Lôi Vân thấy Hiệp Cái bỗng nhảy xổ tới như vậy không dám coi thường như trước nữa, vội tránh sang bên, mồm thì quát bảo :
- Hãy khoan!
Chờ Hiệp Cái ngừng chân lại, chàng lại nói tiếp :
- Nếu tiền bối không tin tại hạ thì dù có giải thích cũng vô ích thôi, nhưng tại hạ cũng phải nói rõ tại hạ chính là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ, còn tin hay không thì tùy ở lão tiền bối.
Nói tới câu cuối cùng, giọng nói của chàng rất khích động.
Phù Dung Lang Quân Phong Tề Giao nghe thấy bốn chữ Trung Nhạc Chi Chủ mặt liền biến sắc và lên tiếng hỏi :
- Thế ngươi học ở đâu ra pho Vân Thái tuyệt kiếm?
Đã có kinh nghiệm trước, Lôi Vân biết có giải thích cũng vô dụng, liền liếc nhìn Phong Tề Giao cười nhạt đáp :
- Nếu ba tháng sau, Tam tuyệt Nhị quân còn không xuất hiện giang hồ...hừ, ta sẽ đi kiếm từng tên một.
Đại hán áo xám bỗng cười ha hả, lớn bước tiến lên hỏi Lôi Vân rằng :
- Lão đệ muốn kiếm Tam tuyệt Nhị quân làm chi?
Lôi Vân ngạc nhiên, nhưng chàng đảo ngược đôi ngươi một vòng tủm tỉm cười hỏi lại :
- Ngươi có biết hiện giờ Tam tuyệt Nhị quân ở đâu không?
Đại hán nọ cười khỉnh, ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :
- Tam tuyệt Nhị quân công lực tái thế, nhưng đã cùng mất tích vào năm năm về trước. Lão đệ đã gặp các vị đó rồi hay sao?
Lôi Vân thấy đối phương trả lời như vậy tỏ vẻ thất vọng, rầu rĩ nhìn mọi người, bỗng hai mắt chàng sáng ngời nhìn vào mặt Hiệp Cái.
Không sao nhịn nổi, Hiệp Cái quát lớn :
- Tiểu tử, ngươi có cái gì mà có thể chứng minh được là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ?
Thấy Hiệp Cái gọi mình là tiểu tử, Lôi Vân lại nổi giận và cũng không chịu lép vế, lạnh lùng đáp :
- Được, ông cứ chờ xem.
Giọng nói của chàng rất kiêu ngạo. Và vừa nói xong, chàng đã nhảy lên trên cao hai trượng gần đụng nóc nhà, rồi bỗng đâm bổ đầu xuống, kiếm trong tay múa tít hóa thành một luồng thanh quang đè xuống...
Hiệp Cái cả kinh thất sắc và nghĩ bụng :
- Tiểu tử này kỳ lạ thực. Nếu y là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ thực, tại sao y lại biết cả tuyệt nghệ của Thiên Lý Tuần Hành với Vân Thái thư sinh? Còn bảo y không phải...
Y vừa nghĩ tới đó đã nghe thấy một tiếng rú rất thánh thót, Lôi Vân ngừng chân lại, hăng hái nói lớn :
- Lục tiền bối, tin hay không thì tùy ở tiền bối.
Phù Dung Lang Quân Phong Tề Giao ở đằng xa nghe nói và trông thấy như vậy, cả kinh thất sắc ngay. Vì tuyệt nghệ của sư môn bị lưu truyền ra bên ngoài có phải là chuyện chơi đâu, nên y tiến lên nửa bước, quát hỏi :
- Ngươi học ở đâu ra pho Vân Thái tuyệt kiếm này?
Lôi Vân chớp nháy mắt một cái, bỗng nghĩ ra được một kế, liền đáp :
- Ngươi muốn biết chuyện phải không? Trong ba tháng, ngươi gọi cả đệ tử của bốn phái kia, nghĩa là đủ mặt môn hạ đệ tử của Tam tuyệt Nhị quân ra ngoài quan ngoại lên trên tuyệt đỉnh của núi Thiên Sơn, ta sẽ cho các ngươi biết tuyệt nghệ của môn phái ngươi với bốn môn phái kia...
Đại hán áo xám xen lời nói :
- Tiểu lão đệ cho phép mỗ được tự giới thiệu nhé? Tuy mỗ là kẻ vô danh trong võ lâm, nhưng lại là người rất có duyên phận với lão đệ.
Lôi Vân ngẩn người ra đáp :
- Không dám, tại hạ họ Lôi tên là Vân. Còn các hạ quý tính đại danh là gì?
Giang Nam Hiệp Cái thắc mắc vô cùng, không hiểu tại sao Lôi Vân lại biết cả võ công của Tam tuyệt Nhị quân với Trung Nhạc Chi Chủ như thế? Nên y nghĩ bụng :
- Nếu y là đệ tử của Trung Nhạc Chi Chủ mà lại thông thạo tuyệt nghệ của Tam tuyệt Nhị quân thì không ai tin được? Vả lại những môn võ mà Lôi Vân sở trường lại là những môn tuyệt nghệ của Tam tuyệt Nhị quân chứ không phải là những môn võ thường. Huống hồ, Tam tuyệt Nhị quân đã mất tích từ hồi năm năm về trước rồi...
Càng nghĩ, Hiệp Cái càng thắc mắc không hiểu?
Đại hán áo xám cười ha hả trả lời :
- Tuy bỉ nhân mới bước chân vào giang hồ nhưng thiên hạ đã ban cho bỉ nhân một cái biệt hiệu là Hàn Thiên Cô Tú đấy. Hà hà chắc lão đệ chưa nghe ai nói qua phải không?
Giang Nam Hiệp Cái nghe thấy người đó xưng danh như vậy mặt biến sắc ngay. Thì ra, Hàn Thiên Cô Tú ở ngoài quan ngoại, mười mấy năm trước đã xuất hiện ba năm. Tuy y xuất hiện một thời gian ngắn như vậy nhưng cái danh đã lan truyền đi khắp nơi từ quan ngoại vào Trung Nguyên.
