Ban đêm, Tịnh Công trạch thật yên tĩnh, Lý Quả nằm trong phòng ngủ Triệu Khải Mô từng ở, trên giường gỗ Khải Mô từng nằm. Tuy rằng Tịnh Công trạch bị bỏ không, nhưng vẫn luôn có người hầu trông coi, phụ trách sửa chữa phòng ở, chăm sóc hoa cỏ.
Giá nhà ở nha phường đắt đỏ, chỉ cho thuê thôi một năm cũng có thể thu được một khoản tiền không nhỏ. Song Lý Quả không bán, cũng không nỡ cho người khác thuê. Trở về Thứ Đồng, ở trong Tịnh Công trạch mấy ngày, liền có cái cảm giác thật mãn nguyện, trong trạch viện này có quá nhiều hồi ức, ghi chép của cậu và Triệu Khải Mô năm xưa.
Sáng sớm, Lý Quả rời giường, đến trong viện ngắm hoa. Cậu phát hiện hoa trong viện ít đi vài cây, gọi người hầu phụ trách đến hỏi thăm, mới biết mùa thu năm nay có trận bão, làm một cành lê to bị gãy, đè chết mảng hoa bên dưới.
Nhìn mảng đất trống trơn, Lý Quả dự định đi mua hoa.
Lý Quả mang theo A Tiểu, cùng đi ra ngoại thành, đến nhà đại hán râu quai nón và thư sinh mua hoa.
Ngày đông, song cây cỏ ngoài ngoại thành vẫn xanh biếc, hoa tỏa hương ngát thơm, chim hót lảnh lót, Thứ Đồng khí hậu ấm áp, bốn mùa hợp lòng người, thành thử có biệt hiệu là đồi ấm.
Nhà gỗ cũ nát của đại hán cùng thư sinh không hề bắt mắt chút nào đứng ở trên sườn núi, tựa như đã hòa thành một thể cùng cây cỏ xung quanh.
Lý Quả mạo muội đến nhà, đứng ở hàng rào ngoài sân gọi to: “Có ai không?”
Trong viện trồng đầy các loại rau dưa xanh mơn mởn, để đề phòng gà vịt chui vào mổ, còn dùng lưới đánh cá quây vườn rau lại. Trong viện có một bé gái tầm ba, bốn tuổi, đang ném cám bã cho gà ăn vịt.
Lúc trước chưa từng thấy cô bé này, trên đầu nữ hài có cái bím tóc buộc cong vẹo, y phục trên người sạch sẽ.
“Hài tử, đại hán bán hoa có nhà không?”
Lý Quả ngồi xổm xuống hỏi nữ hài, ngữ điệu cậu thật ôn hòa. Nữ hài ngẩng đầu đánh giá cậu, vẻ mặt cảnh giác. Cô bé đứng yên, không nói một lời, thế nhưng đôi mắt đẹp tựa như biết nói.
“Tìm Sở man tử hả?”
Đại khái là nghe thấy trong viện có tiếng nói, thư sinh từ trong nhà đi ra. Thư sinh mặc sam y vải bố đã giặt đến bợt màu, tay cầm sách, hắn trông thật gầy gò, nhưng khí sắc không tệ.
“Là Lý viên ngoại à, đến đây mua hoa sao?”
Thư sinh nhận ra Lý Quả, người này tính cách cao ngạo, tuy rằng trong lòng cảm kích Lý Quả đã từng trợ giúp, song lời nói vẫn thật thờ ơ.
“Đúng vậy.”
Lý Quả phóng tầm mắt tới lều hoa, lều đóng cửa, cũng không biết đại hán bán hoa có ở bên trong không.
“Hắn đã vào núi hái lan rồi, mười ngày nửa tháng không về được, Lý viên ngoại cần hoa gì, ta dẫn ngươi đi xem.”
Nói lý ra đại hán râu quai nón bán hoa làm ăn, thì cũng là thư sinh làm ăn, bọn họ bày sạp ở chợ tách ra, là tránh để kẻ khác lời ra kẻ vào, còn đối với Lý Quả tìm đến nhà thì không thể nào che giấu.
“Vậy đa tạ Cố tiên sinh.”
Lý Quả đuổi theo Thư Mộc, đi tới lều hoa.
Nhìn Thư Mộc quay lưng với Lý Quả mở khóa cửa lều hoa, Lý Quả nghĩ đến cô bé trong viện, hiếu kỳ hỏi: “Lần trước đến không thấy có nữ tử, tiểu hài tử này là?” nữ nhi của hai người các ngươi sao?
