Tuy nói toàn thể giang hồ đều vì Lan Nhân Bích Nguyệt khiến cho tâm thần rung chuyển, hứa hẹn sẽ có rất nhiều người nóng lòng muốn thử sức, nhưng vẫn có một số người coi đó là chuyện bên lề hàng ngày, chỉ như dõi theo mây bay, hay thưởng thức trời thu nước biếc.
Đảo mắt liền đến tháng bảy, ngay từ đầu tháng, rất nhiều nhân sĩ giang đồ đều lục tục đến tề tụ Hoa Châu, mọi người đều hướng về phía núi Thiên Chi mà đi.
Từ xưa đến nay, núi Thiên Chi là nơi danh thắng tuyệt đẹp động lòng người, u tĩnh xanh ngát tựa như tranh, hàng năm đều hấp dẫn rất nhiều du khách. Mà ở chân núi Thiên Chi, có một tòa “Trường Thiên sơn trang”, trang chủ Thu Trường Thiên lấy một bộ “Di Thiên chưởng” vang danh giang hồ, cũng có danh xưng nho nhã, chính là nói hắn chẳng những võ công kiệt xuất, càng có đủ văn chương thơ phú, xứng là người đứng đầu bạch đạo ở Hoa châu.
Chẳng qua, giờ phút này những người đó đi hướng Trường Thiên Sơn trang, cũng là hướng về phía Di Thiên chưởng.
Lan Nhân Bích Nguyệt, người giang hồ đều biết là tín vật đại biểu cho võ lâm chí tôn, nhưng là, trước khi nó trở thành tín vật, nó là một cây hoa. Là tuyệt thế kỳ hoa do vị vua Phong Lan Tức tiền triều vì Phong quốc nữ vương Phong Tích Vân bỏ ra tám năm tâm huyết mới chế tạo được, nó chứng kiến một đoạn tình cảm khuynh thế, là một gốc thực vật duy nhất có thể lưu truyền lại đời sau. Chính là, năm đó ở lễ hội tạ hoa, đóa hoa trở thành tín vật là ngọc hoa được mài ra từ Tuyết ngọc ở Thương Sơn cùng Mặc ngọc ở Cửu Luân, Lan Nhân Bích Nguyệt chân chính sớm đã theo Bạch Phong Hắc Tức rời đi và tuyệt tích hậu thế, hơn trăm năm qua, không biết có bao nhiêu người muốn trồng nên một gốc cây đó, vẫn tiếp tục bôn ba khổ cực trên con đường dài đằng đẵng.
Khỏang giữa tháng bảy, những người trước hết đi đến Trường Thiên Sơn trang, là vì một loại hoa ở trong trang.
Hơn hai mươi năm trước, là lúc Thu Trường Thiên tài hoa xuất chúng cưới được thê tử xinh đẹp mỹ miều, hai người tài mạo như ngọc tình thâm ý trọng, từng khiến cho bao giang hồ nữ nhân ao ước ganh tỵ. Thu phu nhân cũng là người trong giang hồ, cũng hiểu biết về lai lịch của Lan Nhân Bích Nguyệt, đêm yến tiệc tân hôn lúc cùng phu quân thưởng hoa ngắm trăng, từng cảm thán thế gian nếu không gặp được Lan Nhân Bích Nguyệt thật sự, coi như trên đời này không còn ai có thể so sánh bằng Bạch Phong Hắc Tức. Thu Trường Thiên tự hỏi bản thân tình cảm đối với ái thê không thua gì tiền nhân, lập tức lập lời hứa, nhất định phải tạo ra một cây Lan Nhân Bích Nguyệt, lấy đó chứng tỏ cõi lòng.
Phong Lan Tức nuôi trồng tám năm, mới tạo ra một gốc Lan Nhân Bích Nguyệt có một không hai trên đời, mà Thu Trường Thiên trồng mười tám năm, rốt cục hắn cũng trồng được một cây. Điều khiến người tiếc nuối là, hoa kia nở trễ chín năm, Thu phu nhân đã giã từ nhân thế, hơn nữa hoa đó cũng không phải Lan Nhân Bích Nguyệt.
Lan Nhân Bích Nguyệt mặc dù không có người nào thấy qua được hình dáng, nhưng không nói cũng biết đó là một cây hắc bạch hoa có cùng chung gốc, hoa trắng nhụy đen, hoa đen nhuỵ trắng, cánh hoa cong tựa vầng trăng, phát ra ánh sáng rực rỡ đẹp đẽ, trong thanh lệ thoát tục hàm chứa ung dung trang nhã, như chính chủ nhân của nó.
Mà một gốc cây Thu Trường Thiên trồng được chỉ tòan một màu trắng, từ gốc tới ngọn chỉ có một đóa hoa, kỳ lạ lại ở chỗ đóa hoa, không giống như Lan Nhân Bích Nguyệt tòan bộ nở rộ như trăng rằm, lại có hình bán nguyệt, một mảnh tiếp một mảnh, cùng theo trên một vòng tròn, từng mảnh từng mảnh gắn bó, cuối cùng kết hợp thành một vòng trăng tròn.
Cây hoa đó sau này Thu Trường Thiên gọi là “Bán nhân”, một nửa như Lan Nhân, một nửa lương duyên, đã từng có thời kì tốt đẹp, nhưng cuối cùng cũng là kết cục cô đơn chiếc bóng.
Trong trường hợp đó, tuy không phải Lan Nhân Bích Nguyệt thật sự, nhưng tên tuổi của đóa “Bán nhân” độc đáo diễm lệ này vẫn được lưu truyền, lại thêm Thu Trường Thiên vì si tình mà trồng một cây hoa, khiến cho không biết bao nhiêu nữ nhân cảm động trong lòng, có thể nói là danh hoa đứng thứ hai sau Lan Nhân Bích Nguyệt. Những người trong lòng muốn có, bản thân cũng muốn trồng được một cây, đặt trong nhà vừa để thưởng thức vừa là phô trương. Nói đến cũng là kỳ quái, Bán Nhân này mọc không quá năm ngày thì úa tàn, xác hoa rơi xuống như đá vùi trong đất, cho dù có người chăm bón vẫn không trưởng thành hơn, mà Bán Nhân ở Trường Thiên Sơn trang vẫn nở hoa hàng năm, như tuyết như nguyệt.
Cứ đến tháng bảy hàng năm, là thời kỳ Bán Nhân nở rộ, khi đó, toàn bộ Trường Thiên Sơn được bao bọc bởi hương hoa, cũng nhân dịp, mọi người thường đến làm thơ thưởng hoa. Nữ nhân giang hồ tuy là chỉ để ý đến đao kiếm, nhưng vẫn có chút thích hoa thích hương, còn có chút học đòi văn vẻ, cũng có chút nể trọng thanh danh của Di Thiên chưởng, người đến người đi nối liền không dứt.
Cho dù ngay từ đầu chỉ vì Bán Nhân, nhưng về lâu về dài cũng từ từ thay đổi, nữ nhân giang hồ có yêu hoa cũng không thể nào bằng yêu võ, thông thường sau khi ngắm hoa xong cũng không vội rời đi, trái lại hướng phía Thu Trường Thiên lãnh giáo võ công, mà Thu Trường Thiên hào hiệp nho nhã, vô luận là văn hay võ đều nổi tiếng, những người đó chẳng những chưa từng thắng được quá một lần, trái lại mọi người đều tơi tả ra về. Ngược lại có những người có lòng khiêm tốn muốn thỉnh giáo, bản thân Thu Trường Thiên là kỳ tài võ học cũng có phẩm đức, thẳng thắn nói ra ý định muốn học hỏi lẫn nhau, còn cổ vũ hậu bối vứt bỏ thiên kiến (1) bè phái cùng nhau tỷ thí, học tập, không ít ngày sau võ công quả nhiên tiến bộ, đạt thành tựu không nhỏ, nhất thời mỗi người đều lấy chuyện đến Trường Thiên sơn trang làm vinh dự. Cứ thế sau này, vừa đến bảy tháng, sẽ có rất nhiều người tự động hướng Trường Thiên Sơn trang mà đi, thứ nhất là để ngắm tuyệt thế kỳ hoa, thứ hai là nhờ tiền bối tỉ thí, chỉ điểm, mong cho võ học của bản thân được tiến bộ. Bảy tháng ở Trường Thiên, tất nhiên trở thành một sự kiện nhỏ trong chốn võ lâm, mặc dù không bì được với thanh thế lớn của đại hội võ lâm ở Anh Sơn khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, nhưng cũng là một loại lấy văn kết bạn nhàn nhã cùng tự tại, chỉ thiếu một phần sát phạt cùng máu đổ.
Chẳng qua là hai năm gần đây, người đến Trường Thiên sơn trang lại nhiều hơn một phần tâm tư, thêm vào đó những người trẻ tuổi cũng tăng lên.
Anh hoa tháng bảy, năm thứ bốn mươi bốn.
Như năm trước, Trường Thiên sơn trang lại bình thường nghênh đón rất nhiều bằng hữu giang hồ. Mà dưới chân núi Thiên Chi, năm gần đây khách sạn tửu lâu lại mở thêm không ít, gần sát xunh quanh sơn trang, hòng mưu cầu lợi nhuận, tháng bảy hàng năm đều nơi nơi đầy ngập khách, bọn tiểu nhị nhiều việc đến nỗi đầu óc choáng váng, các chưởng quầy đếm vàng đếm bạc cũng đến hoa cả mắt.
