Dịch: Lười biếng giả
Biên: Vong Mạng
***
Đến tận giữa trưa, Ngụy Vô Úy mới tỉnh lại, nằm trên giường thư giãn thả lỏng cái lưng mệt mỏi.
"A A ~~~ thoải mái a! Sống rồi!"
Gã cử động tay phải một chút, mặc dù cánh tay chưa đủ linh hoạt nhưng đã có thể tự do cầm nắm, có vẻ như vết thương chỉ ảnh hưởng đến việc vận hành chân khí chứ các mặt khác ảnh hưởng lại không nhiều, ít nhất có thể tự cầm đũa ăn cơm.
Rửa mặt xong, gã rời khỏi phòng xuống lầu ăn cơm. Ngụy Vô Úy xong xuôi công việc mới đi tới đại lao của huyện Ninh An.
Đại lao huyện Ninh An chỉ cách sảnh lớn công đường mấy chục bước chân. Hiện tại, tất cả các bộ khoái đều đang tụ tập ở đây. Huyện úy Chu Ngôn Húc đang tự mình tọa trấn, hai vị hộ vệ cao thủ của Ngụy gia sau khi xử lý tạm thương tích bản thân cũng đang thủ hộ ở đây.
Lúc Ngụy Vô Úy vừa đến đại lao, Chu Ngôn Húc đã được một nha dịch thông báo ngay, y cười khổ một tiếng rồi ra tiếp đón vị Ngụy gia chủ này.
“Ngụy gia chủ, ngươi cũng là hại toàn bộ nha dịch huyện Ninh An từ trên xuống dưới cực khổ vất vả a, bản thân ta đã phải thức trắng đêm chưa ngủ rồi đó!!”
Trong cả hệ thống quan sai huyện Ninh An, Chu Ngôn Húc chắc chắn là đệ nhất cao thủ, dù tính rộng ra giang hồ cả huyện cũng đứng thứ hai.
Chu Ngôn Húc luyện Quân Thể Sát Quyền, lúc đánh giết thì không cố kỵ nhiều như đám người giang hồ, sẵn sàng chịu thương tích để lấy mạng địch, phải nhiều tên võ giả nhị lưu bình thường mới đối phó nổi. Còn đám nha sai còn lại thì cùi bắp, đa phần chỉ tính là tráng hán có luyện qua chút võ vẽ. Người võ công cao nhất cũng mới chỉ đạt tiêu chuẩn Tam lưu võ giả, còn phần lớn chỉ có thể xem như thanh niên đàn ông có luyện qua chút kỹ thuật luyện thể mà thôi.
Ngụy Vô Úy thấy vậy liền vội vàng chắp tay cáo lỗi.
“Chu Huyện úy vất vả, các vị công sai vất vả. Giữa đường Ngụy mỗ bị tập kích nên thật sự cũng bất đắc dĩ mới phải chạy tới nhờ hỗ trợ. Ta chỉ hận sức mình trói gà không chặt, nếu không cũng nguyện đi gác đêm cùng anh em nha sai..
Chu Ngôn Húc khoát tay nói.
“Không sao, ta hiểu rõ sự tình, việc này không thuộc bổn phận của Ngụy gia, ta chỉ là đang thuận miệng than thở thôi, khiến Ngụy gia chủ chê cười rồi.”
“Không dám, không dám. Ta đã đi trà lâu bên ngoài miếu Thành Hoàng đặt sẵn nhiều món, chờ chút sẽ có tiểu nhị của đưa tới, coi như ta mời Huyện Úy đại nhân cùng chư vị công sai!”
“Tốt, Ngụy gia chủ thật có lòng.”
Khách sáo đưa đẩy một hồi, Ngụy Vô Úy mới cùng Chu Huyện úy đi tới phòng giam để xem xét mấy phạm nhân.
Mấy tù nhân là bị điểm Đại Huyệt và Huyệt Câm, hạ thêm Công Môn Ma Tý Tán (*), lại có xích sắt khóa chân khóa tay treo ngược lên. Miệng còn bị nhét miếng gỗ chống cắn lưỡi. Ngụy Vô Úy nhìn thôi cũng thấy ái ngại thay, cũng hiểu là mấy tên tù này sẽ không làm nên trò trống gì nữa.