Lôi Vân lắc đầu tỏ vẻ không biết, nhưng vẫn tủm tỉm cười và nói tiếp :
- Bây giờ có biết cũng chưa muộn kia mà...
Lời nói của chàng có vẻ khinh thị. Hàn Thiên Cô Tú Cổ Thất Đình không tức giận chúc nào, vẫn tươi cười nói tiếp :
- Lôi lão đệ, nếu lão đệ muốn đi quan ngoại mà không coi thường lão ca này, thì lão ca xin làm người bạn dẫn đường cho.
Giang Nam Hiệp Cái cau mày lại nghĩ bụng :
- Nếu y là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ thì tại sao y lại kết giao với nhân sĩ tà phái như thế?
Y đang nghĩ ngợi đã thấy Lôi Vân trầm ngâm giây lát rồi vừa cười vừa đáp :
- Cũng được!
Hiệp Cái có vẻ giận, liền quát bảo :
- Lôi Vân, ngươi tự nhận là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ, vậy trong mắt ngươi còn có người này...
Lôi Vân ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hiệp Cái giận dữ, liền rùng mình đến thót một cái. Nhưng nghĩ đến vừa rồi đối phương không phân biệt nếp tẻ gì hết, ra tay điểm huyệt mình như vậy, chàng lại nổi giận ngay và lạnh lùng đỡ lời :
- Ai chả biết Giang Nam Hiệp Cái và Thiên Mục Kỳ Tăng đều là người nổi danh cùng gia sư, nhưng với thái độ của ông như vậy, tôi đành kiếm Thiên Mục Kỳ Tăng vái thêm mấy lạy cũng không thèm vái lạy ông.
Lôi Vân hãy còn ít tuổi. Chàng có ngờ đâu nói đùa như thế, sau này làm cho Giang Nam Hiệp Cái với Trung Nhạc Chi Chủ trở mặt với nhau, trở nên kẻ thù hằn.
Hiệp Cái nghe thấy chàng nói như vậy liền cả giận, quắc mắt nói :
- Tiểu tử giỏi thiệt! Dù ngươi là đồ đệ thật của Trung Nhạc Chi Chủ đi chăng nữa, ta cũng không thể thứ cho ngươi được.
Nói xong, y tiến lên giơ tay phải ra dùng thế Ngũ Trảo Kim Long chìa năm ngón tay ra nhắm vai trái của Lôi Vân đâm xuống.
Lôi Vân không ngờ Hiệp Cái lại ra tay tấn công mình như vậy, vội tránh né sang bên chớ không chống đỡ hay trả đũa.
Hiệp Cái vì lời lẽ lạnh nhạt của Lôi Vân đã tức giận thực sự, tấn công hụt thế ấy lại liên tiếp tấn công luôn ba thế nữa. Tay trái dùng chưởng, tay phải dùng chỉ tấn công tới tấp lợi hại vô cùng.
Cổ Thất Đình thấy vậy liền nhếch mép cười, vội lui về phía sau ba bước, và đột nhiên đi tới cạnh Phù Dung Lang Quân rỉ tai nói thầm :
- Thời cơ đã tới. Lúc này, không ra tay hạ thủ còn đợi chờ lúc nào nữa?
Phù Dung Lang Quân gật đầu tủm tỉm cười, rồi đột nhiên ngửng cổ rú lên một tiếng thực dài, nhảy xổ lại tấn công Đoàn Hữu Minh luôn.
Còn một người mặc áo trắng, môn hạ của Vân Thái thư sinh thì trợn tròn xoe đôi mắt, phi thân nhảy lên múa chưởng tấn công Song Tuyệt Nữ với Đoàn Nhược Hoa hai người.
Nhược Hoa thấy kẻ địch đã ra tay tấn công trước, vội thét lên một tiếng, dồn hết nội lực vào bàn tay, giơ lên chống đỡ thế công của kẻ địch.
Thiên Vân thấy vậy tức giận vô cùng, nhưng nàng không nhúng tay vào thì chớ, trái lại còn lùi về phía sau hai bước, đứng sang một bên.
Tiếng quát tháo của Nhược Hoa đã lọt vào tai Lôi Vân. Chàng ngạc nhiên vô cùng, nhưng chàng là người rất thông minh khôn ngoan, đã phát giác tình thế ly kỳ, và nghĩ bụng :
- Nếu vì tức khí nhất thời mà mình tạo nên cuộc diện hỗn độn này...
Chàng nghĩ tới đó đã phát giác mình biến thành kẻ địch của người chính phái, tức Giang Nam Hiệp Cái. Trái lại, chàng là kẻ giúp sức cho bọn Tam tuyệt Nhị quân. Chàng rùng mình kinh hãi. Vì sợ nếu tin này đồn vào tai Trung Nhạc Chi Chủ thì sự hiểu lầm này đến ngày chết cũng không sao rửa sạch được. Huống hồ chàng lại lén trốn xuống núi, không từ biệt sư phụ mà đi.
Bùng!....
Chàng đang ngẩn người ra suy nghĩ, thấy ngực bị đau nhức. Thì ra nhân lúc đó, Hiệp Cái đã nhằm ngay ngực chàng tấn công một chưởng. Đồng thời, chàng cảm thấy cổ họng nóng hổi, mồm khạc ra một khẩu máu tươi, và loạng choạng lui về sau ngay.
Lúc ấy, một cái bóng xám nhanh như điện chớp, nhảy tới trước mặt Hiệp Cái.
Y giơ tay lên tấn công luôn một chưởng.
Lôi Vân đang cảm thấy khí huyết rạo rực, đầu óc choáng váng, nhưng chàng vẫn gượng nhịn đau, ngửng đầu nhìn lên, thấy Cổ Thất Đình đang kịch chiến với Hiệp Cái rồi.
Hiệp Cái tức giận khôn tả, giở hết tài ba tuyệt nghệ ra tấn công, nhưng thân pháp của Cổ Thất Đình rất phiêu hốt, thủ pháp cũng huyền ảo nên nhất thời hai người không ai hơn ai kém.
Lôi Vân biết mình là người gây nên tình thế nghiêm trọng. Đột nhiên, mặt biến sắc, chàng kinh hãi nghĩ bụng :
- Ủa! Thế ra Cổ Thất Đình đã giải nguy cho ta...
