Vưu Lợi Dân nói giỡn một câu, sau đó nghiêm nét mặt lại nói:
- Tổng thể mà nói, tôi khá ủng hộ suy nghĩ này của các người. Mặc kệ là phương án này có thể chứng thực được hay không, ít nhất loại suy nghĩ này rất tốt. Người trẻ tuổi, nhất là cán bộ đảng viên trẻ tuổi, nhất định tư tưởng phải giải phóng, thúc đẩy cân não, nghĩ ra biện pháp dẫn dắt quần chúng làm giàu.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ liên tục gật đầu.
Triệu Học Khánh cũng không ngừng gật đầu.
Vưu Lợi Dân chuyển hướng sang Tào Tuấn Thần bên cạnh, mỉm cười nói:
- Thế nào, Tuấn Thần, hai vị tiểu đồng chí này tìm anh trước. Phương diện tiền bạc anh dù sao cũng phải có chút chiếu cố chứ?
Tào Tuấn Thần mỉm cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Vưu keo kiệt đấy nhé. Anh cũng biết Ủy ban Kế hoạch quốc gia là một nha môn nước trong, tôi không có tiền. Chuyện tiền bạc, vị Chủ tịch tỉnh như anh không giải quyết, lại đưa gánh nặng này cho tôi.
- Hhaha, Ủy ban Kế hoạch quốc gia nếu là nha môn nước trong thì anh bảo chúng tôi nên tìm ai mà nói lý lẽ đây? Tôi thấy như vậy, bọn họ không phải là muốn tám trăm ngàn sao? Nếu không hai chúng ta đều hợp lại, cấp một chút ngang nhau?
Vưu Lợi Dân nói đùa, bàn tính hạt châu cũng đẩy “bùm bùm”. Thị trấn Phong Lâm là khu vực thuộc quyền quản lý của tỉnh Thanh Sơn, tiền từ Ủy ban Kế hoạch quốc gia rót xuống, bất kể nhiều ít thì đều phải qua ông.
Là Chủ tịch tỉnh, phương hướng lớn muốn bắt, tiền còn phải so đo sao?
Tào Tuấn Thần cười lắc đầu:
- Việc này tôi không thể lập tức đáp ứng được. Tôi sẽ hướng lên Ủy ban Kế hoạch quốc gia xin lãnh đạo thử một chút. Chỉ cần lãnh đạo chấp nhận phương án thì sẽ có ủng hộ.
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên xen vào nói:
- Hai vị lãnh đạo, tài chính quả thật rất quan trọng. Nhưng tương đối mà nói, chúng tôi càng cần thêm chính sách ủng hộ.
Vưu Lợi Dân khẽ mỉm cười nói:
- Vậy cậu hãy nói một chút, cậu muốn chính sách ủng hộ như thế nào? Là muốn miễn thuế?
Trong giai đoạn hiện tại, vùng duyên hải thu hút đầu tư, miễn thuế là chính sách ưu đãi quan trọng nhất. Trước tiên đem tài chính tiến cử, xí nghiệp thiết lập, vào nghề giải quyết chính là hiệu quả khả quan và lợi ích rồi. Thu nhập từ thuế giảm một chút cũng không mất mát gì.
Phạm Hồng Vũ cười nói”
- Có thể miễn thuế thì đương nhiên tốt. Tuy nhiên cơ sở kinh tế của địa khu Ngạn Hoa vốn rất yếu kém, thu nhập tài chính rất ít. Nộp thuế cho quốc gia cũng là tận nghĩa vụ. Nếu làm tốt, thì sau này công tác thuế vụ của địa khu và thành phố cũng tương đối khai triển được.
- Hahha, nghe ý tứ này thì cậu không muốn miễn thuế?
Vưu Lợi Dân quả thật có chút ngạc nhiên, không biết rốt cuộc trong đầu của người kia có chứa thứ gì. Tất cả mọi người đều muốn miễn thuế, hắn lại không muốn là như thế nào.