Phải biết rằng Trường Thiên sơn trang tuy là võ lâm thế gia, không thiếu tiền của áo cơm, nhưng nói đến chuyện hàng năm nhiều người giang hồ đến ở như vậy, Thu gia dù có gia sản lớn thế nào cũng không thể gánh vác nổi, cho nên Thu Trường Thiên viết một quy định: hoan nghênh Đến Trường Thiên sơn trang ngắm hoa luận võ, nhưng thỉnh tự gánh vác chỗ ăn chỗ ở. Vì vậy, trừ bỏ một số ít người được đích thân Thu Trường Thiên phát thiếp mời đến ở tại sơn trang, những người còn lại đều ở các khách sạn tửu lâu bên ngòai, mà Bán Nhân được trồng hơn một dặm xung quanh trang mọi người tha hồ thưởng thức, nhưng muốn vào trang đàm võ luận kiếm chỉ có độc một ngày mười sáu tháng bảy.
Rốt cục cũng đến ngày mười sáu tháng bảy, vừa tới giờ mẹo thì cửa chính Trường Thiên sơn trang đã mở toang, đại tổng quản của trang đã đứng ngay cửa, cung thỉnh các vị anh hùng giang hồ đi vào.
Theo quy định mỗi năm, giờ thìn bắt đầu tụ họp, khi đó Thu Trường Thiên sẽ cùng các bằng hữu giang hồ gặp mặt, có khi còn có thể mời một ít bạn hữu thân thiết của hắn xuất hiện. Kỳ thật lại nói tiếp, võ lâm hội họp ở sơn trang cũng không phải nghiêm túc khẩn trương như người ngòai nhìn vào, bất quá chỉ là mọi người cùng ngồi xuống đàm luận gần nhất mình vừa học hỏi thêm được cái gì, gặp phải vấn đền nan giải ở đâu, đối với võ học đỉnh cao có điều gì tâm đắc, sau đó sẽ cùng nhau tỷ thí, nghiệm chứng võ công của chính mình, mọi người cùng nhau tham khảo, giải quyết, chia sẻ. Mà Thu Trường Thiên cũng tuyệt không vì mình là hàng trưởng bối, ngôn ngữ ôn hòa, kiến thức quảng bác, vô luận là tiền bối hay hậu bối, vô luận nổi danh hay vô danh, vô luận võ công cao hay thấp, đều đối xử bình đẳng. Mà đối với bất kì nghi vấn nào do người khác đưa ra, hắn liền chỉ điểm không một chút giấu diếm, nếu chính hắn cũng không hiểu được, hắn sẽ thẳng thắn nói ra. Hắn cũng thường cùng mọi người chia sẻ với nhau, mà những chuyện này cũng không chỉ giới hạn trong võ học, chỉ cần là người hàng năm tham dự sẽ không quên năm Anh Hoa thứ bốn mươi mốt, hắn đề trên một tấm bảng trúc cỗ vũ mọi người cùng nhau chia sẻ.
Hôm nay, từ lúc giờ mẹo bắt đầu, những người giang hồ đến tham dự đều lục tục tiến vào trong trang, mọi người ai cũng mong muốn có thể chiếm được một vị trí tốt, để có thể nhìn gần một chút nghe rõ một chút, chờ cho mọi người tất cả đều vào trong trang, mắt vừa trông thấy đình viên, không khỏi âm thầm tán thưởng.
Đó là một đình viên cực kỳ lớn, có lương đình thủy tạ, các khối đá lớn làm thành núi giả, cùng hành lang tinh xảo gấp khúc nhiều hướng, nhưng thứ khiến người ngạc nhiên nhất chính là ở chỗ cái bàn kia. Màn trúc trong nhà thủy tạ rung động theo gió, trong lương đìng là bàn cùng ghế đá, trên bàn tiệc đã bày ra, bên cạnh là một cái bàn con con, dọc theo hành lang gấp khúc là vài cái ghế dài nhỏ, còn có Bán Nhân hoa tuyết trắng hờ hững ôm lấy lan can, Mái hiên cùng núi giả nhìn xa nhìn gần duyên dáng yêu kiều, nhất thời làm cho mọi người thấy hoa cả mắt lại là cảnh đẹp ý vui.
Mọi người đồng loạt ngồi xuống, lại lần nữa đảo mắt, lại là một phen cảnh tượng khác. Có thể là do khéo léo sắp xếp,hoặc là được ba, năm cây bao lấy, hoặc là hai bên tương đối, hoặc một bên độc lập, được Bán Nhân xung quanh làm đẹp, tựa như trăng sáng, khiến cho từng người từng người đều có vẻ mặt kinh hỉ. Khỏanh khắc đó, các vị anh hùng tục tằng phóng khóang trong chốn giang hồ cũng sinh ra cảm giác xuất trần nhã dật, phảng phất giống như đang ở giữa tháng, nguyệt ở giữa mọi người, như cơn gió nhẹ sớm tinh mơ khẽ thổi, mùi hương thoang thoảng lượn lờ, như ở giữa chốn thần tiên, mọi ý nghĩ lưỡng lự chần chờ đều tan biến, chỉ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, đình đài tương xứng với cảnh đẹp, khí phách tương ứng với nhau, nâng cốc chè chén, nói chuyện trời cao biển sâu, luận bàn đời người được mấy phần phong lưu, âu cũng là chuyện tốt đẹp nhất nhân gian.
Đây là là do bàn tay người nào khéo léo tạo nên? Mỗi người đều như thế cảm thán.
Cứ nghĩ như năm vừa rồi, bất quá ở trong trang chỉ là chỗ ngồi bốn phía xung quanh một toà chính đường, chưa từng nổi bật giống như năm nay. Mọi người lại là vui lại là mừng, vui là vì sự bố trí khác biệt, may mắn là chính mình không bỏ lỡ, năm nay xác định phải hơn năm rồi.
Thời gian trôi qua không một tiếng động.
Ngay lúc ánh mặt trời toả ra ánh sáng vàng rực rỡ nhất, dát lên Bán Nhân một tầng điểm trang rực rỡ, giờ thìn đã gần đến, những người đến tham dự cơ bản cũng đã đến hết, cửa một hồi lâu cũng không còn người bước vào, lúc đại tổng quản đang muốn phân phó người khép cửa, lại thấy hai bóng người từ rất xa chạy như bay tiến lại.
“Đợi chút!”
Có người vừa chạy vừa kêu, không đến một lát sau, đã chạy đến cửa.
“May mắn…… Vượt qua!” Trong đó một người chạy theo nói, mà người kia đang lau mồ hôi giúp hắn nhìn nhóm gia đinh cười xấu hổ, hô hấp vững vàng không một tia mệt nhọc, cho thấy người này thể lực, nội lực cao hơn người đứng bên cạnh.
“Hai vị thiếu hiệp.” Cạnh cửa đại tổng quản dẫn vài tên gia đinh thi lễ.
“Đa tạ, đa tạ.” Người vịn cửa thở dốc một hồi rốt cục cũng đỡ nhiều, ngẩng đầu hướng về phía bọn họ cười sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng, mi thô mắt to, mặt mũi không phải thực sự tuấn tú nhưng lại khiến người ta nhìn vào thư thái. Người đứng một bên tuổi có vẻ ít hơn một chút, tướng mạo khôi ngô, một đôi mắt hổ hắc bạch phân minh cực kỳ có anh khí.
“Không dám.” Vội vàng ôm quyền, đối với Thu gia cho dù là từ chủ nhân chó tới người ngoài đều cực lễ phép.
“Tại hạ Vũ Văn Lạc, vị này là huynh đệ kết nghĩa của ta, Ninh Lãng, chúng ta muốn tham gia ‘Bán nhân luận kiếm’ của Thu tiền bối, không biết có được hay chăng……” ngón tay Vũ Văn Lạc chỉ vào phía đình, ánh mắt cũng hướng về phía đó.
Bán nhân luận kiếm? Tổng quản cùng mấy gia đinh sửng sốt, mặc dù hàng năm đều rất nhiều người đến tham dự, lại chưa từng có người nào gọi như thế, chủ nhân mặc dù văn hay chữ tốt, nhưng cũng chưa bao giờ có ý nghĩ nào, Vũ Văn thiếu hiệp này lại là người đầu tiên đặt một cái tên, bất quá “Bán nhân luận kiếm” Người nghe vào cũng không tệ lắm.
“Phàm người tới tức là khách, Há có thể từ chối hay sao.” Tổng quản khoát tay chặn lại, thỉnh hai người đi vào.
“Nhị đệ, mau, chúng ta đi vào.” Vũ Văn Lạc lập tức kéo tay Ninh Lãng bước nhanh vào.
Vừa vào sân nhà, hai người cũng vì cảnh sắc người hoa tôn nhau trước mặt mà trầm trồ tán thưởng.
“Đẹp, đẹp, đẹp, hoa là kỳ tuyệt, người là anh hùng, thật không phụ công mong đợi.” Vũ Văn Lạc liên tục trầm trồ khen ngợi,“Ta lần này đến ‘Bán nhân luận kiếm’ quả không sai.”
