Kiều Dũng xem như đã thành công dẫn mọi người của đội thuyền trở về nhà.
Nếu nói nghiêm túc thì gã cũng không tính là đã vi phạm lời hứa.
Nhưng Kiều Dũng nghĩ rằng lúc trước gã từng nói sẽ một mình gánh chịu mọi hậu quả, kết quả là gã quả thực đã gánh chịu hậu quả nhưng không phải là tất cả.
Tuy các huynh đệ thủ hạ không phải vào tù, nhưng lại không nhận được phần thưởng xứng đáng, chưa kể đến những người tàn tật hay mất việc.
Mà bản thân Kiều Dũng, tuy gã bị bỏ tù nhưng lại được thả ra, người nhà bình an vô sự, gia tài vẫn còn đó.
Vì thế, trong lòng gã lúc nào cũng như bị kim châm, khó có thể thấy bình an trong cuộc sống hàng ngày được.
Dù Kiều Dũng chỉ nói “góp chút sức mọn” nhưng cũng không phải như vậy.
Kế Duyên và lão ăn mày có thể nhìn ra một chút từ hiện trạng của Kiều gia.
Nơi đây không những xuất ra vàng bạc, mà Kiều gia vốn dĩ có rất nhiều ruộng đất thì hiện giờ cũng đã bán đi hơn phân nửa.
Mặc dù bây giờ Kiều gia không đến mức nghèo đói nhưng chẳng thể nào bằng với lúc trước được ăn ngon mặc đẹp, mà phải sống dựa vào lao động tay chân.
Hiểu rõ quá trình của Kiều Dũng cũng đã giải thích được quá trình của Đại Tú.
Nói tóm lại, tuy Hoàng đế Đại Tú cũng khao khát đạt được tiên đan nhưng cũng không đến mức bảo thủ, không chịu nghe lời khuyên can.
Về mấy chuyện cầu tiên đan như thế này, nếu phỏng theo cách làm của hoàng đế Đại Trinh trước kia, thì đó chính là làm xằng làm bậy vì tiên đạo quá hư vô mờ mịt.
Nhưng ở Đại Tú lại có Thiên Sư Xử, đa số dân chúng không hiểu chuyện nhưng tầng lớp quyền quý vẫn hiểu một chút về tiên đạo.
Ít nhất bọn họ vẫn lý giải được trên đời thực sự có thần tiên với thủ đoạn thông thiên.
Vì vậy, việc cầu tiên đan không phải là mơ mộng hão huyền.
Lúc này, lão bộc Kiều Đức của Kiều gia đi từ bên ngoài vào phòng khách, nói.
“Lão gia, phu nhân nói cơm tối đã chuẩn bị xong, hỏi ngài có thể dùng cơm chưa ạ?”
Nghe vậy, Kiều Dũng nhìn Kế Duyên và lão ăn mày.
“Kế tiên trưởng, Lỗ tiên trưởng, chúng ta dùng bữa tối nhé?”
Lão ăn mày cười cười.
“Khà khà, lão ăn mày chờ lời này của ngươi từ sớm rồi.
Ta và Kế tiên sinh đã nhiều ngày không ăn uống, sớm đã đói tới mức ngực dán vào sau lưng rồi đây...!”
“Ặc...!A Đức, nhanh dọn cơm, nhanh dọn cơm, thiện đường chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi, xong rồi, đã dọn xong rồi ạ.
Ta đi qua nhà bếp một chuyến trước, lão gia có thể mời hai vị tiên trưởng qua!”
Nói xong, lão bộc Kiều Đức chắp tay với Kế Duyên và lão ăn mày, lui về phía sau mấy bước rồi mới quay người rời đi.
Kế Duyên như có điều suy nghĩ nhìn gia phó duy nhất của Kiều gia vừa đi, mơ hồ có thể nhìn thấy trên thân Kiều Đức có huyết khí cực kỳ sung mãn.
Ánh mắt hắn chuyển sang lão ăn mày, phát hiện ra lão cũng đang nhìn ông già kia.
Sau đó, lão ăn mày quay sang đối mắt với Kế Duyên.
Hai người nhìn nhau khẽ cười, đều không nói gì cả.
“Hai vị tiên trưởng, mời, mời đi theo ta tới thiện đường!”
Kiều Dứng đã đứng lên, đưa tay mời ngay tại cửa ra vào.
Sau một lát, trong thiện đường Kiều gia, già trẻ lớn bé trong nhà họ Kiều và hai vị khách là Kế Duyên cùng lão ăn mày đều đang ngồi xuống trước bàn tròn.