Bằng phỏng đoán của gã, khi thông tin lan ra sẽ không chỉ có người của Ngụy Gia, phủ Đức Thắng mà tám phần còn có người Phiền gia và vô số nhân sĩ võ lâm nhúng tay vào.
Nghĩ lại tối hôm qua, Ngụy Vô Úy cũng khá đắn đo. Thực tế là gã muốn giết sạch cả đám kia đi để bịt miệng. Lý do chính là vì lời đồn cơ duyên thần tiên nếu truyền đi sẽ mang đến cho Ngụy gia không ít sự phiền toái. Chỉ là vị cao thủ thần bí kia đến hỗ trợ khiến gã mới buông tay, ngoan ngoãn giao nộp đám hung thủ cho quan phủ.
Lam Ngọc ôn thuận trước ngực làm Ngụy Vô Úy nhớ đến những lời nói của gã mặc áo đen lúc tối qua, tuy khi ấy gã bịt mũi coi thường nhưng giờ lòng lại có chút ngứa ngáy.
Khi cùng Chu huyện úy đi ra khỏi đạo lao, Ngụy Vô Úy vô tình nhìn về phía lầu các của trường tư thục huyện.
“Hôm nay trường tư thục của quý huyện không giảng dạy ư?”
Ngụy Vô Úy thuận miệng hỏi một câu vì gã không nghe thấy tiếng đọc sách “chi chi hồ dã..” vang lên phía trường học.
“À, hôm nay là ngày hưu mộc, nên trường không dạy học!”
Chu huyện úy thuận miệng trả lời.
“Thì ra là vậy!”
Vừa nói ra câu này, Ngụy Vô Úy lập tức nghĩ tới điều gì. Ngày hôm qua, vị Huyện thừa từng nói với gã một chuyện, lúc đó gã cũng chưa để ý, giờ nhớ lại khiến gã cảm thấy kích động hỏi.
“Ách, Huyện úy đại nhân, không biết ngài có biết ở quý huyện ta có một người tên là Kế Duyên không?
Chu huyện úy nhìn gã có chút kỳ quái.
“Kế tiên sinh thì ta tự nhiên là biết. Ngụy gia chủ có giao tình với Kế tiên sinh?”
Nghe cách xưng hô của Chu Ngôn Húc, Ngụy Vô Úy cũng lập tức thay đổi thái độ, thận trọng đáp lời.
“Không dám gọi là có giao tình, ta cũng chưa từng gặp Kế tiên sinh nhưng đã nghe sự tình xích hồ lễ bái cầu cứu, cũng cảm thấy rất là thần kỳ. Hôm qua bận rộn không để ý đến, giờ mới nghĩ tới lại muốn gặp mặt vị kỳ nhân dị sĩ này!”
“Ngụy gia chủ muốn gặp Kế tiên sinh ư?” Chu huyện úy cười hỏi.
“Gặp thì có thể, nhưng Chu mỗ cũng phải nhắc ngươi một câu, những người muốn đi bái phỏng Kế tiên sinh cũng không ít, nhưng đủ can đảm đi bái phỏng đến bây giờ ở huyện này cũng chỉ có Doãn phu tử thôi!”
“Ồ? Chẳng lẽ là vị Kế tiên sinh này tính tình rất khó ưa sao?
Ngụy Vô Úy điểm quá một chút, Kế Duyên hình như không giống dạng người này, dù sao ngay cả một con hồ ly mà hắn cũng cứu giúp mà.
“Ha ha ha, tất nhiên không phải, Kế tiên sinh đối với người nào cũng đều khiêm tốn hữu lễ, chưa có người nào thấy hắn tức giận nữa.”
Chu Ngôn Húc cũng không tiếp tục dài dòng.
“Sở dĩ không có mấy người dám bái phỏng chỉ vì Kế tiên sinh ở một chỗ cực kỳ tà môn, là một địa phương có nổi danh có ma ở bản huyện này. Mấy năm nay ở đó xảy ra không ít chuyện ma quái!”