“Nhặt được trên đường.”
Nhìn Thư Mộc ghét bỏ.
Hớ, nhặt được trên đường? Lý Quả không hỏi nữa.
Song có mấy người khốn cùng, độc ác, sinh ra nữ nhi thường dìm chết đuối hoặc vứt bỏ, cho nên chuyện nhặt được trên đường, cũng vô cùng có khả năng.
“Cũng không phải con chó con mèo, tự nhiên nhặt hài tử trở về.”
Thấy Thư Mộc nhỏ giọng lầu bầu, nghe ra được hắn rất bất mãn.
Lý Quả nghĩ, hai người bọn họ là loại quan hệ đó, nuôi hài tử xác thực không dễ dàng. Hai đại nam nhân, cũng không biết phải nuôi nấng nữ hài thế nào, dạy khâu vá là không được rồi đấy.
Trong lều rất nhiều hoa, trồng rất tốt, mùa đông hoa lan, hoa trà nở, khoe màu đua sắc, hương thơm ngát mũi.
Lý Quả một hơi chọn ra được hơn chục cây về trồng, may mà A Tiểu mang sọt trúc, bằng không không thể mang về được.
Nhìn Thư Mộc nắm rõ tên gọi mỗi loại cây, thời kỳ nở hoa rồi giá tiền như lòng bàn tay, tuy rằng nhìn thái độ không thấy hắn là kiểu người yêu hoa.
Lý Quả trả tiền, A Tiểu gánh cây lên, hai người chuẩn bị rời đi. Lý Quả nghĩ tới căn nhà nhỏ, cuộc sống sinh hoạt của hai người quá nghèo khó, lại không biết bọn họ trước khi tha hương tới đây, có thân phận ra sao. Lý Quả quay đầu lại muốn nhìn viện lần nữa, thì thấy cô bé kia đi tới gần Thư Mộc, nói gì đó với hắn, sau đó vị thư sinh mặt lạnh này ngồi ở trên ghế tre, tay chân vụng về giúp tiểu nữ hài túm lại tóc.
Nghĩ đến, búi tóc cong vẹo của nữ hài kia, chính là hắn buộc.
Hoa được mang về Tịnh Công trạch, Lý Quả tự tay trồng xuống, cậu nghĩ, liệu có một ngày, cậu và Triệu Khải Mô có thể ở trong trạch viện chăm sóc lẫn nhau cả đời, giống thư sinh và đại hán bán hoa kia không.
Khi Triệu Khải Mô đi nhậm chức, mang A Lý, cùng với Sắt Sắt bên người. Mang A Lý là ý của Triệu Khải Mô, còn mang Sắt Sắt lại là chủ trương của Triệu phu nhân. Triệu phu nhân muốn bên người dù sao cũng nên có một nữ tử chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Triệu Khải Mô, bởi nhậm chức sát ngày, không kịp kết hôn, vậy mang theo bên người một thị nữ cũng tốt chứ, còn có thể sinh thêm đứa con.
Sau khi đến Hồng Châu, Triệu Khải Mô một lòng một dạ tập trung vào công tác, vô luận sớm muộn đều xử lý sự vụ trong quan giải (nơi làm việc của quan lại), có lúc, buổi tối qua đêm thẳng ở quan giải luôn. Sắt Sắt đương nhiên biết Triệu Khải Mô không có nhu cầu về phương diện kia với nàng, Triệu Khải Mô đối xử ôn hòa với nữ tử, cho dù là Sắt Sắt, cũng chưa bao giờ bị trách cứ hay bị đối xử lạnh lùng. Mà cũng chính là bởi vậy, Sắt Sắt tình nguyện lưu lại bên cạnh Triệu Khải Mô, cho dù là hầu hạ hắn cả đời, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Đến Hồng Châu hai tháng, quan viên to nhỏ ở Hồng Châu, Triệu Khải Mô đều đụng độ chính diện, Tưởng tri châu của Hồng Châu là một lão già, người này chịu trách nhiệm ở địa phương nhiều năm liền, từ tiểu quan cửu phẩm từng bước một trèo lên, tính quan liêu, lọc lõi. Tưởng tri châu đối với một thanh niên mười chín tuổi được kinh thành phái tới giám sát, căn bản không để vào mắt, bề ngoài ân cần chứ thực tế âm thầm xa lánh, nghĩ dù sao cũng là quan mới nhậm chức, kinh nghiệm thiếu, có thể có năng lực gì. Đáng tiếc thủ đoạn của Tưởng tri châu này không quá hai ngày đã bị Triệu Khải Mô nhìn thấu, Triệu Khải Mô biết người này phe cánh thế lực đại, còn có hậu đài, cũng không công khai đụng vào ngay. Khởi điểm làm bộ sợ phiền phức nhường nhịn, để người này cho là Triệu Khải Mô dễ ức hiếp, mãi đến khi Tưởng tri châu gặp việc gấp, cần phát lệnh cho cấp dưới, Triệu Khải Mô lúc này kiểm tra thẻ công văn, không ký tên cho. Mệnh lệnh của tri châu phải được thông xử cùng ký tên, đồng thời mệnh lệnh của thông xử cũng cần tri châu ký tên, song phương kiềm chế lẫn nhau. Nhưng mà thông xử, thân là quan viên được hoàng đế trực tiếp cắt cử, chọc tới liền trực tiếp báo cáo lên hoàng đế. Đương nhiên một khi hình thành ngươi chỉnh ta, ta chỉnh ngươi, tuần hoàn ác tính, liền cực kì phiền toái.