Ở giữa sân chúng anh hùng nghe tiếng đồng loạt nhìn ra phía cửa, liền thấy hai thiếu niên xa lạ, không có gì đặc biệt khiến người chú ý, liếc mắt đánh giá một cái, liền lại cùng nhau quay dầu lại.
“Đại ca, tựa hồ đều ngồi đầy rồi.” Ninh Lãng bị ánh mắt mọi người đảo qua rất l không được tự nhiên, giương mắt đảo quanh sân vài lần, cũng không có chỗ trống.
“Ừ……” Vũ Văn Lạc mở lớn mắt quét một vòng, đột nhiên hai mắt sáng lên,“Nhị đệ, còn một chỗ ngồi tốt nhất mà.”
“Vậy sao?” Ninh lại vươn dài cổ nhìn xem, nhưng trong sân quả thật không còn chỗ trống, chỉ có chính giữa đìng là chưa ai ngồi, nhưng mọi người không ai tới ngồi, nhất định là để lại cho chủ nhân.
“Đi theo ta.” Vũ Văn Lạc ngoắc ngoắc tay bước đi, Ninh Lãng mặc dù nghi hoặc nhưng cũng đi theo.
“Chỗ này không phải không có người sao, hơn nữa là nơi có tầm nhìn tốt nhất.” Vũ Văn Lạc phi thường đắc ý chỉ núi giả trước mặt.
“Nhưng chỗ này…… Được không?” Ninh Lãng nhìn núi giả lại nhìn Vũ Văn Lạc.
“Đương nhiên được.” Vũ Văn Lạc gật gật đầu khẳng định,“Núi giả này nằm ở phía đông, hơn nữa chỉ dùng làm cảnh, cũng không phải rất cao, chúng ta ngồi phía trên sẽ xem được toàn bộ tình huống dưới kia, cũng sẽ không bị đặc biệt chú ý, thật tốt.”
“Nhưng là……” Ninh Lãng còn do dự.
Vũ Văn Lạc cũng đã một người nhảy lên núi giả, co chân ngồi xuống, nhìn nhìn chung quanh, quả nhiên là toàn bộ đình viên đều được nhìn rõ ràng, hướng Ninh Lãng vẫy tay: “Mau lên đây.”
Ninh Lãng thấy hắn đã ngồi xuống liền nhảy lên núi giả, đưa mắt xung quanh, quả như theo như lời hắn “Tầm nhìn tốt nhất”, chẳng những quần anh tụ họp trong sân nhìn thấy rõ ràng, mà xa gần Trường Thiên sơn trang cũng xem được một nửa.
“Ai nha, người đến đây cũng thật không ít, rất nhiều đều là người có tiếng trong võ lâm, khó trách mấy năm gần đây đều phải đem núi Thiên Chi cùng Anh Sơn đặt ngang hàng.” Vũ Văn Lạc cẩn thận quét mắt nhìn đông đảo anh hùng, không khỏi cảm thán.
“Đại ca đều nhận thức họ sao?” ánh mắt của Ninh Lãng nhất nhất nhìn theo một lượt mặt mũi các vị anh hùng, hắn không nhận biết bất cứ người nào.
“Không biết.” ánh mắt Vũ Văn Lạc đảo qua mỗi một người liền thuận tiện đánh giá một phần.
“Vậy sao huynh biết đều là người có tiếng?”
“Chưa từng gặp nhưng đã từng nghe.” Vũ Văn Lạc quay đầu lườm hắn một cái, “Ca ca như ta đã thề là phải soạn ra một bộ thiên cổ lưu truyền ‘ võ lâm thương hải sử’, há có thể không biết những người có tiếng tăm trong giang hồ? Chẳng những cần phải biết, mà phải thông thạo người ta xuất thân như thế nào, môn phái, thông thạo, cũng như võ công của bọn họ, cân nhắc tính cách từng người, nếu không làm sao có thể viết ra một bộ sử sách khiến người đời sau chỉ nhìn mà không thể chạm!”
“À.” Ninh Lãng gật gật đầu.
Ánh mắt Vũ Văn Lạc trở lại phía các nhân sĩ giang hồ, một bên từ trong lòng lấy ra giấy bút, nói: “Thân là đệ đệ của võ lâm đại sử gia tương lai lại đối chuyện của võ lâm không một chút hay biết thật là mất mặt, biết không? Cho nên cần thiết nhất bây giờ là ca ca bổ sung cho ngươi một ít kiến thức cơ bản trong giới giang hồ, đầu tiên là phải biết nhận thức người, lại nói tiếp……” Đầu hắn xoay trở về, “Nhị đệ, ca ca kiểm tra ngươi, nói cho ta nghe trong võ lâm có bao nhiêu danh môn đại phái?”
Vấn đề dễ dàng như vậy được đưa ra, dù là Ninh Lãng tư tưởng đơn giản cũng có chút đỏ mặt, “Đại ca, ta tuy rằng kinh nghiệm giang hồ không đủ, nhưng các môn phái giang hồ cũng có biết một chút.” Nói như thế nào hắn cũng xuất thân từ núi Thiển Bích.
“Hỏi ngươi thì ngươi trả lời.” Vũ Văn Lạc lấy cán bút gõ lên trán Ninh Lãng,“Huynh trưởng như cha biết không, phải nghe lời ta nói.”
Ninh Lãng không khỏi gãi gãi đầu, sau đó thành thật trả lời: “Hiện nay võ lâm có tổng cộng một trăm bốn mươi bảy môn phái, nhưng đứng đầu là một giáo, bốn phái, sáu gia tộc hào thế.”
“Ừ.” Vũ Văn Lạc gật gật đầu, một bộ dáng như đang dạy dỗ trẻ con,“Kể ra xem.”
“Một giáo là chỉ Tùy Giáo, Bốn phái là chỉ Thiển Bích, Phong Vụ, Thương Vân, Đào Lạc, sáu gia tộc là chỉ Thiên Châu Minh gia, Vân Châu Lan gia, Hoa Châu Thu gia, Bạch châu Hoa gia, Nguyệt Châu Vũ Văn gia, Lan Châu Trữ gia.” Ninh nô lệ sợ nếu nói sai, toàn bộ mười ngón tay sẽ bị gõ.
“Ừ, không sai, nói đúng.” Vũ Văn Lạc lại gật gật đầu, lấy cán bút đẩy cằm Ninh Lãng, đưa mặt mặt hắn chuyển hướng giữa sân,“Hiện tại ca ca dạy cho ngươi nhận biết người, trong đình viện này mặc dù không quá rộng rãi, nhưng cơ hồ lại chứa toàn bộ thiên hạ anh hùng.” Trên khuôn mặt còn tính trẻ con là ánh mắt có vài phần cơ trí.
Vũ Văn đại ca đang muốn thật tốt dạy dỗ tiểu đệ Ninh gia về các danh nhân giang hồ, đình viên vốn đang hơi ồn ào đột nhiên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều dồn về một hướng. Vũ Văn đại ca lấy chuyện ghi lại những sự kiện lớn nhỏ trong võ lâm làm nhiệm vụ của mình tất nhiên sẽ không vì một việc nhỏ mà mất đi sự chú ý, ánh mắt lập tức cũng hướng theo tầm mắt của mọi người, vừa trông thấy…… Hắn lập tức sợ run như cầy sấy, hận không thể nhanh chóng trốn đi, chính là giờ phút này trước mắt bao người lại không dám vọng động, nếu phạm vào điều kiêng kị của người nọ chỉ sợ là không có kết quả tốt, lập tức nhất đẩy Ninh Lãng ngồi che trước mặt hắn, chỉ mong ánh mắt của người nọ không thu hắn vào tầm.
Tiểu đệ Ninh gia hơi cứng người không rõ vì sao quay đầu nhìn Vũ Văn đại ca, không rõ vừa rồi đại ca còn chậm rãi mà nói đại tại sao trong chớp mắt bộ dạng liền thay đổi, nao núng như gặp phải thiên địch(2).
“Đại ca……”
“Xuỵt…… Đừng nói.” Vũ Văn đại ca vội vàng đưa tay bịt miệng tiểu đệ, nhỏ giọng nói,“Ngươi chắn ta trong chốc lát, trăm ngàn không thể làm cho người ta nhìn thấy ta.”
Tiểu đệ Ninh gia mũi miệng bị che lại thật không thoải mái, lập tức liên tục gật đầu dùng ánh mắt ý bảo mau mau buông tay.
Vũ Văn Lạc buông tay ra, thân mình lui về tránh ở sau lưng Ninh Lãng, nhưng là hắn đã chọn một chỗ ngồi “Tầm nhìn thật tốt”, nên bất luận kẻ nào chỉ cần hơi quay đầu, ngẩng lên đều thấy hai người ngồi trên núi giả. Ninh Lãng thật ra rất ngạc nhiên nhìn về phía những người trong sân, không biết là người thế nào, lại có thể làm đại ca sợ hãi như thế.