“Vậy mà hắn còn dám ở?” Ngụy Vô Úy buột miệng thốt ra.
“Ha ha, nói đến cũng lạ, từ lúc Kế tiên sinh dọn vào ở đó, nơi này cũng không có chuyện gì phát sinh nữa. Cả nhà Doãn phu tử cũng chẳng có chuyện gì, nhưng dù sao, trong một thời gian ngắn nữa cũng sẽ không có ai mạo hiểm đến chào hỏi đâu. Với lại nếu chỉ là gặp mặt nói chuyện với Kế tiên sinh một hai câu thì cũng có thể gặp trên phố xá quanh đấy.”
Ngụy Vô Úy vô thức gật đầu, ý nghĩ kia trong lòng lại lớn hơn.
“Mong Huyện úy đại nhân nói cho Ngụy mỗ biết Kế tiên sinh đang ở chỗ nào!”
“Ngụy gia chủ vẫn muốn đi?”
“Ta vẫn muốn!”
Nguy Vô Úy cảm thụ gã có Lam Ngọc trước ngực, dù chẳng may có gì không tốt thì vẫn còn khối ngọc này chống đỡ cho!
...
Nửa giờ sau, với sự dẫn đường của một nha dịch, Ngụy Vô Úy đã đi đến con đường nhỏ lát đá xanh ở phường Thiên Ngưu.
Đi được nửa đường, bỗng có một mùi thơm như có như không xuất hiện, cũng không giống kiểu mùi son phấn, sơn nước hay bột gì. Mùi rất tự nhiên cũng cực kỳ đặc biệt.
Ngụy Vô Úy càng đi sâu vào phường Thiên Ngưu thì càng thấy mùi hương nồng đậm lên. Vì không thể nhận ra được mùi gì, gã liền quay ra hỏi nha dịch.
“Vị công sai này, ở đây có cái mùi thơm gì vậy?”
Vị nha dịch cả nghĩ cũng không buồn nghĩ liền đáp luôn.
“Đây là mùi hoa thơm của cây táo ở Cư An Tiểu Các, thành Ninh An chỉ có đúng một cây này!”
“Mùi hoa táo? Hoa táo sao có thể thơm như vậy?”
Ngụy Vô Úy tự thấy bản thân đã thấy nhiều việc ở đời, danh hoa quái thụ tú lệ kỳ cảnh cũng thấy qua rất nhiều, nhưng gã chưa từng nghe ở đâu hoa táo có thể thơm như vậy. Mùi hương này cũng có vẻ ở rất gần đây.
“Ha ha, không phải vô cớ mà Kế tiên sinh lại được gọi là kỳ nhân, trước đây phường Thiên Ngưu này cũng chưa có mùi thơm này!”
Mấy lời này rơi vào tai Ngụy Vô Úy lại càng làm tăng lòng hiếu kỳ của gã, bước chân cũng vô thức tăng tốc.
Con đường nhỏ dần dần vắng vẻ, đi mãi đến một con hẻm thì con đường bỗng nhiên mở rộng ra nhiều, hai bên đường cây cối xanh biếc. Nhưng tên nha dịch dẫn đường cũng không đi tiếp nữa mà hạ hết đống đồ xách hộ xuống bên cạnh rồi chỉ về cái tiểu viện cách đó vài chục bước chân nói.
“Ở kia, cái tiểu viện bên trong có trồng cây táo đó chính là Cư An Tiểu Các, ta chỉ đưa đến đây thôi!”
“Tối tốt tốt, cảm ơn công sai!”
Ngụy Vô Úy miệng cảm ơn, trong tay đã xuất hiện ít xu tiền lẻ, kín đáo đưa cho tên nha dịch. Vị nha dịch dẫn đường vội thu tiền lại và cười híp cả mắt “Thong thả, thong thả.”
Ngụy Vô Úy chờ nha dịch đi khuất thì sửa sang lại trang phục, đứng nhìn cây táo bự ở phía tiểu viện một lúc. Rồi gã nhấc đống đồ lễ gặp mặt lên và đi về phía Cư An Tiểu Các.