Tưởng tri châu trong lòng sinh hỏa, lão tuy rằng ngang ngược, không nói lý, nhưng đây là công văn quan trọng, liên quan đến dân sinh.
Lão già tính khí không tốt, trực tiếp chỉ trích Triệu Khải Mô một trận trước mặt đồng liêu, nào là không để ý tới sống chết của bách tính, chậm trễ dân sinh, tội không thể tha. Triệu Khải Mô lạnh lùng nói: “Tức là cần vận chuyển lương thực, sao không chờ đến lúc thu hoạch, kho thóc của châu đang trống rỗng, chỉ làm phiền sức dân mà thôi.” Lời nói vừa dứt, liền quăng một xấp hồ sơ ghi chép tình hình kho lương thực của châu ra. “Ta hôm nay, không phải dùng thân phận vãn bối cùng ngươi tranh chấp chuyện trong châu, trong quan giải, ta chính là thông xử, sự vụ trong châu vô luận to nhỏ, ta đều sẽ hỏi đến, đây cũng là chức trách của ta.” Triệu Khải Mô hiên ngang lẫm liệt, hùng hồn nói rõ.
Vì Triệu Khải Mô nói rất có lý, Tưởng lão đầu đột nhiên bị làm mất mặt đành phải nhịn.
Biết thám hoa lang Triệu Khải Mô này thực sự không dễ chọc, từ đó về sau mọi sự vụ trong châu, Tưởng tri châu đều sẽ cùng Triệu Khải Mô thương nghị. Tưởng lão đầu là vị quan có tài, song làm việc hấp tấp, lỗ mãng nôn nóng, Triệu Khải Mô cẩn thận, nội liễm, ngược lại bổ sung cho nhau.
Từ đó Triệu Khải Mô có thể triển khai tài cán, hắn bác học cường ký, năng lực hơn người, công việc to nhỏ của châu đều nằm ở trong đầu hắn, cho dù là phán quyết chuyện kiện tụng, thuế khoá lao dịch, hộ khẩu, thuỷ lợi, hắn đều tinh thông mọi thứ, trị Tưởng lão đầu đến tâm phục khẩu phục. Tưởng lão đầu không còn xem Triệu Khải Mô là tiểu hậu sinh nữa, Triệu Khải Mô cũng không chơi sau lưng Tưởng lão đầu nữa, ở chung hòa thuận, cùng nhau xử lý chuyện trong châu.
Giải quyết xong Tưởng lão đầu, tạo uy vọng trước mặt thuộc hạ, Triệu Khải Mô làm thông xử rất thuận lợi.
Thời gian qua thật nhanh, bất giác đã là mùa thu năm thứ hai.
Một ngày Triệu Khải Mô cùng đồng liêu uống rượu, đồng liêu thấy bên cạnh hắn không có thê tử, hỏi hắn có hôn phối không, Triệu Khải Mô nói đã có người định sính rồi. Rất nhiều quan viên đi nhậm chức nơi khác không mang theo gia quyến, cho nên đồng liêu cũng không coi là chuyện to tát gì.
Đi nhậm chức ở nơi khác gian khổ, không thoải mái bằng làm quan trong kinh, có điều bổng lộc cao.
Hơi ngà ngà say về trạch, Sắt Sắt tới hầu hạ, nói với Triệu Khải Mô có một thương nhân ở Thứ Đồng cầu kiến, đợi đã lâu. Sắt Sắt vốn đang giúp Triệu Khải Mô thay quần áo, Triệu Khải Mô liền vội vàng đứng lên, nút cổ áo ngoại bào còn chưa cài cẩn thận, đã vội vàng ra gặp.
