Nghe sư phụ mình nói như vậy hắn cũng không có ý kiến gì, còn về phần Cơ Nguyệt cũng không có biểu hiện gì trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng, thoáng nhìn như mặt hồ lặng yên không một gợn sóng.
Mà chính hắn cũng muốn tặng thứ gì đó cho nàng, nhưng...trên người hắn cũng không có vật gì quý giá, bây giờ theo hắn quý nhất e là chỉ có chiếc tháp này mà thôi!
Cơ Nguyệt gật đầu một cái, nàng cũng không quan tâm chuyện này, vì đồ của hắn cũng chính là của nàng mà thôi! Cần gì phân chia? Thân ảnh vừa động liền biến mất.
Trần Vũ cũng không quan tâm nàng làm gì, vì thực lực của nàng hơn hắn không biết bao nhiêu lần, với lại trong đây làm gì có nguy hiểm?
- Sư phụ, sao người không tố trọng lại thân thể cho mình?
Hắn thấy sư phụ mình thần thông như vậy mà vẫn còn dưới dạng linh hồn thì thấy kỳ lạ.
- Không phải ta không muốn mà là còn thiếu một thứ mới có thể tố trọng lại thân thể chính mình, đó là Huyền Huyết Linh Chi, về sau phải dựa vào ngươi tìm kiếm rồi!
Tháp lão thở dài một chút.
- Sư phụ yên tâm, ta sẽ ra ngoài tìm kiếm một phen, đến khi tìm được sẽ giúp sư phụ người tố trọng lại thân thể!
- Tốt!
Tháp Lão im lặng một chút thì liền lên tiếng:
- Bây giờ ngươi bắt đầu tu Tiên là được rồi!
Sắc mặt Trần Vũ lâm vào trầm tư, nữa muốn nữa không, tuy hắn chỉ đạt Ngưng Khí cảnh tầng một nhưng đối với hắn vô cùng quý. Đồng thời hắn cũng hiểu được chút ý nghĩa, nếu như không phế vỏ tu vi thì làm sao Tu Tiên được chứ!
Phá rồi lại lặp, đó mới có thể thành công!
Ánh mắt Trần Vũ dần trở nên sắc bén, giờ khắc này tâm tình hắn đột nhiên chuyển biến, dù dì hiện tại hắn cũng chỉ là một tên phế vật chi bằng đánh cược một lần xem sao.
Tháp Lão đứng một bên thấy sắc mặt Trần Vũ như vậy chỉ cười nhẹ một cái sau đó đợi hành động của hắn, đây cũng là một thử thách nếu mà Trần Vũ không phế đi tu vi của mình thì hắn thật không xứng làm đồ đệ của hắn.
- Dù gì lúc trước ta cũng từ thấp bước lên đến bước này, bây giờ có cơ duyên lớn, không lẽ ta lại không biết nắm bắt?
Hít sâu một hơi, Trần Vũ ngồi xổm xuống, vươn một tay hơi run run đánh mạnh vào đan điền của mình.
Phốc!
Trong lúc nhất thời, thân thể hắn nhận lấy tàn phá không thể tưởng tượng, gân mạch trong cơ thể đứt gãy rất nhiều nơi, ngay cả nội tạng cũng bị tổn thương không nhẹ.
Theo chân khí bản mạng thoát ra ngoài, sinh cơ trong cơ thể Trần Vũ cũng bị xói mòn rất nhiều, khuôn mặt vốn hồng nhuận cũng trở nên tái nhợt vô cùng. Thậm chí là làn da cùng tóc trên người hắn với tốc độ có thể thấy được nhanh chóng lão hóa thành màu trắng.
- A!
Trần Vũ thống khổ gào lên, trên trán toát mồ hôi lạnh, thân thể không ngừng run rẩy.
Loại thống khổ này không phải người thường có thể chịu đựng, cũng chỉ có Trần Vũ tâm tính cứng cỏi vô cùng mới gắng gượng chịu đựng nỗi.
Ầm!
Đúng lúc này, Trần Vũ nhũn người ngã xuống đất, tu vi mấy năm mất hết trở thành một phế nhân.
Càng làm cho người ta sợ hãi chính là tóc đen trên đầu hắn biến thành màu bạc.
Ngay khoảnh khắc tu vi Trần Vũ mất hết, tại thời điểm này chiếc tháp tản ra một cỗ rung động đặc thù.
Dấu ấn màu máu bên ngoài tháp bắt đầu khởi động, một luồng sáng ngọc dung hợp với màu máu này, hóa thành một đoàn hư ảnh tiến vào sâu trong linh hồn Trần Vũ.
Roẹt Ầm!!!
Đột nhiên, U Minh Sơn Cốc sấm sét nổ lớn, thiên lôi màu tím cuồn cuộn nơi chân trời, khí thế kinh người.
Trong nháy mắt này, uy áp đáng sợ từ trời cao vô tận truyền đền. Thiên uy lẫm liệt, không phải sức người có thể chống lại.