- Chủ tịch tỉnh Vưu, chúng tôi suy ính, thu nhập từ thuế thì thị trấn Phong Lâm vẫn nộp lên cho thành phố và địa khu. Khác nhau cũng không lớn, chỉ cần là dùng đúng lúc thì có cũng tạo được tác dụng. Vấn đề chủ yếu trước mắt không phải là giảm chi tiêu mà là khai nguyên.
Tào Tuấn Thần không khỏi liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, âm thầm gật đầu.
Lời nói này rất đại khí.
Chủ nhiệm văn phòng xứ lý xí nghiệp xã thị trấn đứng ở độ cao lãnh đạo mà nhìn vấn đề.
- Tốt, đạo lý này rất chính xác. Cậu muốn chính sách gì thì cứ nói trực tiếp, chỉ cần có thể cấp, thì tôi không tiếc.
Vưu Lợi Dân vỗ nhẹ bàn, dường như với Phạm Hồng Vũ sinh ra hứng thú vô cùng.
- Tôi muốn quyền tự chủ!
Phạm Hồng Vũ thẳng thắn nói.
- Nói tỉ mỉ đi!
- Nói ngắn gọn, tôi muốn quyền lực dùng người, dùng tiền. Thứ nhất, ủng hộ cán bộ chính phủ xuống làm xí nghiệp. Cán bộ chính phủ có thể nghỉ làm không lương mà xuống biển. Trong vòng năm năm, gọi hắn trở về. Tính theo tuổi nghề, cấp bậc điều chỉnh. Khi tính toán tiền lương thì phải đem tuổi nghề này tính vào. Như vậy thì có thể giải quyết vấn đề buồn phiền của họ ở nhà. Quăng đi cục nợ thì mới có thể toàn lực gầy dựng sự nghiệp. Tương đối mà nói, cán bộ chính phủ so với quần chúng phổ thông thì trình độ giáo dục rất cao, tầm mắt phóng xa, mạng lưới quan hệ xã hội cũng rộng khắp. Bọn họ tạm thời đi làm xí nghiệp thì xác suất thành công sẽ rất cao. Đồng thời cũng có lợi cho việc phân lưu cán bộ, đạt tới tinh bình giản chính, tinh giản cơ cấu.
Chính sách nghỉ làm không lương đã bắt đầu thực thi, nhưng các nơi trên cả nước tiêu chuẩn chấp hành không giống nhau. Trong vòng năm năm quay trở về, tính theo tuổi nghề, thì ít nhất ở địa khu Ngạn Hoa vẫn còn chưa có tiền lệ.
Cho nên Phạm Hồng Vũ phải đặc biệt đề xuất.
Vưu Lợi Dân đáp không chút do dự:
- Có thể!
Chính sách này nếu thực thi trong toàn tỉnh tất nhiên là không thể dễ dàng đáp ứng, tổng phải qua hội nghị nghiên cứu mới cho ra quyết nghị được. Nhưng làm thử ở thị trấn Phong Lâm thì vấn đề không lớn. Chủ tịch tỉnh hoàn toàn có thể đánh nhịp.
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh. Vấn đề thứ hai, kế hoạch của chúng tôi là ban thưởng những công thần có công đối với thu hút đầu tư và xây dựng xí nghiệp. Không phải là ban thưởng theo ý nghĩa bình thường mà là giải thưởng lớn. Ví dụ như ai tiến cử được tài chính hai trăm ngàn, sau khi chứng thực đúng chỗ thì thưởng 5% tiền mặt.
- 5%? Mười ngàn?
Triệu Học Khánh đầu óc xoay chuyển rất nhanh, không nhịn được xen vào một câu, lập tức ý thức được không đúng. Quan lớn đang ngồi đây mà. Thật sự khi Phạm Hồng Vũ nói ra tỷ lệ giải thưởng này làm cho y khá giật mình.