Người đến cũng không phải Lý Quả, mà là một thương nhân bán sứ, nhìn còn có mấy phần quen mắt.
“Ta là A Thất, kiến quá Triệu quan nhân.”
A Thất đứng dậy hành lễ, vô cùng cung kính.
“Ngồi đi.”
Triệu Khải Mô ra hiệu ngồi xuống, sau khi A Thất tự giới thiệu, Triệu Khải Mô lập tức nhớ ra hắn là ai.
“Vừa vặn phải tới trấn Cảnh Đức mua sứ, đi ngang qua Hồng Châu, được bằng hữu Nam Quất nhờ vả, chuyển một phong thư cho đại nhân.”
A Thất không nói dông dài, lôi từ trong ngực ra một phong thư, đưa lên. Triệu Khải Mô đỡ lấy, nắm ở trong tay, cũng không vội mở ra.
“Nam Quất hồi kinh rồi à?”
“Nói là không đi nữa, Nam Quất à, đang định đi làm hải thương.”
A Thất rất bội phục điểm này của Lý Quả, dám xông pha, gan lớn, nơi nào cũng dám đi, làm ăn gì đều muốn nhúng vào.
“Sao đột nhiên muốn đi làm hải thương?”
Hải mậu cực kì nguy hiểm, giao phó thân thể cho sóng lớn, chẳng may bị va vào đá ngầm, gặp bão, người thuyền cũng chẳng còn, chớ nói đến chuyện phiên ngoại hiểm ác, cướp biển đánh cướp, thuyền viên tâm địa xấu xa.
“Ta cũng hỏi qua cậu ấy, cậu ấy bảo cảm thấy một năm kiếm tiền trong cửa hàng trân châu không bằng một chuyến hải thương, đặc biệt là vận chuyển hương dược, càng là một vốn bốn lời.”
Quả tử nóng lòng kiếm tiền. Muốn kiếm tiền lớn, hơn nữa cậu ấy cũng có lợi thế địa lý.
“Còn nói, nếu vận chuyển hương dược mấy năm, lo gì không lấy được một chức Thừa vụ lang.”
A Thất cười lắc đầu, Quả tử không chỉ muốn làm cự phú, còn muốn kiếm một chức quan đây.
“Đây là lấy mệnh đi đổi tiền.”
Triệu Khải Mô không đành lòng Lý Quả đi làm hải thương, nếu lật thuyền, nếu cậu ấy giống cha mình, bị nhốt ở hải ngoại thì sao.
“Ta cũng khuyên rồi, không nghe, quan nhân nói hai câu có khi cậu ấy nghe đấy.”
Hồi Triệu Khải Mô còn bé, A Thất không quen biết gì với hắn, nhưng là từ bên Lý Quả, hắn cũng biết Triệu Khải Mô là Lý Quả bạn bè giao tâm.
Hai người ở công đường trò chuyện vài câu, sắc trời bắt đầu tối, Triệu Khải Mô đứng dậy nói:
“Ta thấy sắc trời không còn sớm, A Thất ở lại nơi này đi.”
Để A Lý đưa A Thất đến phòng nghỉ ngơi, đồng thời chuẩn bị đồ ăn. Nhờ có người này đi ngang qua, hỗ trợ mang thư của Lý Quả đến.
Ban đêm, Triệu Khải Mô đọc thư của Lý Quả, Lý Quả viết một xấp dày. Chữ cậu xấu, viết sai nhiều, Triệu Khải Mô cũng không chê. Lý Quả nói ra chuyện cửa hàng trân châu kinh thành bán trâm cài, cũng kể chuyện phát sinh sau khi quay về Thứ Đồng, cậu có thêm một đệ đệ, thêm cả chuyện bé gái của đại hán bán hoa tử cùng thư sinh nữa, còn có nỗi tương tư, lời yêu bất tận. Vì Lý Quả văn hóa không cao, thẳng thắn phát biểu tình cảm, không giống văn nhân hàm súc uyển chuyển, cũng không biết mấy từ như ta nhớ ngươi, muốn hôn ngươi được cậu viết trong tình huống nào. Cũng may phong thư được dán kín, A Thất không tò mò gỡ ra xem, dùng nhân phẩm của A Thất, hắn cũng sẽ không làm chuyện như vậy.