Nghĩ tới đó, chàng đã biết Cổ Thất Đình đã cứu chàng. Như vậy, người ngoài trông thấy sẽ cho chàng chung tay với bọn tà đạo đến tấn công Hiệp Cái...
Chàng gượng cầm cự, định lên tiếng cản ngăn, nhưng người nóng hổi, không sao chịu đựng được, ụa lên một tiếng. Thần trí của chàng hãy còn tỉnh táo, chàng biết trận ác chiến giữa Hiệp Cái và Cổ Thất Đình dù thắng hay bại, đối với chàng đều bất lợi. Cho nên, chàng gượng nhịn đau, trợn to đôi mắt lên với giọng yếu ớt thét :
- Ngừng tay, ngừng tay...
Tha hồ chàng kêu la, nhưng nào họ chịu nghe lời chàng đâu...
Đột nhiên, Cổ Thất Đình thét lên một tiếng, lui về sau giương hai cánh tay ra, bỗng chập lại, liền có tiếng hét lên thật lớn...
Lôi Vân chưa mê sảng hẳn, chỉ cảm thấy tường đổ nhà xụp, vách đá vở tan tành, những tiếng kêu gào quát tháo cứ vọng tới hoài.
Chàng chỉ rên lên được một tiếng, rồi nhắm nghiền mắt lại ngay.
Trong lúc mơ mơ màng màng, chàng cảm thấy có người ẵm mình lên. Tiếng nhà xụp tường đổ đã biến mất dần. Và chàng chỉ cảm thấy hai bên tai có tiếng gió kêu “vù vù”. Nhờ có võ công rất huyền kỳ cầm cự hộ, chàng mới phát giác được như vậy.
Không bao lâu, chàng thấy như cả người đảo lộn, cổ họng càng lúc càng ngứa và nóng, rốt cuộc chàng thấy người nóng như lửa thiêu, và thấy ở trước ngực ướt đẫm rồi thì thiếp đi lúc nào không hay.
* * * * *
Một luồng gió thổi qua, cát bụi bay mù mịt. Người ta thấy hai người đang phóng ngựa đi trong các bụi ấy.
Đột nhiên, hai con ngựa cùng đi chậm lại. Lúc ấy, người ta mới thấy rõ hai người đó, một là thiếu niên anh tú, còn kia là một đại hán trung niên mặt rất oai vệ.
Thiếu niên nọ lạnh lùng hỏi :
- Cổ Thất Đình, người cứ theo tôi hoài như vậy có mục đích gì?
Thì ra, thiếu niên ấy chính là Lôi Vân đã lẻn trốn xuống núi, nhưng lúc này mặt chàng gầy gò và rầu rĩ vô cùng.
Cổ Thất Đình gượng cười đáp :
- Lão đệ hà tất cứ phải biết rõ nguyên nhân ấy làm chi? Chờ khi nào đi tới Thiên Sơn rồi, lão ca này sẽ nói cũng chưa muộn mà.
Lôi Vân cười nhạt một tiếng, lườm Cổ Thất Đình rồi nói tiếp :
- Cổ Thất Đình, tôi nhìn nhận người đã cứu tôi thoát chết, nhưng tôi không muốn mang cái tên là không biết đền ơn. Tôi khuyên người nên tránh xa tôi ra thì hơn.
Cổ Thất Đình vẫn nhếch mép cười và đáp :
- Lão đệ đừng có nói nữa. Mỗ đã nói Thiên Sơn và ngoài quan ngoại là chỗ chôn rau cắt rốn của mỗ là gỉ? Chúng ta đã đi cùng đường thì đi chung với nhau đã sao nào?
Lôi Vân thúc ngựa phi nước đại đi luôn chứ không đếm xỉa đến Cổ Thất Đình nữa.
Cổ Thất Đình ngạc nhiên nhìn theo, mặt bỗng cười khẩy, từ từ móc túi lấy một cái bao tay da hươu và nghĩ bụng :
- Tuyệt nghệ của Tam tuyệt Nhị quân đều tụ cả vào ngươi...
Y đeo bao tay vào tay rồi, lại thò vào trong túi, vẻ mặt đắc chí và nghĩ tiếp :
- Năm bộ xương khô đúng là Tam tuyệt Nhị quân rồi, nhưng còn hai chiếc cánh tay gẫy là của ai?
Tay trái của y đeo bao da xong, thò tay vào túi bóp mạnh một cái, rồi lẩm bẩm nói :
- Nếu Tam tuyệt Nhị quân cùng truyền thụ cho một đồ đệ, thế tại sao Xích Mi Thần Quân lại không truyền Nhiếp Hồn Võng cho y?
Nghĩ tới đó, y đột nhiên lớn tiếng kêu gọi :
- Lôi lão đệ...
Vừa gọi xong câu đó, y đã lấy ra một vật gì tung lên một cái, liền có một đám mây đỏ bay phấp phới ở trên không...
Lôi Vân quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên với giọng lạnh lùng hỏi :
- Người gọi tôi làm chi?
Cổ Thất Đình cười khỉnh một tiếng, tay trái quơ mạnh một thế, đám mây đỏ biến mất luôn. Y lại thò tay trái ấy vào trong túi, rồi hỏi :
- Lão đệ có biết đó là vật gì không?
Lôi Vân lắc đầu, rồi từ từ quay người lại đi tiếp.
Cổ Thất Đình thấy Lôi Vân không tỏ vẻ kinh hãi gì hết, ngạc nhiên vô cùng, lại nghĩ tiếp :
- Tam tuyệt Nhị quân mỗi người có một tuyệt nghệ riêng. Nếu muốn hạ năm người ấy một lúc có phải là chuyện dễ đâu? Hiện giờ, tiểu tử này đã có võ công tuyệt nghệ của năm người một lúc, đủ thấy võ công của y cao siêu biết...
Nghĩ tới đó, y lại rùng mình kinh hãi và nghĩ tiếp :
- Tam tuyệt Nhị quân trừ Xích Mi Thần Quân ra, xương của người nào cũng đen sì, đủ thấy họ đã trúng độc...