Một hàng kia tổng cộng có năm người, đứng ngang hàng là hai bậc trưởng giả (3), đều khoảng trên dưới năm mươi tuổi, một người mặc áo trắng khí độ thanh nhã, ánh mắt bình thản lại hàm chứa thần khí không giận mà uy, một người râu dài ba cọng dáng lại rất gầy, mang phong phạm đại tông sư một phái, đi theo phiá sau là ba người trẻ tuổi, một người hơi béo mặt đầy ý cười, một người dáng cao anh tuấn nhưng mặt đầy lãnh ngạo, người kia mặt mày thanh tú lại cúi đầu như có vẻ chứa đựng trầm tư. Năm người như vậy nhìn chỉ khiến trong lòng người ta sinh ra kính ý cùng hảo cảm, quyết không thể sợ hãi như Vũ Văn Lạc.
Năm người kia vừa vào đến, vô luận là già trẻ trong sân đều đứng dậy hướng hai vị trưởng giả ôm quyền thi lễ, cũng mỉm cười về phía ba vị nam tử trẻ tuổi, nhất thời liền có tiếng chào hỏi lẫn nhau, càng khiến cho hai người ngồi trên núi giả trở nên phá lệ bắt mắt. Chờ mọi người trở về chỗ ngồi, nam tử lãnh ngạo vừa mới vào đột nhiên xoay người, ánh mắt thẳng tắp quét về phía núi giả, một khắc đó, Ninh Lãng chỉ cảm thấy giống bị tên bắn trúng, không dám động đậy.
Nam tử lãnh ngạo vươn tay, ngón trỏ ngoắc một cái.
Hắn…… Kêu ta đi qua? Ninh Lãng trợn to mắt, chính mình không biết người kia mà.
Ngón trỏ lại ngoắc một cái.
Thật sự là kêu ta? Thân mình Ninh Lãng giật giật, không nghĩ sau lưng một đôi tay gắt gao nắm lấy hắn,“Không nhìn thấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy……” Giống như đang tụng kinh.
“Vũ Văn Lạc!” Một thanh âm cảnh cáo vang lên, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nam tử lãnh ngạo, sau đó lại theo ánh mắt hắn nhìn về phía núi giả.
Một tiếng này doạ Ninh Lãng giật mình, cũng hiểu được, thì ra là người ta kêu Vũ Văn đại ca.
“Ta sẽ bị huynh ấy lột da mất.” Phía sau vang lên âm thanh nỉ non bi thảm của Vũ Văn Lạc, sau đó vạt áo được buông lỏng, người liền nhảy xuống núi giả.
“Đại ca……” Ninh Lãng do dự không biết có nên đi theo hay không.
“Xuống dưới đi.” Vũ Văn Lạc ủ rũ vẫy tay, sau đó từng bước hướng tiểu đình ở trung tâm đi đến.
Ninh Lãng thoáng nghĩ một chút, sau đó nhảy xuống núi giả đi theo sau Vũ Văn Lạc. Huynh đệ kết nghĩa là phải có nạn cùng chịu có phúc cùng hưởng.
“Đại ca.” Vũ Văn Lạc đi đến trước tiểu đình liền ngoan ngoãn hô một tiếng. Ninh Lãng ở phía sau là lắp bắp kinh hãi, đây là…… người này cư nhiên là đại ca của đại ca?! Một chút cũng không giống.
Nam tử lãnh ngạo trên mặt hiện một tia mỉm cười, đi tới trước người Vũ Văn Lạc, đưa tay vịn vai hắn, vô cùng thân thiết nói: “Ngũ đệ, ngươi cũng đến đây.” Cúi đầu là tinh tế rót thêm một câu vào tai, “Đừng làm mất mặt Vũ Văn gia chúng ta, xong chuyện ta sẽ tìm đệ tính toán sổ sách!”
Vũ Văn Lạc vừa ngẩng đầu, vẻ mặt cười, lộ ra hàm răng trắng càng thêm có vẻ đáng yêu, xoay người đi tới tiểu đình, ôm quyền, xoay người,“Vãn bối Vũ Văn Lạc xin thỉnh an Thu tiền bối, Nam tiền bối.”
“Đây là ngũ đệ nhà ta.” Nam tử lãnh ngạo cũng trở về trong đình.
“Nguyên lai là Vũ Văn gia ngũ công tử.” Vị trưởng giả gầy ốm phất ba cọng râu dài hơi gật đầu.
“Vũ Văn công tử không cần đa lễ.” Vị trưởng giả nho nhã như văn sĩ ôn hoà cười, ánh mắt lại nhìn Ninh Lãng đang đứng ngoài đình lo lắng, “Ngoài đình là bạn của ngươi sao?”
“Đó là Ninh Lãng huynh đệ kết nghĩa của vãn bối, hắn cùng vãn bối giống nhau, do kính ngưỡng phong phạm của tiền bối, đặc biệt nhân cơ hội này đến bái kiến.” Vũ Văn Lạc nho nhã lễ độ đáp, quay đầu gọi Ninh Lãng,“Nhị đệ, vị này chính là Trường Thiên sơn trang Thu Trường Thiên, Thu tiền bối.” Ánh mắt chuyển về phí vị trưởng giả râu dài ba cọng,“Vị này là Đào Lạc chưởng môn Nam Ngoạ Phong, Nam tiền bối.”
“Ninh Lãng chậm trễ chào hỏi hai vị tiền bối.” Ninh Lãng vội vàng hành lễ.
Nam Ngoạ Phong gật gật đầu, ánh mắt Thu Trường Thiên chuyển đến ngân thương sau lưng Ninh Lãng, thương kia so với trường thương ngắn hơn một chút, ước chừng bằng một trường kiếm.
“Ninh Mặc huynh gần đây có khoẻ không?”
“A……” Ninh Lãng sửng sốt, đáp, “Khoẻ.” Người này nhận thức phụ thân?
“Ừ.” Thu Trường Thiên mỉm cười gật đầu.
Bên kia, Vũ Văn Lạc đã cùng ba vị nam tử trẻ tuổi khác chào hỏi.
“Thu Tang.” Thu Trường Thiên gọi tổng quản, “Chuyển chỗ ngồi cho hai vị công tử.”
“A…… Không cần, Thu tiền bối.” Vũ Văn Lạc vội vàng ngăn cản, “Vãn bối tùy tiện ở đâu tìm một chỗ ngồi xuống là được rồi, không cần phiền toái tiền bối.” Muốn ta cùng ngồi một chỗ với các người, không phải giống như ngồi trên bàn châm sao.
“À……” Thu Trường Thiên nhìn Vũ Văn Lạc, nhẹ nhàng cười cười, sau đó phân phó Thu Tang, “Ở đằng núi giả kia.”
Vũ Văn Lạc vừa nghe rõ ràng thở nhẹ một hơi, sau đó nhìn phía Vũ Văn gia đại công tử Vũ Văn Phong, “Đại ca, đệ đi trước.”
“Ừm.” Vũ Văn Phong gật đầu.
Vũ Văn Lạc lại hướng các vị trong đình gật đầu chào, sau đó mới đi ngoài đình, ý bảo Ninh Lãng đi theo hắn, đi đến phía dưới núi giả, bàn đã được dọn xong, trên bàn là bình trà có hai chén cùng với điểm tâm.
Hai người vừa ngồi xuống,giọng nói của Thu Trường Thiên đã vang lên: “Có thể được nhiều bằng hữu đến tụ hội như vậy, Thu mỗ thật cảm thấy vinh hạnh, thứ cho Thu mỗ ngu dốt, năm gần đây đối với võ học thượng thừa không có tiến bộ gì nhiều, cảm thấy thẹn khi gặp các vị.” Đang nói hơi dừng lại một chút, đã có người nói lên “Thu trang chủ khiêm tốn”, hắn khoát tay, ánh mắt đảo qua đình viên, lại nói, “Nói cho cùng cũng có câu, trường giang sóng sau đè sóng trước, mà nay giang hồ lại xuất hiện rất nhiều thiếu niên anh kiệt, về sau gió nổi lên mây trở mình đều là bọn họ, chính là ngày thường khó được gặp nhau, hôm nay tệ trang có thể tụ họp nhiều người như thế, Thu mỗ thật là vui mừng, thậm chí mong được thấy hơi hướm mới của giang hồ, không biết ý của chư vị như thế nào?”
Những lời này nói đơn giản một chút là: Hôm nay các vị tiền bối lớn tuổi đều rút lui về phía sau, để cho tuổi trẻ bước lên tỷ thí. Bởi vậy sau khi nói xong, những người trẻ tuổi nhất thời mắt đều lộ tia vui mừng. Phải biết rằng đến Trường Thiên Sơn trang có rất nhiều các lộ anh hùng hào kiệt, nếu có thể nhân lúc này đoạt giải nhất, cũng chẳng khác nào là cao thủ tuổi trẻ đầu tiên, là quang vinh đến thế nào!
“Tốt!”
Lập tức những người trẻ tuổi lớn tiếng hoan hô, những người thế hệ trước cũng không thể không nể mặt mũi mà đứng ra phân tranh, đều mỉm cười gật đầu.
Ánh mắt Thu Trường Thiên quét qua toàn bộ anh hào trong đình viện, trên mặt lộ vẻ mỉm cười, “Trước khi các anh hùng thiếu niên thi triển sở trường, Thu mỗ có vật này muốn mọi người cùng thưởng lãm.”
“Vãn bối đã tới chậm, không biết Thu tiền bối có thể nào cho vãn bối cùng chia sẻ?” Một thanh âm bỗng nhiên từ phía ngoài truyền vào.