(*) Công Môn Ma Tý Tán: thuốc bột tán công, khiến cao thủ mất sức lực
Biên: Vong Mạng
***
Đến tận giữa trưa, Ngụy Vô Úy mới tỉnh lại, nằm trên giường thư giãn thả lỏng cái lưng mệt mỏi.
"A A ~~~ thoải mái a! Sống rồi!"
Gã cử động tay phải một chút, mặc dù cánh tay chưa đủ linh hoạt nhưng đã có thể tự do cầm nắm, có vẻ như vết thương chỉ ảnh hưởng đến việc vận hành chân khí chứ các mặt khác ảnh hưởng lại không nhiều, ít nhất có thể tự cầm đũa ăn cơm.
Rửa mặt xong, gã rời khỏi phòng xuống lầu ăn cơm. Ngụy Vô Úy xong xuôi công việc mới đi tới đại lao của huyện Ninh An.
Đại lao huyện Ninh An chỉ cách sảnh lớn công đường mấy chục bước chân. Hiện tại, tất cả các bộ khoái đều đang tụ tập ở đây. Huyện úy Chu Ngôn Húc đang tự mình tọa trấn, hai vị hộ vệ cao thủ của Ngụy gia sau khi xử lý tạm thương tích bản thân cũng đang thủ hộ ở đây.
Lúc Ngụy Vô Úy vừa đến đại lao, Chu Ngôn Húc đã được một nha dịch thông báo ngay, y cười khổ một tiếng rồi ra tiếp đón vị Ngụy gia chủ này.
“Ngụy gia chủ, ngươi cũng là hại toàn bộ nha dịch huyện Ninh An từ trên xuống dưới cực khổ vất vả a, bản thân ta đã phải thức trắng đêm chưa ngủ rồi đó!!”
Trong cả hệ thống quan sai huyện Ninh An, Chu Ngôn Húc chắc chắn là đệ nhất cao thủ, dù tính rộng ra giang hồ cả huyện cũng đứng thứ hai.
Chu Ngôn Húc luyện Quân Thể Sát Quyền, lúc đánh giết thì không cố kỵ nhiều như đám người giang hồ, sẵn sàng chịu thương tích để lấy mạng địch, phải nhiều tên võ giả nhị lưu bình thường mới đối phó nổi. Còn đám nha sai còn lại thì cùi bắp, đa phần chỉ tính là tráng hán có luyện qua chút võ vẽ. Người võ công cao nhất cũng mới chỉ đạt tiêu chuẩn Tam lưu võ giả, còn phần lớn chỉ có thể xem như thanh niên đàn ông có luyện qua chút kỹ thuật luyện thể mà thôi.
Ngụy Vô Úy thấy vậy liền vội vàng chắp tay cáo lỗi.
“Chu Huyện úy vất vả, các vị công sai vất vả. Giữa đường Ngụy mỗ bị tập kích nên thật sự cũng bất đắc dĩ mới phải chạy tới nhờ hỗ trợ. Ta chỉ hận sức mình trói gà không chặt, nếu không cũng nguyện đi gác đêm cùng anh em nha sai..
Chu Ngôn Húc khoát tay nói.
“Không sao, ta hiểu rõ sự tình, việc này không thuộc bổn phận của Ngụy gia, ta chỉ là đang thuận miệng than thở thôi, khiến Ngụy gia chủ chê cười rồi.”
“Không dám, không dám. Ta đã đi trà lâu bên ngoài miếu Thành Hoàng đặt sẵn nhiều món, chờ chút sẽ có tiểu nhị của đưa tới, coi như ta mời Huyện Úy đại nhân cùng chư vị công sai!”
“Tốt, Ngụy gia chủ thật có lòng.”
Khách sáo đưa đẩy một hồi, Ngụy Vô Úy mới cùng Chu Huyện úy đi tới phòng giam để xem xét mấy phạm nhân.
Mấy tù nhân là bị điểm Đại Huyệt và Huyệt Câm, hạ thêm Công Môn Ma Tý Tán (*), lại có xích sắt khóa chân khóa tay treo ngược lên. Miệng còn bị nhét miếng gỗ chống cắn lưỡi. Ngụy Vô Úy nhìn thôi cũng thấy ái ngại thay, cũng hiểu là mấy tên tù này sẽ không làm nên trò trống gì nữa.