Tuy Lôi Vân đi không nhanh lắm, nhưng vì Cổ Thất Đình ngừng chân giây lát nên y đuổi mãi cũng không thấy hình bóng của Lôi Vân đâu cả.
- Không biết hai cánh tay ấy có phải là tay của Trung Nhạc Chi Chủ không?
Nếu phải thì y...
Nghĩ tới đó, Cổ Thất Đình nghiêm nét mặt lại thở dài một tiếng và nói :
- Đại ca, đại ca...nếu đại ca ở trên đời linh thiêng thì mau phù hộ cho đệ đệ sớm kiếm được kẻ thù trả thù cho đại ca... có lẽ đệ sẽ trả thù hộ cả Tam tuyệt Nhị quân nữa.
Cổ Thất Đình lại thúc ngựa đi tiếp, mồm vẫn lẩm bẩm nói :
- Năm năm trước đây, tiểu tử này mới mười hai mười ba tuổi thì khi nào y giết hại nổi Tam tuyệt Nhị quân? Hừ, trừ Trung Nhạc Chi Chủ ra không còn ai vào đó nữa.
Y đi được hai ba chục dặm đường, từ phía đằng trước bỗng có ba người cưỡi ngựa phi tới. Y bỗng nghĩ ra được một kế, liền cười khỉnh, vẻ mặt của y lúc này Trông rất khủng khiếp.
Ba người đang phi ngựa tới đều mặt quần áo màu lam.
Cổ Thất Đình rất đắc chí tiến lên gặp ba người kia và cho họ hay rằng :
- Tam tuyệt Nhị quân hãy còn sống. Hiện nay ở trên đỉnh núi Thiên Sơn...
Tin ấy từ những người mặc quần áo màu lam truyền cho những người mặc quần áo màu trắng hay... rồi...
Không đầy nửa tháng, những người có liên can tới Tam tuyệt Nhị quân đều biết hết tin ấy.
Hồi hơn mười năm về trước, chính lúc Tam tuyệt Nhị quân lừng lẫy nhát võ lâm, cả năm đều thi nhau thâu đồ đệ. Khi môn hạ quá nhiều, họ liền sáng lập môn phái luôn.
Vô hình chung, trên giang hồ có một thế lực đặc biệt và hùng mạnh xuất hiện. Không ngờ cảnh đẹp ấy không tồn tại được lâu. Năm năm trước đây, Tam tuyệt Nhị quân bỗng mất tích. Sự biến cố đột ngột ấy khiến các môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân đều cảm thấy bàng hoàng như rồng không đầu không sao vùng vẫy được vậy. Rồi ba năm sau, thanh oai của họ cũng giảm mất dần.
Nay bỗng có cái tin giật gân ấy lan truyền, các môn đồ của Tam tuyệt Nhị quân không phấn khởi sao được? Đồng thời, có hàng mấy trăm người của võ lâm không quản ngại đường sá xa xôi đi Thiên Sơn luôn.
* * * * *
Trung Nhạc...
Tung Sơn là chỗ ẩn cư của Trung Nhạc Chi Chủ. Tin này đồn ra nhanh như sóng gió đổ tới.
Hôm ấy, Âu Dương Tử chỉnh đốn hành lý, vội vàng xuống núi ngay. Ông ta chỉ lo âu đồ đệ cưng của mình có liên can gì tới Tam tuyệt Nhị quân thôi.
Khi Lôi Vân mới lẻn xuống núi, ông ta đã tức giận vô cùng. Vài ngày sau từ tức giận biến thành lo âu, lại thêm hay tin tức này, nên ông ta mới quyết định hạ sơn như vậy.
Trung Nhạc Chi Chủ rời khỏi Trung Nhạc được một ngày, dưới chân núi người ta đã thấy Cổ Thất Đình xuất hiện ngay.
Cổ Thấy Đình thấy Trung Nhạc Chi Chủ đi vắng, không rời khỏi núi đó ngay.
Không những thế mà thôi, y còn dám ở trong hang động của Trung Nhạc Chi Chủ hai ngày liền. Sau đó y lại đi Thiên Sơn luôn.
Ba ngày hôm sau, Thiên Mục Kỳ Tăng cũng hay tin ấy...
Còn cái tin một thiếu niên có đủ tuyệt nghệ của Tam tuyệt Nhị quân mà lại là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ thì đồn đi chậm hơn một chút. Nhưng tin ấy cũng đủ làm chấn động cả giang hồ võ lâm rồi.
* * * * *
Trăng tàn treo lơ lửng trên không. Xung quanh có vài ngôi sao lơ thơ. Lúc ấy đang là đêm khuya.
Trên núi Thiên Sơn, Lôi Vân đã trở về tới căn nhà lá bỏ hoang năm năm rồi.
Nhưng khi về tới đây, chàng đã thâu liệm ngay lửa giận phục thù liền.
Tốn công ba ngày liền chàng mới quét dọn xong căn nhà để ở. Rồi chàng ngủ luôn ba ngày đêm để hồi tưởng lại người ông đã chết.
Ngày nào cũng vậy, cứ đến một giờ nhất định là Lôi Vân rời khỏi căn nhà lá ấy, phi thân lên trên đỉnh núi cao chót vót, khóc lóc người ông một hồi. Chàng thề thể nào cũng phải kiếm ra được kẻ thù để trả thù cho ông.
Hôm ấy, cũng như mọi ngày, chàng vừa khóc lóc xong, nghĩ đến người ông, liền nghĩ bụng :
- Nếu hôm ấy, ta không bị vướng phải hòn đá có lẽ ta đã cứu được ông ta thoát chết.
Chàng hận tảng đá, thấy cạnh đó có một tảng đá lớn, liền rút kiếm ra chém tảng đá ấy vỡ tan tành tức thì.
Chàng lại khóc lóc một hồi nữa, cảm thấy mỏi mệt, đầu óc hơi choáng váng...
Đột nhiên phía đằng sau có tiếng cười nhạt vọng tới...
Lôi Vân như người đã mát trí khôn nên không nghe thấy tiếng cười ấy.
Một cái bóng người đồ sộ và nhanh như điện chớp phi tới sau lưng chàng...
Ầm!....
Trăng tàn lặng theo và những ngôi sao lơ thơ cũng biến mất nốt.
