Đối phương vừa mới gửi đến một tấm hình giường chiếu để lên mặt thì tin nhắn ân ái của Tưởng Nhất Minh cũng được gửi đến đúng giờ, Trì Ý nhìn tin nhắn, cũng trả lời lại như bình thường: Em cũng nhớ anh.
Thật lâu sau đó mới đứng lên, không biết có phải ngồi lâu hay không mà lúc đứng dậy, quang cảnh trước mắt đều biến thành màu đen. Nhắm mắt đợi vài giây, sau khi cảm giác khó chịu kia biến mất, cô lại quên mất mình định làm gì.
Đứng trước bàn ngơ ngác một lát rồi xoay người rút bao thuốc từ dưới gối, vừa tan học các bạn cùng phòng đã về nhà, cô không cần lén lút nữa nên châm lửa và bắt đầu hút.
Cô và Tưởng Nhất Minh ở bên nhau, tính một chút cũng đã 4 năm, từ cấp hai đến giờ. Cái gọi là “Bảy năm ngứa ngày" cũng đã qua được một nửa, hắn muốn nɠɵạı ŧìиɦ cũng được đi.
Chỉ là…
Trì Ý mở điện thoại nhìn dãy số vừa gửi tin nhắn cho mình, dãy số này cô nhìn không quen lắm, nhưng cũng tìm kiếm trên Wechat thì lại hiện ra một chân dung rất quen thuộc, là Lương Tịnh lớp kế bên.
Lương Tịnh với Trì Ý có xích mích, cũng không phải ngày một ngày hai.
Từ những ngày đầu, chỉ cần hoạt động có Trì Ý tham gia Lương Tịnh cũng sẽ báo danh. Cô ta tham gia cũng không sao, nhưng lại luôn không biết mệt mà đến làm phiền Trì Ý, có phải cô đã vô ý đắc tội với Lương Tịnh không nhỉ?
Sau này Trì Ý mới biết được, Lương Tịnh có địch ý với mình đơn giản là do bọn nam sinh trong ban của bọn họ có bình luận một câu nhàm chán: Lương Tịnh xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng vẫn kém hơn Trì Ý lớp bên cạnh.
Nồi từ trên trời rơi xuống, Trì Ý cũng rất bất đắc dĩ, còn nhớ Tưởng Nhất Minh có khi còn an ủi cô: Tức giận với loại người này làm gì, làm ảnh hưởng đến thân thể thì không đáng.
Bây giờ nghĩ lại thì thật buồn cười, loại người nào? Loại có thể lên giường với hắn sao?
Trong phòng không bật đèn, màu đỏ tươi từ đầu thuốc khi ẩn khi hiện, Trì Ý thở ra ngụm thuốc cuối cùng, sau đó dập lửa trên bàn, cứ như vậy nhìn tàn lửa dần dần biến mất cho đến khi làm đỏ cả ngón tay giữa của cô.
Đứng dậy dọn sạch dấu vết trong phòng, lại mở cửa sổ cho thoáng khí. Lúc này cũng không tính là sớm nữa, ngày nghỉ lễ người trong trường ít hẳn đi, ký túc xá cũng không còn nhiều người đi lại.
Trì Ý dựa vào cửa sổ nhìn xuống lầu, cô cũng không biết mình đang xem cái gì, cô thường xuyên có trạng thái như vậy, vứt bỏ mọi thứ không suy nghĩ bất cứ điều gì.
Vì vậy nên trong lúc lơ đãng nhìn thấy bóng người dưới lầu cô có chút ngạc nhiên.
Người kia cũng thấy cô, thậm chí tầm mắt còn dừng lại trên mặt cô vài giây, nhưng cũng chỉ là vài giây thôi, lúc sau người đó ôm cô gái bên cạnh rời đi.
Trì Ý nhìn theo hướng hắn đi một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt rồi đóng cửa sổ, xoay người theo bản năng vân vê đầu ngón tay ẩm ướt, dính dính.
Cô biết người vừa rồi, là người “anh em" mà Tưởng Nhất Minh thường nhắc đến.
Đi thật xa khỏi ký túc xá, Tần Tranh vẫn đang thất thần, Tần Ninh nhịn không được trợn mắt với anh, tức giận nhéo Tần Tranh một cái: “Anh, em đang nói chuyện với anh đấy, tập trung chút được không?”
Lúc này Tần Tranh mới hồi thần lại, mí mắt nhẹ nâng lên, bất cần nói: “Anh hỏi tật xấu này của em khi nào mới chịu sửa đây?”
Tần Ninh trợn mắt đáp lại anh: “Quản nhiều quá! Anh đó, lần sau tới ký túc xá nữ cũng đừng có kéo em theo, anh…”
Tần Ninh dừng lại một chút, một lúc sau mới ra vẻ lơ đãng trêu chọc: “Anh cũng già rồi, thừa dịp còn chưa tốt nghiệp mau tìm bạn gái đi, nếu không chờ đến khi tốt nghiệp lại bị người ta cười chết.”
Lần này Tần Tranh cũng không buồn nâng mí mắt, trực tiếp nở nụ cười không rõ ràng với cô, cười mà Tần Ninh trong lòng không khỏi bồn chồn, xong rồi xong rồi, đây là vẫn còn nhớ đến người kia rồi.
Lại đi một lát, Tần Ninh rốt cuộc không nhịn được, mở miệng nhắc nhở: “Anh, người ta có bạn trai rồi.” Không chỉ có bạn trai, mà người bạn trai đó còn là bạn cùng phòng với anh mình.
Trần Tranh không nhịn được cười: “Vậy thì sao?”
Tần Ninh bị câu này của anh làm cho á khẩu không biết trả lời thế nào, thật là lợi hại, thích ai không thích, lại đi thích người đã có chủ.
Ho nhẹ một tiếng, Tần Ninh cân nhắc tìm từ: “Này...đào góc tường nhà người khác là không được đâu.”
Đào góc tường? Tần Tranh cười, vậy thì anh càng phải đào mới được.
Lúc Tần Tranh quay lại ký túc xá, đèn trong phòng còn mở, vừa rồi anh vội ra ngoài quên tắt, bây giờ đã trở về thì không hiểu vì sao lại tắt đi.
Châm điếu thuốc rồi tựa lên tường, ngước mắt nhìn đến tấm ảnh trên bàn Tưởng Nhất Minh chụp chung với Trí Ý, đồng phục xanh trắng, gương mặt ngây ngô, như đang tuyên bố thời thanh xuân tươi đẹp chỉ thuộc về hai người họ.
Mãi đến khi Tần Tranh hút xong một điếu thuốc mới thu hồi tầm mắt, sau đó nhớ lại lần đầu mình nhìn thấy tấm ảnh kia.
Từ ngày anh chuyển vào ở ký túc xá, tấm ảnh bọn họ chụp chung đã được Tưởng Nhất Minh đặt ở đó.
Rất bắt mắt, cũng rất khoe khoang.
Vô hình chung người con gái tên Trí Ý trở thành đề tài khoe khoang hàng ngày của Tưởng Nhất Minh, từng có một khoảng thời gian dài, cô gái đó là đề tài duy nhất của phòng anh sau khi tắt đèn.
Tần Tranh rất ít khi tham gia nói chuyện, lúc nghe thấy bọn họ dùng những từ ô ngôn uế ngữ, anh chỉ cảm thấy buồn cười, cô gái kia có biết không? Biết chính mình đã gặp phải một tên rác rưởi.
/71
|