Y là Phó chủ tịch thường trực địa khu, mỗi tháng tiền lương thưởng cộng lại chỉ khoảng hai trăm. Phạm Hồng Vũ lại nói tới giải thưởng là mười ngàn đồng.
Lá gan này cũng quá lớn.
Nghĩ muốn làm tư bản chủ nghĩa à?
- Chủ tịch địa khu Triệu, chúng tôi đúng là có suy nghĩ như vậy. Cái gọi là trọng thưởng dưới tất có dũng phu. Nếu muốn thưởng thì sẽ rơi đúng chỗ. Mang lại điều tốt cho mọi người thì tài năng mới có thể điều động được tính tích cực một cách đầy đủ.
Phạm Hồng Vũ chuyển hướng sang Triệu Học Khánh, kính cẩn nói.
Triệu Học Khánh nhếch miệng cười, không nói gì.
Vưu Lợi Dân nói:
- Ban thưởng cho người có công, tôi không phản đối. Nhưng tỷ lệ 5% thì có phải là hơi cao không?
Phạm Hồng Vũ vội vàng nói:
- Tỷ lệ cụ thể còn có thể thương lượng lại. Tuy nhiên, cho dù là 5% cũng không thái quá. Chúng ta có thể đơn giản tính toán một chút, nếu tiến cử hạng mục đầu tư hai trăm ngàn, ít nhất có thể kéo số lượng kinh tế vượt quá hai trăm ngàn. Tiêu phí thượng du hạ du đều có thể kéo, còn có thể giải quyết được vấn đề vào nghề, vì chính phủ cung cấp thu nhập từ thuế mà thu vào. Mà hiệu quả sáng tạo và lợi ích nhất định sẽ còn hơn mười ngàn đó nữa. Có câu: Lời thì còn làm, lỗ vốn ai làm. Lợi ích đầy đủ thì tài năng tình cảm mới đầy đủ.
Người này giọng điệu thật không nhỏ.
Vưu Lợi Dân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được, cũng có thể thử một chút.
- Thứ ba, cấp cho xí nghiệp gia đãi ngộ chính trị nhất định.
- Đãi ngộ chính trị?
Triệu Học Khánh lại nghe không rõ rồi. Muốn làm xí nghiệp thì chính là làm xí nghiệp, buôn bán thì chính là buôn bán, như thế nào lại có liên quan đến đãi ngộ chính trị?
- Vâng, đúng. Chủ tịch địa khu Triệu, không thể phủ nhận, đãi ngộ chính trị hiện tại trong giai đoạn này rất được coi trọng. Nếu có thể cho xí nghiệp gia ưu tú đãi ngộ chính trị tốt thì chính là một sự cổ vũ họ.
- Cậu nói là Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc?
Vưu Lợi Dân hỏi.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, thị trấn Phong Lâm là địa phương nhỏ bé, nhân khẩu chỉ có mấy trăm người. Danh ngạch Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc đều là dựa theo tỷ lệ mà phân phối. Chúng tôi hy vọng, khi xí nghiệp ở thị trấn Phong Lâm có thể phát triển đến một quy mô nhất định, thì có thể chiếu cố thêm danh ngạch, khiến cho tinh anh nhân sĩ trong giới công thương được tham gia thảo luận chính sự.
Vưu Lợi Dân cười, nói:
- Cậu thật sự rất tự tin.
Xí nghiệp còn chưa xây dựng nên, hắn đã suy xét đến sự phát triển lớn mạnh sau đó rồi. Dường như việc xí nghiệp thị trấn Phong Lâm phát triển là sự tình ván đã đóng thuyền.
- Chủ tịch tỉnh, chính sách quốc gia quan trọng có thể phát huy trong hoàn cảnh tốt. Hơn nữa, có lãnh đạo trung ương và lãnh đạo thành phố ủng hộ, chúng tôi quả thật có niềm tin làm tốt công việc này.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói, trên mặt hiện lên vẻ ngạo nhiên.