Mưa to, gió lớn, sấm sét đều kéo tới một lúc...
- Hãy khoan!
Chờ Hiệp Cái ngừng chân lại, chàng lại nói tiếp :
- Nếu tiền bối không tin tại hạ thì dù có giải thích cũng vô ích thôi, nhưng tại hạ cũng phải nói rõ tại hạ chính là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ, còn tin hay không thì tùy ở lão tiền bối.
Nói tới câu cuối cùng, giọng nói của chàng rất khích động.
Phù Dung Lang Quân Phong Tề Giao nghe thấy bốn chữ Trung Nhạc Chi Chủ mặt liền biến sắc và lên tiếng hỏi :
- Thế ngươi học ở đâu ra pho Vân Thái tuyệt kiếm?
Đã có kinh nghiệm trước, Lôi Vân biết có giải thích cũng vô dụng, liền liếc nhìn Phong Tề Giao cười nhạt đáp :
- Nếu ba tháng sau, Tam tuyệt Nhị quân còn không xuất hiện giang hồ...hừ, ta sẽ đi kiếm từng tên một.
Đại hán áo xám bỗng cười ha hả, lớn bước tiến lên hỏi Lôi Vân rằng :
- Lão đệ muốn kiếm Tam tuyệt Nhị quân làm chi?
Lôi Vân ngạc nhiên, nhưng chàng đảo ngược đôi ngươi một vòng tủm tỉm cười hỏi lại :
- Ngươi có biết hiện giờ Tam tuyệt Nhị quân ở đâu không?
Đại hán nọ cười khỉnh, ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :
- Tam tuyệt Nhị quân công lực tái thế, nhưng đã cùng mất tích vào năm năm về trước. Lão đệ đã gặp các vị đó rồi hay sao?
Lôi Vân thấy đối phương trả lời như vậy tỏ vẻ thất vọng, rầu rĩ nhìn mọi người, bỗng hai mắt chàng sáng ngời nhìn vào mặt Hiệp Cái.
Không sao nhịn nổi, Hiệp Cái quát lớn :
- Tiểu tử, ngươi có cái gì mà có thể chứng minh được là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ?
Thấy Hiệp Cái gọi mình là tiểu tử, Lôi Vân lại nổi giận và cũng không chịu lép vế, lạnh lùng đáp :
- Được, ông cứ chờ xem.
Giọng nói của chàng rất kiêu ngạo. Và vừa nói xong, chàng đã nhảy lên trên cao hai trượng gần đụng nóc nhà, rồi bỗng đâm bổ đầu xuống, kiếm trong tay múa tít hóa thành một luồng thanh quang đè xuống...
Hiệp Cái cả kinh thất sắc và nghĩ bụng :
- Tiểu tử này kỳ lạ thực. Nếu y là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ thực, tại sao y lại biết cả tuyệt nghệ của Thiên Lý Tuần Hành với Vân Thái thư sinh? Còn bảo y không phải...
Y vừa nghĩ tới đó đã nghe thấy một tiếng rú rất thánh thót, Lôi Vân ngừng chân lại, hăng hái nói lớn :
- Lục tiền bối, tin hay không thì tùy ở tiền bối.
Phù Dung Lang Quân Phong Tề Giao ở đằng xa nghe nói và trông thấy như vậy, cả kinh thất sắc ngay. Vì tuyệt nghệ của sư môn bị lưu truyền ra bên ngoài có phải là chuyện chơi đâu, nên y tiến lên nửa bước, quát hỏi :
- Ngươi học ở đâu ra pho Vân Thái tuyệt kiếm này?
Lôi Vân chớp nháy mắt một cái, bỗng nghĩ ra được một kế, liền đáp :
- Ngươi muốn biết chuyện phải không? Trong ba tháng, ngươi gọi cả đệ tử của bốn phái kia, nghĩa là đủ mặt môn hạ đệ tử của Tam tuyệt Nhị quân ra ngoài quan ngoại lên trên tuyệt đỉnh của núi Thiên Sơn, ta sẽ cho các ngươi biết tuyệt nghệ của môn phái ngươi với bốn môn phái kia...
Đại hán áo xám xen lời nói :
- Tiểu lão đệ cho phép mỗ được tự giới thiệu nhé? Tuy mỗ là kẻ vô danh trong võ lâm, nhưng lại là người rất có duyên phận với lão đệ.
Lôi Vân ngẩn người ra đáp :
- Không dám, tại hạ họ Lôi tên là Vân. Còn các hạ quý tính đại danh là gì?
Giang Nam Hiệp Cái thắc mắc vô cùng, không hiểu tại sao Lôi Vân lại biết cả võ công của Tam tuyệt Nhị quân với Trung Nhạc Chi Chủ như thế? Nên y nghĩ bụng :
- Nếu y là đệ tử của Trung Nhạc Chi Chủ mà lại thông thạo tuyệt nghệ của Tam tuyệt Nhị quân thì không ai tin được? Vả lại những môn võ mà Lôi Vân sở trường lại là những môn tuyệt nghệ của Tam tuyệt Nhị quân chứ không phải là những môn võ thường. Huống hồ, Tam tuyệt Nhị quân đã mất tích từ hồi năm năm về trước rồi...
Càng nghĩ, Hiệp Cái càng thắc mắc không hiểu?
Đại hán áo xám cười ha hả trả lời :
- Tuy bỉ nhân mới bước chân vào giang hồ nhưng thiên hạ đã ban cho bỉ nhân một cái biệt hiệu là Hàn Thiên Cô Tú đấy. Hà hà chắc lão đệ chưa nghe ai nói qua phải không?
Giang Nam Hiệp Cái nghe thấy người đó xưng danh như vậy mặt biến sắc ngay. Thì ra, Hàn Thiên Cô Tú ở ngoài quan ngoại, mười mấy năm trước đã xuất hiện ba năm. Tuy y xuất hiện một thời gian ngắn như vậy nhưng cái danh đã lan truyền đi khắp nơi từ quan ngoại vào Trung Nguyên.
Lôi Vân lắc đầu tỏ vẻ không biết, nhưng vẫn tủm tỉm cười và nói tiếp :
- Bây giờ có biết cũng chưa muộn kia mà...