____________________________________________________________
Chú Thích:
1/ Thiên kiến: định kiến lâu dài
2/ Thiên địch: kẻ địch trời sinh
3/ trưởng giả: trưởng bối, người cao tuổi
Đảo mắt liền đến tháng bảy, ngay từ đầu tháng, rất nhiều nhân sĩ giang đồ đều lục tục đến tề tụ Hoa Châu, mọi người đều hướng về phía núi Thiên Chi mà đi.
Từ xưa đến nay, núi Thiên Chi là nơi danh thắng tuyệt đẹp động lòng người, u tĩnh xanh ngát tựa như tranh, hàng năm đều hấp dẫn rất nhiều du khách. Mà ở chân núi Thiên Chi, có một tòa “Trường Thiên sơn trang”, trang chủ Thu Trường Thiên lấy một bộ “Di Thiên chưởng” vang danh giang hồ, cũng có danh xưng nho nhã, chính là nói hắn chẳng những võ công kiệt xuất, càng có đủ văn chương thơ phú, xứng là người đứng đầu bạch đạo ở Hoa châu.
Chẳng qua, giờ phút này những người đó đi hướng Trường Thiên Sơn trang, cũng là hướng về phía Di Thiên chưởng.
Lan Nhân Bích Nguyệt, người giang hồ đều biết là tín vật đại biểu cho võ lâm chí tôn, nhưng là, trước khi nó trở thành tín vật, nó là một cây hoa. Là tuyệt thế kỳ hoa do vị vua Phong Lan Tức tiền triều vì Phong quốc nữ vương Phong Tích Vân bỏ ra tám năm tâm huyết mới chế tạo được, nó chứng kiến một đoạn tình cảm khuynh thế, là một gốc thực vật duy nhất có thể lưu truyền lại đời sau. Chính là, năm đó ở lễ hội tạ hoa, đóa hoa trở thành tín vật là ngọc hoa được mài ra từ Tuyết ngọc ở Thương Sơn cùng Mặc ngọc ở Cửu Luân, Lan Nhân Bích Nguyệt chân chính sớm đã theo Bạch Phong Hắc Tức rời đi và tuyệt tích hậu thế, hơn trăm năm qua, không biết có bao nhiêu người muốn trồng nên một gốc cây đó, vẫn tiếp tục bôn ba khổ cực trên con đường dài đằng đẵng.
Khỏang giữa tháng bảy, những người trước hết đi đến Trường Thiên Sơn trang, là vì một loại hoa ở trong trang.
Hơn hai mươi năm trước, là lúc Thu Trường Thiên tài hoa xuất chúng cưới được thê tử xinh đẹp mỹ miều, hai người tài mạo như ngọc tình thâm ý trọng, từng khiến cho bao giang hồ nữ nhân ao ước ganh tỵ. Thu phu nhân cũng là người trong giang hồ, cũng hiểu biết về lai lịch của Lan Nhân Bích Nguyệt, đêm yến tiệc tân hôn lúc cùng phu quân thưởng hoa ngắm trăng, từng cảm thán thế gian nếu không gặp được Lan Nhân Bích Nguyệt thật sự, coi như trên đời này không còn ai có thể so sánh bằng Bạch Phong Hắc Tức. Thu Trường Thiên tự hỏi bản thân tình cảm đối với ái thê không thua gì tiền nhân, lập tức lập lời hứa, nhất định phải tạo ra một cây Lan Nhân Bích Nguyệt, lấy đó chứng tỏ cõi lòng.
Phong Lan Tức nuôi trồng tám năm, mới tạo ra một gốc Lan Nhân Bích Nguyệt có một không hai trên đời, mà Thu Trường Thiên trồng mười tám năm, rốt cục hắn cũng trồng được một cây. Điều khiến người tiếc nuối là, hoa kia nở trễ chín năm, Thu phu nhân đã giã từ nhân thế, hơn nữa hoa đó cũng không phải Lan Nhân Bích Nguyệt.
Lan Nhân Bích Nguyệt mặc dù không có người nào thấy qua được hình dáng, nhưng không nói cũng biết đó là một cây hắc bạch hoa có cùng chung gốc, hoa trắng nhụy đen, hoa đen nhuỵ trắng, cánh hoa cong tựa vầng trăng, phát ra ánh sáng rực rỡ đẹp đẽ, trong thanh lệ thoát tục hàm chứa ung dung trang nhã, như chính chủ nhân của nó.
Mà một gốc cây Thu Trường Thiên trồng được chỉ tòan một màu trắng, từ gốc tới ngọn chỉ có một đóa hoa, kỳ lạ lại ở chỗ đóa hoa, không giống như Lan Nhân Bích Nguyệt tòan bộ nở rộ như trăng rằm, lại có hình bán nguyệt, một mảnh tiếp một mảnh, cùng theo trên một vòng tròn, từng mảnh từng mảnh gắn bó, cuối cùng kết hợp thành một vòng trăng tròn.
Cây hoa đó sau này Thu Trường Thiên gọi là “Bán nhân”, một nửa như Lan Nhân, một nửa lương duyên, đã từng có thời kì tốt đẹp, nhưng cuối cùng cũng là kết cục cô đơn chiếc bóng.
Trong trường hợp đó, tuy không phải Lan Nhân Bích Nguyệt thật sự, nhưng tên tuổi của đóa “Bán nhân” độc đáo diễm lệ này vẫn được lưu truyền, lại thêm Thu Trường Thiên vì si tình mà trồng một cây hoa, khiến cho không biết bao nhiêu nữ nhân cảm động trong lòng, có thể nói là danh hoa đứng thứ hai sau Lan Nhân Bích Nguyệt. Những người trong lòng muốn có, bản thân cũng muốn trồng được một cây, đặt trong nhà vừa để thưởng thức vừa là phô trương. Nói đến cũng là kỳ quái, Bán Nhân này mọc không quá năm ngày thì úa tàn, xác hoa rơi xuống như đá vùi trong đất, cho dù có người chăm bón vẫn không trưởng thành hơn, mà Bán Nhân ở Trường Thiên Sơn trang vẫn nở hoa hàng năm, như tuyết như nguyệt.
Cứ đến tháng bảy hàng năm, là thời kỳ Bán Nhân nở rộ, khi đó, toàn bộ Trường Thiên Sơn được bao bọc bởi hương hoa, cũng nhân dịp, mọi người thường đến làm thơ thưởng hoa. Nữ nhân giang hồ tuy là chỉ để ý đến đao kiếm, nhưng vẫn có chút thích hoa thích hương, còn có chút học đòi văn vẻ, cũng có chút nể trọng thanh danh của Di Thiên chưởng, người đến người đi nối liền không dứt.
Cho dù ngay từ đầu chỉ vì Bán Nhân, nhưng về lâu về dài cũng từ từ thay đổi, nữ nhân giang hồ có yêu hoa cũng không thể nào bằng yêu võ, thông thường sau khi ngắm hoa xong cũng không vội rời đi, trái lại hướng phía Thu Trường Thiên lãnh giáo võ công, mà Thu Trường Thiên hào hiệp nho nhã, vô luận là văn hay võ đều nổi tiếng, những người đó chẳng những chưa từng thắng được quá một lần, trái lại mọi người đều tơi tả ra về. Ngược lại có những người có lòng khiêm tốn muốn thỉnh giáo, bản thân Thu Trường Thiên là kỳ tài võ học cũng có phẩm đức, thẳng thắn nói ra ý định muốn học hỏi lẫn nhau, còn cổ vũ hậu bối vứt bỏ thiên kiến (1) bè phái cùng nhau tỷ thí, học tập, không ít ngày sau võ công quả nhiên tiến bộ, đạt thành tựu không nhỏ, nhất thời mỗi người đều lấy chuyện đến Trường Thiên sơn trang làm vinh dự. Cứ thế sau này, vừa đến bảy tháng, sẽ có rất nhiều người tự động hướng Trường Thiên Sơn trang mà đi, thứ nhất là để ngắm tuyệt thế kỳ hoa, thứ hai là nhờ tiền bối tỉ thí, chỉ điểm, mong cho võ học của bản thân được tiến bộ. Bảy tháng ở Trường Thiên, tất nhiên trở thành một sự kiện nhỏ trong chốn võ lâm, mặc dù không bì được với thanh thế lớn của đại hội võ lâm ở Anh Sơn khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, nhưng cũng là một loại lấy văn kết bạn nhàn nhã cùng tự tại, chỉ thiếu một phần sát phạt cùng máu đổ.
Chẳng qua là hai năm gần đây, người đến Trường Thiên sơn trang lại nhiều hơn một phần tâm tư, thêm vào đó những người trẻ tuổi cũng tăng lên.
Anh hoa tháng bảy, năm thứ bốn mươi bốn.
Như năm trước, Trường Thiên sơn trang lại bình thường nghênh đón rất nhiều bằng hữu giang hồ. Mà dưới chân núi Thiên Chi, năm gần đây khách sạn tửu lâu lại mở thêm không ít, gần sát xunh quanh sơn trang, hòng mưu cầu lợi nhuận, tháng bảy hàng năm đều nơi nơi đầy ngập khách, bọn tiểu nhị nhiều việc đến nỗi đầu óc choáng váng, các chưởng quầy đếm vàng đếm bạc cũng đến hoa cả mắt.
