Rõ ràng lúc hắn khai mở động phủ có một lực lượng vô hình nào đó mà nàng không biết được.
- Ân! Đúng vậy, ta không phải võ giả như các ngươi!
Trần Vũ gật đầu đáp.
Nói thật hắn cũng không có gì dấu diếm, đây vốn không phải chuyện gì to tác, nó quá bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, hơn nữa hắn tin chắc rằng đối phương cũng không tin lời hắn nói.
Được hắn trả lời như vậy nàng cũng không dám hỏi nhiều nữa, nàng biết có một số thứ không nên hỏi thì tốt hơn.
Trần Vũ đi vào trước, Tiểu Bạch cũng đi theo, chui vào trong hang động, trên lưng còn cõng thêm một nữ tử cùng đi vào.
Vào động thì Trần Vũ cảm giác ấm áp hơn một chút.
- Cô nương, ngươi nghỉ ngơi một chút đi!
Trần Vũ nhìn sang nàng nói, hắn lấy viên Dạ Minh Châu ra chiếu sáng, Liễu Mộng Nhiên gật đầu nhảy xuống tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống.
- Cô nương, tại sao những người đó lại đòi bắt ngươi cho bằng được?
Trần Vũ có chút hiếu kỳ thuận miệng hỏi.
Liễu Mộng Nhiên nghe hắn hỏi thế, trầm ngâm một chút, thấy thế Trần Vũ nói:
- Nếu không tiện, thì không cần nói ra!
- Ân! Không phải, thật ra ta đến từ Liễu gia tại Hòa Bình Thành, Tử Thanh Sơn đó cũng ở đó, hắn nhiều năm liên tục sang hỏi cưới ta, nhưng ta một mực không chịu, nên hắn lần này muốn ra tay, làm gạo nấu thành cơm...
Nói đến đây nàng không dám nói nữa, hẳn nghe thế cũng hiểu phần nào đầu đuôi câu chuyện, xem ra lần này hắn không cứu lầm người!
- Được rồi, cô nương nghỉ ngơi một chút, lát nữa ta sẽ đào sâu vào trong cho an toàn!
Trần Vũ liền nhanh chóng nhập định, Tiểu Bạch nằm kế hắn, lấy bộ lông của mình bao phủ lấy hắn vào bên trong.
...
Nhưng lúc này hai người bọn họ cũng không biết tình cảnh của bọn họ càng thêm hung hiểm.
Trong khe núi rộng mấy chục thước có đám yêu thú màu đen đi đi lại lại, những yêu thú này giống như quân đội, xếp đặt chỉnh tề, số lượng khủng bố, hướng chúng đang đi thẳng về phía trước, trên đường đi phát ra âm thanh chít chít, lộ ra tiếng hét chói tai.
Mấy ngàn con yêu thú này chính là đám Hắc Âm Thử, ở giữa bầy Hắc Âm Thử có một con đặc biệt cao lớn, nó dài chừng ba mét, hai cọng râu dài của nó không ngừng chuyển động, đôi mắt tỏa ra hung quang đáng sợ.
Không cần đoán cũng biết nó là Hắc Âm Thử Vương, là yêu thú tam cấp sơ gai.
Chung quanh nó là mấy chục con Hắc Âm Thử cấp hai dài hai mét, mấy chục con Hắc Âm Thử này uy phong lẫm lẫm thủ hộ chung quanh Hắc Âm Thử Vương, trước và sau chính là một đám Hắc Âm Thử cấp một mở đường cùng cản phía sau.
Cách bầy Hắc Âm Thử phía trước không xa, một sơn động bị đá che khuất một nữa hiện ra, có một nam một nữ, nam đang ngồi tu luyện, nữ thì không hề chớp mắt nhìn qua nam kia, trong đôi mắt đẹp dịu dàng ngẫu nhiên hiện ra nét mê mang nồng đậm.
Hai người này không phải Trần Vũ cùng Liễu Mộng Nhiên sao?
- Đáng chết, đám chuột chết này lại kéo tới!
Trần Vũ từ trong nhập định tỉnh táo lại, thần thức hẳn thả ra dò xét thấy số lượng không khỏi rùng mình một cái, Tiểu Bạch kế bên cũng ngốc đầu dậy nhìn chằm chằm ra ngoài.
- Chẳng lẽ chúng ta phải tiếp tục chạy sao?
Liễu Mộng Nhiên sâu kín hỏi thăm.