Lời nói của chàng có vẻ khinh thị. Hàn Thiên Cô Tú Cổ Thất Đình không tức giận chúc nào, vẫn tươi cười nói tiếp :
- Lôi lão đệ, nếu lão đệ muốn đi quan ngoại mà không coi thường lão ca này, thì lão ca xin làm người bạn dẫn đường cho.
Giang Nam Hiệp Cái cau mày lại nghĩ bụng :
- Nếu y là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ thì tại sao y lại kết giao với nhân sĩ tà phái như thế?
Y đang nghĩ ngợi đã thấy Lôi Vân trầm ngâm giây lát rồi vừa cười vừa đáp :
- Cũng được!
Hiệp Cái có vẻ giận, liền quát bảo :
- Lôi Vân, ngươi tự nhận là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ, vậy trong mắt ngươi còn có người này...
Lôi Vân ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hiệp Cái giận dữ, liền rùng mình đến thót một cái. Nhưng nghĩ đến vừa rồi đối phương không phân biệt nếp tẻ gì hết, ra tay điểm huyệt mình như vậy, chàng lại nổi giận ngay và lạnh lùng đỡ lời :
- Ai chả biết Giang Nam Hiệp Cái và Thiên Mục Kỳ Tăng đều là người nổi danh cùng gia sư, nhưng với thái độ của ông như vậy, tôi đành kiếm Thiên Mục Kỳ Tăng vái thêm mấy lạy cũng không thèm vái lạy ông.
Lôi Vân hãy còn ít tuổi. Chàng có ngờ đâu nói đùa như thế, sau này làm cho Giang Nam Hiệp Cái với Trung Nhạc Chi Chủ trở mặt với nhau, trở nên kẻ thù hằn.
Hiệp Cái nghe thấy chàng nói như vậy liền cả giận, quắc mắt nói :
- Tiểu tử giỏi thiệt! Dù ngươi là đồ đệ thật của Trung Nhạc Chi Chủ đi chăng nữa, ta cũng không thể thứ cho ngươi được.
Nói xong, y tiến lên giơ tay phải ra dùng thế Ngũ Trảo Kim Long chìa năm ngón tay ra nhắm vai trái của Lôi Vân đâm xuống.
Lôi Vân không ngờ Hiệp Cái lại ra tay tấn công mình như vậy, vội tránh né sang bên chớ không chống đỡ hay trả đũa.
Hiệp Cái vì lời lẽ lạnh nhạt của Lôi Vân đã tức giận thực sự, tấn công hụt thế ấy lại liên tiếp tấn công luôn ba thế nữa. Tay trái dùng chưởng, tay phải dùng chỉ tấn công tới tấp lợi hại vô cùng.
Cổ Thất Đình thấy vậy liền nhếch mép cười, vội lui về phía sau ba bước, và đột nhiên đi tới cạnh Phù Dung Lang Quân rỉ tai nói thầm :
- Thời cơ đã tới. Lúc này, không ra tay hạ thủ còn đợi chờ lúc nào nữa?
Phù Dung Lang Quân gật đầu tủm tỉm cười, rồi đột nhiên ngửng cổ rú lên một tiếng thực dài, nhảy xổ lại tấn công Đoàn Hữu Minh luôn.
Còn một người mặc áo trắng, môn hạ của Vân Thái thư sinh thì trợn tròn xoe đôi mắt, phi thân nhảy lên múa chưởng tấn công Song Tuyệt Nữ với Đoàn Nhược Hoa hai người.
Nhược Hoa thấy kẻ địch đã ra tay tấn công trước, vội thét lên một tiếng, dồn hết nội lực vào bàn tay, giơ lên chống đỡ thế công của kẻ địch.
Thiên Vân thấy vậy tức giận vô cùng, nhưng nàng không nhúng tay vào thì chớ, trái lại còn lùi về phía sau hai bước, đứng sang một bên.
Tiếng quát tháo của Nhược Hoa đã lọt vào tai Lôi Vân. Chàng ngạc nhiên vô cùng, nhưng chàng là người rất thông minh khôn ngoan, đã phát giác tình thế ly kỳ, và nghĩ bụng :
- Nếu vì tức khí nhất thời mà mình tạo nên cuộc diện hỗn độn này...
Chàng nghĩ tới đó đã phát giác mình biến thành kẻ địch của người chính phái, tức Giang Nam Hiệp Cái. Trái lại, chàng là kẻ giúp sức cho bọn Tam tuyệt Nhị quân. Chàng rùng mình kinh hãi. Vì sợ nếu tin này đồn vào tai Trung Nhạc Chi Chủ thì sự hiểu lầm này đến ngày chết cũng không sao rửa sạch được. Huống hồ chàng lại lén trốn xuống núi, không từ biệt sư phụ mà đi.
Bùng!....
Chàng đang ngẩn người ra suy nghĩ, thấy ngực bị đau nhức. Thì ra nhân lúc đó, Hiệp Cái đã nhằm ngay ngực chàng tấn công một chưởng. Đồng thời, chàng cảm thấy cổ họng nóng hổi, mồm khạc ra một khẩu máu tươi, và loạng choạng lui về sau ngay.
Lúc ấy, một cái bóng xám nhanh như điện chớp, nhảy tới trước mặt Hiệp Cái.
Y giơ tay lên tấn công luôn một chưởng.
Lôi Vân đang cảm thấy khí huyết rạo rực, đầu óc choáng váng, nhưng chàng vẫn gượng nhịn đau, ngửng đầu nhìn lên, thấy Cổ Thất Đình đang kịch chiến với Hiệp Cái rồi.
Hiệp Cái tức giận khôn tả, giở hết tài ba tuyệt nghệ ra tấn công, nhưng thân pháp của Cổ Thất Đình rất phiêu hốt, thủ pháp cũng huyền ảo nên nhất thời hai người không ai hơn ai kém.
Lôi Vân biết mình là người gây nên tình thế nghiêm trọng. Đột nhiên, mặt biến sắc, chàng kinh hãi nghĩ bụng :
- Ủa! Thế ra Cổ Thất Đình đã giải nguy cho ta...
