mệnh Hoa của ta! Nếu ngươi làm vỡ hay làm mất thì hãy cầu nguyện đi, ta sẽ cho ngươi biết tay!
Trần Vũ không trả lời chỉ gật đầu, cẩn thận nhận lấy Sinh Mệnh Hoa của Cơ Nguyệt cầm lên dò xét một chút, hắn thấy cây hoa này còn đẹp hơn cây của hắn.
Hắn nhìn chăm chú vào bên trong liền thấy xung quanh thân cây tỏa ra những đốm sáng bay nhè nhẹ sang xung quanh trông rất đẹp.
Xem một lát hắn liền thu vào trong túi trữ vật của mình, Tháp Lão đứng một bên thấy cặp đôi làm như vậy không khỏi mỉm cười.
Một lát sau, Cơ Nguyệt mỉm cười nhìn sang hắn ôn nhu đến cực độ, nhẹ nhàng nói:
- Chắc ngươi trong Thiên Linh Châu đã biết một số thứ, Cuồng Nguyên bá bá hẳn đã nói cho ngươi về thân phận của ta rồi chứ!
Trần Vũ nghe vậy chỉ gật đầu, hắn định hỏi nàng thứ gì đó nhưng rồi lại thôi, không hỏi nữa.
- Ta ở trong đây đợi ngươi rất lâu rồi!
Cơ Nguyệt nói đến đây mỉm cười nhìn phản ứng của Trần Vũ như thế nào, Trần Vũ vẫn bình thản, mặc kệ nàng muốn làm gì với mình thì làm, hắn mỉm cười quay sang Cơ Nguyệt nói:
- Thật không ngờ chúng ta lại được định ước phu thê trước như thế, ta mới vừa trải qua nhiều chuyện, hiện tại ta thật không biết nên vui hay buồn nữa!
/364
|