- Có thể, chỉ cần các người có thể phát triển xí nghiệp lớn mạnh, đến lúc đó sẽ suy xét đến yêu cầu này của các người.
Vưu Lợi Dân nghiêm túc, gật đầu đồng ý:
- Có điều kiện gì thì cứ đề xuất.
- Cám ơn Chủ tịch tỉnh, chúng tôi còn muốn đặc quyền về tài chính.
- Đặc quyền tài chính?
Lần này, chẳng những Triệu Học Khánh mà ngay cả Vưu Lợi Dân và Tào Tuấn Thần cũng phải giật mình.
Thật không biết trong đầu của tên tiểu tử này rốt cuộc chứa cái gì.
- Vâng, đúng là tài chính đặc quyền. Kỳ thật cũng không tính là đặc biệt. Thị trấn Phong Lâm hiện tại không có chi nhánh của ngân hàng, chỉ có một bưu điện và một hợp tác xã tín dụng. Chúng ta hy vọng có thể ở thị trấn thiết lập hai chi nhánh ngân hàng, ví dụ như ngân hàng Công thương và ngân hàng Nông nghiệp, sẽ tiện lợi cho các xí nghiệp tiến hành thao tác tại ngân hàng. Ngoài ra, phương diện đầu tư bỏ vốn cho vay, hy vọng ngân hàng có thể đưa ra chính sách phóng khoáng thích hợp, cho các xí nghiệp có tiềm lực cho vay. Đương nhiên, chính quyền thị trấn phải có trách nhiệm giám sát. Tất cả xí nghiệp thị trấn Phong Lâm, đều phải tiến hành đánh giá tín dụng. Cấp bậc tín dụng càng cao, khoản tiền ngân hàng cho vay sẽ theo đó mà đề cao. Phương diện này, thị trấn khẳng định là không có biện pháp phối hợp với ngân hàng. Cho dù ở thành phố và địa khu chỉ sợ cũng khó khăn. Xin Chủ tịch tỉnh ủng hộ nhiều hơn.
Phạm Hồng Vũ không vội vàng hấp tấp nói.
Vưu Lợi Dân cũng không trực tiếp trả lời Phạm Hồng Vũ, mà chuyển hướng sang Tào Tuấn Thần nói:
- Tuấn Thần, tôi cảm thấy bữa cơm hôm nay giống như Hồng Môn Yến vậy?
Tào Tuấn Thần cười nói:
- Giao tiếp với gian thương và người có tiềm chất gian thương từ trước đến nay không phải là tốt lành gì.
Cao Khiết liền nhìn Phạm Hồng Vũ trừng hai mắt.
Cô toàn lực hướng cô út đề cử Phạm Hồng Vũ, hiệu quả không ngờ thật rõ ràng. Tào Tuấn Thần thậm chí còn nói giỡn với Phạm Hồng Vũ. Với thân phận của Tào Tuấn Thần và Vưu Lợi Dân, nếu không chấp nhận Phạm Hồng Vũ, thì tuyệt đối sẽ không trong trường hợp công khai mà tùy tiện trêu chọc hắn.
Vưu Lợi Dân cười ha hả, nhẹ nhàng vỗ bàn một cái:
- Được rồi, nếu hôm nay đã nói như vậy thì chỉ có thể kiên trì chống đỡ thôi. Tiểu Cao, Tiểu Phạm, các người muốn chính sách gì, tôi đều cấp. Tài chính, tôi có thể giải quyết một phần. Nhưng các người phải nhớ kỹ, không thể mặc kệ hiện thực. Tôi cho các người một năm, trong vòng một năm phải làm ra được thành tích. Tôi sẽ tự mình thị trấn Phong Lâm trao giải. Nếu nói suông, haha, đến lúc đó cũng cần phải có tâm lý chuẩn bị, đừng trách tôi không khách khí.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ vui mừng quá đỗi.