Nghĩ tới đó, chàng đã biết Cổ Thất Đình đã cứu chàng. Như vậy, người ngoài trông thấy sẽ cho chàng chung tay với bọn tà đạo đến tấn công Hiệp Cái...
Chàng gượng cầm cự, định lên tiếng cản ngăn, nhưng người nóng hổi, không sao chịu đựng được, ụa lên một tiếng. Thần trí của chàng hãy còn tỉnh táo, chàng biết trận ác chiến giữa Hiệp Cái và Cổ Thất Đình dù thắng hay bại, đối với chàng đều bất lợi. Cho nên, chàng gượng nhịn đau, trợn to đôi mắt lên với giọng yếu ớt thét :
- Ngừng tay, ngừng tay...
Tha hồ chàng kêu la, nhưng nào họ chịu nghe lời chàng đâu...
Đột nhiên, Cổ Thất Đình thét lên một tiếng, lui về sau giương hai cánh tay ra, bỗng chập lại, liền có tiếng hét lên thật lớn...
Lôi Vân chưa mê sảng hẳn, chỉ cảm thấy tường đổ nhà xụp, vách đá vở tan tành, những tiếng kêu gào quát tháo cứ vọng tới hoài.
Chàng chỉ rên lên được một tiếng, rồi nhắm nghiền mắt lại ngay.
Trong lúc mơ mơ màng màng, chàng cảm thấy có người ẵm mình lên. Tiếng nhà xụp tường đổ đã biến mất dần. Và chàng chỉ cảm thấy hai bên tai có tiếng gió kêu “vù vù”. Nhờ có võ công rất huyền kỳ cầm cự hộ, chàng mới phát giác được như vậy.
Không bao lâu, chàng thấy như cả người đảo lộn, cổ họng càng lúc càng ngứa và nóng, rốt cuộc chàng thấy người nóng như lửa thiêu, và thấy ở trước ngực ướt đẫm rồi thì thiếp đi lúc nào không hay.
* * * * *
Một luồng gió thổi qua, cát bụi bay mù mịt. Người ta thấy hai người đang phóng ngựa đi trong các bụi ấy.
Đột nhiên, hai con ngựa cùng đi chậm lại. Lúc ấy, người ta mới thấy rõ hai người đó, một là thiếu niên anh tú, còn kia là một đại hán trung niên mặt rất oai vệ.
Thiếu niên nọ lạnh lùng hỏi :
- Cổ Thất Đình, người cứ theo tôi hoài như vậy có mục đích gì?
Thì ra, thiếu niên ấy chính là Lôi Vân đã lẻn trốn xuống núi, nhưng lúc này mặt chàng gầy gò và rầu rĩ vô cùng.
Cổ Thất Đình gượng cười đáp :
- Lão đệ hà tất cứ phải biết rõ nguyên nhân ấy làm chi? Chờ khi nào đi tới Thiên Sơn rồi, lão ca này sẽ nói cũng chưa muộn mà.
Lôi Vân cười nhạt một tiếng, lườm Cổ Thất Đình rồi nói tiếp :
- Cổ Thất Đình, tôi nhìn nhận người đã cứu tôi thoát chết, nhưng tôi không muốn mang cái tên là không biết đền ơn. Tôi khuyên người nên tránh xa tôi ra thì hơn.
Cổ Thất Đình vẫn nhếch mép cười và đáp :
- Lão đệ đừng có nói nữa. Mỗ đã nói Thiên Sơn và ngoài quan ngoại là chỗ chôn rau cắt rốn của mỗ là gỉ? Chúng ta đã đi cùng đường thì đi chung với nhau đã sao nào?
Lôi Vân thúc ngựa phi nước đại đi luôn chứ không đếm xỉa đến Cổ Thất Đình nữa.
Cổ Thất Đình ngạc nhiên nhìn theo, mặt bỗng cười khẩy, từ từ móc túi lấy một cái bao tay da hươu và nghĩ bụng :
- Tuyệt nghệ của Tam tuyệt Nhị quân đều tụ cả vào ngươi...
Y đeo bao tay vào tay rồi, lại thò vào trong túi, vẻ mặt đắc chí và nghĩ tiếp :
- Năm bộ xương khô đúng là Tam tuyệt Nhị quân rồi, nhưng còn hai chiếc cánh tay gẫy là của ai?
Tay trái của y đeo bao da xong, thò tay vào túi bóp mạnh một cái, rồi lẩm bẩm nói :
- Nếu Tam tuyệt Nhị quân cùng truyền thụ cho một đồ đệ, thế tại sao Xích Mi Thần Quân lại không truyền Nhiếp Hồn Võng cho y?
Nghĩ tới đó, y đột nhiên lớn tiếng kêu gọi :
- Lôi lão đệ...
Vừa gọi xong câu đó, y đã lấy ra một vật gì tung lên một cái, liền có một đám mây đỏ bay phấp phới ở trên không...
Lôi Vân quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên với giọng lạnh lùng hỏi :
- Người gọi tôi làm chi?
Cổ Thất Đình cười khỉnh một tiếng, tay trái quơ mạnh một thế, đám mây đỏ biến mất luôn. Y lại thò tay trái ấy vào trong túi, rồi hỏi :
- Lão đệ có biết đó là vật gì không?
Lôi Vân lắc đầu, rồi từ từ quay người lại đi tiếp.
Cổ Thất Đình thấy Lôi Vân không tỏ vẻ kinh hãi gì hết, ngạc nhiên vô cùng, lại nghĩ tiếp :
- Tam tuyệt Nhị quân mỗi người có một tuyệt nghệ riêng. Nếu muốn hạ năm người ấy một lúc có phải là chuyện dễ đâu? Hiện giờ, tiểu tử này đã có võ công tuyệt nghệ của năm người một lúc, đủ thấy võ công của y cao siêu biết...
Nghĩ tới đó, y lại rùng mình kinh hãi và nghĩ tiếp :
- Tam tuyệt Nhị quân trừ Xích Mi Thần Quân ra, xương của người nào cũng đen sì, đủ thấy họ đã trúng độc...
Tuy Lôi Vân đi không nhanh lắm, nhưng vì Cổ Thất Đình ngừng chân giây lát nên y đuổi mãi cũng không thấy hình bóng của Lôi Vân đâu cả.