Trong thư phòng, Triệu Khải Mô cầm thư Lý Quả, thỉnh thoảng lại bật cười. Sắt Sắt đứng hầu ở bên, vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Triệu lang quân cười trước mặt nàng vui vẻ đến vậy.
Giá nhà ở nha phường đắt đỏ, chỉ cho thuê thôi một năm cũng có thể thu được một khoản tiền không nhỏ. Song Lý Quả không bán, cũng không nỡ cho người khác thuê. Trở về Thứ Đồng, ở trong Tịnh Công trạch mấy ngày, liền có cái cảm giác thật mãn nguyện, trong trạch viện này có quá nhiều hồi ức, ghi chép của cậu và Triệu Khải Mô năm xưa.
Sáng sớm, Lý Quả rời giường, đến trong viện ngắm hoa. Cậu phát hiện hoa trong viện ít đi vài cây, gọi người hầu phụ trách đến hỏi thăm, mới biết mùa thu năm nay có trận bão, làm một cành lê to bị gãy, đè chết mảng hoa bên dưới.
Nhìn mảng đất trống trơn, Lý Quả dự định đi mua hoa.
Lý Quả mang theo A Tiểu, cùng đi ra ngoại thành, đến nhà đại hán râu quai nón và thư sinh mua hoa.
Ngày đông, song cây cỏ ngoài ngoại thành vẫn xanh biếc, hoa tỏa hương ngát thơm, chim hót lảnh lót, Thứ Đồng khí hậu ấm áp, bốn mùa hợp lòng người, thành thử có biệt hiệu là đồi ấm.
Nhà gỗ cũ nát của đại hán cùng thư sinh không hề bắt mắt chút nào đứng ở trên sườn núi, tựa như đã hòa thành một thể cùng cây cỏ xung quanh.
Lý Quả mạo muội đến nhà, đứng ở hàng rào ngoài sân gọi to: “Có ai không?”
Trong viện trồng đầy các loại rau dưa xanh mơn mởn, để đề phòng gà vịt chui vào mổ, còn dùng lưới đánh cá quây vườn rau lại. Trong viện có một bé gái tầm ba, bốn tuổi, đang ném cám bã cho gà ăn vịt.
Lúc trước chưa từng thấy cô bé này, trên đầu nữ hài có cái bím tóc buộc cong vẹo, y phục trên người sạch sẽ.
“Hài tử, đại hán bán hoa có nhà không?”
Lý Quả ngồi xổm xuống hỏi nữ hài, ngữ điệu cậu thật ôn hòa. Nữ hài ngẩng đầu đánh giá cậu, vẻ mặt cảnh giác. Cô bé đứng yên, không nói một lời, thế nhưng đôi mắt đẹp tựa như biết nói.
“Tìm Sở man tử hả?”
Đại khái là nghe thấy trong viện có tiếng nói, thư sinh từ trong nhà đi ra. Thư sinh mặc sam y vải bố đã giặt đến bợt màu, tay cầm sách, hắn trông thật gầy gò, nhưng khí sắc không tệ.
“Là Lý viên ngoại à, đến đây mua hoa sao?”
Thư sinh nhận ra Lý Quả, người này tính cách cao ngạo, tuy rằng trong lòng cảm kích Lý Quả đã từng trợ giúp, song lời nói vẫn thật thờ ơ.
“Đúng vậy.”
Lý Quả phóng tầm mắt tới lều hoa, lều đóng cửa, cũng không biết đại hán bán hoa có ở bên trong không.
“Hắn đã vào núi hái lan rồi, mười ngày nửa tháng không về được, Lý viên ngoại cần hoa gì, ta dẫn ngươi đi xem.”
Nói lý ra đại hán râu quai nón bán hoa làm ăn, thì cũng là thư sinh làm ăn, bọn họ bày sạp ở chợ tách ra, là tránh để kẻ khác lời ra kẻ vào, còn đối với Lý Quả tìm đến nhà thì không thể nào che giấu.
“Vậy đa tạ Cố tiên sinh.”
Lý Quả đuổi theo Thư Mộc, đi tới lều hoa.
Nhìn Thư Mộc quay lưng với Lý Quả mở khóa cửa lều hoa, Lý Quả nghĩ đến cô bé trong viện, hiếu kỳ hỏi: “Lần trước đến không thấy có nữ tử, tiểu hài tử này là?” nữ nhi của hai người các ngươi sao?
“Nhặt được trên đường.”
Nhìn Thư Mộc ghét bỏ.
Hớ, nhặt được trên đường? Lý Quả không hỏi nữa.