Chỉ có một người duy nhất đang đứng là lão bộc Kiều Đức.
Lão ăn mày đảo mắt qua thiện đường, có thể nhìn thấy một ít mạng nhện vẫn còn lưu lại.
Còn Kế Duyên dùng cái mũi thính của mình ngửi ra được, ngoại trừ mùi thơm của đồ ăn, nơi đây còn có mùi bụi khí ẩm ướt mà bình thường chỉ xuất hiện sau khi quét dọn xong.
Xem ra thiện đường này thật lâu rồi không được sử dụng, lần này mới đặc biệt lau dọn một lượt đấy.
Trên bàn tròn, tổng cộng có mười món ăn.
Không ít món rau quả mới lạ, nhưng bắt mắt nhất chính là nồi cá kho rất lớn và hai khay bạch trảm kê (một món gà luộc kiểu Quảng Đông).
Ngoài ra còn có đậu phộng, củ cải trắng khô các loại cho đủ số lượng, cộng thêm một bầu rượu.
Đây chính là bữa tối mà Kiều gia chiêu đãi hai người.
Mọi người trên bàn đều để ý Kế Duyên và lão ăn mày, không ai động đũa.
Kiều phu nhân và người con trai trưởng Kiều gia còn có thể nhìn thẳng về phía trước, nhưng hai đứa con nít còn nhỏ tuổi thì đã nhìn chằm chằm vào hai khay thịt gà kia rồi.
Kiều Dũng tự mình rót đầy hai chén rượu mời Kế Duyên và lão ăn mày, khách khí nói.
“Mời hai vị tiên trưởng dùng bữa! Các ngài có thể đến Kiều gia chúng ta đã là phúc phận của Kiều gia rồi!”
Kế Duyên nhìn lão ăn mày.
“Ừ, Lỗ lão tiên sinh, không phải ngươi đói đến nỗi bụng dán vào lưng rồi à, mời dùng nào.”
“Khà khà khà, lão ăn mày ta không khách khí nhé! Chậc chậc chậc, lão ăn mày thích hai khay thịt gà này nhất đấy!”
Tất nhiên lão ăn mày sẽ không câu nệ.
Dưới ánh mắt mong chờ của hai đứa nhỏ, lão gắp một cái phao câu gà vào chén mình, rồi lại gắp thêm một cái đưa tới trước mặt Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, đây là đồ tốt nè.
Trên phố phường tục xưng là thịt của đuôi phượng.
Đây là cho ngài.”
Kế Duyên liên tục khoát tay.
“Không cần không cần, quân tử không đoạt đồ ngon của người khác.
Lỗ lão tiên sinh cứ ăn đi.
Kế mỗ không ăn đâu.”
Nói xong, Kế Duyên vươn đũa gắp vài miếng rau trong chén canh bỏ vào miệng, nhấm nuốt vị ngon tươi mới của món ăn.
Hiển nhiên, nước canh này được nấu từ nước luộc gà, cực kỳ ngon miệng.
“Mọi người ăn đi, chiêu đãi khách thì làm gì có đạo lý chủ nhà chỉ ngồi nhìn chứ.”
Kế Duyên vừa nói vừa gắp hai cái đùi gà bỏ vào trong chén của hai đứa nhỏ.
Hai đứa lập tức nhìn Kiều Dũng, thấy người sau gật đầu mới lộ ra vẻ vui mừng, lập tức cầm lấy đùi gà chấm nước tương rồi bắt đầu gặm.
“Đúng rồi, chúng ta cũng ăn đi, chúng ta cũng ăn đi.”
Kiều Dũng lên tiếng, đám người Kiều gia cũng động đũa.
Bầu không khí trong thiện đường rất nhanh đã sôi nổi hẳn lên.
Tiếng cười nói của hài tử lại càng làm cho nơi này có sinh khí hơn.
...
Nửa đêm, người nhà họ Kiều đã đi nghỉ.
Kế Duyên và lão ăn mày ngồi ở bàn đá trước tiểu viện của một gian phòng.
Một người ngẩng đầu ngắm trăng, một người nhắm mắt dưỡng thần.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo; tuy Kiều gia đã xuống dốc nhưng tòa nhà này vẫn không tệ, sắp xếp một gian phòng cũng không thành vấn đề.
Khi trời đã về khuya, Kế Duyên không ngắm trăng nữa, mà lão ăn mày cũng mở mắt, hai người nhìn nhau cười.
Một làn gió nhẹ thổi qua, trước bàn đã không còn thân ảnh của hai vị Tiên nhân nữa rồi.