Phải biết rằng Trường Thiên sơn trang tuy là võ lâm thế gia, không thiếu tiền của áo cơm, nhưng nói đến chuyện hàng năm nhiều người giang hồ đến ở như vậy, Thu gia dù có gia sản lớn thế nào cũng không thể gánh vác nổi, cho nên Thu Trường Thiên viết một quy định: hoan nghênh Đến Trường Thiên sơn trang ngắm hoa luận võ, nhưng thỉnh tự gánh vác chỗ ăn chỗ ở. Vì vậy, trừ bỏ một số ít người được đích thân Thu Trường Thiên phát thiếp mời đến ở tại sơn trang, những người còn lại đều ở các khách sạn tửu lâu bên ngòai, mà Bán Nhân được trồng hơn một dặm xung quanh trang mọi người tha hồ thưởng thức, nhưng muốn vào trang đàm võ luận kiếm chỉ có độc một ngày mười sáu tháng bảy.
Rốt cục cũng đến ngày mười sáu tháng bảy, vừa tới giờ mẹo thì cửa chính Trường Thiên sơn trang đã mở toang, đại tổng quản của trang đã đứng ngay cửa, cung thỉnh các vị anh hùng giang hồ đi vào.
Theo quy định mỗi năm, giờ thìn bắt đầu tụ họp, khi đó Thu Trường Thiên sẽ cùng các bằng hữu giang hồ gặp mặt, có khi còn có thể mời một ít bạn hữu thân thiết của hắn xuất hiện. Kỳ thật lại nói tiếp, võ lâm hội họp ở sơn trang cũng không phải nghiêm túc khẩn trương như người ngòai nhìn vào, bất quá chỉ là mọi người cùng ngồi xuống đàm luận gần nhất mình vừa học hỏi thêm được cái gì, gặp phải vấn đền nan giải ở đâu, đối với võ học đỉnh cao có điều gì tâm đắc, sau đó sẽ cùng nhau tỷ thí, nghiệm chứng võ công của chính mình, mọi người cùng nhau tham khảo, giải quyết, chia sẻ. Mà Thu Trường Thiên cũng tuyệt không vì mình là hàng trưởng bối, ngôn ngữ ôn hòa, kiến thức quảng bác, vô luận là tiền bối hay hậu bối, vô luận nổi danh hay vô danh, vô luận võ công cao hay thấp, đều đối xử bình đẳng. Mà đối với bất kì nghi vấn nào do người khác đưa ra, hắn liền chỉ điểm không một chút giấu diếm, nếu chính hắn cũng không hiểu được, hắn sẽ thẳng thắn nói ra. Hắn cũng thường cùng mọi người chia sẻ với nhau, mà những chuyện này cũng không chỉ giới hạn trong võ học, chỉ cần là người hàng năm tham dự sẽ không quên năm Anh Hoa thứ bốn mươi mốt, hắn đề trên một tấm bảng trúc cỗ vũ mọi người cùng nhau chia sẻ.
Hôm nay, từ lúc giờ mẹo bắt đầu, những người giang hồ đến tham dự đều lục tục tiến vào trong trang, mọi người ai cũng mong muốn có thể chiếm được một vị trí tốt, để có thể nhìn gần một chút nghe rõ một chút, chờ cho mọi người tất cả đều vào trong trang, mắt vừa trông thấy đình viên, không khỏi âm thầm tán thưởng.
Đó là một đình viên cực kỳ lớn, có lương đình thủy tạ, các khối đá lớn làm thành núi giả, cùng hành lang tinh xảo gấp khúc nhiều hướng, nhưng thứ khiến người ngạc nhiên nhất chính là ở chỗ cái bàn kia. Màn trúc trong nhà thủy tạ rung động theo gió, trong lương đìng là bàn cùng ghế đá, trên bàn tiệc đã bày ra, bên cạnh là một cái bàn con con, dọc theo hành lang gấp khúc là vài cái ghế dài nhỏ, còn có Bán Nhân hoa tuyết trắng hờ hững ôm lấy lan can, Mái hiên cùng núi giả nhìn xa nhìn gần duyên dáng yêu kiều, nhất thời làm cho mọi người thấy hoa cả mắt lại là cảnh đẹp ý vui.
Mọi người đồng loạt ngồi xuống, lại lần nữa đảo mắt, lại là một phen cảnh tượng khác. Có thể là do khéo léo sắp xếp,hoặc là được ba, năm cây bao lấy, hoặc là hai bên tương đối, hoặc một bên độc lập, được Bán Nhân xung quanh làm đẹp, tựa như trăng sáng, khiến cho từng người từng người đều có vẻ mặt kinh hỉ. Khỏanh khắc đó, các vị anh hùng tục tằng phóng khóang trong chốn giang hồ cũng sinh ra cảm giác xuất trần nhã dật, phảng phất giống như đang ở giữa tháng, nguyệt ở giữa mọi người, như cơn gió nhẹ sớm tinh mơ khẽ thổi, mùi hương thoang thoảng lượn lờ, như ở giữa chốn thần tiên, mọi ý nghĩ lưỡng lự chần chờ đều tan biến, chỉ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, đình đài tương xứng với cảnh đẹp, khí phách tương ứng với nhau, nâng cốc chè chén, nói chuyện trời cao biển sâu, luận bàn đời người được mấy phần phong lưu, âu cũng là chuyện tốt đẹp nhất nhân gian.
Đây là là do bàn tay người nào khéo léo tạo nên? Mỗi người đều như thế cảm thán.
Cứ nghĩ như năm vừa rồi, bất quá ở trong trang chỉ là chỗ ngồi bốn phía xung quanh một toà chính đường, chưa từng nổi bật giống như năm nay. Mọi người lại là vui lại là mừng, vui là vì sự bố trí khác biệt, may mắn là chính mình không bỏ lỡ, năm nay xác định phải hơn năm rồi.
Thời gian trôi qua không một tiếng động.
Ngay lúc ánh mặt trời toả ra ánh sáng vàng rực rỡ nhất, dát lên Bán Nhân một tầng điểm trang rực rỡ, giờ thìn đã gần đến, những người đến tham dự cơ bản cũng đã đến hết, cửa một hồi lâu cũng không còn người bước vào, lúc đại tổng quản đang muốn phân phó người khép cửa, lại thấy hai bóng người từ rất xa chạy như bay tiến lại.
“Đợi chút!”
Có người vừa chạy vừa kêu, không đến một lát sau, đã chạy đến cửa.
“May mắn…… Vượt qua!” Trong đó một người chạy theo nói, mà người kia đang lau mồ hôi giúp hắn nhìn nhóm gia đinh cười xấu hổ, hô hấp vững vàng không một tia mệt nhọc, cho thấy người này thể lực, nội lực cao hơn người đứng bên cạnh.
“Hai vị thiếu hiệp.” Cạnh cửa đại tổng quản dẫn vài tên gia đinh thi lễ.
“Đa tạ, đa tạ.” Người vịn cửa thở dốc một hồi rốt cục cũng đỡ nhiều, ngẩng đầu hướng về phía bọn họ cười sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng, mi thô mắt to, mặt mũi không phải thực sự tuấn tú nhưng lại khiến người ta nhìn vào thư thái. Người đứng một bên tuổi có vẻ ít hơn một chút, tướng mạo khôi ngô, một đôi mắt hổ hắc bạch phân minh cực kỳ có anh khí.
“Không dám.” Vội vàng ôm quyền, đối với Thu gia cho dù là từ chủ nhân chó tới người ngoài đều cực lễ phép.
“Tại hạ Vũ Văn Lạc, vị này là huynh đệ kết nghĩa của ta, Ninh Lãng, chúng ta muốn tham gia ‘Bán nhân luận kiếm’ của Thu tiền bối, không biết có được hay chăng……” ngón tay Vũ Văn Lạc chỉ vào phía đình, ánh mắt cũng hướng về phía đó.
Bán nhân luận kiếm? Tổng quản cùng mấy gia đinh sửng sốt, mặc dù hàng năm đều rất nhiều người đến tham dự, lại chưa từng có người nào gọi như thế, chủ nhân mặc dù văn hay chữ tốt, nhưng cũng chưa bao giờ có ý nghĩ nào, Vũ Văn thiếu hiệp này lại là người đầu tiên đặt một cái tên, bất quá “Bán nhân luận kiếm” Người nghe vào cũng không tệ lắm.
“Phàm người tới tức là khách, Há có thể từ chối hay sao.” Tổng quản khoát tay chặn lại, thỉnh hai người đi vào.
“Nhị đệ, mau, chúng ta đi vào.” Vũ Văn Lạc lập tức kéo tay Ninh Lãng bước nhanh vào.
Vừa vào sân nhà, hai người cũng vì cảnh sắc người hoa tôn nhau trước mặt mà trầm trồ tán thưởng.
“Đẹp, đẹp, đẹp, hoa là kỳ tuyệt, người là anh hùng, thật không phụ công mong đợi.” Vũ Văn Lạc liên tục trầm trồ khen ngợi,“Ta lần này đến ‘Bán nhân luận kiếm’ quả không sai.”
Ở giữa sân chúng anh hùng nghe tiếng đồng loạt nhìn ra phía cửa, liền thấy hai thiếu niên xa lạ, không có gì đặc biệt khiến người chú ý, liếc mắt đánh giá một cái, liền lại cùng nhau quay dầu lại.