Bằng phỏng đoán của gã, khi thông tin lan ra sẽ không chỉ có người của Ngụy Gia, phủ Đức Thắng mà tám phần còn có người Phiền gia và vô số nhân sĩ võ lâm nhúng tay vào.
Nghĩ lại tối hôm qua, Ngụy Vô Úy cũng khá đắn đo. Thực tế là gã muốn giết sạch cả đám kia đi để bịt miệng. Lý do chính là vì lời đồn cơ duyên thần tiên nếu truyền đi sẽ mang đến cho Ngụy gia không ít sự phiền toái. Chỉ là vị cao thủ thần bí kia đến hỗ trợ khiến gã mới buông tay, ngoan ngoãn giao nộp đám hung thủ cho quan phủ.
Lam Ngọc ôn thuận trước ngực làm Ngụy Vô Úy nhớ đến những lời nói của gã mặc áo đen lúc tối qua, tuy khi ấy gã bịt mũi coi thường nhưng giờ lòng lại có chút ngứa ngáy.
Khi cùng Chu huyện úy đi ra khỏi đạo lao, Ngụy Vô Úy vô tình nhìn về phía lầu các của trường tư thục huyện.
“Hôm nay trường tư thục của quý huyện không giảng dạy ư?”
Ngụy Vô Úy thuận miệng hỏi một câu vì gã không nghe thấy tiếng đọc sách “chi chi hồ dã..” vang lên phía trường học.
“À, hôm nay là ngày hưu mộc, nên trường không dạy học!”
Chu huyện úy thuận miệng trả lời.
“Thì ra là vậy!”
Vừa nói ra câu này, Ngụy Vô Úy lập tức nghĩ tới điều gì. Ngày hôm qua, vị Huyện thừa từng nói với gã một chuyện, lúc đó gã cũng chưa để ý, giờ nhớ lại khiến gã cảm thấy kích động hỏi.
“Ách, Huyện úy đại nhân, không biết ngài có biết ở quý huyện ta có một người tên là Kế Duyên không?
Chu huyện úy nhìn gã có chút kỳ quái.
“Kế tiên sinh thì ta tự nhiên là biết. Ngụy gia chủ có giao tình với Kế tiên sinh?”
Nghe cách xưng hô của Chu Ngôn Húc, Ngụy Vô Úy cũng lập tức thay đổi thái độ, thận trọng đáp lời.
“Không dám gọi là có giao tình, ta cũng chưa từng gặp Kế tiên sinh nhưng đã nghe sự tình xích hồ lễ bái cầu cứu, cũng cảm thấy rất là thần kỳ. Hôm qua bận rộn không để ý đến, giờ mới nghĩ tới lại muốn gặp mặt vị kỳ nhân dị sĩ này!”
“Ngụy gia chủ muốn gặp Kế tiên sinh ư?” Chu huyện úy cười hỏi.
“Gặp thì có thể, nhưng Chu mỗ cũng phải nhắc ngươi một câu, những người muốn đi bái phỏng Kế tiên sinh cũng không ít, nhưng đủ can đảm đi bái phỏng đến bây giờ ở huyện này cũng chỉ có Doãn phu tử thôi!”
“Ồ? Chẳng lẽ là vị Kế tiên sinh này tính tình rất khó ưa sao?
Ngụy Vô Úy điểm quá một chút, Kế Duyên hình như không giống dạng người này, dù sao ngay cả một con hồ ly mà hắn cũng cứu giúp mà.
“Ha ha ha, tất nhiên không phải, Kế tiên sinh đối với người nào cũng đều khiêm tốn hữu lễ, chưa có người nào thấy hắn tức giận nữa.”
Chu Ngôn Húc cũng không tiếp tục dài dòng.
“Sở dĩ không có mấy người dám bái phỏng chỉ vì Kế tiên sinh ở một chỗ cực kỳ tà môn, là một địa phương có nổi danh có ma ở bản huyện này. Mấy năm nay ở đó xảy ra không ít chuyện ma quái!”
“Vậy mà hắn còn dám ở?” Ngụy Vô Úy buột miệng thốt ra.