Hơn nữa, phạm vi uy áp này bao phủ cực kỳ rộng lớn, trong nháy mắt bao phủ cả Huyền Thiên Đại Lục rộng lớn hàng tỷ dặm.
Đám võ giả thực lực hơi yếu kém cùng người thường cũng chẳng sao, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy trong thiên địa mơ hồ lóe lên lôi điện, cảm nhận được khí thế mênh mông cuồn cuộn trước đó chưa từng có, ngoài ra không có cảm thụ đặc biệt nào khác.
Nhưng đám đại thần thông thực lực cao cường thì thảm, đều phải chịu thiên uy đáng sợ kia.
- Chẳng lẽ là có người độ Đại Thiên Kiếp!
Từng đợt thần thức bồi hồi quanh quẩn trên Huyền Thiên đại lục. Đám cường giả Hoàng cấp trở lên. từng người kinh hãi không thôi, nhất tề phun ra một búng máu.
- Không có khả năng. Cho dù là độ Thiên Kiếp cũng không có uy năng như thế.
Ở phía đông Huyền Thiên Đại Lục, trên một tòa tháp chiêm tinh luôn luôn huy hoàng, một bóng hình xinh đẹp mông lung lơ lửng trời cao, từng điểm tinh quang bay quanh dáng người hoàn mỹ không tỳ vết của nàng, giống như là nữ thần tinh không.
- Trời giáng thiên kiếp, tất có dị số!
Một giọng nói như thanh âm của trời vang vọng trên tinh không, nữ tử bao phủ trong tinh quang thần bí kia thở dài sâu kín, cũng phun ra một búng máu.
- Trời giáng thiên kiếp, tắt có dị số!
- Trời giáng thiên kiếp, tất có dị số!
Tin tức này dùng một tốc độ khó tin truyền đi giữa các đại thần thông trên toàn Huyền Thiên Đại Lục.
Bởi vậy có thể thấy được địa vị của nữ tử tinh không thần bí kia.
Trừ bỏ những đại thần thông ra, Trần Vũ là võ giả bậc thấp duy nhất phải chịu uy áp khổng lồ này. Hoặc nói là người thường, bởi vì hắn đã mất đi tu vi.
Lôi điện cuồn cuộn trong thiên địa kia ở trong tầm nhìn của hắn so với người khác khuếch trương gắp trăm, ngàn lần.
Trần Vũ thậm chí nảy sinh một loại ảo giác, áp lực vô cùng khiến cho toàn bộ thiên địa rung chuyển chính là nhằm vào hắn mà đến.
Mà chính hắn cũng muốn tặng thứ gì đó cho nàng, nhưng...trên người hắn cũng không có vật gì quý giá, bây giờ theo hắn quý nhất e là chỉ có chiếc tháp này mà thôi!
Cơ Nguyệt gật đầu một cái, nàng cũng không quan tâm chuyện này, vì đồ của hắn cũng chính là của nàng mà thôi! Cần gì phân chia? Thân ảnh vừa động liền biến mất.
Trần Vũ cũng không quan tâm nàng làm gì, vì thực lực của nàng hơn hắn không biết bao nhiêu lần, với lại trong đây làm gì có nguy hiểm?
- Sư phụ, sao người không tố trọng lại thân thể cho mình?
Hắn thấy sư phụ mình thần thông như vậy mà vẫn còn dưới dạng linh hồn thì thấy kỳ lạ.
- Không phải ta không muốn mà là còn thiếu một thứ mới có thể tố trọng lại thân thể chính mình, đó là Huyền Huyết Linh Chi, về sau phải dựa vào ngươi tìm kiếm rồi!
Tháp lão thở dài một chút.
- Sư phụ yên tâm, ta sẽ ra ngoài tìm kiếm một phen, đến khi tìm được sẽ giúp sư phụ người tố trọng lại thân thể!
- Tốt!
Tháp Lão im lặng một chút thì liền lên tiếng:
- Bây giờ ngươi bắt đầu tu Tiên là được rồi!
Sắc mặt Trần Vũ lâm vào trầm tư, nữa muốn nữa không, tuy hắn chỉ đạt Ngưng Khí cảnh tầng một nhưng đối với hắn vô cùng quý. Đồng thời hắn cũng hiểu được chút ý nghĩa, nếu như không phế vỏ tu vi thì làm sao Tu Tiên được chứ!
Phá rồi lại lặp, đó mới có thể thành công!
Ánh mắt Trần Vũ dần trở nên sắc bén, giờ khắc này tâm tình hắn đột nhiên chuyển biến, dù dì hiện tại hắn cũng chỉ là một tên phế vật chi bằng đánh cược một lần xem sao.
Tháp Lão đứng một bên thấy sắc mặt Trần Vũ như vậy chỉ cười nhẹ một cái sau đó đợi hành động của hắn, đây cũng là một thử thách nếu mà Trần Vũ không phế đi tu vi của mình thì hắn thật không xứng làm đồ đệ của hắn.