Song có mấy người khốn cùng, độc ác, sinh ra nữ nhi thường dìm chết đuối hoặc vứt bỏ, cho nên chuyện nhặt được trên đường, cũng vô cùng có khả năng.
“Cũng không phải con chó con mèo, tự nhiên nhặt hài tử trở về.”
Thấy Thư Mộc nhỏ giọng lầu bầu, nghe ra được hắn rất bất mãn.
Lý Quả nghĩ, hai người bọn họ là loại quan hệ đó, nuôi hài tử xác thực không dễ dàng. Hai đại nam nhân, cũng không biết phải nuôi nấng nữ hài thế nào, dạy khâu vá là không được rồi đấy.
Trong lều rất nhiều hoa, trồng rất tốt, mùa đông hoa lan, hoa trà nở, khoe màu đua sắc, hương thơm ngát mũi.
Lý Quả một hơi chọn ra được hơn chục cây về trồng, may mà A Tiểu mang sọt trúc, bằng không không thể mang về được.
Nhìn Thư Mộc nắm rõ tên gọi mỗi loại cây, thời kỳ nở hoa rồi giá tiền như lòng bàn tay, tuy rằng nhìn thái độ không thấy hắn là kiểu người yêu hoa.
Lý Quả trả tiền, A Tiểu gánh cây lên, hai người chuẩn bị rời đi. Lý Quả nghĩ tới căn nhà nhỏ, cuộc sống sinh hoạt của hai người quá nghèo khó, lại không biết bọn họ trước khi tha hương tới đây, có thân phận ra sao. Lý Quả quay đầu lại muốn nhìn viện lần nữa, thì thấy cô bé kia đi tới gần Thư Mộc, nói gì đó với hắn, sau đó vị thư sinh mặt lạnh này ngồi ở trên ghế tre, tay chân vụng về giúp tiểu nữ hài túm lại tóc.
Nghĩ đến, búi tóc cong vẹo của nữ hài kia, chính là hắn buộc.
Hoa được mang về Tịnh Công trạch, Lý Quả tự tay trồng xuống, cậu nghĩ, liệu có một ngày, cậu và Triệu Khải Mô có thể ở trong trạch viện chăm sóc lẫn nhau cả đời, giống thư sinh và đại hán bán hoa kia không.
Khi Triệu Khải Mô đi nhậm chức, mang A Lý, cùng với Sắt Sắt bên người. Mang A Lý là ý của Triệu Khải Mô, còn mang Sắt Sắt lại là chủ trương của Triệu phu nhân. Triệu phu nhân muốn bên người dù sao cũng nên có một nữ tử chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Triệu Khải Mô, bởi nhậm chức sát ngày, không kịp kết hôn, vậy mang theo bên người một thị nữ cũng tốt chứ, còn có thể sinh thêm đứa con.
Sau khi đến Hồng Châu, Triệu Khải Mô một lòng một dạ tập trung vào công tác, vô luận sớm muộn đều xử lý sự vụ trong quan giải (nơi làm việc của quan lại), có lúc, buổi tối qua đêm thẳng ở quan giải luôn. Sắt Sắt đương nhiên biết Triệu Khải Mô không có nhu cầu về phương diện kia với nàng, Triệu Khải Mô đối xử ôn hòa với nữ tử, cho dù là Sắt Sắt, cũng chưa bao giờ bị trách cứ hay bị đối xử lạnh lùng. Mà cũng chính là bởi vậy, Sắt Sắt tình nguyện lưu lại bên cạnh Triệu Khải Mô, cho dù là hầu hạ hắn cả đời, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Đến Hồng Châu hai tháng, quan viên to nhỏ ở Hồng Châu, Triệu Khải Mô đều đụng độ chính diện, Tưởng tri châu của Hồng Châu là một lão già, người này chịu trách nhiệm ở địa phương nhiều năm liền, từ tiểu quan cửu phẩm từng bước một trèo lên, tính quan liêu, lọc lõi. Tưởng tri châu đối với một thanh niên mười chín tuổi được kinh thành phái tới giám sát, căn bản không để vào mắt, bề ngoài ân cần chứ thực tế âm thầm xa lánh, nghĩ dù sao cũng là quan mới nhậm chức, kinh nghiệm thiếu, có thể có năng lực gì. Đáng tiếc thủ đoạn của Tưởng tri châu này không quá hai ngày đã bị Triệu Khải Mô nhìn thấu, Triệu Khải Mô biết người này phe cánh thế lực đại, còn có hậu đài, cũng không công khai đụng vào ngay. Khởi điểm làm bộ sợ phiền phức nhường nhịn, để người này cho là Triệu Khải Mô dễ ức hiếp, mãi đến khi Tưởng tri châu gặp việc gấp, cần phát lệnh cho cấp dưới, Triệu Khải Mô lúc này kiểm tra thẻ công văn, không ký tên cho. Mệnh lệnh của tri châu phải được thông xử cùng ký tên, đồng thời mệnh lệnh của thông xử cũng cần tri châu ký tên, song phương kiềm chế lẫn nhau. Nhưng mà thông xử, thân là quan viên được hoàng đế trực tiếp cắt cử, chọc tới liền trực tiếp báo cáo lên hoàng đế. Đương nhiên một khi hình thành ngươi chỉnh ta, ta chỉnh ngươi, tuần hoàn ác tính, liền cực kì phiền toái.