“Ha ha, nói đến cũng lạ, từ lúc Kế tiên sinh dọn vào ở đó, nơi này cũng không có chuyện gì phát sinh nữa. Cả nhà Doãn phu tử cũng chẳng có chuyện gì, nhưng dù sao, trong một thời gian ngắn nữa cũng sẽ không có ai mạo hiểm đến chào hỏi đâu. Với lại nếu chỉ là gặp mặt nói chuyện với Kế tiên sinh một hai câu thì cũng có thể gặp trên phố xá quanh đấy.”
Ngụy Vô Úy vô thức gật đầu, ý nghĩ kia trong lòng lại lớn hơn.
“Mong Huyện úy đại nhân nói cho Ngụy mỗ biết Kế tiên sinh đang ở chỗ nào!”
“Ngụy gia chủ vẫn muốn đi?”
“Ta vẫn muốn!”
Nguy Vô Úy cảm thụ gã có Lam Ngọc trước ngực, dù chẳng may có gì không tốt thì vẫn còn khối ngọc này chống đỡ cho!
...
Nửa giờ sau, với sự dẫn đường của một nha dịch, Ngụy Vô Úy đã đi đến con đường nhỏ lát đá xanh ở phường Thiên Ngưu.
Đi được nửa đường, bỗng có một mùi thơm như có như không xuất hiện, cũng không giống kiểu mùi son phấn, sơn nước hay bột gì. Mùi rất tự nhiên cũng cực kỳ đặc biệt.
Ngụy Vô Úy càng đi sâu vào phường Thiên Ngưu thì càng thấy mùi hương nồng đậm lên. Vì không thể nhận ra được mùi gì, gã liền quay ra hỏi nha dịch.
“Vị công sai này, ở đây có cái mùi thơm gì vậy?”
Vị nha dịch cả nghĩ cũng không buồn nghĩ liền đáp luôn.
“Đây là mùi hoa thơm của cây táo ở Cư An Tiểu Các, thành Ninh An chỉ có đúng một cây này!”
“Mùi hoa táo? Hoa táo sao có thể thơm như vậy?”
Ngụy Vô Úy tự thấy bản thân đã thấy nhiều việc ở đời, danh hoa quái thụ tú lệ kỳ cảnh cũng thấy qua rất nhiều, nhưng gã chưa từng nghe ở đâu hoa táo có thể thơm như vậy. Mùi hương này cũng có vẻ ở rất gần đây.
“Ha ha, không phải vô cớ mà Kế tiên sinh lại được gọi là kỳ nhân, trước đây phường Thiên Ngưu này cũng chưa có mùi thơm này!”
Mấy lời này rơi vào tai Ngụy Vô Úy lại càng làm tăng lòng hiếu kỳ của gã, bước chân cũng vô thức tăng tốc.
Con đường nhỏ dần dần vắng vẻ, đi mãi đến một con hẻm thì con đường bỗng nhiên mở rộng ra nhiều, hai bên đường cây cối xanh biếc. Nhưng tên nha dịch dẫn đường cũng không đi tiếp nữa mà hạ hết đống đồ xách hộ xuống bên cạnh rồi chỉ về cái tiểu viện cách đó vài chục bước chân nói.
“Ở kia, cái tiểu viện bên trong có trồng cây táo đó chính là Cư An Tiểu Các, ta chỉ đưa đến đây thôi!”
“Tối tốt tốt, cảm ơn công sai!”
Ngụy Vô Úy miệng cảm ơn, trong tay đã xuất hiện ít xu tiền lẻ, kín đáo đưa cho tên nha dịch. Vị nha dịch dẫn đường vội thu tiền lại và cười híp cả mắt “Thong thả, thong thả.”
Ngụy Vô Úy chờ nha dịch đi khuất thì sửa sang lại trang phục, đứng nhìn cây táo bự ở phía tiểu viện một lúc. Rồi gã nhấc đống đồ lễ gặp mặt lên và đi về phía Cư An Tiểu Các.
(*) Công Môn Ma Tý Tán: thuốc bột tán công, khiến cao thủ mất sức lực
/545
|