- Tổng thể mà nói, tôi khá ủng hộ suy nghĩ này của các người. Mặc kệ là phương án này có thể chứng thực được hay không, ít nhất loại suy nghĩ này rất tốt. Người trẻ tuổi, nhất là cán bộ đảng viên trẻ tuổi, nhất định tư tưởng phải giải phóng, thúc đẩy cân não, nghĩ ra biện pháp dẫn dắt quần chúng làm giàu.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ liên tục gật đầu.
Triệu Học Khánh cũng không ngừng gật đầu.
Vưu Lợi Dân chuyển hướng sang Tào Tuấn Thần bên cạnh, mỉm cười nói:
- Thế nào, Tuấn Thần, hai vị tiểu đồng chí này tìm anh trước. Phương diện tiền bạc anh dù sao cũng phải có chút chiếu cố chứ?
Tào Tuấn Thần mỉm cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Vưu keo kiệt đấy nhé. Anh cũng biết Ủy ban Kế hoạch quốc gia là một nha môn nước trong, tôi không có tiền. Chuyện tiền bạc, vị Chủ tịch tỉnh như anh không giải quyết, lại đưa gánh nặng này cho tôi.
- Hhaha, Ủy ban Kế hoạch quốc gia nếu là nha môn nước trong thì anh bảo chúng tôi nên tìm ai mà nói lý lẽ đây? Tôi thấy như vậy, bọn họ không phải là muốn tám trăm ngàn sao? Nếu không hai chúng ta đều hợp lại, cấp một chút ngang nhau?
Vưu Lợi Dân nói đùa, bàn tính hạt châu cũng đẩy “bùm bùm”. Thị trấn Phong Lâm là khu vực thuộc quyền quản lý của tỉnh Thanh Sơn, tiền từ Ủy ban Kế hoạch quốc gia rót xuống, bất kể nhiều ít thì đều phải qua ông.
Là Chủ tịch tỉnh, phương hướng lớn muốn bắt, tiền còn phải so đo sao?
Tào Tuấn Thần cười lắc đầu:
- Việc này tôi không thể lập tức đáp ứng được. Tôi sẽ hướng lên Ủy ban Kế hoạch quốc gia xin lãnh đạo thử một chút. Chỉ cần lãnh đạo chấp nhận phương án thì sẽ có ủng hộ.
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên xen vào nói:
- Hai vị lãnh đạo, tài chính quả thật rất quan trọng. Nhưng tương đối mà nói, chúng tôi càng cần thêm chính sách ủng hộ.
Vưu Lợi Dân khẽ mỉm cười nói:
- Vậy cậu hãy nói một chút, cậu muốn chính sách ủng hộ như thế nào? Là muốn miễn thuế?
Trong giai đoạn hiện tại, vùng duyên hải thu hút đầu tư, miễn thuế là chính sách ưu đãi quan trọng nhất. Trước tiên đem tài chính tiến cử, xí nghiệp thiết lập, vào nghề giải quyết chính là hiệu quả khả quan và lợi ích rồi. Thu nhập từ thuế giảm một chút cũng không mất mát gì.
Phạm Hồng Vũ cười nói”
- Có thể miễn thuế thì đương nhiên tốt. Tuy nhiên cơ sở kinh tế của địa khu Ngạn Hoa vốn rất yếu kém, thu nhập tài chính rất ít. Nộp thuế cho quốc gia cũng là tận nghĩa vụ. Nếu làm tốt, thì sau này công tác thuế vụ của địa khu và thành phố cũng tương đối khai triển được.
- Hahha, nghe ý tứ này thì cậu không muốn miễn thuế?
Vưu Lợi Dân quả thật có chút ngạc nhiên, không biết rốt cuộc trong đầu của người kia có chứa thứ gì. Tất cả mọi người đều muốn miễn thuế, hắn lại không muốn là như thế nào.