- Dù gì lúc trước ta cũng từ thấp bước lên đến bước này, bây giờ có cơ duyên lớn, không lẽ ta lại không biết nắm bắt?
Hít sâu một hơi, Trần Vũ ngồi xổm xuống, vươn một tay hơi run run đánh mạnh vào đan điền của mình.
Phốc!
Trong lúc nhất thời, thân thể hắn nhận lấy tàn phá không thể tưởng tượng, gân mạch trong cơ thể đứt gãy rất nhiều nơi, ngay cả nội tạng cũng bị tổn thương không nhẹ.
Theo chân khí bản mạng thoát ra ngoài, sinh cơ trong cơ thể Trần Vũ cũng bị xói mòn rất nhiều, khuôn mặt vốn hồng nhuận cũng trở nên tái nhợt vô cùng. Thậm chí là làn da cùng tóc trên người hắn với tốc độ có thể thấy được nhanh chóng lão hóa thành màu trắng.
- A!
Trần Vũ thống khổ gào lên, trên trán toát mồ hôi lạnh, thân thể không ngừng run rẩy.
Loại thống khổ này không phải người thường có thể chịu đựng, cũng chỉ có Trần Vũ tâm tính cứng cỏi vô cùng mới gắng gượng chịu đựng nỗi.
Ầm!
Đúng lúc này, Trần Vũ nhũn người ngã xuống đất, tu vi mấy năm mất hết trở thành một phế nhân.
Càng làm cho người ta sợ hãi chính là tóc đen trên đầu hắn biến thành màu bạc.
Ngay khoảnh khắc tu vi Trần Vũ mất hết, tại thời điểm này chiếc tháp tản ra một cỗ rung động đặc thù.
Dấu ấn màu máu bên ngoài tháp bắt đầu khởi động, một luồng sáng ngọc dung hợp với màu máu này, hóa thành một đoàn hư ảnh tiến vào sâu trong linh hồn Trần Vũ.
Roẹt Ầm!!!
Đột nhiên, U Minh Sơn Cốc sấm sét nổ lớn, thiên lôi màu tím cuồn cuộn nơi chân trời, khí thế kinh người.
Trong nháy mắt này, uy áp đáng sợ từ trời cao vô tận truyền đền. Thiên uy lẫm liệt, không phải sức người có thể chống lại.
Hơn nữa, phạm vi uy áp này bao phủ cực kỳ rộng lớn, trong nháy mắt bao phủ cả Huyền Thiên Đại Lục rộng lớn hàng tỷ dặm.
Đám võ giả thực lực hơi yếu kém cùng người thường cũng chẳng sao, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy trong thiên địa mơ hồ lóe lên lôi điện, cảm nhận được khí thế mênh mông cuồn cuộn trước đó chưa từng có, ngoài ra không có cảm thụ đặc biệt nào khác.
Nhưng đám đại thần thông thực lực cao cường thì thảm, đều phải chịu thiên uy đáng sợ kia.
- Chẳng lẽ là có người độ Đại Thiên Kiếp!
Từng đợt thần thức bồi hồi quanh quẩn trên Huyền Thiên đại lục. Đám cường giả Hoàng cấp trở lên. từng người kinh hãi không thôi, nhất tề phun ra một búng máu.
- Không có khả năng. Cho dù là độ Thiên Kiếp cũng không có uy năng như thế.
Ở phía đông Huyền Thiên Đại Lục, trên một tòa tháp chiêm tinh luôn luôn huy hoàng, một bóng hình xinh đẹp mông lung lơ lửng trời cao, từng điểm tinh quang bay quanh dáng người hoàn mỹ không tỳ vết của nàng, giống như là nữ thần tinh không.
- Trời giáng thiên kiếp, tất có dị số!
Một giọng nói như thanh âm của trời vang vọng trên tinh không, nữ tử bao phủ trong tinh quang thần bí kia thở dài sâu kín, cũng phun ra một búng máu.
- Trời giáng thiên kiếp, tắt có dị số!
- Trời giáng thiên kiếp, tất có dị số!
Tin tức này dùng một tốc độ khó tin truyền đi giữa các đại thần thông trên toàn Huyền Thiên Đại Lục.
Bởi vậy có thể thấy được địa vị của nữ tử tinh không thần bí kia.
Trừ bỏ những đại thần thông ra, Trần Vũ là võ giả bậc thấp duy nhất phải chịu uy áp khổng lồ này. Hoặc nói là người thường, bởi vì hắn đã mất đi tu vi.
Lôi điện cuồn cuộn trong thiên địa kia ở trong tầm nhìn của hắn so với người khác khuếch trương gắp trăm, ngàn lần.
Trần Vũ thậm chí nảy sinh một loại ảo giác, áp lực vô cùng khiến cho toàn bộ thiên địa rung chuyển chính là nhằm vào hắn mà đến.
/364
|