“Đại ca, tựa hồ đều ngồi đầy rồi.” Ninh Lãng bị ánh mắt mọi người đảo qua rất l không được tự nhiên, giương mắt đảo quanh sân vài lần, cũng không có chỗ trống.
“Ừ……” Vũ Văn Lạc mở lớn mắt quét một vòng, đột nhiên hai mắt sáng lên,“Nhị đệ, còn một chỗ ngồi tốt nhất mà.”
“Vậy sao?” Ninh lại vươn dài cổ nhìn xem, nhưng trong sân quả thật không còn chỗ trống, chỉ có chính giữa đìng là chưa ai ngồi, nhưng mọi người không ai tới ngồi, nhất định là để lại cho chủ nhân.
“Đi theo ta.” Vũ Văn Lạc ngoắc ngoắc tay bước đi, Ninh Lãng mặc dù nghi hoặc nhưng cũng đi theo.
“Chỗ này không phải không có người sao, hơn nữa là nơi có tầm nhìn tốt nhất.” Vũ Văn Lạc phi thường đắc ý chỉ núi giả trước mặt.
“Nhưng chỗ này…… Được không?” Ninh Lãng nhìn núi giả lại nhìn Vũ Văn Lạc.
“Đương nhiên được.” Vũ Văn Lạc gật gật đầu khẳng định,“Núi giả này nằm ở phía đông, hơn nữa chỉ dùng làm cảnh, cũng không phải rất cao, chúng ta ngồi phía trên sẽ xem được toàn bộ tình huống dưới kia, cũng sẽ không bị đặc biệt chú ý, thật tốt.”
“Nhưng là……” Ninh Lãng còn do dự.
Vũ Văn Lạc cũng đã một người nhảy lên núi giả, co chân ngồi xuống, nhìn nhìn chung quanh, quả nhiên là toàn bộ đình viên đều được nhìn rõ ràng, hướng Ninh Lãng vẫy tay: “Mau lên đây.”
Ninh Lãng thấy hắn đã ngồi xuống liền nhảy lên núi giả, đưa mắt xung quanh, quả như theo như lời hắn “Tầm nhìn tốt nhất”, chẳng những quần anh tụ họp trong sân nhìn thấy rõ ràng, mà xa gần Trường Thiên sơn trang cũng xem được một nửa.
“Ai nha, người đến đây cũng thật không ít, rất nhiều đều là người có tiếng trong võ lâm, khó trách mấy năm gần đây đều phải đem núi Thiên Chi cùng Anh Sơn đặt ngang hàng.” Vũ Văn Lạc cẩn thận quét mắt nhìn đông đảo anh hùng, không khỏi cảm thán.
“Đại ca đều nhận thức họ sao?” ánh mắt của Ninh Lãng nhất nhất nhìn theo một lượt mặt mũi các vị anh hùng, hắn không nhận biết bất cứ người nào.
“Không biết.” ánh mắt Vũ Văn Lạc đảo qua mỗi một người liền thuận tiện đánh giá một phần.
“Vậy sao huynh biết đều là người có tiếng?”
“Chưa từng gặp nhưng đã từng nghe.” Vũ Văn Lạc quay đầu lườm hắn một cái, “Ca ca như ta đã thề là phải soạn ra một bộ thiên cổ lưu truyền ‘ võ lâm thương hải sử’, há có thể không biết những người có tiếng tăm trong giang hồ? Chẳng những cần phải biết, mà phải thông thạo người ta xuất thân như thế nào, môn phái, thông thạo, cũng như võ công của bọn họ, cân nhắc tính cách từng người, nếu không làm sao có thể viết ra một bộ sử sách khiến người đời sau chỉ nhìn mà không thể chạm!”
“À.” Ninh Lãng gật gật đầu.
Ánh mắt Vũ Văn Lạc trở lại phía các nhân sĩ giang hồ, một bên từ trong lòng lấy ra giấy bút, nói: “Thân là đệ đệ của võ lâm đại sử gia tương lai lại đối chuyện của võ lâm không một chút hay biết thật là mất mặt, biết không? Cho nên cần thiết nhất bây giờ là ca ca bổ sung cho ngươi một ít kiến thức cơ bản trong giới giang hồ, đầu tiên là phải biết nhận thức người, lại nói tiếp……” Đầu hắn xoay trở về, “Nhị đệ, ca ca kiểm tra ngươi, nói cho ta nghe trong võ lâm có bao nhiêu danh môn đại phái?”
Vấn đề dễ dàng như vậy được đưa ra, dù là Ninh Lãng tư tưởng đơn giản cũng có chút đỏ mặt, “Đại ca, ta tuy rằng kinh nghiệm giang hồ không đủ, nhưng các môn phái giang hồ cũng có biết một chút.” Nói như thế nào hắn cũng xuất thân từ núi Thiển Bích.
“Hỏi ngươi thì ngươi trả lời.” Vũ Văn Lạc lấy cán bút gõ lên trán Ninh Lãng,“Huynh trưởng như cha biết không, phải nghe lời ta nói.”
Ninh Lãng không khỏi gãi gãi đầu, sau đó thành thật trả lời: “Hiện nay võ lâm có tổng cộng một trăm bốn mươi bảy môn phái, nhưng đứng đầu là một giáo, bốn phái, sáu gia tộc hào thế.”
“Ừ.” Vũ Văn Lạc gật gật đầu, một bộ dáng như đang dạy dỗ trẻ con,“Kể ra xem.”
“Một giáo là chỉ Tùy Giáo, Bốn phái là chỉ Thiển Bích, Phong Vụ, Thương Vân, Đào Lạc, sáu gia tộc là chỉ Thiên Châu Minh gia, Vân Châu Lan gia, Hoa Châu Thu gia, Bạch châu Hoa gia, Nguyệt Châu Vũ Văn gia, Lan Châu Trữ gia.” Ninh nô lệ sợ nếu nói sai, toàn bộ mười ngón tay sẽ bị gõ.
“Ừ, không sai, nói đúng.” Vũ Văn Lạc lại gật gật đầu, lấy cán bút đẩy cằm Ninh Lãng, đưa mặt mặt hắn chuyển hướng giữa sân,“Hiện tại ca ca dạy cho ngươi nhận biết người, trong đình viện này mặc dù không quá rộng rãi, nhưng cơ hồ lại chứa toàn bộ thiên hạ anh hùng.” Trên khuôn mặt còn tính trẻ con là ánh mắt có vài phần cơ trí.
Vũ Văn đại ca đang muốn thật tốt dạy dỗ tiểu đệ Ninh gia về các danh nhân giang hồ, đình viên vốn đang hơi ồn ào đột nhiên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều dồn về một hướng. Vũ Văn đại ca lấy chuyện ghi lại những sự kiện lớn nhỏ trong võ lâm làm nhiệm vụ của mình tất nhiên sẽ không vì một việc nhỏ mà mất đi sự chú ý, ánh mắt lập tức cũng hướng theo tầm mắt của mọi người, vừa trông thấy…… Hắn lập tức sợ run như cầy sấy, hận không thể nhanh chóng trốn đi, chính là giờ phút này trước mắt bao người lại không dám vọng động, nếu phạm vào điều kiêng kị của người nọ chỉ sợ là không có kết quả tốt, lập tức nhất đẩy Ninh Lãng ngồi che trước mặt hắn, chỉ mong ánh mắt của người nọ không thu hắn vào tầm.
Tiểu đệ Ninh gia hơi cứng người không rõ vì sao quay đầu nhìn Vũ Văn đại ca, không rõ vừa rồi đại ca còn chậm rãi mà nói đại tại sao trong chớp mắt bộ dạng liền thay đổi, nao núng như gặp phải thiên địch(2).
“Đại ca……”
“Xuỵt…… Đừng nói.” Vũ Văn đại ca vội vàng đưa tay bịt miệng tiểu đệ, nhỏ giọng nói,“Ngươi chắn ta trong chốc lát, trăm ngàn không thể làm cho người ta nhìn thấy ta.”
Tiểu đệ Ninh gia mũi miệng bị che lại thật không thoải mái, lập tức liên tục gật đầu dùng ánh mắt ý bảo mau mau buông tay.
Vũ Văn Lạc buông tay ra, thân mình lui về tránh ở sau lưng Ninh Lãng, nhưng là hắn đã chọn một chỗ ngồi “Tầm nhìn thật tốt”, nên bất luận kẻ nào chỉ cần hơi quay đầu, ngẩng lên đều thấy hai người ngồi trên núi giả. Ninh Lãng thật ra rất ngạc nhiên nhìn về phía những người trong sân, không biết là người thế nào, lại có thể làm đại ca sợ hãi như thế.
Một hàng kia tổng cộng có năm người, đứng ngang hàng là hai bậc trưởng giả (3), đều khoảng trên dưới năm mươi tuổi, một người mặc áo trắng khí độ thanh nhã, ánh mắt bình thản lại hàm chứa thần khí không giận mà uy, một người râu dài ba cọng dáng lại rất gầy, mang phong phạm đại tông sư một phái, đi theo phiá sau là ba người trẻ tuổi, một người hơi béo mặt đầy ý cười, một người dáng cao anh tuấn nhưng mặt đầy lãnh ngạo, người kia mặt mày thanh tú lại cúi đầu như có vẻ chứa đựng trầm tư. Năm người như vậy nhìn chỉ khiến trong lòng người ta sinh ra kính ý cùng hảo cảm, quyết không thể sợ hãi như Vũ Văn Lạc.