- Chủ tịch tỉnh Vưu, chúng tôi suy ính, thu nhập từ thuế thì thị trấn Phong Lâm vẫn nộp lên cho thành phố và địa khu. Khác nhau cũng không lớn, chỉ cần là dùng đúng lúc thì có cũng tạo được tác dụng. Vấn đề chủ yếu trước mắt không phải là giảm chi tiêu mà là khai nguyên.
Tào Tuấn Thần không khỏi liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, âm thầm gật đầu.
Lời nói này rất đại khí.
Chủ nhiệm văn phòng xứ lý xí nghiệp xã thị trấn đứng ở độ cao lãnh đạo mà nhìn vấn đề.
- Tốt, đạo lý này rất chính xác. Cậu muốn chính sách gì thì cứ nói trực tiếp, chỉ cần có thể cấp, thì tôi không tiếc.
Vưu Lợi Dân vỗ nhẹ bàn, dường như với Phạm Hồng Vũ sinh ra hứng thú vô cùng.
- Tôi muốn quyền tự chủ!
Phạm Hồng Vũ thẳng thắn nói.
- Nói tỉ mỉ đi!
- Nói ngắn gọn, tôi muốn quyền lực dùng người, dùng tiền. Thứ nhất, ủng hộ cán bộ chính phủ xuống làm xí nghiệp. Cán bộ chính phủ có thể nghỉ làm không lương mà xuống biển. Trong vòng năm năm, gọi hắn trở về. Tính theo tuổi nghề, cấp bậc điều chỉnh. Khi tính toán tiền lương thì phải đem tuổi nghề này tính vào. Như vậy thì có thể giải quyết vấn đề buồn phiền của họ ở nhà. Quăng đi cục nợ thì mới có thể toàn lực gầy dựng sự nghiệp. Tương đối mà nói, cán bộ chính phủ so với quần chúng phổ thông thì trình độ giáo dục rất cao, tầm mắt phóng xa, mạng lưới quan hệ xã hội cũng rộng khắp. Bọn họ tạm thời đi làm xí nghiệp thì xác suất thành công sẽ rất cao. Đồng thời cũng có lợi cho việc phân lưu cán bộ, đạt tới tinh bình giản chính, tinh giản cơ cấu.
Chính sách nghỉ làm không lương đã bắt đầu thực thi, nhưng các nơi trên cả nước tiêu chuẩn chấp hành không giống nhau. Trong vòng năm năm quay trở về, tính theo tuổi nghề, thì ít nhất ở địa khu Ngạn Hoa vẫn còn chưa có tiền lệ.
Cho nên Phạm Hồng Vũ phải đặc biệt đề xuất.
Vưu Lợi Dân đáp không chút do dự:
- Có thể!
Chính sách này nếu thực thi trong toàn tỉnh tất nhiên là không thể dễ dàng đáp ứng, tổng phải qua hội nghị nghiên cứu mới cho ra quyết nghị được. Nhưng làm thử ở thị trấn Phong Lâm thì vấn đề không lớn. Chủ tịch tỉnh hoàn toàn có thể đánh nhịp.
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh. Vấn đề thứ hai, kế hoạch của chúng tôi là ban thưởng những công thần có công đối với thu hút đầu tư và xây dựng xí nghiệp. Không phải là ban thưởng theo ý nghĩa bình thường mà là giải thưởng lớn. Ví dụ như ai tiến cử được tài chính hai trăm ngàn, sau khi chứng thực đúng chỗ thì thưởng 5% tiền mặt.
- 5%? Mười ngàn?
Triệu Học Khánh đầu óc xoay chuyển rất nhanh, không nhịn được xen vào một câu, lập tức ý thức được không đúng. Quan lớn đang ngồi đây mà. Thật sự khi Phạm Hồng Vũ nói ra tỷ lệ giải thưởng này làm cho y khá giật mình.