- Không tiến lên chẳng lẽ chờ chết, nghe âm thanh thì chỉ sơn đám Hắc Âm Thử này chừng mấy ngàn con, chắc hẳn chúng đã dốc toàn bộ lực lượng rồi.
Trần Vũ bất đắc dĩ thở dài nói.
Liễu Mộng Nhiên nhìn ra cửa động, nàng cười thê mỹ.
- Có lẽ chúng ta khó thoát khỏi cái chết rồi.
Trần Vũ nhìn qua Liễu Mộng Nhiên nhìn thấy nụ cười tràn ngập thê lương của nàng, chỉ mỉm cười một cái.
Nhưng mà đúng vào lúc này Hắc Âm Thử đã tới gần bọn họ. Từng âm thanh chói tai làm cho bọn họ cảm thấy rất khó chịu.
Nghe được âm thanh này Liễu Mộng Nhiên co rúm người lại.
Trần Vũ làm ra động tác cấm âm, sau đó thả thần thức ra dò xét bên ngoài, hắn lười đối phó với số lượng đông như vậy.
Đáng tiếc Trần Vũ vẫn đánh giá thấp cảm ứng của Hắc Âm Thử, cặp râu của chúng khá nhập với mùi, từ khi đi qua đây chúng đã phát hiện ra bọn họ rồi.
- Xem ra chỉ có thể dọn sạch bọn chúng!
Trần Vũ phát hiện đã có Hắc Âm Thử đang di chuyển hòn đá, nói nhỏ.
- Công tử ngươi tin rằng sẽ giết được hết bọn chúng sao!
Liễu Mộng Nhiên cười đắng nói.
- Tuy không giết hết nhưng cũng gần hết đám này!
Hắn tự tinh nói, hắn kiểm kê thử trong túi, liền thấy còn hơn bốn mươi tấm Hỏa Diễm Phù, nhưng hắn cũng không sợ, từ đầu đến cuối hắn chưa sử dụng bao nhiêu thực lực cả.
Nàng nghe hắn nói với giọng tự tinh như vậy cũng có phần hiếu kỳ với nam nhân trước mặt mình, đến như vậy mà hắn vẫn còn không sợ sao, chẳng lẽ dựa vào con yêu thú tam cấp này.
- Ân! Đúng vậy, ta không phải võ giả như các ngươi!
Trần Vũ gật đầu đáp.
Nói thật hắn cũng không có gì dấu diếm, đây vốn không phải chuyện gì to tác, nó quá bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, hơn nữa hắn tin chắc rằng đối phương cũng không tin lời hắn nói.
Được hắn trả lời như vậy nàng cũng không dám hỏi nhiều nữa, nàng biết có một số thứ không nên hỏi thì tốt hơn.
Trần Vũ đi vào trước, Tiểu Bạch cũng đi theo, chui vào trong hang động, trên lưng còn cõng thêm một nữ tử cùng đi vào.
Vào động thì Trần Vũ cảm giác ấm áp hơn một chút.
- Cô nương, ngươi nghỉ ngơi một chút đi!
Trần Vũ nhìn sang nàng nói, hắn lấy viên Dạ Minh Châu ra chiếu sáng, Liễu Mộng Nhiên gật đầu nhảy xuống tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống.
- Cô nương, tại sao những người đó lại đòi bắt ngươi cho bằng được?
Trần Vũ có chút hiếu kỳ thuận miệng hỏi.
Liễu Mộng Nhiên nghe hắn hỏi thế, trầm ngâm một chút, thấy thế Trần Vũ nói:
- Nếu không tiện, thì không cần nói ra!
- Ân! Không phải, thật ra ta đến từ Liễu gia tại Hòa Bình Thành, Tử Thanh Sơn đó cũng ở đó, hắn nhiều năm liên tục sang hỏi cưới ta, nhưng ta một mực không chịu, nên hắn lần này muốn ra tay, làm gạo nấu thành cơm...
Nói đến đây nàng không dám nói nữa, hẳn nghe thế cũng hiểu phần nào đầu đuôi câu chuyện, xem ra lần này hắn không cứu lầm người!
- Được rồi, cô nương nghỉ ngơi một chút, lát nữa ta sẽ đào sâu vào trong cho an toàn!
Trần Vũ liền nhanh chóng nhập định, Tiểu Bạch nằm kế hắn, lấy bộ lông của mình bao phủ lấy hắn vào bên trong.