Tưởng tri châu trong lòng sinh hỏa, lão tuy rằng ngang ngược, không nói lý, nhưng đây là công văn quan trọng, liên quan đến dân sinh.
Lão già tính khí không tốt, trực tiếp chỉ trích Triệu Khải Mô một trận trước mặt đồng liêu, nào là không để ý tới sống chết của bách tính, chậm trễ dân sinh, tội không thể tha. Triệu Khải Mô lạnh lùng nói: “Tức là cần vận chuyển lương thực, sao không chờ đến lúc thu hoạch, kho thóc của châu đang trống rỗng, chỉ làm phiền sức dân mà thôi.” Lời nói vừa dứt, liền quăng một xấp hồ sơ ghi chép tình hình kho lương thực của châu ra. “Ta hôm nay, không phải dùng thân phận vãn bối cùng ngươi tranh chấp chuyện trong châu, trong quan giải, ta chính là thông xử, sự vụ trong châu vô luận to nhỏ, ta đều sẽ hỏi đến, đây cũng là chức trách của ta.” Triệu Khải Mô hiên ngang lẫm liệt, hùng hồn nói rõ.
Vì Triệu Khải Mô nói rất có lý, Tưởng lão đầu đột nhiên bị làm mất mặt đành phải nhịn.
Biết thám hoa lang Triệu Khải Mô này thực sự không dễ chọc, từ đó về sau mọi sự vụ trong châu, Tưởng tri châu đều sẽ cùng Triệu Khải Mô thương nghị. Tưởng lão đầu là vị quan có tài, song làm việc hấp tấp, lỗ mãng nôn nóng, Triệu Khải Mô cẩn thận, nội liễm, ngược lại bổ sung cho nhau.
Từ đó Triệu Khải Mô có thể triển khai tài cán, hắn bác học cường ký, năng lực hơn người, công việc to nhỏ của châu đều nằm ở trong đầu hắn, cho dù là phán quyết chuyện kiện tụng, thuế khoá lao dịch, hộ khẩu, thuỷ lợi, hắn đều tinh thông mọi thứ, trị Tưởng lão đầu đến tâm phục khẩu phục. Tưởng lão đầu không còn xem Triệu Khải Mô là tiểu hậu sinh nữa, Triệu Khải Mô cũng không chơi sau lưng Tưởng lão đầu nữa, ở chung hòa thuận, cùng nhau xử lý chuyện trong châu.
Giải quyết xong Tưởng lão đầu, tạo uy vọng trước mặt thuộc hạ, Triệu Khải Mô làm thông xử rất thuận lợi.
Thời gian qua thật nhanh, bất giác đã là mùa thu năm thứ hai.
Một ngày Triệu Khải Mô cùng đồng liêu uống rượu, đồng liêu thấy bên cạnh hắn không có thê tử, hỏi hắn có hôn phối không, Triệu Khải Mô nói đã có người định sính rồi. Rất nhiều quan viên đi nhậm chức nơi khác không mang theo gia quyến, cho nên đồng liêu cũng không coi là chuyện to tát gì.
Đi nhậm chức ở nơi khác gian khổ, không thoải mái bằng làm quan trong kinh, có điều bổng lộc cao.
Hơi ngà ngà say về trạch, Sắt Sắt tới hầu hạ, nói với Triệu Khải Mô có một thương nhân ở Thứ Đồng cầu kiến, đợi đã lâu. Sắt Sắt vốn đang giúp Triệu Khải Mô thay quần áo, Triệu Khải Mô liền vội vàng đứng lên, nút cổ áo ngoại bào còn chưa cài cẩn thận, đã vội vàng ra gặp.