Y là Phó chủ tịch thường trực địa khu, mỗi tháng tiền lương thưởng cộng lại chỉ khoảng hai trăm. Phạm Hồng Vũ lại nói tới giải thưởng là mười ngàn đồng.
Lá gan này cũng quá lớn.
Nghĩ muốn làm tư bản chủ nghĩa à?
- Chủ tịch địa khu Triệu, chúng tôi đúng là có suy nghĩ như vậy. Cái gọi là trọng thưởng dưới tất có dũng phu. Nếu muốn thưởng thì sẽ rơi đúng chỗ. Mang lại điều tốt cho mọi người thì tài năng mới có thể điều động được tính tích cực một cách đầy đủ.
Phạm Hồng Vũ chuyển hướng sang Triệu Học Khánh, kính cẩn nói.
Triệu Học Khánh nhếch miệng cười, không nói gì.
Vưu Lợi Dân nói:
- Ban thưởng cho người có công, tôi không phản đối. Nhưng tỷ lệ 5% thì có phải là hơi cao không?
Phạm Hồng Vũ vội vàng nói:
- Tỷ lệ cụ thể còn có thể thương lượng lại. Tuy nhiên, cho dù là 5% cũng không thái quá. Chúng ta có thể đơn giản tính toán một chút, nếu tiến cử hạng mục đầu tư hai trăm ngàn, ít nhất có thể kéo số lượng kinh tế vượt quá hai trăm ngàn. Tiêu phí thượng du hạ du đều có thể kéo, còn có thể giải quyết được vấn đề vào nghề, vì chính phủ cung cấp thu nhập từ thuế mà thu vào. Mà hiệu quả sáng tạo và lợi ích nhất định sẽ còn hơn mười ngàn đó nữa. Có câu: Lời thì còn làm, lỗ vốn ai làm. Lợi ích đầy đủ thì tài năng tình cảm mới đầy đủ.
Người này giọng điệu thật không nhỏ.
Vưu Lợi Dân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được, cũng có thể thử một chút.
- Thứ ba, cấp cho xí nghiệp gia đãi ngộ chính trị nhất định.
- Đãi ngộ chính trị?
Triệu Học Khánh lại nghe không rõ rồi. Muốn làm xí nghiệp thì chính là làm xí nghiệp, buôn bán thì chính là buôn bán, như thế nào lại có liên quan đến đãi ngộ chính trị?
- Vâng, đúng. Chủ tịch địa khu Triệu, không thể phủ nhận, đãi ngộ chính trị hiện tại trong giai đoạn này rất được coi trọng. Nếu có thể cho xí nghiệp gia ưu tú đãi ngộ chính trị tốt thì chính là một sự cổ vũ họ.
- Cậu nói là Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc?
Vưu Lợi Dân hỏi.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, thị trấn Phong Lâm là địa phương nhỏ bé, nhân khẩu chỉ có mấy trăm người. Danh ngạch Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc đều là dựa theo tỷ lệ mà phân phối. Chúng tôi hy vọng, khi xí nghiệp ở thị trấn Phong Lâm có thể phát triển đến một quy mô nhất định, thì có thể chiếu cố thêm danh ngạch, khiến cho tinh anh nhân sĩ trong giới công thương được tham gia thảo luận chính sự.
Vưu Lợi Dân cười, nói:
- Cậu thật sự rất tự tin.
Xí nghiệp còn chưa xây dựng nên, hắn đã suy xét đến sự phát triển lớn mạnh sau đó rồi. Dường như việc xí nghiệp thị trấn Phong Lâm phát triển là sự tình ván đã đóng thuyền.
- Chủ tịch tỉnh, chính sách quốc gia quan trọng có thể phát huy trong hoàn cảnh tốt. Hơn nữa, có lãnh đạo trung ương và lãnh đạo thành phố ủng hộ, chúng tôi quả thật có niềm tin làm tốt công việc này.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói, trên mặt hiện lên vẻ ngạo nhiên.