- Không biết hai cánh tay ấy có phải là tay của Trung Nhạc Chi Chủ không?
Nếu phải thì y...
Nghĩ tới đó, Cổ Thất Đình nghiêm nét mặt lại thở dài một tiếng và nói :
- Đại ca, đại ca...nếu đại ca ở trên đời linh thiêng thì mau phù hộ cho đệ đệ sớm kiếm được kẻ thù trả thù cho đại ca... có lẽ đệ sẽ trả thù hộ cả Tam tuyệt Nhị quân nữa.
Cổ Thất Đình lại thúc ngựa đi tiếp, mồm vẫn lẩm bẩm nói :
- Năm năm trước đây, tiểu tử này mới mười hai mười ba tuổi thì khi nào y giết hại nổi Tam tuyệt Nhị quân? Hừ, trừ Trung Nhạc Chi Chủ ra không còn ai vào đó nữa.
Y đi được hai ba chục dặm đường, từ phía đằng trước bỗng có ba người cưỡi ngựa phi tới. Y bỗng nghĩ ra được một kế, liền cười khỉnh, vẻ mặt của y lúc này Trông rất khủng khiếp.
Ba người đang phi ngựa tới đều mặt quần áo màu lam.
Cổ Thất Đình rất đắc chí tiến lên gặp ba người kia và cho họ hay rằng :
- Tam tuyệt Nhị quân hãy còn sống. Hiện nay ở trên đỉnh núi Thiên Sơn...
Tin ấy từ những người mặc quần áo màu lam truyền cho những người mặc quần áo màu trắng hay... rồi...
Không đầy nửa tháng, những người có liên can tới Tam tuyệt Nhị quân đều biết hết tin ấy.
Hồi hơn mười năm về trước, chính lúc Tam tuyệt Nhị quân lừng lẫy nhát võ lâm, cả năm đều thi nhau thâu đồ đệ. Khi môn hạ quá nhiều, họ liền sáng lập môn phái luôn.
Vô hình chung, trên giang hồ có một thế lực đặc biệt và hùng mạnh xuất hiện. Không ngờ cảnh đẹp ấy không tồn tại được lâu. Năm năm trước đây, Tam tuyệt Nhị quân bỗng mất tích. Sự biến cố đột ngột ấy khiến các môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân đều cảm thấy bàng hoàng như rồng không đầu không sao vùng vẫy được vậy. Rồi ba năm sau, thanh oai của họ cũng giảm mất dần.
Nay bỗng có cái tin giật gân ấy lan truyền, các môn đồ của Tam tuyệt Nhị quân không phấn khởi sao được? Đồng thời, có hàng mấy trăm người của võ lâm không quản ngại đường sá xa xôi đi Thiên Sơn luôn.
* * * * *
Trung Nhạc...
Tung Sơn là chỗ ẩn cư của Trung Nhạc Chi Chủ. Tin này đồn ra nhanh như sóng gió đổ tới.
Hôm ấy, Âu Dương Tử chỉnh đốn hành lý, vội vàng xuống núi ngay. Ông ta chỉ lo âu đồ đệ cưng của mình có liên can gì tới Tam tuyệt Nhị quân thôi.
Khi Lôi Vân mới lẻn xuống núi, ông ta đã tức giận vô cùng. Vài ngày sau từ tức giận biến thành lo âu, lại thêm hay tin tức này, nên ông ta mới quyết định hạ sơn như vậy.
Trung Nhạc Chi Chủ rời khỏi Trung Nhạc được một ngày, dưới chân núi người ta đã thấy Cổ Thất Đình xuất hiện ngay.
Cổ Thấy Đình thấy Trung Nhạc Chi Chủ đi vắng, không rời khỏi núi đó ngay.
Không những thế mà thôi, y còn dám ở trong hang động của Trung Nhạc Chi Chủ hai ngày liền. Sau đó y lại đi Thiên Sơn luôn.
Ba ngày hôm sau, Thiên Mục Kỳ Tăng cũng hay tin ấy...
Còn cái tin một thiếu niên có đủ tuyệt nghệ của Tam tuyệt Nhị quân mà lại là đồ đệ của Trung Nhạc Chi Chủ thì đồn đi chậm hơn một chút. Nhưng tin ấy cũng đủ làm chấn động cả giang hồ võ lâm rồi.
* * * * *
Trăng tàn treo lơ lửng trên không. Xung quanh có vài ngôi sao lơ thơ. Lúc ấy đang là đêm khuya.
Trên núi Thiên Sơn, Lôi Vân đã trở về tới căn nhà lá bỏ hoang năm năm rồi.
Nhưng khi về tới đây, chàng đã thâu liệm ngay lửa giận phục thù liền.
Tốn công ba ngày liền chàng mới quét dọn xong căn nhà để ở. Rồi chàng ngủ luôn ba ngày đêm để hồi tưởng lại người ông đã chết.
Ngày nào cũng vậy, cứ đến một giờ nhất định là Lôi Vân rời khỏi căn nhà lá ấy, phi thân lên trên đỉnh núi cao chót vót, khóc lóc người ông một hồi. Chàng thề thể nào cũng phải kiếm ra được kẻ thù để trả thù cho ông.
Hôm ấy, cũng như mọi ngày, chàng vừa khóc lóc xong, nghĩ đến người ông, liền nghĩ bụng :
- Nếu hôm ấy, ta không bị vướng phải hòn đá có lẽ ta đã cứu được ông ta thoát chết.
Chàng hận tảng đá, thấy cạnh đó có một tảng đá lớn, liền rút kiếm ra chém tảng đá ấy vỡ tan tành tức thì.
Chàng lại khóc lóc một hồi nữa, cảm thấy mỏi mệt, đầu óc hơi choáng váng...
Đột nhiên phía đằng sau có tiếng cười nhạt vọng tới...
Lôi Vân như người đã mát trí khôn nên không nghe thấy tiếng cười ấy.
Một cái bóng người đồ sộ và nhanh như điện chớp phi tới sau lưng chàng...
Ầm!....
Trăng tàn lặng theo và những ngôi sao lơ thơ cũng biến mất nốt.
Mưa to, gió lớn, sấm sét đều kéo tới một lúc...
/44
|