Người đến cũng không phải Lý Quả, mà là một thương nhân bán sứ, nhìn còn có mấy phần quen mắt.
“Ta là A Thất, kiến quá Triệu quan nhân.”
A Thất đứng dậy hành lễ, vô cùng cung kính.
“Ngồi đi.”
Triệu Khải Mô ra hiệu ngồi xuống, sau khi A Thất tự giới thiệu, Triệu Khải Mô lập tức nhớ ra hắn là ai.
“Vừa vặn phải tới trấn Cảnh Đức mua sứ, đi ngang qua Hồng Châu, được bằng hữu Nam Quất nhờ vả, chuyển một phong thư cho đại nhân.”
A Thất không nói dông dài, lôi từ trong ngực ra một phong thư, đưa lên. Triệu Khải Mô đỡ lấy, nắm ở trong tay, cũng không vội mở ra.
“Nam Quất hồi kinh rồi à?”
“Nói là không đi nữa, Nam Quất à, đang định đi làm hải thương.”
A Thất rất bội phục điểm này của Lý Quả, dám xông pha, gan lớn, nơi nào cũng dám đi, làm ăn gì đều muốn nhúng vào.
“Sao đột nhiên muốn đi làm hải thương?”
Hải mậu cực kì nguy hiểm, giao phó thân thể cho sóng lớn, chẳng may bị va vào đá ngầm, gặp bão, người thuyền cũng chẳng còn, chớ nói đến chuyện phiên ngoại hiểm ác, cướp biển đánh cướp, thuyền viên tâm địa xấu xa.
“Ta cũng hỏi qua cậu ấy, cậu ấy bảo cảm thấy một năm kiếm tiền trong cửa hàng trân châu không bằng một chuyến hải thương, đặc biệt là vận chuyển hương dược, càng là một vốn bốn lời.”
Quả tử nóng lòng kiếm tiền. Muốn kiếm tiền lớn, hơn nữa cậu ấy cũng có lợi thế địa lý.
“Còn nói, nếu vận chuyển hương dược mấy năm, lo gì không lấy được một chức Thừa vụ lang.”
A Thất cười lắc đầu, Quả tử không chỉ muốn làm cự phú, còn muốn kiếm một chức quan đây.
“Đây là lấy mệnh đi đổi tiền.”
Triệu Khải Mô không đành lòng Lý Quả đi làm hải thương, nếu lật thuyền, nếu cậu ấy giống cha mình, bị nhốt ở hải ngoại thì sao.
“Ta cũng khuyên rồi, không nghe, quan nhân nói hai câu có khi cậu ấy nghe đấy.”
Hồi Triệu Khải Mô còn bé, A Thất không quen biết gì với hắn, nhưng là từ bên Lý Quả, hắn cũng biết Triệu Khải Mô là Lý Quả bạn bè giao tâm.
Hai người ở công đường trò chuyện vài câu, sắc trời bắt đầu tối, Triệu Khải Mô đứng dậy nói:
“Ta thấy sắc trời không còn sớm, A Thất ở lại nơi này đi.”
Để A Lý đưa A Thất đến phòng nghỉ ngơi, đồng thời chuẩn bị đồ ăn. Nhờ có người này đi ngang qua, hỗ trợ mang thư của Lý Quả đến.
Ban đêm, Triệu Khải Mô đọc thư của Lý Quả, Lý Quả viết một xấp dày. Chữ cậu xấu, viết sai nhiều, Triệu Khải Mô cũng không chê. Lý Quả nói ra chuyện cửa hàng trân châu kinh thành bán trâm cài, cũng kể chuyện phát sinh sau khi quay về Thứ Đồng, cậu có thêm một đệ đệ, thêm cả chuyện bé gái của đại hán bán hoa tử cùng thư sinh nữa, còn có nỗi tương tư, lời yêu bất tận. Vì Lý Quả văn hóa không cao, thẳng thắn phát biểu tình cảm, không giống văn nhân hàm súc uyển chuyển, cũng không biết mấy từ như ta nhớ ngươi, muốn hôn ngươi được cậu viết trong tình huống nào. Cũng may phong thư được dán kín, A Thất không tò mò gỡ ra xem, dùng nhân phẩm của A Thất, hắn cũng sẽ không làm chuyện như vậy.
Trong thư phòng, Triệu Khải Mô cầm thư Lý Quả, thỉnh thoảng lại bật cười. Sắt Sắt đứng hầu ở bên, vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Triệu lang quân cười trước mặt nàng vui vẻ đến vậy.
/108
|