- Có thể, chỉ cần các người có thể phát triển xí nghiệp lớn mạnh, đến lúc đó sẽ suy xét đến yêu cầu này của các người.
Vưu Lợi Dân nghiêm túc, gật đầu đồng ý:
- Có điều kiện gì thì cứ đề xuất.
- Cám ơn Chủ tịch tỉnh, chúng tôi còn muốn đặc quyền về tài chính.
- Đặc quyền tài chính?
Lần này, chẳng những Triệu Học Khánh mà ngay cả Vưu Lợi Dân và Tào Tuấn Thần cũng phải giật mình.
Thật không biết trong đầu của tên tiểu tử này rốt cuộc chứa cái gì.
- Vâng, đúng là tài chính đặc quyền. Kỳ thật cũng không tính là đặc biệt. Thị trấn Phong Lâm hiện tại không có chi nhánh của ngân hàng, chỉ có một bưu điện và một hợp tác xã tín dụng. Chúng ta hy vọng có thể ở thị trấn thiết lập hai chi nhánh ngân hàng, ví dụ như ngân hàng Công thương và ngân hàng Nông nghiệp, sẽ tiện lợi cho các xí nghiệp tiến hành thao tác tại ngân hàng. Ngoài ra, phương diện đầu tư bỏ vốn cho vay, hy vọng ngân hàng có thể đưa ra chính sách phóng khoáng thích hợp, cho các xí nghiệp có tiềm lực cho vay. Đương nhiên, chính quyền thị trấn phải có trách nhiệm giám sát. Tất cả xí nghiệp thị trấn Phong Lâm, đều phải tiến hành đánh giá tín dụng. Cấp bậc tín dụng càng cao, khoản tiền ngân hàng cho vay sẽ theo đó mà đề cao. Phương diện này, thị trấn khẳng định là không có biện pháp phối hợp với ngân hàng. Cho dù ở thành phố và địa khu chỉ sợ cũng khó khăn. Xin Chủ tịch tỉnh ủng hộ nhiều hơn.
Phạm Hồng Vũ không vội vàng hấp tấp nói.
Vưu Lợi Dân cũng không trực tiếp trả lời Phạm Hồng Vũ, mà chuyển hướng sang Tào Tuấn Thần nói:
- Tuấn Thần, tôi cảm thấy bữa cơm hôm nay giống như Hồng Môn Yến vậy?
Tào Tuấn Thần cười nói:
- Giao tiếp với gian thương và người có tiềm chất gian thương từ trước đến nay không phải là tốt lành gì.
Cao Khiết liền nhìn Phạm Hồng Vũ trừng hai mắt.
Cô toàn lực hướng cô út đề cử Phạm Hồng Vũ, hiệu quả không ngờ thật rõ ràng. Tào Tuấn Thần thậm chí còn nói giỡn với Phạm Hồng Vũ. Với thân phận của Tào Tuấn Thần và Vưu Lợi Dân, nếu không chấp nhận Phạm Hồng Vũ, thì tuyệt đối sẽ không trong trường hợp công khai mà tùy tiện trêu chọc hắn.
Vưu Lợi Dân cười ha hả, nhẹ nhàng vỗ bàn một cái:
- Được rồi, nếu hôm nay đã nói như vậy thì chỉ có thể kiên trì chống đỡ thôi. Tiểu Cao, Tiểu Phạm, các người muốn chính sách gì, tôi đều cấp. Tài chính, tôi có thể giải quyết một phần. Nhưng các người phải nhớ kỹ, không thể mặc kệ hiện thực. Tôi cho các người một năm, trong vòng một năm phải làm ra được thành tích. Tôi sẽ tự mình thị trấn Phong Lâm trao giải. Nếu nói suông, haha, đến lúc đó cũng cần phải có tâm lý chuẩn bị, đừng trách tôi không khách khí.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ vui mừng quá đỗi.
/345
|