Ở một hẻm nhỏ đằng sau phủ đệ Kiều gia, giờ phút này Kiều Đức như một con cú đêm nhẹ nhàng nhảy ra khỏi tường viện, sau đó đáp xuống ngõ hẻm.
Mũi chân vừa chạm đất, thân thể đã cong nhẹ xuống.
Cả quá trình này không phát ra một tiếng động nào.
“Khinh công tốt thật!”
Thanh âm công chính bình thản vang lên khiến cho Kiều Đức vốn tự cho là thần không biết quỷ không hay lại càng hoảng sợ.
Lão xoay người sang chỗ khác, phát hiện ra Kế Duyên và lão ăn mày đang đứng bên cạnh tường viện Kiều gia.
Ánh trăng chiếu lên hai người làm cho Kiều Đức có thể nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Kế Duyên và lão ăn mày.
“Kế mỗ rất tò mò.
Nếu sau khi đại hội Tiên Du diễn ra, nếu ta và Lỗ lão tiên sinh không đến thì Kiều gia sẽ như thế nào? Không biết Kiều Đức ngươi sẽ tự xử như thế nào?”
Sắc mặt của ông lão lo lắng không yên, sau khi thay đổi nét mặt mấy lần mới ngẩng đầu cắn răng nói.
“Ta không biết thời hạn diễn ra của đại hội Tiên Du, chỉ biết là, nếu sang mùa thu năm sau mà tiên nhân không đến thì Kiều Đức ta cũng phải liều mạng hộ tống một nhà lão gia rời khỏi kinh đô.
Chân trời gốc biển đều có chỗ đặt chân!”
Lão ăn mày cười khặc khặc, nói.
“Không nghĩ rằng ngươi lại là tên mật thám hai mang, xem như cũng có chút nghĩa khí.”
Kiều Đức lắc đầu.
“Tiên trưởng quá khen.
Kiều Đức ta dù tự nhận chưa từng làm tổn hại đến Kiều gia, nhưng nói cho cùng thì ta vẫn bất trung với lão gia.”
“Hừ, vốn không phải người của Kiều gia thì sao lại nói bất trung? Ngươi muốn đi đâu? Thiên Sư Xử? Chút tài mọn đó còn muốn giấu giếm ta và Kế tiên sinh à?”
Lão ăn mày cười lạnh hỏi.
Ngón tay lão vẽ ra, trong ngực Kiều Đức bay ra một cái túi thơm, dùng ngón tay nhéo nhéo thì có thể đoán bên trong là một đạo phù.
Kiều Đức cũng không giấu giếm.
“Hai vị đúng là cao nhân chân chính.
Ta chưa từng nói dối.
Lần này quả thực ta đang tới Thiên Sư Xử.
Lão gia hưởng an nhàn ở nhà, nhìn như không có việc gì nhưng làm sao có thể không quan tâm được, chỉ là chuyển từ chỗ sáng vào chỗ tối mà thôi, nhưng xác thực là không làm chuyện gì có hại cả.”
Kế Duyên khẽ gật đầu.
“Quả thực như thế.
Nhưng nếu mùa thu sang năm chúng ta không tới đây thì không biết sẽ như thế nào...”
Cảm thán một câu, Kế Duyên mới nói với Kiều Đức.
“Ngươi đi đi, nên làm cái gì thì làm cái đó.”
Kiều Đức sững sờ.
“Ách, hai vị tiên trưởng.
.
.”
Lão ăn mày tức giận nói.
“Chúng ta tất nhiên là về nghỉ ngơi rồi.
Mấy ngày mấy đêm không ăn không ngủ.
Giờ mới ăn được một bữa no, vẫn còn chưa được ngủ đây này.
Nếu không phải vì cái thằng ranh con nhà ngươi, lão ăn mày ta đã đi ngủ sớm rồi!”
“Ha ha ha, Kế mỗ biết rồi nhé.
Lỗ lão tiên sinh chỉ cần hai cái phao câu, một cái đầu gà, thêm nửa bát canh và mấy dĩa đồ ăn.
Lần sau Kế mỗ xem đây là tiêu chuẩn mời ngươi ăn cơm nhé.”
“Ngươi ngươi ngươi, Kế Duyên, sao ngươi có thể nói vậy chứ?”
“Ha ha ha ha ha.
.
.”
Tiếng cười vẫn vang vọng bên tai nhưng Kiều Đức phát hiện ra thân hình Kế Duyên và lão ăn mày ở trước mắt càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất.
Lão ra sức dụi hai mắt nhưng khi nhìn quanh một vòng, xác thực đã không còn ai nữa.