...
Nhưng lúc này hai người bọn họ cũng không biết tình cảnh của bọn họ càng thêm hung hiểm.
Trong khe núi rộng mấy chục thước có đám yêu thú màu đen đi đi lại lại, những yêu thú này giống như quân đội, xếp đặt chỉnh tề, số lượng khủng bố, hướng chúng đang đi thẳng về phía trước, trên đường đi phát ra âm thanh chít chít, lộ ra tiếng hét chói tai.
Mấy ngàn con yêu thú này chính là đám Hắc Âm Thử, ở giữa bầy Hắc Âm Thử có một con đặc biệt cao lớn, nó dài chừng ba mét, hai cọng râu dài của nó không ngừng chuyển động, đôi mắt tỏa ra hung quang đáng sợ.
Không cần đoán cũng biết nó là Hắc Âm Thử Vương, là yêu thú tam cấp sơ gai.
Chung quanh nó là mấy chục con Hắc Âm Thử cấp hai dài hai mét, mấy chục con Hắc Âm Thử này uy phong lẫm lẫm thủ hộ chung quanh Hắc Âm Thử Vương, trước và sau chính là một đám Hắc Âm Thử cấp một mở đường cùng cản phía sau.
Cách bầy Hắc Âm Thử phía trước không xa, một sơn động bị đá che khuất một nữa hiện ra, có một nam một nữ, nam đang ngồi tu luyện, nữ thì không hề chớp mắt nhìn qua nam kia, trong đôi mắt đẹp dịu dàng ngẫu nhiên hiện ra nét mê mang nồng đậm.
Hai người này không phải Trần Vũ cùng Liễu Mộng Nhiên sao?
- Đáng chết, đám chuột chết này lại kéo tới!
Trần Vũ từ trong nhập định tỉnh táo lại, thần thức hẳn thả ra dò xét thấy số lượng không khỏi rùng mình một cái, Tiểu Bạch kế bên cũng ngốc đầu dậy nhìn chằm chằm ra ngoài.
- Chẳng lẽ chúng ta phải tiếp tục chạy sao?
Liễu Mộng Nhiên sâu kín hỏi thăm.
- Không tiến lên chẳng lẽ chờ chết, nghe âm thanh thì chỉ sơn đám Hắc Âm Thử này chừng mấy ngàn con, chắc hẳn chúng đã dốc toàn bộ lực lượng rồi.
Trần Vũ bất đắc dĩ thở dài nói.
Liễu Mộng Nhiên nhìn ra cửa động, nàng cười thê mỹ.
- Có lẽ chúng ta khó thoát khỏi cái chết rồi.
Trần Vũ nhìn qua Liễu Mộng Nhiên nhìn thấy nụ cười tràn ngập thê lương của nàng, chỉ mỉm cười một cái.
Nhưng mà đúng vào lúc này Hắc Âm Thử đã tới gần bọn họ. Từng âm thanh chói tai làm cho bọn họ cảm thấy rất khó chịu.
Nghe được âm thanh này Liễu Mộng Nhiên co rúm người lại.
Trần Vũ làm ra động tác cấm âm, sau đó thả thần thức ra dò xét bên ngoài, hắn lười đối phó với số lượng đông như vậy.
Đáng tiếc Trần Vũ vẫn đánh giá thấp cảm ứng của Hắc Âm Thử, cặp râu của chúng khá nhập với mùi, từ khi đi qua đây chúng đã phát hiện ra bọn họ rồi.
- Xem ra chỉ có thể dọn sạch bọn chúng!
Trần Vũ phát hiện đã có Hắc Âm Thử đang di chuyển hòn đá, nói nhỏ.
- Công tử ngươi tin rằng sẽ giết được hết bọn chúng sao!
Liễu Mộng Nhiên cười đắng nói.
- Tuy không giết hết nhưng cũng gần hết đám này!
Hắn tự tinh nói, hắn kiểm kê thử trong túi, liền thấy còn hơn bốn mươi tấm Hỏa Diễm Phù, nhưng hắn cũng không sợ, từ đầu đến cuối hắn chưa sử dụng bao nhiêu thực lực cả.
Nàng nghe hắn nói với giọng tự tinh như vậy cũng có phần hiếu kỳ với nam nhân trước mặt mình, đến như vậy mà hắn vẫn còn không sợ sao, chẳng lẽ dựa vào con yêu thú tam cấp này.
/364
|