Năm người kia vừa vào đến, vô luận là già trẻ trong sân đều đứng dậy hướng hai vị trưởng giả ôm quyền thi lễ, cũng mỉm cười về phía ba vị nam tử trẻ tuổi, nhất thời liền có tiếng chào hỏi lẫn nhau, càng khiến cho hai người ngồi trên núi giả trở nên phá lệ bắt mắt. Chờ mọi người trở về chỗ ngồi, nam tử lãnh ngạo vừa mới vào đột nhiên xoay người, ánh mắt thẳng tắp quét về phía núi giả, một khắc đó, Ninh Lãng chỉ cảm thấy giống bị tên bắn trúng, không dám động đậy.
Nam tử lãnh ngạo vươn tay, ngón trỏ ngoắc một cái.
Hắn…… Kêu ta đi qua? Ninh Lãng trợn to mắt, chính mình không biết người kia mà.
Ngón trỏ lại ngoắc một cái.
Thật sự là kêu ta? Thân mình Ninh Lãng giật giật, không nghĩ sau lưng một đôi tay gắt gao nắm lấy hắn,“Không nhìn thấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy……” Giống như đang tụng kinh.
“Vũ Văn Lạc!” Một thanh âm cảnh cáo vang lên, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nam tử lãnh ngạo, sau đó lại theo ánh mắt hắn nhìn về phía núi giả.
Một tiếng này doạ Ninh Lãng giật mình, cũng hiểu được, thì ra là người ta kêu Vũ Văn đại ca.
“Ta sẽ bị huynh ấy lột da mất.” Phía sau vang lên âm thanh nỉ non bi thảm của Vũ Văn Lạc, sau đó vạt áo được buông lỏng, người liền nhảy xuống núi giả.
“Đại ca……” Ninh Lãng do dự không biết có nên đi theo hay không.
“Xuống dưới đi.” Vũ Văn Lạc ủ rũ vẫy tay, sau đó từng bước hướng tiểu đình ở trung tâm đi đến.
Ninh Lãng thoáng nghĩ một chút, sau đó nhảy xuống núi giả đi theo sau Vũ Văn Lạc. Huynh đệ kết nghĩa là phải có nạn cùng chịu có phúc cùng hưởng.
“Đại ca.” Vũ Văn Lạc đi đến trước tiểu đình liền ngoan ngoãn hô một tiếng. Ninh Lãng ở phía sau là lắp bắp kinh hãi, đây là…… người này cư nhiên là đại ca của đại ca?! Một chút cũng không giống.
Nam tử lãnh ngạo trên mặt hiện một tia mỉm cười, đi tới trước người Vũ Văn Lạc, đưa tay vịn vai hắn, vô cùng thân thiết nói: “Ngũ đệ, ngươi cũng đến đây.” Cúi đầu là tinh tế rót thêm một câu vào tai, “Đừng làm mất mặt Vũ Văn gia chúng ta, xong chuyện ta sẽ tìm đệ tính toán sổ sách!”
Vũ Văn Lạc vừa ngẩng đầu, vẻ mặt cười, lộ ra hàm răng trắng càng thêm có vẻ đáng yêu, xoay người đi tới tiểu đình, ôm quyền, xoay người,“Vãn bối Vũ Văn Lạc xin thỉnh an Thu tiền bối, Nam tiền bối.”
“Đây là ngũ đệ nhà ta.” Nam tử lãnh ngạo cũng trở về trong đình.
“Nguyên lai là Vũ Văn gia ngũ công tử.” Vị trưởng giả gầy ốm phất ba cọng râu dài hơi gật đầu.
“Vũ Văn công tử không cần đa lễ.” Vị trưởng giả nho nhã như văn sĩ ôn hoà cười, ánh mắt lại nhìn Ninh Lãng đang đứng ngoài đình lo lắng, “Ngoài đình là bạn của ngươi sao?”
“Đó là Ninh Lãng huynh đệ kết nghĩa của vãn bối, hắn cùng vãn bối giống nhau, do kính ngưỡng phong phạm của tiền bối, đặc biệt nhân cơ hội này đến bái kiến.” Vũ Văn Lạc nho nhã lễ độ đáp, quay đầu gọi Ninh Lãng,“Nhị đệ, vị này chính là Trường Thiên sơn trang Thu Trường Thiên, Thu tiền bối.” Ánh mắt chuyển về phí vị trưởng giả râu dài ba cọng,“Vị này là Đào Lạc chưởng môn Nam Ngoạ Phong, Nam tiền bối.”
“Ninh Lãng chậm trễ chào hỏi hai vị tiền bối.” Ninh Lãng vội vàng hành lễ.
Nam Ngoạ Phong gật gật đầu, ánh mắt Thu Trường Thiên chuyển đến ngân thương sau lưng Ninh Lãng, thương kia so với trường thương ngắn hơn một chút, ước chừng bằng một trường kiếm.
“Ninh Mặc huynh gần đây có khoẻ không?”
“A……” Ninh Lãng sửng sốt, đáp, “Khoẻ.” Người này nhận thức phụ thân?
“Ừ.” Thu Trường Thiên mỉm cười gật đầu.
Bên kia, Vũ Văn Lạc đã cùng ba vị nam tử trẻ tuổi khác chào hỏi.
“Thu Tang.” Thu Trường Thiên gọi tổng quản, “Chuyển chỗ ngồi cho hai vị công tử.”
“A…… Không cần, Thu tiền bối.” Vũ Văn Lạc vội vàng ngăn cản, “Vãn bối tùy tiện ở đâu tìm một chỗ ngồi xuống là được rồi, không cần phiền toái tiền bối.” Muốn ta cùng ngồi một chỗ với các người, không phải giống như ngồi trên bàn châm sao.
“À……” Thu Trường Thiên nhìn Vũ Văn Lạc, nhẹ nhàng cười cười, sau đó phân phó Thu Tang, “Ở đằng núi giả kia.”
Vũ Văn Lạc vừa nghe rõ ràng thở nhẹ một hơi, sau đó nhìn phía Vũ Văn gia đại công tử Vũ Văn Phong, “Đại ca, đệ đi trước.”
“Ừm.” Vũ Văn Phong gật đầu.
Vũ Văn Lạc lại hướng các vị trong đình gật đầu chào, sau đó mới đi ngoài đình, ý bảo Ninh Lãng đi theo hắn, đi đến phía dưới núi giả, bàn đã được dọn xong, trên bàn là bình trà có hai chén cùng với điểm tâm.
Hai người vừa ngồi xuống,giọng nói của Thu Trường Thiên đã vang lên: “Có thể được nhiều bằng hữu đến tụ hội như vậy, Thu mỗ thật cảm thấy vinh hạnh, thứ cho Thu mỗ ngu dốt, năm gần đây đối với võ học thượng thừa không có tiến bộ gì nhiều, cảm thấy thẹn khi gặp các vị.” Đang nói hơi dừng lại một chút, đã có người nói lên “Thu trang chủ khiêm tốn”, hắn khoát tay, ánh mắt đảo qua đình viên, lại nói, “Nói cho cùng cũng có câu, trường giang sóng sau đè sóng trước, mà nay giang hồ lại xuất hiện rất nhiều thiếu niên anh kiệt, về sau gió nổi lên mây trở mình đều là bọn họ, chính là ngày thường khó được gặp nhau, hôm nay tệ trang có thể tụ họp nhiều người như thế, Thu mỗ thật là vui mừng, thậm chí mong được thấy hơi hướm mới của giang hồ, không biết ý của chư vị như thế nào?”
Những lời này nói đơn giản một chút là: Hôm nay các vị tiền bối lớn tuổi đều rút lui về phía sau, để cho tuổi trẻ bước lên tỷ thí. Bởi vậy sau khi nói xong, những người trẻ tuổi nhất thời mắt đều lộ tia vui mừng. Phải biết rằng đến Trường Thiên Sơn trang có rất nhiều các lộ anh hùng hào kiệt, nếu có thể nhân lúc này đoạt giải nhất, cũng chẳng khác nào là cao thủ tuổi trẻ đầu tiên, là quang vinh đến thế nào!
“Tốt!”
Lập tức những người trẻ tuổi lớn tiếng hoan hô, những người thế hệ trước cũng không thể không nể mặt mũi mà đứng ra phân tranh, đều mỉm cười gật đầu.
Ánh mắt Thu Trường Thiên quét qua toàn bộ anh hào trong đình viện, trên mặt lộ vẻ mỉm cười, “Trước khi các anh hùng thiếu niên thi triển sở trường, Thu mỗ có vật này muốn mọi người cùng thưởng lãm.”
“Vãn bối đã tới chậm, không biết Thu tiền bối có thể nào cho vãn bối cùng chia sẻ?” Một thanh âm bỗng nhiên từ phía ngoài truyền vào.
____________________________________________________________
Chú Thích:
1/ Thiên kiến: định kiến lâu dài
2/ Thiên địch: kẻ địch trời sinh
3/ trưởng giả: trưởng bối, người cao tuổi
/80
|