Do dự một hồi lâu, Kiều Đức tiếp tục bước nhanh rời đi, hướng về phía Thiên Sư Xử ở Kinh thành.
...
Sáng sớm ngày thứ hai, Kiều Dũng dậy thật sớm.
Gã dĩ nhiên sẽ không đi bán đồ ăn vào ngày hôm nay rồi, thay vào đó là dẫn Kế Duyên và lão ăn mày đến thẳng Thiên Sư Xử.
Là một nơi cực kỳ trọng yếu của Đại Tú, Thiên Sư Xử nằm ở vị trí tấc đất tấc vàng giữa hoàng thành, ngay bên cạnh hoàng cung.
Khác với các Thiên Sư Xử bí ẩn ở các nơi khác, Thiên Sư Xử ở kinh thành rất tráng lệ, muốn có bao nhiêu khí phái thì sẽ có bấy nhiêu khí phái.
Một mặt, dù sao đi nữa thì dân chúng cũng không thể đi đến bên cạnh hoàng cung; một mặt khác cũng bởi vì hoàng đế sẽ ngẫu nhiên tới đây, không thể xây dựng quá sơ sài được, đúng không nào?
Ở ngoài cửa Thiên Sư Xử có vài tên thị vệ đang đứng gác.
Thấy Kiều Dũng và hai người sau lưng đang đi thẳng về phía này, bọn họ đều nhao nhao đề phòng.
“Đứng lại! Các ngươi đang làm gì? Có biết nơi này không để cho dân chúng tùy tiện tới gần không, mau mau lùi lại!”
Kiều Dũng vội vàng ngừng bước, chắp tay hành lễ với bọn họ.
“Hai vị lang quan giữ cửa, tại hạ vốn là Đô đốc Kiều Dũng của Tây trấn thủy sư thuộc triều đình chúng ta, kiêm nhiệm Tổng lĩnh giám Chính sử của đội thuyền đi Đông Hải tìm tiên nhân.
Năm đó, ta từng nói có tiên nhân chỉ điểm cho đội thuyền quay về.
Bây giờ tiên nhân đã đến đúng hẹn nên ta đặc biệt mời hai vị tiên trưởng đến Thiên Sư Xử gặp Quốc sư đại nhân!”
“Kiều Dũng!?” “Đô đốc Tây trấn thủy sư?”
“Hình như là có người như vậy!”
“Hai vị sau lưng là tiên nhân?”
Thiên Sư Xử có vô số kỳ nhân dị sĩ nhưng không có nhiều người đủ tư cách gọi là “tiên nhân”.
Mặt khác, “tiên sư” chính là kính ngữ của phía quan lại hay gọi nhóm kỳ nhân dị sĩ này, không ít người gọi là Pháp sư còn hợp hơn một chút.
“Chỉ là Quốc sư đại nhân không có ở Thiên Sư Xử.
Mấy vị ngày mai lại đến được không?”
Kế Duyên cười cười.
“Kế mỗ biết Quốc sư kia đang cùng với hoàng đế Đại Tú ở tại miếu Thành hoàng của Kinh đô đấy.”
“Hả?”
Mấy tên thị vệ lập tức đề phòng; nhưng chưa đợi bọn họ quát hỏi cái gì, Kế Duyên đã hỏi lão ăn mày một câu.
“Lỗ lão tiên sinh, ngươi cảm thấy chúng ta nên làm gì?”
“Khà khà, đi tới đi lui phiền phức quá, hay là mau dùng chút biện pháp xử lý đi.”
Trước khi đến đây, Kế Duyên và lão ăn mày đã quyết định rồi.
Chuyện lần này có thể sẽ phải làm ồn ào một chút,
Lão ăn mày vừa nói vừa vận chuyển pháp lực quanh thân, vươn tay chỉ trời chỉ đất, sau đó viết linh văn vào trong lòng bàn tay trái.
Một giây sau, lão vỗ nhẹ xuống mặt đất, tập trung mười hai lần tinh thần, nói.
“Thành Hoàng chính thần kinh đô Đại Tú, mau mau tới đây!”
“Bịch...”
Như có một gợn sóng nhộn nhạo mở ra, một làn khói xanh cùng cơn gió lốc yếu ớt dần hiển hiện trước người lão ăn mày.
Người đến mặc áo đen, đầu đội mũ đen, sau lưng thần quang rạng rỡ, nhưng vẻ mặt cực kỳ kinh hãi.
Thành Hoàng kinh đô Đại Tú trừng mắt, miệng há hốc, khó có thể tin nhìn về phía Kế Duyên và lão ăn mày.
/545
|